Phi Thăng Bằng Phương Thức Tu Luyện Không Đứng Đắn
Chương 41:
Định Ly
30/09/2024
Vạn Hòa không hổ là tinh anh của nội môn, thực lực vượt xa nàng, chỉ riêng cảnh giới áp chế đã làm cho linh khí trong cơ thể nàng vận chuyển một cách trì trệ, độ khó khi thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ tăng lên rất nhiều.
Mắt thấy hắn ta đưa mắt ra hiệu cho tên tiểu đệ phía sau, đệ tử kia xoay người trực tiếp đi về phía tạp dịch viện, Tần Thất Huyền căng da đầu nói: “Bọn họ nói cho ta biết rồi.”
Vạn Hòa như cười như không nhìn nàng chằm chằm, "Ồ, là sao, là đao của Vạn Hòa ta không đủ bén?" Vào lúc hắn ta mở lời, một thanh đao nhỏ mỏng như cánh ve dán lên má của Tần Thất Huyền, "Một tạp dịch nho nhỏ, cũng dám vi phạm mệnh lệnh của ta?"
Đao nhỏ vỗ nhẹ lên hai má, Vạn Hòa thản nhiên nói: "Cho mặt mũi mà không biết điều...”
Tầm mắt dời xuống, dừng lại trên tấm thẻ gỗ Tần Thất Huyền đang cầm trong tay, Vạn Hòa nhíu mày, cười nhạo một tiếng: “Định vào Vạn Hà Loan trốn một năm?” Vừa nói xong, Thiên Tàm đao nhẹ nhàng vạch một cái, vạch ra một đường đao trên mặt trái của Tần Thất Huyền.
Máu tươi theo lưỡi dao mỏng thấm vào thân đao, nhuộm Thiên Tàm đao thành một màu đỏ ửng.
“Làm thế này trông có vẻ đối xứng hơn nhiều.” Hắn ta nhìn gương mặt của Tần Thất Huyền, cười nói.
"Vốn ta cảm thấy ngươi có vài phần bản lĩnh, dự định cho ngươi ở lại bên người bồi dưỡng một phen, nhưng nếu ngươi đã không biết tốt xấu..." Thiên Tàm Đao chuyển hướng, mũi đao ánh ra ánh sáng lạnh nhắm ngay vào mắt trái Tần Thất Huyền: “Vậy thì phế đi!”
Trong nháy mắt khi hàn đao đâm tới, Tần Thất Huyền điên cuồng rít gào trong thức hải: "Hệ thống, tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển!"
Trốn ở đâu mà chẳng là trốn, bây giờ hệ thống đã cho tự động tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vậy nàng có thể lần nữa xông vào Thanh Loan Phong!
Cho dù lão tổ có tỉnh, thì chí ít cũng tốt hơn là chết trong tay cái tên cặn bã tiếu lí tàng đao (*) Vạn Hòa này!
(*) tiếu lí tàng đao: là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao.
Nếu phải chết, cũng là chết trong tay lão tổ, vô cùng có mặt mũi…
Mới vừa hô tu luyện xong, Tần Thất Huyền liền cảm giác được linh khí bị áp chế trong cơ thể thoát khỏi trói buộc, khi vận hành không còn cảm giác bị trì trệ như trước nữa.
Chỉ trong một hơi thở, linh khí dồi dào hóa thành một vòng tuần hoàn lớn, thân thể của nàng lập tức biến mất, phảng phất cùng gió mát, mây trôi, bóng cây trong thiên địa hợp hai làm một, hòa vào thiên địa, hóa thành tự nhiên.
Thuận gió mà lên, đạp lên mây đuổi theo mặt trời.
Vạn Hòa trơ mắt nhìn người bị hàn đao dí sát vào biến mất ngay tại chỗ, hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nói: "Nếu sớm biết ngươi có thân pháp không tồi, ta..." Hắn ta nhìn qua tiểu viện tạp dịch bị U Minh quỷ vực bao phủ, cỏ cây bị bẻ gãy, đầy đất cháy đen.
Những dấu vết bị ngọn lửa thiêu đốt kia nói rõ lúc ấy Đồ Bình An đã vận dụng hạch đào Lôi Hỏa. Có thể chống đỡ dưới Quỷ Vực của Đồ Bình An lâu như vậy, ngay cả hạch đào Lôi Hỏa cũng có thể né tránh, đủ để chứng minh thân pháp của Tần Thất Huyền không tầm thường.
Trên người nàng có truyền thừa thần bí, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được.
Vạn Hòa mở quạt xếp trong tay ra, phẩy nhẹ hai cái, vẻ mặt tự tin nói: "Biết ẩn nấp cũng vô dụng, trận pháp khốn lao đã sớm bố trí xong rồi, không có sự cho phép của ta thì ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.”
Vừa dứt lời, hắn ta nhíu mày, có chút không xác định nhìn về phía ông lão quản sự, "Nàng ta có còn ở đây không?”
Trận pháp khốn lao được khắc lên quạt xếp trong tay hắn ta, đây là linh khí sư phụ hắn ta thưởng cho hắn ta, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ thì cũng có thể dễ dàng vây khốn, thế nhưng vừa rồi, hắn ta rõ ràng cảm giác được có một nguồn khí tức rời khỏi sự khống chế của mình, nhưng quạt xếp lại không có bất kỳ hư hao gì, điều này làm cho Vạn Hòa vô cùng khó hiểu —— nàng còn ở đây không? Nếu không có ở đây, vậy nàng thoát khỏi khốn trận như thế nào? Chẳng lẽ thân pháp của nàng còn mạnh hơn cả Kim Đan kỳ sao?
Mắt thấy hắn ta đưa mắt ra hiệu cho tên tiểu đệ phía sau, đệ tử kia xoay người trực tiếp đi về phía tạp dịch viện, Tần Thất Huyền căng da đầu nói: “Bọn họ nói cho ta biết rồi.”
Vạn Hòa như cười như không nhìn nàng chằm chằm, "Ồ, là sao, là đao của Vạn Hòa ta không đủ bén?" Vào lúc hắn ta mở lời, một thanh đao nhỏ mỏng như cánh ve dán lên má của Tần Thất Huyền, "Một tạp dịch nho nhỏ, cũng dám vi phạm mệnh lệnh của ta?"
Đao nhỏ vỗ nhẹ lên hai má, Vạn Hòa thản nhiên nói: "Cho mặt mũi mà không biết điều...”
Tầm mắt dời xuống, dừng lại trên tấm thẻ gỗ Tần Thất Huyền đang cầm trong tay, Vạn Hòa nhíu mày, cười nhạo một tiếng: “Định vào Vạn Hà Loan trốn một năm?” Vừa nói xong, Thiên Tàm đao nhẹ nhàng vạch một cái, vạch ra một đường đao trên mặt trái của Tần Thất Huyền.
Máu tươi theo lưỡi dao mỏng thấm vào thân đao, nhuộm Thiên Tàm đao thành một màu đỏ ửng.
“Làm thế này trông có vẻ đối xứng hơn nhiều.” Hắn ta nhìn gương mặt của Tần Thất Huyền, cười nói.
"Vốn ta cảm thấy ngươi có vài phần bản lĩnh, dự định cho ngươi ở lại bên người bồi dưỡng một phen, nhưng nếu ngươi đã không biết tốt xấu..." Thiên Tàm Đao chuyển hướng, mũi đao ánh ra ánh sáng lạnh nhắm ngay vào mắt trái Tần Thất Huyền: “Vậy thì phế đi!”
Trong nháy mắt khi hàn đao đâm tới, Tần Thất Huyền điên cuồng rít gào trong thức hải: "Hệ thống, tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển!"
Trốn ở đâu mà chẳng là trốn, bây giờ hệ thống đã cho tự động tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, vậy nàng có thể lần nữa xông vào Thanh Loan Phong!
Cho dù lão tổ có tỉnh, thì chí ít cũng tốt hơn là chết trong tay cái tên cặn bã tiếu lí tàng đao (*) Vạn Hòa này!
(*) tiếu lí tàng đao: là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao.
Nếu phải chết, cũng là chết trong tay lão tổ, vô cùng có mặt mũi…
Mới vừa hô tu luyện xong, Tần Thất Huyền liền cảm giác được linh khí bị áp chế trong cơ thể thoát khỏi trói buộc, khi vận hành không còn cảm giác bị trì trệ như trước nữa.
Chỉ trong một hơi thở, linh khí dồi dào hóa thành một vòng tuần hoàn lớn, thân thể của nàng lập tức biến mất, phảng phất cùng gió mát, mây trôi, bóng cây trong thiên địa hợp hai làm một, hòa vào thiên địa, hóa thành tự nhiên.
Thuận gió mà lên, đạp lên mây đuổi theo mặt trời.
Vạn Hòa trơ mắt nhìn người bị hàn đao dí sát vào biến mất ngay tại chỗ, hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nói: "Nếu sớm biết ngươi có thân pháp không tồi, ta..." Hắn ta nhìn qua tiểu viện tạp dịch bị U Minh quỷ vực bao phủ, cỏ cây bị bẻ gãy, đầy đất cháy đen.
Những dấu vết bị ngọn lửa thiêu đốt kia nói rõ lúc ấy Đồ Bình An đã vận dụng hạch đào Lôi Hỏa. Có thể chống đỡ dưới Quỷ Vực của Đồ Bình An lâu như vậy, ngay cả hạch đào Lôi Hỏa cũng có thể né tránh, đủ để chứng minh thân pháp của Tần Thất Huyền không tầm thường.
Trên người nàng có truyền thừa thần bí, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được.
Vạn Hòa mở quạt xếp trong tay ra, phẩy nhẹ hai cái, vẻ mặt tự tin nói: "Biết ẩn nấp cũng vô dụng, trận pháp khốn lao đã sớm bố trí xong rồi, không có sự cho phép của ta thì ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.”
Vừa dứt lời, hắn ta nhíu mày, có chút không xác định nhìn về phía ông lão quản sự, "Nàng ta có còn ở đây không?”
Trận pháp khốn lao được khắc lên quạt xếp trong tay hắn ta, đây là linh khí sư phụ hắn ta thưởng cho hắn ta, cho dù là tu sĩ Kim Đan kỳ thì cũng có thể dễ dàng vây khốn, thế nhưng vừa rồi, hắn ta rõ ràng cảm giác được có một nguồn khí tức rời khỏi sự khống chế của mình, nhưng quạt xếp lại không có bất kỳ hư hao gì, điều này làm cho Vạn Hòa vô cùng khó hiểu —— nàng còn ở đây không? Nếu không có ở đây, vậy nàng thoát khỏi khốn trận như thế nào? Chẳng lẽ thân pháp của nàng còn mạnh hơn cả Kim Đan kỳ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.