Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 67

Vu Triết

17/09/2020

Cuộc sống mới bắt đầu từ ký túc xá.

Phương Trì kéo vali tìm được phòng ký túc của mình, trên cửa có dán mấy cái tên, cậu xác nhận đúng là tên mình xong liền đẩy cửa tiến vào phòng ký túc.

Hai tòa ký túc xá này nghe nói là năm nay mới xây, phòng rất rộng, giường tủ các thứ đều là mới.

"Em còn tưởng là giường tầng trên dưới," Phương Trì đi tới đi lui trước mấy cái giường, giường đều là giường phía trên, phía dưới là bàn học và giá sách nhỏ, "Điều kiện này còn tốt hơn chỗ phòng em thuê nữa."

"Sắp xếp đồ đạc đi đã," Tôn Vấn Cừ mở cửa nhà vệ sinh ra nhìn qua.

Xem tình hình dùng tủ, trước Phương Trì đã có ba người tới rồi, Phương Trì chọn một ngăn tủ, nhét vali mình vào.

"Đi ăn cơm đi," Tôn Vấn Cừ nhìn giờ, "Bạn học cậu chắc cũng đi ăn hết rồi."

"Ăn ở ngoài hay ở nhà ăn?" Phương Trì hỏi

"Bên ngoài chứ, tiện thể làm quen hoàn cảnh luôn," Tôn Vấn Cừ liền đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ký túc xá sinh viên mới đều ở tầng bốn tầng năm, quay mặt về một rừng cây nhỏ, cảnh sắc cũng không tệ lắm, "Nhà ăn cậu còn ăn mấy năm nữa kia mà, không phải vội."

Cổng trường học rất náo nhiệt, đều là cửa hàng, đồ ăn, quần áo, thêm cả quán net, đầy đủ mọi thứ, quán cơm là nhiều nhất, sau đó là hàng trà sữa và hàng quần áo, cửa hàng kính mắt vậy mà có đến bốn năm hàng.

"Vẫn là khu trường cũ tốt hơn," Tôn Vấn Cừ nói, "Khu trường mới của các cậu ở vùng ngoại ô, chắc là vắng vẻ lắm."

"Ăn gì đây?" Phương Trì nhìn một hàng quán cơm ven đường, "Kiểu người như anh ra khỏi cửa cũng chỉ biết nhà hàng sang trọng muốn ăn ở đây được một bữa cũng chẳng dễ."

"Cái quán bên ngoài khu nhà cậu đen như gặp hỏa hoạn tôi còn ăn rồi," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Còn có gì không ăn được nữa chắc."

"Mì nhà họ vẫn ăn ngon thật," Phương Trì cười ha ha, "Chỉ là không thích dọn dẹp thôi."

Cuối cùng, hai người bọn họ tìm được một hàng cơm trộn nồi đá trông cũng sạch sẽ lắm, giải quyết được bữa cơm tối.

"Để em gọi điện cho ba," Phương Trì lau miệng, lấy điện thoại di động ra, "Bọn họ vẫn chưa biết hôm nay em qua đây nhập học."

"Vô tư thật." Tôn Vấn Cừ nhìn qua bốn phía, người trong quán ăn rất đông, có thể nhìn ra được đều là phụ huynh đến cùng con cái đang ăn cơm.

Nếu như hắn không quen biết Phương Trì, vậy lần này Phương Trì tới đây cũng chỉ có một mình, nhiều lắm là trên đường ngồi tàu cao tốc cùng Tiếu Nhất Minh.

"Con đến trường học rồi," Phương Trì gọi điện thoại, "Vâng, buổi chiều đến...rất tốt, phòng ký túc to, con cảm giác to bằng sân sau nhà mình...vâng, biết rồi...không cần, con có tiền...ừm.."

Nói vài câu xong, Phương Trì cúp điện thoại, lại cúi đầu gõ gõ trên điện thoại: "Ba em gửi tiền cho em, em tra xem."

"Cậu còn nói với ông ấy là không cần à?" Tôn Vấn Cừ nói.

"Đúng là không cần, em có tiền mà," Phương Trì nói, "Tập quân sự xong, em sẽ sang câu lạc bộ bên này xem, Trần Hưởng liên lạc hộ em rồi, có thể làm thêm huấn luyện viên."

"Không làm dẫn đường nữa?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Dẫn đường chỗ nào được, khu bên này em cũng không quen, dẫn đường người ta ngã vào khe còn phải đền thêm tiền," Phương Trì thả lại điện thoại vào túi, "Ba gửi cho em một vạn."

"Vậy thì mai tôi muốn ăn gì ngon một chút," Tôn Vấn Cừ lập tức nói, "Không ăn cơm trộn 20 đồng."

"Ôi, hôm nay không phải là vì chưa quen khu này à," Phương Trì cười, "Để tối em hỏi thăm xem, ngày mai hai ta đi dạo trong trung tâm thành phố đi...ngày mai anh phải về rồi à?"

"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Chiều đi."

"...À." Cảm xúc Phương Trì bỗng chốc liền rớt xuống.

Ăn xong, hai người bọn họ bắt đầu đi dạo xung quanh trường học, Phương Trì muốn làm quen với hoàn cảnh xung quanh, nhưng lại đánh giá thấp diện tích trường học, đi được một nửa, Tôn Vấn Cừ có chết cũng không muốn đi nữa.

"Tôi muốn ngồi xe," Hắn đứng bên một thân cây nói, "Mới vừa nãy đáng ra nên lái xe đi."

"Mới vừa rồi cũng không nghĩ ra mà," Phương Trì gãi đầu, "Phía trước có bến xe buýt, vừa khéo nhìn xem.."

"Gọi xe, ngày thường một mình cậu đi đâu cũng gọi xe," Tôn Vấn Cừ nói, "Giờ vừa mới có một vạn xong, lại bắt tôi ngồi xe bus."

"Rồi rồi rồi," Phương Trì cười đứng ở ven đường, "Gọi xe."

Đợi hai mươi phút, vậy mà không có con xe taxi nào đi qua, Phương Trì thở dài, lại đi qua hai bên nhìn thử, nhìn thấy có chiếc xe máy đừng cách bọn họ mười mét.

"Hay là đi xe ôm?" Phương Trì nói.

"Có mỗi một xe ngồi thế nào được." Tôn Vấn Cừ cũng liếc mắt nhìn cái xe máy.

"Chen chúc ngồi sau là được mà," Lái xe ôm hai tai thính một cách vô cùng ảo diệu, lập tức hô một tiếng, "Giá vẫn giữ nguyên, lời lắm."

"Hai người bọn tôi," Phương Trì chỉ chính mình, rồi chỉ Tôn Vấn Cừ, "Thêm cả bác, chen lên một cái xe máy?"

"Đúng, có gì đâu," Xe ôm nói, "Cậu ở đại học thể thao đúng không, sinh viên trường các cậu chỉ cần không vào trong trung tâm thành phố, ngồi xe ôm đều hai người ngồi một xe, có lời mà."

Đợi thêm năm phút, vẫn không thấy xe taxi xuất hiện, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ đi tới bên cạnh xe ôm.

Xe ôm mang theo vẻ mặt đắc thắng từ từ nhích người về phía trước cố gắng làm cho diện tích ngồi phía sau rộng hơn một chút, sau đó chỉ tay lên chỗ ngồi phía sau: "Lên đi! Đi đâu?"

"Cổng chính trường bọn tôi." Phương Trì nhìn chỗ ngồi phía sau, bắt đầu băn khoăn xem nên để Tôn Vấn Cừ ngồi giữa hay là ngồi sau.

Ngồi giữa sẽ dính vào người xe ôm, người lái xe ôm trông không có vẻ gì là sạch sẽ cả, còn ngồi sau lại sợ hắn ngã xuống.

"Từ đây đến cổng chính?" Lái xe ôm nhìn hai người bọn họ, "Hai người không tập luyện bao giờ đúng không, năm đồng, giá lên xe."

"Xe ôm còn có cả giá lên xe luôn?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày, nhấc chân nhảy lên chỗ ngồi phía sau.

Đang định dịch về phía tài xế nhường một ít chỗ cho Phương Trì, Phương Trì lại kéo hắn một cái, cho hắn đừng nhúc nhích.

"Cậu ngồi được không?" Tôn Vấn Cừ nhìn phía sau.

"Ừ," Phương Trì ngồi lên xe, dán vào sau Tôn Vấn Cừ, nửa mông ngồi lên khung sắt phía sau, "Được rồi, bác lái đi."

Xe lái đi, Phương Trì một tay bám lấy khung sắt phía sau, một tay bám lấy eo Tôn Vấn Cừ, không dám ôm, cũng không phải sợ có người nhìn thấy, cậu là sợ ngộ nhỡ mình có ngã xuống cũng sẽ kéo cả Tôn Vấn Cừ ngã theo.

Tay Tôn Vấn Cừ không có chỗ để, nên tiện tay để lên đùi cậu.

Phương Trì cảm thấy cảm giác này rất mới mẻ, hai người dán chặt vào nhau, cậu có thể nhìn thấy hình mỏ neo màu đen nhỏ phía sau tai Tôn Vấn Cừ, rất hấp dẫn lắc lư trước mắt cậu.

Lái qua hai con đường, Tôn Vấn Cừ đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu.

"Ngồi yên." Phương Trì hắng giọng, nói nhỏ.

"Ngồi yên kiểu gì được?" Tôn Vấn Cừ cũng nhỏ giọng nói, "Ngài sắp chọc cả cột cờ lên tôi rồi."

"Nói nhỏ thôi!" Phương Trì ngại ngùng mà chậc một tiếng.

"Còn nhỏ nữa thì chỉ còn khẩu hình nữa thôi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Em cũng biết làm thế nào nữa đâu," Phương Trì gác cằm lên vai hắn, "Ông trời chắc là lắp cái thứ quái quỷ gì đó không bị đầu óc khống chế trên người em..."

"Các cậu tập quân sự không có súng đâu nhỉ?" Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi sợ cậu một người vác hai cây súng quá gây chú ý."

"Thôi đi," Phương Trì cười ha ha, cười vài tiếng lại thở dài, "Mai anh đi rồi, em cũng sẽ bình tĩnh lại."



Phương Trì không muốn về ký túc xá, vốn là muốn kéo Tôn Vấn Cừ đi dạo thêm một lúc trong sân trường, mà Tôn Vấn Cừ bày tỏ cả người đều đau nhức một bước cũng không muốn đi nữa, thế nên cậu thuê một căn phòng ở khách sạn đối diện.

"Tôi tắm đây," Tôn Vấn Cừ cầm cái quần lót từ trong túi quần thể thao ra, "Cậu..."

"Anh còn thật sự chỉ mang cái quần lót đã ra ngoài?" Phương Trì nằm uỵch xuống giường, cười một lúc lâu.

"Không phải à," Tôn Vấn Cừ nói, "Nếu không phải lười tới nơi mới mua, tôi ngay cả cái quần lót này cũng chẳng muốn mang... tôi tắm đây, cậu có ý kiến gì không?"

"...Không!" Phương Trì vỗ giường, "Thật sự không có, em để anh yên."

Nói thật, vừa nãy ở trên xe cậu cũng không suy nghĩ chuyện đáng xấu hổ gì cả, cảm giác hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, giờ vừa nghĩ tới mai Tôn Vấn Cừ sẽ đi, cậu liền chẳng có tâm trạng gì, chỉ muốn ôm Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ vừa ra khỏi buồng tắm xong, cậu liền đi qua kéo Tôn Vấn Cừ lên giường, sau đó ôm lấy.

"Tôi tắm một lần vô ích à?" Tôn Vấn Cừ thở dài.

Phương Trì không nói gì, ôm hắn, rất lâu mới hạ quyết tâm buông lỏng tay nhảy xuống giường: "Được rồi, em cũng đi tắm."

Phương Trì tắm gội khá là tùy ý, làm xong một bài tập thể dục phát sóng gần như đã tắm xong, quấn khăn tắm chạy ra khỏi buồng tắm.

Phương Trì bật tivi lên, dừng ở một chương trình tạp kỹ, buồn cười cực kỳ, Phương Trì vừa lau tóc vừa cười cùng khán giả trong tivi vài tiếng.

Phát hiện Tôn Vấn Cừ không có động tĩnh gì, cậu nghiêng đầu.

Tôn Vấn Cừ híp mắt dựa vào đầu giường, dáng dấp như vậy cũng không nhìn ra được là đang ngủ hay chưa ngủ hay là sắp ngủ.

Phương Trì lại gần nhìn thử, Tôn Vấn Cừ hé mắt ra: "Sao?"

"Buồn cười như vậy mà anh còn không cười, em còn tưởng anh đang ngủ." Phương Trì nói.

"Ngu ngốc như vậy cũng chỉ có trẻ con như cậu mới cười được," Tôn Vấn Cừ nói, "Người trưởng thành như tôi có thể mặt không cảm xúc xem xong."

"Anh quên đi," Phương Trì ném khăn mặt và khăn tắm sang giường bên cạnh, cả người trần truồng nằm xuống bên cạnh Tôn Vấn Cừ, rồi nghiêng người ôm sát hắn.

Tôn Vấn Cừ vòng cánh tay ra phía sau người cậu, nhẹ nhàng xoa lên lưng cậu: "Cậu thay đổi sang hoàn cảnh mới, đều là người không quen, có khi nào lại không quen không?"

"Không đâu," Phương Trì nói, "Lúc em làm dẫn đường lần nào cũng là dẫn người không quen biết mà."

"Cũng đúng, thế nhưng lúc cậu làm dẫn đường cũng không thích nói chuyện," Tôn Vấn Cừ cười, "Lúc mới quen cậu tôi còn cảm giác cậu rõ là lạnh lùng."

"Em chỉ có với người quen thân mới nói được nhiều," Phương Trì cười ha ha, "Em với ba mẹ cũng chẳng nói chuyện được mấy câu."

"Ba tôi là quản quá nhiều," Tôn Vấn Cừ sờ đầu cậu, "Nhà cậu hình như là không quản."

"Ừ, em khác anh chứ, em lớn lên không làm người khác lo," Phương Trì suy nghĩ rồi thở dài, "Em chỉ hy vọng bọn họ đã không quản thì sẽ không quản đến cùng, em thích con trai hay con gái bọn họ cũng không quản là tốt rồi."

"Biết đâu sẽ thực sự không quản." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ai," Phương Trì kéo cánh tay Tôn Vấn Cừ đến bên miệng cắn một cái, "Kể cả bọn họ không quản đi nữa, ông bà nội em cũng không thể không quản được... buồn chết đi được."

"Giờ cứ để tâm chuyện học trước đã," Tôn Vấn Cừ gảy gảy trên mặt cậu, "Đừng nghĩ tới những chuyện này vội."

"Ừm." Phương Trì nhắm mắt lại.

Hai ngày mới vừa nhập học, ký túc xá không có giờ cấm cổng, Phương Trì không về ký túc xá.

Đương nhiên, không phải cậu không muốn về, còn chưa kịp nghĩ xem có nên về hay không, đã ngủ rồi, mở mắt ra đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Vốn là định nhân lúc Tôn Vấn Cừ chưa về thì đi tới trung tâm thành phố đi dạo, mà sáng sớm làm thẻ này thẻ kia của trường xong xuôi, nhận xong đồ đạc cần thiết, cũng đã sắp đến giờ.

"Ăn một bữa cơm rồi tôi đi." Tôn Vấn Cừ vỗ vai cậu.

"Lái xe đi ăn đi, tìm hàng nào ăn ngon một chút." Phương Trì nói.

Bên chỗ trường học không có quán ăn nào cực kỳ ngon, có điều tìm được một nhà hàng cơm Tây trang trí cũng không tệ lắm, hai người bọn họ đi vào ăn một bữa.

"Lái xe cẩn thận một chút," Phương Trì nói, "Đừng lái nhanh quá."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Đến trạm nghỉ chân thì nghỉ ngơi," Phương Trì còn nói thêm, "Lúc nghỉ ngơi gọi điện thoại cho em."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Phòng em thuê kia đã làm xong thủ tục rồi, tiền thuê nhà tiền nước tiền điện đều thanh toán hết rồi, đến lúc đó anh mang đồ đạc qua thẳng chỗ chú Lượng Tử là được, không cần để ý gì nữa." Phương Trì uống một ngụm nước.

"Ừ." Tôn Vấn Cừ tiếp tục gật đầu.

"Ăn cơm, đừng gọi thức ăn ngoài." Phương Trì dừng một lúc liền nói tiếp: "Có việc gì thì gọi điện cho em."

"...Ừ." Tôn Vấn Cừ cũng uống một ngụm.

"Em..." Phương Trì suy nghĩ, "Hình như hết rồi? Để em nghĩ thêm."

"Bà nội Phương," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Tôi cũng chỉ là lười biếng một chút thôi, cậu không cần phải lo lắng đến thế."

"Anh lười không phải là một chút, mà là rất nhiều chút." Phương Trì nở nụ cười, "Được rồi, không nói nữa."

Lúc Tôn Vấn Cừ đóng cửa xe lại, Phương Trì có kích động muốn lập tức nhảy cùng lên ghế phó lái.

"Thôi," Tôn Vấn Cừ khởi động xe, nhìn cậu, "Có chuyện gì thì gọi điện thoại, không đủ tiền thì dùng tấm thẻ kia của tôi."

Phương Trì bám lên cửa kính xe cười.

"Đừng quên phát sinh hoạt phí cho tôi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

"Mười một các cậu được nghỉ, tôi tới đón cậu." Tôn Vấn Cừ nói.

"Thật à?" Phương Trì nhíu mày, "Anh lái xe tới?"

"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Tiện thể chơi luôn, ở đây có ngọn núi gì gì, không phải bảo phong cảnh đẹp lắm à, có thể ngắm lá phong với lá cây bạch quả* gì đó."

"Được, vậy em phải đi điều tra địa hình trước." Phương Trì cười rất vui vẻ.

Vẫn nhìn Tôn Vấn Cừ lái xe tới giao lộ rồi rẽ đi, cậu mới nhảy nhảy tại chỗ, quay người đi về hướng cổng trường.

Người trong phòng ký túc xá cũng đã đến gần đông đủ, Phương Trì định đầu tiên về ký túc xá đã, gặp mặt bạn bè cùng phòng.

Mới vừa tới dưới tầng ký túc xá, đã thấy bên cạnh tòa nhà vứt vài cái ghế rách, cái giá dỡ ra, cũng không ít mảnh vỡ thủy tinh, lung tung một đống, nhìn như thể rác thải xây dựng.

Phương Trì ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà ký túc xá, đã xây xong rồi, sao còn có thể có những thứ này nữa.

Cậu đi lên tầng, mấy tầng dưới cũng là ký túc xá năm hai năm ba, lúc đi qua tầng năm hai, cậu nhìn thấy bên cạnh cửa thang gác là một cánh cửa phòng ký túc đã hỏng, rơi mất một nửa tấm, cứ dựa vào như vậy, kiên cường bảo vệ căn phòng ký túc đã chẳng giấu được cái gì.

Phương Trì cảm thấy hơi giật mình, hỏng đến mức độ này, phải dùng chân liên hoàn đạp thế nào mới ra được hiệu quả như vậy, thực sự là đặc điểm đại diện cho đại học thể thao...

Phương Trì trở lại phòng ký túc của mình, cửa không khóa, năm người trong phòng đều đang ở đó, đang nói chuyện.



"Cậu là Phương Trì à?" Nhìn thấy cậu đi vào, chàng trai dựa vào cạnh cửa hỏi một câu.

"Đúng." Phương Trì gật đầu.

"Tớ là Lý Tranh." Cậu trai giới thiệu tên mình.

"Xin chào." Phương Trì nói.

Mấy người trong phòng đều tự giới thiệu qua mình, Phương Trì hầu như chỉ nhận được mặt, còn tên thì qua một lượt cuối cùng chỉ còn nhớ rõ được Lý Tranh.

Cậu ngồi vào trước bàn mình, đề tài của mấy người nọ lại quay về nội dung nói chuyện vừa nãy.

Phương Trì nghe hai tai, nhận ra bọn họ đang nói về chuyện đánh nhau gì đó, cậu quay đầu lại hỏi một câu: "Đánh nhau?"

"Đúng, hôm qua cậu không ở ký túc xá, bỏ lỡ vở kịch hay," Lý Tranh lập tức rất nhiệt tình mà bắt đầu kể cho cậu tình hình trước đó, "Hôm qua năm hai với năm ba đánh nhau, choang choang uỳnh uỳnh đánh một trận."

"À." Phương Trì đáp, nhớ lại đống rác thải xây dựng ở dưới tầng và cánh cửa phòng ký túc xá bị đạp nát bét phía dưới.

"Sao cậu lại bình tĩnh thế." Lý Tranh nhìn cậu.

"Hả?" Phương Trì ngây người.

"Chuyện dạt dào cảm xúc như thế mà cậu chỉ hả một tiếng?" Lý Tranh nói, "Ngay cả dục vọng kể tiếp của tớ cũng mất luôn!"

"A!" Phương Trì trợn tròn hai mắt, "Thật à? Bảo sao lúc tớ lên lại nhìn thấy một cánh cửa bị đạp hỏng đây, là tối hôm qua đạp đúng không! Kể nhanh lên... Cậu muốn phản ứng thế này à?"

Giờ đến lượt Lý Tranh sững sờ, qua một lúc sau, người trong phòng đều cười vui vẻ, Lý Tranh cười nói: "Ôi, cậu cũng biết đùa đấy."

"Trường học không quản lý à, đánh nhau thành như thế?" Phương Trì lại hỏi một câu.

"Quản thế nào được, giờ mới khai giảng, còn đang loạn, hơn nữa, đám người năm hai kia giải quyết cấp tốc nhanh gọn, đánh xong là chạy luôn, cũng chẳng đánh người." Lý Tranh xoa tay, "Lúc phòng bảo vệ tới nơi, đã đến giai đoạn quét dọn vệ sinh rồi."

"Cái người dẫn đầu cậu vừa mới kể," Một cậu bạn bên cạnh hỏi một câu, "Là cùng khoa chúng ta đúng không?"

Phương Trì suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra cậu bạn này tên là Trương Quân Nghị.

"Ừ, có điều cũng là nghe anh họ tớ nói thôi, anh ấy bảo là cùng khoa chúng ta." Lý Tranh nói.

"Anh họ cậu?" Trương Quân Nghị hỏi.

"À, tớ chưa kể à, anh họ tớ học năm bốn, học tin tức thể thao," Lý Tranh cực kỳ kiêu ngạo nói, nói xong liền cau mày suy nghĩ, "Người kia tên là gì nhỉ...À, hình như tên là Trình Mạc?"

Phương Trì nhíu mày, Trình Mạc?

"Tên gì cũng được, nói chung chúng ta cứ ngoan ngoãn đừng gây chuyện là được," Trương Quân Nghị nằm nhoài trên bàn học, "Mẹ tớ cứ lo lắng, nói là đều học thể thao, tính khí nóng, sức lực lớn, sợ tớ không để ý rồi để cho người ta đánh... Ngày nào cũng nói, như thể tớ vừa vào cổng trường là thể nào cũng bị người xách ra ngoài ngay."

"Mẹ ruột rồi." Phương Trì không nhịn được cười.

Mấy người trong phòng ký túc cũng tạm ổn, có hai người ít nói, Lưu Vũ và Trần Tấn, tính cả Phương Trì cũng không tính là nói nhiều lắm, tính cách ba người còn lại đều cởi mở, Lý Tranh là người nói nhiều, có cậu ta ở đây là không cần lo sân khấu vắng lặng, Phương Trì cảm giác một mình cậu ta có thể tự gánh cả một bữa tiệc luôn.

Lúc mọi người đang bàn bạc với nhau xem tối cùng đi tới nhà ăn trải nghiệm cuộc sống hay là ra ngoài con đường nhỏ cảm nhận phồn hoa, Phương Trì gửi tin nhắn cho Tôn Vấn Cừ.

- Mấy người trong phòng ký túc xá cũng không tệ lắm, tối hôm qua năm hai với năm ba đánh nhau.

Còn định kể thêm người dẫn đầu hình như chính là Trình Mạc hôm qua vô tình gặp, mà phân vân xong cậu vẫn không nhắc tới.

Tôn Vấn Cừ một lúc sau đã gửi tin nhắn lại cho cậu.

- Tốt lắm, có ai đẹp trai không?

- Đều trông vừa mắt cả, không có ai rất là xấu, nhưng mà không ai bằng được anh.

- Càng ngày càng biết nói chuyện.

- Em nói thật, cũng không ai đẹp trai bằng em cả.

- Mặt cũng dày thật, giờ tôi đang ở trạm nghỉ chân, nhắn lại cho cậu biết thôi.

- Ừ, có kịp ăn tối không?

- Cũng khoảng đó, Lượng Tử bảo chờ tôi rồi ăn.

- Em nhớ anh, nhớ lắm lắm.

- Tôi mới vừa đi vệ sinh, đi ra rồi đứng ngoài cửa nhà vệ sinh đợi nửa buổi mới nhớ ra cậu không đi cùng tôi nữa.

Phương Trì nhìn điện thoại di động, lặng lẽ nở nụ cười một lúc lâu.

Tán gẫu với Tôn Vấn Cừ xong, cậu liền gửi tin nhắn cho Tiếu Nhất Minh, hỏi tình huống bên bạn, ngày hôm qua Tiếu Nhất Minh nói hôm nay bọn họ đã bắt đầu tập quân sự.

Tiếu Nhất Minh nhắn tin lại bảo là vừa nóng vừa mệt, nếu không phải thấy huấn luyện viên trông cũng được phết, cậu còn định giả vờ ngất xỉu.

Phương Trì cười, hàn huyên với cậu mấy câu rồi tắt điện thoại, đã bàn bạc là tập quân sự xong sẽ gặp nhau đi dạo trong thành phố.

Ăn tối, mấy người trong phòng ký túc bọn họ quyết định vẫn đi cảm nhận phồn hoa bên ngoài cổng trường đại học, cùng nhau ra ngoài trường, định chọn ra một quán nào đó vừa mắt trong mấy quán cơm nhỏ ở xung quanh.

Phương Trì ăn cái gì cũng không sao cả, ăn được là được, liền nghe mấy người bọn họ tranh cãi cả một đường, cuối cùng Lý Tranh đập tay một cái: "Kể từ giờ đi về phía trước, hàng thứ tám thì bọn mình vào, dù là quán gì đi nữa."

"Được!" Cả bọn đồng ý.

Đếm đến hàng thứ tám, đến nhà thứ tám bọn họ dừng lại, đây là một quán cơm nhỏ nhìn rất sạch sẽ, trên bảng hiệu viết hai chữ, "Lão Tây".

"Đây, chỗ này!" Lý Tranh vung tay lên, đi vào.

Hàng cơm này cũng không rộng, trông cũng rất bình thường, có điều người cũng không ít, có sinh viên trường bọn họ, cũng không ít người trông như là dân sống xung quanh đây.

"Vận khí không tệ, quán này đảm bảo ăn ngon." Trương Quân Nghị nói.

"Ừ," Lý Tranh gật đầu, "Chỉ là hết chỗ rồi."

"Chờ một lúc thôi." Lưu Vũ vốn chưa hề nói chuyện liền nói một câu.

"Vậy thì chờ một lúc đi." Phương Trì nói, nhìn xung quanh, định nhìn thử xem có ai sắp ăn xong không.

Đầu còn chưa quay được nửa vòng, đã nghe thấy bên trái phía sau có người gọi tên cậu: "Phương Trì!"

Mấy người cùng nhau quay đầu lại, Phương Trì thấy có ba người ngồi ở một bàn rất lớn, một trong ba người nọ là Trình Mạc, cậu ngây người: "Trình Mạc?"

"Mấy người?" Trình Mạc hỏi bọn họ.

"Sáu người." Phương Trì nói.

"Ngồi ở đây đi." Trình Mạc chỉ bàn bọn họ, "Bàn này chỉ có ba bọn tôi thôi."

_________________________________________________________________________________________

*cây bạch quả:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Lai Hoành Khuyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook