Chương 8
Nhất Bàn Sao Thanh Đậu
24/11/2020
25.
Sau khi về đến nhà, Khuê tú thụ dựa theo lời bài hát trong trí nhớ mà tìm được ca khúc Yêu diễm thụ hát. Cậu phát hiện những từ “she” trong bản gốc đều bị y đổi thành “he”.
Người này.
Khuê tú thụ lắc lắc đầu, cũng rất thú vị.
Một bên khác, Yêu diễm thụ đang gọi điện thoại cho bạn hỏi có biết chỗ học tiếng Anh không.
Người bạn kia: “Làm gì? Mày muốn ra nước ngoài câu trai à?”
Yêu diễm thụ: “Câu con mẹ mày! Còn nữa, mày thấy kiểu gia đình lớn giàu có thế gia vọng tộc như người ta sẽ thích phát âm Anh – Anh hay Anh – Mỹ?”
Người bạn: “Đại ca, mày bảo gia đình lớn giàu có, nhưng nhà tao một nhà kể cả tao nữa là ba người, mày cảm thấy có to không? Sao tao biết được?!”
Quên đi.
Yêu diễm thụ cúp máy, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại, bên tai lại phảng phất vang lên lời Khuê tú thụ nói.
Có lẽ người ta chỉ nói vô tâm thế thôi, nhưng đối với y lại là một đả kích trầm trọng.
26.
Yêu diễm thụ phát hiện Khuê tú thụ rất thích con chó lông vàng mình nuôi. Yêu diễm thụ gọi chú chó lông vàng này là Phú Quý, hoàn toàn không quan tâm mình lấy một cái tên dung tục như thế cho một chú chó đẹp đẽ ngoan ngoãn, nó sẽ có tâm tình gì.
Nguyên nhân là một ngày nọ, Yêu diễm thụ tâm huyết trào dâng bèn quay một video ghi hình Phú Quý rồi gửi cho Khuê tú thụ, lôi kéo Khuê tú thụ cùng cười nhạo tiểu Phú Quý ngốc nghếch.
Khuê tú thụ trả lời: Tôi không thấy thằng nhóc ngốc, nó đáng yêu lắm.
Yêu diễm thụ nói thầm có lẽ là vì hai người các cậu khá giống nhau đi.
Y dùng lời lẽ nghiêm khắc trả lời: Xin cậu hãy chú ý, là con nhóc chứ không phải là thằng nhóc! Phú Quý nhà chúng tôi là một cô chó cái xinh đẹp.
Khuê tú thụ: ….
Cậu không nhịn được, nói: Vậy tại sao anh lại phải lấy một cái tên thế này cho cô chó xinh đẹp.
Yêu diễm thụ thẳng thắn hùng hồn: Bởi vì người ta bảo tên xấu dễ nuôi.
Khuê tú thụ:…. Vậy à.
Yêu diễm thụ lại thử mấy lần, y phát hiện mỗi lần mình chia sẻ chuyện của Phú Quý cho Khuê tú thụ, phản ứng của cậu sẽ thân thiện hơn mấy phần so với bình thường.
Một lần nọ Yêu diễm thụ cố ý hỏi cậu: Cậu có muốn gặp Phú Quý không?
Khuê tú thụ rất vui: Có thể không.
Lòng Yêu diễm thụ nói, có gì mà không thể, nếu em tình nguyện ở lại nhà tôi tôi còn có thể cho em xem đại bảo bối nữa kìa.
Đáng tiếc hiện giờ y chưa thể cho người ta xem đại bảo bối, chỉ có thể cho người ta nhìn tiểu Phú Quý.
Yêu diễm thụ phát hiện Khuê tú thụ đối xử dịu dàng với tiểu Phú Quý hơn cả mình, y cũng không ghen, trái lại còn hỏi Khuê tú thụ: “Cậu thích chó thế này, sao không tự mình nuôi một con?”
Khuê tú thụ ôm tiểu Phú Quý nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông, lại ngắm dáng vẻ thoải mái nhắm hai mắt của nó, nói: “Bởi vì có người không thích.”
Người này là ai, không cần cậu nói, Yêu diễm thụ cũng hiểu.
Kỳ thật sau này Khuê tú thụ không thể ở bên Băng sơn công, thì xét trên một vài phương diện khác, chưa chắc đã là chuyện xấu với cậu.
Cậu quan tâm đến Băng sơn công còn hơn cả chính mình, cũng đã bỏ ra rất nhiều, thậm chí còn vì nó mà kìm nén rất nhiều chuyện của mình. Nếu như hai người ở bên nhau, nhất định cậu cũng phải sống trong cảnh tự hiến dâng và miễn cưỡng cầu toàn.
Yêu diễm thụ hỏi cậu: “Vậy cậu có muốn nuôi một con chó không?”
Khuê tú thụ nói muốn.
Yêu diễm thụ không nói gì nữa.
Không mấy ngày sau, Yêu diễm thụ liền gọi điện thoại cho Khuê tú thụ hỏi cậu có ở nhà không, y muốn tặng đồ cho cậu.
Khuê tú thụ không ngờ Yêu diễm thụ lại thật sự đưa đến cho mình một bé chó con lông vàng. Bé cún nhỏ mới được hai tháng, lặng yên nằm trong ngực Yêu diễm thụ, Khuê tú thụ nhìn đến mức lòng mềm nhũn.
Cậu tha thiết nhìn bé cún con trong lòng Yêu diễm thụ, hơi không thể tin nổi, sau đó nhỏ giọng nói: “Thật sự tặng cho tôi sao?”
Hiếm khi cậu lộ ra vẻ mặt ngây thơ như vậy, không giống với vẻ trầm tĩnh điềm đạm bình thường.
Yêu diễm thụ đưa bé cún vào tay cậu: “Trước tiên cậu ôm nó vào nhà đã, trên xe còn có đồ, tôi phải đi lấy.”
Có thể nói Yêu diễm thụ tương đối tri kỷ, không chỉ tặng chó, những đồ vật liên quan đến chó như bát, giường, đồ ăn, đồ chơi y đều chuẩn bị hết.
Yêu diễm thụ giải thích với Khuê tú thụ: “Lần đầu tiên cậu nuôi chó, có lẽ không có kinh nghiệm gì.”
Y còn nói: “Có điều cũng là tôi lo chuyện bao đồng, dù sao cậu tự đi chọn những đồ này cho nó cũng là một chuyện rất thú vị.”
Khuê tú thụ lắc lắc đầu, cậu ôm cún nhỏ, cảm động nói: “Thật sự rất cảm ơn anh.”
“Tôi đã viết hết những chuyện cần chú ý vào giấy, đến lúc đó cậu lưu ý một chút là được.” Yêu diễm thụ nói.
Khuê tú thụ bảo được.
Cậu thấy Yêu diễm thụ săn sóc tỉ mỉ thế này, lại nghĩ đến những câu nói trước đây mình đã nói với Yêu diễm thụ, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Yêu diễm thụ là một người đối xử với bạn bè tốt đến vậy, ấy mà cậu còn đối xử với y như thế, có thể nói là tương đối quá đáng.
“Anh đã ăn chưa? Có muốn ở lại ăn cơm không?” Hiếm lắm Khuê tú thụ mới chủ động mời y ở lại ăn cơm.
Yêu diễm thụ có chút được yêu mà sợ: “Có thể không?”
Nhìn bộ dạng này của Yêu diễm thụ, lòng Khuê tú thụ càng thấy hổ thẹn, nói: “Tất nhiên là có thể rồi, không phải anh đã nói xem tôi là bạn sao?”
Mẹ nó còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Yêu diễm thụ nhìn bé cún con vì mới đến hoàn cảnh xa lạ mà có chút sợ sệt, không nhịn được mà vừa ôm vừa hôn nó, thật đúng là đại bảo bối!
27.
Khuê tú thụ gọi bé cún là George, Yêu diễm thụ hỏi cậu có phải chị của cún con tên là Peppa* không.
Khuê tú thụ:…..
*Peppa và George là hai chú heo trong bộ phim hoạt hình Heo con Peppa, Peppa là chị, George là em trai.
Có điều cậu cũng vì bé cún và heo con George có hơi giống nhau nên mới lấy cái tên này.
Yêu diễm thụ không hiểu nổi, một con chó và một con lợn có chỗ nào giống nhau.
Khuê tú thụ bảo: “Chúng nó đều sợ độ cao.” Dáng vẻ nói thật hùng hồn.
Yêu diễm thụ nói cậu đúng thật là một nhân tài!
Không đúng!
Yêu diễm thụ đang trêu chọc George ngẩng đầu lên nhìn Khuê tú thụ đang múc sữa pha cho nó: “Cậu còn xem Heo con Peppa hả?”
Khuê tú thụ hơi ngại ngùng: “Có xem một chút.”
Đâu chỉ là một chút, tập nào cũng xem hết rồi.
Sau khi về đến nhà, Khuê tú thụ dựa theo lời bài hát trong trí nhớ mà tìm được ca khúc Yêu diễm thụ hát. Cậu phát hiện những từ “she” trong bản gốc đều bị y đổi thành “he”.
Người này.
Khuê tú thụ lắc lắc đầu, cũng rất thú vị.
Một bên khác, Yêu diễm thụ đang gọi điện thoại cho bạn hỏi có biết chỗ học tiếng Anh không.
Người bạn kia: “Làm gì? Mày muốn ra nước ngoài câu trai à?”
Yêu diễm thụ: “Câu con mẹ mày! Còn nữa, mày thấy kiểu gia đình lớn giàu có thế gia vọng tộc như người ta sẽ thích phát âm Anh – Anh hay Anh – Mỹ?”
Người bạn: “Đại ca, mày bảo gia đình lớn giàu có, nhưng nhà tao một nhà kể cả tao nữa là ba người, mày cảm thấy có to không? Sao tao biết được?!”
Quên đi.
Yêu diễm thụ cúp máy, sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại, bên tai lại phảng phất vang lên lời Khuê tú thụ nói.
Có lẽ người ta chỉ nói vô tâm thế thôi, nhưng đối với y lại là một đả kích trầm trọng.
26.
Yêu diễm thụ phát hiện Khuê tú thụ rất thích con chó lông vàng mình nuôi. Yêu diễm thụ gọi chú chó lông vàng này là Phú Quý, hoàn toàn không quan tâm mình lấy một cái tên dung tục như thế cho một chú chó đẹp đẽ ngoan ngoãn, nó sẽ có tâm tình gì.
Nguyên nhân là một ngày nọ, Yêu diễm thụ tâm huyết trào dâng bèn quay một video ghi hình Phú Quý rồi gửi cho Khuê tú thụ, lôi kéo Khuê tú thụ cùng cười nhạo tiểu Phú Quý ngốc nghếch.
Khuê tú thụ trả lời: Tôi không thấy thằng nhóc ngốc, nó đáng yêu lắm.
Yêu diễm thụ nói thầm có lẽ là vì hai người các cậu khá giống nhau đi.
Y dùng lời lẽ nghiêm khắc trả lời: Xin cậu hãy chú ý, là con nhóc chứ không phải là thằng nhóc! Phú Quý nhà chúng tôi là một cô chó cái xinh đẹp.
Khuê tú thụ: ….
Cậu không nhịn được, nói: Vậy tại sao anh lại phải lấy một cái tên thế này cho cô chó xinh đẹp.
Yêu diễm thụ thẳng thắn hùng hồn: Bởi vì người ta bảo tên xấu dễ nuôi.
Khuê tú thụ:…. Vậy à.
Yêu diễm thụ lại thử mấy lần, y phát hiện mỗi lần mình chia sẻ chuyện của Phú Quý cho Khuê tú thụ, phản ứng của cậu sẽ thân thiện hơn mấy phần so với bình thường.
Một lần nọ Yêu diễm thụ cố ý hỏi cậu: Cậu có muốn gặp Phú Quý không?
Khuê tú thụ rất vui: Có thể không.
Lòng Yêu diễm thụ nói, có gì mà không thể, nếu em tình nguyện ở lại nhà tôi tôi còn có thể cho em xem đại bảo bối nữa kìa.
Đáng tiếc hiện giờ y chưa thể cho người ta xem đại bảo bối, chỉ có thể cho người ta nhìn tiểu Phú Quý.
Yêu diễm thụ phát hiện Khuê tú thụ đối xử dịu dàng với tiểu Phú Quý hơn cả mình, y cũng không ghen, trái lại còn hỏi Khuê tú thụ: “Cậu thích chó thế này, sao không tự mình nuôi một con?”
Khuê tú thụ ôm tiểu Phú Quý nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông, lại ngắm dáng vẻ thoải mái nhắm hai mắt của nó, nói: “Bởi vì có người không thích.”
Người này là ai, không cần cậu nói, Yêu diễm thụ cũng hiểu.
Kỳ thật sau này Khuê tú thụ không thể ở bên Băng sơn công, thì xét trên một vài phương diện khác, chưa chắc đã là chuyện xấu với cậu.
Cậu quan tâm đến Băng sơn công còn hơn cả chính mình, cũng đã bỏ ra rất nhiều, thậm chí còn vì nó mà kìm nén rất nhiều chuyện của mình. Nếu như hai người ở bên nhau, nhất định cậu cũng phải sống trong cảnh tự hiến dâng và miễn cưỡng cầu toàn.
