Chương 197: Khách Bốn Phương
Ngã Cật Tây Hồng Thị
10/07/2018
Tại một sơn động sâu trong núi, một nam tử trung niên quần áo rách rưới đang ẩn trốn trong đó.
“Tại sao có thể như vậy? Mọi người đều chạy đến bắt ta? Cuối cùng thì Ngô Tuấn ta đã đắc tội với người nào? Coi như là ham muốn bảo vật trận pháp của Tần gia. Nhưng với đại gia nghiệp như Tần gia thì cũng không thể vì một chút bảo vật trận pháp này mà ban lệnh truy sát ta khắp cả thiên hạ này chứ.”
Nam tử trung niên Ngô Tuấn nói thầm. Trước đây Tần Vân bị nhốt trong Tiên phủ lâu ngày không thoát được, những người tu hành đầu quân cho Tần phủ cũng cảm thấy bàng hoàng. Đã có đến ba tu hành giả rời đi, trong đó có cả Ngô Tuấn.
Những người khác đều ra đi rất bình thường, nhưng Ngô Tuấn lại lén lút trộm bảo vật chuồn đi.
Ngô Tuấn thầm nghĩ, hao phí chừng ấy bảo vật chỉ cần gã chạy khỏi Giang châu rồi thì Tần gia sẽ không tức giận, đuổi cùng giết tận hắn đâu.
Trên không trung có đạo nhân cưỡi một đám mây đến, nhìn vào hang động trên núi:
- Ngô Tuấn. Ra mặt đi. Đạo gia ta đã phát hiện ra ngươi rồi.
Cả thân thể Ngô Tuấn đều run rẩy, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra khỏi sơn động quan sát, bỗng nhiên nhìn thấy một đạo nhân đang nhìn gã cười chế nhạo.
Ngô Tuấn chậm chạp lộ diện, cẩn thận từng chút một với vị tiền bối kia:
- Lưu tiền bối. Không biết Ngô Tuấn ta đã đắc tội gì với Lưu tiền bối. Phiền nhọc Lưu tiền bối tự than đến bắt ta.
- Đừng nói nhảm nữa.
Đạo nhân kia đứng giữa không trung, vứt xuống một sợi dây thừng. Pháp bảo dây thừng vừa bay đến liền trói chặt Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn vội vàng cầu xin tha thứ:
- Tha mạng. Tha mạng!
Vù.
Dây thừng trói chặt gã kéo lên đám mây. Đạo nhân vừa cười nhạo nhìn Ngô Tuấn cầu xin tha thứ vừa điều khiển đám mây bay về phía nam.
- Lưu tiền bối có thể nói cho ta biết vì sao phải bắt ta không?
Cho đến bây giờ Ngô Tuấn vẫn không hiểu vì sao gã lại bị bắt.
Đạo nhân kia lại không muốn nhiều lời:
- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.
Bay hơn một canh giờ rốt cuộc vị đạo nhân mới hạ đám mây xuống. Ngô Tuấn đảo mắt liền nhìn thấy một tòa phủ đệ diện tích cực kỳ rộng lớn.
Ngô Tuấn nhìn thấy tòa phủ đệ này sắc mặt lập tức trắng bạch:
- Vương gia? Lỗ Châu vương gia? Chuyện này... Chuyện này... Vì sao người của Nhân tộc lại đến bắt ta?
Lỗ Châu vương gia được coi là người đứng đầu trong cả gia tộc Lỗ Châu. Bởi vì lão tổ tông Vương gia là một vị cao nhân Tiên Thiên kim đan cảnh. Có lẽ trong thánh địa Phật Môn hay Đạo gia thì những nhân vật cao nhân Tiên Thiên kim đan cảnh này không ít, nhưng trong từng châu phủ này thì chắc chắn là rất ít.
Rất nhanh sau đó.
Vị đạo nhân tên Lưu đại nhân có chút đắc ý:
- Bẩm gia chủ, đã bắt được Ngô Tuấn.
Vị Vương gia gia chủ kia cũng vô cùng kích động:
- Tốt tốt tốt. Làm tốt lắm. Nhanh chóng dẫn hắn theo ta đến gặp lão tổ tông.
Một lát sau.
Vương Khánh Chi Vương gia lão tổ tông đương đại đã hơn hai trăm tuổi nhưng dáng vẻ chỉ như một người đàn ông trung niên, đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, dõi mắt theo Vương gia gia chủ đang dẫn theo đạo nhân Lưu đại nhân và Ngô Tuấn đang bị trói chặt đi đến.
Vương gia gia chủ cung kính nói:
- Lão tổ tông, đã đưa Ngô Tuấn đến.
Vương Khánh Chi lộ ra nét mặt tươi cười:
- Ha ha. Khá lắm. Để chúc mừng Tần đạo hữu tiến giai cực cảnh, phần lễ vật này thích hợp hơn các trân bảo khác nhiều.
Ngô Tuấn có chút mờ mịt:
- Tần đạo hữu?
- Ta ghé qua Quảng Lăng Giang Châu một chuyến, một thời gian nữa sẽ quay lại. Sợ là sẽ có không ít bạn già ghé qua Quảng Lăng đâu.
Vương Khánh Chi vẫy tay một cái, sợi dây thừng trên thân Ngô Tuấn lập tức bay ra ngoài, nhưng bản thân hắn thì vẫn không thể nào nhúc nhích cựa quậy.
Sau đó Vương Khánh Chi cất bước ra ngoài, điều khiển đám mây mang theo Ngô Tuấn bay thẳng đến Giang Châu.
Ở trên đám mây, Ngô Tuấn nằm một chỗ không cách nào nhúc nhích, nhưng miệng vẫn hoạt động được:
- Tần đạo hữu chính là Tần Vân công tử sao?
Vương Khánh chi lắc đầu:
- Tên tiểu nhân phản chủ như ngươi mà cũng dám gọi thẳng tên của Tần đạo hữu sao?
Ngô Tuấn trợn trừng mắt, Tần Vân này không giống người có thù tất báo đấy:
- Chỉ vì một bảo vật trận pháp mà hắn liền mời tiền bối đường đường là một cao nhân Kim Đan cảnh như ngài đến bắt ta?
Vương Khánh Chi nói đến đây lại lắc đầu:
- Tần đạo hữu cũng không thèm để mắt tới ngươi. Là ta tự bắt ngươi. Xem như một phần lễ vật tặng cho Tần đạo hữu. Tầm nhìn của ngươi cũng thật thiển cận. Mới chừng ấy tuổi, Tần đạo hữu đã tiến vào Cực cảnh rồi. Tương lai có thể thấy rõ sẽ nhập đạo. Mà một khi nhập đạo... có thể trở thành người vô địch thiên hạ suốt mấy trăm năm. Ngươi đã được bước chân vào Tần gia vậy mà còn phản bội bỏ trốn. Thật sự là cơ hội đã đến ngay trước mắt cũng không biết nắm lấy.
Thực lực của Kiếm tiên nhập đạo có thể sánh ngang với Tiên nhân, Ma Thần đấy.
Đương nhiên những Kiếm tiên nhập đạo trong lịch sử cũng sẽ có người mạnh kẻ yếu. Nhưng dù như thế nào thì Tiên Nhân Ma thần cũng không dám làm càn. Tuy rằng Kiếm Tiên không cách nào ngưng tụ được Nguyên Thần. Nhưng sở trường của kiếm tiên nhập đạo chính là sát phạt. Bản mệnh Phi kiếm đạt đến nhất phẩm mỗi khi triển khai uy năng có thể so sánh với Linh bảo. Muốn quét ngang vô địch thiên hạ thật sự không khó.
Giống như Kiếm lão nhân cũng đã từng vô địch mấy trăm năm vậy..
Tần gia Quảng Lăng hôm nay náo nhiệt khác thường.
Người tu hành khắp nơi đều đến bái phỏng để chúc mừng Tần Vân tiến vào cực cảnh.
