Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi
Quyển 2 - Chương 3: KHÓ KHĂN TIẾN VÀO DUỆ VƯƠNG PHỦ.
Mặc Vũ Bích Ca
20/07/2021
Nam tử khiển trách: “Nếu tại ngươi ồn ào mà chúng ta bị phát hiện làm hỏng chuyện của chủ tử, ta trở về sẽ đem cái nhũ câu của nhà ngươi ra dẫm cho bằng phẳng! Cái từ tục tĩu này là ai dạy ngươi?”
Thiếu niên bĩu môi đáp: “Chủ tử”
Nam tử: “…”
Cuối cùng nam tử nói: “Chủ tử có thể dạy, ngươi không thể học, biết chưa.”
Thiếu niên: “…”
Bỗng một giọng nói từ từ chen vào: “Tứ Đại, Mỹ Nhân, đừng ầm ĩ nữa, chuyện này đã muốn hỏng rồi”
Tứ Đại Mỹ Nhân.
Tuy bị chủ tử ban cho hai cái tên phi thường lập dị này cũng đã nhiều năm, nhưng mỗi khi bị chủ tử gọi lên, thiếu niên với nam tử vẫn nhịn không được giật giật khóe môi. Cả hai xoay người nhìn lại, đã thấy sau lưng thiếu niên lục y đứng bên cạnh không biết từ lúc nào dư ra thêm một gã đại hán râu ria đầy mặt, ở thắt lưng thiếu niên kia bị một thanh chủy thủ kề sát.
Hai người kinh hãi, nam tử cả giận: “Đô Mã, chủ tử là đồ đệ của ngươi, hổ dữ còn không ăn thịt con!!!”
Thiếu niên cười lạnh, mỉa mai hỏi: “Mỹ Nhân, hắn có xem chủ tử của chúng ta là đồ đệ sao? Ngày xưa dạy dỗ, hắn dạy cho Kiều Mi, Kiều Dung là thượng thừa nhất đẳng gì gì đó, còn dạy cho chủ tử của chúng ta bất quá chỉ toàn là da lông”
“Đô Mã, ngươi biết rõ người cùng thái tử định ra ước hẹn ngày từ đầu vốn là chủ tử Kiều Sở của chúng ta chứ không phải Kiều Mi công chúa mà! Giờ mẫu thân chủ tử gặp nạn, lãnh chủ lại không chịu cứu, chúng ta mới phải chạy tới Triêu Ca cầu một cơ hội nhỏ bé, chỉ khi chủ tử thành Duệ vương phi mới có thể cứu được phu nhân”
“Lãnh chủ có năm vị công chúa, đại công chúa và nhị công chúa đều đã lấy chồng, ngũ công chúa tuổi lại nhỏ. Lão hoàng đế kia đã nói tất cả kiều gia khuê nữ đều có thể dự thi. Vậy Tứ công chúa Kiều Dung có thể tới, vì sao Tam công chúa Kiều Sở của chúng ta thì không chứ? Thật đáng trách lãnh chủ chỉ cho mỗi tứ công chúa đi, vậy mà vẫn còn phái ngươi tới cản trở chúng ta”
Vị đại hán tên gọi Đô Mã kia cười châm biếm: “Nha đầu, việc chúng ta mai phục ngay từ đầu chủ tử các ngươi đã dự tính trước, ngươi cần gì phải ra vẻ kinh ngạc? Nếu không việc gì các ngươi phải cải nam trang, lại càng không đợi đến khi gặp được quan nghi lễ mới báo tục danh, sau đó an tâm tiến vào vương phủ?”
Tứ Đại Mỹ Nhân đưa mắt nhìn chủ tử của mình, chính là thiếu niên lục y Kiều Sở từ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, Kiều Sở thu lại chiếc khăn che mặt, thản nhiên cười: “Không, Kiều Sở ngu dốt, vốn chỉ biết là có người mai phục, nếu không cẩn thận lộ diện, sợ là chưa tới trước mặt quan lễ nghi đã bị người bắt lại. Còn đang muốn tìm kế thoát thân, không nghĩ tới nhanh vậy đã bị phát hiện, cũng không nghĩ tới người được Kiều Mi tỷ tỷ phái đến lại là Đô Mã sư phụ”
Con ngươi Mỹ Nhân đột nhiên ngưng ánh sáng lạnh, Kiều Sở liếc nhanh nhìn nàng một cái, lắc đầu. Đô Mã cười lạnh: “Ngươi vì trợ giúp Kiều Sở vượt qua khỏi đại mạc thân đã trúng kịch độc, nếu gắng sức vận công sẽ càng chết nhanh hơn thôi”
Mỹ Nhân lạnh lùng đáp trả: “Không phiền ngươi phải nhắc, ta dù phải từ bỏ cái mạng nhỏ này cũng quyết đưa nàng ấy vào ”
Đô Mã nhẹ giọng: “Nhóc con, thân thể của ngươi giờ khác trước, có lấy cái chết cũng không đưa được nàng ta vào”
Tứ Đại giận dữ, liếc mắt nhìn Mỹ Nhân, lại thấy Mỹ Nhân nhìn Kiều Sở, Kiều Sở hơi hơi nhíu mi, lại nhìn về phía trước.
Trước cửa Duệ vương phủ, hai cỗ kiệu vừa dừng lại. Nguyên bản trước cửa vương phủ đang ồn ào huyên náo đột nhiên yên tĩnh, mọi âm thanh đều dừng lại, mọi người đưa mắt nhìn theo một nữ tử từ trong cỗ kiệu thứ nhất bước ra.
Thiếu niên bĩu môi đáp: “Chủ tử”
Nam tử: “…”
Cuối cùng nam tử nói: “Chủ tử có thể dạy, ngươi không thể học, biết chưa.”
Thiếu niên: “…”
Bỗng một giọng nói từ từ chen vào: “Tứ Đại, Mỹ Nhân, đừng ầm ĩ nữa, chuyện này đã muốn hỏng rồi”
Tứ Đại Mỹ Nhân.
Tuy bị chủ tử ban cho hai cái tên phi thường lập dị này cũng đã nhiều năm, nhưng mỗi khi bị chủ tử gọi lên, thiếu niên với nam tử vẫn nhịn không được giật giật khóe môi. Cả hai xoay người nhìn lại, đã thấy sau lưng thiếu niên lục y đứng bên cạnh không biết từ lúc nào dư ra thêm một gã đại hán râu ria đầy mặt, ở thắt lưng thiếu niên kia bị một thanh chủy thủ kề sát.
Hai người kinh hãi, nam tử cả giận: “Đô Mã, chủ tử là đồ đệ của ngươi, hổ dữ còn không ăn thịt con!!!”
Thiếu niên cười lạnh, mỉa mai hỏi: “Mỹ Nhân, hắn có xem chủ tử của chúng ta là đồ đệ sao? Ngày xưa dạy dỗ, hắn dạy cho Kiều Mi, Kiều Dung là thượng thừa nhất đẳng gì gì đó, còn dạy cho chủ tử của chúng ta bất quá chỉ toàn là da lông”
“Đô Mã, ngươi biết rõ người cùng thái tử định ra ước hẹn ngày từ đầu vốn là chủ tử Kiều Sở của chúng ta chứ không phải Kiều Mi công chúa mà! Giờ mẫu thân chủ tử gặp nạn, lãnh chủ lại không chịu cứu, chúng ta mới phải chạy tới Triêu Ca cầu một cơ hội nhỏ bé, chỉ khi chủ tử thành Duệ vương phi mới có thể cứu được phu nhân”
“Lãnh chủ có năm vị công chúa, đại công chúa và nhị công chúa đều đã lấy chồng, ngũ công chúa tuổi lại nhỏ. Lão hoàng đế kia đã nói tất cả kiều gia khuê nữ đều có thể dự thi. Vậy Tứ công chúa Kiều Dung có thể tới, vì sao Tam công chúa Kiều Sở của chúng ta thì không chứ? Thật đáng trách lãnh chủ chỉ cho mỗi tứ công chúa đi, vậy mà vẫn còn phái ngươi tới cản trở chúng ta”
Vị đại hán tên gọi Đô Mã kia cười châm biếm: “Nha đầu, việc chúng ta mai phục ngay từ đầu chủ tử các ngươi đã dự tính trước, ngươi cần gì phải ra vẻ kinh ngạc? Nếu không việc gì các ngươi phải cải nam trang, lại càng không đợi đến khi gặp được quan nghi lễ mới báo tục danh, sau đó an tâm tiến vào vương phủ?”
Tứ Đại Mỹ Nhân đưa mắt nhìn chủ tử của mình, chính là thiếu niên lục y Kiều Sở từ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, Kiều Sở thu lại chiếc khăn che mặt, thản nhiên cười: “Không, Kiều Sở ngu dốt, vốn chỉ biết là có người mai phục, nếu không cẩn thận lộ diện, sợ là chưa tới trước mặt quan lễ nghi đã bị người bắt lại. Còn đang muốn tìm kế thoát thân, không nghĩ tới nhanh vậy đã bị phát hiện, cũng không nghĩ tới người được Kiều Mi tỷ tỷ phái đến lại là Đô Mã sư phụ”
Con ngươi Mỹ Nhân đột nhiên ngưng ánh sáng lạnh, Kiều Sở liếc nhanh nhìn nàng một cái, lắc đầu. Đô Mã cười lạnh: “Ngươi vì trợ giúp Kiều Sở vượt qua khỏi đại mạc thân đã trúng kịch độc, nếu gắng sức vận công sẽ càng chết nhanh hơn thôi”
Mỹ Nhân lạnh lùng đáp trả: “Không phiền ngươi phải nhắc, ta dù phải từ bỏ cái mạng nhỏ này cũng quyết đưa nàng ấy vào ”
Đô Mã nhẹ giọng: “Nhóc con, thân thể của ngươi giờ khác trước, có lấy cái chết cũng không đưa được nàng ta vào”
Tứ Đại giận dữ, liếc mắt nhìn Mỹ Nhân, lại thấy Mỹ Nhân nhìn Kiều Sở, Kiều Sở hơi hơi nhíu mi, lại nhìn về phía trước.
Trước cửa Duệ vương phủ, hai cỗ kiệu vừa dừng lại. Nguyên bản trước cửa vương phủ đang ồn ào huyên náo đột nhiên yên tĩnh, mọi âm thanh đều dừng lại, mọi người đưa mắt nhìn theo một nữ tử từ trong cỗ kiệu thứ nhất bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.