Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 229: Giao trả " nhiệm vụ"

JunWei

07/06/2019

Nghĩ hoài nghĩ không thấu vì sao mình lại trở thành mục tiêu ám sát của kẻ thù, thậm chí không thể hình dung ra được dung mạo của chủ mưu, đành mang theo tâm trạng và đầy hoài nghi tiếp tục lên đường di chuyển về hướng vương thành. Mặc dù biết rõ tên sát thủ vừa mới tử nạn, chắc chắn sẽ không có đợt ám sát nào xảy ra trong thời gian gần, nhưng dù sao thì thận trọng chút vẫn hơn. Chính vì sự bất cẩn chủ quan mà Dương Kiệt suýt chút phải trả giá bằng mạng sống của mình, không phải sao??

bầu không khí cả nhóm trở nên căng thẳng thận trọng trong mỗi bước đi của mình. Chỉ duy nhất mỗi Hao Thiên Khuyển vẫn mang theo điệu bộ uể oải đi theo phía sau cả nhóm, hoàn toàn không cần để ý tới thứ gì cả.

Cũng phải thôi, đường đường một ma thú cấp 7, thực lực tương đương với kẻ mạnh xuất khiếu cao cấp, chỉ cần hợp thể không xuất hiện, có thể nói là vô địch. Vả lại, đối phương đâu phải nhắm vào mình đâu mà quan tâm để ý chi cho mệt xác.

Thậm chí trong lòng nó còn cảm thấy thích thú khi Dương Kiệt phải sống cho lo âu bị ám sát đấy chứ.

Tốn gần một khắc giờ di chuyển, cuối cùng cả nhóm cũng đã có mặt tại vương thành Khương Lộc.

Có thẻ bài của Tam Công Chúa, nhóm Dương Kiệt không chút khó khăn đi vào trong vương thành. Thay vì đi thẳng về đại bản doanh, cả nhóm di chuyển nhanh về hướng Vọng Tình Các để giao nộp “ nhiệm vụ”.

“ xin hỏi có ai ….” Vèo ~~~~~!! Xoảng ~~~~~~~!!! “ úi daaaaaaa, bể đầu con rồi ~~~~~~~!!!” “ Tên nào??? Tên nào bất lịch sự đi vào trong tiệm của lão phu mà không gõ cửa hả??? Ủa?? là ngươi hả nhóc?? Vẫn chưa chết sao???”

Vừa mới đẩy cửa bước vào, thậm chí còn chưa kịp chào hỏi xong đã ăn ngay một chai rượu vào đầu một cách oan ức, đã vậy còn bị chửi xối xả và trù ẻo nữa chứ, quá đáng quá đi ~~~~~!!

“ Lão già khốn kiếp, dám làm hại Kiệt ca ca của ta, lão chán sống rồi hả???” cái gì trưởng lão về hưu gì gì đó, kẻ mạnh nguyên thần cao cấp gì gì đó trong mắt của Hoàng Dung chỉ là thứ bỏ đi, dám làm hại tới người yêu của mình, cô ta sẵn sàng lao tới liều mạng với đối phương ngay tức khắc.

“ khoan, khoan đã Dung nhi, đừng làm lớn chuyện.” Dương Kiệt hoảng hốt ôm chặt Hoàng Dung lại không cho cô ta lao tới ăn thua đủ với chủ tiệm rèn. Ai mà biết được chọc điên đối phương lên có tăng giá hay thậm chí không thèm chế tạo thánh khí cho mình không chứ? Tốn biết bao nhiêu công sức suýt chút mất luôn cả mạng, tuyệt đối không được đắc tội đối phương.

Hao Thiên Khuyển tỏ ra ghen tỵ với Dương Kiệt, có chút không hiểu con heo mập kia có gì tốt đẹp mà người phụ nữ của hắn có thể bất chấp tất cả vì hắn nhỉ?? Rõ ràng cũng chỉ là một con heo mập không hơn không kém thôi mà.

Nếu như Hao Thiên Khuyển biết được mối tình sâu nghĩa nặng giữa cả hai ( Thí luyện Đường Ngay Trước Mặt), chắc chắn sẽ không ngạc nhiên nữa.

Chủ tiệm rèn chỉ phóng ánh mắt đầy chế giễu về phía Hoàng Dung, khiến cô ta điên tiết lên muốn lao tới xẻ thịt lão già láo toét kia ra, ung dung tự tại ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng, lạnh lạnh nói: “ sao không lo đi thu thập nguyên liệu mà còn lảng vảng ở nơi này thế hả?? Nói trước à nha, lão phu không bao vật liệu đâu đấy, nếu ngươi …..”

Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~~!!!

Câu nói của lão tiệm rèn còn chưa dứt, Dương Kiệt trực tiếp từ trong nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một núi nguyên liệu đã thu thập được trong Hắc Ngục Giai ném ra chật cứng cả căn phòng tồi tàn của lão.



“ Ôi mẹ ơi, ta có nằm mơ không vậy??? Ngươi, ngươi ……” Lão tiệm rèn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó tin nhìn chằm chằm vào đống nguyên liệu ở trước mắt, không ngừng dùng tay dụi dụi mắt mình như để xem mình có đang hoa mắt không.

Dương Kiệt tỏ ra khoái trí với vẻ mặt như “ nhà quê” của lão tiệm rèn, Hoàng Dung còn định lên tiếng chế giễu để trả thù cho Dương Kiệt, chỉ thấy lão tiệm rèn “ ầm” lên một tiếng, trực tiếp tung người nằm đè thẳng lên đống nguyên liệu ở trước mặt.

“ ôi, ngũ hành thạch, kim cương sa, sao mà nhiều thế này?? Chế tạo xong món thánh khí mình còn cắt xén được phần lớn đấy chứ, vậy là có thể chế tạo những món thánh khí yêu thích của mình rồi, hô hô ~~~~~!!!” Chủ tiệm rèn không ngừng làm ra động tác “ bơi lội” đầy phấn khích giữa đống nguyên liệu, hoàn toàn không thèm bận tâm tới sắc mặt đen xì như than của Dương Kiệt và Hoàng Dung ở trước mặt.

Mẹ kiếp!!! mặc dù biết rõ đám gian thương các ngươi chắc chắn sẽ xén bớt nguyên liệu của ta, nhưng không cần phải nói công khai ra như thế này chứ.

“ nếu vậy thì, ngài có thể ra tay chế tạo vũ khí cho hậu bối được rồi chứ??” Cố gắng kềm nén nỗi căm phẫn trong lòng, Dương Kiệt nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“ ồ, ồ, tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.” Chủ tiệm rèn mang theo vẻ mặt hớn hở từ đống nguyên liệu bước xuống; “ Nửa năm, chỉ cần cho lão phu nửa năm, món thánh khí của ngươi sẽ hoàn thành, tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị sẵn tiền công, nếu như tới lúc đó không đủ tiền trả thì, hừ hừ.” sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật trang sách, mới đó đã biến thành lạnh lùng nghiêm túc hăm dọa Dương Kiệt rồi.

“ yên tâm, sẽ không thiếu ông một xu.” Mọi chuyện đã thỏa thuận xong, không muốn lãng phí thời gian ở nơi này nữa, vì lúc này còn phải lo đi thu mua nguyên liệu luyện chế đan dược để kiếm tiền, vẫy vẫy tay hiệu cho cả nhóm rời khỏi tiệm rèn.

“ Khoan đã nhóc ~~~!!” Vù ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

“ Đây là ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Dương Kiệt kinh ngạc tột cùng nhìn chằm chằm vào vật thể đang nắm chặt trong tay, suýt chút không kìm được kêu thét lên vì phấn khích.

Một cây Tam Tiêm Kích đã được luyện chế hoàn chỉnh không khác gì so với bản phác thảo của mình, không biết nó được làm bằng vật liệu gì, cầm đầm tay vô cùng, trọng lượng thậm chí có phần nặng hơn cả cây Huyền Thiết Chùy trước kia của mình nữa là. Quan trọng nhất là, chất lượng của nó đã đạt tới đẳng cấp linh khí trung cấp.

Nhìn thấy món vũ khí trên tay Dương Kiệt, đôi mắt của Hao Thiên Khuyển lóe qua tia sáng bất ngờ, hoài niệm, pha lẫn sự căm phẫn và sát khí đằng đằng.

“ à, à, hàng mẫu do lão phu làm thử từ đống phế liệu còn sót lại, giữ lại cũng chẳng dùng tới, xem như là quà khuyến mãi tặng cho ngươi vậy.” Chủ tiệm rèn tỏ vẻ bất cần vẫy vẫy tay nói.

Dùng phế liệu chế ra linh khí trung cấp, chắc chỉ những luyện khí tông sư mới dám nói thế mà thôi.

Đồ khuyến mãi tặng không ngu gì không lấy, vả lại lúc này Dương Kiệt đang cần một vũ khí cấp thiết vì Huyền Thiết Chùy đã vứt bỏ từ lâu, tuy chỉ là linh khí trung cấp, nhưng lớn mạnh hơn Huyền Thiết Chùy của mình biết bao nhiêu đẳng cấp rồi.

Haha, có vũ khí mới trong tay, cái gì mà sát thủ thiết ngân thiết giáp gì đó dám lộ diện, để xem bố mày không đánh mày phọt “ kứt” không gọi là Dương Kiệt nữa.



À à, sắp tới phải suy nghĩ sáng tạo ra một môn tuyệt học để tương xứng với vũ khí mới chứ nhỉ?? Nên gọi là gì nhỉ??? Phì Lũ Chẻ Cũi Đại Pháp??Phì Lũ Nhất Kích Xuyên Tâm?? Hay là Phì Lũ Trảm Thiên Nhất Kích cho oai nhỉ??

Nhất kích trong tay, thiên hạ ta có. Lúc này Dương Kiệt hào khí xung thiên tỏ ra tự tin vô cùng.

“ Đa tạ, đa tạ tiền bối nhiều ạ.” “ Được rồi, được rồi, chỉ là món phế phẩm thôi, giữ lại chỉ tổ chật chỗ, nếu như không có việc gì nữa thì cút đi, lão còn nhiều việc phải làm, không có rảnh rỗi ở đó đón tiếp các ngươi nữa.”

Vẫy vẫy tay đuổi nhóm Dương Kiệt như đuổi tà, không còn cách nào khác, người ta đã lên tiếng rồi, đành nghe lời quay đầu rời khỏi Vọng Tình Các.

“ nhóc, ngươi dám sử dụng món vũ khí đó?? Ai cho ngươi tư cách đó hả??” Trong lúc Dương Kiệt vừa đi vừa nghịch đùa “ món đồ chơi mới” của mình, giọng nói đầy sát khí của Hao Thiên Khuyển từ phía sau vang lên.

Mẹ kiếp!! Suýt chút nữa thì quên mất một con chẩu cẩu của chủ nhân vũ khí này ở bên cạnh, giờ phải làm sao đây??

“ cái này, vấn đề này …….” “ Ngươi liệu hồn đấy, dám làm ô huế thanh danh món vũ khí của chủ nhân ta, cho dù liều mạng bổn cẩu gia cũng không tha cho ngươi đâu.”

Dứt lời, không thèm quan tâm tới Dương Kiệt nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Hú hồn, tưởng con cẩu đó xử tội mình chứ! À mà, nó muốn cũng không làm được điều đó mà.

Quả thật, mặc dù căm phẫn bất cam, nhưng chỉ có thể dằn mặt hăm dọa một cái rồi mắt nhắm mắt mở bỏ qua chứ biết làm sao bây giờ. Xử lý đối phương? thôi bỏ qua suy nghĩ đó đi nếu như không muốn rước đau khổ cho bản thân. Quan trọng nhất là, vấn đề chưa quan trọng tới mức phải liều mạng mà thôi.

Nếu như đã chạm tới ranh giới giới hạn chịu đựng của Hao Thiên Khuyển, tuyệt đối không chỉ là một câu hăm dọa đơn giản thế đâu.

Mấy con cẩu mà nổi điên lên, tuyệt đối không phải loài người có thể điều khiển và nắm bắt được tâm lý của chúng.

“ Cửu thúc, cháu có thể nhờ chú một việc quan trọng không ạ.” Dương Kiệt ghé sát bên cạnh Cửu thúc, rút ra chiếc nhẫn Càn Khôn chứa đầy linh thạch, đó là toàn bộ tài sản mà Dương Kiệt đang có đưa qua cho ông ta xong, nhỏ tiếng nói: “ Chú có thể giúp cháu tìm hiểu và thu thập nguyên liệu cộng thêm những phương pháp luyện chế đan dược bán chạy nhất trên thị trường hiện giờ không?? À à, đan dược cấp 3 trở xuống ấy.”

Luyện chế đan dược để bán kiếm tiền thì tất nhiên phải luyện chế những thứ đang thịnh hành để dễ bán và được giá, công việc quan trọng này tất nhiên là phải nhờ vả tới một người dày dạn kinh nghiệm như Cửu thúc rồi.

“ Cậu, cậu biết luyện đan???” Cửu thúc lộ ra vẻ mặt ngơ ngác khó tin nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt khi anh ta đưa ra lời đề nghị đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook