Chương 57: Chương 57
Thanh Du
16/12/2016
Khe nứt dưới chân không ngừng lan rộng, đá nham thạch vụn rớt xuống như mưa xuống đỉnh đầu. Per ngẩng đầu nhìn trần nhà bắt đầu toác ra theo những khe nứt. Tại cửa sổ ở mái nhà đã vỡ tan kia không hề thấy là bầu trời bao la trong dự kiến, mà lọt vào trong tầm mắt là một khoảng không đen như mực. Mặt đất dưới lòng bàn chân đang không ngừng lỏng ra và lún xuống, tạo ra một loại cảm giác cả thế giới đang tan vỡ, lay động.
Per cười nhìn vầng sáng trắng tiêu tan. Đỉnh đầu, sau trần nhà, không phải là bầu trời cũng không phải một cái phòng khác. Hắc ám thâm trầm vô biên, nặng nề, nồng đặc không tài nào tan ra được, lại không phải bầu trời đêm, cũng không có con đường phía trước đi về phía tương lai.
Nét cười cợt mới vừa tồn tại trên khóe miệng biến mất, Per đứng nguyên tại chỗ ngước lên tương lai, cười khổ một cái không phát ra âm thanh, có chút bình tĩnh nhìn phong cảnh rơi xuống càng lúc càng xa dần. Từ trong khe hở truyền đến những luồng gió rít ào ào, mái tóc màu đen bay loạn xạ trong gió cuồn cuộn nổi lên, bay đến rối loạn ánh mắt.
“Ta sắp chết rồi…”
Ý nghĩ như vậy theo lời nói nhỏ nhẹ tràn ra từ trong lòng, nhưng không thấy kinh ngạc nhiều lắm.
Hơi quỳ gối, đụng nhẹ trên lớp đá vụn, góc áo phía sau của Per bay phần phật theo hướng lên gió. Bụi tan hết, xuất hiện ở trước mắt là một gian phòng hẹp dài. Trên tường, thác nước đổ xuống bắn tung tóe, màn nước mỹ lệ tinh khiết dường như được dệt bằng chất tơ lụa tốt nhất, mỗi khi gió thổi ra, trên mặt thác từng đợt sóng gợn phập phồng phập phồng. Thủy tinh màu ngọc lưu ly xanh biếc khép hờ, những hình ảnh, hoa văn lờ mờ ẩn hiện sau bức rèm nước, cho dù thấy không rõ lắm, nhưng cũng đủ hiểu nơi này là nơi nào.
Rõ ràng chỉ là trò chơi, nhưng nếu như phải hi sinh tính mạng ở chỗ này, như vậy tất cả mọi tính toán từ trước tới nay là vì cái gì cơ chứ? Trong lòng Per có nghi vấn, nhưng không có sự không cam lòng. Đây chỉ là nghi vấn, ý niệm cố chấp sau khi trải qua sinh tử, nhưng cũng là vấn đề muôn thủa mà không ít người nỗ lực sống cả đời cũng muốn hỏi.
Việc hắn đột nhiên rớt xuống cũng không mang đến nhiều bất tiện cho những người vốn ở trong gian phòng đó. Thắng bại ở đây sớm đã sáng tỏ. Ánh mắt Per bình tĩnh lướt qua người bởi vì khiếp sợ mà dừng lại. Người đàn ông đang giãy giụa hấp hối bị vây chặt giữa đèn kéo quân, nhưng khi Per nhìn về phía gã, gã vẫn trừng mắt về phía Per theo một loại bản năng hung ác tàn nhẫn. Mái tóc màu rượu vang bết lại thành từng lọn một dính nhơm nhớp giữa máu khô và máu tươi. Gã cố chấp cất bước đi về phía vật đang tản ra hào quang nhu hòa rực rỡ trong phòng, nhưng lại bị đèn kéo quân lôi về nơi khởi điểm.
Là lựa chọn cứ như vậy mà chết đi, hay là đi đạt được vật kia để sống sót.
Per nhìn khối thủy tinh trên tế đàn tản ra hào quang rực rỡ nhu hòa kia.
Vật lục giác trôi dập dềnh ở bên trong chạc cây màu vàng kim, ngoại trừ thong thả chuyển động thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác. Thủy tinh màu đen và màu trắng kết hợp lại cùng nhau, nó phóng thích ra hào quang rực rỡ, ánh sáng chói lòa chiếu sáng cả gian phòng. Lớp mành nước dưới sự chiếu rọi của nó gợn sóng lấp lánh, nhẹ nhàng lay động.
Bất luận màu đen, hay là màu trắng đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa như vậy.
Cảnh tựa như hoàng hôn lại như sáng sớm này khiến người ta như say. Hắc ám và hào quang rực rỡ đan xen vào nhau tạo ra thứ màu sắc ấm áp kia, mang theo thứ lành lạnh của đêm, cùng với sự ấm dịu của mặt trời chưa mọc.
Sự yên tĩnh trước khi mọi âm thanh thức tỉnh và sự kềm nén không nổi của động thái như vậy một loại sóng triều trong vầng hào quang rực.
Per nhìn thủy tinh mà ngây dại. Hắn biết ánh mắt của hắn bị hút vào làm mê đi. Thân thể không tự chủ được, đại não không cách nào suy nghĩ, cứ như vậy loạng choạng tiến lên một bước.
Per thấy mình đưa tay ra.
Cự ly đến khối thủy tinh rất xa xôi, nhưng vầng hào quang chói lóa không ngừng lan tràn ra này lại làm cho hắn cảm thấy có thể nắm lấy.
Per cảm thấy ánh sáng kia thật ấm áp, lại rất quen thuộc. Hắn ngẩn ra nhìn thủy tinh chậm rãi chuyển động như vậy.
Có phải chỉ cần nắm lấy quầng sáng kia là được rồi không? Giống như bị trúng một loại mê hoặc, Per nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào vật thể toả ra hào quang rực rỡ này, hướng về phía trước đi lên một bước.
“Thủy tinh là của ta!” Người đàn ông bị thương gào thét, dùng đôi mắt ngâm ở trong máu tươi trừng mắt nhìn Per, lảo đảo vung đao chạy tới.
Ánh đao cong xoẹt qua trước mắt, giây phút cuối cùng Per tức tốc hoàn hồn, trong mắt khôi phục lại thần thái.
Không phải hắn hoàn hồn kịp thời, mà là sức mạnh của đối phương dường như không đủ. Đao không có sức mạnh khống chế, tốc độ cũng chậm lại, tay nắm cây đao kia run lẩy bẩy theo từng hồi thở dốc. Trên đao vết máu chưa khô, một loại vải lụa bọc thân đao, màu đỏ của chất lỏng chảy xuống dọc theo lưỡi đao lạnh băng, tích một vũng máu ở trên mặt đất.
Per cúi đầu, dòng sông máu trong gian phòng chảy tràn lan ra toàn bộ đại điện, từ đầu này của gian phòng đến hết đầu kia.
Máu bắn vọt tới góc tường, chậm rãi đọng lại, hình thành những vết vô cùng rõ ràng, khác biệt hẳn với vách tưởng trắng tinh khiết. Ánh hồng quang chiếu vào trên tường.
Tựa như mặt đất và bầu trời lúc hoàng hôn.
Người đàn ông đem loan đao bổ tới tựa như người điên, nhưng ngay cả bước chân cũng không vững: “Thủy tinh là của ta!”
Per chỉ hơi nghiêng bước chân, đao phong liền rơi vào bên cạnh. Đao nện xuống đất, tóe lên một tia máu. Dịch máu mới khô một nửa bắn lên gương mặt khốn khổ, kết dính vào mái tóc đỏ vốn đã rối bời. Chống chuôi đao, gã dừng thứ con ngươi tựa như dã thú nhìn chằm chằm vào Per.
“Thủy tinh là của ta…”
Trong ý thức của người nọ chỉ còn cót lại có một câu này.
Naosica và Dionysus đứng trong vũng máu, bọn họ đứng không xa không gần, nhưng không tiến lên hỗ trợ. Đôi mắt của hai người kia tựa hồ đang nhìn Per, vừa như xuyên thấu qua Per, đang nhìn quá khứ, hoặc là tương lai. Đây là ma lực của đèn kéo quân.
Per đi về phía Dionysus bọn họ, Dionysus thấy hắn tới gần, trên mặt lộ ra một loại vẻ mặt phức tạp lại sợ hãi. Lui về phía sau môt bước, gã thử giật lại nới lỏng cự ly với Per, lại bị Naosica ngăn trở. Naosica quay đầu lại, cặp mắt kia rất tỉnh táo, tựa hồ có lý trí còn tồn tại.
Nhưng Per ngừng lại ở nơi cách bọn họ một bước.
“Vì sao không tiến lên?” Per hỏi Naosica. Hắn thấy cự ly của Naosica và tảng đá kia, chỉ cần đi vài bước nữa, đạp lên thềm, tất cả sẽ kết thúc.
“Ta đang đợi ngươi.” Naosica trả lời bằng giọng điệu không có cảm xúc.
“Chờ ta?” Khóe miệng Per giật giật, vẻ mặt cổ quái không biết phải xử lý thế nào, cười như không cười, hai đầu lông mày khó nén vẻ nghi hoặc. Tựa như không rõ hắn có gì đáng để chờ.
“Không sai, chờ ngươi.” Naosica gật gật đầu: “Ta suy nghĩ cẩn thận rồi.” Gã quay đầu lại, mái tóc màu vàng chảy xuống từ trên vai theo động tác này. Màu trắng của ánh sáng thủy tinh vẫn lóng lánh ở phía trên kia. Màu vàng kim dường như sinh ra đã thích hợp đắm chìm trong vầng hào quang thánh khiết kia.
Naosica nhìn về phía thủy tinh do hai bộ phận khảm hợp mà thành, mở miệng: “Bất luận là hắc ám hay quang minh, bất luận chính nghĩa hay tà ác, thế giới này sẽ không bao giờ có cứu rỗi, ngay từ đầu đã không có cái gọi là lối ra và cứu rỗi.”
Naosica nói khiến thân thể của Per chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu dùng ánh mắt khiếp sợ và khó tin nhìn lại.
Naosica như là không cảm nhận được ánh mắt kia, tiếp tục nói: “Có lẽ sẽ có hạnh phúc ở một thời điểm nào đó, nhưng con người nhất định không biết thế nào là đủ, bởi vì không biết thế nào là đủ cho nên mới sản sinh dục vọng, sẽ có tà niệm, bởi vì bản thân sự tồn tại của con người là tính hai mặt. Quang minh, chỉ cần là vật thể tất có cái bóng.” Naosica cúi đầu nhìn dưới chân, trên mặt đất đậm màu máu khiến bóng của gã càng thêm thâm trầm. Gã ngưng mắt nhìn mảng màu sắc đó: “Nếu muốn đem cái bóng xóa đi, vậy thì cũng phải xóa chính bản thân mình đi.”
Naosica nhẹ giọng cười hừ, như là một loại tự mình phủ định, vừa nhẹ nhàng lắc đầu vừa bất đắc dĩ: “Bắt ta tự tiêu diệt mình, ta làm không được. Đã như vậy, chỉ còn cách tiếp tục sống sót.”
“Nhưng nếu như sống sót nhất định phải có bóng tối, nhất định phải có hắc ám, ta đang suy nghĩ… Nếu như là ngươi, cũng không tồi.”
Naosica nghiêng mặt, quay đầu lại, ánh sáng nơi mành nước rọi vào, loang lổ trên trên gương mặt tái nhợt của gã, nhưng tịnh không phủ lên đó chút độ ấm nào.
“Nếu như hắc ám là như lời mà ngươi từng nói, ta nghĩ ta cũng có thể chấp nhận.”
Nơi có ánh sáng tất sẽ có cái bóng, trên thế giới này không tồn tại chính nghĩa tuyệt đối. Per nghe được câu này cảm thấy dường như đã cách nhiều vòng luân hồi lắm rồi. Lần đầu tiên hắn chơi game này đã có thiết lập đại cương như vậy. Lúc mới nhìn cảm thấy cảm giác mới mẻ, dường như có một loại tỉnh ngộ, thấy cả thế giới đều rộng mở. Nhưng theo thời gian chơi càng lâu, hắn bắt đầu không thừa nhận thiết lập như vậy nữa.
Đây bất quá là mánh mà trò chơi dùng để dẫn dắt người chơi, để mọi người tạm thời cách nhìn nhận chính xác về thế giới, thoả thích phơi bày lý do phát tiết dục vọng.
Áp lực và đau khổ đã bị đè nén ở trong hiện thực trỗi dậy xé rách lớp gông cùm mà phát tiết trong trò chơi liều mạng sát phạt, theo một phương thức dữ dội máu huyết văng tung tóe, tựa như chính chúng xé rách thân thể trong hiện thực thoát ra ngoài.
Những thứ dục niệm tồn tại ở hiện thực cuộc sống, những thứ bị đè nén phải giãy dụa đau khổ, những thứ sầu khổ không có cách nào, cũng không có dũng khí dùng cái chết để giải thoát.
Tất cả những lý do này đều được giải phóng ở đây.
Trong trò chơi, từ sự tử vong của mình hoặc người khác, cảm giác thỏa mãn như được giải thoát có được sẽ khiến người ta bị nghiện.
Nhưng như vậy là hạnh phúc sao?
Trên đời này không có thế giới hoàn toàn trong sáng, không có tín ngưỡng hoàn toàn sạch sẽ… Ngươi tin sao?
Ngươi nguyện ý tin tưởng sao?
Nếu cảm thấy như vậy là lối ra duy nhất, vậy vì sao ngươi còn không đi về phía hào quang rực rỡ, đi tới cụm thủy tinh kia? Per dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Naosica, hắn muốn hỏi như vậy.
Có đao phong từ phía sau lưng bổ tới, đầu ngón chân Per gảy nhẹ, nhếch lên một thanh đoản đao đã đứt rời, trở tay đỡ lấy, chặn lại thanh đoản đao phía sau. Xoáy tay vỗ vào sống dao, quét người nọ ngã vách tường bên cạnh. Dòng nước bị cắt đứt, sau đó xối xả trút xuống trên thân người rơi vào trong ao. Máu ở trong ao biến thành khói hồng lượn lờ, ở trong nước lưu động, lan ra…
“A!!!” Tiếng kêu thảm thiết từ gần đến xa, Per không quay đầu lại.
Đó là tiếng gào thét là đến từ quá khứ.
Vạn vật hôm qua, sinh ra Càn Khôn của hôm nay.
Khổ sở tích tụ, tạo nên anh hùng hôm nay.
Là tín niệm chúng ta vẫn tin tưởng khiến cho chúng ta nhẫn nại tất cả đi tới bây giờ. Mặc dù có thể hoài nghi nó, lại không hề có một khắc nghĩ muốn buông rơi nó. Bởi vì đó là lý tưởng, nó hoàn mỹ, khiến tất cả phải ước mong.
Chính nghĩa tuyệt đối và tà ác tuyệt đối. Trong sạch thuần túy như sớm tinh mơ và bầu trời đêm.
Per bước một bước hướng về phía trước, đứng ở bên cạnh Naosica, đỡ Dionysus vừa rồi muốn né nhưng lại ngã xuống mặt đất. Ánh mắt hoảng loạn của Dionysus đối mặt với ánh mắt của Per, gã ngừng một chút, bỗng nhiên nắm chặt tay áo của Per, gã khóc.
“Ta không phải là muốn ngươi chết, ta thật sự không muốn ngươi chết– “
“Ta biết, ta biết.” Nét kinh ngạc thoáng qua trên mặt Per, sau đó biến mất rất nhanh. Hắn vỗ nhẹ lưng Dionysus, thấp giọng an ủi.
Dù hắn có phải Per • Mortis hay không, tất cả những gì đã trải qua là cuộc sống của chính hắn, không chỉ là trò chơi, đây là rõ ràng thứ hắn đã trải qua thật sự. Người trong lồng ngực của hắn bây giờ là chân thật, độ ấm của lòng bàn tay cũng là thật. Mà ngay cả đầu ngón tay bởi vì sợ hãi mà run rẩy, cũng là thật.
Ngay cả tử vong đều là chân thật, còn có cái gì không là thật.
‘Hết thảy đều là giả dối’, kỳ thực đều là mượn cớ.
“Các ngươi là chân thực, ngay từ đầu ta đã cho là như thế.” Ôm Dionysus, Per nửa ôm vừa dìu gã đi tới thủy tinh lóng lánh trên tế đàn. Naosica ở bên cạnh hắn, lặng yên cùng đi.
“Chính là bởi vì là chân thật, mới không thể nhẹ nhàng chấp nhận như lúc chơi trò chơi, cũng không thể tùy ý làm bậy.”
Ôm chặt Dionysus có thể trượt khỏi người hắn bất cứ lúc nào, Per từng bước một hướng về phía đài cao thờ phụng thủy tinh: “Để các ngươi sống sót, cho các ngươi quá trình hạnh phúc, quả thực khiến người ta phải lao tâm khổ tứ hơn rất nhiều so với thử thách trong hiện thực. Nhưng ta không hối hận.”
“Cuộc sống hiện thực dù có nhiều áp lực, đau khổ, nhưng đó là bởi vì chúng ta lựa chọn chính xác. Chuyện chính xác chắc chắn phải trải qua mài dũa, nhưng bởi vì là chính xác, cho nên chúng ta có thể chịu được, mà đồng thời khi chống đỡ áp lực nặng nề, khó có thể chịu được, chúng ta hi vọng.”
“Ta tới đây chính là để phủ định BAD END!” Per cắn răng, lớn tiếng nói.
Ánh sáng của chùm đèn kéo quân chớp lên trước mắt, không ngừng ngăn cản bước chân đi tới, Per không thể không cúi đầu, đối mặt với máu tươi tràn lan dưới chân. Giày da di động trong biển máu, nhấn thành từng vòng hoa văn hình cung, chậm rãi lan tỏa về bốn phía.
“Ngươi tin tưởng chính nghĩa hơn bất luận kẻ nào khác!” Hắn đi qua bên cạnh Naosica, lớn tiếng nói.
Cho dù không nhìn, ánh sáng của đèn kéo quân vẫn có ảnh hưởng đối với Per. Per lắc lắc đầu, không nghe, không nhìn. Ánh sáng của thủy tinh trở nên nóng rừng rực, Per cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy ra từ trong mũi, miệng của hắn.
“Đã không muốn phải hạ mình cầu toàn như vậy thì đừng nói cái gì là nhất định là phải có hắc ám. Người phải nguyện vọng cao hơn nữa!” Per đỡ Dionysus, đạp ở trên thềm đá, Naosica tụt lại phía sau.
Đi từ bậc thấp mà lên, Per đã có thể nghe được âm thanh lửa cháy và nứt vỡ. Ánh mắt của hắn đã không thể nhìn thấy quầng hào quang rực rỡ kia nữa: “Cao thượng hơn thiên địa, xán lạn hơn ánh dương quang, sâu thẳm hơn cả hắc ám, nguyện vọng gần như vô vọng, tồn tại gần như kỳ tích. Bởi vì Thần chính là người sáng tạo ra kỳ tích!”
Per dùng những âm thanh cuối cùng đem lời muốn nói lớn tiếng hét lên. Một đôi tay đỡ thân thể của Per từ phía sau. Âm thanh của Naosica từ phía sau lưng truyền đến, dựa vào ngực của Naosica, Per có loại cảm giác cảm giác rằng hết thảy đều kết thúc. Hắn nghe Naosica nói ở bên tai: “Rõ ràng là người không tin tưởng những điều này nhất…” Naosica cố sức chống phía sau lưng của Per, muốn dìu hắn đi về phía ở bên trong ánh sáng thủy tinh, lại bị Per nhẹ nhàng đẩy ra. Naosica đứng nguyên tại chỗ bất động, thân thể gã như đang tan chảy ra giống như Per, nhưng gã vẫn ngừng lại. Gã kéo tay của Per lại, vuốt ve, sau đó nắm thật chặt. Âm thanh khàn khàn bị thiêu đốt miêu tả người mà gã từng biết này: “Là ác nhân mà toàn thế giới không thể hiểu rõ nhất, minh chứng cho tất cả sự ác độc của thế gian, không tin chính nghĩa, cũng không thích chính nghĩa.”
“Nhưng lại chính là ngươi đã cứu ta.”
Kéo tay của Per, Naosica cố chấp lôi hắn di dộng: “Một người không cách nào làm được, nhưng hai người lại có thể tiếp tục kiên trì, cho nên, xin ngẩng đầu ưỡn ngực cùng ta cùng đi đến tận cùng.” Thanh âm truyền ra trong ánh sáng thiêu đốt, kiên định mà nói: “Ngươi đối với ta mà nói, chính là đồng đội của chính nghĩa.”
Naosica lôi hắn, như đinh đóng cột mà hướng về phía trước: “Ta vẫn luôn luôn tin tưởng như vậy!”
Per nở nụ cười, dừng một chút, vốn hắn đang do dự, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Ta rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao ta dù có phải liều mạng cũng muốn đi cùng đám người điên các ngươi rồi…”
Ở đây, hắn chứng kiến rành mạch thứ tình cảm càng mạnh mẽ, mãnh liệt hơn trong hiện thực, nhứng thứ cảm xúc vẫn bị áp chế dưới lý trí, kích thích kịch liệt thần kinh vốn uể oải, đờ đẫn.
Hắn cũng rất muốn xem một chút, nếu như chỉ là theo đuổi sự thuần túy, thì kết cục sẽ như thế nào. Muốn xem một chút thôi, không hướng tới bất kỳ lý tưởng nào. Bởi vì, đó không phải là lý tưởng của hắn.
Lời nói của Per vừa dứt, tiếp ngay sau đó, dường như bị ánh mặt trời thiêu cháy trong một khoảng khắc, đột nhiên mọi sợ hãi đều biến mất theo sự đau đớn. Thật giống như một loại lễ rửa tội, tắm xong trong thánh quang, Per bỗng nhiên cảm thấy dưới chân lại bắt đầu có sức. Nhưng hắn biết đây là hồi quang phản chiếu.
Đỡ Dionysus lại ngay ngắn, tách bàn tay gã còn đang không ngừng giơ ra nắm chặt, Per vỗ vỗ phần lưng của gã, dùng một loại phương thức Dionysus thích nhất, như anh em thân thiết, dùng cái vỗ nhẹ này, cáo biệt. Dionysus bỗng nhiên hoàn hồn lại, tỉnh táo vồ lấy tay của Per, từ đôi môi khô nứt nẻ thì thào một câu thỉnh cầu rõ ràng: “… Đừng đi.”
Per vẫn chỉ vỗ, không nói lời nào.
Đây không phải đường đi của hắn. Phía trước là tương lai cũng được, trở thành thần minh cũng tốt, đều không phải đường của hắn phải đi. Ngay từ đầu, trong đầu hắn không có ý niệm sáng tạo ra chính nghĩa cực đoan và tà ác cực đoan. Chí nguyện to lớn của Naosica, hắn có thể hiểu được, nhưng lại không thể tiếp nhận. Mà Dionysus, gã chỉ là không tin rằng tất cả mọi người có nguyện vọng cao thượng, có thể đi từ đầu đến cuối con đường. Dionysus cho là thế giới mà gã mong muốn, chỉ có thống trị tuyệt đối, biện pháp áp chế tàn nhẫn mới có thể sáng tạo thế giới.
Nhưng không có nghĩa là gã không tin thế giới này không thể trở nên tốt đẹp hơn.
Hai người bọn họ mới chính là người thì nguyện ý tiếp thu sự mài dũa của lý tưởng và sinh tồn mà sống sót.
Mà hắn, bất kể đi qua tia sáng này, tử vong cũng tốt, trở lại hiện thực cũng được, thậm chí dù cho biến mất cũng không có vấn đề gì. Đó là mới điểm cuối của một người. Điểm cuối của cuộc đời con người. Cuộc sống được hoàn thành mới là hạnh phúc, mà cứu vớt tất cả BAD END, ôm trong lòng tất cả hạnh phúc có được đến điểm cuối đại khái cũng có thể coi như là một loại viên mãn.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ đi tới nơi ta thật sự muốn đến, cho nên, tạm biệt… Nếu như có thể…” Per dừng câu nói lại, đẩy Dionysus về phía Naosica: “Lúc đó sẽ nói sau. Đi sáng tạo một thế giới tốt đẹp hơn đi, sau đó hãy kiêu ngạo mà nói cho ta biết thế giới mới có thể đẹp đẽ đến mức nào.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau làm đồng bọn chân chính một lần xem sao.”
Buông tay ra, như trút được gánh nặng. Lời cần nói đã nói xong, Per buông lỏng thân thể, không hề phản kháng vầng hào quang nóng rực, ngã xuống trên bậc thang trước dàn tế. Máu từ làn da chảy ra, chảy vào vũng máu, sau đó lan ra bốn phía. Per nghe âm thanh của dòng nước chảy qua, vằn nước chấn động vì bước chân rời xa, từng vòng từng vòng khẽ vuốt ve ở trên khuôn mặt. Sau cùng, quầng sáng đốt cháy thân thể bị bỏng rát nóng phừng phừng biến mất, như sa vào hắc ám chân chính, Per mới thật sự rơi vào giấc ngủ…
******
Không biết bao lâu mới lại mở mắt ra, cuộc sống có phải đã trở lại hiện thực đau khổ hay không? Per mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Trong bóng tối, sau khi mất đi độ ấm, dòng khí lạnh ngắt toát ra từ trong thân thể, bao vây toàn thân Per. Per run rẩy trong bóng đêm, run lẩy bẩy, sợ hãi, chịu đựng sự đau khổ của cái chết và sự tuyệt vọng của sự sống. Ở sát biên giới của sinh tử, tương lai là như thế nào, hoàn toàn được quyết định chỉ bằng một ý niệm lựa chọn trong lúc đó.
Sống sót, hay là chết đi, cuộc sống chính là một quá trình không ngừng ấn mũi tên lựa chọn.
Sẽ vì một sự lựa chọn khác biệt nhỏ nhoi mà đi về phía con đường hoàn toàn khác.
Per đột nhiên nghĩ, nếu như hắn kiên trì thêm một lát nữa, chỉ một chút thôi, thì sẽ như thế nào?
Thần nói, có thể kiên trì đối mặt sự đau khổ của cái chết và sự tuyệt vọng của sự sống, đó là sức mạnh sáng tạo kỳ tích. Sống sót là đau khổ, mà người có thể sống qua từng đau khổ, nhất định là người có phương hướng và mục tiêu.
Bọn họ cuối cùng sẽ thấy ánh rạng đông.
Trong bóng tối, có chút điểm sáng hào quang rơi vào trên thân thể tàn tạ, lốm đốm tựa như sự ấm áp của ngày xuân. Chúng rơi vào trên thân thể như vậy, dung nhập vào thân thể. Từ trái tim tỏa ra độ ấm, lan dần tới tứ chi.
Sau khi những đốm sáng lụi tàn, ánh sáng rực rỡ như là tiếp thụ lấy tín hiệu, bay lả tả rớt xuống, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Ở bên trong quầng sáng ấm áp, có người rung động mí mắt, nỗ lực mở mắt.
Cảnh sắc trước mặt lọt vào tầm mắt, lại là một lữ trình mới được bắt đầu.
“Đây là. . . ?”
END
================
Pas Demander: Truyện đến đây là kết thúc, không có PN. Edit xong đi dạo xem bình luận mới biết đây là 1 bộ khá hack não. Phần phía trước rất dễ hiểu, chỉ đến khi về quá khứ thì tác giả mới đào hố bẫy reader. Tuy nhiên theo như Pas hiểu thì thế này: nhóm đã quay về quá khứ, gặp cả những nhân vật thời thơ ấu, vốn theo kết cục trò chơi thì sẽ là ALL DIE và BAD END, nhưng nhiệm vụ của Per là phải khiến tất cả được hạnh phúc, nên phải can dự vào quá khứ, nhưng không thể giết người, nếu không nhân vật trong tương lai sẽ biến mất. SONG DIỆN THẦN cùng lời thoại được khắc vào vách đá là điểm mấu chốt, thần điện là cửa nối không – thời gian. Cảnh cuối clear các cửa, tại sao Per chấp nhận hy sinh để Naosica và Dionysus sống? Tình cảm là 1 phần, phần thứ hai là do 2 người này ứng với đại biểu của chính nghĩa – tà ác, cũng là ý nghĩa của SONG DIỆN THẦN. Trong 3 người phải có người chết, nếu 1 trong 2 người kia mà chết thì kết cục sẽ đi về BAD END. Duy còn có một câu hỏi mà Pas cũng không hiểu và hầu hết các reader Trung thắc mắc: đó là thật – giả. Per nhỏ thật ra là người đàn ông tóc đỏ? Vậy Per thật là ai? Tác giả đào hố xong cười ha ha lặn mất tăm nên chúng ta chỉ có thể ngồi tự sướng với nhau thôi T____T
Cuồng Thất: Phải công nhận đây là một câu chuyện hack não thật. Truyện vốn được chia ra làm hai phần cho hai người edit, Pas thì đã làm xong phần của mình từ tháng 10 cơ. Chỉ còn mình là lê lết nên đến giờ mới hoàn. Chúc mấy bạn lọt hố vui (giống tụi tui =]])
Per cười nhìn vầng sáng trắng tiêu tan. Đỉnh đầu, sau trần nhà, không phải là bầu trời cũng không phải một cái phòng khác. Hắc ám thâm trầm vô biên, nặng nề, nồng đặc không tài nào tan ra được, lại không phải bầu trời đêm, cũng không có con đường phía trước đi về phía tương lai.
Nét cười cợt mới vừa tồn tại trên khóe miệng biến mất, Per đứng nguyên tại chỗ ngước lên tương lai, cười khổ một cái không phát ra âm thanh, có chút bình tĩnh nhìn phong cảnh rơi xuống càng lúc càng xa dần. Từ trong khe hở truyền đến những luồng gió rít ào ào, mái tóc màu đen bay loạn xạ trong gió cuồn cuộn nổi lên, bay đến rối loạn ánh mắt.
“Ta sắp chết rồi…”
Ý nghĩ như vậy theo lời nói nhỏ nhẹ tràn ra từ trong lòng, nhưng không thấy kinh ngạc nhiều lắm.
Hơi quỳ gối, đụng nhẹ trên lớp đá vụn, góc áo phía sau của Per bay phần phật theo hướng lên gió. Bụi tan hết, xuất hiện ở trước mắt là một gian phòng hẹp dài. Trên tường, thác nước đổ xuống bắn tung tóe, màn nước mỹ lệ tinh khiết dường như được dệt bằng chất tơ lụa tốt nhất, mỗi khi gió thổi ra, trên mặt thác từng đợt sóng gợn phập phồng phập phồng. Thủy tinh màu ngọc lưu ly xanh biếc khép hờ, những hình ảnh, hoa văn lờ mờ ẩn hiện sau bức rèm nước, cho dù thấy không rõ lắm, nhưng cũng đủ hiểu nơi này là nơi nào.
Rõ ràng chỉ là trò chơi, nhưng nếu như phải hi sinh tính mạng ở chỗ này, như vậy tất cả mọi tính toán từ trước tới nay là vì cái gì cơ chứ? Trong lòng Per có nghi vấn, nhưng không có sự không cam lòng. Đây chỉ là nghi vấn, ý niệm cố chấp sau khi trải qua sinh tử, nhưng cũng là vấn đề muôn thủa mà không ít người nỗ lực sống cả đời cũng muốn hỏi.
Việc hắn đột nhiên rớt xuống cũng không mang đến nhiều bất tiện cho những người vốn ở trong gian phòng đó. Thắng bại ở đây sớm đã sáng tỏ. Ánh mắt Per bình tĩnh lướt qua người bởi vì khiếp sợ mà dừng lại. Người đàn ông đang giãy giụa hấp hối bị vây chặt giữa đèn kéo quân, nhưng khi Per nhìn về phía gã, gã vẫn trừng mắt về phía Per theo một loại bản năng hung ác tàn nhẫn. Mái tóc màu rượu vang bết lại thành từng lọn một dính nhơm nhớp giữa máu khô và máu tươi. Gã cố chấp cất bước đi về phía vật đang tản ra hào quang nhu hòa rực rỡ trong phòng, nhưng lại bị đèn kéo quân lôi về nơi khởi điểm.
Là lựa chọn cứ như vậy mà chết đi, hay là đi đạt được vật kia để sống sót.
Per nhìn khối thủy tinh trên tế đàn tản ra hào quang rực rỡ nhu hòa kia.
Vật lục giác trôi dập dềnh ở bên trong chạc cây màu vàng kim, ngoại trừ thong thả chuyển động thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác. Thủy tinh màu đen và màu trắng kết hợp lại cùng nhau, nó phóng thích ra hào quang rực rỡ, ánh sáng chói lòa chiếu sáng cả gian phòng. Lớp mành nước dưới sự chiếu rọi của nó gợn sóng lấp lánh, nhẹ nhàng lay động.
Bất luận màu đen, hay là màu trắng đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa như vậy.
Cảnh tựa như hoàng hôn lại như sáng sớm này khiến người ta như say. Hắc ám và hào quang rực rỡ đan xen vào nhau tạo ra thứ màu sắc ấm áp kia, mang theo thứ lành lạnh của đêm, cùng với sự ấm dịu của mặt trời chưa mọc.
Sự yên tĩnh trước khi mọi âm thanh thức tỉnh và sự kềm nén không nổi của động thái như vậy một loại sóng triều trong vầng hào quang rực.
Per nhìn thủy tinh mà ngây dại. Hắn biết ánh mắt của hắn bị hút vào làm mê đi. Thân thể không tự chủ được, đại não không cách nào suy nghĩ, cứ như vậy loạng choạng tiến lên một bước.
Per thấy mình đưa tay ra.
Cự ly đến khối thủy tinh rất xa xôi, nhưng vầng hào quang chói lóa không ngừng lan tràn ra này lại làm cho hắn cảm thấy có thể nắm lấy.
Per cảm thấy ánh sáng kia thật ấm áp, lại rất quen thuộc. Hắn ngẩn ra nhìn thủy tinh chậm rãi chuyển động như vậy.
Có phải chỉ cần nắm lấy quầng sáng kia là được rồi không? Giống như bị trúng một loại mê hoặc, Per nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào vật thể toả ra hào quang rực rỡ này, hướng về phía trước đi lên một bước.
“Thủy tinh là của ta!” Người đàn ông bị thương gào thét, dùng đôi mắt ngâm ở trong máu tươi trừng mắt nhìn Per, lảo đảo vung đao chạy tới.
Ánh đao cong xoẹt qua trước mắt, giây phút cuối cùng Per tức tốc hoàn hồn, trong mắt khôi phục lại thần thái.
Không phải hắn hoàn hồn kịp thời, mà là sức mạnh của đối phương dường như không đủ. Đao không có sức mạnh khống chế, tốc độ cũng chậm lại, tay nắm cây đao kia run lẩy bẩy theo từng hồi thở dốc. Trên đao vết máu chưa khô, một loại vải lụa bọc thân đao, màu đỏ của chất lỏng chảy xuống dọc theo lưỡi đao lạnh băng, tích một vũng máu ở trên mặt đất.
Per cúi đầu, dòng sông máu trong gian phòng chảy tràn lan ra toàn bộ đại điện, từ đầu này của gian phòng đến hết đầu kia.
Máu bắn vọt tới góc tường, chậm rãi đọng lại, hình thành những vết vô cùng rõ ràng, khác biệt hẳn với vách tưởng trắng tinh khiết. Ánh hồng quang chiếu vào trên tường.
Tựa như mặt đất và bầu trời lúc hoàng hôn.
Người đàn ông đem loan đao bổ tới tựa như người điên, nhưng ngay cả bước chân cũng không vững: “Thủy tinh là của ta!”
Per chỉ hơi nghiêng bước chân, đao phong liền rơi vào bên cạnh. Đao nện xuống đất, tóe lên một tia máu. Dịch máu mới khô một nửa bắn lên gương mặt khốn khổ, kết dính vào mái tóc đỏ vốn đã rối bời. Chống chuôi đao, gã dừng thứ con ngươi tựa như dã thú nhìn chằm chằm vào Per.
“Thủy tinh là của ta…”
Trong ý thức của người nọ chỉ còn cót lại có một câu này.
Naosica và Dionysus đứng trong vũng máu, bọn họ đứng không xa không gần, nhưng không tiến lên hỗ trợ. Đôi mắt của hai người kia tựa hồ đang nhìn Per, vừa như xuyên thấu qua Per, đang nhìn quá khứ, hoặc là tương lai. Đây là ma lực của đèn kéo quân.
Per đi về phía Dionysus bọn họ, Dionysus thấy hắn tới gần, trên mặt lộ ra một loại vẻ mặt phức tạp lại sợ hãi. Lui về phía sau môt bước, gã thử giật lại nới lỏng cự ly với Per, lại bị Naosica ngăn trở. Naosica quay đầu lại, cặp mắt kia rất tỉnh táo, tựa hồ có lý trí còn tồn tại.
Nhưng Per ngừng lại ở nơi cách bọn họ một bước.
“Vì sao không tiến lên?” Per hỏi Naosica. Hắn thấy cự ly của Naosica và tảng đá kia, chỉ cần đi vài bước nữa, đạp lên thềm, tất cả sẽ kết thúc.
“Ta đang đợi ngươi.” Naosica trả lời bằng giọng điệu không có cảm xúc.
“Chờ ta?” Khóe miệng Per giật giật, vẻ mặt cổ quái không biết phải xử lý thế nào, cười như không cười, hai đầu lông mày khó nén vẻ nghi hoặc. Tựa như không rõ hắn có gì đáng để chờ.
“Không sai, chờ ngươi.” Naosica gật gật đầu: “Ta suy nghĩ cẩn thận rồi.” Gã quay đầu lại, mái tóc màu vàng chảy xuống từ trên vai theo động tác này. Màu trắng của ánh sáng thủy tinh vẫn lóng lánh ở phía trên kia. Màu vàng kim dường như sinh ra đã thích hợp đắm chìm trong vầng hào quang thánh khiết kia.
Naosica nhìn về phía thủy tinh do hai bộ phận khảm hợp mà thành, mở miệng: “Bất luận là hắc ám hay quang minh, bất luận chính nghĩa hay tà ác, thế giới này sẽ không bao giờ có cứu rỗi, ngay từ đầu đã không có cái gọi là lối ra và cứu rỗi.”
Naosica nói khiến thân thể của Per chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu dùng ánh mắt khiếp sợ và khó tin nhìn lại.
Naosica như là không cảm nhận được ánh mắt kia, tiếp tục nói: “Có lẽ sẽ có hạnh phúc ở một thời điểm nào đó, nhưng con người nhất định không biết thế nào là đủ, bởi vì không biết thế nào là đủ cho nên mới sản sinh dục vọng, sẽ có tà niệm, bởi vì bản thân sự tồn tại của con người là tính hai mặt. Quang minh, chỉ cần là vật thể tất có cái bóng.” Naosica cúi đầu nhìn dưới chân, trên mặt đất đậm màu máu khiến bóng của gã càng thêm thâm trầm. Gã ngưng mắt nhìn mảng màu sắc đó: “Nếu muốn đem cái bóng xóa đi, vậy thì cũng phải xóa chính bản thân mình đi.”
Naosica nhẹ giọng cười hừ, như là một loại tự mình phủ định, vừa nhẹ nhàng lắc đầu vừa bất đắc dĩ: “Bắt ta tự tiêu diệt mình, ta làm không được. Đã như vậy, chỉ còn cách tiếp tục sống sót.”
“Nhưng nếu như sống sót nhất định phải có bóng tối, nhất định phải có hắc ám, ta đang suy nghĩ… Nếu như là ngươi, cũng không tồi.”
Naosica nghiêng mặt, quay đầu lại, ánh sáng nơi mành nước rọi vào, loang lổ trên trên gương mặt tái nhợt của gã, nhưng tịnh không phủ lên đó chút độ ấm nào.
“Nếu như hắc ám là như lời mà ngươi từng nói, ta nghĩ ta cũng có thể chấp nhận.”
Nơi có ánh sáng tất sẽ có cái bóng, trên thế giới này không tồn tại chính nghĩa tuyệt đối. Per nghe được câu này cảm thấy dường như đã cách nhiều vòng luân hồi lắm rồi. Lần đầu tiên hắn chơi game này đã có thiết lập đại cương như vậy. Lúc mới nhìn cảm thấy cảm giác mới mẻ, dường như có một loại tỉnh ngộ, thấy cả thế giới đều rộng mở. Nhưng theo thời gian chơi càng lâu, hắn bắt đầu không thừa nhận thiết lập như vậy nữa.
Đây bất quá là mánh mà trò chơi dùng để dẫn dắt người chơi, để mọi người tạm thời cách nhìn nhận chính xác về thế giới, thoả thích phơi bày lý do phát tiết dục vọng.
Áp lực và đau khổ đã bị đè nén ở trong hiện thực trỗi dậy xé rách lớp gông cùm mà phát tiết trong trò chơi liều mạng sát phạt, theo một phương thức dữ dội máu huyết văng tung tóe, tựa như chính chúng xé rách thân thể trong hiện thực thoát ra ngoài.
Những thứ dục niệm tồn tại ở hiện thực cuộc sống, những thứ bị đè nén phải giãy dụa đau khổ, những thứ sầu khổ không có cách nào, cũng không có dũng khí dùng cái chết để giải thoát.
Tất cả những lý do này đều được giải phóng ở đây.
Trong trò chơi, từ sự tử vong của mình hoặc người khác, cảm giác thỏa mãn như được giải thoát có được sẽ khiến người ta bị nghiện.
Nhưng như vậy là hạnh phúc sao?
Trên đời này không có thế giới hoàn toàn trong sáng, không có tín ngưỡng hoàn toàn sạch sẽ… Ngươi tin sao?
Ngươi nguyện ý tin tưởng sao?
Nếu cảm thấy như vậy là lối ra duy nhất, vậy vì sao ngươi còn không đi về phía hào quang rực rỡ, đi tới cụm thủy tinh kia? Per dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Naosica, hắn muốn hỏi như vậy.
Có đao phong từ phía sau lưng bổ tới, đầu ngón chân Per gảy nhẹ, nhếch lên một thanh đoản đao đã đứt rời, trở tay đỡ lấy, chặn lại thanh đoản đao phía sau. Xoáy tay vỗ vào sống dao, quét người nọ ngã vách tường bên cạnh. Dòng nước bị cắt đứt, sau đó xối xả trút xuống trên thân người rơi vào trong ao. Máu ở trong ao biến thành khói hồng lượn lờ, ở trong nước lưu động, lan ra…
“A!!!” Tiếng kêu thảm thiết từ gần đến xa, Per không quay đầu lại.
Đó là tiếng gào thét là đến từ quá khứ.
Vạn vật hôm qua, sinh ra Càn Khôn của hôm nay.
Khổ sở tích tụ, tạo nên anh hùng hôm nay.
Là tín niệm chúng ta vẫn tin tưởng khiến cho chúng ta nhẫn nại tất cả đi tới bây giờ. Mặc dù có thể hoài nghi nó, lại không hề có một khắc nghĩ muốn buông rơi nó. Bởi vì đó là lý tưởng, nó hoàn mỹ, khiến tất cả phải ước mong.
Chính nghĩa tuyệt đối và tà ác tuyệt đối. Trong sạch thuần túy như sớm tinh mơ và bầu trời đêm.
Per bước một bước hướng về phía trước, đứng ở bên cạnh Naosica, đỡ Dionysus vừa rồi muốn né nhưng lại ngã xuống mặt đất. Ánh mắt hoảng loạn của Dionysus đối mặt với ánh mắt của Per, gã ngừng một chút, bỗng nhiên nắm chặt tay áo của Per, gã khóc.
“Ta không phải là muốn ngươi chết, ta thật sự không muốn ngươi chết– “
“Ta biết, ta biết.” Nét kinh ngạc thoáng qua trên mặt Per, sau đó biến mất rất nhanh. Hắn vỗ nhẹ lưng Dionysus, thấp giọng an ủi.
Dù hắn có phải Per • Mortis hay không, tất cả những gì đã trải qua là cuộc sống của chính hắn, không chỉ là trò chơi, đây là rõ ràng thứ hắn đã trải qua thật sự. Người trong lồng ngực của hắn bây giờ là chân thật, độ ấm của lòng bàn tay cũng là thật. Mà ngay cả đầu ngón tay bởi vì sợ hãi mà run rẩy, cũng là thật.
Ngay cả tử vong đều là chân thật, còn có cái gì không là thật.
‘Hết thảy đều là giả dối’, kỳ thực đều là mượn cớ.
“Các ngươi là chân thực, ngay từ đầu ta đã cho là như thế.” Ôm Dionysus, Per nửa ôm vừa dìu gã đi tới thủy tinh lóng lánh trên tế đàn. Naosica ở bên cạnh hắn, lặng yên cùng đi.
“Chính là bởi vì là chân thật, mới không thể nhẹ nhàng chấp nhận như lúc chơi trò chơi, cũng không thể tùy ý làm bậy.”
Ôm chặt Dionysus có thể trượt khỏi người hắn bất cứ lúc nào, Per từng bước một hướng về phía đài cao thờ phụng thủy tinh: “Để các ngươi sống sót, cho các ngươi quá trình hạnh phúc, quả thực khiến người ta phải lao tâm khổ tứ hơn rất nhiều so với thử thách trong hiện thực. Nhưng ta không hối hận.”
“Cuộc sống hiện thực dù có nhiều áp lực, đau khổ, nhưng đó là bởi vì chúng ta lựa chọn chính xác. Chuyện chính xác chắc chắn phải trải qua mài dũa, nhưng bởi vì là chính xác, cho nên chúng ta có thể chịu được, mà đồng thời khi chống đỡ áp lực nặng nề, khó có thể chịu được, chúng ta hi vọng.”
“Ta tới đây chính là để phủ định BAD END!” Per cắn răng, lớn tiếng nói.
Ánh sáng của chùm đèn kéo quân chớp lên trước mắt, không ngừng ngăn cản bước chân đi tới, Per không thể không cúi đầu, đối mặt với máu tươi tràn lan dưới chân. Giày da di động trong biển máu, nhấn thành từng vòng hoa văn hình cung, chậm rãi lan tỏa về bốn phía.
“Ngươi tin tưởng chính nghĩa hơn bất luận kẻ nào khác!” Hắn đi qua bên cạnh Naosica, lớn tiếng nói.
Cho dù không nhìn, ánh sáng của đèn kéo quân vẫn có ảnh hưởng đối với Per. Per lắc lắc đầu, không nghe, không nhìn. Ánh sáng của thủy tinh trở nên nóng rừng rực, Per cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy ra từ trong mũi, miệng của hắn.
“Đã không muốn phải hạ mình cầu toàn như vậy thì đừng nói cái gì là nhất định là phải có hắc ám. Người phải nguyện vọng cao hơn nữa!” Per đỡ Dionysus, đạp ở trên thềm đá, Naosica tụt lại phía sau.
Đi từ bậc thấp mà lên, Per đã có thể nghe được âm thanh lửa cháy và nứt vỡ. Ánh mắt của hắn đã không thể nhìn thấy quầng hào quang rực rỡ kia nữa: “Cao thượng hơn thiên địa, xán lạn hơn ánh dương quang, sâu thẳm hơn cả hắc ám, nguyện vọng gần như vô vọng, tồn tại gần như kỳ tích. Bởi vì Thần chính là người sáng tạo ra kỳ tích!”
Per dùng những âm thanh cuối cùng đem lời muốn nói lớn tiếng hét lên. Một đôi tay đỡ thân thể của Per từ phía sau. Âm thanh của Naosica từ phía sau lưng truyền đến, dựa vào ngực của Naosica, Per có loại cảm giác cảm giác rằng hết thảy đều kết thúc. Hắn nghe Naosica nói ở bên tai: “Rõ ràng là người không tin tưởng những điều này nhất…” Naosica cố sức chống phía sau lưng của Per, muốn dìu hắn đi về phía ở bên trong ánh sáng thủy tinh, lại bị Per nhẹ nhàng đẩy ra. Naosica đứng nguyên tại chỗ bất động, thân thể gã như đang tan chảy ra giống như Per, nhưng gã vẫn ngừng lại. Gã kéo tay của Per lại, vuốt ve, sau đó nắm thật chặt. Âm thanh khàn khàn bị thiêu đốt miêu tả người mà gã từng biết này: “Là ác nhân mà toàn thế giới không thể hiểu rõ nhất, minh chứng cho tất cả sự ác độc của thế gian, không tin chính nghĩa, cũng không thích chính nghĩa.”
“Nhưng lại chính là ngươi đã cứu ta.”
Kéo tay của Per, Naosica cố chấp lôi hắn di dộng: “Một người không cách nào làm được, nhưng hai người lại có thể tiếp tục kiên trì, cho nên, xin ngẩng đầu ưỡn ngực cùng ta cùng đi đến tận cùng.” Thanh âm truyền ra trong ánh sáng thiêu đốt, kiên định mà nói: “Ngươi đối với ta mà nói, chính là đồng đội của chính nghĩa.”
Naosica lôi hắn, như đinh đóng cột mà hướng về phía trước: “Ta vẫn luôn luôn tin tưởng như vậy!”
Per nở nụ cười, dừng một chút, vốn hắn đang do dự, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Ta rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao ta dù có phải liều mạng cũng muốn đi cùng đám người điên các ngươi rồi…”
Ở đây, hắn chứng kiến rành mạch thứ tình cảm càng mạnh mẽ, mãnh liệt hơn trong hiện thực, nhứng thứ cảm xúc vẫn bị áp chế dưới lý trí, kích thích kịch liệt thần kinh vốn uể oải, đờ đẫn.
Hắn cũng rất muốn xem một chút, nếu như chỉ là theo đuổi sự thuần túy, thì kết cục sẽ như thế nào. Muốn xem một chút thôi, không hướng tới bất kỳ lý tưởng nào. Bởi vì, đó không phải là lý tưởng của hắn.
Lời nói của Per vừa dứt, tiếp ngay sau đó, dường như bị ánh mặt trời thiêu cháy trong một khoảng khắc, đột nhiên mọi sợ hãi đều biến mất theo sự đau đớn. Thật giống như một loại lễ rửa tội, tắm xong trong thánh quang, Per bỗng nhiên cảm thấy dưới chân lại bắt đầu có sức. Nhưng hắn biết đây là hồi quang phản chiếu.
Đỡ Dionysus lại ngay ngắn, tách bàn tay gã còn đang không ngừng giơ ra nắm chặt, Per vỗ vỗ phần lưng của gã, dùng một loại phương thức Dionysus thích nhất, như anh em thân thiết, dùng cái vỗ nhẹ này, cáo biệt. Dionysus bỗng nhiên hoàn hồn lại, tỉnh táo vồ lấy tay của Per, từ đôi môi khô nứt nẻ thì thào một câu thỉnh cầu rõ ràng: “… Đừng đi.”
Per vẫn chỉ vỗ, không nói lời nào.
Đây không phải đường đi của hắn. Phía trước là tương lai cũng được, trở thành thần minh cũng tốt, đều không phải đường của hắn phải đi. Ngay từ đầu, trong đầu hắn không có ý niệm sáng tạo ra chính nghĩa cực đoan và tà ác cực đoan. Chí nguyện to lớn của Naosica, hắn có thể hiểu được, nhưng lại không thể tiếp nhận. Mà Dionysus, gã chỉ là không tin rằng tất cả mọi người có nguyện vọng cao thượng, có thể đi từ đầu đến cuối con đường. Dionysus cho là thế giới mà gã mong muốn, chỉ có thống trị tuyệt đối, biện pháp áp chế tàn nhẫn mới có thể sáng tạo thế giới.
Nhưng không có nghĩa là gã không tin thế giới này không thể trở nên tốt đẹp hơn.
Hai người bọn họ mới chính là người thì nguyện ý tiếp thu sự mài dũa của lý tưởng và sinh tồn mà sống sót.
Mà hắn, bất kể đi qua tia sáng này, tử vong cũng tốt, trở lại hiện thực cũng được, thậm chí dù cho biến mất cũng không có vấn đề gì. Đó là mới điểm cuối của một người. Điểm cuối của cuộc đời con người. Cuộc sống được hoàn thành mới là hạnh phúc, mà cứu vớt tất cả BAD END, ôm trong lòng tất cả hạnh phúc có được đến điểm cuối đại khái cũng có thể coi như là một loại viên mãn.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ đi tới nơi ta thật sự muốn đến, cho nên, tạm biệt… Nếu như có thể…” Per dừng câu nói lại, đẩy Dionysus về phía Naosica: “Lúc đó sẽ nói sau. Đi sáng tạo một thế giới tốt đẹp hơn đi, sau đó hãy kiêu ngạo mà nói cho ta biết thế giới mới có thể đẹp đẽ đến mức nào.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau làm đồng bọn chân chính một lần xem sao.”
Buông tay ra, như trút được gánh nặng. Lời cần nói đã nói xong, Per buông lỏng thân thể, không hề phản kháng vầng hào quang nóng rực, ngã xuống trên bậc thang trước dàn tế. Máu từ làn da chảy ra, chảy vào vũng máu, sau đó lan ra bốn phía. Per nghe âm thanh của dòng nước chảy qua, vằn nước chấn động vì bước chân rời xa, từng vòng từng vòng khẽ vuốt ve ở trên khuôn mặt. Sau cùng, quầng sáng đốt cháy thân thể bị bỏng rát nóng phừng phừng biến mất, như sa vào hắc ám chân chính, Per mới thật sự rơi vào giấc ngủ…
******
Không biết bao lâu mới lại mở mắt ra, cuộc sống có phải đã trở lại hiện thực đau khổ hay không? Per mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Trong bóng tối, sau khi mất đi độ ấm, dòng khí lạnh ngắt toát ra từ trong thân thể, bao vây toàn thân Per. Per run rẩy trong bóng đêm, run lẩy bẩy, sợ hãi, chịu đựng sự đau khổ của cái chết và sự tuyệt vọng của sự sống. Ở sát biên giới của sinh tử, tương lai là như thế nào, hoàn toàn được quyết định chỉ bằng một ý niệm lựa chọn trong lúc đó.
Sống sót, hay là chết đi, cuộc sống chính là một quá trình không ngừng ấn mũi tên lựa chọn.
Sẽ vì một sự lựa chọn khác biệt nhỏ nhoi mà đi về phía con đường hoàn toàn khác.
Per đột nhiên nghĩ, nếu như hắn kiên trì thêm một lát nữa, chỉ một chút thôi, thì sẽ như thế nào?
Thần nói, có thể kiên trì đối mặt sự đau khổ của cái chết và sự tuyệt vọng của sự sống, đó là sức mạnh sáng tạo kỳ tích. Sống sót là đau khổ, mà người có thể sống qua từng đau khổ, nhất định là người có phương hướng và mục tiêu.
Bọn họ cuối cùng sẽ thấy ánh rạng đông.
Trong bóng tối, có chút điểm sáng hào quang rơi vào trên thân thể tàn tạ, lốm đốm tựa như sự ấm áp của ngày xuân. Chúng rơi vào trên thân thể như vậy, dung nhập vào thân thể. Từ trái tim tỏa ra độ ấm, lan dần tới tứ chi.
Sau khi những đốm sáng lụi tàn, ánh sáng rực rỡ như là tiếp thụ lấy tín hiệu, bay lả tả rớt xuống, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Ở bên trong quầng sáng ấm áp, có người rung động mí mắt, nỗ lực mở mắt.
Cảnh sắc trước mặt lọt vào tầm mắt, lại là một lữ trình mới được bắt đầu.
“Đây là. . . ?”
END
================
Pas Demander: Truyện đến đây là kết thúc, không có PN. Edit xong đi dạo xem bình luận mới biết đây là 1 bộ khá hack não. Phần phía trước rất dễ hiểu, chỉ đến khi về quá khứ thì tác giả mới đào hố bẫy reader. Tuy nhiên theo như Pas hiểu thì thế này: nhóm đã quay về quá khứ, gặp cả những nhân vật thời thơ ấu, vốn theo kết cục trò chơi thì sẽ là ALL DIE và BAD END, nhưng nhiệm vụ của Per là phải khiến tất cả được hạnh phúc, nên phải can dự vào quá khứ, nhưng không thể giết người, nếu không nhân vật trong tương lai sẽ biến mất. SONG DIỆN THẦN cùng lời thoại được khắc vào vách đá là điểm mấu chốt, thần điện là cửa nối không – thời gian. Cảnh cuối clear các cửa, tại sao Per chấp nhận hy sinh để Naosica và Dionysus sống? Tình cảm là 1 phần, phần thứ hai là do 2 người này ứng với đại biểu của chính nghĩa – tà ác, cũng là ý nghĩa của SONG DIỆN THẦN. Trong 3 người phải có người chết, nếu 1 trong 2 người kia mà chết thì kết cục sẽ đi về BAD END. Duy còn có một câu hỏi mà Pas cũng không hiểu và hầu hết các reader Trung thắc mắc: đó là thật – giả. Per nhỏ thật ra là người đàn ông tóc đỏ? Vậy Per thật là ai? Tác giả đào hố xong cười ha ha lặn mất tăm nên chúng ta chỉ có thể ngồi tự sướng với nhau thôi T____T
Cuồng Thất: Phải công nhận đây là một câu chuyện hack não thật. Truyện vốn được chia ra làm hai phần cho hai người edit, Pas thì đã làm xong phần của mình từ tháng 10 cơ. Chỉ còn mình là lê lết nên đến giờ mới hoàn. Chúc mấy bạn lọt hố vui (giống tụi tui =]])
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.