Ngay cả Triều đình, thánh địa Đạo gia Phật môn cũng đều phái tu hành giả Tiên Thiên kim đan dâng lên một phần lễ. Dù sao hiện tại Tần Vân cũng là vị Cực cảnh thứ mười trong thiên hạ. Hơn nữa còn là nhân vật có tiềm lực kinh khủng nhất. Dù cho ai cũng biết, tuổi thọ tối đa của Kiếm Tiên cũng chỉ là năm trăm năm mà thôi, căn bản không thể nào cô đọng Nguyên thành đặt chân vào Tiên pháp môn. Thế nhưng có thể vô địch mấy trăm năm thôi cũng rất đáng sợ rồi.
Tần Vân cũng đích thân ra nghênh đón:
- Vương đạo hữu.
Vương Khánh Chi cười cười nói:
- Tần đạo hữu. Nghe nói cái tên tiểu nhân phản chủ này chạy đến Lỗ Châu, ta liền thuận tay phái người đến bắt giữ lại, đưa đến đây giao cho Tần đạo hữu xử trí.
Tần Vân chỉ liếc mắt nhìn Ngô Tuấn đang câm như hến quỳ ở bên dưới, vẻ mặt tràn đầy hối lỗi. Sau đó Tần Vân liền đưa mắt nhìn hộ vệ bên cạnh ra lệnh:
- Trước tiên dẫn xuống đi.
Hộ vệ lập tức xách Ngô Tuấn rời đi.
Tần Vân cười cười nói:
- Vương đạo hữu phiền lòng rồi. Đi đến hoa viên ở phía đông đi, có rất nhiều đạo hữu đều đang ở đó.
- Được được.
Vương Khánh Chi cũng vô mừng hưng phấn. Kỳ thật trên con đường tu hành bọn hắn đã đạt đến trình độ này, thật sự rất khó có cơ hội tụ tập nhiều bằng hữu như vậy cùng một chỗ.
Ở hoa viên phía đông của Tần phủ hiện tại đã có hơn mười vị tu hành giả Tiên Thiên kim đan cảnh tụ tập, đều là người từ khắp nơi tề tụ về để chúc mừng.
Người khác nể mặt hắn đương nhiên Tần Vân cũng nể mặt mọi người.
Dù sao những cao nhân Kim Đan đa số đều đến từ thánh đại Đạo gia Phật môn, địa vị khá cao. Một vài người khác là những tu hành giả trụ cột được tông phái cử tới, sức ảnh hưởng đều rất lớn.
Ở hoa viên phía đông, các tu hành gia tụ họp lại thành tốp ba tốp năm, uống rượu luận đạo, tùy ý tiêu soái vô cùng.
Trong quan khách, người có vị trí cao nhất chính là hai vị Cực cảnh.
Một chính là Kiếm tiên mạnh nhất đương thời, Thôi Liên Phong, cũng là một trong thập đại cực cảnh. Không phái một Cực cảnh kiếm tiên khác đến bái phỏng Tần Vân mà đích thân Thôi Liên Phong đi tới, đương nhiên sẽ được chú ý hơn một chút.
Một vị khác chính là Khiêm Hầu, dẫn theo nhi tử đến bái kiến. Địa vị của Khiêm hầu ở trong triều đình cũng cực cao.
Ba người Khiêm Hầu, Thôi Liên Phong, và Tần Vân ngồi lại một chỗ. Khiêm Hầu cười cười nói:
- Hai người các ngươi tỷ thí một phen xem kết quả như thế nào?
- Kiếm thuật của Thôi huynh thật sự rất lợi hại. Chín đại sát chiêu ta đều phải dốc hết toàn lực mới ngăn cản được.
Tần Vân liền nói. Tất cả sát chiêu của hắn ngoại trừ Luân hồi những lúc bình thường không thể điều động ra, thì chỉ có Giang Thượng Minh Nguyệt và Song Phi Dực. Đương nhiên hiện tại Tần Vân đang dần dần lĩnh ngộ ra một sát chiêu mới.
Về phần Thôi Liên Phong ngoại trừ Vạn Kiếm Quy Tông ra thì còn có chín đại sát chiêu khác.
Thôi Liên Phong nói:
- Đừng chê cười ta. Xét về mặt tinh thuần thì chiêu thức không nhiều. Tuy ta có nhiều kiếm chiêu nhưng đụng phải Chu Thiên kiếm quang của Tần lão đệ đều không có một chút lực uy hiếp nào cả.
Tần Vân cũng cười cười. Cũng phải. Tự hắn nói ba đại sát chiêu nhưng nghiêm khắc mà nói thì Chu Thiên kiếm quang mới là chiêu thức mạnh nhất của hắn. Bởi vì bản chất cực cảnh mà Tần Vân ngộ ra chính là về phòng ngự. Đây là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất, hoàn mỹ nhất hiện tại, mà tiêu hao pháp lực cũng rất ít.
Tần Vân lên tiếng:
- Nếu như Chu Thiên kiếm quang của ta bị phá, vậy thì cái mạng nhỏ này liền gặp nguy hiểm rồi.
Thôi Lôi Phong lại nói:
- Phá đi một tầng ngươi lại tăng thêm một tầng Chu Thiên kiếm quang không được sao? Giống như chiêu thức phòng ngự Thất trọng phong loan của ta vậy. Vì uy lực chưa đủ nên phải dựa vào số lượng để gia tăng sự chắc chắn. Lại nói đến Khiêm Hầu, ta thật sự rất hâm mộ Thần Ma các ngươi đấy. Thân thể mạnh mẽ vô cùng, dùng thân thể để chống đỡ phi kiếm của ta chỉ là chuyện nhỏ.
Khiêm Hầu nâng chén rượu nhấp một ngụm, bĩu môi nói:
- Thử để thân thể ngươi bị đâm rách một lỗ xem có đau không?
Ba người đang trò chuyện bỗng nhiên đều ngẩng đầu nhìn về chân trời phía đông.
Tại chân trời phía đông đang có một đám mây mù chạy về phía này, mà trời đất bốn phía cũng bắt đầu nổi gió.
Khiêm Hầu ngẩng đầu nhìn nói:
- Nhìn khí thế kia hẳn là Đông hải Long tộc đã đến rồi.
Thôi Liên Phong cũng lên tiếng tán thưởng:
- Không hổ là Long tộc đứng đầu tứ hải.
Tứ hải Long tộc cực kỳ cường thịnh. Nhân tộc khống chế đất liền còn Long tộc thì khống chế bốn biển.
Mà bốn biển lại tôn Đông hải Long tộc làm vi tôn.
Trong truyền thuyết thì Long tộc bắt nguồn từ Đông hải.
Thôi Liên Phong cười cười nói:
- Tần lão đệ tọa trấn ở Quảng Lăng Giang Châu rất gần với Đông hải. Về sau không biết chừng sẽ đến Đông hải trảm yêu trừ ma đấy. Thế nên Đông hải Long tộc này sẽ đến bái phỏng dâng lễ vật.
Tần Vân đứng dậy nói:
- Đông hải Long tộc đã đến. Thật ngại, trước tiên ta không thể tiếp chuyện nữa rồi.
Trên đám mây mù trải rộng bầu trời kia có bốn vị Long tộc đang phi hành, theo sát sau lưng là một lượng lớn tôi tớ Thủy tộc.
Bốn vị Long tộc dẫn đầu khí thế đều rất phi phàm, ba vị đều là Tiên thiên kim cảnh, duy chỉ có một vị nữ tử là Tiên Thiên thực đan cảnh.
Nàng ta cũng có chút hưng phấn:
- Đại ca, Tần Vân kẻ này thật lợi hại. Mới gần hai mươi bảy tuổi đã tiến giai Cực cảnh rồi. Nếu như là Long tộc ta thì hai mươi bảy tuổi mới chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Cầm đầu đoàn người Long tộc lần này chính là đại thái tử của Đông hải Long tộc Ngao Dũng. Y cũng cười cười lên tiếng:
- Đương nhiên Nhân tộc sẽ khác với Long tộc ta. Tuổi thọ của bọn hắn ngắn hơn Long tộc chúng ta rất nhiều. Nhưng ở Nhân tộc, vị Tần Kiếm tiên này cũng rất trẻ tuổi, vô cùng khó lường. Nếu không phụ vương cũng không phái ta đến đây.
“Tại sao có thể như vậy? Mọi người đều chạy đến bắt ta? Cuối cùng thì Ngô Tuấn ta đã đắc tội với người nào? Coi như là ham muốn bảo vật trận pháp của Tần gia. Nhưng với đại gia nghiệp như Tần gia thì cũng không thể vì một chút bảo vật trận pháp này mà ban lệnh truy sát ta khắp cả thiên hạ này chứ.”
Nam tử trung niên Ngô Tuấn nói thầm. Trước đây Tần Vân bị nhốt trong Tiên phủ lâu ngày không thoát được, những người tu hành đầu quân cho Tần phủ cũng cảm thấy bàng hoàng. Đã có đến ba tu hành giả rời đi, trong đó có cả Ngô Tuấn.
Những người khác đều ra đi rất bình thường, nhưng Ngô Tuấn lại lén lút trộm bảo vật chuồn đi.
Ngô Tuấn thầm nghĩ, hao phí chừng ấy bảo vật chỉ cần gã chạy khỏi Giang châu rồi thì Tần gia sẽ không tức giận, đuổi cùng giết tận hắn đâu.
Trên không trung có đạo nhân cưỡi một đám mây đến, nhìn vào hang động trên núi:
- Ngô Tuấn. Ra mặt đi. Đạo gia ta đã phát hiện ra ngươi rồi.
Cả thân thể Ngô Tuấn đều run rẩy, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra khỏi sơn động quan sát, bỗng nhiên nhìn thấy một đạo nhân đang nhìn gã cười chế nhạo.
Ngô Tuấn chậm chạp lộ diện, cẩn thận từng chút một với vị tiền bối kia:
- Lưu tiền bối. Không biết Ngô Tuấn ta đã đắc tội gì với Lưu tiền bối. Phiền nhọc Lưu tiền bối tự than đến bắt ta.
- Đừng nói nhảm nữa.
Đạo nhân kia đứng giữa không trung, vứt xuống một sợi dây thừng. Pháp bảo dây thừng vừa bay đến liền trói chặt Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn vội vàng cầu xin tha thứ:
- Tha mạng. Tha mạng!
Vù.
Dây thừng trói chặt gã kéo lên đám mây. Đạo nhân vừa cười nhạo nhìn Ngô Tuấn cầu xin tha thứ vừa điều khiển đám mây bay về phía nam.
- Lưu tiền bối có thể nói cho ta biết vì sao phải bắt ta không?
Cho đến bây giờ Ngô Tuấn vẫn không hiểu vì sao gã lại bị bắt.
Đạo nhân kia lại không muốn nhiều lời:
- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.
Bay hơn một canh giờ rốt cuộc vị đạo nhân mới hạ đám mây xuống. Ngô Tuấn đảo mắt liền nhìn thấy một tòa phủ đệ diện tích cực kỳ rộng lớn.
Ngô Tuấn nhìn thấy tòa phủ đệ này sắc mặt lập tức trắng bạch:
- Vương gia? Lỗ Châu vương gia? Chuyện này... Chuyện này... Vì sao người của Nhân tộc lại đến bắt ta?
Lỗ Châu vương gia được coi là người đứng đầu trong cả gia tộc Lỗ Châu. Bởi vì lão tổ tông Vương gia là một vị cao nhân Tiên Thiên kim đan cảnh. Có lẽ trong thánh địa Phật Môn hay Đạo gia thì những nhân vật cao nhân Tiên Thiên kim đan cảnh này không ít, nhưng trong từng châu phủ này thì chắc chắn là rất ít.
Rất nhanh sau đó.
Vị đạo nhân tên Lưu đại nhân có chút đắc ý:
- Bẩm gia chủ, đã bắt được Ngô Tuấn.
Vị Vương gia gia chủ kia cũng vô cùng kích động:
- Tốt tốt tốt. Làm tốt lắm. Nhanh chóng dẫn hắn theo ta đến gặp lão tổ tông.
Một lát sau.
Vương Khánh Chi Vương gia lão tổ tông đương đại đã hơn hai trăm tuổi nhưng dáng vẻ chỉ như một người đàn ông trung niên, đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, dõi mắt theo Vương gia gia chủ đang dẫn theo đạo nhân Lưu đại nhân và Ngô Tuấn đang bị trói chặt đi đến.
Vương gia gia chủ cung kính nói:
- Lão tổ tông, đã đưa Ngô Tuấn đến.
Vương Khánh Chi lộ ra nét mặt tươi cười:
- Ha ha. Khá lắm. Để chúc mừng Tần đạo hữu tiến giai cực cảnh, phần lễ vật này thích hợp hơn các trân bảo khác nhiều.
Ngô Tuấn có chút mờ mịt:
- Tần đạo hữu?
- Ta ghé qua Quảng Lăng Giang Châu một chuyến, một thời gian nữa sẽ quay lại. Sợ là sẽ có không ít bạn già ghé qua Quảng Lăng đâu.
Vương Khánh Chi vẫy tay một cái, sợi dây thừng trên thân Ngô Tuấn lập tức bay ra ngoài, nhưng bản thân hắn thì vẫn không thể nào nhúc nhích cựa quậy.
Sau đó Vương Khánh Chi cất bước ra ngoài, điều khiển đám mây mang theo Ngô Tuấn bay thẳng đến Giang Châu.
Ở trên đám mây, Ngô Tuấn nằm một chỗ không cách nào nhúc nhích, nhưng miệng vẫn hoạt động được:
- Tần đạo hữu chính là Tần Vân công tử sao?
Vương Khánh chi lắc đầu:
- Tên tiểu nhân phản chủ như ngươi mà cũng dám gọi thẳng tên của Tần đạo hữu sao?
Ngô Tuấn trợn trừng mắt, Tần Vân này không giống người có thù tất báo đấy:
- Chỉ vì một bảo vật trận pháp mà hắn liền mời tiền bối đường đường là một cao nhân Kim Đan cảnh như ngài đến bắt ta?
Vương Khánh Chi nói đến đây lại lắc đầu:
- Tần đạo hữu cũng không thèm để mắt tới ngươi. Là ta tự bắt ngươi. Xem như một phần lễ vật tặng cho Tần đạo hữu. Tầm nhìn của ngươi cũng thật thiển cận. Mới chừng ấy tuổi, Tần đạo hữu đã tiến vào Cực cảnh rồi. Tương lai có thể thấy rõ sẽ nhập đạo. Mà một khi nhập đạo... có thể trở thành người vô địch thiên hạ suốt mấy trăm năm. Ngươi đã được bước chân vào Tần gia vậy mà còn phản bội bỏ trốn. Thật sự là cơ hội đã đến ngay trước mắt cũng không biết nắm lấy.
Thực lực của Kiếm tiên nhập đạo có thể sánh ngang với Tiên nhân, Ma Thần đấy.
Đương nhiên những Kiếm tiên nhập đạo trong lịch sử cũng sẽ có người mạnh kẻ yếu. Nhưng dù như thế nào thì Tiên Nhân Ma thần cũng không dám làm càn. Tuy rằng Kiếm Tiên không cách nào ngưng tụ được Nguyên Thần. Nhưng sở trường của kiếm tiên nhập đạo chính là sát phạt. Bản mệnh Phi kiếm đạt đến nhất phẩm mỗi khi triển khai uy năng có thể so sánh với Linh bảo. Muốn quét ngang vô địch thiên hạ thật sự không khó.
Giống như Kiếm lão nhân cũng đã từng vô địch mấy trăm năm vậy..
Tần gia Quảng Lăng hôm nay náo nhiệt khác thường.
Người tu hành khắp nơi đều đến bái phỏng để chúc mừng Tần Vân tiến vào cực cảnh.
Ngay cả Triều đình, thánh địa Đạo gia Phật môn cũng đều phái tu hành giả Tiên Thiên kim đan dâng lên một phần lễ. Dù sao hiện tại Tần Vân cũng là vị Cực cảnh thứ mười trong thiên hạ. Hơn nữa còn là nhân vật có tiềm lực kinh khủng nhất. Dù cho ai cũng biết, tuổi thọ tối đa của Kiếm Tiên cũng chỉ là năm trăm năm mà thôi, căn bản không thể nào cô đọng Nguyên thành đặt chân vào Tiên pháp môn. Thế nhưng có thể vô địch mấy trăm năm thôi cũng rất đáng sợ rồi.
Tần Vân cũng đích thân ra nghênh đón:
- Vương đạo hữu.
Vương Khánh Chi cười cười nói:
- Tần đạo hữu. Nghe nói cái tên tiểu nhân phản chủ này chạy đến Lỗ Châu, ta liền thuận tay phái người đến bắt giữ lại, đưa đến đây giao cho Tần đạo hữu xử trí.
Tần Vân chỉ liếc mắt nhìn Ngô Tuấn đang câm như hến quỳ ở bên dưới, vẻ mặt tràn đầy hối lỗi. Sau đó Tần Vân liền đưa mắt nhìn hộ vệ bên cạnh ra lệnh:
- Trước tiên dẫn xuống đi.
Hộ vệ lập tức xách Ngô Tuấn rời đi.
Tần Vân cười cười nói:
- Vương đạo hữu phiền lòng rồi. Đi đến hoa viên ở phía đông đi, có rất nhiều đạo hữu đều đang ở đó.
- Được được.
Vương Khánh Chi cũng vô mừng hưng phấn. Kỳ thật trên con đường tu hành bọn hắn đã đạt đến trình độ này, thật sự rất khó có cơ hội tụ tập nhiều bằng hữu như vậy cùng một chỗ.
Ở hoa viên phía đông của Tần phủ hiện tại đã có hơn mười vị tu hành giả Tiên Thiên kim đan cảnh tụ tập, đều là người từ khắp nơi tề tụ về để chúc mừng.
Người khác nể mặt hắn đương nhiên Tần Vân cũng nể mặt mọi người.
Dù sao những cao nhân Kim Đan đa số đều đến từ thánh đại Đạo gia Phật môn, địa vị khá cao. Một vài người khác là những tu hành giả trụ cột được tông phái cử tới, sức ảnh hưởng đều rất lớn.
Ở hoa viên phía đông, các tu hành gia tụ họp lại thành tốp ba tốp năm, uống rượu luận đạo, tùy ý tiêu soái vô cùng.
Trong quan khách, người có vị trí cao nhất chính là hai vị Cực cảnh.
Một chính là Kiếm tiên mạnh nhất đương thời, Thôi Liên Phong, cũng là một trong thập đại cực cảnh. Không phái một Cực cảnh kiếm tiên khác đến bái phỏng Tần Vân mà đích thân Thôi Liên Phong đi tới, đương nhiên sẽ được chú ý hơn một chút.
Một vị khác chính là Khiêm Hầu, dẫn theo nhi tử đến bái kiến. Địa vị của Khiêm hầu ở trong triều đình cũng cực cao.
Ba người Khiêm Hầu, Thôi Liên Phong, và Tần Vân ngồi lại một chỗ. Khiêm Hầu cười cười nói:
- Hai người các ngươi tỷ thí một phen xem kết quả như thế nào?
- Kiếm thuật của Thôi huynh thật sự rất lợi hại. Chín đại sát chiêu ta đều phải dốc hết toàn lực mới ngăn cản được.
Tần Vân liền nói. Tất cả sát chiêu của hắn ngoại trừ Luân hồi những lúc bình thường không thể điều động ra, thì chỉ có Giang Thượng Minh Nguyệt và Song Phi Dực. Đương nhiên hiện tại Tần Vân đang dần dần lĩnh ngộ ra một sát chiêu mới.
Về phần Thôi Liên Phong ngoại trừ Vạn Kiếm Quy Tông ra thì còn có chín đại sát chiêu khác.
Thôi Liên Phong nói:
- Đừng chê cười ta. Xét về mặt tinh thuần thì chiêu thức không nhiều. Tuy ta có nhiều kiếm chiêu nhưng đụng phải Chu Thiên kiếm quang của Tần lão đệ đều không có một chút lực uy hiếp nào cả.
