Chương 13
Tĩnh Thủy Biên
05/12/2022
Không thể có chuyện chuyến bay bị huỷ hay bị chậm, bởi là chuyến bay buổi sáng nên khi Diệp Tịch Vụ lên máy bay đã đeo bịt mắt chuẩn bị ngủ bù, cứ nghĩ sẽ ngủ không ngon giấc ngờ đâu lại ngủ rất ngon, còn nằm mơ nữa.
Trong mơ là Giản Tinh Lai vừa mười tám tuổi, tóc húi cua, gương mặt vừa tinh xảo vừa anh tuấn, khi đó là lần đầu tiên hắn tới câu lạc bộ làm vườn của Diệp Tịch Vụ, dáng vẻ cái gì cũng không vừa mắt, còn coi thường vườn hoa hồng của Diệp Tịch Vụ.
“Đàn ông đàn ang sao lại thích hoa hồng?” Giản Tinh Lai thuận miệng hỏi.
Đến giờ Diệp Tịch Vụ vẫn còn nhớ rõ giọng nói của hắn, tự phụ, thiếu đánh, không thể nào khiến người yêu thích được.
Khi hạ cánh, Diệp Tịch Vụ mơ mơ màng màng tỉnh lại, tiếp viên hàng không thân thiện đến nhắc nhở anh hạ cánh, Diệp Tịch Vụ ngáp một cái, híp mắt chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Anh nhớ lại biểu cảm của Giản Tinh Lai trong mơ, không khỏi bật cười nhưng lại sợ cười to quá khiến người bên cạnh hiểu lầm nên vội vàng vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại.
Lúc này ở Côn Minh đang mưa rất to, Diệp Tịch Vụ xuống máy tay lấy hành lý, sờ túi mới nhận ra quên điện thoại trên máy bay, không còn cách nào, chỉ đành đi vòng lại tìm trưởng phòng check – in, đợi hơn một tiếng mới lấy được.
Diệp Tịch Vụ mang hành lý ngồi trong sảnh lớn sân bay, hơi thất thần, không biết có phải do xui xẻo không mà mỗi khi vừa có cách thức liên lạc với Giản Tinh Lai là lại có chuyện xảy ra, năm tư đại học mãi mới trao đổi số điện thoại với người ta được thì lúc ngồi tàu hoả về quê bị trộm điện thoại, lúc ấy vừa báo cảnh sát vừa phát loa phát thanh, suốt cả tháng trời Diệp Tịch Vụ còn tới nhà ga dán tìm điện thoại, điện thoại có thể không cần, chỉ cần người cầm có thể trả lại sim cho anh.
Năm ấy không thể so với bây giờ, mối liên hệ giữa người với người mong manh hơn người ta tưởng rất nhiều, dường như chỉ một dãy số thôi đã có thể mang theo biết bao niềm vui và nhung nhớ, nếu mất đi sẽ chẳng còn gì cả.
“Xin hỏi có phải anh Diệp Tịch Vụ không ạ?” Không rõ trưởng phòng check-in tới từ lúc nào, trong tay đang cầm điện thoại của Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ vội đứng lên: “Đúng vậy, là tôi.”
Anh vừa dứt lời, chuông điện thoại lập tức vang lên, có lẽ trưởng phòng check-in đã nhẫn nại quá lâu rồi mới không nhịn được mà lên án: “Chúng tôi mở máy lên để xác nhận chủ nhân điện thoại, nhưng vị này cứ gọi đến mãi, đến giờ chưa ngừng.”
Diệp Tịch Vụ vừa cúi xuống đã thấy ba chữ “Giản Tinh Lai” trên màn hình.
Anh: “…”
Trưởng phòng check – in như vừa trao đi quả bom: “Anh mau nhận đi.”
Diệp Tịch Vụ không còn cách nào khác ngoài nghe máy.
Giọng Giản Tinh Lai dường như không chân thực lắm dù cho cách xa hàng ngàn ki lô mét: “Anh đang ở đâu?” Hắn hỏi.
Diệp Tịch Vụ thành thật trả lời: “Sân bay Trường Thủy – Côn Minh.”
Giản Tinh Lai: “…”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai lại hỏi: “Anh mất điện thoại à?”
Diệp Tịch Vụ: “Vừa tìm thấy xong.”
Giản Tinh Lai vẫn không vui: “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn mất điện thoại.”
Diệp Tịch Vụ há miệng, nhận ra quả thật không tìm được lý do phản bác chính đáng nào, chỉ đành xin lỗi bảo: “Ngại quá…”
Giản Tinh Lai hừ một tiếng, mãi sau, hắn hỏi: “Anh đến Côn Minh làm gì?”
Diệp Tịch Vụ: “Anh tới gọi hàng.” Anh cảm ơn trưởng phòng check-in, kéo hành lý ra khỏi sân bay tới điểm thuê xe, Giản Tinh Lai trong điện thoại rõ ràng không có ý muốn cúp máy, không lời nói thì tìm lời nói bảo: “Gọi hàng gì?”
Diệp Tịch Vụ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bảo: “Cây mọng nước.”
Giản Tinh Lai trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Cây mọng nước là gì?”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Đây không phải là lần đầu tiên Giản Tinh Lai hỏi loại vấn đề này, lần đầu tiên là lúc bọn anh mới quen nhau, khi Giản Tinh Lai xem Diệp Tịch Vụ trồng hoa cũng hỏi vấn đề tương tự, cứ nghĩ qua nhiều năm như vậy Giản Tinh Lai sẽ có chút tiến bộ, chẳng ngờ vẫn y như cũ, không thay đổi một chút nào.
Cậu em khóa dưới này của anh ấy mà, có thể hiểu tường tận những gì mình quan tâm, còn những thứ không có hứng thú thì chẳng khác nào một tờ giấy trắng.
“Cậu hiểu nhiều về hoa như vậy mà sao không biết cây mọng nước là gì?” Diệp Tịch Vụ khởi động xe, kìm lòng chẳng đặng trêu hắn.
Hình như Giản Tinh Lai vừa mới tra xem cây mọng nước là gì, còn rất có lý bảo: “Cây mọng nước có phải hoa đâu.”
Diệp Tịch Vụ cười khẽ.
Giản Tinh Lai nghe được tiếng cười của anh, cảm giác màng nhĩ hơi ngứa ngáy, hắn đợi một lúc mới bảo: “Anh định ở bên đó bao lâu?”
Diệp Tịch Vụ không nghĩ nhiều, trả lời: “Tầm hai tuần, cây mọng nước nhiều loại lắm, anh không biết nhiều về chúng nên phải tới xem mới quyết định được.”
Giản Tinh Lai “À” một tiếng.
Diệp Tịch Vụ dỗ dành hắn bảo: “Đợi anh quay về sẽ mời cậu ăn, được không?”
Giản Tinh Lai nhàn nhạt bảo: “Nói sau đi.”
Diệp Tịch Vụ hơi mất mát: “Ôi chao, còn nói sau nữa cơ… Cậu thật là một người bận rộn.”
Giản Tinh Lai không phản bác, hắn tìm lý do cúp máy, giây tiếp theo đã gọi ngay Chương Vị Niên vào.
Thư ký Chương dường như đã rút ra được kinh nghiệm từ mấy lần thất bại trước đó, vừa vào văn phòng đã báo cáo ngay: “Em hỏi cô Trần ở văn phòng “Yêu hoa”, ông chủ Diệp đi bàn chuyện làm ăn ở Côn Minh nửa tháng sau mới về, sếp có muốn đợi anh ấy về rồi sắp xếp lại lịch trình, chẳng hạn như ăn một bữa cơm gặp mặt hay gì đó không?”
“Không cần.” Giản Tinh Lai nhướng mi, lãnh đạm liếc y một cái.
Chương Vị Niên: “?”
Giản Tinh Lai: “Đặt vé máy bay đến đến Côn Minh tối nay cho tôi.”
Chương Vị Niên: “?!”
