Chương 433: Chỉ mới là món khai vị mà thôi
JunWei
14/07/2020
“ Thẩm gia chủ, lời khẳng định vừa rồi của ngươi, có chắc chứ???”
Bàng Thống với giọng điệu mỉa mai chế giễu lạnh lạnh hỏi.
“ Chắc, Thẩm mẫu xin lấy mạng sống của mình ra bảo đảm ạ ~~~~~~~!!!”
Thẩm Đại Hải lúc này chỉ muốn giết người mà thôi, lời khẳng định lúc này chẳng khác nào tự tay chặt đứt một cánh tay đắc lực, và nghiêm trọng hơn, hậu quả phải gánh chịu tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cánh tay bị chặt đứt, còn hệ lụy tới nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn thế nữa.
Chỉ là, lúc này có cho vàng Thẩm Đại Hải cũng không dám nói từ “ không” với Bàng Thống đang sát khí đằng đằng ở trước mặt.
Chỉ cần một câu trả lời khiến đối phương không hài lòng thôi cũng đủ để đối phương có cớ trực tiếp ra tay trảm sát mình tại chỗ, tới khi đó muốn khóc cũng không biết đi khóc với ai nữa.
Như đã nói, nếu như có thể, Thẩm Đại Hải tuyệt đối vô cùng sẵn sàng ra tay trảm sát Bàng Thống ngay tại chỗ, chỉ là sau khi cảm nhận thực lực kinh hoàng của đối phương, tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào cái đầu đang nóng lên của lão, không còn dám có những suy nghĩ “ không nên có” đó nữa rồi.
Kẻ mạnh xuất khiếu, cho dù Thẩm Đại Hải tụ tập hết toàn bộ thực lực trong Thẩm phủ, thỉnh cả các lão quái vật lão tổ tông gì gì đó ra, cũng không đủ để cản nổi một ngón tay mà người dí xuống nữa là.
Đúng là Thẩm Đại Hải có thể tiến hành huyết tế, nhưng vấn đề là Bàng Thống có cho thời gian và cơ hội lão tiến hành huyết tế hay không. Cho dù Bàng Thống tạo cơ hội để lão huyết tế thành công đi nữa, đánh không lại bộ không biết bỏ chạy à??? Một kẻ mạnh xuất khiếu khi đã muốn bỏ chạy, trừ khi có cảnh giới lớn mạnh hơn một đại cảnh giới, còn không thì rất khó có thể trảm sát được đối phương.
Chỉ cần để Bàng Thống có cơ hội bỏ chạy thành công, đợi tới khi hiệu ứng huyết tế kết thúc, cũng chính là thời điểm đại họa mang tính hủy diệt ập thẳng xuống đầu Thẩm Đại Hải và cả Thẩm gia.
Huyết tế là át chủ bài của các gia tộc, đã là át chủ bài thì chắc chắn không thể nào muốn sử dụng như thế nào là sử dụng, chỉ cần dùng xong một lần, không để chủ thể nghỉ ngơi tịnh dưỡng hai, ba năm sau cũng đừng mong có thể sử dụng huyết tế thêm lần nữa.
Đánh thì đánh không lại, ngay cả ưu thế lợi dụng thế lực sân nhà cũng mất đi tác dụng, từ quyền lực địa vị cho tới thực lực cũng thua xa người ta cả đoạn đường dài, Thẩm Đại Hải chỉ còn cách cắn răng cúi đầu trong tủi nhục.
“ hừ, xem như ngươi thông minh ~~~~~~~!!!”
Bàng Thống hừ mạnh một tiếng, không còn cắn chặt Thẩm gia không buông nữa.
Rõ ràng lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp giải quyết triệt để Thẩm gia, nên chỉ cần dằn mặt đánh phủ đầu, chặt bớt tay chân xung quanh đối phương là đã đạt được thành công rồi.
Đỗ gia chủ tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực trong người ngồi ngã mông xuống mặt đất với đôi mắt và vẻ mặt thất thần tuyệt vọng, hình ảnh “ đáng thương hại” này lập tức nhận được đồng cảm từ nhiều người có mặt tại hiện trường. Tất nhiên, cũng không ít cười trên sự đau khổ của kẻ khác, thậm chí gia tộc đối địch đang âm mưu kế hoạch xóa sổ nuốt trọn đối thủ không đội trời chung đang bị sa cơ thất thế này.
Rõ ràng, cơ hội ngàn năm có một này tuyệt đối không dễ gì lập lại, không nắm bắt cơ hội sẽ bị trời đánh đấy.
“ Này, còn đứng như khúc gỗ ở đó làm các thá gì thế hả?? Còn không mau mau dẫn bổn thành chủ vào tiệc tùng vớ vẫn gì gì đó của ngươi đi??”
Thú thật, Thẩm Đại Hải lúc này đã không còn chút tâm trạng tiệc tùng dằn mặt gì nữa rồi, chỉ muốn tiễn tên ôn thần trời đánh này rời đi càng sớm càng tốt, nhưng Bàng Thống lại không nghĩ vậy.
Không phải ngươi tha thiết mời bổn thành chủ tới dự tiệc chào đón sao??? Bổn thành chủ đã dẹp bỏ mọi chuyện lớn nhỏ quan trọng để dành thời gian tới tham dự, giờ muốn đuổi khéo bổn thành chủ về là sao??? Nằm mơ đê ~~!!
Nãy giờ chỉ mới là món khai vị, còn nhiều trò hay và vui dành cho ngươi nữa đấy.
“ vâng, mời, mời thành chủ vào trong ạ.”
Thẩm Đại Hải không dám do dự chần chừ mất công bị đối phương có cớ gây chuyện, vội vã tạo ra tư thế mời khách mời Bàng Thống di chuyển về phía hội tiệc.
Nhân vật chính đã di chuyển, đám người theo sau tất nhiên cũng cất bước đi theo phía sau, lúc này chỉ còn lại duy nhất mỗi gia chủ Đỗ gia vẫn còn thất thần ngồi đó. Chỉ là một tên gia chủ thất thế thậm chí có thể bị xóa sổ trong nay mai, chẳng còn ai có hứng thú tiếp xúc động viên hay an ủi lấy một câu nữa.
Sau khi đám đông rời đi hết, Đỗ gia chủ đột nhiên từ dưới đất đứng bật dậy, vẻ mặt thất thần tuyệt vọng đã được thay thế bằng vẻ kiên quyết dứt khoát, dùng tay chỉnh tề lại quần áo trên người, lập tức cất bước rời khỏi Thẩm phủ không chút do dự luyến tiếc.
Sự việc đã tới bước này rồi, không còn trông mong vào ai được nữa, chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mà thôi,khi cần quả quyết không dứt khoát, chỉ khiến bản thân rơi vào thế tuyệt vọng mà thôi.
Phải tranh thủ trước khi quân đội của thành chủ phủ xông vào, thu gom toàn bộ tài sản và giải tán hết người trong phủ, tìm một ngôi thành cấp thấp nào đó mai danh ẩn tính để bắt đầu lại từ đầu, đó là con đường duy nhất là Đỗ gia có thể lựa chọn giờ nay.
Đỗ gia chủ không cho rằng vị tân thành chủ đang nói đùa, một vị tân thành chủ mới chân lướt chân ráo ngồi lên chiếc ghế quyền lực, tất nhiên là phải phô diễn quyền lực của bản thân, và sử dụng phương pháp giết gà dọa khỉ luôn mang lại hiệu quả tức thì.
Đỗ gia ngu xuẩn tự thò đầu ra biến mình thành con gà để vị tân thành chủ giết, đã ngu một lần rồi, tuyệt đối không thể ngu thêm lần nữa, phải hành động trước khi quá muộn.
Còn cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng, thôi đừng đùa nữa, nếu như vị tân thành chủ muốn chơi chết mình, chỉ cần để cho quân đội của thành chủ phủ xông vào phủ tìm chứng cứ, Đỗ gia chủ tin rằng đối phương lập tức có thể tìm ra hàng trăm thậm chí hàng ngàn bằng chứng chứng tỏ Đỗ gia đang cấu kết quốc gia thù địch, có âm mưu tạo phản ngay tức khắc.
Gì chứ cái trò vu oan giá họa đó quan trọng kẻ nắm quyền và thế thượng phong muốn chơi hay không mà thôi.
Không nói tới Đỗ gia đang cực lực xử lý hậu quả do mình gây ra, đám đông lần nữa quay trở lại hội tiệc, và lần này người dẫn đầu đoàn người được thay thế bằng Bàng Thống thay vì chủ nhân đứng ra tổ chức bữa tiệc này.
Đám đông vừa bước vào phòng tiệc, Bàng Thống khẽ díu mày nhìn chằm chằm vào một bóng người đang ngồi gần ngay vị trí ra vào trong phòng, và người này lúc này đang tỏ ra ung dung thản nhiên hưởng thụ từng ly rượu, từng miếng thịt bày sẵn trên bày, như vẻ một người tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy “ khó chịu” của Bàng Thống, Thẩm Đại Hải đôi mắt rực sáng, mừng thầm trong bụng, trong lòng không ngừng phấn khích kêu gào tên ôn thần trời đánh mau mau đi gây chuyện với kẻ thù không đội trời chung của mình để cân bằng lại tâm lý bất cam của mình.
Chứ chỉ riêng mình bị Bàng Thống “ chơi đẹp” vô cùng bức xúc và nuốt không trôi chút nào.
“ Tới đi, tới đi, chửi thẳng vào mặt đối phương đi đừng ngại, hay thậm chí nổi điên lên gán cho Xích gia cái tội phản nghịch như đã làm với Đỗ gia càng tốt, hahahaha ~~~~~~~~~~~~~!!”
Đôi mắt của Thẩm Đại Hải dán chặt vào Bàng Thống đang mang theo vẻ mặt “bất mãn” từng bước từng bước thẳng về phía bàn tiệc mà Xích Hạo Tín đang ngồi, trong lòng không ngừng gào thét đầy kỳ vọng và phấn khích.
Không chỉ lão, tất cả những người có mặt đều nín thở tập trung hết vào hành động tiếp theo của vị tân thành chủ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không có chuyện để gây sự.
Nhưng hành động và lời nói diễn ra của Bàng Thống khiến những ai kỳ vọng không tìm được rớt hết đôi mắt ra khỏi tròng.
“ Ái da, đấy không phải Xích gia chủ đấy sao?? Bổn thành chủ nghe danh gia chủ đã lâu, không ngờ lại vinh hạnh được gặp mặt ngài ngay tại nơi này, quả thật vinh hạnh vô cùng, đại hỷ, hôm nay tuyệt đối là ngày đại hỷ dành cho bổn thành chủ ~~~!!”
Bàng Thống lộ ra nụ cười đầy thân thiện với hàm răng vàng khè khè ra, thậm chí làm ra động tác chắp tay khẽ cúi người xuống chào hỏi với thái độ như bản thân vô cùng tôn kính và thấp hơn người đối diện một bậc vậy.
Cố ý, tên khốn đó tuyệt đối cố ý, và hai tên khốn này rõ ràng là quen biết và thông đồng nhau ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Thẩm Đại Hải không thể tưởng tượng nổi một tên ôn thần mới trước đó còn tỏ thái độ cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, khinh thường chế giễu tất cả những ai đứng trước mặt lại có thể thay đổi thái độ nhanh tới mức chóng mặt như lúc này.
Nếu như nói tên khốn này không quen biết và đang thông đồng diễn trò nhau, có đánh chết Thẩm Đại Hải cũng không tin.
Thế là hiểu cả rồi, hèn chi tên ôn thần này vừa mới gặp mặt đã tỏ ra thù địch gây hấn với mình, thì ra là người của phía Xích gia đây mà.
Thẩm Đại Hải thậm chí nghi ngờ rằng, sự chuyển biến kinh thiên động địa gần nay của Xích gia, và nhân vật bí ẩn đứng đằng sau chống lưng cho Xích gia, tên ôn vật trời đánh tuyệt đối có tên trong danh sách đó.
Sau một thoáng phẫn nộ bức xúc, Thẩm Đại Hải đã nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, mang theo vẻ mặt thận trọng cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai kẻ thù vẫn đang cực lực diễn sâu ở trước mặt.
Sau tên luyện đan sư lại tới lượt một tên thành chủ bí ẩn, rốt cuộc là một thế lực bí ẩn nào đang tỏ ra nóng mắt với những gì Thẩm gia đạt được thời gian gần nay, nên tung người xâm nhập vào Sơn Hải thành để ra tay với Thẩm gia, và Xích gia, chỉ là quân cờ tiên phong của thế lực bí ẩn đó muốn đánh vào Sơn Hải Thành mà thôi.
Rốt cuộc là ai thế nhỉ?????
“ không dám không dám, các hạ chắc là tân thành chủ của Sơn Hải thành, Xích gia vô cùng vui mừng chào đón thành chủ tiếp quản trị vì Sơn Hải Thành từ nay, hy vọng sau này có thể nhận được chiếu cố và giúp đỡ từ phía thành chủ, ngược lại, Xích gia sẵn sàng hỗ trợ hết mình cho công việc của thành chủ trong thời gian trị vì này ạ.”
Người ta đã tỏ thái độ đầy "thiện chí", tất nhiên là không thể thất lễ, Xích Hạo Tín nhanh chóng đứng bật dậy chỉnh tề lại quần áo, môi mang nụ cười đầy thân thiện hòa nhã, mỉn cười chào đáp, đồng thời trong lời nói không quen tỏ rõ thái độ và như muốn nhắn nhũ ngụ ý điều gì đó.
bầu không khí gặp mặt mới thân thiện làm sao, hoàn toàn khác xa với cảnh giáp mặt sặc mùi thuốc súng như cách nay không bao lâu.
Diễn, các ngươi cứ tiếp tục diễn ~~~~!!!
Thẩm Đại Hải cười lạnh trước tình cảnh đầy thân thiện đầm ấm giữa Bàng Thống và Xích Hạo Tín đang diễn ra trước mặt,
Nhưng người khác lại không nghĩ vậy, ánh mắt dị thường nhìn chằm chằm về phía Bàng Thống và Xích Hạo Tín, sau đó lại đảo sang Thẩm Đại Hải, không ít người muốn cười mà không dám cười, nén nhịn tới nỗi đỏ phồng của khuôn mặt.
Không phải sao, chủ nhân chủ trì bữa tiệc mang theo thái độ thiện chí mang bộ mặt cười chạy ra đón tiếp, nhưng nhận lại được chỉ là sắc mặt lạnh lùng tới ác cảm của đối phương, thậm chí bản thân phải hy sinh một “ thuộc hạ” đắc lực mới có thể bình ổn mọi chuyện. Ngược lại phía bên này thì sao, người ta chẳng cần tỏ thái độ nhiệt tình thái quá, dửng dưng thảnh thơi ngồi đó hưởng thụ ly rượu với miếng thịt mà cuối cùng nhận được lời chào hỏi và thái độ đầy thân thiện của nhân vật chính bữa tiệc đón tiếp này, sự tương phản đầy “ ấn tượng” này đã khiến không ít người chỉ muốn cười mà không dám cười thẳng ra mặt.
Chỉ cần động não suy nghĩ đôi chút, lập tức nhận ra rằng, Xích gia và vị tân thành chủ này là đồng lõa cùng phe. Thẩm gia bỏ của bỏ sức ra để tổ chức tiệc chào đón với mục đích muốn mua chuộc hay dằn mặt, nhưng rốt cuộc nhận lại được chỉ là sự thật bễ bàng, thậm chí tiền mất tật mạng, đúng là tự mình lấy đá chọi vào chân mình đây mà.
Không ít người tỏ ra thích thú hào hứng muốn xem xem Thẩm Đại Hải sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Bàng Thống với giọng điệu mỉa mai chế giễu lạnh lạnh hỏi.
“ Chắc, Thẩm mẫu xin lấy mạng sống của mình ra bảo đảm ạ ~~~~~~~!!!”
Thẩm Đại Hải lúc này chỉ muốn giết người mà thôi, lời khẳng định lúc này chẳng khác nào tự tay chặt đứt một cánh tay đắc lực, và nghiêm trọng hơn, hậu quả phải gánh chịu tuyệt đối không chỉ đơn giản là một cánh tay bị chặt đứt, còn hệ lụy tới nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn thế nữa.
Chỉ là, lúc này có cho vàng Thẩm Đại Hải cũng không dám nói từ “ không” với Bàng Thống đang sát khí đằng đằng ở trước mặt.
Chỉ cần một câu trả lời khiến đối phương không hài lòng thôi cũng đủ để đối phương có cớ trực tiếp ra tay trảm sát mình tại chỗ, tới khi đó muốn khóc cũng không biết đi khóc với ai nữa.
Như đã nói, nếu như có thể, Thẩm Đại Hải tuyệt đối vô cùng sẵn sàng ra tay trảm sát Bàng Thống ngay tại chỗ, chỉ là sau khi cảm nhận thực lực kinh hoàng của đối phương, tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào cái đầu đang nóng lên của lão, không còn dám có những suy nghĩ “ không nên có” đó nữa rồi.
Kẻ mạnh xuất khiếu, cho dù Thẩm Đại Hải tụ tập hết toàn bộ thực lực trong Thẩm phủ, thỉnh cả các lão quái vật lão tổ tông gì gì đó ra, cũng không đủ để cản nổi một ngón tay mà người dí xuống nữa là.
Đúng là Thẩm Đại Hải có thể tiến hành huyết tế, nhưng vấn đề là Bàng Thống có cho thời gian và cơ hội lão tiến hành huyết tế hay không. Cho dù Bàng Thống tạo cơ hội để lão huyết tế thành công đi nữa, đánh không lại bộ không biết bỏ chạy à??? Một kẻ mạnh xuất khiếu khi đã muốn bỏ chạy, trừ khi có cảnh giới lớn mạnh hơn một đại cảnh giới, còn không thì rất khó có thể trảm sát được đối phương.
Chỉ cần để Bàng Thống có cơ hội bỏ chạy thành công, đợi tới khi hiệu ứng huyết tế kết thúc, cũng chính là thời điểm đại họa mang tính hủy diệt ập thẳng xuống đầu Thẩm Đại Hải và cả Thẩm gia.
Huyết tế là át chủ bài của các gia tộc, đã là át chủ bài thì chắc chắn không thể nào muốn sử dụng như thế nào là sử dụng, chỉ cần dùng xong một lần, không để chủ thể nghỉ ngơi tịnh dưỡng hai, ba năm sau cũng đừng mong có thể sử dụng huyết tế thêm lần nữa.
Đánh thì đánh không lại, ngay cả ưu thế lợi dụng thế lực sân nhà cũng mất đi tác dụng, từ quyền lực địa vị cho tới thực lực cũng thua xa người ta cả đoạn đường dài, Thẩm Đại Hải chỉ còn cách cắn răng cúi đầu trong tủi nhục.
“ hừ, xem như ngươi thông minh ~~~~~~~!!!”
Bàng Thống hừ mạnh một tiếng, không còn cắn chặt Thẩm gia không buông nữa.
Rõ ràng lúc này chưa phải là thời điểm thích hợp giải quyết triệt để Thẩm gia, nên chỉ cần dằn mặt đánh phủ đầu, chặt bớt tay chân xung quanh đối phương là đã đạt được thành công rồi.
Đỗ gia chủ tựa như bị rút hết toàn bộ sức lực trong người ngồi ngã mông xuống mặt đất với đôi mắt và vẻ mặt thất thần tuyệt vọng, hình ảnh “ đáng thương hại” này lập tức nhận được đồng cảm từ nhiều người có mặt tại hiện trường. Tất nhiên, cũng không ít cười trên sự đau khổ của kẻ khác, thậm chí gia tộc đối địch đang âm mưu kế hoạch xóa sổ nuốt trọn đối thủ không đội trời chung đang bị sa cơ thất thế này.
Rõ ràng, cơ hội ngàn năm có một này tuyệt đối không dễ gì lập lại, không nắm bắt cơ hội sẽ bị trời đánh đấy.
“ Này, còn đứng như khúc gỗ ở đó làm các thá gì thế hả?? Còn không mau mau dẫn bổn thành chủ vào tiệc tùng vớ vẫn gì gì đó của ngươi đi??”
Thú thật, Thẩm Đại Hải lúc này đã không còn chút tâm trạng tiệc tùng dằn mặt gì nữa rồi, chỉ muốn tiễn tên ôn thần trời đánh này rời đi càng sớm càng tốt, nhưng Bàng Thống lại không nghĩ vậy.
Không phải ngươi tha thiết mời bổn thành chủ tới dự tiệc chào đón sao??? Bổn thành chủ đã dẹp bỏ mọi chuyện lớn nhỏ quan trọng để dành thời gian tới tham dự, giờ muốn đuổi khéo bổn thành chủ về là sao??? Nằm mơ đê ~~!!
Nãy giờ chỉ mới là món khai vị, còn nhiều trò hay và vui dành cho ngươi nữa đấy.
“ vâng, mời, mời thành chủ vào trong ạ.”
Thẩm Đại Hải không dám do dự chần chừ mất công bị đối phương có cớ gây chuyện, vội vã tạo ra tư thế mời khách mời Bàng Thống di chuyển về phía hội tiệc.
Nhân vật chính đã di chuyển, đám người theo sau tất nhiên cũng cất bước đi theo phía sau, lúc này chỉ còn lại duy nhất mỗi gia chủ Đỗ gia vẫn còn thất thần ngồi đó. Chỉ là một tên gia chủ thất thế thậm chí có thể bị xóa sổ trong nay mai, chẳng còn ai có hứng thú tiếp xúc động viên hay an ủi lấy một câu nữa.
Sau khi đám đông rời đi hết, Đỗ gia chủ đột nhiên từ dưới đất đứng bật dậy, vẻ mặt thất thần tuyệt vọng đã được thay thế bằng vẻ kiên quyết dứt khoát, dùng tay chỉnh tề lại quần áo trên người, lập tức cất bước rời khỏi Thẩm phủ không chút do dự luyến tiếc.
Sự việc đã tới bước này rồi, không còn trông mong vào ai được nữa, chỉ còn cách tự dựa vào bản thân mà thôi,khi cần quả quyết không dứt khoát, chỉ khiến bản thân rơi vào thế tuyệt vọng mà thôi.
Phải tranh thủ trước khi quân đội của thành chủ phủ xông vào, thu gom toàn bộ tài sản và giải tán hết người trong phủ, tìm một ngôi thành cấp thấp nào đó mai danh ẩn tính để bắt đầu lại từ đầu, đó là con đường duy nhất là Đỗ gia có thể lựa chọn giờ nay.
Đỗ gia chủ không cho rằng vị tân thành chủ đang nói đùa, một vị tân thành chủ mới chân lướt chân ráo ngồi lên chiếc ghế quyền lực, tất nhiên là phải phô diễn quyền lực của bản thân, và sử dụng phương pháp giết gà dọa khỉ luôn mang lại hiệu quả tức thì.
Đỗ gia ngu xuẩn tự thò đầu ra biến mình thành con gà để vị tân thành chủ giết, đã ngu một lần rồi, tuyệt đối không thể ngu thêm lần nữa, phải hành động trước khi quá muộn.
Còn cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng, thôi đừng đùa nữa, nếu như vị tân thành chủ muốn chơi chết mình, chỉ cần để cho quân đội của thành chủ phủ xông vào phủ tìm chứng cứ, Đỗ gia chủ tin rằng đối phương lập tức có thể tìm ra hàng trăm thậm chí hàng ngàn bằng chứng chứng tỏ Đỗ gia đang cấu kết quốc gia thù địch, có âm mưu tạo phản ngay tức khắc.
Gì chứ cái trò vu oan giá họa đó quan trọng kẻ nắm quyền và thế thượng phong muốn chơi hay không mà thôi.
Không nói tới Đỗ gia đang cực lực xử lý hậu quả do mình gây ra, đám đông lần nữa quay trở lại hội tiệc, và lần này người dẫn đầu đoàn người được thay thế bằng Bàng Thống thay vì chủ nhân đứng ra tổ chức bữa tiệc này.
Đám đông vừa bước vào phòng tiệc, Bàng Thống khẽ díu mày nhìn chằm chằm vào một bóng người đang ngồi gần ngay vị trí ra vào trong phòng, và người này lúc này đang tỏ ra ung dung thản nhiên hưởng thụ từng ly rượu, từng miếng thịt bày sẵn trên bày, như vẻ một người tách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy “ khó chịu” của Bàng Thống, Thẩm Đại Hải đôi mắt rực sáng, mừng thầm trong bụng, trong lòng không ngừng phấn khích kêu gào tên ôn thần trời đánh mau mau đi gây chuyện với kẻ thù không đội trời chung của mình để cân bằng lại tâm lý bất cam của mình.
Chứ chỉ riêng mình bị Bàng Thống “ chơi đẹp” vô cùng bức xúc và nuốt không trôi chút nào.
“ Tới đi, tới đi, chửi thẳng vào mặt đối phương đi đừng ngại, hay thậm chí nổi điên lên gán cho Xích gia cái tội phản nghịch như đã làm với Đỗ gia càng tốt, hahahaha ~~~~~~~~~~~~~!!”
Đôi mắt của Thẩm Đại Hải dán chặt vào Bàng Thống đang mang theo vẻ mặt “bất mãn” từng bước từng bước thẳng về phía bàn tiệc mà Xích Hạo Tín đang ngồi, trong lòng không ngừng gào thét đầy kỳ vọng và phấn khích.
Không chỉ lão, tất cả những người có mặt đều nín thở tập trung hết vào hành động tiếp theo của vị tân thành chủ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không có chuyện để gây sự.
Nhưng hành động và lời nói diễn ra của Bàng Thống khiến những ai kỳ vọng không tìm được rớt hết đôi mắt ra khỏi tròng.
“ Ái da, đấy không phải Xích gia chủ đấy sao?? Bổn thành chủ nghe danh gia chủ đã lâu, không ngờ lại vinh hạnh được gặp mặt ngài ngay tại nơi này, quả thật vinh hạnh vô cùng, đại hỷ, hôm nay tuyệt đối là ngày đại hỷ dành cho bổn thành chủ ~~~!!”
Bàng Thống lộ ra nụ cười đầy thân thiện với hàm răng vàng khè khè ra, thậm chí làm ra động tác chắp tay khẽ cúi người xuống chào hỏi với thái độ như bản thân vô cùng tôn kính và thấp hơn người đối diện một bậc vậy.
Cố ý, tên khốn đó tuyệt đối cố ý, và hai tên khốn này rõ ràng là quen biết và thông đồng nhau ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Thẩm Đại Hải không thể tưởng tượng nổi một tên ôn thần mới trước đó còn tỏ thái độ cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, khinh thường chế giễu tất cả những ai đứng trước mặt lại có thể thay đổi thái độ nhanh tới mức chóng mặt như lúc này.
Nếu như nói tên khốn này không quen biết và đang thông đồng diễn trò nhau, có đánh chết Thẩm Đại Hải cũng không tin.
Thế là hiểu cả rồi, hèn chi tên ôn thần này vừa mới gặp mặt đã tỏ ra thù địch gây hấn với mình, thì ra là người của phía Xích gia đây mà.
Thẩm Đại Hải thậm chí nghi ngờ rằng, sự chuyển biến kinh thiên động địa gần nay của Xích gia, và nhân vật bí ẩn đứng đằng sau chống lưng cho Xích gia, tên ôn vật trời đánh tuyệt đối có tên trong danh sách đó.
Sau một thoáng phẫn nộ bức xúc, Thẩm Đại Hải đã nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, mang theo vẻ mặt thận trọng cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai kẻ thù vẫn đang cực lực diễn sâu ở trước mặt.
Sau tên luyện đan sư lại tới lượt một tên thành chủ bí ẩn, rốt cuộc là một thế lực bí ẩn nào đang tỏ ra nóng mắt với những gì Thẩm gia đạt được thời gian gần nay, nên tung người xâm nhập vào Sơn Hải thành để ra tay với Thẩm gia, và Xích gia, chỉ là quân cờ tiên phong của thế lực bí ẩn đó muốn đánh vào Sơn Hải Thành mà thôi.
Rốt cuộc là ai thế nhỉ?????
“ không dám không dám, các hạ chắc là tân thành chủ của Sơn Hải thành, Xích gia vô cùng vui mừng chào đón thành chủ tiếp quản trị vì Sơn Hải Thành từ nay, hy vọng sau này có thể nhận được chiếu cố và giúp đỡ từ phía thành chủ, ngược lại, Xích gia sẵn sàng hỗ trợ hết mình cho công việc của thành chủ trong thời gian trị vì này ạ.”
Người ta đã tỏ thái độ đầy "thiện chí", tất nhiên là không thể thất lễ, Xích Hạo Tín nhanh chóng đứng bật dậy chỉnh tề lại quần áo, môi mang nụ cười đầy thân thiện hòa nhã, mỉn cười chào đáp, đồng thời trong lời nói không quen tỏ rõ thái độ và như muốn nhắn nhũ ngụ ý điều gì đó.
bầu không khí gặp mặt mới thân thiện làm sao, hoàn toàn khác xa với cảnh giáp mặt sặc mùi thuốc súng như cách nay không bao lâu.
Diễn, các ngươi cứ tiếp tục diễn ~~~~!!!
Thẩm Đại Hải cười lạnh trước tình cảnh đầy thân thiện đầm ấm giữa Bàng Thống và Xích Hạo Tín đang diễn ra trước mặt,
Nhưng người khác lại không nghĩ vậy, ánh mắt dị thường nhìn chằm chằm về phía Bàng Thống và Xích Hạo Tín, sau đó lại đảo sang Thẩm Đại Hải, không ít người muốn cười mà không dám cười, nén nhịn tới nỗi đỏ phồng của khuôn mặt.
Không phải sao, chủ nhân chủ trì bữa tiệc mang theo thái độ thiện chí mang bộ mặt cười chạy ra đón tiếp, nhưng nhận lại được chỉ là sắc mặt lạnh lùng tới ác cảm của đối phương, thậm chí bản thân phải hy sinh một “ thuộc hạ” đắc lực mới có thể bình ổn mọi chuyện. Ngược lại phía bên này thì sao, người ta chẳng cần tỏ thái độ nhiệt tình thái quá, dửng dưng thảnh thơi ngồi đó hưởng thụ ly rượu với miếng thịt mà cuối cùng nhận được lời chào hỏi và thái độ đầy thân thiện của nhân vật chính bữa tiệc đón tiếp này, sự tương phản đầy “ ấn tượng” này đã khiến không ít người chỉ muốn cười mà không dám cười thẳng ra mặt.
Chỉ cần động não suy nghĩ đôi chút, lập tức nhận ra rằng, Xích gia và vị tân thành chủ này là đồng lõa cùng phe. Thẩm gia bỏ của bỏ sức ra để tổ chức tiệc chào đón với mục đích muốn mua chuộc hay dằn mặt, nhưng rốt cuộc nhận lại được chỉ là sự thật bễ bàng, thậm chí tiền mất tật mạng, đúng là tự mình lấy đá chọi vào chân mình đây mà.
Không ít người tỏ ra thích thú hào hứng muốn xem xem Thẩm Đại Hải sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.