Tần Vân cũng cười cười. Cũng phải. Tự hắn nói ba đại sát chiêu nhưng nghiêm khắc mà nói thì Chu Thiên kiếm quang mới là chiêu thức mạnh nhất của hắn. Bởi vì bản chất cực cảnh mà Tần Vân ngộ ra chính là về phòng ngự. Đây là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất, hoàn mỹ nhất hiện tại, mà tiêu hao pháp lực cũng rất ít.
Tần Vân lên tiếng:
- Nếu như Chu Thiên kiếm quang của ta bị phá, vậy thì cái mạng nhỏ này liền gặp nguy hiểm rồi.
Thôi Lôi Phong lại nói:
- Phá đi một tầng ngươi lại tăng thêm một tầng Chu Thiên kiếm quang không được sao? Giống như chiêu thức phòng ngự Thất trọng phong loan của ta vậy. Vì uy lực chưa đủ nên phải dựa vào số lượng để gia tăng sự chắc chắn. Lại nói đến Khiêm Hầu, ta thật sự rất hâm mộ Thần Ma các ngươi đấy. Thân thể mạnh mẽ vô cùng, dùng thân thể để chống đỡ phi kiếm của ta chỉ là chuyện nhỏ.
Khiêm Hầu nâng chén rượu nhấp một ngụm, bĩu môi nói:
- Thử để thân thể ngươi bị đâm rách một lỗ xem có đau không?
Ba người đang trò chuyện bỗng nhiên đều ngẩng đầu nhìn về chân trời phía đông.
Tại chân trời phía đông đang có một đám mây mù chạy về phía này, mà trời đất bốn phía cũng bắt đầu nổi gió.
Khiêm Hầu ngẩng đầu nhìn nói:
- Nhìn khí thế kia hẳn là Đông hải Long tộc đã đến rồi.
Thôi Liên Phong cũng lên tiếng tán thưởng:
- Không hổ là Long tộc đứng đầu tứ hải.
Tứ hải Long tộc cực kỳ cường thịnh. Nhân tộc khống chế đất liền còn Long tộc thì khống chế bốn biển.
Mà bốn biển lại tôn Đông hải Long tộc làm vi tôn.
Trong truyền thuyết thì Long tộc bắt nguồn từ Đông hải.
Thôi Liên Phong cười cười nói:
- Tần lão đệ tọa trấn ở Quảng Lăng Giang Châu rất gần với Đông hải. Về sau không biết chừng sẽ đến Đông hải trảm yêu trừ ma đấy. Thế nên Đông hải Long tộc này sẽ đến bái phỏng dâng lễ vật.
Tần Vân đứng dậy nói:
- Đông hải Long tộc đã đến. Thật ngại, trước tiên ta không thể tiếp chuyện nữa rồi.
Trên đám mây mù trải rộng bầu trời kia có bốn vị Long tộc đang phi hành, theo sát sau lưng là một lượng lớn tôi tớ Thủy tộc.
Bốn vị Long tộc dẫn đầu khí thế đều rất phi phàm, ba vị đều là Tiên thiên kim cảnh, duy chỉ có một vị nữ tử là Tiên Thiên thực đan cảnh.
Nàng ta cũng có chút hưng phấn:
- Đại ca, Tần Vân kẻ này thật lợi hại. Mới gần hai mươi bảy tuổi đã tiến giai Cực cảnh rồi. Nếu như là Long tộc ta thì hai mươi bảy tuổi mới chỉ là đứa trẻ mà thôi.
Cầm đầu đoàn người Long tộc lần này chính là đại thái tử của Đông hải Long tộc Ngao Dũng. Y cũng cười cười lên tiếng:
- Đương nhiên Nhân tộc sẽ khác với Long tộc ta. Tuổi thọ của bọn hắn ngắn hơn Long tộc chúng ta rất nhiều. Nhưng ở Nhân tộc, vị Tần Kiếm tiên này cũng rất trẻ tuổi, vô cùng khó lường. Nếu không phụ vương cũng không phái ta đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.