Chương 17
Công Tử Hoan Hỉ
08/12/2020
Hộ quốc công phủ tại kinh thành từ khi Yến gia bị diệt tộc đã trở nên hoang phế, hai mươi năm gió táp mưa sa, tấm biển treo trước cửa phủ sớm đã không biết đi nơi nào.
Năm ấy, nguyên tiêu vừa qua đi, tiên đế đột nhiên làm khó dễ, một đạo thánh chỉ lệnh Ngự Lâm quân đem toàn gia Hộ quốc công giam lỏng trong phủ. Khi đó, Hộ quốc công đang dẫn ba nhi tử cùng hai tôn tử phòng thủ Thanh Châu, trong phủ quá một nửa đều là nữ quyến và hài nhi. Tiên đế hạ chỉ ngoan độc, một lòng muốn đẩy Yến gia vào chỗ chết, các đại thế gia trong kinh đều là loại thừa cơ hội lẫn nhau, vui vẻ bàng quan, vì thế vụ án Hộ quốc công cấu kết ngoại tộc ý đồ mưu nghịch lại ngắn ngủn trong vòng nửa tháng liền kết án —— bằng chứng như núi không thể phản bác, tru di cửu tộc, tịch thu gia sản xử trảm toàn gia.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hộ quốc công cùng tử tôn Yến thị đã trưởng thành đang tại Thanh Châu xa xôi bị cách chức ngay tại chỗ, giải vào xe tù nhân, sau khi đến kinh thành liền đưa thẳng lên pháp trường. Đúng là nửa khắc cũng không chờ. Mà nữ quyến bị giam trong Hộ quốc công phủ toàn bộ bị giết trong phủ, gồm cả ấu tôn nhỏ tuổi của Hộ quốc công. Những hài tử nhỏ xíu, khi xác được mang ra, đầy người đều là máu tươi, cả mặt cũng bị lưỡi đao sắc bén chém qua, tình trạng thảm thiết làm cho người ta kinh sợ.
Trong kinh âm thầm lưu truyền một giai thoại, tiên đế xuống tay ngoan độc, Yến gia chết oan ức. Oán khí quá lớn, đều hóa thành quỷ đến hại người. Vì thế cho dù đã qua hai mươi năm, một tòa Hộ quốc công phủ lớn như vậy lại trống không u ám lặng im như xưa, không có người nào dám qua đêm ở bên trong. Có người nói quả thực vào lúc nửa đêm đi ngang qua con đường trước cửa phủ, nghe được tiếng khóc của hài tử ở bên trong. Nhất định là vị tiểu công tử kia chết quá thê thảm, đang ôm mặt khóc rống.
Nam nhân râu quai nón xoa xoa cằm, ngôn từ chính nghĩa mà phản bác: “Phi! Nói bậy! Khi gia bị lão gia tử lấy roi đánh chạy quanh sân cũng không khóc! Nhũ mẫu nói, khi gia từ trong bụng mẹ rơi xuống đất, đều là há miệng cười ha ha vui sướng.”
Đi cùng hắn là nam tử mặc thanh bào đội nón rộng vành, vành nón che hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi môi mím chặt, khóe môi hơi hơi co rúm, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Nói đến thích khóc, có người khi còn bé kia mới gọi là thích khóc. Ta mỗi lần bị đánh đều là do ngươi khóc.” Nam nhân râu quai nón nói đến hứng khởi, nói xong nhịn không được ngâm nga tiểu khúc, “Thực là yêu nhân lắm nước mắt a…”
Hắn cố ý làm rộn, liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái, nhướng đuôi lông mày quăng mị nhãn tới thanh bào nam tử, người nọ lại chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn vui đùa, nghiêng đầu nhìn qua nơi khác.
Nam nhân râu quai nón cười cười, thấy bốn bề vắng lặng, đột nhiên xoay thắt lưng, nhảy vút qua đầu tường cao cao, trở mình hoà vào màn đêm đen kịt trong phủ đệ. Sau khi đáp xuống, hắn nâng mặt nhìn quanh bốn phía, một đôi con ngươi tối đen sâu thẳm ám trầm, mới vừa rồi còn ở ngoài tường thoải mái vui đùa ầm ĩ lúc này lại tìm không thấy một chút dấu vết.
“Trời rất nhanh sẽ sáng, nhanh lên.” Thanh bào nam tử theo sát bên cạnh hắn, thấy hắn trì hoãn không động, không khỏi thúc giục.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo trong suốt, ánh mắt dưới vành nón thăm dò nhìn về phía nam nhân đột nhiên im lặng, người thích nói thích cười như vậy, ở trên giường ôm chân đau đến lăn lộn cũng không quên vừa khóc vừa chiếm của y vài phần tiện nghi, lúc này hai đầu gối cong lại, thẳng tắp quỳ xuống trước chính đường quốc công phủ sớm đã rách nát, khóe mắt mau chóng run rẩy, trên mặt đã là một mảnh bi thương, “Liệt tổ liệt tông ở trên, tử tôn bất tài đã trở về.”
Từ đường Hộ quốc công phủ đã vắng lặng hai mươi năm lẳng lặng ẩn vào màn đêm thăm thẳm, trước sau vẫn lặng im không một tiếng động, chỉ cần ném vào một hòn đá gây tiếng động trong bóng đêm cũng làm lòng người sợ hãi, tiếp đó ngầm sinh ra kính sợ. Đá lửa đập vào nhau, thắp sáng ngọn nến trắng chỉ còn một nửa sót lại trên bàn thờ, ánh nến trên giá đựng bị gió đêm thổi qua lắc lư, miễn miễn cưỡng cưỡng thắp lên ba cây nhang thơm dịu. Trong không gian nhiều năm ẩm mốc, mùi đàn hương sâu kín lan tràn như có như không.
Năm đó, bàn thờ đặt đầy linh vị từ trong thảm sự kia mà bị hỏa thiêu hầu như không còn gì. Tiên đế căm hận Yến gia, không đào ba tấc đất phần mộ tổ tiên của Yến gia đem xương ra nghiền thành tro đã là nhân từ. Nghe nói, đây là do vài vị cựu thần nước mắt giàn dụa mang Thái tổ hoàng đế cộng thêm lấy mệnh ra can gián.
Nhân thế hoang đường, thấy lợi quên nghĩa không ít, nhưng dẫu sao đâu đó vẫn còn có trung hậu nhân nghĩa. Khiến người ta hận đời đến mức hận không thể hủy thiên diệt địa, tận đáy lòng rốt cuộc vẫn còn một nơi mềm mại.
Yến Khiếu gỡ ra râu giả dưới cằm, từ trong lòng ngực lấy ra một lư hương nhỏ, cung kính đặt lên bàn thờ, sau đó cầm đàn hương cắm vào: “Tôn tử bất hiếu, vẫn chưa từng trở về thăm. Trước kia tuổi còn nhỏ, Điền sư gia không cho. Sau khi lớn lên, thế sự cũng đã trôi qua, muốn trở về thắp hương cho tổ tông lại cảm thấy không có mặt mũi. Gia môn chúng ta mấy đời tinh trung báo quốc, cuối cùng tôn tử lại lưu lạc trở thành thổ phỉ, lời thật không êm tai. Mà ngay cả lúc này, cũng là nhờ tổ tông phù hộ, tại Tây Bắc để lại nhân mạch. Cuối cùng trời cao mở mắt, cho tôn tử chút thể diện, đoạt về Linh Châu, lúc này mới dám trở về cùng liệt tổ liệt tông bẩm báo một tiếng…”
Trong từ đường trải đầy mạng nhện, hắn ngồi xổm trên đất trống trước bàn thờ, không coi ai ra gì mà thì thào tự nói. Ngày ấy, trong rối loạn được Điền sư gia ôm ra khỏi phủ, trên mặt trát bùn một đường đầu đường xó chợ dựa vào xin cơm giãy dụa sống sót đi đến Bình Châu, được Diệp Đấu Thiên thu dưỡng, đọc sách tập võ hỗn độn trong đám lục lâm, làm Đại đương gia Khiếu Nhiên trại, sau đó, xuất binh tiến đến Linh Châu… Hắn một mạch thao thao bất tuyệt mà nói, hai mươi năm trên con đường nhân sinh, từ con nhà quyền quý đến giang hồ lãng khách. Ngày thường trong thành Cô Vụ, chuyện nhỏ như một con gà chết hắn cũng có thể lanh mồm lanh miệng mà kể thành một đoạn truyền kỳ sống động, hiện tại nói đến chính mình, lại từng câu từng chữ nói thật bình thản, không vui không buồn không oán không giận, oan ức chịu nhục đều thành quá khứ, gia cừu quốc hận phảng phất như mây khói. Chỉ một mình hắn thao thao bất tuyệt không muốn ngừng nghỉ mà nói ra hết, dáng vẻ trầm tĩnh, tựa như nhàn thoại việc nhà.
Hắn nói việc riêng, chính là hồi kinh tế tổ.
Lạc Vân Phóng một thân thanh bào không nói được một lời, tháo nón xuống, học bộ dáng của hắn cầm ba cây nhang cắm vào lư hương, lui về phía sau nửa bước, yên lặng đứng sau lưng hắn.
Ngọn nến lắc lư lay động, quang ảnh đan xen, hai chiếc bóng một quỳ một đứng chồng lên nhau, rơi trên mặt đất, giống như chỉ có một chiếc bóng hẹp dài.
Yến Đại đương gia lại kể đến những chuyện đã trải qua, từ cánh tay tuyết trắng của vũ cơ trong thành Cô Vụ cho đến Nghê Văn Lương chật vật giãy dụa dưới mặt băng sông Ly: “Trước kia Nhị bá thường nhắc mãi, nói Nghê gia không an phận. Tôn nhi trên đường đi Kế Châu có nhìn qua, hiện tại Nghê Văn Lương còn thủ ngoài thành Cẩm Dương không vào được thành. Nơi đó, có vài nhà vẫn luôn nhòm ngó. Sau này Nghê gia muốn qua ngày lành cũng không dễ dàng. Chuyện trước kia, ai bỏ đá xuống giếng, ai nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mấy năm nay tôn tử đã điều tra rõ ràng, liệt tổ liệt tông cứ yên tâm, bọn họ một kẻ cũng chạy không thoát.”
Đang nói bỗng nhiên ngừng lại một chút, hắn cúi đầu “xuy ——” một tiếng hừ nhẹ: “Gia môn chúng ta đời đời đều ra sức tại ải Võ Vương. Trước quốc sau gia, trừ ngoại an nội, ngay cả Điền sư gia cũng khuyên tôn tử. Được rồi, cứ như vậy đi, người Yến gia chúng ta gây dựng giang sơn, còn muốn người Yến gia chúng ta bảo vệ. Sau này chờ đoạt được ải Võ Vương, ta sẽ cho tất cả bọn chúng đều phải chết.”
Nói tới đây, tựa như tâm hữu linh tê, hắn quay đầu lại nhìn Lạc Vân Phóng, thấy Lạc Vân Phóng nhẹ nhàng gật đầu, liền đưa tay chỉ chỉ, quay đầu đối gian phòng trống không nói: “Đây là Lạc gia nhị phòng Vân Phóng, trước kia từng đến quý phủ của chúng ta làm khách. Đúng, là người bị tôn tử lột quần.”
() Nhị phòng:
Lạc Gia Đại gia (đích tôn) là con của vợ cả, gọi là đại phòng.
Lạc gia Nhị gia (cha của Vân Phóng và Vân Lan) là con của vợ thứ hai, nên gọi là nhị phòng.
Lạc Vân Phóng hung hăng trừng mắt liếc hắn, Yến Khiếu nhếch môi, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi vào phủ: “Nhũ mẫu nói cho ta biết, Lạc gia muốn đem nữ nhi gả cho nhà chúng ta.”
Khi đó là bao nhiêu tuổi? Hơn bốn tuổi một chút chưa đầy năm tuổi, ngay cả bút lông viết chữ to còn chưa cầm vững, nhũ mẫu liền hàm hàm hồ hồ mà nói như vậy. Nữ nhi Lạc gia hoa dung nguyệt mạo, hai nhà có ý muốn kết thân gia. Tiểu quỷ tinh quái liền ghi tạc trong lòng. Qua vài ngày, muội muội bên nhà mẹ đẻ của vị đại bá mẫu gả cho Lạc gia Nhị gia kia quả nhiên mang theo hài tử mặc một thân áo hoa màu hồng nhạt đến làm khách, gương mặt tròn tròn trắng trắng như nắm cơm nhỏ, cặp mắt như quả nho đen, đôi môi mím một cái hai bên má liền hiện ra hai vòng xoáy hình quả lê. Tiểu bá vương luôn được cả nhà trên dưới đều phải nhường ba phần lúc này nhất thời nhìn mê mắt, gương mặt phồng lên đến nóng hổi, trong lòng hồ hồ đồ đồ mà nghĩ, cưới người vợ như đậu hũ mềm thế này, về sau nhất định phải thực cẩn thận? Khuôn mặt nhỏ nhắn đó, giống như chỉ cần sờ nhiều một chút là có thể vỡ ra.
Cứ như vậy mà ngây ngây ngô ngô nghe mấy người lớn bảo, dắt hài tử kia đi hoa viên chơi đi. Chậc, tay cũng là ôn nhu mềm mại như lướt trên mặt nước. Trời biết hắn có bao nhiêu thương tiếc trân ái, ngay cả nắm ngón tay cũng không dám dùng sức. Nhũ mẫu dặn, Lạc gia là quan văn, thân thể người văn nhã đều yếu ớt, đạp chết con kiến cũng không dám, thân hình nhỏ xíu đến gió thổi qua cũng muốn ngã. Không giống như nhà chúng ta, một phòng hán tử thối, ngay cả nha hoàn hầu hạ bên người các phu nhân cũng tập võ, tay chân thì cứng như thiết, thô giống như giấy ráp.
Cùng hài tử kia chơi cái gì, ngay cả Yến Khiếu cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ khi nắm lấy bàn tay kia, thật giống như cầm kẹo bông đường, cả người như muốn bay tới đám mây trên cao. Ngay cả người bên ngoài nói gì hắn cũng không nghe rõ. Sau khi lấy lại tinh thần, lại nghe nha hoàn bên người gọi hài tử kia là Lạc thiếu gia.
Thiếu gia?
Đất bằng nổi sóng.
Nam hài?
Không thể a, nhìn xem mặt này, tay này, áo hoa này… Thiếu gia?
Lòng nóng như lửa đốt. Không chút nghĩ ngợi, một phen đẩy người ngã xuống mặt đất, đè lên, thuần thục kéo quần của “cô vợ nhỏ” giống như đậu hủ mềm kia ra.
Tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên, cả sân tựa như cái nồi nổ tung.
Lạc gia đại thiếu gia vừa thẹn vừa giận, ánh mắt hận đến muốn giết người, Yến gia tiểu công tử lại đang ngây ngốc mà trừng đồ vật chính mình cũng có, hơn nửa ngày không nói ra lời —— vợ nhỏ của ta đâu? Không có sao…..
Mãi đến sau này, bị tổ phụ nổi giận trước mắt tất cả mọi người trong nhà, cầm roi đuổi đánh đến khuất nhục chạy quanh sân, bất quá giờ phút này trong lòng không khỏi chua xót, Yến Đại đương gia nhỏ tuổi ôm mông đau đến nước mắt lẫn lộn, ấm ức đến khó có thể nói, bốn chữ to tới tới lui lui quanh quẩn trong đầu —— tâm nát cả rồi.
Năm ấy, nguyên tiêu vừa qua đi, tiên đế đột nhiên làm khó dễ, một đạo thánh chỉ lệnh Ngự Lâm quân đem toàn gia Hộ quốc công giam lỏng trong phủ. Khi đó, Hộ quốc công đang dẫn ba nhi tử cùng hai tôn tử phòng thủ Thanh Châu, trong phủ quá một nửa đều là nữ quyến và hài nhi. Tiên đế hạ chỉ ngoan độc, một lòng muốn đẩy Yến gia vào chỗ chết, các đại thế gia trong kinh đều là loại thừa cơ hội lẫn nhau, vui vẻ bàng quan, vì thế vụ án Hộ quốc công cấu kết ngoại tộc ý đồ mưu nghịch lại ngắn ngủn trong vòng nửa tháng liền kết án —— bằng chứng như núi không thể phản bác, tru di cửu tộc, tịch thu gia sản xử trảm toàn gia.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hộ quốc công cùng tử tôn Yến thị đã trưởng thành đang tại Thanh Châu xa xôi bị cách chức ngay tại chỗ, giải vào xe tù nhân, sau khi đến kinh thành liền đưa thẳng lên pháp trường. Đúng là nửa khắc cũng không chờ. Mà nữ quyến bị giam trong Hộ quốc công phủ toàn bộ bị giết trong phủ, gồm cả ấu tôn nhỏ tuổi của Hộ quốc công. Những hài tử nhỏ xíu, khi xác được mang ra, đầy người đều là máu tươi, cả mặt cũng bị lưỡi đao sắc bén chém qua, tình trạng thảm thiết làm cho người ta kinh sợ.
Trong kinh âm thầm lưu truyền một giai thoại, tiên đế xuống tay ngoan độc, Yến gia chết oan ức. Oán khí quá lớn, đều hóa thành quỷ đến hại người. Vì thế cho dù đã qua hai mươi năm, một tòa Hộ quốc công phủ lớn như vậy lại trống không u ám lặng im như xưa, không có người nào dám qua đêm ở bên trong. Có người nói quả thực vào lúc nửa đêm đi ngang qua con đường trước cửa phủ, nghe được tiếng khóc của hài tử ở bên trong. Nhất định là vị tiểu công tử kia chết quá thê thảm, đang ôm mặt khóc rống.
Nam nhân râu quai nón xoa xoa cằm, ngôn từ chính nghĩa mà phản bác: “Phi! Nói bậy! Khi gia bị lão gia tử lấy roi đánh chạy quanh sân cũng không khóc! Nhũ mẫu nói, khi gia từ trong bụng mẹ rơi xuống đất, đều là há miệng cười ha ha vui sướng.”
Đi cùng hắn là nam tử mặc thanh bào đội nón rộng vành, vành nón che hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi môi mím chặt, khóe môi hơi hơi co rúm, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Nói đến thích khóc, có người khi còn bé kia mới gọi là thích khóc. Ta mỗi lần bị đánh đều là do ngươi khóc.” Nam nhân râu quai nón nói đến hứng khởi, nói xong nhịn không được ngâm nga tiểu khúc, “Thực là yêu nhân lắm nước mắt a…”
Hắn cố ý làm rộn, liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái, nhướng đuôi lông mày quăng mị nhãn tới thanh bào nam tử, người nọ lại chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn vui đùa, nghiêng đầu nhìn qua nơi khác.
Nam nhân râu quai nón cười cười, thấy bốn bề vắng lặng, đột nhiên xoay thắt lưng, nhảy vút qua đầu tường cao cao, trở mình hoà vào màn đêm đen kịt trong phủ đệ. Sau khi đáp xuống, hắn nâng mặt nhìn quanh bốn phía, một đôi con ngươi tối đen sâu thẳm ám trầm, mới vừa rồi còn ở ngoài tường thoải mái vui đùa ầm ĩ lúc này lại tìm không thấy một chút dấu vết.
“Trời rất nhanh sẽ sáng, nhanh lên.” Thanh bào nam tử theo sát bên cạnh hắn, thấy hắn trì hoãn không động, không khỏi thúc giục.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo trong suốt, ánh mắt dưới vành nón thăm dò nhìn về phía nam nhân đột nhiên im lặng, người thích nói thích cười như vậy, ở trên giường ôm chân đau đến lăn lộn cũng không quên vừa khóc vừa chiếm của y vài phần tiện nghi, lúc này hai đầu gối cong lại, thẳng tắp quỳ xuống trước chính đường quốc công phủ sớm đã rách nát, khóe mắt mau chóng run rẩy, trên mặt đã là một mảnh bi thương, “Liệt tổ liệt tông ở trên, tử tôn bất tài đã trở về.”
Từ đường Hộ quốc công phủ đã vắng lặng hai mươi năm lẳng lặng ẩn vào màn đêm thăm thẳm, trước sau vẫn lặng im không một tiếng động, chỉ cần ném vào một hòn đá gây tiếng động trong bóng đêm cũng làm lòng người sợ hãi, tiếp đó ngầm sinh ra kính sợ. Đá lửa đập vào nhau, thắp sáng ngọn nến trắng chỉ còn một nửa sót lại trên bàn thờ, ánh nến trên giá đựng bị gió đêm thổi qua lắc lư, miễn miễn cưỡng cưỡng thắp lên ba cây nhang thơm dịu. Trong không gian nhiều năm ẩm mốc, mùi đàn hương sâu kín lan tràn như có như không.
Năm đó, bàn thờ đặt đầy linh vị từ trong thảm sự kia mà bị hỏa thiêu hầu như không còn gì. Tiên đế căm hận Yến gia, không đào ba tấc đất phần mộ tổ tiên của Yến gia đem xương ra nghiền thành tro đã là nhân từ. Nghe nói, đây là do vài vị cựu thần nước mắt giàn dụa mang Thái tổ hoàng đế cộng thêm lấy mệnh ra can gián.
Nhân thế hoang đường, thấy lợi quên nghĩa không ít, nhưng dẫu sao đâu đó vẫn còn có trung hậu nhân nghĩa. Khiến người ta hận đời đến mức hận không thể hủy thiên diệt địa, tận đáy lòng rốt cuộc vẫn còn một nơi mềm mại.
Yến Khiếu gỡ ra râu giả dưới cằm, từ trong lòng ngực lấy ra một lư hương nhỏ, cung kính đặt lên bàn thờ, sau đó cầm đàn hương cắm vào: “Tôn tử bất hiếu, vẫn chưa từng trở về thăm. Trước kia tuổi còn nhỏ, Điền sư gia không cho. Sau khi lớn lên, thế sự cũng đã trôi qua, muốn trở về thắp hương cho tổ tông lại cảm thấy không có mặt mũi. Gia môn chúng ta mấy đời tinh trung báo quốc, cuối cùng tôn tử lại lưu lạc trở thành thổ phỉ, lời thật không êm tai. Mà ngay cả lúc này, cũng là nhờ tổ tông phù hộ, tại Tây Bắc để lại nhân mạch. Cuối cùng trời cao mở mắt, cho tôn tử chút thể diện, đoạt về Linh Châu, lúc này mới dám trở về cùng liệt tổ liệt tông bẩm báo một tiếng…”
Trong từ đường trải đầy mạng nhện, hắn ngồi xổm trên đất trống trước bàn thờ, không coi ai ra gì mà thì thào tự nói. Ngày ấy, trong rối loạn được Điền sư gia ôm ra khỏi phủ, trên mặt trát bùn một đường đầu đường xó chợ dựa vào xin cơm giãy dụa sống sót đi đến Bình Châu, được Diệp Đấu Thiên thu dưỡng, đọc sách tập võ hỗn độn trong đám lục lâm, làm Đại đương gia Khiếu Nhiên trại, sau đó, xuất binh tiến đến Linh Châu… Hắn một mạch thao thao bất tuyệt mà nói, hai mươi năm trên con đường nhân sinh, từ con nhà quyền quý đến giang hồ lãng khách. Ngày thường trong thành Cô Vụ, chuyện nhỏ như một con gà chết hắn cũng có thể lanh mồm lanh miệng mà kể thành một đoạn truyền kỳ sống động, hiện tại nói đến chính mình, lại từng câu từng chữ nói thật bình thản, không vui không buồn không oán không giận, oan ức chịu nhục đều thành quá khứ, gia cừu quốc hận phảng phất như mây khói. Chỉ một mình hắn thao thao bất tuyệt không muốn ngừng nghỉ mà nói ra hết, dáng vẻ trầm tĩnh, tựa như nhàn thoại việc nhà.
Hắn nói việc riêng, chính là hồi kinh tế tổ.
Lạc Vân Phóng một thân thanh bào không nói được một lời, tháo nón xuống, học bộ dáng của hắn cầm ba cây nhang cắm vào lư hương, lui về phía sau nửa bước, yên lặng đứng sau lưng hắn.
Ngọn nến lắc lư lay động, quang ảnh đan xen, hai chiếc bóng một quỳ một đứng chồng lên nhau, rơi trên mặt đất, giống như chỉ có một chiếc bóng hẹp dài.
Yến Đại đương gia lại kể đến những chuyện đã trải qua, từ cánh tay tuyết trắng của vũ cơ trong thành Cô Vụ cho đến Nghê Văn Lương chật vật giãy dụa dưới mặt băng sông Ly: “Trước kia Nhị bá thường nhắc mãi, nói Nghê gia không an phận. Tôn nhi trên đường đi Kế Châu có nhìn qua, hiện tại Nghê Văn Lương còn thủ ngoài thành Cẩm Dương không vào được thành. Nơi đó, có vài nhà vẫn luôn nhòm ngó. Sau này Nghê gia muốn qua ngày lành cũng không dễ dàng. Chuyện trước kia, ai bỏ đá xuống giếng, ai nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, mấy năm nay tôn tử đã điều tra rõ ràng, liệt tổ liệt tông cứ yên tâm, bọn họ một kẻ cũng chạy không thoát.”
Đang nói bỗng nhiên ngừng lại một chút, hắn cúi đầu “xuy ——” một tiếng hừ nhẹ: “Gia môn chúng ta đời đời đều ra sức tại ải Võ Vương. Trước quốc sau gia, trừ ngoại an nội, ngay cả Điền sư gia cũng khuyên tôn tử. Được rồi, cứ như vậy đi, người Yến gia chúng ta gây dựng giang sơn, còn muốn người Yến gia chúng ta bảo vệ. Sau này chờ đoạt được ải Võ Vương, ta sẽ cho tất cả bọn chúng đều phải chết.”
Nói tới đây, tựa như tâm hữu linh tê, hắn quay đầu lại nhìn Lạc Vân Phóng, thấy Lạc Vân Phóng nhẹ nhàng gật đầu, liền đưa tay chỉ chỉ, quay đầu đối gian phòng trống không nói: “Đây là Lạc gia nhị phòng Vân Phóng, trước kia từng đến quý phủ của chúng ta làm khách. Đúng, là người bị tôn tử lột quần.”
() Nhị phòng:
Lạc Gia Đại gia (đích tôn) là con của vợ cả, gọi là đại phòng.
Lạc gia Nhị gia (cha của Vân Phóng và Vân Lan) là con của vợ thứ hai, nên gọi là nhị phòng.
Lạc Vân Phóng hung hăng trừng mắt liếc hắn, Yến Khiếu nhếch môi, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi vào phủ: “Nhũ mẫu nói cho ta biết, Lạc gia muốn đem nữ nhi gả cho nhà chúng ta.”
Khi đó là bao nhiêu tuổi? Hơn bốn tuổi một chút chưa đầy năm tuổi, ngay cả bút lông viết chữ to còn chưa cầm vững, nhũ mẫu liền hàm hàm hồ hồ mà nói như vậy. Nữ nhi Lạc gia hoa dung nguyệt mạo, hai nhà có ý muốn kết thân gia. Tiểu quỷ tinh quái liền ghi tạc trong lòng. Qua vài ngày, muội muội bên nhà mẹ đẻ của vị đại bá mẫu gả cho Lạc gia Nhị gia kia quả nhiên mang theo hài tử mặc một thân áo hoa màu hồng nhạt đến làm khách, gương mặt tròn tròn trắng trắng như nắm cơm nhỏ, cặp mắt như quả nho đen, đôi môi mím một cái hai bên má liền hiện ra hai vòng xoáy hình quả lê. Tiểu bá vương luôn được cả nhà trên dưới đều phải nhường ba phần lúc này nhất thời nhìn mê mắt, gương mặt phồng lên đến nóng hổi, trong lòng hồ hồ đồ đồ mà nghĩ, cưới người vợ như đậu hũ mềm thế này, về sau nhất định phải thực cẩn thận? Khuôn mặt nhỏ nhắn đó, giống như chỉ cần sờ nhiều một chút là có thể vỡ ra.
Cứ như vậy mà ngây ngây ngô ngô nghe mấy người lớn bảo, dắt hài tử kia đi hoa viên chơi đi. Chậc, tay cũng là ôn nhu mềm mại như lướt trên mặt nước. Trời biết hắn có bao nhiêu thương tiếc trân ái, ngay cả nắm ngón tay cũng không dám dùng sức. Nhũ mẫu dặn, Lạc gia là quan văn, thân thể người văn nhã đều yếu ớt, đạp chết con kiến cũng không dám, thân hình nhỏ xíu đến gió thổi qua cũng muốn ngã. Không giống như nhà chúng ta, một phòng hán tử thối, ngay cả nha hoàn hầu hạ bên người các phu nhân cũng tập võ, tay chân thì cứng như thiết, thô giống như giấy ráp.
Cùng hài tử kia chơi cái gì, ngay cả Yến Khiếu cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ khi nắm lấy bàn tay kia, thật giống như cầm kẹo bông đường, cả người như muốn bay tới đám mây trên cao. Ngay cả người bên ngoài nói gì hắn cũng không nghe rõ. Sau khi lấy lại tinh thần, lại nghe nha hoàn bên người gọi hài tử kia là Lạc thiếu gia.
Thiếu gia?
Đất bằng nổi sóng.
Nam hài?
Không thể a, nhìn xem mặt này, tay này, áo hoa này… Thiếu gia?
Lòng nóng như lửa đốt. Không chút nghĩ ngợi, một phen đẩy người ngã xuống mặt đất, đè lên, thuần thục kéo quần của “cô vợ nhỏ” giống như đậu hủ mềm kia ra.
Tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên, cả sân tựa như cái nồi nổ tung.
Lạc gia đại thiếu gia vừa thẹn vừa giận, ánh mắt hận đến muốn giết người, Yến gia tiểu công tử lại đang ngây ngốc mà trừng đồ vật chính mình cũng có, hơn nửa ngày không nói ra lời —— vợ nhỏ của ta đâu? Không có sao…..
Mãi đến sau này, bị tổ phụ nổi giận trước mắt tất cả mọi người trong nhà, cầm roi đuổi đánh đến khuất nhục chạy quanh sân, bất quá giờ phút này trong lòng không khỏi chua xót, Yến Đại đương gia nhỏ tuổi ôm mông đau đến nước mắt lẫn lộn, ấm ức đến khó có thể nói, bốn chữ to tới tới lui lui quanh quẩn trong đầu —— tâm nát cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.