Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi
Quyển 2 - Chương 321
Mặc Vũ Bích Ca
21/07/2021
Đêm qua nàng đến Tông phủ, một ngày một đêm ở lại Tông phủ, đối với Đông Ngưng mà nói tựa như dài bằng cả năm.
May mắn là có thư của Thượng Quan Kinh Hồng gửi đến, bảo Tông Phác tối muộn đêm nay liền đưa nàng trở về Duệ vương phủ, sau đó sẽ từ Duệ vương phủ trở về phủ Tần tướng quân. Buổi thượng triều ngày mai, Thượng Quan Kinh Hồng sẽ bẩm tấu chuyện của Phương Kính.
Lúc này đã là ban đêm, nàng nằm trên giường lẳng lặng đợi thời gian trôi.
Gió đêm mang theo hương hoa nồng đậm từ bên ngoài cửa sổ thổi vào phòng, nàng có chút ủ rũ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên nghe được một đạo thanh âm yếu ớt xuyên cửa truyền đến, nàng mạnh bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện cảnh bài trí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng hoảng hốt, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy một cơn đau choáng váng đầu óc, cảm giác như trời đất xoay chuyển. Nàng hiểu được là mình đang nằm mơ.
Ngày sầu lo, đêm nằm mộng.
Dưới ánh nến mỏng hắt ra, bên ngoài cửa sổ là màn đêm sâu thăm thẳm, gió đêm nhàn nhạt lùa vào trong phòng, thanh âm yếu ớt tựa như tiếng nước nhỏ giọt rơi trên bậc thềm lại lần nữa truyền đến.
Nàng tự nhận lá gan của mình không phải nhỏ, lúc này không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ thầm mong sao chính mình mau chóng tỉnh mộng, có điều thanh âm kia phát ra lại càng lúc càng thêm rõ ràng, tích tóc, tích tóc, từng giọt đánh vào trên đất, cũng là đánh vào trong cõi lòng nàng.
Nàng ức ngụ trái tim, hạ giường đi tới cửa, mạnh mẽ bật tung cánh cửa ra, lập tức thét lên một tiếng chói tai, trên mặt đất, hiện ra trước mắt nàng là một nữ tử cả người dính đầy máu tươi , từng giọt máu loãng trên người nữ tử đang không ngừng nhỏ xuống đất.
Mái tóc rối tung xỏa trước mặt, trong đôi mắt khép hờ chứa đầy máu đen____
“Kiều tỷ tỷ, không phải tỷ đang ở biệt trang của Lang gia sao? Sao lại xuất hiện trong mộng của muội? Không lẽ Lang phi nàng….nàng quả thực đã hãm hại tỷ rồi sao? Muội, lẽ ra muội không nên ở lại, lẽ ra muội phải đi theo bảo hộ tỷ, muội………….”
Nàng nghẹn ngào khóc đi nâng Kiều Sở, bất chợt cảm giác có một cỗ hàn khí từ sau lưng đánh úp lại, một bàn tay đột nhiên tóm lấy thắt lưng nàng…….
****
Đêm, đình viện thâm u, mùi của gỗ mục len lỏi từ những ngóc ngách sâu bên trong phòng ốc tràn ra ngoài.
Dưới ánh trăng, máu tươi vấy đầy sân viện, tựa như mắt người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến.
………
Sau nửa canh giờ, địa lao Duệ vương phủ.
Mọi người tâm chiến kinh, sợ hãi nhìn nam nhân đang ngồi bên bờ ôn tuyền uống rượu.
Không một ai dám tiến lên nói một câu gì, bởi ai cũng nhận ra trong tròng mắt chứa đầy tơ máu của hắn lúc này là một vẻ tàn bạo hung ác đến cực điểm.
Đột nhiên, hắn lảo đảo đứng dậy, đập tan những bình rượu nằm trên đất.
“Đừng, đừng như vậy……”
Trong đám người, một nữ tử che mặt khóc nức nở, nghẹn ngào nói, nam nhân mạnh quay đầu, đôi mắt giống như một thanh đao tẩm độc, rét lạnh nhìn chằm chằm nữ tử, lạnh lùng cười nói: “Chớ bức ta phải giết ngươi, nếu ta sớm biết rằng……….”
Hắn nói xong, lảo đảo đi về phía cánh cửa sắt: “Ta không được phép loạn…”
Có người nâng nữ tử ngã quỵ trên mặt đất đứng dậy: “Tiểu Yêu, đừng như vậy”
Đông Ngưng nước mắt giàn giụa, nghẹn lời, đôi mắt ngẩn ngơ như người mất hồn nhìn nam nhân trước mắt.
Tông Phác thở dài, ôm lấy nàng: “Không phải lỗi của ngươi, không phải lỗi của ai cả”
Lúc này đây Đông Ngưng không hề giãy dụa, cõi lòng đau đớn, lý trí mờ mịt, nàng không biết bản thân mình phải làm cái gì, nhớ tới giấc mộng nàng đã gặp cách đây hai canh giờ.
Có người hướng bên hông nàng đánh úp lại, nàng cả kinh, thế nhưng lại quên luôn cả việc đánh trả……
Thẳng cho tới khi bị người nọ ôm vào trong lòng, một trận mùi hương quen thuộc quét qua chóp mũi___
Mà ở phía trước cửa, Kiều Sở vốn cả người đầy máu đen lại từ mặt đất chậm rãi đứng lên, toàn thân Kiều Sở phát ra tiếng răng rắc giống như tiếng xương cốt di chuyển, nàng chấn động mạnh một cái: “Là súc cốt công, khiến cho thân thể người ta có thể tự do co duỗi, tỷ……..”
Thân mình vốn nhỏ xinh của Kiều Sở phút chốc liền biến thành vóc người cao lớn, mâu quang linh lãnh biến mỏng: “Mặc dù ta không được như Hạ Hải Băng, chỉ vừa nhìn bên ngoài liền nhìn thấu được thuật dịch dung, nhưng thuật dịch dung của muội chính là do ta dạy, thời điểm ta dạy cho muội cũng đã sớm nói qua, nếu không học cả súc cốt công thì thuật dịch dung vĩnh viễn cũng không thể đạt được đến cảnh giới”
Nếu không có Tông Phác ở phía sau vững vàng đỡ lấy nàng, có lẽ nàng đã ngã quỵ xuống đất.
Nàng đau khổ cười, nhìn thấy có thêm mấy người nữa đang từ hành lang hai bên đi tới, là lão Thiết, Cảnh Bình, Cảnh Thanh………..Kiều Sở chậm rãi lột mặt nạ trên mặt, tháo tóc xuống, áo bào vung lên, thân ảnh đã biến mất ở trước mắt.
Sau đó đối diện với nàng chính là một người vô cùng quen thuộc, là ca ca của nàng, là người đã dạy cho nàng thuật dịch dung.
“Nguyên lai không phải là mơ….Ta từng nghĩ rằng cho dù huynh ấy có sinh nghi, nhưng cũng chỉ là bức hỏi ta, khi ấy chỉ cần ta không nói là được………..”
Mọi người nhìn nàng, sau đó liền nối gót theo thân ảnh nam nhân nhanh chóng rời khỏi địa lao.
Nàng vừa khóc vừa cười, sau lưng, Tông Phác nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, không phải mơ, mà chính là mê huyễn dược, nơi này là biệt viện của ca ca ngươi, Kiều Sở cũng đã từng ở nơi này”
*******
Thượng Quan Kinh Hồng suốt đêm lục soát ba biệt trang của Lang gia.
Tại biệt trang thứ ba ở ngoại thành, không có gì ngoài nô phó cùng đình viện vấy đầy máu, đập vào trước mắt như một chuỗi hạt trân châu kéo dài ra tới tận cửa rồi lại đột ngột bị chặt đứt.
Vết máu đã sẫm màu, chứng tỏ đã có từ vài ngày trước đó.
Tựa như chủ tớ Kiều Sở một đêm vội vàng mà đến, sau đó lại một đêm vội vàng mà đi.
****
Phòng ngủ của Lang Lâm Linh.
Hương Nhi hoảng sợ đỡ lấy Lang Lâm Linh thối lui sang một bên, Lang Lâm Linh lẳng lặng nhìn bức tranh trên bàn vừa bị nam nhân gạt phăng đi, mực đổ tràn lan, từng giọt từng giọt tích xuống đất thành vũng nhỏ.
Nam nhân trước mắt mang thiết mặt lạnh như băng, mâu quang tàn khốc như ác quỷ đến đòi mạng.
“Nói, ngươi đã đem Kiều Sở đi đâu? Nếu ngươi không nói, chớ trách ta không khách khí với Lang gia, đêm nay, kẻ đầu tiên ta giết chính là tỳ nữ của ngươi”
****
Cảm giác như có một áp lực nặng nề đè lên ngực, Kiều Sở chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một cánh tay to lớn của nam nhân đang vắt ngang trước ngực nàng.
Nàng chấn kinh, bởi vì cảm nhận được sự tiếp xúc giữa da thịt với nhau, nàng hiện tại không có mặc quần áo!
Tình cảnh đáng sợ dưới ánh trăng trước khi nàng hôn mê nhất thời hiện rõ lên trong đầu.
Đột nhiên, cánh tay bị bàn tay to chế trụ, nàng sợ hãi thối lui về phía thành giường, lực mạnh đến nỗi người đánh vào thành giường một cái đau điếng, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Có bị làm sao không?”
Nàng từ từ quay đầu nhìn về phía nam nhân đang cùng mình đồng sàng cộng tháp bên cạnh, nhìn thấy đối phương đầu tóc rối tung, nghiêng người một tay chống đầu, mị mâu nhìn nàng, trong mắt vừa có ôn nhu vừa là thâm trầm.
Nàng sắc mặt như tro tàn: “Thượng Quan Kinh Hồng”
“Không, ngươi không phải Thượng Quan Kinh Hồng”
May mắn là có thư của Thượng Quan Kinh Hồng gửi đến, bảo Tông Phác tối muộn đêm nay liền đưa nàng trở về Duệ vương phủ, sau đó sẽ từ Duệ vương phủ trở về phủ Tần tướng quân. Buổi thượng triều ngày mai, Thượng Quan Kinh Hồng sẽ bẩm tấu chuyện của Phương Kính.
Lúc này đã là ban đêm, nàng nằm trên giường lẳng lặng đợi thời gian trôi.
Gió đêm mang theo hương hoa nồng đậm từ bên ngoài cửa sổ thổi vào phòng, nàng có chút ủ rũ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên nghe được một đạo thanh âm yếu ớt xuyên cửa truyền đến, nàng mạnh bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện cảnh bài trí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng hoảng hốt, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy một cơn đau choáng váng đầu óc, cảm giác như trời đất xoay chuyển. Nàng hiểu được là mình đang nằm mơ.
Ngày sầu lo, đêm nằm mộng.
Dưới ánh nến mỏng hắt ra, bên ngoài cửa sổ là màn đêm sâu thăm thẳm, gió đêm nhàn nhạt lùa vào trong phòng, thanh âm yếu ớt tựa như tiếng nước nhỏ giọt rơi trên bậc thềm lại lần nữa truyền đến.
Nàng tự nhận lá gan của mình không phải nhỏ, lúc này không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ thầm mong sao chính mình mau chóng tỉnh mộng, có điều thanh âm kia phát ra lại càng lúc càng thêm rõ ràng, tích tóc, tích tóc, từng giọt đánh vào trên đất, cũng là đánh vào trong cõi lòng nàng.
Nàng ức ngụ trái tim, hạ giường đi tới cửa, mạnh mẽ bật tung cánh cửa ra, lập tức thét lên một tiếng chói tai, trên mặt đất, hiện ra trước mắt nàng là một nữ tử cả người dính đầy máu tươi , từng giọt máu loãng trên người nữ tử đang không ngừng nhỏ xuống đất.
Mái tóc rối tung xỏa trước mặt, trong đôi mắt khép hờ chứa đầy máu đen____
“Kiều tỷ tỷ, không phải tỷ đang ở biệt trang của Lang gia sao? Sao lại xuất hiện trong mộng của muội? Không lẽ Lang phi nàng….nàng quả thực đã hãm hại tỷ rồi sao? Muội, lẽ ra muội không nên ở lại, lẽ ra muội phải đi theo bảo hộ tỷ, muội………….”
Nàng nghẹn ngào khóc đi nâng Kiều Sở, bất chợt cảm giác có một cỗ hàn khí từ sau lưng đánh úp lại, một bàn tay đột nhiên tóm lấy thắt lưng nàng…….
****
Đêm, đình viện thâm u, mùi của gỗ mục len lỏi từ những ngóc ngách sâu bên trong phòng ốc tràn ra ngoài.
Dưới ánh trăng, máu tươi vấy đầy sân viện, tựa như mắt người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến.
………
Sau nửa canh giờ, địa lao Duệ vương phủ.
Mọi người tâm chiến kinh, sợ hãi nhìn nam nhân đang ngồi bên bờ ôn tuyền uống rượu.
Không một ai dám tiến lên nói một câu gì, bởi ai cũng nhận ra trong tròng mắt chứa đầy tơ máu của hắn lúc này là một vẻ tàn bạo hung ác đến cực điểm.
Đột nhiên, hắn lảo đảo đứng dậy, đập tan những bình rượu nằm trên đất.
“Đừng, đừng như vậy……”
Trong đám người, một nữ tử che mặt khóc nức nở, nghẹn ngào nói, nam nhân mạnh quay đầu, đôi mắt giống như một thanh đao tẩm độc, rét lạnh nhìn chằm chằm nữ tử, lạnh lùng cười nói: “Chớ bức ta phải giết ngươi, nếu ta sớm biết rằng……….”
Hắn nói xong, lảo đảo đi về phía cánh cửa sắt: “Ta không được phép loạn…”
Có người nâng nữ tử ngã quỵ trên mặt đất đứng dậy: “Tiểu Yêu, đừng như vậy”
Đông Ngưng nước mắt giàn giụa, nghẹn lời, đôi mắt ngẩn ngơ như người mất hồn nhìn nam nhân trước mắt.
Tông Phác thở dài, ôm lấy nàng: “Không phải lỗi của ngươi, không phải lỗi của ai cả”
Lúc này đây Đông Ngưng không hề giãy dụa, cõi lòng đau đớn, lý trí mờ mịt, nàng không biết bản thân mình phải làm cái gì, nhớ tới giấc mộng nàng đã gặp cách đây hai canh giờ.
Có người hướng bên hông nàng đánh úp lại, nàng cả kinh, thế nhưng lại quên luôn cả việc đánh trả……
Thẳng cho tới khi bị người nọ ôm vào trong lòng, một trận mùi hương quen thuộc quét qua chóp mũi___
Mà ở phía trước cửa, Kiều Sở vốn cả người đầy máu đen lại từ mặt đất chậm rãi đứng lên, toàn thân Kiều Sở phát ra tiếng răng rắc giống như tiếng xương cốt di chuyển, nàng chấn động mạnh một cái: “Là súc cốt công, khiến cho thân thể người ta có thể tự do co duỗi, tỷ……..”
Thân mình vốn nhỏ xinh của Kiều Sở phút chốc liền biến thành vóc người cao lớn, mâu quang linh lãnh biến mỏng: “Mặc dù ta không được như Hạ Hải Băng, chỉ vừa nhìn bên ngoài liền nhìn thấu được thuật dịch dung, nhưng thuật dịch dung của muội chính là do ta dạy, thời điểm ta dạy cho muội cũng đã sớm nói qua, nếu không học cả súc cốt công thì thuật dịch dung vĩnh viễn cũng không thể đạt được đến cảnh giới”
Nếu không có Tông Phác ở phía sau vững vàng đỡ lấy nàng, có lẽ nàng đã ngã quỵ xuống đất.
Nàng đau khổ cười, nhìn thấy có thêm mấy người nữa đang từ hành lang hai bên đi tới, là lão Thiết, Cảnh Bình, Cảnh Thanh………..Kiều Sở chậm rãi lột mặt nạ trên mặt, tháo tóc xuống, áo bào vung lên, thân ảnh đã biến mất ở trước mắt.
Sau đó đối diện với nàng chính là một người vô cùng quen thuộc, là ca ca của nàng, là người đã dạy cho nàng thuật dịch dung.
“Nguyên lai không phải là mơ….Ta từng nghĩ rằng cho dù huynh ấy có sinh nghi, nhưng cũng chỉ là bức hỏi ta, khi ấy chỉ cần ta không nói là được………..”
Mọi người nhìn nàng, sau đó liền nối gót theo thân ảnh nam nhân nhanh chóng rời khỏi địa lao.
Nàng vừa khóc vừa cười, sau lưng, Tông Phác nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, không phải mơ, mà chính là mê huyễn dược, nơi này là biệt viện của ca ca ngươi, Kiều Sở cũng đã từng ở nơi này”
*******
Thượng Quan Kinh Hồng suốt đêm lục soát ba biệt trang của Lang gia.
Tại biệt trang thứ ba ở ngoại thành, không có gì ngoài nô phó cùng đình viện vấy đầy máu, đập vào trước mắt như một chuỗi hạt trân châu kéo dài ra tới tận cửa rồi lại đột ngột bị chặt đứt.
Vết máu đã sẫm màu, chứng tỏ đã có từ vài ngày trước đó.
Tựa như chủ tớ Kiều Sở một đêm vội vàng mà đến, sau đó lại một đêm vội vàng mà đi.
****
Phòng ngủ của Lang Lâm Linh.
Hương Nhi hoảng sợ đỡ lấy Lang Lâm Linh thối lui sang một bên, Lang Lâm Linh lẳng lặng nhìn bức tranh trên bàn vừa bị nam nhân gạt phăng đi, mực đổ tràn lan, từng giọt từng giọt tích xuống đất thành vũng nhỏ.
Nam nhân trước mắt mang thiết mặt lạnh như băng, mâu quang tàn khốc như ác quỷ đến đòi mạng.
“Nói, ngươi đã đem Kiều Sở đi đâu? Nếu ngươi không nói, chớ trách ta không khách khí với Lang gia, đêm nay, kẻ đầu tiên ta giết chính là tỳ nữ của ngươi”
****
Cảm giác như có một áp lực nặng nề đè lên ngực, Kiều Sở chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một cánh tay to lớn của nam nhân đang vắt ngang trước ngực nàng.
Nàng chấn kinh, bởi vì cảm nhận được sự tiếp xúc giữa da thịt với nhau, nàng hiện tại không có mặc quần áo!
Tình cảnh đáng sợ dưới ánh trăng trước khi nàng hôn mê nhất thời hiện rõ lên trong đầu.
Đột nhiên, cánh tay bị bàn tay to chế trụ, nàng sợ hãi thối lui về phía thành giường, lực mạnh đến nỗi người đánh vào thành giường một cái đau điếng, một giọng nói vang lên bên tai nàng: “Có bị làm sao không?”
Nàng từ từ quay đầu nhìn về phía nam nhân đang cùng mình đồng sàng cộng tháp bên cạnh, nhìn thấy đối phương đầu tóc rối tung, nghiêng người một tay chống đầu, mị mâu nhìn nàng, trong mắt vừa có ôn nhu vừa là thâm trầm.
Nàng sắc mặt như tro tàn: “Thượng Quan Kinh Hồng”
“Không, ngươi không phải Thượng Quan Kinh Hồng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.