Vào lúc này Giản Tinh Lai vẫn không quên bản tính của tư bản, bóc lột triệt để: “Nhân tiện cậu hỏi cô Trần kia xem ông chủ của bọn họ ở khách sạn nào thì đặt phòng cho tôi luôn.”
Chương Vị Niên: “…”
Hiển nhiên Trần Lai không tài nào hiểu nổi sự quan tâm của Chương Vị Niên với lịch trình của Diệp Tịch Vụ, cô nhạy bén hỏi: “Anh không có âm mưu gì đúng không? Không phải khách sạn Tinh Lai cũng muốn phát triển ngành cưới hỏi và cạnh tranh với chúng tôi đấy chứ?”
“…” Chương Vị Niên cảm thấy thật là nhức đầu, “Khách sạn chúng tôi lớn thế này, trông có tiền thế này mà còn cần cướp công việc của mấy người sao?”
Trần Lai: “Ai biết được, giờ khách sạn làm ăn không tốt, biết đâu mấy anh thất thu thì sao.”
Chương Vị Niên tức giận đến suýt thổ huyết: “Chị gái à, chị nói gì may mắn hơn đi, chúng tôi để mấy người vào tổ chức đám cưới còn không thu phí, có thể nhớ đến điểm tốt không ạ?”
Cuối cùng Trần Lai cũng miễn cưỡng nhận lấy ý tốt của y về việc này nhưng sau khi nghĩ lại vẫn không yên lòng: “Vậy anh muốn biết khách sạn của Diệp Tịch Vụ làm gì? Anh muốn theo đuổi anh ấy à?”
Chương Vị Niên thầm nghĩ “Tôi theo đuổi cô đấy, bà cô ạ”, nhưng ngoài miệng vẫn bịa lý do: “Vừa đúng lúc ông chủ tôi cũng muốn đến đó công tác, lại đặc biệt tin tưởng ánh mắt ông chủ Diệp, cô đừng hỏi nữa, nói cho tôi biết khách sạn nào đi, tôi phát lì xì cho!”
“Anh cho rằng lì xì có thể mua chuộc được tôi?” Trần Lai kiên định, một lát sau lại lén lén lút lút hỏi y, “… Lần này phát bao nhiêu đấy?”
Chương Vị Niên: “…”
Có lẽ ngay cả Diệp Tịch Vụ cũng không ngờ toàn bộ kế hoạch ở Côn Minh của mình sẽ bị bán sạch chỉ vì một bao lì xì, để rồi khi anh một mình trở về khách sạn sau khi dùng bữa với vài ông chủ chợ hoa thì đã thấy một bóng lưng quen thuộc đứng trước quầy lễ tân.
Vết thương trên đầu Giản Tinh Lai vừa được khâu vào mấy hôm trước, tóc còn chưa mọc dài lại, mà hắn thì lười tạo kiểu tóc mới nên dứt khoát đội một cái mũ len, vừa đủ che.
Diệp Tịch Vụ có một chút cảm giác không thể tin tưởng, anh dụi mắt, nhìn Giản Tinh Lai quay người lại.
Không biết có phải do tác dụng của mũ ảnh hưởng đến sắc mặt không mà nhìn Giản Tinh Lai non nớt hơn bình thường, hắn vốn đã sở hữu gương mặt vô cùng đẹp, giờ lại đứng trong sảnh lớn một khách sạn nhỏ bé cũ kĩ nên trông hệt như một ngôi sao tới nhầm trường quay.
“…” Diệp Tịch Vụ có cảm giác mình đang nằm mơ, anh nhìn thẳng vào Giản Tinh Lai đang đi tới trước mặt anh, hồi lâu mới hoàn hồn.
Giản Tinh Lai ghét bỏ bảo: “Sao anh lại ở đây.”
Diệp Tịch Vụ chớp mắt: “Sao cậu lại đến đây?”
Giản Tinh Lai còn chưa lên tiếng, Diệp Tịch Vụ đã đột nhiên giơ tay ra như đang muốn xác nhận điều gì, đầu ngón tay tựa nắm bông mềm mại, nhẹ nhàng cọ qua gương mặt Giản Tinh Lai.
Giản Tinh Lai: “…”
Diệp Tịch Vụ khẽ khàng “Ôi” một tiếng, anh bật cười: “Mặt cậu lạnh quá, sao không mặc nhiều hơn một chút?”
Trong mơ là Giản Tinh Lai vừa mười tám tuổi, tóc húi cua, gương mặt vừa tinh xảo vừa anh tuấn, khi đó là lần đầu tiên hắn tới câu lạc bộ làm vườn của Diệp Tịch Vụ, dáng vẻ cái gì cũng không vừa mắt, còn coi thường vườn hoa hồng của Diệp Tịch Vụ.
“Đàn ông đàn ang sao lại thích hoa hồng?” Giản Tinh Lai thuận miệng hỏi.
Đến giờ Diệp Tịch Vụ vẫn còn nhớ rõ giọng nói của hắn, tự phụ, thiếu đánh, không thể nào khiến người yêu thích được.
Khi hạ cánh, Diệp Tịch Vụ mơ mơ màng màng tỉnh lại, tiếp viên hàng không thân thiện đến nhắc nhở anh hạ cánh, Diệp Tịch Vụ ngáp một cái, híp mắt chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Anh nhớ lại biểu cảm của Giản Tinh Lai trong mơ, không khỏi bật cười nhưng lại sợ cười to quá khiến người bên cạnh hiểu lầm nên vội vàng vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại.
Lúc này ở Côn Minh đang mưa rất to, Diệp Tịch Vụ xuống máy tay lấy hành lý, sờ túi mới nhận ra quên điện thoại trên máy bay, không còn cách nào, chỉ đành đi vòng lại tìm trưởng phòng check – in, đợi hơn một tiếng mới lấy được.
Diệp Tịch Vụ mang hành lý ngồi trong sảnh lớn sân bay, hơi thất thần, không biết có phải do xui xẻo không mà mỗi khi vừa có cách thức liên lạc với Giản Tinh Lai là lại có chuyện xảy ra, năm tư đại học mãi mới trao đổi số điện thoại với người ta được thì lúc ngồi tàu hoả về quê bị trộm điện thoại, lúc ấy vừa báo cảnh sát vừa phát loa phát thanh, suốt cả tháng trời Diệp Tịch Vụ còn tới nhà ga dán tìm điện thoại, điện thoại có thể không cần, chỉ cần người cầm có thể trả lại sim cho anh.
Năm ấy không thể so với bây giờ, mối liên hệ giữa người với người mong manh hơn người ta tưởng rất nhiều, dường như chỉ một dãy số thôi đã có thể mang theo biết bao niềm vui và nhung nhớ, nếu mất đi sẽ chẳng còn gì cả.
“Xin hỏi có phải anh Diệp Tịch Vụ không ạ?” Không rõ trưởng phòng check-in tới từ lúc nào, trong tay đang cầm điện thoại của Diệp Tịch Vụ.
Diệp Tịch Vụ vội đứng lên: “Đúng vậy, là tôi.”
Anh vừa dứt lời, chuông điện thoại lập tức vang lên, có lẽ trưởng phòng check-in đã nhẫn nại quá lâu rồi mới không nhịn được mà lên án: “Chúng tôi mở máy lên để xác nhận chủ nhân điện thoại, nhưng vị này cứ gọi đến mãi, đến giờ chưa ngừng.”
Diệp Tịch Vụ vừa cúi xuống đã thấy ba chữ “Giản Tinh Lai” trên màn hình.
Anh: “…”
Trưởng phòng check – in như vừa trao đi quả bom: “Anh mau nhận đi.”
Diệp Tịch Vụ không còn cách nào khác ngoài nghe máy.
Giọng Giản Tinh Lai dường như không chân thực lắm dù cho cách xa hàng ngàn ki lô mét: “Anh đang ở đâu?” Hắn hỏi.
Diệp Tịch Vụ thành thật trả lời: “Sân bay Trường Thủy – Côn Minh.”
Giản Tinh Lai: “…”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai lại hỏi: “Anh mất điện thoại à?”
Diệp Tịch Vụ: “Vừa tìm thấy xong.”
Giản Tinh Lai vẫn không vui: “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn mất điện thoại.”
Diệp Tịch Vụ há miệng, nhận ra quả thật không tìm được lý do phản bác chính đáng nào, chỉ đành xin lỗi bảo: “Ngại quá…”
Giản Tinh Lai hừ một tiếng, mãi sau, hắn hỏi: “Anh đến Côn Minh làm gì?”
Diệp Tịch Vụ: “Anh tới gọi hàng.” Anh cảm ơn trưởng phòng check-in, kéo hành lý ra khỏi sân bay tới điểm thuê xe, Giản Tinh Lai trong điện thoại rõ ràng không có ý muốn cúp máy, không lời nói thì tìm lời nói bảo: “Gọi hàng gì?”
Diệp Tịch Vụ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bảo: “Cây mọng nước.”
Giản Tinh Lai trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Cây mọng nước là gì?”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Đây không phải là lần đầu tiên Giản Tinh Lai hỏi loại vấn đề này, lần đầu tiên là lúc bọn anh mới quen nhau, khi Giản Tinh Lai xem Diệp Tịch Vụ trồng hoa cũng hỏi vấn đề tương tự, cứ nghĩ qua nhiều năm như vậy Giản Tinh Lai sẽ có chút tiến bộ, chẳng ngờ vẫn y như cũ, không thay đổi một chút nào.
Cậu em khóa dưới này của anh ấy mà, có thể hiểu tường tận những gì mình quan tâm, còn những thứ không có hứng thú thì chẳng khác nào một tờ giấy trắng.
“Cậu hiểu nhiều về hoa như vậy mà sao không biết cây mọng nước là gì?” Diệp Tịch Vụ khởi động xe, kìm lòng chẳng đặng trêu hắn.
Hình như Giản Tinh Lai vừa mới tra xem cây mọng nước là gì, còn rất có lý bảo: “Cây mọng nước có phải hoa đâu.”
Diệp Tịch Vụ cười khẽ.
Giản Tinh Lai nghe được tiếng cười của anh, cảm giác màng nhĩ hơi ngứa ngáy, hắn đợi một lúc mới bảo: “Anh định ở bên đó bao lâu?”
Diệp Tịch Vụ không nghĩ nhiều, trả lời: “Tầm hai tuần, cây mọng nước nhiều loại lắm, anh không biết nhiều về chúng nên phải tới xem mới quyết định được.”
Giản Tinh Lai “À” một tiếng.
Diệp Tịch Vụ dỗ dành hắn bảo: “Đợi anh quay về sẽ mời cậu ăn, được không?”
Giản Tinh Lai nhàn nhạt bảo: “Nói sau đi.”
Diệp Tịch Vụ hơi mất mát: “Ôi chao, còn nói sau nữa cơ… Cậu thật là một người bận rộn.”
Giản Tinh Lai không phản bác, hắn tìm lý do cúp máy, giây tiếp theo đã gọi ngay Chương Vị Niên vào.
Thư ký Chương dường như đã rút ra được kinh nghiệm từ mấy lần thất bại trước đó, vừa vào văn phòng đã báo cáo ngay: “Em hỏi cô Trần ở văn phòng “Yêu hoa”, ông chủ Diệp đi bàn chuyện làm ăn ở Côn Minh nửa tháng sau mới về, sếp có muốn đợi anh ấy về rồi sắp xếp lại lịch trình, chẳng hạn như ăn một bữa cơm gặp mặt hay gì đó không?”
“Không cần.” Giản Tinh Lai nhướng mi, lãnh đạm liếc y một cái.
Chương Vị Niên: “?”
Giản Tinh Lai: “Đặt vé máy bay đến đến Côn Minh tối nay cho tôi.”
Chương Vị Niên: “?!”
Vào lúc này Giản Tinh Lai vẫn không quên bản tính của tư bản, bóc lột triệt để: “Nhân tiện cậu hỏi cô Trần kia xem ông chủ của bọn họ ở khách sạn nào thì đặt phòng cho tôi luôn.”
Chương Vị Niên: “…”
Hiển nhiên Trần Lai không tài nào hiểu nổi sự quan tâm của Chương Vị Niên với lịch trình của Diệp Tịch Vụ, cô nhạy bén hỏi: “Anh không có âm mưu gì đúng không? Không phải khách sạn Tinh Lai cũng muốn phát triển ngành cưới hỏi và cạnh tranh với chúng tôi đấy chứ?”
“…” Chương Vị Niên cảm thấy thật là nhức đầu, “Khách sạn chúng tôi lớn thế này, trông có tiền thế này mà còn cần cướp công việc của mấy người sao?”
Trần Lai: “Ai biết được, giờ khách sạn làm ăn không tốt, biết đâu mấy anh thất thu thì sao.”
Chương Vị Niên tức giận đến suýt thổ huyết: “Chị gái à, chị nói gì may mắn hơn đi, chúng tôi để mấy người vào tổ chức đám cưới còn không thu phí, có thể nhớ đến điểm tốt không ạ?”
Cuối cùng Trần Lai cũng miễn cưỡng nhận lấy ý tốt của y về việc này nhưng sau khi nghĩ lại vẫn không yên lòng: “Vậy anh muốn biết khách sạn của Diệp Tịch Vụ làm gì? Anh muốn theo đuổi anh ấy à?”
Chương Vị Niên thầm nghĩ “Tôi theo đuổi cô đấy, bà cô ạ”, nhưng ngoài miệng vẫn bịa lý do: “Vừa đúng lúc ông chủ tôi cũng muốn đến đó công tác, lại đặc biệt tin tưởng ánh mắt ông chủ Diệp, cô đừng hỏi nữa, nói cho tôi biết khách sạn nào đi, tôi phát lì xì cho!”
“Anh cho rằng lì xì có thể mua chuộc được tôi?” Trần Lai kiên định, một lát sau lại lén lén lút lút hỏi y, “… Lần này phát bao nhiêu đấy?”
Chương Vị Niên: “…”
Có lẽ ngay cả Diệp Tịch Vụ cũng không ngờ toàn bộ kế hoạch ở Côn Minh của mình sẽ bị bán sạch chỉ vì một bao lì xì, để rồi khi anh một mình trở về khách sạn sau khi dùng bữa với vài ông chủ chợ hoa thì đã thấy một bóng lưng quen thuộc đứng trước quầy lễ tân.
Vết thương trên đầu Giản Tinh Lai vừa được khâu vào mấy hôm trước, tóc còn chưa mọc dài lại, mà hắn thì lười tạo kiểu tóc mới nên dứt khoát đội một cái mũ len, vừa đủ che.
Diệp Tịch Vụ có một chút cảm giác không thể tin tưởng, anh dụi mắt, nhìn Giản Tinh Lai quay người lại.
Không biết có phải do tác dụng của mũ ảnh hưởng đến sắc mặt không mà nhìn Giản Tinh Lai non nớt hơn bình thường, hắn vốn đã sở hữu gương mặt vô cùng đẹp, giờ lại đứng trong sảnh lớn một khách sạn nhỏ bé cũ kĩ nên trông hệt như một ngôi sao tới nhầm trường quay.
“…” Diệp Tịch Vụ có cảm giác mình đang nằm mơ, anh nhìn thẳng vào Giản Tinh Lai đang đi tới trước mặt anh, hồi lâu mới hoàn hồn.
Giản Tinh Lai ghét bỏ bảo: “Sao anh lại ở đây.”
Diệp Tịch Vụ chớp mắt: “Sao cậu lại đến đây?”
Giản Tinh Lai còn chưa lên tiếng, Diệp Tịch Vụ đã đột nhiên giơ tay ra như đang muốn xác nhận điều gì, đầu ngón tay tựa nắm bông mềm mại, nhẹ nhàng cọ qua gương mặt Giản Tinh Lai.
Giản Tinh Lai: “…”
Diệp Tịch Vụ khẽ khàng “Ôi” một tiếng, anh bật cười: “Mặt cậu lạnh quá, sao không mặc nhiều hơn một chút?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.