Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi
Quyển 2 - Chương 185
Mặc Vũ Bích Ca
21/07/2021
Bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở.
Lúc này cả lão Thiết, Phương Minh, Cảnh Thanh cùng Cảnh Bình đều là vẻ mặt khó xử đứng bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở.
Lão Thiết cùng Phương Minh thì còn đỡ, bởi dù sao hai người bọn họ đều là người từng trải, sống trên đời này cũng đã hơn bốn mươi năm, hơn nữa Phương Minh lại còn là nội thị, nhưng Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh thì vẫn còn trẻ, lại chưa nếm trải qua bao nhiêu sự đời.
Phía trước Duệ vương có giao phó Cảnh Thanh đem Nguyên Bảo tới doanh trướng của Kiều Sở, bọn họ ẩn nấp trong rừng chờ Hạ vương rời đi rồi mới lập tức đi theo Duệ vương.
Vốn thì chỉ cần mỗi mình Cảnh Thanh đến là được, nhưng cả ba người còn lại vẫn là vì lo lắng cho Kiều Sở, cho nên cũng liền theo Cảnh Thanh đến đây hòng thay Kiều Sở cầu tình.
Dù sao, Kiều Sở đúng ra là không nên đêm hôm khuya khoắc lén lút đi gặp Hạ vương, lại càng không nên làm ra những hành động thân mật, nhưng dựa theo lời Hạ vương nói, xem ra trước đó Kiều Sở từng phát sinh chuyện gì đó mà bọn họ không biết….
Nào ngờ khi bọn họ vừa bước vào phạm vi bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở, kỳ quái nhìn thấy đám thị vệ đã lui về canh gác ở cách doanh trướng khá xa, mà hai gã hộ vệ của Duệ vương phủ thì đã bị hủy cả hai mắt, máu vẫn không ngừng chảy. Đám người cả kinh, cước bộ cũng nhanh hơn, chỉ có điều, khi bọn họ tiến đến gần doanh trướng, lại nghe được thanh âm thở dốc thô rống trộn lẫn với thanh âm thống khổ rên rỉ khiến người ta nghe được không khỏi đỏ mặt tía tai từ bên trong trướng truyền ra, đám người nhất thời lúng túng vội vàng thối lui sang một bên…Cái loại thời điểm này nào có ai dám đi quấy rầy?
Bọn họ nghĩ Duệ vương trước đó đã phân phó Cảnh Thanh đưa Nguyên Bảo đến doanh trướng của Kiều Sở, nói vậy hẳn là một lát nữa hắn sẽ ra ngoài, vì vậy cả đám thương lượng một hồi liền quyết định sẽ đứng chờ ở nơi này thêm một chút nữa, thuận tiện cũng là thay Kiều Sở nói mấy câu.
Nguyên Bảo sớm đã bị hạ mê điệt hương cho nên giờ phút này đang ngoan ngoãn nằm ngủ say trong lòng Cảnh Thanh. Chính là, đám người đứng đợi bên ngoài thật lâu sau mà vẫn không thấy Duệ vương đi ra, tất cả bọn họ đều có chút kinh ngạc. Bọn họ đều là người đã đi theo Duệ vương nhiều năm nay, biết được Duệ vương là người nghiêm cẩn, nào có bao giờ thấy hắn đã phân phó người khác nhưng chính mình lại quên? Chuyện đêm nay quả thật có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Đúng lúc mọi người còn đang thấp giọng thương nghị, chỉ có lão Thiết mắt sắc liền nhìn thấy Duệ vương từ trong doanh trướng đi ra, gọi một tiếng, đám người lập tức đi tới.
Cảnh Thanh hận chính mình không thể đem con tiểu hồ ly trên tay này lập tức giải quyết gọn gẽ, cứ mãi mang theo nó thế này, hắn chẳng rảnh tay làm được cái gì, vì vậy vội hỏi: “Gia, con hồ ly này phải xử lý như thế nào? Hiện tại đem nó bỏ vào doanh trướng của Kiều phi sao?”
Duệ vương lập tức ngăn lại: “Đừng, nàng đang ngủ. Ngươi trước mang nó về doanh trướng của các ngươi, buổi trưa ngày mai hẵng mang nó đến cho nàng, lúc đó nàng muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.”
Đám người có chút giật mình, vốn còn tưởng Duệ vương bắt lấy con tiểu hồ ly này là vì muốn dùng nó để trừng phạt Kiều Sở, nhưng lúc này nghe ra ngữ khí trong lời hắn, bọn họ nhận ra là hắn vốn không hề có ý tứ này, hơn nữa bên trong tựa như còn có chút sủng nịnh.
Nhưng nghe hắn nói như vậy tâm mọi người rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, xem ra là hiện giờ đã không cần mở miệng cầu tình nữa.
Duệ vương nhìn Cảnh Thanh một cái, phân phó: “Đi tìm trù nương, bảo trù nương làm chút thức ăn nhẹ cùng ít cháo trắng cho ta…còn nữa, ngươi chọn chim trĩ thỏ trắng tốt nhất trong đám con mồi hôm nay ta săn được đem tới đại trù phòng bên đó, bảo bọn họ trước hết lột sạch da với mỡ rồi mới đem đi hầm nhừ lấy nước, làm xong hết thảy mang lại đây cho ta.”
“Cảnh Bình,” hắn chuyển sang nhìn Cảnh Bình: “Ngươi đi tìm Bích Thủy, đem nàng đến doanh trướng của Lang phi đi.”
Cảnh Thanh, Cảnh Bình vội ứng lời. Trong lòng mọi người lại càng sửng sốt thêm vài phần, Duệ vương xưa nay đúng là đối với cái gì cũng có nghiên cứu qua, nhưng chỉ riêng đối với ẩm thực văn hóa này nọ thì ngay cả chính hắn ngày thường ăn cái gì hắn cũng thật không chú ý đến, thật khó có thể nghe được hắn tự mình phân phó người đi nấu nướng cái gì…Đám người đều đồng loạt chuyển mắt nhìn về phía doanh trướng của Kiều Sở…Vị Kiều chủ tử kia vẫn còn đang ngủ ở bên trong…
Duệ vương lại chuyển hướng đi phân phó lão Thiết: “Thiết thúc, thúc đêm nay đi tìm Đông Ngưng, bảo Đông Ngưng ngày mai nghĩ cách để không phải đi săn bắn, buổi trưa đến doanh trướng của Kiều phi, nói cho muội ấy biết, ngày mai Bích Thủy sẽ không có ở trong này. Mặt khác, thông tri cho Ngũ ca, nói với huynh ấy, ngày mốt vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng đều tuyệt đối không được nhúng tay vào giúp ta.”
Lão Thiết thận trọng đáp lời.
Mặc dù đối với mấy lời dặn dò của vị thiếu chủ tử này, bọn hắn nghe qua đều có chút kỳ quái, nhưng bọn hắn lại lập tức hiểu được, ngày mốt sẽ khởi hành hồi trình trở về, cho nên đêm mai hẳn lại sẽ xảy ra chuyện trọng đại, mà ngày mốt thì lại càng hung hiểm.
Bầu không khí có chút nặng nề, mà Duệ vương tựa hồ cũng không có giống mọi người trong lòng bất an cùng khẩn trương, chỉ đối với Phương Minh nói: “Phương thúc, thúc theo ta đến chỗ Lang phi.”
Mọi người nhận mệnh đều đang chuẩn bị rời đi, nhưng Phương Minh đột nhiên hạ giọng nói: “Gia, Thanh Linh nàng…”
Mọi người lại lập tức rùng mình, nhắc tới mới nhớ, chỉ sợ là hôm nay Thanh Linh cô nương tâm tình sẽ không được tốt. Trước đó, lúc nàng rời đi, nàng chỉ đối với mọi người nói một câu “Dự tính của ta đêm nay, đừng nói cho Duệ vương biết.”, sau đó nàng kéo Phương thúc qua một bên thấp giọng nói vài câu gì đó.
Duệ vương nhìn về phía cánh rừng xa xa, thản nhiên hỏi: “Nàng muốn thúc chuyển những lời gì?”
Phương Minh cười khổ, nói: “Gia, xin thứ cho chất nữ của nô tài mạo phạm. Nàng nói, ở đây tạm thời không tiện nói chuyện cùng gia, trở về không lâu sau đó chính là sinh nhật của nàng, nàng nói, nếu gia muốn gặp nàng liền thông tri cho nàng, còn nếu không muốn thì nàng cũng sẽ tự không đến quấy rầy.”
Duệ vương cười lạnh một tiếng, cuối cùng nhắm mắt lại, đối với Phương Minh nói: “Chuyển lời của bổn vương đến cho nàng biết, đêm nay ta tạm thời không thể nghe được quyết định của nàng, vậy đợi đến sinh nhật ngày đó ta sẽ nghe, cũng coi như là làm phần lễ vật cho nàng. Nói cho nàng biết, ngày đó, ta ai cũng không gặp, chỉ gặp mỗi một mình Trầm Thanh Linh. Thúc nói với nàng, đây là thời hạn trước tiên ta dành cho nàng”
Phương Minh cảm tạ đáp lời, lúc này mọi người không khỏi nhìn về doanh trướng của Kiều Sở, thầm than thở : xem ra trong lòng Duệ vương rốt cuộc vẫn chỉ có mình Thanh Linh cô nương, nhưng vị Kiều chủ tử này tựa hồ là đã hoàn toàn động chạm đến Thanh Linh cô nương, về sau cuộc sống của nàng e là sẽ không được tốt cho lắm.
Cảnh Bình hơi rũ mi mắt, ánh mắt vừa chạm tới phía dưới chân Duệ vương, hắn liền cả kinh thốt lên: “Gia, chân của người…”
Mọi người đồng thời ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến Duệ vương đúng là đi chân trần ra tới!
Cảnh Thanh cũng liền thuận miệng vội vàng hỏi: “Gia, vết thương trên tay người sao đến giờ vẫn còn chưa có băng bó?”
Duệ vương vốn đang nhìn chằm chằm hai bàn chân phía dưới vạt áo, lúc này nghe Cảnh Thanh nói, mâu quang của hắn lập tức tối sầm, trầm giọng nói: “Không có gì đáng ngại, giải tán thôi.”
Mọi người nghe ra ngữ khí của hắn có chút không hài lòng, nhưng cũng biết y thuật của hắn quỷ thần khó lường, cho nên nào có ai dám nói thêm cái gì, rốt cuộc đều chạy nhanh tự rời đi.
Chỉ có lão Thiết sau khi đi được mấy bước liền dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn theo phương hướng Duệ vương cùng Phương Minh rời đi, trong lòng hắn cười khổ: Duệ vương không có xử lý vết thương chỉ sợ là không phải không có gì đáng ngại, mà là trong lòng hắn cực kỳ hy vọng chính miệng Kiều Sở sẽ hỏi han vết thương của hắn, đáng tiếc, Kiều chủ tử lại nhất định không có chịu mở miệng.
Lúc này cả lão Thiết, Phương Minh, Cảnh Thanh cùng Cảnh Bình đều là vẻ mặt khó xử đứng bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở.
Lão Thiết cùng Phương Minh thì còn đỡ, bởi dù sao hai người bọn họ đều là người từng trải, sống trên đời này cũng đã hơn bốn mươi năm, hơn nữa Phương Minh lại còn là nội thị, nhưng Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh thì vẫn còn trẻ, lại chưa nếm trải qua bao nhiêu sự đời.
Phía trước Duệ vương có giao phó Cảnh Thanh đem Nguyên Bảo tới doanh trướng của Kiều Sở, bọn họ ẩn nấp trong rừng chờ Hạ vương rời đi rồi mới lập tức đi theo Duệ vương.
Vốn thì chỉ cần mỗi mình Cảnh Thanh đến là được, nhưng cả ba người còn lại vẫn là vì lo lắng cho Kiều Sở, cho nên cũng liền theo Cảnh Thanh đến đây hòng thay Kiều Sở cầu tình.
Dù sao, Kiều Sở đúng ra là không nên đêm hôm khuya khoắc lén lút đi gặp Hạ vương, lại càng không nên làm ra những hành động thân mật, nhưng dựa theo lời Hạ vương nói, xem ra trước đó Kiều Sở từng phát sinh chuyện gì đó mà bọn họ không biết….
Nào ngờ khi bọn họ vừa bước vào phạm vi bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở, kỳ quái nhìn thấy đám thị vệ đã lui về canh gác ở cách doanh trướng khá xa, mà hai gã hộ vệ của Duệ vương phủ thì đã bị hủy cả hai mắt, máu vẫn không ngừng chảy. Đám người cả kinh, cước bộ cũng nhanh hơn, chỉ có điều, khi bọn họ tiến đến gần doanh trướng, lại nghe được thanh âm thở dốc thô rống trộn lẫn với thanh âm thống khổ rên rỉ khiến người ta nghe được không khỏi đỏ mặt tía tai từ bên trong trướng truyền ra, đám người nhất thời lúng túng vội vàng thối lui sang một bên…Cái loại thời điểm này nào có ai dám đi quấy rầy?
Bọn họ nghĩ Duệ vương trước đó đã phân phó Cảnh Thanh đưa Nguyên Bảo đến doanh trướng của Kiều Sở, nói vậy hẳn là một lát nữa hắn sẽ ra ngoài, vì vậy cả đám thương lượng một hồi liền quyết định sẽ đứng chờ ở nơi này thêm một chút nữa, thuận tiện cũng là thay Kiều Sở nói mấy câu.
Nguyên Bảo sớm đã bị hạ mê điệt hương cho nên giờ phút này đang ngoan ngoãn nằm ngủ say trong lòng Cảnh Thanh. Chính là, đám người đứng đợi bên ngoài thật lâu sau mà vẫn không thấy Duệ vương đi ra, tất cả bọn họ đều có chút kinh ngạc. Bọn họ đều là người đã đi theo Duệ vương nhiều năm nay, biết được Duệ vương là người nghiêm cẩn, nào có bao giờ thấy hắn đã phân phó người khác nhưng chính mình lại quên? Chuyện đêm nay quả thật có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Đúng lúc mọi người còn đang thấp giọng thương nghị, chỉ có lão Thiết mắt sắc liền nhìn thấy Duệ vương từ trong doanh trướng đi ra, gọi một tiếng, đám người lập tức đi tới.
Cảnh Thanh hận chính mình không thể đem con tiểu hồ ly trên tay này lập tức giải quyết gọn gẽ, cứ mãi mang theo nó thế này, hắn chẳng rảnh tay làm được cái gì, vì vậy vội hỏi: “Gia, con hồ ly này phải xử lý như thế nào? Hiện tại đem nó bỏ vào doanh trướng của Kiều phi sao?”
Duệ vương lập tức ngăn lại: “Đừng, nàng đang ngủ. Ngươi trước mang nó về doanh trướng của các ngươi, buổi trưa ngày mai hẵng mang nó đến cho nàng, lúc đó nàng muốn xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.”
Đám người có chút giật mình, vốn còn tưởng Duệ vương bắt lấy con tiểu hồ ly này là vì muốn dùng nó để trừng phạt Kiều Sở, nhưng lúc này nghe ra ngữ khí trong lời hắn, bọn họ nhận ra là hắn vốn không hề có ý tứ này, hơn nữa bên trong tựa như còn có chút sủng nịnh.
Nhưng nghe hắn nói như vậy tâm mọi người rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, xem ra là hiện giờ đã không cần mở miệng cầu tình nữa.
Duệ vương nhìn Cảnh Thanh một cái, phân phó: “Đi tìm trù nương, bảo trù nương làm chút thức ăn nhẹ cùng ít cháo trắng cho ta…còn nữa, ngươi chọn chim trĩ thỏ trắng tốt nhất trong đám con mồi hôm nay ta săn được đem tới đại trù phòng bên đó, bảo bọn họ trước hết lột sạch da với mỡ rồi mới đem đi hầm nhừ lấy nước, làm xong hết thảy mang lại đây cho ta.”
“Cảnh Bình,” hắn chuyển sang nhìn Cảnh Bình: “Ngươi đi tìm Bích Thủy, đem nàng đến doanh trướng của Lang phi đi.”
Cảnh Thanh, Cảnh Bình vội ứng lời. Trong lòng mọi người lại càng sửng sốt thêm vài phần, Duệ vương xưa nay đúng là đối với cái gì cũng có nghiên cứu qua, nhưng chỉ riêng đối với ẩm thực văn hóa này nọ thì ngay cả chính hắn ngày thường ăn cái gì hắn cũng thật không chú ý đến, thật khó có thể nghe được hắn tự mình phân phó người đi nấu nướng cái gì…Đám người đều đồng loạt chuyển mắt nhìn về phía doanh trướng của Kiều Sở…Vị Kiều chủ tử kia vẫn còn đang ngủ ở bên trong…
Duệ vương lại chuyển hướng đi phân phó lão Thiết: “Thiết thúc, thúc đêm nay đi tìm Đông Ngưng, bảo Đông Ngưng ngày mai nghĩ cách để không phải đi săn bắn, buổi trưa đến doanh trướng của Kiều phi, nói cho muội ấy biết, ngày mai Bích Thủy sẽ không có ở trong này. Mặt khác, thông tri cho Ngũ ca, nói với huynh ấy, ngày mốt vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng đều tuyệt đối không được nhúng tay vào giúp ta.”
Lão Thiết thận trọng đáp lời.
Mặc dù đối với mấy lời dặn dò của vị thiếu chủ tử này, bọn hắn nghe qua đều có chút kỳ quái, nhưng bọn hắn lại lập tức hiểu được, ngày mốt sẽ khởi hành hồi trình trở về, cho nên đêm mai hẳn lại sẽ xảy ra chuyện trọng đại, mà ngày mốt thì lại càng hung hiểm.
Bầu không khí có chút nặng nề, mà Duệ vương tựa hồ cũng không có giống mọi người trong lòng bất an cùng khẩn trương, chỉ đối với Phương Minh nói: “Phương thúc, thúc theo ta đến chỗ Lang phi.”
Mọi người nhận mệnh đều đang chuẩn bị rời đi, nhưng Phương Minh đột nhiên hạ giọng nói: “Gia, Thanh Linh nàng…”
Mọi người lại lập tức rùng mình, nhắc tới mới nhớ, chỉ sợ là hôm nay Thanh Linh cô nương tâm tình sẽ không được tốt. Trước đó, lúc nàng rời đi, nàng chỉ đối với mọi người nói một câu “Dự tính của ta đêm nay, đừng nói cho Duệ vương biết.”, sau đó nàng kéo Phương thúc qua một bên thấp giọng nói vài câu gì đó.
Duệ vương nhìn về phía cánh rừng xa xa, thản nhiên hỏi: “Nàng muốn thúc chuyển những lời gì?”
Phương Minh cười khổ, nói: “Gia, xin thứ cho chất nữ của nô tài mạo phạm. Nàng nói, ở đây tạm thời không tiện nói chuyện cùng gia, trở về không lâu sau đó chính là sinh nhật của nàng, nàng nói, nếu gia muốn gặp nàng liền thông tri cho nàng, còn nếu không muốn thì nàng cũng sẽ tự không đến quấy rầy.”
Duệ vương cười lạnh một tiếng, cuối cùng nhắm mắt lại, đối với Phương Minh nói: “Chuyển lời của bổn vương đến cho nàng biết, đêm nay ta tạm thời không thể nghe được quyết định của nàng, vậy đợi đến sinh nhật ngày đó ta sẽ nghe, cũng coi như là làm phần lễ vật cho nàng. Nói cho nàng biết, ngày đó, ta ai cũng không gặp, chỉ gặp mỗi một mình Trầm Thanh Linh. Thúc nói với nàng, đây là thời hạn trước tiên ta dành cho nàng”
Phương Minh cảm tạ đáp lời, lúc này mọi người không khỏi nhìn về doanh trướng của Kiều Sở, thầm than thở : xem ra trong lòng Duệ vương rốt cuộc vẫn chỉ có mình Thanh Linh cô nương, nhưng vị Kiều chủ tử này tựa hồ là đã hoàn toàn động chạm đến Thanh Linh cô nương, về sau cuộc sống của nàng e là sẽ không được tốt cho lắm.
Cảnh Bình hơi rũ mi mắt, ánh mắt vừa chạm tới phía dưới chân Duệ vương, hắn liền cả kinh thốt lên: “Gia, chân của người…”
Mọi người đồng thời ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến Duệ vương đúng là đi chân trần ra tới!
Cảnh Thanh cũng liền thuận miệng vội vàng hỏi: “Gia, vết thương trên tay người sao đến giờ vẫn còn chưa có băng bó?”
Duệ vương vốn đang nhìn chằm chằm hai bàn chân phía dưới vạt áo, lúc này nghe Cảnh Thanh nói, mâu quang của hắn lập tức tối sầm, trầm giọng nói: “Không có gì đáng ngại, giải tán thôi.”
Mọi người nghe ra ngữ khí của hắn có chút không hài lòng, nhưng cũng biết y thuật của hắn quỷ thần khó lường, cho nên nào có ai dám nói thêm cái gì, rốt cuộc đều chạy nhanh tự rời đi.
Chỉ có lão Thiết sau khi đi được mấy bước liền dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn theo phương hướng Duệ vương cùng Phương Minh rời đi, trong lòng hắn cười khổ: Duệ vương không có xử lý vết thương chỉ sợ là không phải không có gì đáng ngại, mà là trong lòng hắn cực kỳ hy vọng chính miệng Kiều Sở sẽ hỏi han vết thương của hắn, đáng tiếc, Kiều chủ tử lại nhất định không có chịu mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.