Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi
Quyển 2 - Chương 346
Mặc Vũ Bích Ca
21/07/2021
Từng ngày trôi qua bình thản như nước chảy, thoáng chốc đã trôi qua hết ba ngày.
Ngày mai đã là ngày đại hôn của Hạ vương, hẳn sẽ lại là một ngày vô cùng náo nhiệt. Nếu không phải vì thân phận thì nàng tuyệt đối không muốn đi, Duệ vương phủ hiện tại thật chẳng khác nào như chó nhà có tang.
Lang Lâm Linh chống khuỷa tay trên bàn, lạnh lùng thản nhiên nghĩ.
“Tiểu thư, người đã muốn dùng bữa trưa chưa ạ?”
Nha hoàn Phiến Nhi đứng sau lưng lên tiếng hỏi.
Nha hoàn này là nha hoàn mới mà nàng mang từ Lang phủ về, chuyện Hương Nhi giả nàng đã nghe qua Cảnh Bình giải thích, đương nhiên cũng tự hiểu Hương Nhi thật rất có thể đã chết.
Chuyện của Hương Nhi vừa vặn khiến cho nàng nhận ra được khá là nhiều điều. Ví dụ như Thượng Quan Kinh Hồng quả thực rất thông minh, ví dụ như Thượng Quan Kinh Hồng quả thực rất ngu ngốc, chỉ vì một cái nữ nhân mà chấp nhận từ bỏ thành quả bao nhiêu năm hắn khổ tâm gầy dựng.
“Không cần” Nàng thản nhiên đáp một câu, đột nhiên lại nghĩ, nếu cái nữ nhân đó là nàng thì có lẽ nàng đã chẳng nghĩ như vậy.
Lúc này trong lòng nàng tuy là khinh thường nhưng cũng dẫn theo một chút ganh tị.
Cửa bỗng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, lòng nàng cũng đột nhiên sinh tia vui sướng.
Người tới trên tay bưng một cái khay, một thân thanh bào, quả nhiên chính là Thượng Quan Kinh Hồng.
Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều tự mình đưa thức ăn cùng thuốc bổ tới cho nàng, nói đây là thuốc cấp nàng điều trị thân thể.
Đúng vậy, tinh thần của nàng hiện giờ quả thật không được tốt.
Nhưng trừ những việc này ra, hắn lại chẳng hề cùng nàng nói một câu gì khác.
Nàng vẫn luôn nghĩ nàng cầu hắn không được, nếu hắn chủ động cầu nàng, nếu hắn…..có lẽ nàng đã thử trở về cầu xin gia gia, cho dù biết có cầu cũng không được. Nhìn đôi mắt sâu thẳm lại bình tĩnh của hắn, tâm nàng tựa như thiên hồi bách chuyển, tựa hồ như tình cảm dồn nén lâu ngày lại lần nữa sục sôi lên.
Hắn buông khay xuống, lại xoay người muốn đi.
Lang Lâm Linh nhịn không được mở miệng: “Gia ở lại cùng nhau dùng bữa đi”
Thượng Quan Kinh Hồng thoáng nghĩ, sau đó mở cửa hướng Cảnh Thanh đang đứng chờ ở bên ngoài phân phó, nói Kiều chủ tử ta dùng bữa bên này, dặn nàng không cần phải chờ ta.
Hắn dùng bữa cùng Lang Lâm Linh, Thượng Quan Kinh Hồng tùy ý chọn một cái đề tài thư trung chí văn, mà Lang Lâm Linh lại là người uyên bác, đối với đề tài này vừa có hứng thú lại biết được rất nhiều, hai người nhất thời nói chuyện rất sôi nổi.
Lúc Thượng Quan Kinh Hồng rời khỏi phòng, Lang Lâm Linh suýt chút nữa đã mở miệng gọi hắn lưu lại.
…….
Rời khỏi phòng Lang Lâm Linh, Thượng Quan Kinh Hồng liền đến thư phòng.
Chính xác phải nói là đi đến sương phòng bên cạnh thư phòng.
Kia chính là một gian phòng mà hắn dùng để lưu giữ sách, nay đã bị biến thành phòng mới của Kiều Sở.
Hắn đem chỗ ở của nàng dời lại đây, cùng thư phòng của hắn tiếp giáp với nhau.
Lúc này trước phòng có vài nha hoàn đang đứng, mà cửa phòng thì lại mở toang.
Không để ý đến nha hoàn hành lễ, hắn trực tiếp đi vào, chỉ thấy bên trong có hai nha hoàn đang quét dọn, thức ăn đặt trên bàn còn chưa có người động đến, trên mặt đất còn có dấu vết nôn mửa.
Lòng hắn trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Kiều chủ tử đâu?”
Nha hoàn run sợ nói nàng đang ở trong viện.
Hắn sau khi nghe xong, phân phó hai người ở lại quét dọn, sau đó dẫn theo chúng nha hoàn còn lại hướng vào bên trong viện.
……
Tìm được nàng đang ngồi bên chiếc bàn đá trong đình viện, sau lưng cách đó không xa là cái hồ, trên hồ có tiểu kiều đình thai, xung quanh hoa mộc chằng chịt, ánh mặt trời ấm áp, Tứ Đại thì không thấy đâu, cũng không biết là đã bị nàng đuổi đi nơi nào, chính mình ngồi ở trên ghế đá, im lặng chậm rãi từng ngụm từng ngụm ăn chút gì đó.
Hắn đứng ở phía xa xa, nhìn nàng ăn được một chút thì dừng lại, cúi đầu lẳng lặng nhìn bụng mình.
Sống mũi Thượng Quan Kinh Hồng bất giác cay cay, mười ngón tay siết lại thật chặt, gắt gao nắm thật lâu, vận lực đem tình cảm muốn xông lên yết hầu áp chế xuống, mới sải bước tiến qua.
Kiều Sở nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đột ngột xuất hiện, liền căng thẳng đứng lên, lại thấy hắn không nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào bát cháo trắng trên bàn, mâu mầu hung ác nham hiểm, nàng vội vàng giải thích: “Chàng đã bảo phòng bếp làm cho ta cái này, ta có ăn, nhưng là_________”
“Trong người nàng khó chịu vì sao không cho người đến tìm ta? Nha đầu kia của nàng đâu?”
Thượng Quan Kinh Hồng đánh gảy lời nàng, nhếch khóe môi, ngữ khí không hài lòng đến cực điểm, gần như là gầm nhẹ.
“Tại vì ta muốn ở một mình cho nên mới để cho các nàng về phòng ăn cơm. Chàng là thầy thuốc nên cũng không phải không biết, ta nôn mửa cũng không phải bệnh tình gì to tát, chàng vừa rồi phân phó Cảnh Thanh báo lại cho ta biết chàng dùng bữa ở chỗ Lang phi, tất nhiên là phải có việc gì đó, ta đâu thể………..”
Tuy biết là hắn có việc, nhưng sự thật là hắn đã ở chỗ Lang phi, mà hiện tại hắn đối diện với nàng lại là một bộ giận giữ trách mắng khiến lòng Kiều Sở sinh một cỗ chua xót, nói được tới đó rốt cuộc không nói thêm được nữa.
Thượng Quan Kinh Hồng xem trong mắt nàng một mạt ấm ức, ngoài miệng lại cười cười nói nói, khiến lòng hắn bỗng đau, đối với Lang Lâm Linh, hắn đều có ý tưởng cùng nguyên tắc, nhưng tuyệt đối không thể đem so sánh với nàng, hắn thân thủ ôm lấy nàng, ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn chúng tì ở phía trước: “Đến chỗ Thiết thúc lĩnh hình phạt đi, mỗi người mười bản, cắt một tháng lương”
Một đám chúng tì vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống, tỳ nữ đứng đầu run giọng hỏi: “Gia, xin hỏi chúng nô tỳ đã làm sai cái gì?”
Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh: “Chủ tử không được khỏe, các người biết rõ lại không chịu bẩm báo, còn không đáng bị phạt?”
Vốn thấy hắn nổi giận đã khiến Kiều Sở giật mình, lúc này lại thấy vẻ âm trầm trong mắt hắn, nàng liền nắm ống tay áo hắn, la lên: “Ta không cho các nàng đi báo, các nàng tất nhiên sẽ không báo, chàng bị làm sao vậy?
Thấy hắn trách phạt quá mức nghiêm khắc, nàng thật muốn vì hắn mà phát hỏa, nhưng tâm đối với hắn vẫn là đau cùng luyến tiếc, muốn giận cũng không thể giận nổi, trách hắn cũng khiến tâm phải đau, nhất thời hé miệng nhưng vẫn là nói không ra lời.
Thượng Quan Kinh Hồng lại đột nhiên cúi đầu chạm khẽ vào môi nàng, sau đó quay ra nhìn chúng tì, giọng trầm đi: “Lần này coi như nể mặt Kiều phi mà ta tạm thời tha tội cho các ngươi. Nếu còn có lần sau, các người đều phải tự biết nên làm như thế nào, có một số việc không cần chủ tử phải giáo huấn, đã hiểu chưa?”
Chúng tì vừa mừng vừa sợ, lập tức tạ ơn Kiều Sở, sau đó ấn theo chỉ thị của Thượng Quan Kinh Hồng thối lui ra một chỗ khóm hoa phía xa xa bên cạnh đứng hầu.
Kiều Sở nhẹ nhàng liếc Thượng Quan Kinh Hồng một cái, muốn đứng dậy khỏi đùi hắn, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ lại, chính là không cho đi.
Thanh âm trầm ấm của hắn mang theo cảnh báo quán nhập vào trong tai nàng: “Về sau nếu cảm thấy không khỏe mà ta lại không có ở bên cạnh, mặc kệ việc đại sự lớn nhỏ gì thì trước tiên đều phải sai người báo lại cho ta biết. Nếu không, ta mặc kệ bên cạnh nàng là ai, ta đều giống nhau nghiêm trách”
Lòng Kiều Sở khó chịu, nhưng cũng lại vì những lời này của hắn mà cảm thấy hạnh phúc, đáng tiếc đối với nàng hiện tại mà nói, càng hạnh phúc thì càng giống như đang bước đi trên một phiến băng mỏng.
Nàng cứ như vậy bướng bỉnh muốn sinh đứa nhỏ có thể sẽ chẳng được trọn vẹn này ra, nhưng chính là, dù cho hắn đến nay vẫn chẳng hề đề cập tới, nhưng nàng vẫn luôn luôn sợ, nàng sợ cho dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể sinh được đứa bé ra.
Hơn nữa nàng càng lúc lại càng tham lam, bởi vì ngoài đứa nhỏ, nàng thực sự muốn mình có thể sống lâu hơn một chút nữa. Nàng luyến tiếc không muốn rời xa hắn.
Bên môi ẩm ướt, là hắn vừa múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nuốt một ngụm, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng rối loạn, buông bát xuống, cau mày nói: “Không phải đã nói không trách phạt nữa sao, như thế nào vẫn còn bộ dáng này?”
Hắn nói xong mới nghĩ nghĩ, giống như nghi hoặc hỏi: “Hay kỳ thực là nàng vẫn muốn ta trách phạt bọn họ một chút?”
Một đám nô tỳ đáng thương nghe vậy lại đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt cầu xin nhất tề nhìn về phía Kiều Sở.
Kiều Sở nào dám tiếp tục trưng ra bộ mặt thu buồn mẫn đông vậy cho được, đang muốn động viên thì thấy Phương Minh vội vàng chạy tới, sắc mặt ngưng trọng nói: “Gia, Kiều chủ tử, trong cung có thánh chỉ”
Kiều Sở có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, còn Thượng Quan Kinh Hồng lại không nói gì, chỉ ôm nàng hướng về phía đại sảnh.
Tới đại sảnh thì thấy, cả Lang Lâm Linh, Trầm Thanh Linh lẫn những người có liên can trọng yếu trong Duệ vương phủ đều đã quỳ sẵn trên đất, chờ tiếp chỉ.
Tiếp chỉ có cả Lang Lâm Linh, cái này không thể nghi ngờ là khiến cho mỗi người đều phải khẩn trương vì đạo thánh chỉ bất ngờ.
Vì sao lại có thánh chỉ vào lúc này, nội dung của thánh chỉ sẽ là cái gì…..
Tuyên chỉ là Tào Chiêu Nam.
Hắn hướng Thượng Quan Kinh Hồng làm một cái lễ, không quá kính cẩn cũng không hề có ý chế nhạo, cho nên nhất thời đều không ai đoán ra được thánh chỉ kia rốt cuộc là tốt hay là xấu.
Tào Chiêu Nam xuất ra thánh chỉ, tùy theo đó tuyên đọc: “Duệ vương phủ Kiều thị mang thai hậu duệ hoàng tộc, trẫm kỷ niệm hoàng tôn an kiện, đặc biệt triệu Kiều thị tiến cung cho y nữ kiểm tra, Duệ vương nghe chỉ cùng tiến cung”
Mọi người sau khi nghe xong đều hai mặt nhìn nhau, từ lúc biết Kiều Sở mang thai tới nay chẳng hề thấy hoàng đế quan tâm chút nào, hôm nay lại đột nhiên triệu người tiến cung là có ý gì? Hơn nữa, việc khám thai cũng đâu nhất thiết phải tiến cung, Duệ vương đó còn không phải là đại phu tốt nhất?
Thượng Quang Kinh Hồng mâu quang vi ngưng, chỉ im lặng nâng Kiều Sở đứng dậy, sau đó hướng Tào Chiêu Nam chắp tay, nói: “Liệu ta có thể mang theo hai nô bộc trong quý phủ cùng tiến cung hay không?”
Tào Chiêu Nam tuy là người của Thượng Quan Kinh Hạo, nhưng tự sẽ không ở trước mặt nhiều nội thị trong cung mà tỏ ý mạo phạm, chỉ cười một tiếng đáp ứng.
Hai người được Thượng Quan Kinh Hồng chọn chính là lão Thiết và Mỹ Nhân.
Tào Chiêu Nam biết nô tỳ gọi Mỹ Nhân này cũng là một danh cao thủ, có điều nàng lúc này sắt mặt có vẻ nghiêm trọng, sát khí trên người so với ngày xưa đã giảm đi rất nhiều. Trong lòng hắn cười khẽ, thầm nghĩ, không lẽ các ngươi nghĩ đây là Hồng Môn Yến (ám chỉ yến tiếc mượn cớ để giết người)? Cho nên mới phải phái hai người có võ công đi theo? Có điều cho dù có phái bao nhiêu cao thủ đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không có chỗ dùng, nơi đó là hoàng cung.
Hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Trầm Thanh Linh một cái, chỉ thấy Trầm Thanh Linh đang thản nhiên nhìn Kiều Sở.
Ân, cuộc đua này rất nhanh sẽ đi đến hồi kết___
……..
Lang Lâm Linh mang theo một bụng nghi ngờ trở về phòng.
Trong đầu nàng lúc này chỉ toàn nghĩ tới việc hoàng đế triệu Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở tiến cung.
Nhớ hoàng tôn bất quá chỉ là lấy cớ, mục đích chính rốt cuộc là cái gì.
Nàng cảm thấy có chút bế tắc nghĩ không thông, ở thời điểm nàng sắp đi vào giấc ngủ thì tỳ nữ Phiến Nhi vội vàng đẩy cửa đi vào, run giọng nói: “Tiểu thư, trong cung……trong cung lại có thánh chỉ đến!”
Lang Lâm Linh quả thực không thể ngờ đến, ngay sau khi Thượng Quan Kinh Hạo và Kiều Sở tiếp chỉ tiến cung vừa rời phủ không lâu, thì trong cung lại có đạo thánh chỉ thứ hai. Cả người nàng đều chấn động, sao có thể như vậy?
Chẳng trách sao Phiến Nhi phải hoảng hốt đến thế, hiện nay Duệ vương phủ tựa như chỉ mành treo chuông, ai cũng không dám chắc rồi chuyện gì sẽ xảy ra với Duệ vương phủ.
Thượng Quan Kinh Hồng lúc này không có mặt, cho nên phải để nàng làm chủ, nàng là người quyết đoán, lập tức dẫn theo những người có liên can trong Duệ vương phủ đến đại sảnh.
Lần này người tuyên chỉ lại là Hạ Hải Băng.
Hạ Hải Băng nghiêm túc tuyên chỉ, khi hắn tuyên xong thánh chỉ, Lang Lâm Linh chấn động, cả người không ngừng run rẩy nhìn về phía Trầm Thanh Linh bên cạnh.
Tại sao lại như vậy?
Lại ngay lúc Thượng Quan Kinh Hồng không có ở đây, nàng phải làm thế nào mới tốt?
Lần này chỉ e Duệ vương phủ đã gặp phải kiếp nạn khó lòng chạy thoát.
*****
Hoàng cung, tẩm điện của hoàng đế.
Thời điềm Tào Chiêu Nam dẫn Kiều Sở đi vào, hoàng đế và Thượng Quan Kinh Hồng đang đánh cờ.
Giống như giữa phụ tử hai người họ chưa bao giờ nảy sinh hiềm khích.
Nhưng giống như dù sao cũng chỉ là giống như. Tào Chiêu Nam thản nhiên liếc qua Kiều Sở một cái, nghĩ bụng, thật chớ trách sao điện hạ lại đối với nữ tử này lưu tâm, quả đúng là người có tia gan dạ sáng suốt.
Nguyên lai là sau khi tiến cung, ấn theo ý chỉ của hoàng đế, Kiều Sở sẽ được đưa đến Thái y viện để khám thai, còn Thượng Quan Kinh Hồng thì bị tuyên đến tẩm điện của hoàng đế.
Lúc nghe vậy, Thượng Quan Kinh Hồng hơi trầm ngâm, nói trước tiên sẽ đưa Kiều Sở đến Thái y viện, rồi sau đó hắn sẽ đến tẩm điện.
Tào Chiêu Nam chỉ cười nói, úc, không lẽ Duệ vương sợ Vương phi ở hoàng cung gặp phải chuyện không may sao?
Kiều Sở lập tức khuyên Thượng Quan Kinh Hồng đến tẩm điện trước, thậm chí còn bảo Mỹ Nhân không cần thiết phải đi theo nàng, để Mỹ Nhân cùng lão Thiết chờ ở trong xe ngựa.
………….
Đương nhiên, khám thai này quả thật chỉ là khám thai bình thường, thánh chỉ đã có nhắc tới cho nên tổng vẫn cần có cái chứng thực.
Quân vô hí ngôn.
Tuy vậy, Tào Chiêu Nam vẫn có cảm giác cổ quái, rằng hoàng đế càng lúc càng không thích Kiều Sở.
Hắn sau khi làm xong bổn phận đưa Kiều Sở đến tẩm điện, liền thối lui về phía sau hoàng đế, đứng hầu thị cùng Mạc Tồn Phong.
……….
Kiều Sở quỳ xuống hành lễ, mà hoàng đế tựa hồ quá mức chuyên chú vào ván cờ trước mắt cho nên không có nghe được.
Thượng Quan Kinh Hồng mâu quang vừa động, ho nhẹ một tiếng, nói: “Phụ hoàng, Kiều Sở đến rồi”
Hoàng đế thản nhiên “Ừ” coi như đáp lại, sau đó lại bất động thanh sắc tiếp tục chuyên tâm vào ván cờ.
Hắn đi một nước, lập tức đem một đám quân của Thượng Quan Kinh Hồng bao vây lại.
“Lão Bát, ngươi là người thông minh, nhưng đừng quên ghi nhớ, cái gì thì nên làm vào lúc nào, ngươi hiện tại đang đánh cờ thì nên tập trung vào ván cờ, những cái khác……..không cần bận tâm”
“Tạ ơn phụ hoàng dạy bảo”
Thượng Quan Kinh Hồng tuy đáp như vậy, nhưng Tào Chiêu Nam rõ ràng nhìn thấy hắn hướng Kiều Sở truyền đạt một cái ánh mắt.
Ánh mắt này của hắn vô cùng tự nhiên, cũng không có ý che giấu, đương nhiên, cho dù có che giấu cũng chưa chắc là hoàng đế sẽ nhìn không tới.
Kiều Sở biết rõ những người có mặt trong này đều không phải hạng người thường, tất nhiên đều hiểu được Thượng Quan Kinh Hồng muốn nàng làm cái gì, nhưng nàng cắn chặt răng, cũng không có ý định giả bộ té xỉu, chỉ là hơi hơi thẳng thân mình như trước im lặng mà quỳ.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng sa sầm lại, nàng chỉ vờ như không thấy, đem lực chú ý phóng tới trên bàn cờ, lấy đó làm vật phân tán cảm giác không khỏe không người.
Trên bàn cờ quân cờ vây bủa khắp nơi, nhưng lại không một chút manh mối phân thắng bại, không thể biết được ai là người thắng, ai là kẻ thua.
………..
Không biết qua bao lâu mà thế cục bàn cờ vẫn chưa có kết quả, hai đầu gối của Kiều Sở đều đã đau nhức, trên đầu mồ hôi chảy đầm đìa, nàng đã một ngày không ăn gì, vừa đói vừa mệt, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, nhìn Mạc Tồn Phong chỉ huy tiểu thái giám thắp đèn dầu.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối hẳn.
Lúc nàng tiến cung là vào buổi trưa, thật không ngờ là đã trôi qua mất mấy canh giờ.
Hoàng đế cũng không cho truyền bữa tối, còn Thượng Quan Kinh Hồng nãy giờ vẫn trầm mặc lúc này đột nhiên lên tiếng: “Phụ hoàng, đã đến giờ truyền lệnh, hay là để nhi thần cùng Kiều Sở theo người đến Thiên thính dùng bữa tối?”
Hoàng đế khoát tay: “Trẫm không có đói bụng”
Hắn lại giống như nhớ tới cái gì, cười nói: “Mẫu thân lão Lục lão Thất lão Thập trước nay vẫn cùng Trang phi giao hảo, trước đó trẫm nghe Trang phi nói hôm nay bọn hắn cùng mẫu phi lẫn tức phụ sẽ đến cùng nàng ấy uống rượu, nói là để chúc mừng đại hôn của lão Cửu. Ước chừng lúc này bọn họ còn chưa có xuất cung, Chiêu Nam, ngươi mau qua đó tuyên bọn họ lại đây đi, trẫm cũng đã lâu không được thấy mấy đứa cháu gái, nghe nói vợ lão Thất cũng vừa có thai……….”
Thời điểm đám người Lục hoàng tử đi vào, Kiều Sở cười khổ thầm nghĩ, mấy tên hoàng tử này mỗi người cũng không phải cọng rơm may mắn gì, đúng ra là oan gia ngõ hẹp, lần trước ở Hạ vương phủ gặp một lần là lúc thái tử dẫn theo bọn họ đi bắt kẻ thông dâm, sau lại chạm mặt ở Thiên Hương các cùng Thuần Phong tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt chống lại Thượng Quan Kinh Hồng.
Mà người kia nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng cùng Kiều Sở thì ai nấy cũng đều khẽ giật mình.
*****
Duệ vương phủ.
Trong thư phòng của Thượng Quan Kinh Hồng, đèn đuốc sáng trưng.
Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh đều có mặt, trừ bọn họ ra còn có cả Lang Lâm Linh.
Một gã sai vặt bước vào thấp giọng bẩm báo vài câu.
Mọi người đều đang trong lúc bối rối, nghe vậy đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Lang Lâm Linh. Nàng xoa vội mi tâm, lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ, không có tin tức gì cả!”
Cảnh Bình cười khổ: “Rất có thể gia bọn họ bị tạm giữ trong cung”
Mà buổi trưa, đạo thánh chỉ thứ hai đã mang Trầm Thanh Linh đi mất.
Ngày mai đã là ngày đại hôn của Hạ vương, hẳn sẽ lại là một ngày vô cùng náo nhiệt. Nếu không phải vì thân phận thì nàng tuyệt đối không muốn đi, Duệ vương phủ hiện tại thật chẳng khác nào như chó nhà có tang.
Lang Lâm Linh chống khuỷa tay trên bàn, lạnh lùng thản nhiên nghĩ.
“Tiểu thư, người đã muốn dùng bữa trưa chưa ạ?”
Nha hoàn Phiến Nhi đứng sau lưng lên tiếng hỏi.
Nha hoàn này là nha hoàn mới mà nàng mang từ Lang phủ về, chuyện Hương Nhi giả nàng đã nghe qua Cảnh Bình giải thích, đương nhiên cũng tự hiểu Hương Nhi thật rất có thể đã chết.
Chuyện của Hương Nhi vừa vặn khiến cho nàng nhận ra được khá là nhiều điều. Ví dụ như Thượng Quan Kinh Hồng quả thực rất thông minh, ví dụ như Thượng Quan Kinh Hồng quả thực rất ngu ngốc, chỉ vì một cái nữ nhân mà chấp nhận từ bỏ thành quả bao nhiêu năm hắn khổ tâm gầy dựng.
“Không cần” Nàng thản nhiên đáp một câu, đột nhiên lại nghĩ, nếu cái nữ nhân đó là nàng thì có lẽ nàng đã chẳng nghĩ như vậy.
Lúc này trong lòng nàng tuy là khinh thường nhưng cũng dẫn theo một chút ganh tị.
Cửa bỗng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, lòng nàng cũng đột nhiên sinh tia vui sướng.
Người tới trên tay bưng một cái khay, một thân thanh bào, quả nhiên chính là Thượng Quan Kinh Hồng.
Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều tự mình đưa thức ăn cùng thuốc bổ tới cho nàng, nói đây là thuốc cấp nàng điều trị thân thể.
Đúng vậy, tinh thần của nàng hiện giờ quả thật không được tốt.
Nhưng trừ những việc này ra, hắn lại chẳng hề cùng nàng nói một câu gì khác.
Nàng vẫn luôn nghĩ nàng cầu hắn không được, nếu hắn chủ động cầu nàng, nếu hắn…..có lẽ nàng đã thử trở về cầu xin gia gia, cho dù biết có cầu cũng không được. Nhìn đôi mắt sâu thẳm lại bình tĩnh của hắn, tâm nàng tựa như thiên hồi bách chuyển, tựa hồ như tình cảm dồn nén lâu ngày lại lần nữa sục sôi lên.
Hắn buông khay xuống, lại xoay người muốn đi.
Lang Lâm Linh nhịn không được mở miệng: “Gia ở lại cùng nhau dùng bữa đi”
Thượng Quan Kinh Hồng thoáng nghĩ, sau đó mở cửa hướng Cảnh Thanh đang đứng chờ ở bên ngoài phân phó, nói Kiều chủ tử ta dùng bữa bên này, dặn nàng không cần phải chờ ta.
Hắn dùng bữa cùng Lang Lâm Linh, Thượng Quan Kinh Hồng tùy ý chọn một cái đề tài thư trung chí văn, mà Lang Lâm Linh lại là người uyên bác, đối với đề tài này vừa có hứng thú lại biết được rất nhiều, hai người nhất thời nói chuyện rất sôi nổi.
Lúc Thượng Quan Kinh Hồng rời khỏi phòng, Lang Lâm Linh suýt chút nữa đã mở miệng gọi hắn lưu lại.
…….
Rời khỏi phòng Lang Lâm Linh, Thượng Quan Kinh Hồng liền đến thư phòng.
Chính xác phải nói là đi đến sương phòng bên cạnh thư phòng.
Kia chính là một gian phòng mà hắn dùng để lưu giữ sách, nay đã bị biến thành phòng mới của Kiều Sở.
Hắn đem chỗ ở của nàng dời lại đây, cùng thư phòng của hắn tiếp giáp với nhau.
Lúc này trước phòng có vài nha hoàn đang đứng, mà cửa phòng thì lại mở toang.
Không để ý đến nha hoàn hành lễ, hắn trực tiếp đi vào, chỉ thấy bên trong có hai nha hoàn đang quét dọn, thức ăn đặt trên bàn còn chưa có người động đến, trên mặt đất còn có dấu vết nôn mửa.
Lòng hắn trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Kiều chủ tử đâu?”
Nha hoàn run sợ nói nàng đang ở trong viện.
Hắn sau khi nghe xong, phân phó hai người ở lại quét dọn, sau đó dẫn theo chúng nha hoàn còn lại hướng vào bên trong viện.
……
Tìm được nàng đang ngồi bên chiếc bàn đá trong đình viện, sau lưng cách đó không xa là cái hồ, trên hồ có tiểu kiều đình thai, xung quanh hoa mộc chằng chịt, ánh mặt trời ấm áp, Tứ Đại thì không thấy đâu, cũng không biết là đã bị nàng đuổi đi nơi nào, chính mình ngồi ở trên ghế đá, im lặng chậm rãi từng ngụm từng ngụm ăn chút gì đó.
Hắn đứng ở phía xa xa, nhìn nàng ăn được một chút thì dừng lại, cúi đầu lẳng lặng nhìn bụng mình.
Sống mũi Thượng Quan Kinh Hồng bất giác cay cay, mười ngón tay siết lại thật chặt, gắt gao nắm thật lâu, vận lực đem tình cảm muốn xông lên yết hầu áp chế xuống, mới sải bước tiến qua.
Kiều Sở nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đột ngột xuất hiện, liền căng thẳng đứng lên, lại thấy hắn không nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào bát cháo trắng trên bàn, mâu mầu hung ác nham hiểm, nàng vội vàng giải thích: “Chàng đã bảo phòng bếp làm cho ta cái này, ta có ăn, nhưng là_________”
“Trong người nàng khó chịu vì sao không cho người đến tìm ta? Nha đầu kia của nàng đâu?”
Thượng Quan Kinh Hồng đánh gảy lời nàng, nhếch khóe môi, ngữ khí không hài lòng đến cực điểm, gần như là gầm nhẹ.
“Tại vì ta muốn ở một mình cho nên mới để cho các nàng về phòng ăn cơm. Chàng là thầy thuốc nên cũng không phải không biết, ta nôn mửa cũng không phải bệnh tình gì to tát, chàng vừa rồi phân phó Cảnh Thanh báo lại cho ta biết chàng dùng bữa ở chỗ Lang phi, tất nhiên là phải có việc gì đó, ta đâu thể………..”
Tuy biết là hắn có việc, nhưng sự thật là hắn đã ở chỗ Lang phi, mà hiện tại hắn đối diện với nàng lại là một bộ giận giữ trách mắng khiến lòng Kiều Sở sinh một cỗ chua xót, nói được tới đó rốt cuộc không nói thêm được nữa.
Thượng Quan Kinh Hồng xem trong mắt nàng một mạt ấm ức, ngoài miệng lại cười cười nói nói, khiến lòng hắn bỗng đau, đối với Lang Lâm Linh, hắn đều có ý tưởng cùng nguyên tắc, nhưng tuyệt đối không thể đem so sánh với nàng, hắn thân thủ ôm lấy nàng, ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn chúng tì ở phía trước: “Đến chỗ Thiết thúc lĩnh hình phạt đi, mỗi người mười bản, cắt một tháng lương”
Một đám chúng tì vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống, tỳ nữ đứng đầu run giọng hỏi: “Gia, xin hỏi chúng nô tỳ đã làm sai cái gì?”
Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh: “Chủ tử không được khỏe, các người biết rõ lại không chịu bẩm báo, còn không đáng bị phạt?”
Vốn thấy hắn nổi giận đã khiến Kiều Sở giật mình, lúc này lại thấy vẻ âm trầm trong mắt hắn, nàng liền nắm ống tay áo hắn, la lên: “Ta không cho các nàng đi báo, các nàng tất nhiên sẽ không báo, chàng bị làm sao vậy?
Thấy hắn trách phạt quá mức nghiêm khắc, nàng thật muốn vì hắn mà phát hỏa, nhưng tâm đối với hắn vẫn là đau cùng luyến tiếc, muốn giận cũng không thể giận nổi, trách hắn cũng khiến tâm phải đau, nhất thời hé miệng nhưng vẫn là nói không ra lời.
Thượng Quan Kinh Hồng lại đột nhiên cúi đầu chạm khẽ vào môi nàng, sau đó quay ra nhìn chúng tì, giọng trầm đi: “Lần này coi như nể mặt Kiều phi mà ta tạm thời tha tội cho các ngươi. Nếu còn có lần sau, các người đều phải tự biết nên làm như thế nào, có một số việc không cần chủ tử phải giáo huấn, đã hiểu chưa?”
Chúng tì vừa mừng vừa sợ, lập tức tạ ơn Kiều Sở, sau đó ấn theo chỉ thị của Thượng Quan Kinh Hồng thối lui ra một chỗ khóm hoa phía xa xa bên cạnh đứng hầu.
Kiều Sở nhẹ nhàng liếc Thượng Quan Kinh Hồng một cái, muốn đứng dậy khỏi đùi hắn, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ lại, chính là không cho đi.
Thanh âm trầm ấm của hắn mang theo cảnh báo quán nhập vào trong tai nàng: “Về sau nếu cảm thấy không khỏe mà ta lại không có ở bên cạnh, mặc kệ việc đại sự lớn nhỏ gì thì trước tiên đều phải sai người báo lại cho ta biết. Nếu không, ta mặc kệ bên cạnh nàng là ai, ta đều giống nhau nghiêm trách”
Lòng Kiều Sở khó chịu, nhưng cũng lại vì những lời này của hắn mà cảm thấy hạnh phúc, đáng tiếc đối với nàng hiện tại mà nói, càng hạnh phúc thì càng giống như đang bước đi trên một phiến băng mỏng.
Nàng cứ như vậy bướng bỉnh muốn sinh đứa nhỏ có thể sẽ chẳng được trọn vẹn này ra, nhưng chính là, dù cho hắn đến nay vẫn chẳng hề đề cập tới, nhưng nàng vẫn luôn luôn sợ, nàng sợ cho dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể sinh được đứa bé ra.
Hơn nữa nàng càng lúc lại càng tham lam, bởi vì ngoài đứa nhỏ, nàng thực sự muốn mình có thể sống lâu hơn một chút nữa. Nàng luyến tiếc không muốn rời xa hắn.
Bên môi ẩm ướt, là hắn vừa múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nuốt một ngụm, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng rối loạn, buông bát xuống, cau mày nói: “Không phải đã nói không trách phạt nữa sao, như thế nào vẫn còn bộ dáng này?”
Hắn nói xong mới nghĩ nghĩ, giống như nghi hoặc hỏi: “Hay kỳ thực là nàng vẫn muốn ta trách phạt bọn họ một chút?”
Một đám nô tỳ đáng thương nghe vậy lại đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt cầu xin nhất tề nhìn về phía Kiều Sở.
Kiều Sở nào dám tiếp tục trưng ra bộ mặt thu buồn mẫn đông vậy cho được, đang muốn động viên thì thấy Phương Minh vội vàng chạy tới, sắc mặt ngưng trọng nói: “Gia, Kiều chủ tử, trong cung có thánh chỉ”
Kiều Sở có chút lo lắng nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, còn Thượng Quan Kinh Hồng lại không nói gì, chỉ ôm nàng hướng về phía đại sảnh.
Tới đại sảnh thì thấy, cả Lang Lâm Linh, Trầm Thanh Linh lẫn những người có liên can trọng yếu trong Duệ vương phủ đều đã quỳ sẵn trên đất, chờ tiếp chỉ.
Tiếp chỉ có cả Lang Lâm Linh, cái này không thể nghi ngờ là khiến cho mỗi người đều phải khẩn trương vì đạo thánh chỉ bất ngờ.
Vì sao lại có thánh chỉ vào lúc này, nội dung của thánh chỉ sẽ là cái gì…..
Tuyên chỉ là Tào Chiêu Nam.
Hắn hướng Thượng Quan Kinh Hồng làm một cái lễ, không quá kính cẩn cũng không hề có ý chế nhạo, cho nên nhất thời đều không ai đoán ra được thánh chỉ kia rốt cuộc là tốt hay là xấu.
Tào Chiêu Nam xuất ra thánh chỉ, tùy theo đó tuyên đọc: “Duệ vương phủ Kiều thị mang thai hậu duệ hoàng tộc, trẫm kỷ niệm hoàng tôn an kiện, đặc biệt triệu Kiều thị tiến cung cho y nữ kiểm tra, Duệ vương nghe chỉ cùng tiến cung”
Mọi người sau khi nghe xong đều hai mặt nhìn nhau, từ lúc biết Kiều Sở mang thai tới nay chẳng hề thấy hoàng đế quan tâm chút nào, hôm nay lại đột nhiên triệu người tiến cung là có ý gì? Hơn nữa, việc khám thai cũng đâu nhất thiết phải tiến cung, Duệ vương đó còn không phải là đại phu tốt nhất?
Thượng Quang Kinh Hồng mâu quang vi ngưng, chỉ im lặng nâng Kiều Sở đứng dậy, sau đó hướng Tào Chiêu Nam chắp tay, nói: “Liệu ta có thể mang theo hai nô bộc trong quý phủ cùng tiến cung hay không?”
Tào Chiêu Nam tuy là người của Thượng Quan Kinh Hạo, nhưng tự sẽ không ở trước mặt nhiều nội thị trong cung mà tỏ ý mạo phạm, chỉ cười một tiếng đáp ứng.
Hai người được Thượng Quan Kinh Hồng chọn chính là lão Thiết và Mỹ Nhân.
Tào Chiêu Nam biết nô tỳ gọi Mỹ Nhân này cũng là một danh cao thủ, có điều nàng lúc này sắt mặt có vẻ nghiêm trọng, sát khí trên người so với ngày xưa đã giảm đi rất nhiều. Trong lòng hắn cười khẽ, thầm nghĩ, không lẽ các ngươi nghĩ đây là Hồng Môn Yến (ám chỉ yến tiếc mượn cớ để giết người)? Cho nên mới phải phái hai người có võ công đi theo? Có điều cho dù có phái bao nhiêu cao thủ đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không có chỗ dùng, nơi đó là hoàng cung.
Hắn bất động thanh sắc liếc nhìn Trầm Thanh Linh một cái, chỉ thấy Trầm Thanh Linh đang thản nhiên nhìn Kiều Sở.
Ân, cuộc đua này rất nhanh sẽ đi đến hồi kết___
……..
Lang Lâm Linh mang theo một bụng nghi ngờ trở về phòng.
Trong đầu nàng lúc này chỉ toàn nghĩ tới việc hoàng đế triệu Thượng Quan Kinh Hồng và Kiều Sở tiến cung.
Nhớ hoàng tôn bất quá chỉ là lấy cớ, mục đích chính rốt cuộc là cái gì.
Nàng cảm thấy có chút bế tắc nghĩ không thông, ở thời điểm nàng sắp đi vào giấc ngủ thì tỳ nữ Phiến Nhi vội vàng đẩy cửa đi vào, run giọng nói: “Tiểu thư, trong cung……trong cung lại có thánh chỉ đến!”
Lang Lâm Linh quả thực không thể ngờ đến, ngay sau khi Thượng Quan Kinh Hạo và Kiều Sở tiếp chỉ tiến cung vừa rời phủ không lâu, thì trong cung lại có đạo thánh chỉ thứ hai. Cả người nàng đều chấn động, sao có thể như vậy?
Chẳng trách sao Phiến Nhi phải hoảng hốt đến thế, hiện nay Duệ vương phủ tựa như chỉ mành treo chuông, ai cũng không dám chắc rồi chuyện gì sẽ xảy ra với Duệ vương phủ.
Thượng Quan Kinh Hồng lúc này không có mặt, cho nên phải để nàng làm chủ, nàng là người quyết đoán, lập tức dẫn theo những người có liên can trong Duệ vương phủ đến đại sảnh.
Lần này người tuyên chỉ lại là Hạ Hải Băng.
Hạ Hải Băng nghiêm túc tuyên chỉ, khi hắn tuyên xong thánh chỉ, Lang Lâm Linh chấn động, cả người không ngừng run rẩy nhìn về phía Trầm Thanh Linh bên cạnh.
Tại sao lại như vậy?
Lại ngay lúc Thượng Quan Kinh Hồng không có ở đây, nàng phải làm thế nào mới tốt?
Lần này chỉ e Duệ vương phủ đã gặp phải kiếp nạn khó lòng chạy thoát.
*****
Hoàng cung, tẩm điện của hoàng đế.
Thời điềm Tào Chiêu Nam dẫn Kiều Sở đi vào, hoàng đế và Thượng Quan Kinh Hồng đang đánh cờ.
Giống như giữa phụ tử hai người họ chưa bao giờ nảy sinh hiềm khích.
Nhưng giống như dù sao cũng chỉ là giống như. Tào Chiêu Nam thản nhiên liếc qua Kiều Sở một cái, nghĩ bụng, thật chớ trách sao điện hạ lại đối với nữ tử này lưu tâm, quả đúng là người có tia gan dạ sáng suốt.
Nguyên lai là sau khi tiến cung, ấn theo ý chỉ của hoàng đế, Kiều Sở sẽ được đưa đến Thái y viện để khám thai, còn Thượng Quan Kinh Hồng thì bị tuyên đến tẩm điện của hoàng đế.
Lúc nghe vậy, Thượng Quan Kinh Hồng hơi trầm ngâm, nói trước tiên sẽ đưa Kiều Sở đến Thái y viện, rồi sau đó hắn sẽ đến tẩm điện.
Tào Chiêu Nam chỉ cười nói, úc, không lẽ Duệ vương sợ Vương phi ở hoàng cung gặp phải chuyện không may sao?
Kiều Sở lập tức khuyên Thượng Quan Kinh Hồng đến tẩm điện trước, thậm chí còn bảo Mỹ Nhân không cần thiết phải đi theo nàng, để Mỹ Nhân cùng lão Thiết chờ ở trong xe ngựa.
………….
Đương nhiên, khám thai này quả thật chỉ là khám thai bình thường, thánh chỉ đã có nhắc tới cho nên tổng vẫn cần có cái chứng thực.
Quân vô hí ngôn.
Tuy vậy, Tào Chiêu Nam vẫn có cảm giác cổ quái, rằng hoàng đế càng lúc càng không thích Kiều Sở.
Hắn sau khi làm xong bổn phận đưa Kiều Sở đến tẩm điện, liền thối lui về phía sau hoàng đế, đứng hầu thị cùng Mạc Tồn Phong.
……….
Kiều Sở quỳ xuống hành lễ, mà hoàng đế tựa hồ quá mức chuyên chú vào ván cờ trước mắt cho nên không có nghe được.
Thượng Quan Kinh Hồng mâu quang vừa động, ho nhẹ một tiếng, nói: “Phụ hoàng, Kiều Sở đến rồi”
Hoàng đế thản nhiên “Ừ” coi như đáp lại, sau đó lại bất động thanh sắc tiếp tục chuyên tâm vào ván cờ.
Hắn đi một nước, lập tức đem một đám quân của Thượng Quan Kinh Hồng bao vây lại.
“Lão Bát, ngươi là người thông minh, nhưng đừng quên ghi nhớ, cái gì thì nên làm vào lúc nào, ngươi hiện tại đang đánh cờ thì nên tập trung vào ván cờ, những cái khác……..không cần bận tâm”
“Tạ ơn phụ hoàng dạy bảo”
Thượng Quan Kinh Hồng tuy đáp như vậy, nhưng Tào Chiêu Nam rõ ràng nhìn thấy hắn hướng Kiều Sở truyền đạt một cái ánh mắt.
Ánh mắt này của hắn vô cùng tự nhiên, cũng không có ý che giấu, đương nhiên, cho dù có che giấu cũng chưa chắc là hoàng đế sẽ nhìn không tới.
Kiều Sở biết rõ những người có mặt trong này đều không phải hạng người thường, tất nhiên đều hiểu được Thượng Quan Kinh Hồng muốn nàng làm cái gì, nhưng nàng cắn chặt răng, cũng không có ý định giả bộ té xỉu, chỉ là hơi hơi thẳng thân mình như trước im lặng mà quỳ.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng sa sầm lại, nàng chỉ vờ như không thấy, đem lực chú ý phóng tới trên bàn cờ, lấy đó làm vật phân tán cảm giác không khỏe không người.
Trên bàn cờ quân cờ vây bủa khắp nơi, nhưng lại không một chút manh mối phân thắng bại, không thể biết được ai là người thắng, ai là kẻ thua.
………..
Không biết qua bao lâu mà thế cục bàn cờ vẫn chưa có kết quả, hai đầu gối của Kiều Sở đều đã đau nhức, trên đầu mồ hôi chảy đầm đìa, nàng đã một ngày không ăn gì, vừa đói vừa mệt, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, nhìn Mạc Tồn Phong chỉ huy tiểu thái giám thắp đèn dầu.
Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối hẳn.
Lúc nàng tiến cung là vào buổi trưa, thật không ngờ là đã trôi qua mất mấy canh giờ.
Hoàng đế cũng không cho truyền bữa tối, còn Thượng Quan Kinh Hồng nãy giờ vẫn trầm mặc lúc này đột nhiên lên tiếng: “Phụ hoàng, đã đến giờ truyền lệnh, hay là để nhi thần cùng Kiều Sở theo người đến Thiên thính dùng bữa tối?”
Hoàng đế khoát tay: “Trẫm không có đói bụng”
Hắn lại giống như nhớ tới cái gì, cười nói: “Mẫu thân lão Lục lão Thất lão Thập trước nay vẫn cùng Trang phi giao hảo, trước đó trẫm nghe Trang phi nói hôm nay bọn hắn cùng mẫu phi lẫn tức phụ sẽ đến cùng nàng ấy uống rượu, nói là để chúc mừng đại hôn của lão Cửu. Ước chừng lúc này bọn họ còn chưa có xuất cung, Chiêu Nam, ngươi mau qua đó tuyên bọn họ lại đây đi, trẫm cũng đã lâu không được thấy mấy đứa cháu gái, nghe nói vợ lão Thất cũng vừa có thai……….”
Thời điểm đám người Lục hoàng tử đi vào, Kiều Sở cười khổ thầm nghĩ, mấy tên hoàng tử này mỗi người cũng không phải cọng rơm may mắn gì, đúng ra là oan gia ngõ hẹp, lần trước ở Hạ vương phủ gặp một lần là lúc thái tử dẫn theo bọn họ đi bắt kẻ thông dâm, sau lại chạm mặt ở Thiên Hương các cùng Thuần Phong tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt chống lại Thượng Quan Kinh Hồng.
Mà người kia nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng cùng Kiều Sở thì ai nấy cũng đều khẽ giật mình.
*****
Duệ vương phủ.
Trong thư phòng của Thượng Quan Kinh Hồng, đèn đuốc sáng trưng.
Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh đều có mặt, trừ bọn họ ra còn có cả Lang Lâm Linh.
Một gã sai vặt bước vào thấp giọng bẩm báo vài câu.
Mọi người đều đang trong lúc bối rối, nghe vậy đều thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Lang Lâm Linh. Nàng xoa vội mi tâm, lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ, không có tin tức gì cả!”
Cảnh Bình cười khổ: “Rất có thể gia bọn họ bị tạm giữ trong cung”
Mà buổi trưa, đạo thánh chỉ thứ hai đã mang Trầm Thanh Linh đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.