Chương 102: Hạnh Hoa Hương
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/07/2018
Thiên Hạ Thập Cửu Châu, người tu hành đều làm việc riêng của
mình, có người bế quan tu hành, có người dạo chơi hồng trần, có
người dạy bảo đệ tử. Đám người Tuần Thiên sứ bọn họ bình thường ở
lại tổng bộ Tuần Thiên minh cũng cực ít, ví như Giang châu giờ phút
này cũng chỉ có Nguyên Phù cung chủ, Vu Nguyệt quan chủ, Viêm đạo nhân cùng tân Tuần Thiên sứ Tần Vân.
- Nơi này chính là Tàng Bảo Điện của Tuần Thiên minh chúng ta.
Ba người Viêm đạo nhân đón tiếp Tần Vân, cũng giới thiệu sơ qua tổng bộ của Tuần Thiên minh.
- Nơi này rất quan trọng, nếu như ngươi cần bảo vật nào có thể tới nơi này mua chúng! So bảo vật thì không thua gì Đạo gia cùng Phật môn Thánh địa.
Hai mắt của Tần Vân sáng lên, liền nói:
- Vãn bối là tán tu, tài nguyên rất ít, có tàng bảo điện to lớn như thế này mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Vu Nguyệt quan chủ lắc đầu:
- Bảo vật tầm thường thì dễ, nhưng nếu là một số kì trân dị bảo hiếm thấy, bình thường đều sẽ có yêu cầu điểm công lao nhất định. Tỉ như nhất định phải đạt được ba nghìn điểm công lao, mới có thể đổi lấy một pháp bảo ngũ phẩm. Nếu như không có ba nghìn điểm công lao thì tàng bảo điện sẽ không bán cho ngươi ngũ phẩm pháp bảo.
Tần Vân hiểu rõ:
- Đây cũng là để cho chúng ta chuyên tâm chém giết yêu ma.
- Đúng rồi, chúng ta vào trong trước đi.
Tần Vân liền nói.
- Hử?
Ba người Nguyên Phù Cung Chủ đứng một bên có chút kinh ngạc, sau đó cũng theo Tần Vân đi vào.
Trong tàng bảo điện có một lão giả đang ngồi xếp bằng, dường như cảm ứng được có người đi vào nên chậm rãi mở mắt ra. Sau khi lão giả thấy ba người Nguyên Phù cung chủ liền tươi cười.
- Vị này là Tiền trưởng lão.
Nguyên Phù cung chủ thấp giọng nói.
- Tiền trưởng lão.
Tần Vân giật mình, là trưởng lão sao? Lúc này mới cung kính hành lễ, Vu Nguyệt quan chủ, Viêm đạo nhân bên cạnh đã sớm cung kính hành lễ.
- Tàng bảo điện rộng ngàn trượng, bảo vật nào cũng có thể mua được.
Tiền trưởng lão mỉm cười chỉ vào mấy chục bản thư tịch thật dày.
- Trong đó ghi chép tất cả những bảo vật có bên trong tàng bảo điện.
Tần Vân nói:
- Tiền trưởng lão, nơi này có thể mua vật phẩm vậy thì có thể hỗ trợ xem xét vật phẩm hay không?
- Xác định độ trân quý của vật phẩm là phận sự của ta.
Tiền trưởng lão tính tình vô cùng ôn hòa.
Tần Vân lập tức lật tay một cái, lấy ra một chiếc bình màu xám đưa cho Tiền trưỡng lão:
- Ta muốn biết, huyết dịch trong bình này rốt cuộc là máu gì.
Tiền trưởng lão nhận lấy cái bình màu xám sau khi mở ra xem, sắc mặt liền thay đổi.
Ông vốn là người cực kì ôn hòa, các Tuần Thiên Sứ trước đây rất ít khi thấy được Tiền trưởng lão tức giận!
- Huyết dịch này ở đâu ra?
Tiền trưởng lão thanh âm trầm thấp, trong mắt ẩn ẩn điện mang lấp lóe, khí thế đáng sợ bao phủ toàn bộ tàng bảo điện.
Nguyên Phù cung chủ có thể chịu đựng được một chút, còn Tần Vân, Viêm đạo nhân, Vu Nguyệt quan chủ thì trong lòng cảm thấy ngạt thở.
- Huyết dịch này, vốn là vãn bối cùng với Y Tiêu đệ tử của Thần Tiêu môn sau khi giết Thủy Viên ở Quảng Lăng Quận lấy được. Vãn bối cũng không nhận ra đây là cái gì, nhưng nó lại có thể khiến cho Cửu Sơn đảo chủ điều động thủ hạ tới đối phó vãn bối, Mặc Thai gia tộc cũng từng tới đây ngỏ ý muốn mua huyết dịch này, cũng vì nó mà Quận Chủ Công Dã Bính đối phó với Tần gia.
Tần Vân nói.
- Lần này vì có Tuần Thiên giám mới có thể khôi phục lại sự trong sạch của vãn bối. Từ lúc vãn bối trở thành Tuần Thiên sứ đến giờ, việc đầu tiên muốn tìm hiểu chính là việc này.
Tiền trưởng lão gật đầu:
- Ta đã biết được những việc ngươi đã trải qua nhưng lại không nghĩ tới là bởi vì bình huyết dịch này. Hừ. Thủy Viên kia bắt các thôn làng ở Quảng Lăng Quận hiến tế đồng nam đồng nữ, xem ra mục đích thực sự của hắn chính là vì máu từ tim của các đồng nam đồng nữ.
- Máu từ tim?
Tần Vân chấn động mạnh.
- Huyết dịch nhiều như thế này đều là máu từ tim của hài tử sao?
- Vâng.
Tiền trưởng lão gật đầu.
Viêm đạo nhân đứng một bên nhịn không được nói:
- Số máu bên trong nhiều như một dòng sông nhỏ, như vậy phải hiến tế bao nhiêu hài tử đây?
Nguyên Phù cung chủ liền nói:
- Một thôn làng mấy ngàn người một năm phải dâng lên hai mươi đồng nam đồng nữ vậy một quận có mấy trăm vạn người... Một năm phải dâng lên bao nhiêu đồng nam đồng nữ? Hơn nữa việc này đã kéo dài hơn hai trăm năm? Những người tu hành chúng ta sớm đã muốn giết Thủy Viên. Chỉ là hắn có huyết mạch thượng cổ Thủy viên, có thể cảm ứng được động tĩnh trong vòng mười dặm xung quanh, hễ có một chút động tĩnh nào liền lập tức trốn vào trong lòng sông, chúng ta không thể làm gì được hắn.
- Việc này ngươi tự mình xử lý đi.
Tiền trưởng lão đưa cho Tần Vân.
- Tốt nhất xử lý sạch sẽ, đừng dựa vào nó mà lấy được chỗ tốt.
- Mặc dù có một số yêu ma, cùng một chút vu thuật có thể sẽ dùng đến nó. Nhưng dùng đến nó thì sẽ bị tội nghiệt quấn thân.
Nguyên Phù cung chủ cũng nói.
Tần Vân tiếp nhận, nhìn cái bình màu xám, trong đầu hiện lên tình cảnh mình cùng muội muội li biệt lúc nhỏ.
- Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, cứu con, cứu muội...
Tiếng la hét của muội muội vang lên trong tai hắn. Tần Vân nhìn cái bình màu xám, hai mắt có chút ướt át.
Viêm đạo nhân ở một bên nói:
- Tần đạo hữu, nếu ngươi không chê, ta có thể thi triển pháp thuật ‘hỏa diễm’ đốt cháy bình huyết dịch này.
- Được.
Tần Vân gật đầu.
- Phiền Viêm đạo hữu rồi.
Rất nhanh, tại ranh giới của tổng bộ Tuần Thiên minh, bốn người Tân Vân đứng ở đây.
- Vù!!!
Viêm đạo nhân thi triển pháp thuật, lập tức xung quanh chấn động kịch liệt, một biển lửa bốc lên trên chín tầng mây.
Tần Vân mở nắp bình ra.
Chân nguyên điều khiển.
- Đi!!!
Một dòng huyết dịch bay ra, bay vào bên trong biển lửa, sau đó hoàn toàn phân tán giống như một màn sương mù màu đỏ tươi. Sương mù màu đỏ này nhanh chóng bị biển lửa thiêu đốt.
Tần Vân trầm mặc nhìn màn sương mù màu đỏ bị đốt cháy. Ba người Nguyên Phù Cung Chủ đứng một bên cũng trầm mặc.
Yêu ma hại người... Bọn hắn đã gặp quá nhiều. Những này đồng nam đồng nữ này, cũng chỉ là một số ít trong đó.
Trên một chiếc phi thuyền màu vàng, ba người Nguyên Phù cung chủ mang theo một nhà lớn nhỏ Tần Vân rời khỏi Tuần Thiên minh bay về phía Quảng Lăng.
- Chúng ta sắp về tới nhà rồi.
Phu thê Tần An đùa nghịch với hai đứa trẻ.
- Về nhà, về nhà.
- Sắp được về nhà rồi.
Hai đứa trẻ đều vui mừng.
Tần Vân cũng nở một nụ cười, mọi việc cũng đã qua.
Một ngày này.
Quảng Lăng quận vô cùng náo nhiệt, bởi vì giữa ban ngày lại có một chiếc phi thuyền mang theo Tần gia một nhà bay về, đáp xuống Tần phủ.
- Tần Vân công tử không phải là người đã giết quận Chủ à?
- Nghe huynh đệ của ta làm việc tại quận Chủ phủ nói thì quận Chủ thật sự đã bị Tần Vân công tử giết.
- Thế thì tại sao một nhà Tần công tử lại dám trở về Quảng Lăng Quận? Quan phủ cũng mặc kệ việc này?
- Chuyện của thần tiên, ai biết được.
Lão bách tính sôi nổi bàn toàn.
Lão bách tính có thể không biết, nhưng các gia tộc đệ nhất Quảng Lăng lại nghe ngóng được ít nhiều.
Quảng Lăng, Hồng Gia.
Trong tay Hồng Cửu nắm mộc trượng, hắn nhìn lên trời thấy phi thuyền màu vàng hạ xuống. Hắn nhìn thấy rõ trên thuyền đều là những người đại danh đỉnh đỉnh của giới tu hành Giang châu như Nguyên Phù cung chủ, Viêm đạo nhân, Vu Nguyệt quan chủ. Mấy người bọn họ bây giờ đang cùng với Tần Vân nói cười vui vẻ.
- Lăng Thông, Lăng Thông, người Tần gia đã trở về.
Hồng lão gia vừa chạy vừa hét.
- Không nghĩ tới Công Dã Bính lại là gian tế của yêu ma. Mà Tần Vân giết chết yêu ma bây giờ được phong làm Tuần Thiên sứ. Thật sự là quá khó tin, không thể lường trước được. Quảng Lăng Quận của chúng ta cũng có một vị Tuần Thiên Sứ.
- Phụ thân!
Hồng Cửu mỉm cười nói.
- Tần huynh năm nay mới hai mươi mốt tuổi, về sau tiền đồ không thể đoán được. Người không thấy cung chủ của tông phái số một Giang châu đang đi cùng với hắn sao? Cảnh Sơn phái cũng biết rõ, qua hai mươi năm nữa Giang châu ta không chừng có thêm một vị Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, cho nên đã kết giao với hắn từ sớm!
Hồng lão gia giật mình.
- Nhưng dệt hoa trên gấm, cũng không thể bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Hồng Cửu mỉm cười, quay đầu bước đi.
- Lăng Thông, chúng ta không chuẩn bị lễ vật tới bái phỏng Tần gia sao?
Hồng lão gia liền hỏi.
- Hôm nay quá náo nhiệt, ba ngày nữa chúng ta hãy đi.
Hồng Cửu đã bước vào trong phòng, thanh âm truyền ra.
- Ừ!
Hồng lão gia gật đầu. Hồng Cửu tính toán không bỏ sót điểm nào, mấy năm này hắn đã sớm có thói quen. Lời của Hồng Cửu luôn không sai!
Tần Gia bắt đầu hưng thịnh trở lại, trở thành đệ nhất gia tộc của Quảng Lăng quận! Có một ít tán tu có tu vi yếu tới xin gia nhập vào gia tộc, dù sao toàn bộ Giang châu có bao nhiêu Tuần Thiên sứ chứ? Rất nhiều tông phái tu hành nhị lưu mặc dù có Tiên Thiên Thực Đan Cảnh tọa trấn, nhưng Tiên Thiên Thực Đan Cảnh cũng không có nghĩa là Tuần Thiên sứ.
Bây giờ Tần gia, tự nhiên trở một trong nhưng gia tộc danh giá nhất Giang châu chỉ vì có một vị Tuần Thiên sứ.
Đảo mắt đã qua mấy tháng… đã đến ngày hai mươi lăm tháng hai.
Trước một ngày, Tần Vân đã ngự kiếm phi hành rời khỏi nhà, một đường trong mây mù mất nửa canh giờ mới đến Ô Tô Quận.
Ô Tô quận, Phong Ba đình.
Tần Vân lặng yên đáp xuống đất. Phong Ba đình chính là một trong những cảnh quan có tiếng tăm nhất Ô Tô quận.
- Thật là thơm.
Bây giờ đang là đầu xuân, hoa mơ đã nở hương khí nhàn nhạt khiến Tần Vân không khỏi cười vui vẻ.
Hắn đi lòng vòng trong ngách nhỏ, đến một tòa đình cách đó không xa, trong lòng cũng rất thấp thỏm. Hắn thậm chí còn không dám dùng tinh thần cảm ứng để dò xét.
- Hử?
Đi qua một chỗ quẹo, Tần Vân nhìn thấy ở bên cạnh một tán hoa mơ có một nữ tử mặc áo màu xanh nhạt đứng bên hồ, một mình ngắm nhìn cái hồ rộng lớn.
- Nơi này chính là Tàng Bảo Điện của Tuần Thiên minh chúng ta.
Ba người Viêm đạo nhân đón tiếp Tần Vân, cũng giới thiệu sơ qua tổng bộ của Tuần Thiên minh.
- Nơi này rất quan trọng, nếu như ngươi cần bảo vật nào có thể tới nơi này mua chúng! So bảo vật thì không thua gì Đạo gia cùng Phật môn Thánh địa.
Hai mắt của Tần Vân sáng lên, liền nói:
- Vãn bối là tán tu, tài nguyên rất ít, có tàng bảo điện to lớn như thế này mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Vu Nguyệt quan chủ lắc đầu:
- Bảo vật tầm thường thì dễ, nhưng nếu là một số kì trân dị bảo hiếm thấy, bình thường đều sẽ có yêu cầu điểm công lao nhất định. Tỉ như nhất định phải đạt được ba nghìn điểm công lao, mới có thể đổi lấy một pháp bảo ngũ phẩm. Nếu như không có ba nghìn điểm công lao thì tàng bảo điện sẽ không bán cho ngươi ngũ phẩm pháp bảo.
Tần Vân hiểu rõ:
- Đây cũng là để cho chúng ta chuyên tâm chém giết yêu ma.
- Đúng rồi, chúng ta vào trong trước đi.
Tần Vân liền nói.
- Hử?
Ba người Nguyên Phù Cung Chủ đứng một bên có chút kinh ngạc, sau đó cũng theo Tần Vân đi vào.
Trong tàng bảo điện có một lão giả đang ngồi xếp bằng, dường như cảm ứng được có người đi vào nên chậm rãi mở mắt ra. Sau khi lão giả thấy ba người Nguyên Phù cung chủ liền tươi cười.
- Vị này là Tiền trưởng lão.
Nguyên Phù cung chủ thấp giọng nói.
- Tiền trưởng lão.
Tần Vân giật mình, là trưởng lão sao? Lúc này mới cung kính hành lễ, Vu Nguyệt quan chủ, Viêm đạo nhân bên cạnh đã sớm cung kính hành lễ.
- Tàng bảo điện rộng ngàn trượng, bảo vật nào cũng có thể mua được.
Tiền trưởng lão mỉm cười chỉ vào mấy chục bản thư tịch thật dày.
- Trong đó ghi chép tất cả những bảo vật có bên trong tàng bảo điện.
Tần Vân nói:
- Tiền trưởng lão, nơi này có thể mua vật phẩm vậy thì có thể hỗ trợ xem xét vật phẩm hay không?
- Xác định độ trân quý của vật phẩm là phận sự của ta.
Tiền trưởng lão tính tình vô cùng ôn hòa.
Tần Vân lập tức lật tay một cái, lấy ra một chiếc bình màu xám đưa cho Tiền trưỡng lão:
- Ta muốn biết, huyết dịch trong bình này rốt cuộc là máu gì.
Tiền trưởng lão nhận lấy cái bình màu xám sau khi mở ra xem, sắc mặt liền thay đổi.
Ông vốn là người cực kì ôn hòa, các Tuần Thiên Sứ trước đây rất ít khi thấy được Tiền trưởng lão tức giận!
- Huyết dịch này ở đâu ra?
Tiền trưởng lão thanh âm trầm thấp, trong mắt ẩn ẩn điện mang lấp lóe, khí thế đáng sợ bao phủ toàn bộ tàng bảo điện.
Nguyên Phù cung chủ có thể chịu đựng được một chút, còn Tần Vân, Viêm đạo nhân, Vu Nguyệt quan chủ thì trong lòng cảm thấy ngạt thở.
- Huyết dịch này, vốn là vãn bối cùng với Y Tiêu đệ tử của Thần Tiêu môn sau khi giết Thủy Viên ở Quảng Lăng Quận lấy được. Vãn bối cũng không nhận ra đây là cái gì, nhưng nó lại có thể khiến cho Cửu Sơn đảo chủ điều động thủ hạ tới đối phó vãn bối, Mặc Thai gia tộc cũng từng tới đây ngỏ ý muốn mua huyết dịch này, cũng vì nó mà Quận Chủ Công Dã Bính đối phó với Tần gia.
Tần Vân nói.
- Lần này vì có Tuần Thiên giám mới có thể khôi phục lại sự trong sạch của vãn bối. Từ lúc vãn bối trở thành Tuần Thiên sứ đến giờ, việc đầu tiên muốn tìm hiểu chính là việc này.
Tiền trưởng lão gật đầu:
- Ta đã biết được những việc ngươi đã trải qua nhưng lại không nghĩ tới là bởi vì bình huyết dịch này. Hừ. Thủy Viên kia bắt các thôn làng ở Quảng Lăng Quận hiến tế đồng nam đồng nữ, xem ra mục đích thực sự của hắn chính là vì máu từ tim của các đồng nam đồng nữ.
- Máu từ tim?
Tần Vân chấn động mạnh.
- Huyết dịch nhiều như thế này đều là máu từ tim của hài tử sao?
- Vâng.
Tiền trưởng lão gật đầu.
Viêm đạo nhân đứng một bên nhịn không được nói:
- Số máu bên trong nhiều như một dòng sông nhỏ, như vậy phải hiến tế bao nhiêu hài tử đây?
Nguyên Phù cung chủ liền nói:
- Một thôn làng mấy ngàn người một năm phải dâng lên hai mươi đồng nam đồng nữ vậy một quận có mấy trăm vạn người... Một năm phải dâng lên bao nhiêu đồng nam đồng nữ? Hơn nữa việc này đã kéo dài hơn hai trăm năm? Những người tu hành chúng ta sớm đã muốn giết Thủy Viên. Chỉ là hắn có huyết mạch thượng cổ Thủy viên, có thể cảm ứng được động tĩnh trong vòng mười dặm xung quanh, hễ có một chút động tĩnh nào liền lập tức trốn vào trong lòng sông, chúng ta không thể làm gì được hắn.
- Việc này ngươi tự mình xử lý đi.
Tiền trưởng lão đưa cho Tần Vân.
- Tốt nhất xử lý sạch sẽ, đừng dựa vào nó mà lấy được chỗ tốt.
- Mặc dù có một số yêu ma, cùng một chút vu thuật có thể sẽ dùng đến nó. Nhưng dùng đến nó thì sẽ bị tội nghiệt quấn thân.
Nguyên Phù cung chủ cũng nói.
Tần Vân tiếp nhận, nhìn cái bình màu xám, trong đầu hiện lên tình cảnh mình cùng muội muội li biệt lúc nhỏ.
- Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, cứu con, cứu muội...
Tiếng la hét của muội muội vang lên trong tai hắn. Tần Vân nhìn cái bình màu xám, hai mắt có chút ướt át.
Viêm đạo nhân ở một bên nói:
- Tần đạo hữu, nếu ngươi không chê, ta có thể thi triển pháp thuật ‘hỏa diễm’ đốt cháy bình huyết dịch này.
- Được.
Tần Vân gật đầu.
- Phiền Viêm đạo hữu rồi.
Rất nhanh, tại ranh giới của tổng bộ Tuần Thiên minh, bốn người Tân Vân đứng ở đây.
- Vù!!!
Viêm đạo nhân thi triển pháp thuật, lập tức xung quanh chấn động kịch liệt, một biển lửa bốc lên trên chín tầng mây.
Tần Vân mở nắp bình ra.
Chân nguyên điều khiển.
- Đi!!!
Một dòng huyết dịch bay ra, bay vào bên trong biển lửa, sau đó hoàn toàn phân tán giống như một màn sương mù màu đỏ tươi. Sương mù màu đỏ này nhanh chóng bị biển lửa thiêu đốt.
Tần Vân trầm mặc nhìn màn sương mù màu đỏ bị đốt cháy. Ba người Nguyên Phù Cung Chủ đứng một bên cũng trầm mặc.
Yêu ma hại người... Bọn hắn đã gặp quá nhiều. Những này đồng nam đồng nữ này, cũng chỉ là một số ít trong đó.
Trên một chiếc phi thuyền màu vàng, ba người Nguyên Phù cung chủ mang theo một nhà lớn nhỏ Tần Vân rời khỏi Tuần Thiên minh bay về phía Quảng Lăng.
- Chúng ta sắp về tới nhà rồi.
Phu thê Tần An đùa nghịch với hai đứa trẻ.
- Về nhà, về nhà.
- Sắp được về nhà rồi.
Hai đứa trẻ đều vui mừng.
Tần Vân cũng nở một nụ cười, mọi việc cũng đã qua.
Một ngày này.
Quảng Lăng quận vô cùng náo nhiệt, bởi vì giữa ban ngày lại có một chiếc phi thuyền mang theo Tần gia một nhà bay về, đáp xuống Tần phủ.
- Tần Vân công tử không phải là người đã giết quận Chủ à?
- Nghe huynh đệ của ta làm việc tại quận Chủ phủ nói thì quận Chủ thật sự đã bị Tần Vân công tử giết.
- Thế thì tại sao một nhà Tần công tử lại dám trở về Quảng Lăng Quận? Quan phủ cũng mặc kệ việc này?
- Chuyện của thần tiên, ai biết được.
Lão bách tính sôi nổi bàn toàn.
Lão bách tính có thể không biết, nhưng các gia tộc đệ nhất Quảng Lăng lại nghe ngóng được ít nhiều.
Quảng Lăng, Hồng Gia.
Trong tay Hồng Cửu nắm mộc trượng, hắn nhìn lên trời thấy phi thuyền màu vàng hạ xuống. Hắn nhìn thấy rõ trên thuyền đều là những người đại danh đỉnh đỉnh của giới tu hành Giang châu như Nguyên Phù cung chủ, Viêm đạo nhân, Vu Nguyệt quan chủ. Mấy người bọn họ bây giờ đang cùng với Tần Vân nói cười vui vẻ.
- Lăng Thông, Lăng Thông, người Tần gia đã trở về.
Hồng lão gia vừa chạy vừa hét.
- Không nghĩ tới Công Dã Bính lại là gian tế của yêu ma. Mà Tần Vân giết chết yêu ma bây giờ được phong làm Tuần Thiên sứ. Thật sự là quá khó tin, không thể lường trước được. Quảng Lăng Quận của chúng ta cũng có một vị Tuần Thiên Sứ.
- Phụ thân!
Hồng Cửu mỉm cười nói.
- Tần huynh năm nay mới hai mươi mốt tuổi, về sau tiền đồ không thể đoán được. Người không thấy cung chủ của tông phái số một Giang châu đang đi cùng với hắn sao? Cảnh Sơn phái cũng biết rõ, qua hai mươi năm nữa Giang châu ta không chừng có thêm một vị Tiên Thiên Kim Đan Cảnh, cho nên đã kết giao với hắn từ sớm!
Hồng lão gia giật mình.
- Nhưng dệt hoa trên gấm, cũng không thể bằng đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Hồng Cửu mỉm cười, quay đầu bước đi.
- Lăng Thông, chúng ta không chuẩn bị lễ vật tới bái phỏng Tần gia sao?
Hồng lão gia liền hỏi.
- Hôm nay quá náo nhiệt, ba ngày nữa chúng ta hãy đi.
Hồng Cửu đã bước vào trong phòng, thanh âm truyền ra.
- Ừ!
Hồng lão gia gật đầu. Hồng Cửu tính toán không bỏ sót điểm nào, mấy năm này hắn đã sớm có thói quen. Lời của Hồng Cửu luôn không sai!
Tần Gia bắt đầu hưng thịnh trở lại, trở thành đệ nhất gia tộc của Quảng Lăng quận! Có một ít tán tu có tu vi yếu tới xin gia nhập vào gia tộc, dù sao toàn bộ Giang châu có bao nhiêu Tuần Thiên sứ chứ? Rất nhiều tông phái tu hành nhị lưu mặc dù có Tiên Thiên Thực Đan Cảnh tọa trấn, nhưng Tiên Thiên Thực Đan Cảnh cũng không có nghĩa là Tuần Thiên sứ.
Bây giờ Tần gia, tự nhiên trở một trong nhưng gia tộc danh giá nhất Giang châu chỉ vì có một vị Tuần Thiên sứ.
Đảo mắt đã qua mấy tháng… đã đến ngày hai mươi lăm tháng hai.
Trước một ngày, Tần Vân đã ngự kiếm phi hành rời khỏi nhà, một đường trong mây mù mất nửa canh giờ mới đến Ô Tô Quận.
Ô Tô quận, Phong Ba đình.
Tần Vân lặng yên đáp xuống đất. Phong Ba đình chính là một trong những cảnh quan có tiếng tăm nhất Ô Tô quận.
- Thật là thơm.
Bây giờ đang là đầu xuân, hoa mơ đã nở hương khí nhàn nhạt khiến Tần Vân không khỏi cười vui vẻ.
Hắn đi lòng vòng trong ngách nhỏ, đến một tòa đình cách đó không xa, trong lòng cũng rất thấp thỏm. Hắn thậm chí còn không dám dùng tinh thần cảm ứng để dò xét.
- Hử?
Đi qua một chỗ quẹo, Tần Vân nhìn thấy ở bên cạnh một tán hoa mơ có một nữ tử mặc áo màu xanh nhạt đứng bên hồ, một mình ngắm nhìn cái hồ rộng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.