Phi Ngã Khuynh Thành: Vương Gia Muốn Hưu Phi
Quyển 2 - Chương 75: Ngoài điện Kim Loan.
Mặc Vũ Bích Ca
21/07/2021
Hắn mím môi cười lạnh, thoáng nhìn Hạ vương.
Nàng cùng Cửu đệ của hắn dường như có qua lại thân mật, nàng hẳn là đã nói cho Thượng Quan Kinh Thông biết giao dịch giữa hai người rồi có đúng không? Phải cũng thế, mà không phải cũng thế, vốn huynh đệ mấy người bọn họ, ai cũng hiểu được, không ai phục ai, cho nên ai cũng không cần đâm sau lưng ai, chủ yếu mỗi người chỉ cần trước mặt phụ hoàng diễn cho thật tốt vở kịch huynh thuận đệ kính là được! Chỉ có điều, Kiều Sở, ngươi hiện tại có thể tránh vào cung, cô tạm thời không thể động vào ngươi, nhưng cô nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Bên kia, Lang Lâm Linh từ trong đám người bước ra, hạ thấp người nói: “Hoàng thượng, Trang phi nương nương, hoàng thượng vừa tứ hôn Lâm Linh, Lâm Linh giờ cũng là con dâu của Thường phi nương nương. Lâm Linh thiết nghĩ cũng nên qua đó bái tế Thường phi nương nương, nếu không thật khó có thể an tâm”
Tim Kiều Sở thót một cái, ánh mắt vốn đang dán lên người Duệ vương chậm rãi chuyển sang Lang Lâm Linh, tứ hôn sao?
Lang Lâm Linh dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, quay người nhìn nàng nhẹ mỉm cười một cái.
Trên người Lâm Linh khoác một chiếc áo choàng màu xám, Kiều Sở ngẩn ra, đó chính là cáo choàng của Thượng Quan Kinh Hồng.
Nhớ tới ngày đó, lúc nàng còn ở Duệ vương phủ, Mạc công công tới tuyên chỉ, lệnh cho nàng tới phủ thái tử.
Sau lại, nàng và hắn hai người trong lòng đều là vội vã, hắn vội vã tiến cung, còn nàng vội vã đến phủ thái tử, đi gặp người nọ. Vội vã tới mức hắn nói nàng chờ hắn một lát, nàng đã khẩn cấp lên xe ngựa, xe ngựa cũng lập tức khởi hành.
Lúc xe ngựa đã chạy đi được một quãng, nàng nhìn thấy hắn cầm áo choàng đuổi theo phía sau, hắn chạy theo một đoạn rồi đứng lại, giữa trời phong tuyết im lặng nhìn xe ngựa của nàng càng lúc càng xa.
Trang phi lúc này cũng ngẩn ra, Hạ vương cười nói: “Mẫu phi tới trễ nên không biết, phụ hoàng vừa rồi đã tứ hôn Bát ca với Lang tiểu thư, tấn phong Lang tiểu thư làm Duệ phương nguyên phi”
Trang phi rủ mi mắt, nhưng lập tức liền cười nói: “Kia thật đúng là đại hỉ…”
Tứ Đại Mỹ Nhân đi theo Kiều Sở, lúc này đứng sau lưng nàng cùng nhau trao đổi cái ánh mắt, lặng lẽ nhìn về phía chủ tử của mình.
Kiều Sở đột nhiên có chút mờ mịt.
Ánh mắt tựa như đang xem kịch vui từ bốn phía dán lên người nàng mang đến cái cảm giác khó chịu rằng nàng là kẻ thua cuộc, khiến lòng nàng trở nên mờ mịt.
Trong ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng lại không hề có nàng.
Hắn nhìn Hạ vương và Trang phi nương nương một cái, sau đó ngưng hướng Lang Lâm Linh đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt đó ấm áp ôn nhu điềm tĩnh, tựa như ngày đó khi hắn băng bó vết thương cho nàng, cũng đã từng nhìn nàng như vậy.
Nàng đột nhiên nghĩ, nếu, thật sự là nếu, nếu hắn thật sự từng thích nàng.
Có phải là ngày đó nàng đắc ý vênh váo như vậy rời khỏi Duệ vương phủ, lúc gặp chuyện còn không tim không phổi đẩy hết sự nguy hiểm dồn vào hắn, cũng là đẩy hắn ra xa khỏi nàng?
Nàng hoảng hốt, lại nghe hoàng đế nói: làm khó Linh nha đầu hiếu tâm này, ngươi mau cùng Trang phi qua đó một chuyến đi.
Lát sau, đám đông di chuyển, nàng ở trong đám đông đi sát bên người hắn.
Nàng thấp giọng hỏi, thương thế của ngươi có khá lên chút nào không.
Hắn tựa hồ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó liền không nói thêm gì nữa, đều tự ly tán trong đám người.
*****
Đêm, hoàng cung, Sơ Vân cung.
Kiều Sở đem đèn cung đình đặt vào bấc cạnh cửa, sau đó cầm lấy cái chổi trong tay Tứ Đại, đi đến một góc trong sảnh bắt đầu quét bụi. Tứ Đại Mỹ Nhân cũng thức thời, tự mình đi đến những góc khác, cũng bắt đầu quét dọn theo nàng.
Ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ cây đèn, nhưng vẫn chiếu rõ trong phòng một đống hỗn độn, nơi nơi đều là tơ nhện. Đây là nơi ở trước kia của mẫu thân Duệ vương, chính là Thường phi nương nương.
Ở trước cửa vẫn còn sót lại chút tro bụi tiền giấy cuộn theo gió, là do ban ngày, Trang phi đã đưa nàng cùng Lang Lâm Linh tới nơi này bái tế. Lúc nội thị mở cửa, lại không có một ai tiến vào bên trong, chỉ đứng ngoài cửa làm chút nghi thức hiến tế đơn giản. Bởi vì, chuyện bái tế chỉ là cái cớ để nàng có thể được vào cung, cho nên trước đó nghi thức cũng chỉ được chuẩn bị một cách sơ sài.
Trang phi cũng thật thông minh, dùng phương pháp không chút dấu vết như vậy để đem nàng tiến cung.
Nàng lúc ấy gửi cho Hạ vương phong thư, bên trong có nói nhờ hắn thỉnh cầu mẫu thân hắn hỗ trợ, tìm cách đưa nàng tiến cung. Trừ cái đó ra nàng không nói thêm bất cứ điều gì nữa, không hề nói cho hắn biết lý do là vì nàng muốn tránh khỏi thái tử. Có một số việc, vẫn là đơn giản mới tốt.
Nhưng ban ngày nàng tới bái tế, nhìn thấy nơi này bị tàn phá trong lòng thực sự khó chịu. Khung cảnh điêu linh tựa như sự sủng ái mà hoàng đế dành cho Thường phi nương nương trước kia hết thảy đều tan như mây khói, nếu quả thật là yêu, vì sao lại nhẫn tâm bỏ mặc nó như vậy?
Buổi tối, nàng đánh thức hai nha đầu, lặng lẽ đến đây, muốn đem nơi này sửa sang lại một chút. Nói không rõ là vì Thượng Quan Kinh Hồng, hay vẫn là vì vị nữ nhân hồng nhan bạc mệnh kia?
“Chủ tử, người thật không công bằng, giao cho Mỹ Nhân cả hai việc đều là việc trọng đại, nào là đưa tin cho Hạ vương, nào là đưa tin cho thái tử, còn giao cho ta cũng chỉ là nội trong một đêm gói ghém đồ đạc!” Giọng hờn dỗi của Tứ Đại bỗng vang lên phía sau.
Mỹ Nhân cười lạnh: “Cho ngươi đi truyền tin? Hạ vương phủ không gần, cước bộ của ngươi có nhanh không? Kim Loan điện thủ vệ nghiêm ngặt, giống như ban ngày ngươi đã thấy, ngươi có thể đánh lại được không?”
Tứ Đại cười gượng vài tiếng: “Vẫn là chủ tử thông minh, người phân công rất là thỏa đáng a~”
Nàng ngừng tay một chút, cười nói :”Các ngươi không cần chọc cười ta, ta rất ổn”
“Ổn mới là lạ, chủ tử……..Người là vì chuyện của thái tử mà rầu rĩ sao?”
Nàng ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói :”Không phải”
Tứ Đại sáp lại, ôm lấy nàng :”Đúng đúng. Nhưng mà, chủ tử, ta thật sự không hiểu vì sao người phải làm như vậy?”
Chổi trong tay hơi khựng lại, Kiều Sở cười khổ.
Tại sao phải làm vậy ư?
Có lẽ là nàng thật sự đã thay đổi, nàng bắt đầu hiểu được cần phải bảo vệ chính mình. Khi hắn đưa ra cho nàng bảng giá, trong lòng nàng đã có quyết định.
Nàng có hàng ngàn cách để từ chối hắn, nhưng cuối cùng lại chọn lựa cách trước mặt mọi người cho hắn biết đáp án, khiến cho hắn tức giận thất thố. Hơn nữa, Trang phi rất nhanh cũng sẽ xuất hiện, vì nàng mà tìm cách giúp nàng rời khỏi phủ thái tử. Như vậy, cho dù hắn muốn tìm nàng tính sổ cũng tạm thời là không thể.
Chỉ có như vậy, mới đủ để hắn tức giận đối với nàng. Cũng chỉ có như vậy, mới khiến chính mình không còn đường lui.
Nếu tiếp tục cùng hắn dây dưa, nàng có thể đoán kết quả của chính mình là cái gì: lại yêu, lại thương.
Nếu như nói nàng là vì sự sống chết của Tần Ca mà đến, như vậy, sau khi hắn đăng cơ, nàng sẽ tìm cách làm thay đổi thời gian sinh tử của hắn. Hoặc, giống như nàng từng vô tình đề cập qua với Tứ Đại cùng Mỹ Nhân, là ngăn cản hắn lên ngôi cửu ngũ. Về phần tình yêu rẻ mạt của nàng, nàng cũng không cần hồi đáp, yêu thêm một lần nữa, kết cục của nàng chỉ có thể là chết. Tuy rằng Lâm Lang nói với nàng, nếu được hồi đáp đã là rất tốt, nhưng thực tế thực sự rất tàn khốc.
Huống chi, nàng mặc dù không hiểu được chút gì về Duệ vương, nhưng hắn từng cứu mạng Mỹ Nhân, hắn đối với nàng rất tốt, tuy rằng nàng không biết đó là thật tình hay giả ý, nhưng nàng tình nguyện tin là thật, nàng không muốn tổn thương đến hắn.
Nàng cùng Cửu đệ của hắn dường như có qua lại thân mật, nàng hẳn là đã nói cho Thượng Quan Kinh Thông biết giao dịch giữa hai người rồi có đúng không? Phải cũng thế, mà không phải cũng thế, vốn huynh đệ mấy người bọn họ, ai cũng hiểu được, không ai phục ai, cho nên ai cũng không cần đâm sau lưng ai, chủ yếu mỗi người chỉ cần trước mặt phụ hoàng diễn cho thật tốt vở kịch huynh thuận đệ kính là được! Chỉ có điều, Kiều Sở, ngươi hiện tại có thể tránh vào cung, cô tạm thời không thể động vào ngươi, nhưng cô nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
Bên kia, Lang Lâm Linh từ trong đám người bước ra, hạ thấp người nói: “Hoàng thượng, Trang phi nương nương, hoàng thượng vừa tứ hôn Lâm Linh, Lâm Linh giờ cũng là con dâu của Thường phi nương nương. Lâm Linh thiết nghĩ cũng nên qua đó bái tế Thường phi nương nương, nếu không thật khó có thể an tâm”
Tim Kiều Sở thót một cái, ánh mắt vốn đang dán lên người Duệ vương chậm rãi chuyển sang Lang Lâm Linh, tứ hôn sao?
Lang Lâm Linh dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của nàng, quay người nhìn nàng nhẹ mỉm cười một cái.
Trên người Lâm Linh khoác một chiếc áo choàng màu xám, Kiều Sở ngẩn ra, đó chính là cáo choàng của Thượng Quan Kinh Hồng.
Nhớ tới ngày đó, lúc nàng còn ở Duệ vương phủ, Mạc công công tới tuyên chỉ, lệnh cho nàng tới phủ thái tử.
Sau lại, nàng và hắn hai người trong lòng đều là vội vã, hắn vội vã tiến cung, còn nàng vội vã đến phủ thái tử, đi gặp người nọ. Vội vã tới mức hắn nói nàng chờ hắn một lát, nàng đã khẩn cấp lên xe ngựa, xe ngựa cũng lập tức khởi hành.
Lúc xe ngựa đã chạy đi được một quãng, nàng nhìn thấy hắn cầm áo choàng đuổi theo phía sau, hắn chạy theo một đoạn rồi đứng lại, giữa trời phong tuyết im lặng nhìn xe ngựa của nàng càng lúc càng xa.
Trang phi lúc này cũng ngẩn ra, Hạ vương cười nói: “Mẫu phi tới trễ nên không biết, phụ hoàng vừa rồi đã tứ hôn Bát ca với Lang tiểu thư, tấn phong Lang tiểu thư làm Duệ phương nguyên phi”
Trang phi rủ mi mắt, nhưng lập tức liền cười nói: “Kia thật đúng là đại hỉ…”
Tứ Đại Mỹ Nhân đi theo Kiều Sở, lúc này đứng sau lưng nàng cùng nhau trao đổi cái ánh mắt, lặng lẽ nhìn về phía chủ tử của mình.
Kiều Sở đột nhiên có chút mờ mịt.
Ánh mắt tựa như đang xem kịch vui từ bốn phía dán lên người nàng mang đến cái cảm giác khó chịu rằng nàng là kẻ thua cuộc, khiến lòng nàng trở nên mờ mịt.
Trong ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng lại không hề có nàng.
Hắn nhìn Hạ vương và Trang phi nương nương một cái, sau đó ngưng hướng Lang Lâm Linh đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt đó ấm áp ôn nhu điềm tĩnh, tựa như ngày đó khi hắn băng bó vết thương cho nàng, cũng đã từng nhìn nàng như vậy.
Nàng đột nhiên nghĩ, nếu, thật sự là nếu, nếu hắn thật sự từng thích nàng.
Có phải là ngày đó nàng đắc ý vênh váo như vậy rời khỏi Duệ vương phủ, lúc gặp chuyện còn không tim không phổi đẩy hết sự nguy hiểm dồn vào hắn, cũng là đẩy hắn ra xa khỏi nàng?
Nàng hoảng hốt, lại nghe hoàng đế nói: làm khó Linh nha đầu hiếu tâm này, ngươi mau cùng Trang phi qua đó một chuyến đi.
Lát sau, đám đông di chuyển, nàng ở trong đám đông đi sát bên người hắn.
Nàng thấp giọng hỏi, thương thế của ngươi có khá lên chút nào không.
Hắn tựa hồ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó liền không nói thêm gì nữa, đều tự ly tán trong đám người.
*****
Đêm, hoàng cung, Sơ Vân cung.
Kiều Sở đem đèn cung đình đặt vào bấc cạnh cửa, sau đó cầm lấy cái chổi trong tay Tứ Đại, đi đến một góc trong sảnh bắt đầu quét bụi. Tứ Đại Mỹ Nhân cũng thức thời, tự mình đi đến những góc khác, cũng bắt đầu quét dọn theo nàng.
Ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ cây đèn, nhưng vẫn chiếu rõ trong phòng một đống hỗn độn, nơi nơi đều là tơ nhện. Đây là nơi ở trước kia của mẫu thân Duệ vương, chính là Thường phi nương nương.
Ở trước cửa vẫn còn sót lại chút tro bụi tiền giấy cuộn theo gió, là do ban ngày, Trang phi đã đưa nàng cùng Lang Lâm Linh tới nơi này bái tế. Lúc nội thị mở cửa, lại không có một ai tiến vào bên trong, chỉ đứng ngoài cửa làm chút nghi thức hiến tế đơn giản. Bởi vì, chuyện bái tế chỉ là cái cớ để nàng có thể được vào cung, cho nên trước đó nghi thức cũng chỉ được chuẩn bị một cách sơ sài.
Trang phi cũng thật thông minh, dùng phương pháp không chút dấu vết như vậy để đem nàng tiến cung.
Nàng lúc ấy gửi cho Hạ vương phong thư, bên trong có nói nhờ hắn thỉnh cầu mẫu thân hắn hỗ trợ, tìm cách đưa nàng tiến cung. Trừ cái đó ra nàng không nói thêm bất cứ điều gì nữa, không hề nói cho hắn biết lý do là vì nàng muốn tránh khỏi thái tử. Có một số việc, vẫn là đơn giản mới tốt.
Nhưng ban ngày nàng tới bái tế, nhìn thấy nơi này bị tàn phá trong lòng thực sự khó chịu. Khung cảnh điêu linh tựa như sự sủng ái mà hoàng đế dành cho Thường phi nương nương trước kia hết thảy đều tan như mây khói, nếu quả thật là yêu, vì sao lại nhẫn tâm bỏ mặc nó như vậy?
Buổi tối, nàng đánh thức hai nha đầu, lặng lẽ đến đây, muốn đem nơi này sửa sang lại một chút. Nói không rõ là vì Thượng Quan Kinh Hồng, hay vẫn là vì vị nữ nhân hồng nhan bạc mệnh kia?
“Chủ tử, người thật không công bằng, giao cho Mỹ Nhân cả hai việc đều là việc trọng đại, nào là đưa tin cho Hạ vương, nào là đưa tin cho thái tử, còn giao cho ta cũng chỉ là nội trong một đêm gói ghém đồ đạc!” Giọng hờn dỗi của Tứ Đại bỗng vang lên phía sau.
Mỹ Nhân cười lạnh: “Cho ngươi đi truyền tin? Hạ vương phủ không gần, cước bộ của ngươi có nhanh không? Kim Loan điện thủ vệ nghiêm ngặt, giống như ban ngày ngươi đã thấy, ngươi có thể đánh lại được không?”
Tứ Đại cười gượng vài tiếng: “Vẫn là chủ tử thông minh, người phân công rất là thỏa đáng a~”
Nàng ngừng tay một chút, cười nói :”Các ngươi không cần chọc cười ta, ta rất ổn”
“Ổn mới là lạ, chủ tử……..Người là vì chuyện của thái tử mà rầu rĩ sao?”
Nàng ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói :”Không phải”
Tứ Đại sáp lại, ôm lấy nàng :”Đúng đúng. Nhưng mà, chủ tử, ta thật sự không hiểu vì sao người phải làm như vậy?”
Chổi trong tay hơi khựng lại, Kiều Sở cười khổ.
Tại sao phải làm vậy ư?
Có lẽ là nàng thật sự đã thay đổi, nàng bắt đầu hiểu được cần phải bảo vệ chính mình. Khi hắn đưa ra cho nàng bảng giá, trong lòng nàng đã có quyết định.
Nàng có hàng ngàn cách để từ chối hắn, nhưng cuối cùng lại chọn lựa cách trước mặt mọi người cho hắn biết đáp án, khiến cho hắn tức giận thất thố. Hơn nữa, Trang phi rất nhanh cũng sẽ xuất hiện, vì nàng mà tìm cách giúp nàng rời khỏi phủ thái tử. Như vậy, cho dù hắn muốn tìm nàng tính sổ cũng tạm thời là không thể.
Chỉ có như vậy, mới đủ để hắn tức giận đối với nàng. Cũng chỉ có như vậy, mới khiến chính mình không còn đường lui.
Nếu tiếp tục cùng hắn dây dưa, nàng có thể đoán kết quả của chính mình là cái gì: lại yêu, lại thương.
Nếu như nói nàng là vì sự sống chết của Tần Ca mà đến, như vậy, sau khi hắn đăng cơ, nàng sẽ tìm cách làm thay đổi thời gian sinh tử của hắn. Hoặc, giống như nàng từng vô tình đề cập qua với Tứ Đại cùng Mỹ Nhân, là ngăn cản hắn lên ngôi cửu ngũ. Về phần tình yêu rẻ mạt của nàng, nàng cũng không cần hồi đáp, yêu thêm một lần nữa, kết cục của nàng chỉ có thể là chết. Tuy rằng Lâm Lang nói với nàng, nếu được hồi đáp đã là rất tốt, nhưng thực tế thực sự rất tàn khốc.
Huống chi, nàng mặc dù không hiểu được chút gì về Duệ vương, nhưng hắn từng cứu mạng Mỹ Nhân, hắn đối với nàng rất tốt, tuy rằng nàng không biết đó là thật tình hay giả ý, nhưng nàng tình nguyện tin là thật, nàng không muốn tổn thương đến hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.