Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 91

Vu Triết

17/09/2020

Tôn Vấn Cừ và Phương Trì không về thẳng chỗ hắn, mà đến phòng làm việc trước.

Mã Lượng chưa đi nghỉ, vẫn đang cùng kỹ thuật viên nghiên cứu tỉ lệ pha đất, Hồ Viện Viện thì đang dọn dẹp phòng trưng bày, nhìn hai người bọn họ đi vào liền nở nụ cười: "Hai người ăn cơm gặp phụ huynh mà nhanh thế, ăn no chưa?"

"Gói về ăn khuya," Phương Trì nâng hộp nem rán trong tay, "Thím ăn một chút không?"

"Còn chưa ăn no thật kia à," Hồ Viện Viện cầm lấy hộp qua nhìn, "Chị làm lại cho hai đứa, còn ăn gì nữa không?"

"Không cần, em ăn no rồi." Tôn Vấn Cừ ngồi xuống ghế sofa, "Bữa cơm hôm nay cậu ấy không ăn được gì mấy."

"Ăn được mệt, với lại nhà anh ai cũng chỉ ăn có tí, mấy miếng đã đặt đũa xuống rồi, em cũng ngại ăn nhiều," Phương Trì cười, rồi để gói hàng Tết lên bàn, "Ông nội cháu gửi cho hai người ít đồ ăn."

"A, tốt quá," Hồ Viện Viện hứng thú tiến đến, "À, Phương Tiểu Trì, thím đã nói với cháu chưa, thím thích nhất ăn thịt khô ông nội cháu làm, thơm lắm!"

"Thế để lúc nào cháu về cháu nói ông làm thêm một ít rồi mang lại đây cho thím," Phương Trì nói.

"Thôi, có từng này là đủ ăn thời gian dài rồi," Hồ Viện Viện nói, "Ông nội tuổi tác cũng cao rồi, cũng đừng làm ông mệt thêm nữa."

Phương Trì nghe câu này, trong lòng lại run nhẹ, thở dài, "Cũng phải."

Hồ Viện Viện đi làm nóng lại hộp nem rán kia, Mã Lượng và Tôn Vấn Cừ ngồi trên sofa tiếp tục đề tài đang nói dở trưa nay, Phương Trì đi lại trong showroom.

Cậu chỉ biết là Tôn Vấn Cừ lại làm một bộ trà cụ nữa, lúc nói với ba Tôn Vấn Cừ về bộ đồ đẹp đẽ này, cậu còn chưa biết trông thế nào, giờ mới nhìn thấy.

Bộ trà cụ nhìn qua trông như đồ làm dang dở, rất thô ráp, màu sắc cũng không nói rõ được là gì, bên trong màu đen lại lộ ra sắc bùn đất, bảng tên nhỏ bên cạnh bộ trà cụ có viết tên Tôn Vấn Cừ, cột chữ tên bộ tác phẩm không phải in lên, hẳn là sau này mới dùng bút viết, chỉ có một chữ, "Sơ".

Sơ nhị.

Phương Trì tự động thêm vào, thêm vào xong liền buồn cười, không hiểu sao mình lại thêm vào một chữ như thế.

Sơ nhị, 15 tuổi.

Cậu cười khà khà với bộ trà cụ này nửa ngày.

"Còn, còn rất có hiệu, quả," Mã Lượng quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Trì, "Nhìn choáng, váng luôn rồi."

"Là dòng suy nghĩ thế này đi, bộ này cứ dùng cái tên "SƠ" này đi." Tôn Vấn Cừ cười, "Thêm vào với nhóm trước, vậy là có ba bộ rồi, có thể lấy một bộ làm chính để mở rộng..."

"Chính là cái, "Sơ" này đi." Mã Lượng lập tức nói, "Tao thích, cái này, đây là mày của trước đây, là mày chân, thật nhất."

"Dở hơi," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Mày là chủ mày quyết định."

Nem rán Hồ Viện Viện làm lại ăn rất ngon, Mã Lượng ăn thử một cái, Hồ Viện Viện nói là đang giảm béo, qua trưa không ăn gì, Phương Trì ăn hết mấy cái nem rán còn lại.

"Cũng không sợ nhiệt," Tôn Vấn Cừ đứng dậy mặc áo khoác, "Đi thôi, về ngủ."

"Em hầu như không bị nhiệt bao giờ." Phương Trì nói.

"Sau này lại càng không, không nhiệt được." Mã Lượng vỗ vai cậu.

Tôn Vấn Cừ chỉ vào Mã Lượng: "Nói chuyện với trẻ vị thành niên thì chú ý chút."

Phương Trì lại cười ha ha ha một tràng, cảm giác đầu óc mình hôm nay như thể bị rót thuốc gì vào.

Có điều lúc quay về chỗ Tôn Vấn Cừ, cậu đã không cười được nữa.

"Giờ gọi điện thoại đi," Tôn Vấn Cừ nhìn đồng hồ, "Gần mười giờ rồi, gọi cũng hợp."

"Ừ." Phương Trì ngã vào ghế sofa, lấy điện thoại di động ra, ấn lên số máy của ba, nhưng lại không ấn gọi.

Cậu hơi căng thẳng, còn có hơi lúng túng không hiểu từ đâu ra.

"Tôi đi tắm," Tôn Vấn Cừ đi vào trong phòng ngủ, cầm quần áo thay ra, "Cậu gọi trước đi."

"Anh không chỉ cho em xem nên nói thế nào à?" Phương Trì cảm thấy Tôn Vấn Cừ tránh đi một lúc cậu sẽ thoải mái hơn, mà Tôn Vấn Cừ nói là đi tắm, cậu lại đột nhiên không vững lòng.

"Tôi vốn cũng lo cậu nói chuyện không chắc chắn, thế nhưng mà," Tôn Vấn Cừ quỳ một chân lên sofa, tay chống lên tường cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu, "Giờ tôi phát hiện cậu vẫn đáng tin lắm, không cần chỉ thêm gì nữa."

Phương Trì ngước đầu lên nở nụ cười, ngay lúc Tôn Vấn Cừ chuẩn bị xoay người đi vào phòng tắm, cậu tóm lấy cánh tay Tôn Vấn Cừ kéo một cái.

Tôn Vấn Cừ lảo đảo ngồi xuống ghế sofa, cậu nhào tới ấn ngã Tôn Vấn Cừ xuống ghế sofa, mạnh mẽ hôn nửa buổi.

"Ai," Tôn Vấn Cừ lau miệng, "Ai không biết còn tưởng hai chúng ta hận thù gì nhau."

"Anh đi tắm đi." Phương Trì cười.

Lúc ấn xuống gọi vào số của ba, tay Phương Trì có hơi run.

Theo lý thì, chuyện như vậy cậu đã từng trải qua lúc nói với ông bà một lần rồi, hẳn là sẽ không sốt sắng như vậy nữa, thế nhưng việc này đúng là không phải việc bình thường, cho dù là người đã trải qua một ngàn lần đi nữa, cậu vẫn sẽ căng thẳng.

Bọn họ đều là người thân của cậu, cho dù là ba mẹ từ nhỏ đến lớn không mấy quan tâm tới cậu, vẫn đều là những người thân yêu nhất của cậu.

Có động viên mình đến thế nào thì vẫn sẽ căng thẳng như cũ, vẫn sẽ ngập tràn bất an và hổ thẹn như cũ.

Điện thoại di động của ba đổ chuông rất lâu rồi vẫn không có ai nghe, cuối cùng tự động ngắt.

Phương Trì lấy điện thoại tới trước mắt nhìn lại một lần, chắc chắn không nhầm số, liền bắt đầu lo lắng.

Ba bị ốm? Trong nhà xảy ra chuyện gì?

Sao lại không nghe điện thoại?

Cậu cau mày cắn môi, ấn số một lần nữa.

Tâm trạng của cậu đảo giữa sốt sắng và lo lắng theo từng tiếng tút tút trong ống nghe.

Lần này, ba rất nhanh đã nghe điện thoại: "Alo, Tiểu Trì à?"



Nháy mắt nghe thấy giọng ba, Phương Trì cảm tưởng hơi thở của mình cũng ngừng lại, rồi nghe thấy câu "Tiểu Trì" kia, mũi cậu hơi xót, sau đó lại hơi mờ mịt.

Ba tuy rằng chưa đánh cậu bao giờ, nhưng vẫn sẽ nổi nóng, những lúc nóng lên đều sẽ gọi cậu là "Phương Trì".

Nhưng bây giờ, ba lại gọi cậu là "Tiểu Trì."

"Ba, là con," Phương Trì nhỏ giọng nói, "À thì... Ba đã ngủ chưa? Sao vừa nãy không nghe điện thoại?"

"Dây điện nối vào trong ban công bị chuột cắn đứt, ba mới vừa đi nối lại dây, điện thoại để trong phòng," Giọng ba nghe không có gì khác ngày thường, "Con đã ăn cơm xong chưa?"

"Ăn rồi, ăn xong rồi," Phương Trì hơi không biết phải nói tiếp thế nào, thái độ của ba làm cho cậu có ảo giác liệu có phải là ông chưa nói không, "Con...sáng mai về."

"Ừ." Ba đáp.

Tiếp sau đó, hai người đều im lặng, im lặng này khiến Phương Trì cảm thấy giống như trước kia, lúc cậu và ba mẹ gọi điện thoại, thường thường cũng sẽ có những lúc im lặng, cũng không biết nên nói gì, sững sờ rồi dập máy.

Ngày hôm nay, cậu không thể lại dập máy được, thế nhưng phải nói tiếp thế nào, cậu lại không biết.

"À," Ba mở miệng, "Hôm nay...ông nội con tâm sự với ba."

Tâm sự.

Ông nội con tâm sự với ba.

Ba là người chất phác, làm ăn tiếp xúc với cũng là mấy người công nhân, đột nhiên nghe thấy ba dùng một từ nghiêm túc lại hơi không thích hợp lắm như "tâm sự" này.... làm cho cậu có cảm giác rất khó chịu, chuyện của mình đã khiến ông bà và ba mẹ trải qua cái Tết này trong đau buồn và ngột ngạt.

"Vâng, ba," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Xin lỗi, việc này đáng ra phải để tự con nói ba..."

"Không sao, ai nói cũng như nhau, chỉ cần không phải người ngoài đến nói với ba là được," Ba nói, nghe giọng nói như đang hút thuốc, "Chuyện này... ba cũng không biết nên nói với con thế nào, hôm qua ông nội nói với ba rất nhiều, chuyện này của con, còn có từ nhỏ tới lớn... ba mẹ không để ý tới con."

"Con không phải vẫn sống tốt đó mà, con...con không trách hai người." Giọng Phương Trì vẫn rất khẽ.

"Thật ra không phải ba mẹ không quan tâm con, nếu như con là con gái, ba mẹ chắc chắn sẽ không như vậy," Ba rít một hơi thuốc lá, "Chính là cảm thấy, con trai mà, buông tay không cần quản nó quá, thô chút cũng được dã chút cũng không sao."

"Vâng." Phương Trì đáp, vẫn hơi bất ngờ với câu ba nói ra.

"Con cũng chẳng bao giờ gây ra chuyện gì phiền phức, ba với mẹ con đều cảm thấy con không làm người khác lo lắng, có tính tự giác, còn thật sự không nhận ra như vậy không tốt lắm....Ai, cũng đã lớn như vậy rồi, sau này còn thật sự không đến lượt ba mẹ lo lắng gì nữa." Ba thở dài.

"Ba, ba đừng nghĩ như thế, ba xem con bây giờ, không phải là vẫn sống rất tốt sao?" Phương Trì nói được một nửa lại hơi do dự.

"Rất tốt", trong cái nhìn của ba mẹ, mình bây giờ yêu đàn ông, có thể coi là "rất tốt" sao?

Bên đầu kia, ba hơi ngừng lại, rồi lại quay về đề tài chính ngày hôm nay: "Chuyện của con, lúc ông nội kể với ba mẹ, ba mẹ đều giật mình, thực sự là không quan tâm đến con, không hề nhìn ra được."

"Mẹ con cũng biết rồi à?" Phương Trì hỏi.

"Biết rồi, ông nội nói với ba mẹ cùng một lúc." Ba nói.

"Vậy giờ mẹ con thế nào rồi?" Phương Trì hỏi tiếp.

"Mẹ con khóc một lúc, giờ thì cũng ổn rồi, không sao," Ba nói, "Nhưng mà nếu nói thật sự không sao cả, cũng không phải là thật sự không sao, chuyện như vậy, đặt trong nhà ai, cũng đều là quả bom cả."

"Con biết, con xin lỗi." Phương Trì chống cùi chỏ lên đầu gối, mũi lại xót một lần nữa.

"Đừng nói câu này, ông nội con bảo, chuyện này con không sai," Ba thở dài, "Ba cũng nghĩ, chuyện này thật sự là không thể trách con được, cũng không trách ai được, là thế nào thì chính là như vậy."

Phương Trì dùng ngón tay ấn lên trên hai mắt.

Cảm giác không ấn được nước mắt trở vào, mà lại ấn cho nước mắt trào ra, cậu nhanh chóng rút tờ giấy lau khóe mắt.

"Sáng mai con về đúng không?" Ba hỏi.

"Vâng." Phương Trì khịt khịt mũi.

"Khóc à?" Ba nghe thấy tiếng động này liền lập tức hỏi.

"Không, mới vừa ở ngoài trời hóng gió thôi," Phương Trì cười, "Không khóc."

"Về rồi cũng đừng có nặng lòng, ông bảo, ba mẹ nếu vẫn luôn để mặc con lớn lên, chuyện gì cũng không nhúng tay vào, thì lần này cũng vậy, không được nhúng tay," Ba cũng cười, "Cũng đúng, vẫn luôn không để ý..."

Ba cười hơi miễn cưỡng, Phương Trì có thể nghe ra được, thậm chí còn tưởng tượng được hình ảnh ba kéo khóe miệng.

"Ba, con đã nói với ông rồi, nếu thật sự con có thể tự mình chọn, con sẽ không để cho mọi người buồn lòng như vậy," Phương Trì nói, "Nhưng giờ con chính là như vậy, không có cách nào thay đổi được... Con chỉ muốn để cho mọi người biết, dù thế nào đi nữa con cũng nhất định sẽ sống thật tốt."

"Chuyện này ba không lo," Ba nói, "Thật sự, đây là lời nói thật."

"Vâng." Phương Trì không nói thêm gì nữa, miệng như đang cố kéo công tắc khóc lại, cậu không muốn để ba nghe thấy mình khóc, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng khóc trước mặt ba mẹ một lần nào.

Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng lùi về trong phòng tắm, đóng cửa lại.

Hành vi cởi quần áo trốn cạnh cửa nghe lén người khác gọi điện thoại đã không làm hắn ngạc nhiên về bản thân, dù sao thì mình vì Phương Trì mà làm chuyện gì cũng đã chẳng dễ gì ngạc nhiên nữa.

Thế nhưng lắng nghe nửa buổi, phản ứng của ba Phương Trì có hơi ra ngoài dự liệu của hắn, chắc chính Phương Trì cũng không ngờ được.

Có lẽ là ông nội đã làm công tác tư tưởng rất tốt, có lẽ là bởi vì ông bà nội đều đã biết, cũng đã từ từ bình tĩnh lại, không khí bình tĩnh này đã ảnh hưởng tới cả ba.

Lần này Tôn Vấn Cừ tắm lâu hơn một chút so với bình thường, tuy nghe được nội dung và giọng điệu nói chuyện của Phương Trì, cánh cửa ba cậu cũng coi như là dễ chịu, nhưng vẫn muốn để thời gian cho Phương Trì sắp xếp lại tâm trạng.

Hình ảnh Phương Trì đưa tay lên ấn mắt rồi rút khăn giấy ra, hắn trông thấy mà đau lòng vô cùng.

Cửa có dễ qua đi nữa, cũng là một cánh cửa, vượt qua rồi cũng không phải thắng lợi gì, có thể vượt qua được, cũng chỉ là vì đối phương yêu thương mình nên tự lùi lại mà thôi.

Quan niệm của Phương Trì về người nhà mạnh và nặng hơn của hắn nhiều lắm, thoái nhượng như vậy có khi còn làm cậu buồn bã hơn cả cứng rắn và giận dữ.

Vẫn luôn tắm đến lúc cảm giác không thể nào tắm được nữa, Tôn Vấn Cừ mới mặc quần áo vào, ra khỏi nhà tắm.



Phương Trì đang nằm trên ghế sofa nhắm hờ mắt xem tivi, nhìn thấy hắn đi ra liền dang tay ra: "Tắm lâu thế."

"Giờ trời lạnh quá, nóng hừng hực lên mới dễ chịu," Tôn Vấn Cừ đi qua, nằm sấp trên người cậu, "Nói với ba cậu thế nào rồi?"

"Ba vậy mà không mắng em," Phương Trì ôm lấy hắn, xoa mái tóc còn đang ướt nước, "Không biết ông nội nói thế nào với ba mẹ, thật sự là vì con mình nên mới biết phải nói thế nào à?"

"Vậy là hai người họ cũng sẽ không ngăn cấm?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu, kề sát tai lên ngực Phương Trì, lắng nghe hơi thở vững vàng của cậu.

"Chắc là vậy," Phương Trì nhắm mắt lại, "Ngày mai em về rồi thì tâm sự với ba mẹ, trong điện thoại em cũng không tiện nói nhiều."

"Ừ, ngày mai tôi về cùng với cậu." Tôn Vấn Cừ nói.

"Đến nhà em à?" Phương Trì kéo áo hắn lên, sờ lên lưng hắn.

"Giờ không đến được, thêm phiền ra," Tôn Vấn Cừ cười, "Tôi không phải đã nói rồi à, tôi đến ở chỗ Lý Bác Văn, nông gia nhạc của anh em chí cốt khởi công, thế nào cũng phải quan tâm chứ."

"Tết rồi, chỗ đó của anh ta cũng không có ai đến," Phương Trì nở nụ cười, "Nhưng mà biết đâu anh ta cũng ở đó cũng nên, lần trước lúc đụng phải anh ta, đã muộn như vậy rồi, anh ta vẫn còn ở đó thôi, quá chăm chỉ... Nhưng giờ anh ta có ở đó hay không em cũng không lo."

"Cậu vội vàng như thế, chính là vì sợ nó sẽ làm ra chuyện gì đúng không?" Tôn Vấn Cừ đưa tay sờ lên mặt cậu.

"Ừ, trong đầu cái tên đầu đất kia toàn là xẻng xúc cứt, ai biết chọc xẻng nhầm vào chỗ nào rồi anh ta sẽ làm ra gì được chứ," Phương Trì suy nghĩ xong liền cau mày bồi thêm một câu, "Nếu anh ta định làm gì ông bà em, em sẽ xử anh ta ngay tại trận."

"Không sao," Tôn Vấn Cừ cười, ngón tay xoa lên giữa hai hàng lông mày cậu, "Sau này cũng không sao nữa rồi, không cần để ý tới anh ta nữa."

"Ừ," Phương Trì đáp, ngẫm lại liền ngửa đầu lên nhìn hắn, "Này, anh trừng trị Lý Bác Văn sau lưng em rồi không?"

"Ai thèm trừng trị nó," Tôn Vấn Cừ thò tay ra sau lưng cậu ôm lấy cậu, "Làm gì có thời gian rảnh rang vậy."

"Anh chắc chắn đã làm gì rồi." Phương Trì tặc lưỡi.

Tôn Vấn Cừ cũng tặc lưỡi theo: "Làm gì mà chắc chắc thế."

"Ừ, chắc chắn," Phương Trì cười ha ha, "Em nói cho anh biết Tôn Vấn Cừ, nếu như là chuyện khác, anh sẽ lười đến gây sự với Lý Bác Văn, nhưng là vì em, anh chắc chắn sẽ không lười."

"Ồ," Tôn Vấn Cừ ngẩng đầu lên, đặt cằm lên trên ngực cậu cười, "Trước đây không bao lâu còn có ai đó nói "Em cảm thấy anh thích em không đủ", giờ đã tự tin vậy rồi?"

"Không sai," Phương Trì cười, "Người trẻ tuổi như em tự tin đi vô ảnh đến vô tung như thế mà."

"Tôi hỏi cậu," Ngón tay Tôn Vấn Cừ nặn nặn trên cằm cậu, "Lần trước đụng phải Lý Bác Văn, cậu nói gì với nó đúng không?"

"Em nói gì? Em nhìn thấy anh ta làm gì có gì để nói, cứ thế muốn đánh anh ta luôn..." Phương Trì suy nghĩ một lúc liền cười, "À, cũng có nói thật, em bảo anh ta đừng có quấn lấy anh, là đàn ông thì phải cạnh tranh công bằng..."

Lời cậu còn chưa nói hết, Tôn Vấn Cừ đã cười ra tiếng, lật qua một bên ghế sofa chen chúc nở nụ cười tới nửa ngày mới thở ra một hơi thật dài: "Tôi bảo sao mà nó lại tức như thế mà."

"Em cũng chỉ ngứa miệng nói thôi, nhìn thấy anh ta là thấy ghét," Phương Trì quay đầu nhìn hắn, "Anh không phải là cũng đổ thêm gì lên chuyện này đấy chứ?"

Tôn Vấn Cừ không trả lời, chỉ nhắm hai mắt lại cười.

"Đừng cười nữa," Phương Trì chọc chọc lên bụng hắn, "Em đang nói với anh chuyện đàng hoàng mà."

"Nói đi." Tôn Vấn Cừ bất thình lình thu lại nụ cười, banh mặt nhìn cậu.

"....Không phải chứ," Phương Trì sửng sốt, "Anh cũng thay đổi vẻ mặt tự nhiên quá rồi đấy?"

Tôn Vấn Cừ lại nở nụ cười, kéo cổ cậu qua, hôn một cái lên môi cậu: "Nói đi."

"Là, nếu không thì chờ mai em trở về nói chuyện rõ ràng với ba mẹ xong, xem nếu như không có chuyện gì," Phương Trì nói, "Anh bỏ thời gian đi một chuyến tới nhà em đi, hai ngày hôm nay họ hàng đều đã đi rồi, mùng sáu ba mẹ quay lại trên thị trấn, em muốn..."

"Sao lại phải vội thế?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Không biết," Phương Trì cắn môi, "Em thật sự không biết, chỉ cảm thấy.... dù sao thì....dù sao thì cũng phải có cái gì đó, chính thức một chút."

Tôn Vấn Cừ không nói gì, chỉ nhìn Phương Trì.

Phương Trì tại sao lại vội vã như vậy, thật ra hắn có biết, trước đây lúc hắn yêu đương cũng không muốn nóng lòng công khai, Phương Trì lại có mong muốn này, muốn quang minh chính đại, muốn thản nhiên, muốn xứng đáng với đối phương, cũng xứng đáng với chính mình.

Đây là một góc rất quan trọng trong "nghiêm túc" Phương Trì nói.

"Tôi nghe lời cậu," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu cảm thấy lúc nào thích hợp, lúc đó tôi sẽ đến."

"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Có điều nếu như ba mẹ em vẫn cảm thấy khó chấp nhận, thì chúng ta lại từ từ."

"Được." Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng nắm lấy tóc cậu.

"Anh có hồi hộp không?" Phương Trì hỏi hắn.

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Hồi hộp gì? Người nhà cậu tôi đều gặp cả rồi, tôi không hồi hộp."

"Không giống trước kia mà," Phương Trì xoa mũi, "Em nghĩ tới là đã hồi hộp rồi, nhưng mà anh là đàn ông trưởng thành, chắc là sẽ không hồi hộp, lúc em 30 tuổi rồi em cũng sẽ không hồi hộp nữa."

"Lúc cậu 30 tôi đã 40 rồi," Tôn Vấn Cừ chép miệng.

"Phải đó, lúc em 40 anh đã 50 rồi, em 60 anh đã 70..." Phương Trì đột nhiên dùng tay đẩy một cái, rướn lên trên người hắn, "Lúc đó chắc anh không được nữa đâu nhỉ?"

Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại cười: "Không biết, đến lúc đó mới xem thế nào chứ."

"Dù sao thì anh chắc chắn cũng sẽ không được trước em, phải không ba? Ba là phụ huynh đấy." Phương Trì nhìn hắn.

"Ý cậu muốn nói là gì?" Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, nhếch khóe miệng.

"Ý em muốn nói là, anh phải đền bù cái đoạn mà anh không được còn em vẫn được kia cho em trước," Phương Trì nói, "Nếu không thì em sẽ đáng thương biết bao... Một ông lão nhìn ông lão lão mình thích, muốn làm nóng người một lúc, kết quả ông lão lão lại chẳng có cảm giác gì..."

"Muốn làm thì cứ nói là muốn làm," Tôn Vấn Cừ gảy lên trán cậu một cái, "Vòng vèo một vòng lớn đủ ra được nước ngoài rồi, tôi phát hiện ra, cậu chỉ vì lên giường thôi mà cố ép IQ cao lên mấy bậc."

"Được," Phương Trì ngồi dậy, giơ tay cởi áo trên người ra, ném xuống đất, "Em muốn làm, ngay bây giờ."

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Lai Hoành Khuyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook