Phi Thăng Chi Hậu Phần 2 - Thần Ma Chi Chiến
Chương 46: Chuẩn bị
Long Đại Nhân Lai Liễu
03/05/2013
“Cộp!”
Trước dốc núi, tay áo Phong Vân Vô Kỵ phất phơ, ánh mắt quét qua bốn phía, đột nhiên bước ra một bước, đồng thời hít một hơi dài, trong mắt hiện lên thần sắc uy nghiêm, trầm giọng nói:
- Các tộc nhân Thái Cổ nghe lệnh!
- Có!
Bốn phương đồng thanh đáp lời, khí thế như núi lở đất tan.
- Thánh thú võ sĩ của ba phương Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nghe lệnh. Các thánh thú trưởng lão trong tộc ở lại Thánh sơn đợi lệnh của bản tọa, những người còn lại hãy trở về vị trí của mình!
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
Phía trên Kiếm vực mênh mông, bóng người ở phía tây, phía nam và phía bắc bắt đầu chuyển động. Những chiến sĩ bảo vệ thánh thú mặc chiến giáp ba màu trắng, đỏ và vàng đồng loạt quỳ gối hành lễ, sau đó thân hình lay động, lần lượt bay đi, lại trở về không gian bảo vệ ban đầu. Sau khi các chiến sĩ bảo vệ thánh thú rời đi, không gian nhất thời rộng rãi hơn rất nhiều. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn, trông thấy mấy lão giả râu tóc bạc trắng vẫn đứng yên tại chỗ. Những lão nhân này vẻ mặt thản nhiên, khí độ bất phàm, chính là trưởng lão bảo vệ thánh thú của ba phương.
Vốn có bốn nơi bảo vệ bản thể thánh thú nghỉ ngơi, chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trong số đó thì Thanh Long đã chết, mà các Thanh Long chiến sĩ cũng đã bị Chủ Thần thứ mười bốn tiêu diệt, chỉ còn sót lại ba phương này. Sau khi các chiến sĩ bảo vệ của ba phương rời đi, số người còn lại vẫn rất đông, đưa mắt nhìn không thể thấy được đầu cuối.
- Các tộc nhân hệ phái tự do nghe lệnh!
- Có!
Giữa không trung phía đông, những cao thủ của hệ phái tự do mặc quần áo khác nhau nghe vậy liền cúi người xuống.
Phong Vân Vô Kỵ xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào trên người Độc Cô Vô Thương:
- Bây giờ lệnh cho Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương cai quản người của hệ phái tự do, tất cả mọi người không được trái lệnh. Tịch Diệt Tán Nhân, Lôi Uyên Cư Sĩ, Mặc Uyên và Cầu Ly Ma Đạo, bốn người các ngươi hãy giúp Kiếm Ma gây dựng lại hệ phái tự do. Bản tọa lệnh cho các ngươi trong vòng mười ngày hợp nhất trên dưới, khiến cho chính lệnh thông suốt, không được có sai sót!
Bóng người trong hệ phái tự do lay động. Chỉ chốc lát, bốn tên cao thủ khí tức mạnh mẽ bước ra, cung kính nói:
- Không dám làm trái lệnh của Chí Tôn!
Mệnh lệnh này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Độc Cô Vô Thương. Trước khi gia nhập Kiếm vực, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương trong hệ phái tự do cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng uy danh cũng không quá lớn. Có điều sau khi tu luyện Vô Cực kiếm đạo từ vũ trụ hư không trở về, chiến đấu với Chủ Thần thứ mười bốn, thực lực của Kiếm Ma đã thể hiện rõ ràng, cộng thêm quan hệ với Đệ Ngũ Chí Tôn, mặc dù mệnh lệnh này có hơi bất ngờ, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
- Xin tuân theo thánh lệnh của Chí Tôn!
Trong lòng Độc Cô Vô Thương hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không do dự lập tức đứng dậy lên tiếng. Hệ phái tự do trước giờ vốn tán loạn, trong thời kỳ thi hành chính sách máu tanh thì không có gì đáng ngại, nhưng đến gần cuộc chiến thần ma, nếu chính lệnh không thể thông suốt, trên nói dưới không nghe thì hiển nhiên không được. Hành động này của Phong Vân Vô Kỵ thể hiện mục đích thống nhất thế lực các phương của Thái Cổ, để trong đại chiến có thể điều khiển dễ dàng như cánh tay của mình.
“Ta biết ngài không am hiểu những cơ chế này, nhưng không cần lo lắng, ta đã bảo Huỳnh Hoặc giúp ngài một tay.” - Độc Cô Vô Thương vừa mới đứng dậy, trong tai bỗng nghe được một giọng nói nhỏ như muỗi kêu, đó là tiếng của Phong Vân Vô Kỵ. Y nghiêng người nhìn, lại thấy vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra biểu tình gì.
- Các trưởng lão Bắc Hải nghe lệnh. Hôm nay cuộc chiến thần ma đã đến gần, chư vị trưởng lão không cần tiếp tục ẩn nấp ở Bắc Hải, hãy tạm thời ở lại Thánh điện. cùng bản tọa thương lượng kế sách đối phó!
Chòm râu đen của các trưởng lão Bắc Hải phất phơ, nghe vậy liền khom người hành lễ:
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
Luận về thực lực thì có lẽ các trưởng lão Bắc Hải không phải là đỉnh cao, ngày thường cũng rất ít khi thi triển thân thủ, nhưng trong đó phần lớn đã từng thống lĩnh Thánh điện, làm chưởng khống giả Thánh điện một thời, hiểu biết rất rõ về tình hình các phương Thái Cổ. Ở một số phương diện, Phong Vân Vô Kỵ chưa chắc đã hiểu biết bằng các trưởng lão Bắc Hải này, cho nên hắn quyết định giữ bọn họ lại để làm cố vấn.
Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía các Bắc Hải tù đồ vóc người cao lớn trong đám người, như hạc đứng giữa bầy gà không nhúc nhích. Những Bắc Hải tù đồ trên người đeo xích sắt to lớn này lại xuất hiện ở đây, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Mỗi tên Bắc Hải tù đồ đều là một cao thủ đỉnh cao, gần như là một hình ảnh thu nhỏ của Phong Vân Vô Kỵ. Cuộc đời bọn họ đều có truyền kỳ huy hoàng giống như nKiếm Thần, ngộ tính và thiên tư đều là rất cao, chỉ là vì tâm ma quá nặng nên không thể thành tựu Chí Tôn. Bọn họ bị tâm ma hành hạ, mỗi ngày đều phải chịu đau đớn.
Cao thủ đứng đầu Bắc Hải tù đồ chính là Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai. Có điều Ứng Đông Lai đã sớm bị Kiếm Thần phái đến đại thứ nguyên, xem xét tình hình huyết tộc, còn chưa có tin tức gì. Mặc dù vậy mhững Bắc Hải tù đồ còn sót vẫn có thực lực kinh người, tuy không bằng Huyết Hải Ma Quân những cũng chênh lệch quá nhiều.
- Bắc Hải tù đồ nghe lệnh!
Yên lặng nhìn chăm chú mọi người một lúc, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vang khắp trời đất.
“Rào rào!”
Tiếng xích sắt rung động vang lên, hơn mười tên đai hán thân hình cao lớn này quỳ một chân trong hư không, áo bào đen rộng thùng thình trên người tung bay trong gió như cánh hạc, mái tóc rối bời trên đỉnh đầu rũ xuống che phủ khuôn mặt thô lỗ dữ tợn, thân thể không nhúc nhích, cũng không đáp lời.
“Ngàn vạn năm khổ tu lại không nhìn thấu được một chữ tâm. Các ngươi hãy đi theo ta!” – Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ như chuông lớn, trực tiếp vang lên trong biển ý thức của hơn mười tên Bắc Hải tù đồ khí tức kinh khủng như hung thú Hồng Hoang này.
“Rào rào!”
Xích sắt rung động, đám Bắc Hải tù đồ chậm rãi đứng dậy, vẫn như cũ không nói lời nào, thân hình cũng không thấy có động tác gì. Trong hư không bóng người nhoáng lên, trên dốc núi bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ đã có thêm mấy bóng người khí tức nặng nề như núi lớn.
Phong Vân Vô Kỵ áo trắng tóc trắng đứng giữa đám Bắc Hải tù đồ không nhúc nhích. Khí tức của những Bắc Hải tù đồ này rất nặng nề, mỗi ngày đều bị Tâm Ma hành hạ, trong một ngày đã có hơn phân nửa thời gian là dùng để áp chế Tâm Ma của, nhằm tránh làm ra những hành động tàn sát điên cuồng. Các trưởng lão Bắc Hải hiểu rất rõ chuyện này, biết rằng những Bắc Hải tù đồ này thực lực mạnh mẽ, nhưng một bị tâm ma khống chế sẽ không phân địch ta, cũng sẽ không để ý ngươi là Chí Tôn hay là tộc nhân, trong lòng cảm thấy lo lắng. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không nhìn thấy, vẫn đứng trên dốc núi nhìn xuống.
- Các đệ tử Chiến tộc nghe lệnh!
- Xin tuân theo thánh chỉ của đế quân!
Giữa không trung, đệ tử Chiến tộc cột khăn trắng, mặc chiến bào màu trắng, trong tay cầm chiến đao cắm xuống hư không, đồng thanh lên tiếng. Chân khí trong cơ thể bọn họ dâng trào, phát ra một đoàn chiến ý hùng hậu trong hư không.
Khi Chiến Đế còn chưa chết, các đệ tử Chiến tộc gần như đều tồn tại vì Chiến Đế. Chiến Đế chính là nhân vật cao nhất của Chiến tộc, là lý do để Chiến tộc tồn tại. Phong Vân Vô Kỵ chính là đế quân đời sau của Chiến tộc, do Chiến Đế trước khi chết đã tự mình chỉ định. Mặc dù địa vị của hắn không thể bằng Chiến Đế trước đây, nhưng cũng được tôn sùng gấp bội. So sánh với Chí Tôn, hai chữ “Chiến Đế” này lại có phân lượng nặng hơn trong lòng đệ tử Chiến tộc.
- Tất cả đệ tử Chiến tộc và đệ tử Kiếm các ở lại giữ Kiếm các, không được xảy ra sai sót!
- Xin tuân theo thánh chỉ của đế quân!
- Các cao thủ tiềm tu nghe lệnh!
Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía các cao thủ tiềm tu số lượng đông đảo. Những cao thủ này cũng không tham gia chính sách máu tanh, từ sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên đã lặng lẽ tiềm tu. Cho đến khi cửu tinh nối liền, bị lực lượng cửu tinh cảm ứng, bọn họ mới phá đất chui ra. Tiềm tu mấy ngàn vạn năm, thậm chí là hơn trăm triệu năm, đối với bọn họ chỉ là chuyện bình thường. Cũng vì vậy, mặc dù thực lực của bọn họ rất mạnh mẽ, nhưng mỗi người lại cư ngụ ở một phương, không dễ gì cai quản được.
- Có!
Đệ Ngũ Chí Tôn vừa ra lệnh, bốn phương lập tức đáp lời. Những cao thủ tiềm tu khí tức mạnh yếu khác nhau đều quỳ rạp xuống. Những cao thủ tiềm tu này có mạnh có yếu, có trẻ có già, người thực lực mạnh không hề kém hơn Bắc Hải tù đồ. Mà trước giờ bọn họ đều quan đi lại một mình, không dễ gì chọn lựa người cai quản.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày một cái, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người, cuối cùng dừng lại ở một người.
- Huỳnh Hoặc nghe lệnh!
Huỳnh Hoặc mặc áo xanh đang đứng dưới dốc núi không xa, cách những trưởng lão Bắc Hải hơn mười trượng, nghe vậy thân thể run lên, lập tức cúi đầu khom người nói:
- Có Huỳnh Hoặc!
- Bản tọa lệnh cho ngươi cai quản hai mươi vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ, cùng với những người tiềm tu. Ngươi có thể từ trong đó chọn lựa ra tộc nhân gia nhập vào đại quân Thần cấp hậu kỳ.
Huỳnh Hoặc ngơ ngẩn nhìn Phong Vân Vô Kỵ, dường như không nghĩ tới Phong Vân Vô Kỵ lạigiao một đội ngũ mạnh mẽ như vậy cho mình.
- Xin tuân theo thánh lệnh của Chí Tôn!
Ngoài miệng vô ý thức lĩnh mệnh, nhưng trong lòng Huỳnh Hoặc vẫn chưa hết kinh ngạc.
- Những người còn lại hãy tản đi, chuẩn bị tùy thời đợi lệnh!
Giọng nói uy nghiêm của Phong Vân Vô Kỵ lại vang lên từng góc Kiếm vực, đồng thời tay áo của hắn vung lên. Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh, thân động nhoáng một cái liền hóa bóng sáng tản đi. Trong nháy mắt, Kiếm các vốn đông đúc đã trống trải đi không ít.
- Cổ Vu, Thánh Giả, hai vị cũng xin mời theo ta!
Phong Vân Vô Kỵ xoay người, nói với Cổ Vu của Vu tộc và Thánh Giả nhìn như bảy mươi tuổi đang đứng phía trước đám người.
Hai người này đều không thuộc võ tu. Cổ Vu chính là thủ lĩnh của Vu tộc hiện còn tồn tại, mặc dù thế lực không lớn, nhưng lại tự hình thành một nhánh, không cần tuân theo lệnh của Chí Tôn. Còn Thánh Giả cũng là người đứng đầu của pháp tu, địa vị tuy không bằng Chí Tôn hiệu lệnh các võ giả Thái Cổ, nhưng cũng không thuộc quyền quản lý của Thánh điện.
Những tu sĩ pháp tu trở về Thái Cổ có đến trăm vạn, tất cả đều ở tại thành Hoàng Kim, trước giờ cũng không nhúng tay nhiều đến công việc Thái Cổ, cũng không triển hiện thực lực. Ngoại trừ trăm vạn pháp tu này, trong hư không còn có rất nhiều cao thủ pháp tu đi theo Pháp Tổ rải rác ở bên ngoài, không quay về Thái Cổ. Từ trước cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, pháp võ tranh đấu bắt đầu, những người này đã rời khỏi Thái Cổ, cùng với Pháp Tổ dốc lòng tu luyện trong hư không, vẫn luôn ẩn nấp ở một góc, nhưng thực lực thì không thể xem thường được.
Hôm nay mặc dù Thanh Long đã chết, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại có thể nhờ vào món quà mà Thanh Long đã tặng, hóa thân thành Thanh Long. Huyền công mà hắn tu luyện càng vượt trên Chí Tôn, đủ để gánh vác trọng trách chính quyền Thái Cổ. Ngoài ra hắn còn có một thân phận đặc biệt khác, đó là Tân Tổ của pháp tu do Pháp Tổ bổ nhiệm trước khi qua đời.
Chỉ dựa vào thân phận này, bất kể là đại quân pháp tu Thái Cổ ở thành Hoàng Kim, hay là những pháp tu còn đang tiềm tu ngoài hư không, tất cả đều phải nghe lệnh của Phong Vân Vô Kỵ. Không chỉ như vậy, bởi vì chuyện ở chiến trường thần ma cổ, hắn cũng đã thiết lập quan hệ tốt lành với Vu tộc.
Vu tộc cận chiến không bằng võ tu, đánh xa không bằng pháp tu, nhân số càng ít ỏi, nhưng thực lực lộ ra trong chiến đấu lại rất kinh người. Mạt Nhật Tế Điển chính là pháp khí nhất đẳng của Vu tộc, đủ để nghịch chuyển kết quả chiến trường. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Vu tộc sát thương vô số yêu ma đã sớm chứng minh điều này.
Nhìn khắp Thái Cổ, cũng chỉ có thân phận đặc biệt của Phong Vân Vô Kỵ mới có thể đồng thời thống nhánh ba nhánh thế lực võ, pháp và vu. Ba vị Chí Tôn vốn đã tính toán đến điều này.
Có điều lần này võ tu Thái Cổ tụ tập trên quy mô lớn, Cổ Vu và Thánh Giả đều tới một mình, cũng không triệu tập tộc nhân đi theo.
Nghe Phong Vân Vô Kỵ gọi, trên mặt Thánh Giả và Cổ Vu đều lộ vẻ mỉm cười, cung kính nói:
- Xin tuân theo ý chỉ của Tân Tổ!
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
Sau đó áo bào khẽ phất lên, đạp bước đi về hướng dốc núi. Các trưởng lão Bắc Hải và trưởng lão thánh thú cũng đồng thanh đáp lời, bước theo phía sau.
Tóc bạc bên tai khẽ phất phơ, Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, bước chân như nước chảy mây trôi đi về hướng Thánh sơn chọc trời cách đó không xa. Trong mắt đám Bắc Hải tù đồ loé lên ánh máu, quanh người huyết khí như thủy triều, rung dây xích im lặng bước theo sau.
Không gian ngàn trượng trong phút chốc trở nên trống rỗng. Đám Bắc Hải tù đồ không nói tiếng nào đi theo phía sau Phong Vân Vô Kỵ. Phía trước bóng người chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ đã đặt chân lên đỉnh Thánh sơn, đứng ở ven rìa quảng trường Thánh điện, quay lưng về phía mọi người, mái tóc bạc như tơ tản ra sau lưng. Đám Bắc Hải tù đồ cũng không suy nghĩ nhiều, tâm thần vừa động, áo bào đen tung bay, liền như loài chim đêm từ không trung đáp xuống. Không ngờ trước khi hai chân bọn họ chạm đất, trước mắt chợt lóe lên một luồng sáng trắng chói mắt, bên trong có một cặp mắt lạnh nhạt đột ngột nhìn vào.
- Nếu như đã khó khắc chế, vậy thì không cần khắc chế nữa.
Giọng nói lãnh đạm in vào trong tai đám Bắc Hải tù đồ. Trong ánh sáng trắng bạc, mọi người chỉ nhìn thấy hai ống tay áo bào, sau đó bên trong tay áo bỗng có hai bàn tay trắng ngần vươn về phía bọn họ, nhìn giống như chậm nhưng thực sự lại nhanh.
Đám Bắc Hải tù đồ từ đầu đến giờ vẫn không gì nói gì, nguyên nhân là vì phải cực khổ áp chế tâm ma và dục vọng tàn bạo trong cơ thể, không thể phân tâm được. Phong Vân Vô Kỵ là Đệ Ngũ Chí Tôn cao quý, mọi người vốn không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay, do đó không kịp phòng bị. Khi cảm giác được áp lực mạnh mẽ đến từ Kiếm Thần, bọn họ nhất thời lại khó áp chế được khí huyết nóng rực trong cơ thể.
- Gào!
“Rào rào!”
Tên Bắc Hải tù đồ mặc áo bào đen đứng trước nhất run rẩy, chợt ngẩng đầu lên, từng sợi tóc đen to dài tung bay trong hư không như dã thú. Áo bào đen trên người y phồng lên, ma khí màu đỏ cuồn cuộn từ trong cơ thể bắn ra, loáng thoáng mang theo tiếng gầm thét của hung thú. Phía trên Thánh điện vốn bình tĩnh nhất thời giống như hóa thành Tu La địa ngục.
- Dừng tay!
- Không được!
Trong số Bắc Hải tù đồ, cũng không phải tất cả mọi người đều bị tâm ma khống chế. Ba tên Bắc Hải tù đồ khí tức mạnh mẽ thấy thế liền quát một tiếng, trong lòng cực kỳ nóng nảy. Cổ tay của bọn họ nổi lên gân xanh như rắn quấn vào nhau, trong con ngươi hiện đầy tơ máu, nhưng vẫn giữ được một phần thần trí thanh tỉnh, cũng không bị Tâm Ma chiếm đoạt. Chân nguyên trong cơ thể bọn họ bừng lên, thân hình nhoáng một cái, lập tức lao đến ngăn cản mấy tên Bắc Hải tù đồ trước mắt không chịu nổi tâm ma hành hạ đã mất đi khống chế. Nhưng bởi vì bị tâm ma điều khiển, những người này nào còn phân biệt được tộc nhân hay gì khác, liền gào lên một tiếng, toàn thân sương máu quay cuồng, đồng thời hai cánh tay mở ra, chụp thẳng về phía mấy tên Bắc Hải tù đồ ngăn cản phía trước này.
Đều là Bắc Hải tù đồ, đều từng là nhân vật tung hoành một đời, thực lực cũng không chênh nhau bao nhiêu. Đối mặt với mấy tên đồng bạn nhập ma toàn lực công kích, ba tên Bắc Hải tù đồ kia phải tốn sức không ít, trong lòng đã loáng thoáng không áp chế được khí huyết lưu động.
- Không cần khắc chế, để bản tọa tới giúp các ngươi!
Sau lưng lại vang lên một giọng nói lãnh đạm. Lời còn chưa dứt, ba tên Bắc Hải tù đồ vốn đang kiềm chế tâm thần, duy trì một điểm linh trí, lúc này bỗng cảm giác được một luồng khí tức mãnh liệt không thể địch nổi tràn đến. Hai mặt thụ địch, bọn họ cũng không thể tiếp tục khống chế, một điểm thanh tỉnh trong mắt nhanh chóng bị che phủ. Trong miệng gào thét một tiếng, sống lưng của bọn họ cong lên như hung thú, bỗng nhiên xoay người lại tấn công Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm!”
Mây đen cuồn cuộn, những tia chớp màu đỏ xẹt qua hư không. Hơn mười tên Bắc Hải tù đồ đứng giữa không trung tạo thành nửa vòng tròn bên vách đá Thánh điện, khí tức trong cơ thể nhấp nhô như hung thú, những sợi xích màu đỏ trên người lớn bằng nắm tay vung vẩy trong hư không.
- Gào!
Sau một tiếng gầm, hơn mười bóng người liền hóa thành những tia chớp bắn nhanh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Bên ngoài cơ thể bọn họ, từng vòng lĩnh vực màu đỏ tràn đầy khí tức tàn bạo nhanh như chớp tỏa ra, đan xen trong hư không.
- A!
Ở phía sau, tất cả trưởng lão Bắc Hải đều kinh hãi thất sắc, không nghĩ tới đám Bắc Hải tù đồ vào lúc này lại đột nhiên ra tay, liền từ xa hét lớn:
- Không được!
Bọn họ muốn can thiệp nhưng lại không thể. Mỗi tên Bắc Hải tù đồ đều là thiên tài trác tuyệt, thực lực cao hơn trưởng lão Bắc Hải nhiều, bọn họ làm sao có thể phản ứng kịp. Lúc này người duy nhất có thể nhúng tay vào chỉ có Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương đi theo phía sau.
“Keng!”
Gần như theo bản năng, thiết kiếm trong tay Tây Môn Y Bắc phát ra một tiếng kêu réo rắt, muốn từ trong vỏ kiếm thoát ra. Nhưng sau khi nhìn lướt qua tình huống trên Thánh sơn, Tây Môn Y Bắc chớp mắt một cái, thiết kiếm lại như tia chớp thu về trong vỏ kiếm. Độc Cô Vô Thương ở bên cạnh cũng chỉ khẽ nhíu mày một cái, vẫn tiếp tục bước về hướng Thánh sơn.
Ở ven rìa Thánh sơn, Phong Vân Vô Kỵ áo trắng tóc trắng, ánh mắt lãnh đạm, trên mặt nhìn không ra biểu tình, từng sợi tóc dài như tơ tản ra. Trong hư không thủy triều máu dâng trào, loáng thoáng mang theo tiếng sấm. Dưới địch ý do Phong Vân Vô Kỵ chủ động phát ra, hơn mười tên Bắc Hải tù đồ thực lực vô cùng mạnh mẽ đã mất đi khống chế, đồng loạt phát động tấn công. Chỉ trong khoảnh khắc, hơn mười đôi tay mang theo ánh máu vô tận đã chụp về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Đệ Ngũ Chí Tôn là người ra tay trước, trông thấy đám Bắc Hải tù đồ bị khí tức của mình dẫn dắt mất đi khống chế, hai tay vốn đã vươn ra lại nhanh như chớp thu về trong tay áo, sau đó chắp lại sau người. Trong mắt hắn khôi phục vẻ lãnh đạm, bất động nhìn vào hư không phía trên, đối với công kích của hơn mười tên Bắc Hải tù đồ lại giống như không nhìn thấy. Nhưng đám Bắc Hải tù đồ nào quan tâm được nhiều như vậy. Trong tiếng hư không bị xé rách, quanh người Phong Vân Vô Kỵ đã có thêm hơn mười bóng người cao lớn, tàn ảnh chuyển động, hơn mười đôi tay như kìm sắt đã chụp vào trên người hắn.
“Rào rào!”
Những sợi dây xích to lớn vung mạnh trong hư không. Toàn bộ không gian đều rung động dưới công kích của đám Bắc Hải tù đồ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng hơi rung lên, mảng lớn đá vụn từ bên ngoài thân núi Thánh sơn tróc ra.
Ngay khi năm ngón tay của đám Bắc Hải tù đồ bắt được Phong Vân Vô Kỵ, chân nguyên ma đạo và huyết kình liền điên cuồng đánh vào trong cơ thể hắn. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích, giống như không hề phát giác ra. Cho đến khi trong tai nghe được tiếng xích sắt, hắn mới dường như khôi phục tinh thần lại, mí mắt chớp một cái, ánh mắt như tia chớp quét qua đám Bắc Hải tù đồ trên mặt lộ ra vẻ thống khổ ở chung quanh, thở dài một tiếng nói:
- Cái gọi là tâm ma vốn là một thể hai mặt, cũng chính là mình. Tâm ma tức là bản thân, khổ tu hàng tỉ năm cũng không thể nào dứt bỏ, vậy thì không bằng hãy chấp nhận nó. Để ta giúp các ngươi thoát khỏi bể khổ của tâm ma đi!
Giọng nói hùng hồn như chuông lớn vang vọng giữa trời đất. Lời còn chưa dứt, cũng không thấy Phong Vân Vô Kỵ có động tác gì, vẫn mặc cho cánh tay của đám Bắc Hải tù đồ chụp lấy thân thể, trong cơ thể hắn bỗng tỏa ra một vầng bóng mờ nhàn nhạt như có sinh mệnh, cuốn lên trong hư không, tràn qua thân thể hơn mười tên Bắc Hải tù đồ. Đám Bắc Hải tù đồ vốn cực kỳ cuồng bạo này lại đột nhiên bất động.
“Rào rào!”
Mây đen tan đi, ánh máu tiêu tán, trời đất trở nên rõ ràng. Ở ven rìa Thánh sơn, đám Bắc Hải tù đồ mạnh mẽ lại không nhúc nhích giống như tượng gỗ, khí tức linh hồn trong cơ thể bọn họ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại áo bào rộng thùng thình tung bay trong gió.
- Chí Tôn?
Các trưởng lão Bắc Hải vội vã bước lên Thánh sơn, nhìn thấy tình hình kỳ dị trước mắt cũng ngẩn ra.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm, vươn một tay ra phất phất, lạnh nhạt nói:
- Không cần lo lắng, thần thức của bọn họ đã được ta đưa vào biển ý thức. Sau lần này bọn họ sẽ không còn bị tâm ma hành hạ nữa.
Phong Vân Vô Kỵ dựa vào năng lượng tinh thần mạnh mẽ của hắn, cường hành loại bỏ phòng ngự của đám Bắc Hải tù đồ, cuốn tâm thần của bọn họ vào trong thế giới tinh thần vô biên vô tận của mình. Thần thông bậc này, cũng chỉ có cường độ tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ vượt xa bất kỳ cao thủ Thần cấp hậu kỳ nào mới có thể làm được.
Cũng không để ý nhiều đến các trưởng lão Bắc Hải, tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ khẽ phất lên, tay phải như ngọc từ trong tay áo vươn ra, trong lòng bàn tay có một đoàn ánh sáng trắng bạc lập loè, trong nháy mắt tỏa ra. Thân thể hơn mười tên Bắc Hải tù đồ lập tức bị cuốn vào bên trong Thế Giới của hắn.
Bước chân khẽ động, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng trở nên nhạt đi trong mắt mọi người, giống như bước vào một thế giới khác biến mất không còn thấy.
- Đây là…
- Không cần lo lắng, Chí Tôn làm như vậy nhất định là có chủ trương.
Một trưởng lão Bắc Hải khác nói.
Trong Thế Giới của Thái Cổ Kiếm Thần.
Trời đất mênh mông. Bóng người chợt lóe lên, Kiếm Thần áo trắng vẻ mặt lạnh lùng bỗng xuất hiện giữa không trung. Tay áo của hắn cuốn lên, thân thể của đám Bắc Hải tù đồ liền được thả ra, rơi xuống trên một ngọn núi chọc trời.
- Ngao!
- Kéc!
Xa xa bỗng vang lên tiếng phượng kêu và tiếng rồng ngâm. Ven rìa Thế Giới mênh mông, hai con thú to lớn một đỏ rực, một trắng như sương, thân dài mấy ngàn vạn cây số gầm thét quấn vào nhau trong hư không. Nơi đi qua khiến cho những đỉnh núi lớn liên tiếp sụp đổ, núi sông nổ tan, sau người chỉ còn lại những mảng lửa nóng và sông băng. Đó là Tổ Loan và Tổ Ly bị Phong Vân Vô Kỵ thu vào trong Thế Giới tại kiếp nạn của Mạt Lệ.
Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện trong Thế Giới, hai thần thú cấp bậc tổ tiên mạnh mẽ này liền cảm nhận được khí tức của kẻ thù, từ xa xa gầm lên một tiếng, lập tức bỏ qua đối phương, hóa thành dòng lửa và băng sương cuồn cuộn lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.
- Nghiệt súc, các ngươi còn không phục sao?
Phong Vân Vô Kỵ chân đạp hư không, lãnh đạm nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng băng lửa to lớn từ phía xa nhanh chóng lướt đến.
Không thấy hắn có động tác gì, hai hung thú tuyệt thế sinh ra tại hỗn độn, coi trời bằng vung, thực lực vô cùng mạnh mẽ lúc đầu vốn lao nhanh như chớp, nhưng càng đến gần hắn thì tốc độ lại càng chậm, trong khoảnh khắc đã mất đi hóa thân băng tuyết và rồng lửa, hiện ra thân thể to lớn.
Tổ Loan kia chỉ cần máu tươi cũng đã tạo ra không biết bao nhiêu Ly Loan của Thái Cổ. Hai cánh có kim quang lưu động, mây lửa đầy trời, thân dài mấy ngàn vạn cây số, đôi cánh mở ra cũng gần ngàn vạn cây số, che trời phủ đất, khí thế không gì sánh được. Ly Loan là hung vật của Thái Cổ, vốn rất khó thuần phục, huống hồ là Tổ Loan còn cao hơn một bậc, cũng là hung vật tuyệt đỉnh có một không hai giữa giữa vũ trụ.
Chỉ là giờ phút này, Tổ Loan lại giống như phái chịu đựng thống khổ to lớn, cánh và vuốt không ngừng quờ quạng trong hư không, trên chiếc đầu to lớn lông vũ bay tán loạn, giống như trước mặt nó có một vách chắn vô hình to lớn. Không chỉ có Tổ Loan, kể cả Tổ Ly kia cũng kêu lên trầm thấp, mặc dù không gặp phải bất kỳ công kích nào, nhưng dưới lớp vảy lớn như chiếc chậu lại chảy ra máu tươi nhễ nhại.
- Kéc!
- Ngao!
Hai hung thú kêu lên, thân thể cao lớn giãy dụa lăn lộn trong hư không, khi đến trước người Phong Vân Vô Kỵ trăm trượng lại không cách nào tiến tới được. Máu tươi từ trong cơ thể bọn chúng chảy ra. Những hung thú này bẩm sinh rất mạnh mẽ hung ác, nhưng càng hung hãn thì đau đớn phải chịu lại càng lớn hơn, đến cuối cùng tiếng kêu của bọn chúng đã hoàn toàn hóa thành tiếng khóc cầu xin tha.
Thân thể của hai hung thú đỉnh cấp Tổ Loan và Tổ Ly trải ra rợp trời kín đất. So sánh với chúng, thân thể Phong Vân Vô Kỵ chỉ giống như một hạt dẻ trong biển cả, nhỏ bé gần như có thể bỏ qua. Nhưng vào giờ phút này, khí thế của hung thú và hắn lại đổi chỗ cho nhau.
- Các ngươi có nguyện ý thần phục không?
Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa hư không, từ trên cao nhìn xuống hai hung thú đã ngừng giãy giụa, hờ hững nói.
Hai hung thú một đỏ một trắng khiếu huyệt tràn máu, trong miệng không ngừng kêu gào, liên tục gật đầu, nào còn dám phản kháng. Đứng trước mặt Thái Cổ Kiếm Thần thần công đại thành, khí tức tàn bạo trời sinh của bọn chúng lại trở thành bảo kiếm sắc bén nhất để đối phó với mình.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn xuống hai hung thú, thấy bọn chúng không còn giãy dụa, năm móng vuốt khép lại tỏ ý thuần phục, lúc này mới gật đầu một cái, ống tay áo cuốn lên, khẽ quát:
- Đi đi!
Trong Thế Giới mây mù quay cuồng, hai hung thú chợt cảm thấy trước mắt rộng rãi sáng ngời, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thình lình phát hiện mình đã ở trong một khoảng trời đất khác. Khí tức quen thuộc của Thái Cổ xông vào mũi, nhất thời bọn chúng mừng rỡ ngẩng mặt lên trời kêu lớn, chiếc đuôi dài vung lên khiến mảng lớn ngọn lửa và băng tuyết bắn ra tứ tán. Thân hình của hai hung thú to lớn vắt ngang trời, hoàn toàn bao phủ phía trên Kiếm vực. Trời đất chợt hóa thành một mảng tối đen.
“Còn không biến thân!” - Thần thức mạnh mẽ của Phong Vân Vô Kỵ như mũi tên nhọn cắm vào trong đầu hai thần thú. Tổ Loan và Tổ Ly cứng đờ, khẽ kêu lên một tiếng, thân hình to lớn che phủ bầu trời nhanh chóng nhỏ đi, trong nháy mắt đã thu lại chưa đến ngàn dặm. Hai hung thú đầu đuôi nối liền, quanh quẩn trên bầu trời Thánh sơn kêu lớn.
“Sau này các ngươi hãy thay bản tọa bảo vệ Kiếm vực, không có mệnh lệnh của bản tọa thì không được tự ý rời đi!” – Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp vang lên trong biển ý thức của hai hung thú đỉnh cấp. Hai hung thú này bẩm sinh hung bạo, năng lượng tinh thần cũng vượt xa cao thủ Thần cấp hậu kỳ bình thường, nhưng so sánh với thần thức to lớn của Phong Vân Vô Kỵ thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Trên Thánh sơn, đám người Cổ Vu, Thánh Giả, Độc Cô Vô Thương và các trưởng lão Bắc Hải đều nhìn hai hung thú quanh quẩn phía trên, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
“Không ngờ lần này Chí Tôn bế quan trở về, thần thức lại mạnh đến mức độ này, dường như ngay cả tâm ma của các Bắc Hải tù đồ cũng có biện pháp giải trừ.” – Chòm râu đen trước ngực đại trưởng lão Bắc Hải lay động, trong con ngươi vẩn đục phản chiếu hai bóng dáng to lớn một đỏ một trắng trên bầu trời: “Nếu như có thể trừ đi tâm ma, tộc ta sẽ gia tăng ít nhất mười tên cao thủ đỉnh cấp có thể một mình chống chọi một phía. Lại có thêm hai hung thú ngang ngược này trợ giúp…”
Nghĩ đến chỗ kích động, chòm râu của y càng lay động mạnh hơn.
Bên cạnh trưởng lão Bắc Hải, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đứng sóng vai, cũng ngẩng đầu nhìn hai hung thú trên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư. Bị thân thể của hai hung thú to lớn khuấy động, mảng lớn không khí cuồng loạn từ bầu trời cuốn ngược xuống, khiến cho vạt áo của hai người tung bay như bướm.
- Vô Kỵ… thần công đã đại thành rồi.
Sau người trưởng lão Bắc Hải và Tây Môn Y Bắc, Cổ Vu và Thánh Giả cũng nhìn lên bầu trời., trong đó Cổ Vu vui mừng cảm thán. Đối với hai thần thú đỉnh cấp đã tạo ra vô số hung thú của Thái Cổ này, Cổ Vu hiển nhiên hiểu rõ hơn nhiều so với những người khác. Loại hung thú này da dày thịt chắc, nhiều cao thủ Thần cấp hậu kỳ vây công chưa chắc đã làm gì được chúng. Nếu muốn thuần phục bọn chúng, chỉ dựa vào giam cầm thì không thể nào làm được. Nhất định phải có ưu thế áp đảo hoàn toàn, triệt để đánh bại bọn chúng, mới có thể thật sự thu phục được.
Đối với nghị luận của mọi người trên Thánh sơn, Phong Vân Vô Kỵ không biết và cũng không để ý. Dưới đáy Thánh sơn chọc trời, ánh sáng trắng chợt lóe lên, Thái Cổ Kiếm Thần áo trắng tóc trắng đã từ trong Thế Giới đi ra, xuất hiện trong một lối đi mọc đầy rêu bên dưới Thánh sơn.
Cuối lối đi âm u nhỏ hẹp này là một tầng bậc thang, bên cạnh có một lão nhân áo quần cũ rách, tóc tai bù xù đang ngồi khoanh chân. Một sợi dây xích xuyên qua hông của lão, cắm vào vách tường ở một bên. Phong Vân Vô Kỵ vừa nhìn liền nhận ra, lão nhân chính là người đã âm thầm bảo vệ nơi Bạch Hổ Chí Tôn ngủ say, từng có duyên gặp mặt một lần. Có điều hiện giờ lão nhân đã không còn cử động, khí tức trống rỗng, đã qua đời từ lâu.
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi đi tới, ngừng lại phía sau thi thể của lão nhân, khẽ đẩy cánh cửa gỗ màu đen nhỏ hẹp sau bậc thang xanh biếc kia.
“Két!”
Ngay khi tiếng cửa gỗ vang lên, một mảng bóng tối vô cùng vô tận bỗng ùn ùn kéo đến. Trước mắt chợt tối sầm lại, sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình lại xuất hiện trong một khoảng hư không mênh mông. Ở nơi xa vô hạn trên đỉnh đầu là chín ngôi sao nối thành một hàng, in vào sâu trong bóng tối. Dưới chân là không gian vô cùng vô tận trải dài từ xa đến gần.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên một trận tiếng vang trầm thấp từ sâu trong vũ trụ truyền đến. Trước mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt xảy ra biến hóa khác thường, từng không gian bắt đầu tan vỡ.
“Cửu tinh hội tụ, không gian tan vỡ, chính là thời cơ tốt nhất để thần ma tấn công Thái Cổ.” – Trong khoảng hư vô này, giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên vang lên trong tai Phong Vân Vô Kỵ: “Những gì ngươi nhìn thấy hiện giờ không chỉ là ký ức do ta để lại, còn có ký ức của mấy vị Chí Tôn khác, trong đó phần lớn là của Hiên Viên huynh. Ta cùng với Huyền Vũ và Chu Tước vốn không am hiểu mưu lược. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, chủ yếu là do Hiên Viên huynh định ra kế sách đối phó. Trong bốn người chúng ta thì thiên tư của y là tốt nhất. Cuộc chiến thần ma lần này có phần không giống như lần trước, ta nghĩ những ký ức này có lẽ sẽ trợ giúp được ngươi một chút.”
Khi Bạch Hổ Chí Tôn nói những lời này, vô số không gian đã tan vỡ trước mắt Phong Vân Vô Kỵ, bên trong có đông đảo sinh linh trôi nổi vào trong hư không.
“Ầm!”
Sâu trong vũ trụ đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, vừa lúc trông thấy một luồng thánh quang bán kính đạt đến mấy trăm vạn cây số phóng lên cao, gần như chia vũ trụ ra làm hai. Gần như đồng thời, sâu trong bóng tối phía bên kia cũng phát ra một cột sáng màu đen chọc trời. Sau đó thiên sứ và ác ma vô cùng vô tận từ trong bóng tối tràn ra, triển khai chém giết trong toàn bộ vũ trụ, máu và lửa nhanh chóng lan tràn.
Bóng tối vốn trống trải và hư vô, trong nháy mắt đã bị bao trùm bởi chiến tranh thảm liệt. Hào quang đen và trắng tràn ngập vũ trụ, máu thịt văng tung tóe. Ác ma và thiên sứ vô cùng vô tận chém giết trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng bọn chúng đều giống như không nhìn thấy hắn.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Dưới chân đột nhiên vang lên bốn tiếng động nhẹ, tâm thần Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, cúi đầu nhìn xuống, trông thấy một không gian hình vòm to lớn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện dưới chân. Vào giờ phút này, bốn góc của không gian hình vòm kia đang từ từ vỡ ra. Sắc mặt Thái Cổ Kiếm Thần vốn bình tĩnh, lúc này con ngươi đột nhiên co lại, nhìn chăm chú vào bốn góc của không gian Thái Cổ.
- Giết!
Một trận tiếng thét long trời lở đất vang lên từ bốn phương tám hướng. Chỉ trong chớp mắt, ma khí cuồn cuộn bỗng từ sâu trong vũ trụ tràn đến. Trong tiếng la giết, vô số yêu ma nhanh chóng chiếm cứ mỗi góc nhỏ trong tầm mắt, ngay cả cửu tinh trên trời cũng bị che lấp.
Trên đỉnh Thánh sơn.
- Tất cả các người hãy xuống bên dưới Thánh điện đi!
Phía trước cửa đá to lớn của Thánh điện, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vang lên trong tai các trưởng lão Bắc Hải. Mọi người hơi ngẩn ra, sau đó bước nhanh qua cửa đá, đi vào trong Thánh điện.
Dọc theo những thông đạo và hành lang phức tạp dưới lòng đất Thánh điện, đám người cuối cùng đã đi đến phía trước gian phòng đá tối đen.
- Chí Tôn?
Đại trưởng lão Bắc Hải khẽ đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ dường như tùy thời sẽ rớt xuống, bước vào trong gian phòng đá nơi Bạch Hổ Chí Tôn ngủ say. Đập vào mắt là một gian phòng chu vi khoảng mười trượng, tường đá màu xanh đen loang lổ giống như từng bị một đám lửa lớn đốt cháy. Bên trong phòng trống rỗng, chỉ có Phong Vân Vô Kỵ mặc áo trắng đang ngồi ở giữa phòng, mái tóc dài rũ xuống không nhúc nhích.
Các trưởng lão Bắc Hải đã sớm nghe nói đến nơi này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tiến vào bên trong. Không ai ngờ được nơi Bạch Hổ Chí Tôn ngủ say lại đơn sơ như vậy, thậm chí ngay cả giường đá cũng không có. Nơi này giống như là một không gian khép kín, tràn đầy khí tức cổ xưa.
Nơi này quả thật giống như từng bị lửa lớn đốt cháy, chỉ có một mảng đen kịt, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Ngồi xuống cả đi!
Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng ngẩng đầu lên, tay phải chỉ vào trước người nói. Đám người Huỳnh Hoặc, các trưởng lão Bắc Hải, Cổ Vu, Thánh Giả, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, đại trưởng lão Bạch Hổ, đại trưởng lão Chu Tước và đại trưởng lão Huyền Vũ liền bước nhanh vào trong phòng đá, cũng không nhiều lời lập tức ngồi thành hình quạt chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời ánh mắt tập trung vào hắn.
- Chí Tôn, không biết đám Bắc Hải tù đồ thế nào rồi?
Vừa ổn định chỗ ngồi, trưởng lão Bắc Hải liền quan tâm hỏi.
- Trưởng lão không cần lo lắng. Lúc này bọn họ đã được bản tọa cuốn vào trong thế giới ý thức, không lâu sau sẽ thoát khỏi tâm ma vây khốn.
Phong Vân Vô Kỵ chớp mắt, hờ hững nói.
- Đa tạ Chí Tôn!
Các trưởng lão Bắc Hải đều thở phào một hơi. Đối với những cao thủ nhân tộc đã từng có khả năng trở thành Chí Tôn này, trong lòng đại trưởng lão Bắc Hải vẫn có chút không yên.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua mọi người, tay áo bào mở rộng, một ngón tay như ngọc vươn ra ngoài, đầu ngón tay có ánh sáng lưu chuyển, đưa mắt nhìn mọi người nói:
- Đây là ký ức liên quan đến cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, do bốn vị Chí Tôn cùng để lại, trước tiên các người hãy tiếp nhận một chút!
Dứt lời, ngón trỏ của Phong Vân Vô Kỵ gập lại rung lên, điểm sáng ở đầu ngón tay liền nổ tung ra. Mọi người chợt cảm thấy một luồng năng lượng tinh thần mạnh mẽ tràn đến, trong đầu chấn động, sau một khắc đã ở vào trong hư vô mờ mịt.
Cảnh tượng mà Phong Vân Vô Kỵ đã trải qua lại hiện lên trong đầu mọi người, một hồi lâu sau tất cả hình ảnh mới biến mất. Những người trong gian phòng đá tuy đều là nhân vật cấp nguyên lão của Thái Cổ, nhưng trưởng lão thánh thú vẫn luôn bảo vệ không gian thánh thú, cũng không tham dự vào cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, vốn không hiểu rõ tình huống cặn kẽ; còn như Huỳnh Hoặc lại sinh ra tại thời kì cuối của cuộc chiến thần ma, chiến tranh đã sắp sửa kết thúc; đám người Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc thì chưa từng trải qua cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, thời gian phi thăng cũng là trẻ nhất trong số mọi người ở đây. Nhất thời mọi người đều đắm chìm trong tin tức vô tận này.
Một lúc sau, đợi mọi người tiếp nhận xong ký ức do Bạch Hổ Chí Tôn lưu lại, lần lượt mở mắt ra, Phong Vân Vô Kỵ mới nói tiếp:
- Trong ký ức của Bạch Hổ Chí Tôn, ma tộc sẽ tấn công toàn diện vào lúc tất cả không gian tan vỡ. Trước lúc đó chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Về mặt này chúng ta gần như chẳng có gì cả.
- Việc trước tiên chúng ta cần phải làm là xác định vị trí của tộc mình trong cuộc chiến này, là tấn công hay là phòng ngự. Cho đến hiện giờ chúng ta vẫn chỉ luôn đối phó với Ma Giới, còn Thiên Đường và huyết tộc lại không có động tĩnh gì. Tất cả khả năng xảy ra tình huống bất ngờ, chúng ta đều phải đưa vào trong tính toán.
- Thiên Đường có sáu Sí thiên sứ, nhưng cho đến nay tại Thái Cổ cũng chưa từng xuất hiện bóng dáng của bất kỳ Sí thiên sứ nào. Còn Huyết Tổ trong truyền thuyết của huyết tộc, chúng ta lại càng không biết gì cả…
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn mọi người:
- Chư vị, cuộc chiến này đối với thần ma thì dù thắng hay bại cũng không quan trọng, nhưng đối với tộc ta thì một khi chiến bại sẽ không còn một tờ Thái Cổ hiệp nghị thứ hai nữa…
Tâm thần mọi người đều rung động. Phong Vân Vô Kỵ cũng chưa nói hết, nhưng mỗi người đều hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, trong lòng đều trĩu nặng.
- Cuộc chiến thần ma lần đầu tiên vốn là một cuộc chiến xoay vòng giữa Thiên Đường, Ma Giới, Thái Cổ và huyết tộc ở đại thứ nguyên. Trong bốn tộc cũng không có bất kỳ tộc nào là đồng minh, tất cả đều chinh phạt lẫn nhau. Chúng ta dĩ nhiên là kịch chiến với ma tộc, nhưng Thiên Đường cũng đồng dạng chiến đấu với ma tộc, hơn nữa tình hình chiến đấu chưa chắc đã kém hơn chúng ta, do đó không quan tâm đến Thái Cổ thế nào. Còn về huyết tộc thì ở tại đại thứ nguyên xa xôi, giờ phút này hẳn là đang mưu đồ chiến tranh với thiên giới, cũng không để ý đến Thái Cổ. Cho nên ta cảm thấy, hiện giờ chúng ta chỉ cần tập trung vào Chủ Thần thứ mười bốn là được. Chí Tôn đã quá lo lắng rồi.
Đại trưởng lão Bắc Hải suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
- Nếu như ba tộc có thể thật sự liên hợp, trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên có lẽ chúng ta đã không chống đỡ được…
- Cuộc chiến thần ma, suy cho cùng vẫn là chiến tranh do Quang Ám chư thần gây nên để tranh đoạt tín ngưỡng. Thiên Đường và Ma Giới giao chiến, chẳng qua là Quang Ám chư thần muốn chèn ép đối phương, làm suy yếu lực lượng tín ngưỡng mà đối phương nhận được. Nhìn vào điểm này, Thiên Đường và Ma Giới vĩnh viễn không thể nào hòa giải. Nhưng bất kể là Quang Minh chư thần hay là Hắc Ám chư thần, đối với bọn họ thì đều có chung một kẻ địch là chúng ta. Thứ duy nhất mà Quang Ám chư thần sợ hãi chính là Tứ Tượng đại trận do bốn vị Chí Tôn hợp sức thi triển.
Đại trưởng lão Bạch Hổ mặc trường bào trắng tinh, thân thể vô cùng cao lớn, râu tóc bạc trắng đột nhiên nói:
- Nhìn vào mặt này, lão phu cho rằng Chí Tôn nói đúng. Thiên Đường mặc dù chưa từng tấn công Thái Cổ trên quy mô lớn, nhưng không thể không đề phòng.
- Còn về huyết tộc thì Chí Tôn không cần lo lắng.
Bên cạnh đại trưởng lão Bạch Hổ, trưởng lão Chu Tước mặc một bộ áo dài đỏ rực, bề ngoài lại là một thiếu nữ trẻ tuổi nói:
- Chu Tước Chí Tôn đại nhân từng hóa thân đi qua không gian đại thứ nguyên. Sau khi đại nhân trở về đã nói một câu, không gian đại thứ nguyên gần như là một vũ trụ nhỏ khác, vô cùng rộng lớn. Huyết tộc vẫn luôn bị Thiên Đường chèn ép, cũng không có sức để khuếch trương. Hơn nữa trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, mặc dù huyết tộc đã tham gia tấn công vào Thái Cổ, những đó chỉ là ý kiến của một phần nhỏ huyết tộc, không thể đại biểu cho toàn bộ huyết tộc ở đại thứ nguyên. Vì vậy thuộc hạ cho rằng, Chí Tôn hoàn toàn không cần lo lắng về huyết tộc.
- Bất kể có lo lắng dư thừa hay không, nhất định vẫn phải đề phòng huyết tộc và Thiên Đường.
Phong Vân Vô Kỵ giơ một tay lên, lạnh nhạt nói:
- Đối với hai tộc này chúng ta gần như không biết gì cả. Huỳnh Hoặc…
- Có!
Huỳnh Hoặc mặc áo bào đen lập tức đáp lời.
- Từ trong Thánh điện chọn ra mười tộc nhân Thần cấp hậu kỳ, bảo bọn họ đi đến hư không thăm dò. Nhớ kỹ, lúc đi vào hư không không được tham gia chiến đấu, tránh bị Sí thiên sứ của Thiên Đường phát hiện!
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
- Ba vị đại trưởng lão Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Ba vị đều sinh ra tại hỗn độn, kiến thức dĩ nhiên rất uyên bác. Bản tọa hi vọng các người có thể cẩn thận nhớ lại một chút, xem thử tộc ta còn có cao thủ nào chưa xuất hiện hay không, hoặc là một loại thánh khí tương tự như Thập Phương Câu Diệt của pháp tu vậy.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn có một suy nghĩ. Pháp tu sở hữu thánh khí Thập Phương Câu Diệt, còn võ tu có địa vị ngang hàng với pháp tu, hắn là cũng phải có thánh khí, nhưng dường như chưa từng nghe nói đến.
Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ba vị đại trưởng lão. Trong số mọi người đang ngồi, luận về tuổi tác thì đúng là không có ai cao hơn ba người này.
Trưởng lão ba tộc Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ liếc nhìn nhau, hai hàng lông mày nhíu chặt, lộ ra vẻ suy nghĩ. Vấn đề này cũng chỉ có bọn họ mới trợ giúp được.
- Thánh khí tương tự như Thập Phương Câu Diệt, tộc ta dường như chưa từng nghe nói đến.
Đại trưởng lão Huyền Vũ cao lớn eo to, bề ngoài là một vị đại hán tráng kiện, suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói.
- Chí Tôn vừa nói như vậy, ta dường như nhớ đến một chuyện.
Đại trưởng lão Bạch Hổ đột nhiên nói, đồng thời liếc nhìn hai vị trưởng lão thánh thú chung quanh hỏi:
- Chu Tước và Huyền Vũ, các người còn nhớ đến chiến bia cổ kia không?
- A!
Hai người đồng thời kinh hô, giống như nhớ ra gì đó:
- Ngài nói là…
- Ừ.
Trên mặt đại trưởng lão Bạch Hổ lộ ra vẻ hồi tưởng:
- Chuyện Thanh Long qua đời đã sớm nằm trong dự kiến. Tại hỗn độn ban đầu khi Thái Cổ còn là một đoàn khí tức hỗn độn, chúng ta từng ở trong đó nhìn thấy một tấm bia cổ màu xanh to lớn. Trên đó có ghi “thần long bị thương, Thái Cổ…”, đã dự kiến được cái chết của thánh thú. Chiến bia cổ xưa không chỉ tiên đoán đơn giản như vậy, nếu như có thể tìm được chắc hẳn sẽ có thu hoạch bất ngờ. Cố điều vô số năm qua chúng ta vẫn luôn dùng thần thức tìm kiếm, nhưng lại không có kết quả gì.
- Thái Cổ cái gì?
Huỳnh Hoặc hỏi.
Sắc mặt ba trưởng lão thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều có phần kỳ quái:
- Chuyện này, đại khái là dự kiến cái chết của thánh thú Thanh Long.
“Thần long bị thương, Thái Cổ diệt vong”, trên chiến bia cổ có hai hàng chữ này, nhưng mấy vị trưởng lão thánh thú làm sao dám nói ra. Vừa nhớ tới lời tiên đoán này, nhất thời trong lòng bọn họ nặng trĩu, chỉ là sự nặng nề này lại không để mọi người thấy được.
“Chẳng lẽ Thái Cổ thật sự phải diệt vong sao?” - Đại trưởng lão Chu Tước nhìn về phía Kiếm Thần tóc trắng, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
- Lần trước Chủ Thần thứ mười bốn tấn công vào Thái Cổ, tộc ta đột nhiên xuất hiện một đội tộc nhân mạnh mẽ.
Cổ Vu vẫn luôn im lặng đột nhiên tiếp lời:
- Ta từng nghe Chí Tôn nói, những tộc nhân mạnh mẽ kia hình như được gọi là tộc Bàn Cổ, vẫn luôn ở dưới lòng đất Thái Cổ. Thân thể của bọn họ rất cứng cáp, đủ để đối kháng với Cửu U ma thần, hơn nữa còn không sợ Cửu U ma khí. Đây xem như là một lực lượng bí ẩn của tộc ta, có điều bọn họ hình như không có thần trí…
Lúc trước từ dòng tin tức to lớn trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ đã biết được về tộc Bàn Cổ. Những đại hán mình trần này chính là những nhân vật mạnh mẽ mà hắn từng gặp trước đây thật lâu trong một không gian khác. Đối với đội ngũ mạnh mẽ này, hắn đã sớm muốn đi xem thử một lần, chỉ là vẫn luôn không có thời gian.
- Ta đã biết về tộc Bàn Cổ, để ta thử xem có thể khiến bọn họ khôi phục thần trí hay không. Nếu như không thể thì hãy tìm biện pháp khác.
Phong Vân Vô Kỵ nói:
- Chư vị trưởng lão hãy suy nghĩ một chút, xem thử Thái Cổ còn lực lượng ẩn giấu nào khác hay không. Cuộc chiến thần ma có quan hệ trọng đại, ta hi vọng tập trung tất cả lực lượng mà Thái Cổ có thể kêu gọi được, chứ không chỉ là ba nhánh võ, pháp và vu.
Thái Cổ ẩn giấu rất nhiều bí mật, từ bộ tộc thủ hộ cho đến không gian Thanh Long ở Đông Hải, rồi thì tộc Bàn Cổ… Mỗi khi Phong Vân Vô Kỵ cho rằng mình đã gần như hiểu rõ về Thái Cổ, luôn luôn sẽ xuất hiện một vài bí mật mới. Ví dụ như về chiến bia cổ xưa, hắn hoàn hoàn không hay biết gì cả. Thần thức mặc dù ảo diệu, nhưng cũng không phải chỉ cảm ứng một chút là có thể tìm được những thứ thần bí khó lường này.
Mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu một cái. Trong trí nhớ của bọn họ dường như không còn bí mật gì nữa.
- Thực ra… nếu như Chí Tôn có thể tìm được Tà Chủ Xi Vưu, có lẽ sẽ nhận được sự giúp đỡ của y.
Một giọng nói đột nhiên chen vào.
Bên trong phòng đá dưới lòng đất, bóng sáng chợt lóe lên, đã có thêm một lão nhân tóc bạc tinh thần khỏe mạnh. Lão nhân này mặt đầy nếp nhăn, giữa mi mắt ẩn giấu một sự tiều tụy và đau thương thật sâu.
- Sư tôn!
Mí mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt mở ra, một vẻ kinh ngạc và vui sướng nhanh chóng lướt qua trong mắt.
Lão nhân tóc bạc này không ai khác chính Kiếm tiền bối, người đã khắc Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp vào bên dưới lòng đất Thánh điện.
Trước dốc núi, tay áo Phong Vân Vô Kỵ phất phơ, ánh mắt quét qua bốn phía, đột nhiên bước ra một bước, đồng thời hít một hơi dài, trong mắt hiện lên thần sắc uy nghiêm, trầm giọng nói:
- Các tộc nhân Thái Cổ nghe lệnh!
- Có!
Bốn phương đồng thanh đáp lời, khí thế như núi lở đất tan.
- Thánh thú võ sĩ của ba phương Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nghe lệnh. Các thánh thú trưởng lão trong tộc ở lại Thánh sơn đợi lệnh của bản tọa, những người còn lại hãy trở về vị trí của mình!
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
Phía trên Kiếm vực mênh mông, bóng người ở phía tây, phía nam và phía bắc bắt đầu chuyển động. Những chiến sĩ bảo vệ thánh thú mặc chiến giáp ba màu trắng, đỏ và vàng đồng loạt quỳ gối hành lễ, sau đó thân hình lay động, lần lượt bay đi, lại trở về không gian bảo vệ ban đầu. Sau khi các chiến sĩ bảo vệ thánh thú rời đi, không gian nhất thời rộng rãi hơn rất nhiều. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn, trông thấy mấy lão giả râu tóc bạc trắng vẫn đứng yên tại chỗ. Những lão nhân này vẻ mặt thản nhiên, khí độ bất phàm, chính là trưởng lão bảo vệ thánh thú của ba phương.
Vốn có bốn nơi bảo vệ bản thể thánh thú nghỉ ngơi, chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Trong số đó thì Thanh Long đã chết, mà các Thanh Long chiến sĩ cũng đã bị Chủ Thần thứ mười bốn tiêu diệt, chỉ còn sót lại ba phương này. Sau khi các chiến sĩ bảo vệ của ba phương rời đi, số người còn lại vẫn rất đông, đưa mắt nhìn không thể thấy được đầu cuối.
- Các tộc nhân hệ phái tự do nghe lệnh!
- Có!
Giữa không trung phía đông, những cao thủ của hệ phái tự do mặc quần áo khác nhau nghe vậy liền cúi người xuống.
Phong Vân Vô Kỵ xoay chuyển ánh mắt, nhìn vào trên người Độc Cô Vô Thương:
- Bây giờ lệnh cho Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương cai quản người của hệ phái tự do, tất cả mọi người không được trái lệnh. Tịch Diệt Tán Nhân, Lôi Uyên Cư Sĩ, Mặc Uyên và Cầu Ly Ma Đạo, bốn người các ngươi hãy giúp Kiếm Ma gây dựng lại hệ phái tự do. Bản tọa lệnh cho các ngươi trong vòng mười ngày hợp nhất trên dưới, khiến cho chính lệnh thông suốt, không được có sai sót!
Bóng người trong hệ phái tự do lay động. Chỉ chốc lát, bốn tên cao thủ khí tức mạnh mẽ bước ra, cung kính nói:
- Không dám làm trái lệnh của Chí Tôn!
Mệnh lệnh này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Độc Cô Vô Thương. Trước khi gia nhập Kiếm vực, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương trong hệ phái tự do cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng uy danh cũng không quá lớn. Có điều sau khi tu luyện Vô Cực kiếm đạo từ vũ trụ hư không trở về, chiến đấu với Chủ Thần thứ mười bốn, thực lực của Kiếm Ma đã thể hiện rõ ràng, cộng thêm quan hệ với Đệ Ngũ Chí Tôn, mặc dù mệnh lệnh này có hơi bất ngờ, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
- Xin tuân theo thánh lệnh của Chí Tôn!
Trong lòng Độc Cô Vô Thương hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không do dự lập tức đứng dậy lên tiếng. Hệ phái tự do trước giờ vốn tán loạn, trong thời kỳ thi hành chính sách máu tanh thì không có gì đáng ngại, nhưng đến gần cuộc chiến thần ma, nếu chính lệnh không thể thông suốt, trên nói dưới không nghe thì hiển nhiên không được. Hành động này của Phong Vân Vô Kỵ thể hiện mục đích thống nhất thế lực các phương của Thái Cổ, để trong đại chiến có thể điều khiển dễ dàng như cánh tay của mình.
“Ta biết ngài không am hiểu những cơ chế này, nhưng không cần lo lắng, ta đã bảo Huỳnh Hoặc giúp ngài một tay.” - Độc Cô Vô Thương vừa mới đứng dậy, trong tai bỗng nghe được một giọng nói nhỏ như muỗi kêu, đó là tiếng của Phong Vân Vô Kỵ. Y nghiêng người nhìn, lại thấy vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra biểu tình gì.
- Các trưởng lão Bắc Hải nghe lệnh. Hôm nay cuộc chiến thần ma đã đến gần, chư vị trưởng lão không cần tiếp tục ẩn nấp ở Bắc Hải, hãy tạm thời ở lại Thánh điện. cùng bản tọa thương lượng kế sách đối phó!
Chòm râu đen của các trưởng lão Bắc Hải phất phơ, nghe vậy liền khom người hành lễ:
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
Luận về thực lực thì có lẽ các trưởng lão Bắc Hải không phải là đỉnh cao, ngày thường cũng rất ít khi thi triển thân thủ, nhưng trong đó phần lớn đã từng thống lĩnh Thánh điện, làm chưởng khống giả Thánh điện một thời, hiểu biết rất rõ về tình hình các phương Thái Cổ. Ở một số phương diện, Phong Vân Vô Kỵ chưa chắc đã hiểu biết bằng các trưởng lão Bắc Hải này, cho nên hắn quyết định giữ bọn họ lại để làm cố vấn.
Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía các Bắc Hải tù đồ vóc người cao lớn trong đám người, như hạc đứng giữa bầy gà không nhúc nhích. Những Bắc Hải tù đồ trên người đeo xích sắt to lớn này lại xuất hiện ở đây, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Mỗi tên Bắc Hải tù đồ đều là một cao thủ đỉnh cao, gần như là một hình ảnh thu nhỏ của Phong Vân Vô Kỵ. Cuộc đời bọn họ đều có truyền kỳ huy hoàng giống như nKiếm Thần, ngộ tính và thiên tư đều là rất cao, chỉ là vì tâm ma quá nặng nên không thể thành tựu Chí Tôn. Bọn họ bị tâm ma hành hạ, mỗi ngày đều phải chịu đau đớn.
Cao thủ đứng đầu Bắc Hải tù đồ chính là Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai. Có điều Ứng Đông Lai đã sớm bị Kiếm Thần phái đến đại thứ nguyên, xem xét tình hình huyết tộc, còn chưa có tin tức gì. Mặc dù vậy mhững Bắc Hải tù đồ còn sót vẫn có thực lực kinh người, tuy không bằng Huyết Hải Ma Quân những cũng chênh lệch quá nhiều.
- Bắc Hải tù đồ nghe lệnh!
Yên lặng nhìn chăm chú mọi người một lúc, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vang khắp trời đất.
“Rào rào!”
Tiếng xích sắt rung động vang lên, hơn mười tên đai hán thân hình cao lớn này quỳ một chân trong hư không, áo bào đen rộng thùng thình trên người tung bay trong gió như cánh hạc, mái tóc rối bời trên đỉnh đầu rũ xuống che phủ khuôn mặt thô lỗ dữ tợn, thân thể không nhúc nhích, cũng không đáp lời.
“Ngàn vạn năm khổ tu lại không nhìn thấu được một chữ tâm. Các ngươi hãy đi theo ta!” – Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ như chuông lớn, trực tiếp vang lên trong biển ý thức của hơn mười tên Bắc Hải tù đồ khí tức kinh khủng như hung thú Hồng Hoang này.
“Rào rào!”
Xích sắt rung động, đám Bắc Hải tù đồ chậm rãi đứng dậy, vẫn như cũ không nói lời nào, thân hình cũng không thấy có động tác gì. Trong hư không bóng người nhoáng lên, trên dốc núi bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ đã có thêm mấy bóng người khí tức nặng nề như núi lớn.
Phong Vân Vô Kỵ áo trắng tóc trắng đứng giữa đám Bắc Hải tù đồ không nhúc nhích. Khí tức của những Bắc Hải tù đồ này rất nặng nề, mỗi ngày đều bị Tâm Ma hành hạ, trong một ngày đã có hơn phân nửa thời gian là dùng để áp chế Tâm Ma của, nhằm tránh làm ra những hành động tàn sát điên cuồng. Các trưởng lão Bắc Hải hiểu rất rõ chuyện này, biết rằng những Bắc Hải tù đồ này thực lực mạnh mẽ, nhưng một bị tâm ma khống chế sẽ không phân địch ta, cũng sẽ không để ý ngươi là Chí Tôn hay là tộc nhân, trong lòng cảm thấy lo lắng. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại giống như không nhìn thấy, vẫn đứng trên dốc núi nhìn xuống.
- Các đệ tử Chiến tộc nghe lệnh!
- Xin tuân theo thánh chỉ của đế quân!
Giữa không trung, đệ tử Chiến tộc cột khăn trắng, mặc chiến bào màu trắng, trong tay cầm chiến đao cắm xuống hư không, đồng thanh lên tiếng. Chân khí trong cơ thể bọn họ dâng trào, phát ra một đoàn chiến ý hùng hậu trong hư không.
Khi Chiến Đế còn chưa chết, các đệ tử Chiến tộc gần như đều tồn tại vì Chiến Đế. Chiến Đế chính là nhân vật cao nhất của Chiến tộc, là lý do để Chiến tộc tồn tại. Phong Vân Vô Kỵ chính là đế quân đời sau của Chiến tộc, do Chiến Đế trước khi chết đã tự mình chỉ định. Mặc dù địa vị của hắn không thể bằng Chiến Đế trước đây, nhưng cũng được tôn sùng gấp bội. So sánh với Chí Tôn, hai chữ “Chiến Đế” này lại có phân lượng nặng hơn trong lòng đệ tử Chiến tộc.
- Tất cả đệ tử Chiến tộc và đệ tử Kiếm các ở lại giữ Kiếm các, không được xảy ra sai sót!
- Xin tuân theo thánh chỉ của đế quân!
- Các cao thủ tiềm tu nghe lệnh!
Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phía các cao thủ tiềm tu số lượng đông đảo. Những cao thủ này cũng không tham gia chính sách máu tanh, từ sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên đã lặng lẽ tiềm tu. Cho đến khi cửu tinh nối liền, bị lực lượng cửu tinh cảm ứng, bọn họ mới phá đất chui ra. Tiềm tu mấy ngàn vạn năm, thậm chí là hơn trăm triệu năm, đối với bọn họ chỉ là chuyện bình thường. Cũng vì vậy, mặc dù thực lực của bọn họ rất mạnh mẽ, nhưng mỗi người lại cư ngụ ở một phương, không dễ gì cai quản được.
- Có!
Đệ Ngũ Chí Tôn vừa ra lệnh, bốn phương lập tức đáp lời. Những cao thủ tiềm tu khí tức mạnh yếu khác nhau đều quỳ rạp xuống. Những cao thủ tiềm tu này có mạnh có yếu, có trẻ có già, người thực lực mạnh không hề kém hơn Bắc Hải tù đồ. Mà trước giờ bọn họ đều quan đi lại một mình, không dễ gì chọn lựa người cai quản.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày một cái, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người, cuối cùng dừng lại ở một người.
- Huỳnh Hoặc nghe lệnh!
Huỳnh Hoặc mặc áo xanh đang đứng dưới dốc núi không xa, cách những trưởng lão Bắc Hải hơn mười trượng, nghe vậy thân thể run lên, lập tức cúi đầu khom người nói:
- Có Huỳnh Hoặc!
- Bản tọa lệnh cho ngươi cai quản hai mươi vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ, cùng với những người tiềm tu. Ngươi có thể từ trong đó chọn lựa ra tộc nhân gia nhập vào đại quân Thần cấp hậu kỳ.
Huỳnh Hoặc ngơ ngẩn nhìn Phong Vân Vô Kỵ, dường như không nghĩ tới Phong Vân Vô Kỵ lạigiao một đội ngũ mạnh mẽ như vậy cho mình.
- Xin tuân theo thánh lệnh của Chí Tôn!
Ngoài miệng vô ý thức lĩnh mệnh, nhưng trong lòng Huỳnh Hoặc vẫn chưa hết kinh ngạc.
- Những người còn lại hãy tản đi, chuẩn bị tùy thời đợi lệnh!
Giọng nói uy nghiêm của Phong Vân Vô Kỵ lại vang lên từng góc Kiếm vực, đồng thời tay áo của hắn vung lên. Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh, thân động nhoáng một cái liền hóa bóng sáng tản đi. Trong nháy mắt, Kiếm các vốn đông đúc đã trống trải đi không ít.
- Cổ Vu, Thánh Giả, hai vị cũng xin mời theo ta!
Phong Vân Vô Kỵ xoay người, nói với Cổ Vu của Vu tộc và Thánh Giả nhìn như bảy mươi tuổi đang đứng phía trước đám người.
Hai người này đều không thuộc võ tu. Cổ Vu chính là thủ lĩnh của Vu tộc hiện còn tồn tại, mặc dù thế lực không lớn, nhưng lại tự hình thành một nhánh, không cần tuân theo lệnh của Chí Tôn. Còn Thánh Giả cũng là người đứng đầu của pháp tu, địa vị tuy không bằng Chí Tôn hiệu lệnh các võ giả Thái Cổ, nhưng cũng không thuộc quyền quản lý của Thánh điện.
Những tu sĩ pháp tu trở về Thái Cổ có đến trăm vạn, tất cả đều ở tại thành Hoàng Kim, trước giờ cũng không nhúng tay nhiều đến công việc Thái Cổ, cũng không triển hiện thực lực. Ngoại trừ trăm vạn pháp tu này, trong hư không còn có rất nhiều cao thủ pháp tu đi theo Pháp Tổ rải rác ở bên ngoài, không quay về Thái Cổ. Từ trước cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, pháp võ tranh đấu bắt đầu, những người này đã rời khỏi Thái Cổ, cùng với Pháp Tổ dốc lòng tu luyện trong hư không, vẫn luôn ẩn nấp ở một góc, nhưng thực lực thì không thể xem thường được.
Hôm nay mặc dù Thanh Long đã chết, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại có thể nhờ vào món quà mà Thanh Long đã tặng, hóa thân thành Thanh Long. Huyền công mà hắn tu luyện càng vượt trên Chí Tôn, đủ để gánh vác trọng trách chính quyền Thái Cổ. Ngoài ra hắn còn có một thân phận đặc biệt khác, đó là Tân Tổ của pháp tu do Pháp Tổ bổ nhiệm trước khi qua đời.
Chỉ dựa vào thân phận này, bất kể là đại quân pháp tu Thái Cổ ở thành Hoàng Kim, hay là những pháp tu còn đang tiềm tu ngoài hư không, tất cả đều phải nghe lệnh của Phong Vân Vô Kỵ. Không chỉ như vậy, bởi vì chuyện ở chiến trường thần ma cổ, hắn cũng đã thiết lập quan hệ tốt lành với Vu tộc.
Vu tộc cận chiến không bằng võ tu, đánh xa không bằng pháp tu, nhân số càng ít ỏi, nhưng thực lực lộ ra trong chiến đấu lại rất kinh người. Mạt Nhật Tế Điển chính là pháp khí nhất đẳng của Vu tộc, đủ để nghịch chuyển kết quả chiến trường. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Vu tộc sát thương vô số yêu ma đã sớm chứng minh điều này.
Nhìn khắp Thái Cổ, cũng chỉ có thân phận đặc biệt của Phong Vân Vô Kỵ mới có thể đồng thời thống nhánh ba nhánh thế lực võ, pháp và vu. Ba vị Chí Tôn vốn đã tính toán đến điều này.
Có điều lần này võ tu Thái Cổ tụ tập trên quy mô lớn, Cổ Vu và Thánh Giả đều tới một mình, cũng không triệu tập tộc nhân đi theo.
Nghe Phong Vân Vô Kỵ gọi, trên mặt Thánh Giả và Cổ Vu đều lộ vẻ mỉm cười, cung kính nói:
- Xin tuân theo ý chỉ của Tân Tổ!
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
Sau đó áo bào khẽ phất lên, đạp bước đi về hướng dốc núi. Các trưởng lão Bắc Hải và trưởng lão thánh thú cũng đồng thanh đáp lời, bước theo phía sau.
Tóc bạc bên tai khẽ phất phơ, Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, bước chân như nước chảy mây trôi đi về hướng Thánh sơn chọc trời cách đó không xa. Trong mắt đám Bắc Hải tù đồ loé lên ánh máu, quanh người huyết khí như thủy triều, rung dây xích im lặng bước theo sau.
Không gian ngàn trượng trong phút chốc trở nên trống rỗng. Đám Bắc Hải tù đồ không nói tiếng nào đi theo phía sau Phong Vân Vô Kỵ. Phía trước bóng người chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ đã đặt chân lên đỉnh Thánh sơn, đứng ở ven rìa quảng trường Thánh điện, quay lưng về phía mọi người, mái tóc bạc như tơ tản ra sau lưng. Đám Bắc Hải tù đồ cũng không suy nghĩ nhiều, tâm thần vừa động, áo bào đen tung bay, liền như loài chim đêm từ không trung đáp xuống. Không ngờ trước khi hai chân bọn họ chạm đất, trước mắt chợt lóe lên một luồng sáng trắng chói mắt, bên trong có một cặp mắt lạnh nhạt đột ngột nhìn vào.
- Nếu như đã khó khắc chế, vậy thì không cần khắc chế nữa.
Giọng nói lãnh đạm in vào trong tai đám Bắc Hải tù đồ. Trong ánh sáng trắng bạc, mọi người chỉ nhìn thấy hai ống tay áo bào, sau đó bên trong tay áo bỗng có hai bàn tay trắng ngần vươn về phía bọn họ, nhìn giống như chậm nhưng thực sự lại nhanh.
Đám Bắc Hải tù đồ từ đầu đến giờ vẫn không gì nói gì, nguyên nhân là vì phải cực khổ áp chế tâm ma và dục vọng tàn bạo trong cơ thể, không thể phân tâm được. Phong Vân Vô Kỵ là Đệ Ngũ Chí Tôn cao quý, mọi người vốn không ngờ hắn lại đột nhiên ra tay, do đó không kịp phòng bị. Khi cảm giác được áp lực mạnh mẽ đến từ Kiếm Thần, bọn họ nhất thời lại khó áp chế được khí huyết nóng rực trong cơ thể.
- Gào!
“Rào rào!”
Tên Bắc Hải tù đồ mặc áo bào đen đứng trước nhất run rẩy, chợt ngẩng đầu lên, từng sợi tóc đen to dài tung bay trong hư không như dã thú. Áo bào đen trên người y phồng lên, ma khí màu đỏ cuồn cuộn từ trong cơ thể bắn ra, loáng thoáng mang theo tiếng gầm thét của hung thú. Phía trên Thánh điện vốn bình tĩnh nhất thời giống như hóa thành Tu La địa ngục.
- Dừng tay!
- Không được!
Trong số Bắc Hải tù đồ, cũng không phải tất cả mọi người đều bị tâm ma khống chế. Ba tên Bắc Hải tù đồ khí tức mạnh mẽ thấy thế liền quát một tiếng, trong lòng cực kỳ nóng nảy. Cổ tay của bọn họ nổi lên gân xanh như rắn quấn vào nhau, trong con ngươi hiện đầy tơ máu, nhưng vẫn giữ được một phần thần trí thanh tỉnh, cũng không bị Tâm Ma chiếm đoạt. Chân nguyên trong cơ thể bọn họ bừng lên, thân hình nhoáng một cái, lập tức lao đến ngăn cản mấy tên Bắc Hải tù đồ trước mắt không chịu nổi tâm ma hành hạ đã mất đi khống chế. Nhưng bởi vì bị tâm ma điều khiển, những người này nào còn phân biệt được tộc nhân hay gì khác, liền gào lên một tiếng, toàn thân sương máu quay cuồng, đồng thời hai cánh tay mở ra, chụp thẳng về phía mấy tên Bắc Hải tù đồ ngăn cản phía trước này.
Đều là Bắc Hải tù đồ, đều từng là nhân vật tung hoành một đời, thực lực cũng không chênh nhau bao nhiêu. Đối mặt với mấy tên đồng bạn nhập ma toàn lực công kích, ba tên Bắc Hải tù đồ kia phải tốn sức không ít, trong lòng đã loáng thoáng không áp chế được khí huyết lưu động.
- Không cần khắc chế, để bản tọa tới giúp các ngươi!
Sau lưng lại vang lên một giọng nói lãnh đạm. Lời còn chưa dứt, ba tên Bắc Hải tù đồ vốn đang kiềm chế tâm thần, duy trì một điểm linh trí, lúc này bỗng cảm giác được một luồng khí tức mãnh liệt không thể địch nổi tràn đến. Hai mặt thụ địch, bọn họ cũng không thể tiếp tục khống chế, một điểm thanh tỉnh trong mắt nhanh chóng bị che phủ. Trong miệng gào thét một tiếng, sống lưng của bọn họ cong lên như hung thú, bỗng nhiên xoay người lại tấn công Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm!”
Mây đen cuồn cuộn, những tia chớp màu đỏ xẹt qua hư không. Hơn mười tên Bắc Hải tù đồ đứng giữa không trung tạo thành nửa vòng tròn bên vách đá Thánh điện, khí tức trong cơ thể nhấp nhô như hung thú, những sợi xích màu đỏ trên người lớn bằng nắm tay vung vẩy trong hư không.
- Gào!
Sau một tiếng gầm, hơn mười bóng người liền hóa thành những tia chớp bắn nhanh về phía Phong Vân Vô Kỵ. Bên ngoài cơ thể bọn họ, từng vòng lĩnh vực màu đỏ tràn đầy khí tức tàn bạo nhanh như chớp tỏa ra, đan xen trong hư không.
- A!
Ở phía sau, tất cả trưởng lão Bắc Hải đều kinh hãi thất sắc, không nghĩ tới đám Bắc Hải tù đồ vào lúc này lại đột nhiên ra tay, liền từ xa hét lớn:
- Không được!
Bọn họ muốn can thiệp nhưng lại không thể. Mỗi tên Bắc Hải tù đồ đều là thiên tài trác tuyệt, thực lực cao hơn trưởng lão Bắc Hải nhiều, bọn họ làm sao có thể phản ứng kịp. Lúc này người duy nhất có thể nhúng tay vào chỉ có Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương đi theo phía sau.
“Keng!”
Gần như theo bản năng, thiết kiếm trong tay Tây Môn Y Bắc phát ra một tiếng kêu réo rắt, muốn từ trong vỏ kiếm thoát ra. Nhưng sau khi nhìn lướt qua tình huống trên Thánh sơn, Tây Môn Y Bắc chớp mắt một cái, thiết kiếm lại như tia chớp thu về trong vỏ kiếm. Độc Cô Vô Thương ở bên cạnh cũng chỉ khẽ nhíu mày một cái, vẫn tiếp tục bước về hướng Thánh sơn.
Ở ven rìa Thánh sơn, Phong Vân Vô Kỵ áo trắng tóc trắng, ánh mắt lãnh đạm, trên mặt nhìn không ra biểu tình, từng sợi tóc dài như tơ tản ra. Trong hư không thủy triều máu dâng trào, loáng thoáng mang theo tiếng sấm. Dưới địch ý do Phong Vân Vô Kỵ chủ động phát ra, hơn mười tên Bắc Hải tù đồ thực lực vô cùng mạnh mẽ đã mất đi khống chế, đồng loạt phát động tấn công. Chỉ trong khoảnh khắc, hơn mười đôi tay mang theo ánh máu vô tận đã chụp về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Đệ Ngũ Chí Tôn là người ra tay trước, trông thấy đám Bắc Hải tù đồ bị khí tức của mình dẫn dắt mất đi khống chế, hai tay vốn đã vươn ra lại nhanh như chớp thu về trong tay áo, sau đó chắp lại sau người. Trong mắt hắn khôi phục vẻ lãnh đạm, bất động nhìn vào hư không phía trên, đối với công kích của hơn mười tên Bắc Hải tù đồ lại giống như không nhìn thấy. Nhưng đám Bắc Hải tù đồ nào quan tâm được nhiều như vậy. Trong tiếng hư không bị xé rách, quanh người Phong Vân Vô Kỵ đã có thêm hơn mười bóng người cao lớn, tàn ảnh chuyển động, hơn mười đôi tay như kìm sắt đã chụp vào trên người hắn.
“Rào rào!”
Những sợi dây xích to lớn vung mạnh trong hư không. Toàn bộ không gian đều rung động dưới công kích của đám Bắc Hải tù đồ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng hơi rung lên, mảng lớn đá vụn từ bên ngoài thân núi Thánh sơn tróc ra.
Ngay khi năm ngón tay của đám Bắc Hải tù đồ bắt được Phong Vân Vô Kỵ, chân nguyên ma đạo và huyết kình liền điên cuồng đánh vào trong cơ thể hắn. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích, giống như không hề phát giác ra. Cho đến khi trong tai nghe được tiếng xích sắt, hắn mới dường như khôi phục tinh thần lại, mí mắt chớp một cái, ánh mắt như tia chớp quét qua đám Bắc Hải tù đồ trên mặt lộ ra vẻ thống khổ ở chung quanh, thở dài một tiếng nói:
- Cái gọi là tâm ma vốn là một thể hai mặt, cũng chính là mình. Tâm ma tức là bản thân, khổ tu hàng tỉ năm cũng không thể nào dứt bỏ, vậy thì không bằng hãy chấp nhận nó. Để ta giúp các ngươi thoát khỏi bể khổ của tâm ma đi!
Giọng nói hùng hồn như chuông lớn vang vọng giữa trời đất. Lời còn chưa dứt, cũng không thấy Phong Vân Vô Kỵ có động tác gì, vẫn mặc cho cánh tay của đám Bắc Hải tù đồ chụp lấy thân thể, trong cơ thể hắn bỗng tỏa ra một vầng bóng mờ nhàn nhạt như có sinh mệnh, cuốn lên trong hư không, tràn qua thân thể hơn mười tên Bắc Hải tù đồ. Đám Bắc Hải tù đồ vốn cực kỳ cuồng bạo này lại đột nhiên bất động.
“Rào rào!”
Mây đen tan đi, ánh máu tiêu tán, trời đất trở nên rõ ràng. Ở ven rìa Thánh sơn, đám Bắc Hải tù đồ mạnh mẽ lại không nhúc nhích giống như tượng gỗ, khí tức linh hồn trong cơ thể bọn họ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại áo bào rộng thùng thình tung bay trong gió.
- Chí Tôn?
Các trưởng lão Bắc Hải vội vã bước lên Thánh sơn, nhìn thấy tình hình kỳ dị trước mắt cũng ngẩn ra.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm, vươn một tay ra phất phất, lạnh nhạt nói:
- Không cần lo lắng, thần thức của bọn họ đã được ta đưa vào biển ý thức. Sau lần này bọn họ sẽ không còn bị tâm ma hành hạ nữa.