Yêu diễm thụ hỏi cậu: “Vậy cậu có muốn nuôi một con chó không?”
Khuê tú thụ nói muốn.
Yêu diễm thụ không nói gì nữa.
Không mấy ngày sau, Yêu diễm thụ liền gọi điện thoại cho Khuê tú thụ hỏi cậu có ở nhà không, y muốn tặng đồ cho cậu.
Khuê tú thụ không ngờ Yêu diễm thụ lại thật sự đưa đến cho mình một bé chó con lông vàng. Bé cún nhỏ mới được hai tháng, lặng yên nằm trong ngực Yêu diễm thụ, Khuê tú thụ nhìn đến mức lòng mềm nhũn.
Cậu tha thiết nhìn bé cún con trong lòng Yêu diễm thụ, hơi không thể tin nổi, sau đó nhỏ giọng nói: “Thật sự tặng cho tôi sao?”
Hiếm khi cậu lộ ra vẻ mặt ngây thơ như vậy, không giống với vẻ trầm tĩnh điềm đạm bình thường.
Yêu diễm thụ đưa bé cún vào tay cậu: “Trước tiên cậu ôm nó vào nhà đã, trên xe còn có đồ, tôi phải đi lấy.”
Có thể nói Yêu diễm thụ tương đối tri kỷ, không chỉ tặng chó, những đồ vật liên quan đến chó như bát, giường, đồ ăn, đồ chơi y đều chuẩn bị hết.
Yêu diễm thụ giải thích với Khuê tú thụ: “Lần đầu tiên cậu nuôi chó, có lẽ không có kinh nghiệm gì.”
Y còn nói: “Có điều cũng là tôi lo chuyện bao đồng, dù sao cậu tự đi chọn những đồ này cho nó cũng là một chuyện rất thú vị.”
Khuê tú thụ lắc lắc đầu, cậu ôm cún nhỏ, cảm động nói: “Thật sự rất cảm ơn anh.”
“Tôi đã viết hết những chuyện cần chú ý vào giấy, đến lúc đó cậu lưu ý một chút là được.” Yêu diễm thụ nói.
Khuê tú thụ bảo được.
Cậu thấy Yêu diễm thụ săn sóc tỉ mỉ thế này, lại nghĩ đến những câu nói trước đây mình đã nói với Yêu diễm thụ, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Yêu diễm thụ là một người đối xử với bạn bè tốt đến vậy, ấy mà cậu còn đối xử với y như thế, có thể nói là tương đối quá đáng.
“Anh đã ăn chưa? Có muốn ở lại ăn cơm không?” Hiếm lắm Khuê tú thụ mới chủ động mời y ở lại ăn cơm.
Yêu diễm thụ có chút được yêu mà sợ: “Có thể không?”
Nhìn bộ dạng này của Yêu diễm thụ, lòng Khuê tú thụ càng thấy hổ thẹn, nói: “Tất nhiên là có thể rồi, không phải anh đã nói xem tôi là bạn sao?”
Mẹ nó còn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Yêu diễm thụ nhìn bé cún con vì mới đến hoàn cảnh xa lạ mà có chút sợ sệt, không nhịn được mà vừa ôm vừa hôn nó, thật đúng là đại bảo bối!
27.
Khuê tú thụ gọi bé cún là George, Yêu diễm thụ hỏi cậu có phải chị của cún con tên là Peppa* không.
Khuê tú thụ:…..
*Peppa và George là hai chú heo trong bộ phim hoạt hình Heo con Peppa, Peppa là chị, George là em trai.
Có điều cậu cũng vì bé cún và heo con George có hơi giống nhau nên mới lấy cái tên này.
Yêu diễm thụ không hiểu nổi, một con chó và một con lợn có chỗ nào giống nhau.
Khuê tú thụ bảo: “Chúng nó đều sợ độ cao.” Dáng vẻ nói thật hùng hồn.
Yêu diễm thụ nói cậu đúng thật là một nhân tài!
Không đúng!
Yêu diễm thụ đang trêu chọc George ngẩng đầu lên nhìn Khuê tú thụ đang múc sữa pha cho nó: “Cậu còn xem Heo con Peppa hả?”
Khuê tú thụ hơi ngại ngùng: “Có xem một chút.”
Đâu chỉ là một chút, tập nào cũng xem hết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.