Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 147: Phi Kiếm Bạch Lộ

Ngã Cật Tây Hồng Thị

10/07/2018

Trên hai bên hành lang cửa đại điện đều có cột.

Cây cột bên trái viết: "Được bảo vật của Cảnh Sơn phái ta."

Phía bên phải cây cột viết: "Chịu nhân quả của Cảnh Sơn phái ta."

Tần Vân và mọi người đi qua vườn trước có chu vi to lớn đến 200 trượng này, đi tới chính giữa của đại điện.Văn tự trên cây cột hai bên cửa điện lại cứ như có ma lực kỳ dị, không ngừng ảnh hưởng tới 16 người bọn họ, khiến cho nhóm Tần Vân không tự chủ được quan sát ngắm nhìn, từng chữ từng chữ dường như muốn chui vào trong đầu vậy.

- Chủng Tâm thuật.

Bạch Quân Nguyệt khẽ nhíu mày, mở miệng nói:

- Cảnh Dương chân nhân bố trí Chủng Tâm thuật ở cây cột, gieo 16 chữ này vào vào trong lòng chúng ta, muốn quên cũng không thể quên được! Chỉ cần đi vào có được bảo vật Cảnh Sơn phái, có thể tính là được một phần nhân quả.

- Tương lai có cơ hội giúp Cảnh Sơn phái một tay mà thôi.

Lão giả đầu trọc Cơ Liệt cười ha hả, nói:

- Huống chi các Tiên Nhân Thần Ma đều sợ nhân quả, chúng ta chưa từng thành Tiên thành Thần Ma, nhân quả không ảnh hưởng lớn đến chúng ta. À, ta nói sai rồi, ta là tu hành theo mạch Thần Ma, đạo tâm cũng không trọng yếu như vậy. Người tu hành Đạo gia như các ngươi, là trọng thị đạo tâm nhất phải không?

Ai ai trong Bạch Quân Nguyệt, Viên Công, Tần Vân cũng đều rất mực để ý điều trên.

Tuy nói Tiên Nhân Thần Ma e ngại nhân quả, sợ Tam Tai Cửu Nạn. Hiện tại bọn họ mạnh nhất chỉ là Tiên Thiên Kim Đan, theo lý mà nói thì không cần phải sợ. Nhưng nếu có lợi ích, không hồi báo cho Cảnh Sơn phái, đạo tâm sẽ chịu ảnh hưởng, tốc độ tu luyện sẽ giảm bớt đi rất lớn, thậm chí trì trệ không tiến lên.

- Cảnh Sơn phái vốn giao hảo tốt với ta, cho dù không có chuyện động phủ của tiên nhân, ta có thể giúp thì giúp, tận lực giúp Cảnh Sơn phái thôi.

Tần Vân vẫn thản nhiên.

Hô.

Cơ Liệt vung tay lên, cánh tay phồng to thò vào trong đại điện.

"Hô hô hô..."

Trong đại điện lập tức trở nên mờ mịt mông lung, trận pháp vận chuyển, mắt thường không nhìn thấy rõ cảnh tượng trong đại điện.

- Trước đó Cung chưởng môn đã nói, tiến vào đại điện là những chỗ rất nguy hiểm, tàng bảo cũng ở bên trong, càng là bảo vật lợi hại, nguy hiểm càng tăng, nếu sợ chết, không nguyện nhận nhân quả thì đừng vào.

Bạch Quân Nguyệt lạnh lùng nói, liền cất bước đi vào trước, em gái của nàng ta là Bạch Quân Ngữ cũng đi theo, đồng thời chung quanh hai người họ có từng ngôi sao lớn chừng nấm tay bay vây quanh.

- Chúng ta đi.

Cơ Liệt cười, dẫn theo Thập Lục Hoàng tử đi vào.

- Đi.

Nhất thời ai ai cũng đều đi vào, không một ai chần chờ.

Tần Vân và Y Tiêu, Hồng Cửu, Y Phong cốc cùng tiến vào. Lĩnh vực kiếm ý của hắn cũng bao phủ chung quanh, hiện giờ lĩnh vực kiếm ý đã có được phạm vi tám trượng!

Khi bước vào đại điện, tiến vào trong trận pháp, chỉ cảm giác chịu ảnh hưởng, cảnh tượng trước mắt biến ảo liên hồi.

"Hoa hoa hoa..."

Một mảnh không gian u ám.

Phía dưới đều là hồ nước nhộn nhạo, Bạch Quân Nguyệt, Cơ Liệt, Viên Công cùng mọi người ai ai cũng cỡi mây mù, bay trên hồ nước, phi hành một cách rất thận trọng.

Hồng Cửu cúi đầu nhìn hồ nước u ám ở bên dưới:

- Hồ nước này thật kinh khủng, ta cảm giác chỉ cần tiến vào, là có thể không còn tánh mạng.

- Đừng đụng vào hồ nước này.

Tần Vân nói.

- Không phải nói, rất nhiều trận pháp trong tiên phủ đều giảm uy lực đó sao, chỉ là khảo nghiệm sao?

Chu Phong Tử ở phía trước không nhịn được nói. Thiếu niên tuấn tú “Chu Bát” bên cạnh hắn cũng lên tiếng:

- Đại ca, nếu uy lực không giảm nhiều, chúng ta tiến vào nơi này rõ ràng hẳn phải chết. Trong lịch sử, vị “Kiếm lão nhân” nắm giữ kiếm đạo kia đã tiến vào, đều không thể ra ngoài. Đội ngũ sáu bên của chúng ta cộng hết lại, trước mặt Kiếm lão nhân tiền bối mà nói, Kiếm lão nhân chỉ dùng một kiếm là liền giết chết hết toàn bộ chúng ta rồi.

Tần Vân cũng gật đầu.

Nắm giữ kiếm đạo, trong lịch sử đều là nhân vật thật chói mắt đấy.



Ví dụ như thời đại hiện nay... Linh Bảo sơn, Kiếm Các, Việt môn đều có kiếm tiên xuất hiện! Tần Vân cũng coi như một tán tu kiếm tiên. Thời đại hiện này, không có kiếm tiên có thể nắm giữ “Kiếm đạo”!

- Kiếm lão nhân xông vào được, cũng không thể sống sót đi ra! Có thể thấy tiên nhân trận pháp đáng sợ đến bực nào.

Chu Bát nói:

- Hiện tại uy lực đã giảm nhiều, chẳng qua muốn có được bảo vật, vẫn phải gặp nguy hiểm. Nào có chuyện tốt dễ dàng cầm bảo vật như vậy. Chúng ta không phải là đệ tử của Cảnh Sơn phái. Chúng ta lấy bảo vật, sợ rằng Cảnh Dương tiên nhân cũng không cao hứng.

- Không cao hứng, có thể giết chết chúng ta hay không?

Chu Phong Tử lo lắng.

- Chúng ta dù gì cũng là Nhân tộc. Cảnh Dương tiên nhân không dám làm quá, kết thù chuốc oán cho con cháu đệ tử của ông ta.

Chu Bát tự tin nói.

- Cung chưởng môn để cho chúng ta tiến vào, cũng nói trận pháp giảm đi uy thế rất nhiều.

Vừa nói, vừa phi hành.

Cơ Liệt bỗng nhiên có cảm ứng.

Hô! Hô!

Đôi cánh tay lão chợt phình to mấy trượng, bàn tay giống như một ngọn núi nhỏ, trực tiếp đánh ra hai nơi. Xoạt... có những giọt nước mưa bay lả tả.

- Hãy cẩn thận!

Tinh thần của Tần Vân cảm ứng được ảnh hưởng, nhưng “Lĩnh vực kiếm ý” có thể bao trùm chung quanh tám trượng, cũng cảm ứng được một giọt nước bay tới nhanh như ánh chớp. Hắn vung tay lên, một đạo ánh sáng màu tím bay qua, chém vào giọt nước đó.

- Y Tiêu cô nương cẩn thận.

Thập lục hoàng tử cố ý đến gần Y Tiêu, đồng thời huy động roi trong tay, cây roi phình to, quất vào một chỗ, quất bay giọt nước mưa.

Thập lục hoàng tử cười nói:

- Y Tiêu cô nương, trận pháp này rất nguy hiểm, ta có bảo vật hộ thân do phụ hoàng ban cho, nàng đi theo ta sẽ an toàn hơn.

- Không cần đâu.

Y Tiêu lại nhích đến gần bên Tần Vân.

- Không sao, hỗ trợ lẫn nhau mà.

Thập lục hoàng tử nheo mắt, vẫn rất nhiệt tâm.

Tần Vân khẽ nhíu mày.

Thập lục hoàng tử này thật là da mặt dày. Chẳng qua bản thân mình mượn nhờ lĩnh vực kiếm ý, mới phát hiện giọt nước mưa ẩn tàng trong u ám.Thế nhưng Thập lục hoàng tử cũng có thể phát hiện ra, bảo vật do nhân hoàng ban cho xem ra không bình thường. Thực lực không đủ, dùng bảo vật bù đắp vào! Vãn bối thực lực yếu, ỷ vào pháp bảo cường đại, tiêu diệt tiền bối thực lực mạnh cũng là chuyện thường xảy ra.

Tựa như pháp bảo, bắt đầu từ pháp bảo tứ phẩm, càng lên cao, thực lực của pháp bảo càng đề thăng rõ ràng.

Sáu phe cùng hành động, đã chặn được từng giọt nước ngầm đánh tới.

Uy thế giọt nước cũng chỉ là uy lực Tiên thiên thực đan cảnh đỉnh phong, nhưng lại rất quỷ bí, nhìn bằng mắt thường không thấy được, phương pháp tầm thường cũng khó dò xét được.

"Lúc này mới vừa bắt đầu, trận pháp thứ nhất sau khi vào được đại điện mà thôi." Tần Vân nói thầm. "Ngay cả một món pháp bảo cũng chưa nhìn thấy."

Vèo.

Viên Công ở phía trước bỗng nhiên nhoáng lên, hóa thành một luồng sáng, trực tiếp vọt về phía trước.

Sau khi hắn vọt về phía trước, những người khác mới phát hiện, tận cùng nơi u ám nhất ở phía trước, có một thanh pháp bảo bị “Bọt khí” bao phủ đang chậm rãi bay tới, chính là một thanh phi kiếm có bọt khí bao quanh.

- Phi Kiếm Bạch Lộ! Pháp bảo nhất phẩm!

Mắt của Cơ Liệt, Bạch Quân Nguyệt lập tức sáng lên.

Trước đó, trong Phong Sa trận ở phía vòng ngoài của tiên phủ, đừng thấy có nhiều bảo vật như vậy, nhưng bên trong đó tổng cộng cũng chỉ có hai món pháp bảo nhị phẩm, toàn bộ những bảo vật này cộng lại... còn xa mới bì kịp pháp bảo nhất phẩm này!

Pháp bảo càng lên cao, tăng một phẩm thật quá khó khăn, uy lực cũng cường đại hơn nhiều.

Tần Vân có phương pháp tu luyện bản mệnh phi kiếm, do đó biết rất rõ, tài liệu cần thiết cho phi kiếm nhất phẩm là gấp năm lần tài liệu cần thiết cho phi kiếm nhị phẩm! Đồng thời phải là một vị tiền bối đã nắm giữ “Kiếm đạo” tu luyện. Là kẻ nắm giữ “Kiếm đạo”, cả đời chỉ có một thanh bản mệnh phi kiếm như vậy! Phi kiếm nhất phẩm, sinh ra khó khăn như thế nào?

Pháp bảo nhất phẩm, giá trị không những chỉ gấp bảy, tám đến mười lần pháp bảo nhị phẩm mà thôi.

Pháp bảo nhất phẩm trong thiên hạ có được bao nhiêu chứ?



Huống chi, Phi kiếm Thanh Thủy, Phi Kiếm Bạch Lộ của Việt môn chính là hai vị nữ kiếm tiên tu luyện nắm giữ kiếm đạo nổi bật nhất trong lịch sử. Hai người tình cảm sâu đậm, am hiểu nhất về việc liên thủ, ngay cả bản mệnh phi kiếm nhất phẩm mà hai người tu luyện ra đều có thể kết hợp lẫn nhau.

Việt môn hiện nay vẫn tồn tại pháp bảo nhất phẩm, tổng cộng có ba món! Cộng hết lại còn kém xa “Bạch Thanh nhị kiếm” liên hợp lại.

“Bạch Thanh nhị kiếm”, cũng là trấn môn chi bảo trọng yếu nhất của Việt môn.

Các đời kiếm tiên của Việt môn đều muốn cho hai thanh kiếm Bạch Thanh này có thể lần nữa gặp nhau.

"Hô."

Khi Viên Công bay đến gần, bọt khí nổ vỡ, vô số giọt nước đánh tới. Mỗi một giọt đều mang uy lực Tiên thiên thực đan đỉnh phong, nhiều như vậy mà cùng tiến lên thì đáng sợ như thế nào.

- Phi Kiếm Bạch Lộ thuộc về Cơ thị ta vậy.

Lão giả đầu trọc Cơ Liệt cũng bay tới, đồng thời đưa tay ra, bàn tay phình to mười mấy trượng, trực tiếp đánh tới.

- Phá!!!

Viên Công sắc mặt đỏ lên, chung quanh đồng thời có ba thanh phi kiếm bay ra, xoay tròn phá vỡ hết thảy giọt nước ở phía trước. Hắn đưa tay đã bắt được Phi Kiếm Bạch Lộ, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ như điên.

Bàn tay khổng lồ ở phía sau cũng đánh tới.

- Xuất!

Viên Công vung tay lên.

Một đạo bạch quang chói mắt xẹt qua trời cao, nghênh đón bàn tay khổng lồ.

Pháp bảo nhất phẩm, phi kiếm “Bạch viên” xuất hiện!

Không tính phi kiếm “Bạch Lộ”, giờ này Việt môn tổng cộng có ba món pháp bảo nhất phẩm, trong đó có một món không phải phi kiếm! Lần này không ngờ đã mang phi kiếm “Bạch viên” trọng yếu theo đến!

Gương mặt lão giả đầu trọc xuất hiện nét cười gằn, trên bàn tay của lão hiện lên một tầng kim loại màu đen. Nguồn lực cơ sở của Hoàng tộc Cơ thị phong phúc đến bực nào, lần này lão tới dĩ nhiên cũng mang theo pháp bảo nhất phẩm “Diệt Ma thủ”.

Thần thông “Thông tí"! Pháp bảo “Diệt ma thủ”!

- Trấn!

Lão giả đầu trọc Cơ Liệt cười gằn, nhìn tất cả mọi người.

Ầm ầm... Phi kiếm Bạch viên tuy linh động nhanh mạnh, như sau tiếng nổ vang, vẫn bị ép buộc bay ngược ra sau, bay đến bên cạnh Viên Công.

Vèo vèo vèo!

Lại có từng viên tinh thần bay ra, Bạch Quân Nguyệt lạnh lùng nhìn nơi này, lạnh lùng nói:

- Phi Kiếm Bạch Lộ, lưu lại.

Chỉ cần có được Phi Kiếm Bạch Lộ! Là có thể nghĩ biện pháp bức bách Việt môn giao ra “Phi kiếm Thanh Thủy”. Đến lúc đó cầm bảo vật dụ hoặc Việt môn, một tay giơ gậy, một tay giơ bánh, cộng thêm không còn hy vọng có được Phi Kiếm Bạch Lộ, Việt môn có thể là sẽ khuất phục! “Phi Kiếm Bạch Lộ, Phi Kiếm Thanh Thủy” một khi kết hợp,thì đây chính là pháp bảo tương đương với siêu phẩm.

"Ầm, ầm…"

Hai bàn tay to lớn của lão giả đầu trọc bao phủ tới.

Từng viên tinh thần đập tới.

Tuy Viên Công điều khiển phi kiếm ngăn cản, nhưng sắc mặt càng lúc càng đỏ.

"Phốc!"

Một ngụm máu tươi phun ra.

Một mình Cơ Liệt, hắn một chọi một đều đánh không lại, chớ nói chi là Bạch Quân Nguyệt còn ra tay.

- Cho dù ta chết, cũng phải đưa Phi Kiếm Bạch Lộ về Việt môn ta.

Viên Công đột nhiên ngự kiếm chui xuống dưới hồ nước. Hắn không có nơi để trốn, đành cầu sống trong cửa chết.

"Trong hồ nước này mặc dù có nguy cơ lớn, nhưng Cảnh Dương tiên nhân ắt còn lưu giữ một tuyến sinh cơ chứ."

"Ầm ầm..."

Hồ nước chấn động mãnh liệt.

Viên Công đã khống chế phi kiếm lao sâu vào trong hồ nước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Kiếm Vấn Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook