Chương 186: Đại Yêu Ma Tập Kích (hạ)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/07/2018
Ba yêu quái Hô Lôi đại tướng quân vốn đã định hiện thân ra ngoài, nhất thời khiếp sợ nhìn nhìn ba đại yêu ma khủng bố.
Giọng của Hà tướng quân run rẩy:
- Không phải nói chúng ta mà là ba người bọn họ.
Hô Lôi đại tướng quân:
- Tất cả đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Chúng ta cách hắn hơn mười dặm, có thể hắn vẫn chưa phát hiện ra chúng ta! Bây giờ chúng ta ngoan ngoãn đợi ở đây, ngàn vạn đừng tham gia vào.
Hà tướng quân, Liệp tướng quân cùng nhau gật đầu.
Bản lĩnh giao chiến loại trận này bọn họ nào dám tham gia?
Ánh mắt Hô Lôi tướng quân vốn đã lớn, lúc này trừng còn lớn hơn:
- Đều đi ra cả rồi! Tính thêm Ám Tượng lão tổ là có bốn người. Đại yêu ma khi nào lại dễ gặp như vậy?
Liệp tướng quân nói.
Hiện tại ba người này xuất hiện, có hai người từng đến Giao Long cung. Một là Bách Hoa nương nương. Một là Thính Phong cốc chủ. Lúc trước khi Bách Hoa nương nương đến, Giao Long vương và Long hậu đều là nghênh đón từ xa.
Hô Lôi đại tướng quân cắn răng:
- Uy danh của Bách Hoa nương nương ta cũng nghe qua, chỉ dùng một cọng dây hay cái rễ cũng đủ lấy mạng nhỏ của ta. Ta lúc trước chỉ biết tuân lệnh của Long hậu không nên đáp ứng! Chuyện giết con gái riêng của Giao Long vương vốn là gạt Giao Long vương. Một khi Giao Long vương biết được, cho dù có Long hậu che chở cũng sẽ phiền toái tới chúng ta.
Hà tướng quân bất đắc dĩ:
- Đúng vậy, chúng ta cũng không muốn đến, nhưng lại không dám cãi lại mệnh lệnh của Long hậu.
Liệp tướng quân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tại sao Đại vương lại hoàn toàn không biết gì chứ?
Hô Lôi đại tướng quân lập tức nói:
- Không biết nói sao, không biết nói sao.
Liệp tướng quân liền im miệng.
Hô Lôi đại tướng quân nói:
- Đây là chuyện của Giao Long vương và Long hậu, chúng ta cũng đừng dây vào. Hiện tại mấu chốt nhất chính là chúng ta làm thế nào để thoát chết đây!
Hà tướng quân cũng nói:
- Ừm! Nếu hiện thân, Tần Vân kia chỉ sợ lười nhiều lời cùng chúng ta, lập tức giết luôn chúng ta.
Liệp tướng quân nói:
- Trước mắt cứ nấp vào đi!
Ba người bọn họ cẩn thận ẩn nấp, nhìn ba đại yêu ma trên trời cao và Ám Tượng lão tổ từ xa, cùng với người tu hành “Tần Vân” trên tòa Lam Bà sơn. Đây tuyệt đối là trận giao chiến về bản lĩnh khó có thể gặp được.
Tần Vân đứng ở đó, thản nhiên nhìn bốn vị đại yêu ma. Nữ tử của Phó Tư Trác phía sau hắn càng thêm khẩn trương.
Ám Tượng lão tổ nhìn nhìn ba đại yêu ma, giọng ầm vang:
- Ba người các ngươi theo dõi ta?
Vị nam tử áo đỏ cười đáp:
- Phi thuật của Tần đạo hữu thật sự quá nhanh. Chúng ta theo không kịp. May mắn có Ám Tượng huynh truy tung, chúng ta đi theo mới tìm được Tần đạo hữu. Ám Tượng huynh, thật sự đa tạ huynh rồi.
Nữ nhân xinh đẹp mặc y bào mày hồng nhạt cũng cười nói:
- Thật là cực khổ cho Ám Tượng rồi.
Khóe mắt Ám Tượng lão tổ run rẩy.
Ba đại yêu ma này…
Hai người kia thật sự hắn không để ý lắm, nhưng thực lực của Bách Hoa nương nương này không thua hắn chút nào. Hơn nữa còn khắc chế hắn! Nếu nói Ám Tượng lão tổ dựa vào thiên phú của “Tàng Địa Khuyển” dị chủng thượng cổ mới có được thực lực mạnh như thế, thì chân thân của Bách Hoa nương lại thật tầm thường, vốn chỉ là một gốc hoa hồng, nhờ vào một lần trời cao giáng xuống Đế Lưu Tương, nhờ vào dòng Đế Lưu Tương này mà trở thành yêu.
Tu hành theo năm tháng dài đằng đẵng, một gốc hoa yêu tầm thường tu luyện đến mức như bây giờ được nhiều yêu ma xưng một tiếng “Bách Hoa nương nương”, tự nhiên thủ đoạn sẽ rất cao. Rất nhiều bí thuật nàng luyện ra khiến cho Ám Tượng lão tổ cũng đau đầu.
- Tần đạo hữu.
Bách Hoa nương nương đầu đội một đóa hoa hồng, chung quanh thân thể có sương hồng thản nhiên vờn quanh. Nàng tươi cười rạng rỡ nhìn Tần Vân, giọng nói vang vọng về phía chân trời:
- Hiện giờ chúng ta liên thủ, bảo vật ngươi giữ không được. Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra đi, cũng tránh được họa sát thân.
Tần Vân mở miệng nói:
- Bách Hoa nương nương, thực lực của ngươi thật tầm thường nhưng khẩu khí lại quá lớn rồi.
Bách Hoa nương nương nhất thời trầm mặt.
Đã lâu rồi, đã lâu không ai dám nói thực lực nàng tầm thường! Dù là đại yêu ma thực lực tương đương cũng phải kính trọng nàng một phần, không muốn trêu chọc vào Bách Hoa nương nương.
- Thực lực tầm thường? Vậy mời Tần đạo hữu phán xét thử thực lực của ta có thật tầm thường hay không?
Trên mặt Bách Hoa nương nương thì cười nhưng sương hồng xung quanh nàng bắt đầu nhanh chóng tràn ngập ra, khiến cho lão giả mắt mù và nam tử áo đỏ ngay bên cạnh cũng khẽ biến sắc, thân hình hơi né tránh. Sương hồng kia lao thẳng về hướng Tần Vân, tốc độ cực nhanh. Những nơi nó đi qua, cỏ cây đều bị cắt nát.
Tần Vân xuyên thấu qua bản mệnh Phi kiếm để phóng tinh thần ra ngoài, thử cảm ứng đám sương hồng này.
Tinh thần chịu phải xâm nhiễm, nhất thời có cảm giác mê man.
Tần Vân cả kinh, lập tức thi triển phong cấm thuật:
- Ngăn cách!
Vù!
Màn hào quang phong cấm khổng lồ bao phủ chung quanh, bao lại toàn bộ Lam Bà sơn. Sương hồng lan tràn đến chỗ này bị màn hào quang ngăn trở lại.
“Đây là Sương Mù Phấn Hồng của Bách Hoa nương nương sao? Với hồn phách của ta, cảnh giới hiện giờ của ta cũng bị ảnh hưởng.”
Tần Vân cả kinh.
“Nếu là ở trong sương mù này càng lâu càng nguy hiểm.”
Phù!
Một đạo hắc quang từ trong sương hồng bắn ra, bắn lên màn hào quang, nháy mắt phá vỡ màn hào quang, sương hồng đang tiếp tục lan tràn đến.
Tần Vân vung tay lên.
Bản mạng Phi kiếm bay ra, thi triển ra màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang.
Màn hào quang kiếm quang khổng lồ đánh bay đạo hắc quang kia. Đạo hắc quang hiển lộ ra nguyên hình. Thì ra là một cây gai màu đen!
Vù!
Màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang khổng lồ xua tan đám sương hồng, một lần nữa che chở cho Lam Bà sơn.
“Hiện tại ta đã đạt tới kiếm ý cực cảnh. Sau khi Yên Vũ kiếm ý đạt cực cảnh, diễn hóa Chu Thiên càng thêm hoàn mỹ, càng thêm thoải mái!”
Tần Vân thầm nghĩ.
- Giống như bây giờ khi thi triển Chu Thiên Kiếm Quang, tiêu hao pháp lực không khác Giang Thượng Minh Nguyệt lắm. Hơn nữa ta dùng bản mệnh Phi kiếm thi triển, lại càng thêm thoải mái! Cho dù thi triển mấy ngày mấy đêm cũng là việc nhỏ!
Nếu là sử dụng một thanh phi kiếm nhất phẩm, tiêu hao mới thật là kinh người!
Bản mệnh Phi kiếm có uy lực lớn, tiêu hao lại cực thấp! Chỉ có điều tăng cấp của bản mạng Phi kiếm chịu phải giới hạn của cảnh giới bản thân. Giống như bản lĩnh kiếm ý nhiều nhất tu hành bản mệnh Phi kiếm đến tam phẩm. Tần Vân hiện tại đã đạt tới kiếm ý cực cảnh, hao phí nhiều bảo vật thế nào cũng chỉ có thể khiến bản mệnh Phi kiếm đạt nhị phẩm. Đương nhiên vì hắn vừa đột phá không lâu, tu hành bản mệnh phi kiếm còn cần chút thời gian, vẫn là tam phẩm giống như trước.
Nhưng uy lực phát ra đã có thể so với pháp bảo nhất phẩm.
Bách Hoa nương nương thấy thế, vung tay lên:
- Ngươi phòng được Ám Tượng nhưng không phòng được ta.
Vù vù vù!
Trong lúc nhất thời, vô số hắc quang rậm rạp đồng thời phóng ra.
Cảnh tượng này khiến cho tim của đám người nam tử áo đỏ, lão giả mắt mù, Ám Tượng lão tổ đều đập nhanh.
“Bách Vạn Diệt Hồn Châm?”
Tần Vân thầm nghĩ.
Tục truyền mỗi một cây diệt hồn châm đều là gai hoa hồng trên thân bản thể của Bách Hoa nương nương. Tuy rằng luyện hóa gai châm từ bản thể nhưng uy lực tầm thường, nhưng số lượng lớn như vậy thì không ai chống đỡ được! Khi Bách Vạn Diệt Hồn Châm liên hợp lại, uy lực khiến dị chủng thượng cổ Ám Tượng lão tổ cũng biến sắc.
Đầu tiên là vô số âm thanh lướt qua không trung. Sau đó là vô số hắc quang oanh kích lên màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang.
Ầm đoàng đoàng!
Mỗi một tiếng đánh của gai châm cũng không lớn nhưng trăm vạn diệt hồn châm oanh kích lại tạo ra âm thanh lớn kinh người.
Những diệt hồn châm này ngẫu nhiên hình thành nên trận pháp, hợp lực thành một kích, uy lực hội tụ lên cây gai đen ở trung tâm, lực xuyên thấu rất mạnh. Có vài nơi chỉ có một cây diệt hồn châm tập kích, uy lực không mạnh. Lại có vài nơi hình thành nên trận pháp hợp lực, uy lực trăm vạn diệt hồn châm tập kích có nơi mạnh có nơi yếu, phòng ngự rất khó khăn!
Nhưng Chu Thiên Kiếm Quang của Tần Vân là diễn hóa Chu Thiên, phân tán tất cả các tập kích lên Chu Thiên Kiếm Quang một cách hoàn mỹ.
Mặc cho ngươi công kích từ nơi nào. Mặc cho uy lực công kích của ngươi ra sao. Tất cả đều phân tán một cách hoàn mỹ, khắp nơi đều gánh vác.
Sắc mặt Bách Hoa nương nương trầm xuống:
- Lão Biên Bức, lão Độc Long, liên thủ cùng ta.
- Được.
Lão giả mắt mù, nam tử hồng bào cùng động thủ.
Một dây rễ khổng lồ bay ra xung quanh Bách Hoa nương nương. Mỗi một dây rễ giống như roi trận đánh tới màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang đang bao phủ lấy Lam Bà sơn. Lão giả mắt mù cũng lập tức cầm ra một cây sáo, thấp giọng thổi lên, nhưng bên tai không nghe thấy âm thanh gì. Ngược lại xuất hiện từng dao động vặn vẹo mà mắt thường có thể nhìn thấy, lao thẳng đến màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang ở xa xa.
Phốc phốc phốc!
Uy lực dao động rất mạnh, mạnh mẽ tấn công màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang.
Còn nam tử áo đỏ cũng vung tay lên, nhất thời có hào quang ngũ sắc bay ra. Hào quang ngũ sắc nhanh chóng quấn quanh dây rễ dài kia! Mỗi dây rễ đều biến thành nhiều màu, xẹt qua trời cao, uy thế dường như tăng lên một chút.
Vù vù vù!
Dây rễ dài đánh lên màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang, vang lên vài tiếng xùy xùy xùy.
Ba người Bách Hoa nương nương, Độc Long Vương và Thính Phong cốc chủ vừa liên thủ, trong lòng cũng chợt lạnh.
- Ba người chúng ta đã liên hợp lại, uy thế mạnh hơn Ám Tượng lão tổ nhiều nhưng vẫn không thể phá được phi kiếm thuật này?
Ba người bọn họ có chút không thể tin nổi.
“Ta liên thủ cùng Bách Hoa, đã giúp thực lực của Bách Hoa tăng lên năm thành rồi.”
Độc Long Vương thầm nghĩ. Hắn vốn là thủ hạ của Bách Hoa nương nương, sau lại đột phá đến Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, tuy rằng có thể tự lập môn hộ nhưng hắn vẫn nguyện ý đi theo nàng như trước. Từ nay về sau, hắn cùng Bách Hoa nương nương mặc kệ đến đâu đều ở cùng một chỗ, bọn họ liên thủ tạo ra uy lực lớn vô cùng.
Dây rễ tung hoành thiên địa, từng đạo dao động quỷ dị không chút tiếng động vặn vẹo khắp nơi, Nhìn hào quang ngũ sắc cũng đủ khiến cho lòng bọn họ lạnh dần… Phô triển đủ loại sát chiêu đánh về phía Lam Bà sơn, nhưng Lam Bà sơn hoàn toàn được màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang bao phủ lấy, ngăn trở hết thảy công kích.
Ba người Hô Lôi tướng quân xem đến trợn mắt há hốc mồm:
- Tần Vân này thật ngoan độc.
- Bốn đại yêu ma đều không làm gì được hắn? Thế mà vừa rồi chúng ta lại muốn đối phó với hắn?
Ám Tượng lão tổ ở một bên nhìn thấy hết thảy, cũng không khỏi giật mình:
- Cái gì? Ba người bọn họ liên thủ cũng không thể phá. Hơn nữa Tần Vân kia tựa hồ thật bình thản? Xem ra chỉ có bốn người chúng ta liên thủ là đối phó hắn không được rồi.
Ám Tượng lão tổ bắt đầu gọi đồng bạn đến.
- Ngạc Long huynh, Tần Vân ở ngoại thành quận An Gia Tiền châu, mau chóng lại đây đi.
Giọng của Hà tướng quân run rẩy:
- Không phải nói chúng ta mà là ba người bọn họ.
Hô Lôi đại tướng quân:
- Tất cả đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Chúng ta cách hắn hơn mười dặm, có thể hắn vẫn chưa phát hiện ra chúng ta! Bây giờ chúng ta ngoan ngoãn đợi ở đây, ngàn vạn đừng tham gia vào.
Hà tướng quân, Liệp tướng quân cùng nhau gật đầu.
Bản lĩnh giao chiến loại trận này bọn họ nào dám tham gia?
Ánh mắt Hô Lôi tướng quân vốn đã lớn, lúc này trừng còn lớn hơn:
- Đều đi ra cả rồi! Tính thêm Ám Tượng lão tổ là có bốn người. Đại yêu ma khi nào lại dễ gặp như vậy?
Liệp tướng quân nói.
Hiện tại ba người này xuất hiện, có hai người từng đến Giao Long cung. Một là Bách Hoa nương nương. Một là Thính Phong cốc chủ. Lúc trước khi Bách Hoa nương nương đến, Giao Long vương và Long hậu đều là nghênh đón từ xa.
Hô Lôi đại tướng quân cắn răng:
- Uy danh của Bách Hoa nương nương ta cũng nghe qua, chỉ dùng một cọng dây hay cái rễ cũng đủ lấy mạng nhỏ của ta. Ta lúc trước chỉ biết tuân lệnh của Long hậu không nên đáp ứng! Chuyện giết con gái riêng của Giao Long vương vốn là gạt Giao Long vương. Một khi Giao Long vương biết được, cho dù có Long hậu che chở cũng sẽ phiền toái tới chúng ta.
Hà tướng quân bất đắc dĩ:
- Đúng vậy, chúng ta cũng không muốn đến, nhưng lại không dám cãi lại mệnh lệnh của Long hậu.
Liệp tướng quân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tại sao Đại vương lại hoàn toàn không biết gì chứ?
Hô Lôi đại tướng quân lập tức nói:
- Không biết nói sao, không biết nói sao.
Liệp tướng quân liền im miệng.
Hô Lôi đại tướng quân nói:
- Đây là chuyện của Giao Long vương và Long hậu, chúng ta cũng đừng dây vào. Hiện tại mấu chốt nhất chính là chúng ta làm thế nào để thoát chết đây!
Hà tướng quân cũng nói:
- Ừm! Nếu hiện thân, Tần Vân kia chỉ sợ lười nhiều lời cùng chúng ta, lập tức giết luôn chúng ta.
Liệp tướng quân nói:
- Trước mắt cứ nấp vào đi!
Ba người bọn họ cẩn thận ẩn nấp, nhìn ba đại yêu ma trên trời cao và Ám Tượng lão tổ từ xa, cùng với người tu hành “Tần Vân” trên tòa Lam Bà sơn. Đây tuyệt đối là trận giao chiến về bản lĩnh khó có thể gặp được.
Tần Vân đứng ở đó, thản nhiên nhìn bốn vị đại yêu ma. Nữ tử của Phó Tư Trác phía sau hắn càng thêm khẩn trương.
Ám Tượng lão tổ nhìn nhìn ba đại yêu ma, giọng ầm vang:
- Ba người các ngươi theo dõi ta?
Vị nam tử áo đỏ cười đáp:
- Phi thuật của Tần đạo hữu thật sự quá nhanh. Chúng ta theo không kịp. May mắn có Ám Tượng huynh truy tung, chúng ta đi theo mới tìm được Tần đạo hữu. Ám Tượng huynh, thật sự đa tạ huynh rồi.
Nữ nhân xinh đẹp mặc y bào mày hồng nhạt cũng cười nói:
- Thật là cực khổ cho Ám Tượng rồi.
Khóe mắt Ám Tượng lão tổ run rẩy.
Ba đại yêu ma này…
Hai người kia thật sự hắn không để ý lắm, nhưng thực lực của Bách Hoa nương nương này không thua hắn chút nào. Hơn nữa còn khắc chế hắn! Nếu nói Ám Tượng lão tổ dựa vào thiên phú của “Tàng Địa Khuyển” dị chủng thượng cổ mới có được thực lực mạnh như thế, thì chân thân của Bách Hoa nương lại thật tầm thường, vốn chỉ là một gốc hoa hồng, nhờ vào một lần trời cao giáng xuống Đế Lưu Tương, nhờ vào dòng Đế Lưu Tương này mà trở thành yêu.
Tu hành theo năm tháng dài đằng đẵng, một gốc hoa yêu tầm thường tu luyện đến mức như bây giờ được nhiều yêu ma xưng một tiếng “Bách Hoa nương nương”, tự nhiên thủ đoạn sẽ rất cao. Rất nhiều bí thuật nàng luyện ra khiến cho Ám Tượng lão tổ cũng đau đầu.
- Tần đạo hữu.
Bách Hoa nương nương đầu đội một đóa hoa hồng, chung quanh thân thể có sương hồng thản nhiên vờn quanh. Nàng tươi cười rạng rỡ nhìn Tần Vân, giọng nói vang vọng về phía chân trời:
- Hiện giờ chúng ta liên thủ, bảo vật ngươi giữ không được. Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao ra đi, cũng tránh được họa sát thân.
Tần Vân mở miệng nói:
- Bách Hoa nương nương, thực lực của ngươi thật tầm thường nhưng khẩu khí lại quá lớn rồi.
Bách Hoa nương nương nhất thời trầm mặt.
Đã lâu rồi, đã lâu không ai dám nói thực lực nàng tầm thường! Dù là đại yêu ma thực lực tương đương cũng phải kính trọng nàng một phần, không muốn trêu chọc vào Bách Hoa nương nương.
- Thực lực tầm thường? Vậy mời Tần đạo hữu phán xét thử thực lực của ta có thật tầm thường hay không?
Trên mặt Bách Hoa nương nương thì cười nhưng sương hồng xung quanh nàng bắt đầu nhanh chóng tràn ngập ra, khiến cho lão giả mắt mù và nam tử áo đỏ ngay bên cạnh cũng khẽ biến sắc, thân hình hơi né tránh. Sương hồng kia lao thẳng về hướng Tần Vân, tốc độ cực nhanh. Những nơi nó đi qua, cỏ cây đều bị cắt nát.
Tần Vân xuyên thấu qua bản mệnh Phi kiếm để phóng tinh thần ra ngoài, thử cảm ứng đám sương hồng này.
Tinh thần chịu phải xâm nhiễm, nhất thời có cảm giác mê man.
Tần Vân cả kinh, lập tức thi triển phong cấm thuật:
- Ngăn cách!
Vù!
Màn hào quang phong cấm khổng lồ bao phủ chung quanh, bao lại toàn bộ Lam Bà sơn. Sương hồng lan tràn đến chỗ này bị màn hào quang ngăn trở lại.
“Đây là Sương Mù Phấn Hồng của Bách Hoa nương nương sao? Với hồn phách của ta, cảnh giới hiện giờ của ta cũng bị ảnh hưởng.”
Tần Vân cả kinh.
“Nếu là ở trong sương mù này càng lâu càng nguy hiểm.”
Phù!
Một đạo hắc quang từ trong sương hồng bắn ra, bắn lên màn hào quang, nháy mắt phá vỡ màn hào quang, sương hồng đang tiếp tục lan tràn đến.
Tần Vân vung tay lên.
Bản mạng Phi kiếm bay ra, thi triển ra màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang.
Màn hào quang kiếm quang khổng lồ đánh bay đạo hắc quang kia. Đạo hắc quang hiển lộ ra nguyên hình. Thì ra là một cây gai màu đen!
Vù!
Màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang khổng lồ xua tan đám sương hồng, một lần nữa che chở cho Lam Bà sơn.
“Hiện tại ta đã đạt tới kiếm ý cực cảnh. Sau khi Yên Vũ kiếm ý đạt cực cảnh, diễn hóa Chu Thiên càng thêm hoàn mỹ, càng thêm thoải mái!”
Tần Vân thầm nghĩ.
- Giống như bây giờ khi thi triển Chu Thiên Kiếm Quang, tiêu hao pháp lực không khác Giang Thượng Minh Nguyệt lắm. Hơn nữa ta dùng bản mệnh Phi kiếm thi triển, lại càng thêm thoải mái! Cho dù thi triển mấy ngày mấy đêm cũng là việc nhỏ!
Nếu là sử dụng một thanh phi kiếm nhất phẩm, tiêu hao mới thật là kinh người!
Bản mệnh Phi kiếm có uy lực lớn, tiêu hao lại cực thấp! Chỉ có điều tăng cấp của bản mạng Phi kiếm chịu phải giới hạn của cảnh giới bản thân. Giống như bản lĩnh kiếm ý nhiều nhất tu hành bản mệnh Phi kiếm đến tam phẩm. Tần Vân hiện tại đã đạt tới kiếm ý cực cảnh, hao phí nhiều bảo vật thế nào cũng chỉ có thể khiến bản mệnh Phi kiếm đạt nhị phẩm. Đương nhiên vì hắn vừa đột phá không lâu, tu hành bản mệnh phi kiếm còn cần chút thời gian, vẫn là tam phẩm giống như trước.
Nhưng uy lực phát ra đã có thể so với pháp bảo nhất phẩm.
Bách Hoa nương nương thấy thế, vung tay lên:
- Ngươi phòng được Ám Tượng nhưng không phòng được ta.
Vù vù vù!
Trong lúc nhất thời, vô số hắc quang rậm rạp đồng thời phóng ra.
Cảnh tượng này khiến cho tim của đám người nam tử áo đỏ, lão giả mắt mù, Ám Tượng lão tổ đều đập nhanh.
“Bách Vạn Diệt Hồn Châm?”
Tần Vân thầm nghĩ.
Tục truyền mỗi một cây diệt hồn châm đều là gai hoa hồng trên thân bản thể của Bách Hoa nương nương. Tuy rằng luyện hóa gai châm từ bản thể nhưng uy lực tầm thường, nhưng số lượng lớn như vậy thì không ai chống đỡ được! Khi Bách Vạn Diệt Hồn Châm liên hợp lại, uy lực khiến dị chủng thượng cổ Ám Tượng lão tổ cũng biến sắc.
Đầu tiên là vô số âm thanh lướt qua không trung. Sau đó là vô số hắc quang oanh kích lên màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang.
Ầm đoàng đoàng!
Mỗi một tiếng đánh của gai châm cũng không lớn nhưng trăm vạn diệt hồn châm oanh kích lại tạo ra âm thanh lớn kinh người.
Những diệt hồn châm này ngẫu nhiên hình thành nên trận pháp, hợp lực thành một kích, uy lực hội tụ lên cây gai đen ở trung tâm, lực xuyên thấu rất mạnh. Có vài nơi chỉ có một cây diệt hồn châm tập kích, uy lực không mạnh. Lại có vài nơi hình thành nên trận pháp hợp lực, uy lực trăm vạn diệt hồn châm tập kích có nơi mạnh có nơi yếu, phòng ngự rất khó khăn!
Nhưng Chu Thiên Kiếm Quang của Tần Vân là diễn hóa Chu Thiên, phân tán tất cả các tập kích lên Chu Thiên Kiếm Quang một cách hoàn mỹ.
Mặc cho ngươi công kích từ nơi nào. Mặc cho uy lực công kích của ngươi ra sao. Tất cả đều phân tán một cách hoàn mỹ, khắp nơi đều gánh vác.
Sắc mặt Bách Hoa nương nương trầm xuống:
- Lão Biên Bức, lão Độc Long, liên thủ cùng ta.
- Được.
Lão giả mắt mù, nam tử hồng bào cùng động thủ.
Một dây rễ khổng lồ bay ra xung quanh Bách Hoa nương nương. Mỗi một dây rễ giống như roi trận đánh tới màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang đang bao phủ lấy Lam Bà sơn. Lão giả mắt mù cũng lập tức cầm ra một cây sáo, thấp giọng thổi lên, nhưng bên tai không nghe thấy âm thanh gì. Ngược lại xuất hiện từng dao động vặn vẹo mà mắt thường có thể nhìn thấy, lao thẳng đến màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang ở xa xa.
Phốc phốc phốc!
Uy lực dao động rất mạnh, mạnh mẽ tấn công màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang.
Còn nam tử áo đỏ cũng vung tay lên, nhất thời có hào quang ngũ sắc bay ra. Hào quang ngũ sắc nhanh chóng quấn quanh dây rễ dài kia! Mỗi dây rễ đều biến thành nhiều màu, xẹt qua trời cao, uy thế dường như tăng lên một chút.
Vù vù vù!
Dây rễ dài đánh lên màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang, vang lên vài tiếng xùy xùy xùy.
Ba người Bách Hoa nương nương, Độc Long Vương và Thính Phong cốc chủ vừa liên thủ, trong lòng cũng chợt lạnh.
- Ba người chúng ta đã liên hợp lại, uy thế mạnh hơn Ám Tượng lão tổ nhiều nhưng vẫn không thể phá được phi kiếm thuật này?
Ba người bọn họ có chút không thể tin nổi.
“Ta liên thủ cùng Bách Hoa, đã giúp thực lực của Bách Hoa tăng lên năm thành rồi.”
Độc Long Vương thầm nghĩ. Hắn vốn là thủ hạ của Bách Hoa nương nương, sau lại đột phá đến Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, tuy rằng có thể tự lập môn hộ nhưng hắn vẫn nguyện ý đi theo nàng như trước. Từ nay về sau, hắn cùng Bách Hoa nương nương mặc kệ đến đâu đều ở cùng một chỗ, bọn họ liên thủ tạo ra uy lực lớn vô cùng.
Dây rễ tung hoành thiên địa, từng đạo dao động quỷ dị không chút tiếng động vặn vẹo khắp nơi, Nhìn hào quang ngũ sắc cũng đủ khiến cho lòng bọn họ lạnh dần… Phô triển đủ loại sát chiêu đánh về phía Lam Bà sơn, nhưng Lam Bà sơn hoàn toàn được màn hào quang Chu Thiên Kiếm Quang bao phủ lấy, ngăn trở hết thảy công kích.
Ba người Hô Lôi tướng quân xem đến trợn mắt há hốc mồm:
- Tần Vân này thật ngoan độc.
- Bốn đại yêu ma đều không làm gì được hắn? Thế mà vừa rồi chúng ta lại muốn đối phó với hắn?
Ám Tượng lão tổ ở một bên nhìn thấy hết thảy, cũng không khỏi giật mình:
- Cái gì? Ba người bọn họ liên thủ cũng không thể phá. Hơn nữa Tần Vân kia tựa hồ thật bình thản? Xem ra chỉ có bốn người chúng ta liên thủ là đối phó hắn không được rồi.
Ám Tượng lão tổ bắt đầu gọi đồng bạn đến.
- Ngạc Long huynh, Tần Vân ở ngoại thành quận An Gia Tiền châu, mau chóng lại đây đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.