Phong Vân Vô Kỵ dựa vào năng lượng tinh thần mạnh mẽ của hắn, cường hành loại bỏ phòng ngự của đám Bắc Hải tù đồ, cuốn tâm thần của bọn họ vào trong thế giới tinh thần vô biên vô tận của mình. Thần thông bậc này, cũng chỉ có cường độ tinh thần của Phong Vân Vô Kỵ vượt xa bất kỳ cao thủ Thần cấp hậu kỳ nào mới có thể làm được.
Cũng không để ý nhiều đến các trưởng lão Bắc Hải, tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ khẽ phất lên, tay phải như ngọc từ trong tay áo vươn ra, trong lòng bàn tay có một đoàn ánh sáng trắng bạc lập loè, trong nháy mắt tỏa ra. Thân thể hơn mười tên Bắc Hải tù đồ lập tức bị cuốn vào bên trong Thế Giới của hắn.
Bước chân khẽ động, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng trở nên nhạt đi trong mắt mọi người, giống như bước vào một thế giới khác biến mất không còn thấy.
- Đây là…
- Không cần lo lắng, Chí Tôn làm như vậy nhất định là có chủ trương.
Một trưởng lão Bắc Hải khác nói.
Trong Thế Giới của Thái Cổ Kiếm Thần.
Trời đất mênh mông. Bóng người chợt lóe lên, Kiếm Thần áo trắng vẻ mặt lạnh lùng bỗng xuất hiện giữa không trung. Tay áo của hắn cuốn lên, thân thể của đám Bắc Hải tù đồ liền được thả ra, rơi xuống trên một ngọn núi chọc trời.
- Ngao!
- Kéc!
Xa xa bỗng vang lên tiếng phượng kêu và tiếng rồng ngâm. Ven rìa Thế Giới mênh mông, hai con thú to lớn một đỏ rực, một trắng như sương, thân dài mấy ngàn vạn cây số gầm thét quấn vào nhau trong hư không. Nơi đi qua khiến cho những đỉnh núi lớn liên tiếp sụp đổ, núi sông nổ tan, sau người chỉ còn lại những mảng lửa nóng và sông băng. Đó là Tổ Loan và Tổ Ly bị Phong Vân Vô Kỵ thu vào trong Thế Giới tại kiếp nạn của Mạt Lệ.
Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện trong Thế Giới, hai thần thú cấp bậc tổ tiên mạnh mẽ này liền cảm nhận được khí tức của kẻ thù, từ xa xa gầm lên một tiếng, lập tức bỏ qua đối phương, hóa thành dòng lửa và băng sương cuồn cuộn lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.
- Nghiệt súc, các ngươi còn không phục sao?
Phong Vân Vô Kỵ chân đạp hư không, lãnh đạm nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng băng lửa to lớn từ phía xa nhanh chóng lướt đến.
Không thấy hắn có động tác gì, hai hung thú tuyệt thế sinh ra tại hỗn độn, coi trời bằng vung, thực lực vô cùng mạnh mẽ lúc đầu vốn lao nhanh như chớp, nhưng càng đến gần hắn thì tốc độ lại càng chậm, trong khoảnh khắc đã mất đi hóa thân băng tuyết và rồng lửa, hiện ra thân thể to lớn.
Tổ Loan kia chỉ cần máu tươi cũng đã tạo ra không biết bao nhiêu Ly Loan của Thái Cổ. Hai cánh có kim quang lưu động, mây lửa đầy trời, thân dài mấy ngàn vạn cây số, đôi cánh mở ra cũng gần ngàn vạn cây số, che trời phủ đất, khí thế không gì sánh được. Ly Loan là hung vật của Thái Cổ, vốn rất khó thuần phục, huống hồ là Tổ Loan còn cao hơn một bậc, cũng là hung vật tuyệt đỉnh có một không hai giữa giữa vũ trụ.
Chỉ là giờ phút này, Tổ Loan lại giống như phái chịu đựng thống khổ to lớn, cánh và vuốt không ngừng quờ quạng trong hư không, trên chiếc đầu to lớn lông vũ bay tán loạn, giống như trước mặt nó có một vách chắn vô hình to lớn. Không chỉ có Tổ Loan, kể cả Tổ Ly kia cũng kêu lên trầm thấp, mặc dù không gặp phải bất kỳ công kích nào, nhưng dưới lớp vảy lớn như chiếc chậu lại chảy ra máu tươi nhễ nhại.
- Kéc!
- Ngao!
Hai hung thú kêu lên, thân thể cao lớn giãy dụa lăn lộn trong hư không, khi đến trước người Phong Vân Vô Kỵ trăm trượng lại không cách nào tiến tới được. Máu tươi từ trong cơ thể bọn chúng chảy ra. Những hung thú này bẩm sinh rất mạnh mẽ hung ác, nhưng càng hung hãn thì đau đớn phải chịu lại càng lớn hơn, đến cuối cùng tiếng kêu của bọn chúng đã hoàn toàn hóa thành tiếng khóc cầu xin tha.
Thân thể của hai hung thú đỉnh cấp Tổ Loan và Tổ Ly trải ra rợp trời kín đất. So sánh với chúng, thân thể Phong Vân Vô Kỵ chỉ giống như một hạt dẻ trong biển cả, nhỏ bé gần như có thể bỏ qua. Nhưng vào giờ phút này, khí thế của hung thú và hắn lại đổi chỗ cho nhau.
- Các ngươi có nguyện ý thần phục không?
Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa hư không, từ trên cao nhìn xuống hai hung thú đã ngừng giãy giụa, hờ hững nói.
Hai hung thú một đỏ một trắng khiếu huyệt tràn máu, trong miệng không ngừng kêu gào, liên tục gật đầu, nào còn dám phản kháng. Đứng trước mặt Thái Cổ Kiếm Thần thần công đại thành, khí tức tàn bạo trời sinh của bọn chúng lại trở thành bảo kiếm sắc bén nhất để đối phó với mình.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn xuống hai hung thú, thấy bọn chúng không còn giãy dụa, năm móng vuốt khép lại tỏ ý thuần phục, lúc này mới gật đầu một cái, ống tay áo cuốn lên, khẽ quát:
- Đi đi!
Trong Thế Giới mây mù quay cuồng, hai hung thú chợt cảm thấy trước mắt rộng rãi sáng ngời, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thình lình phát hiện mình đã ở trong một khoảng trời đất khác. Khí tức quen thuộc của Thái Cổ xông vào mũi, nhất thời bọn chúng mừng rỡ ngẩng mặt lên trời kêu lớn, chiếc đuôi dài vung lên khiến mảng lớn ngọn lửa và băng tuyết bắn ra tứ tán. Thân hình của hai hung thú to lớn vắt ngang trời, hoàn toàn bao phủ phía trên Kiếm vực. Trời đất chợt hóa thành một mảng tối đen.
“Còn không biến thân!” - Thần thức mạnh mẽ của Phong Vân Vô Kỵ như mũi tên nhọn cắm vào trong đầu hai thần thú. Tổ Loan và Tổ Ly cứng đờ, khẽ kêu lên một tiếng, thân hình to lớn che phủ bầu trời nhanh chóng nhỏ đi, trong nháy mắt đã thu lại chưa đến ngàn dặm. Hai hung thú đầu đuôi nối liền, quanh quẩn trên bầu trời Thánh sơn kêu lớn.
“Sau này các ngươi hãy thay bản tọa bảo vệ Kiếm vực, không có mệnh lệnh của bản tọa thì không được tự ý rời đi!” – Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp vang lên trong biển ý thức của hai hung thú đỉnh cấp. Hai hung thú này bẩm sinh hung bạo, năng lượng tinh thần cũng vượt xa cao thủ Thần cấp hậu kỳ bình thường, nhưng so sánh với thần thức to lớn của Phong Vân Vô Kỵ thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Trên Thánh sơn, đám người Cổ Vu, Thánh Giả, Độc Cô Vô Thương và các trưởng lão Bắc Hải đều nhìn hai hung thú quanh quẩn phía trên, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
“Không ngờ lần này Chí Tôn bế quan trở về, thần thức lại mạnh đến mức độ này, dường như ngay cả tâm ma của các Bắc Hải tù đồ cũng có biện pháp giải trừ.” – Chòm râu đen trước ngực đại trưởng lão Bắc Hải lay động, trong con ngươi vẩn đục phản chiếu hai bóng dáng to lớn một đỏ một trắng trên bầu trời: “Nếu như có thể trừ đi tâm ma, tộc ta sẽ gia tăng ít nhất mười tên cao thủ đỉnh cấp có thể một mình chống chọi một phía. Lại có thêm hai hung thú ngang ngược này trợ giúp…”
Nghĩ đến chỗ kích động, chòm râu của y càng lay động mạnh hơn.
Bên cạnh trưởng lão Bắc Hải, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đứng sóng vai, cũng ngẩng đầu nhìn hai hung thú trên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư. Bị thân thể của hai hung thú to lớn khuấy động, mảng lớn không khí cuồng loạn từ bầu trời cuốn ngược xuống, khiến cho vạt áo của hai người tung bay như bướm.
- Vô Kỵ… thần công đã đại thành rồi.
Sau người trưởng lão Bắc Hải và Tây Môn Y Bắc, Cổ Vu và Thánh Giả cũng nhìn lên bầu trời., trong đó Cổ Vu vui mừng cảm thán. Đối với hai thần thú đỉnh cấp đã tạo ra vô số hung thú của Thái Cổ này, Cổ Vu hiển nhiên hiểu rõ hơn nhiều so với những người khác. Loại hung thú này da dày thịt chắc, nhiều cao thủ Thần cấp hậu kỳ vây công chưa chắc đã làm gì được chúng. Nếu muốn thuần phục bọn chúng, chỉ dựa vào giam cầm thì không thể nào làm được. Nhất định phải có ưu thế áp đảo hoàn toàn, triệt để đánh bại bọn chúng, mới có thể thật sự thu phục được.
Đối với nghị luận của mọi người trên Thánh sơn, Phong Vân Vô Kỵ không biết và cũng không để ý. Dưới đáy Thánh sơn chọc trời, ánh sáng trắng chợt lóe lên, Thái Cổ Kiếm Thần áo trắng tóc trắng đã từ trong Thế Giới đi ra, xuất hiện trong một lối đi mọc đầy rêu bên dưới Thánh sơn.
Cuối lối đi âm u nhỏ hẹp này là một tầng bậc thang, bên cạnh có một lão nhân áo quần cũ rách, tóc tai bù xù đang ngồi khoanh chân. Một sợi dây xích xuyên qua hông của lão, cắm vào vách tường ở một bên. Phong Vân Vô Kỵ vừa nhìn liền nhận ra, lão nhân chính là người đã âm thầm bảo vệ nơi Bạch Hổ Chí Tôn ngủ say, từng có duyên gặp mặt một lần. Có điều hiện giờ lão nhân đã không còn cử động, khí tức trống rỗng, đã qua đời từ lâu.
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi đi tới, ngừng lại phía sau thi thể của lão nhân, khẽ đẩy cánh cửa gỗ màu đen nhỏ hẹp sau bậc thang xanh biếc kia.
“Két!”
Ngay khi tiếng cửa gỗ vang lên, một mảng bóng tối vô cùng vô tận bỗng ùn ùn kéo đến. Trước mắt chợt tối sầm lại, sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình lại xuất hiện trong một khoảng hư không mênh mông. Ở nơi xa vô hạn trên đỉnh đầu là chín ngôi sao nối thành một hàng, in vào sâu trong bóng tối. Dưới chân là không gian vô cùng vô tận trải dài từ xa đến gần.
“Ầm ầm!”
Đột nhiên một trận tiếng vang trầm thấp từ sâu trong vũ trụ truyền đến. Trước mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt xảy ra biến hóa khác thường, từng không gian bắt đầu tan vỡ.
“Cửu tinh hội tụ, không gian tan vỡ, chính là thời cơ tốt nhất để thần ma tấn công Thái Cổ.” – Trong khoảng hư vô này, giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên vang lên trong tai Phong Vân Vô Kỵ: “Những gì ngươi nhìn thấy hiện giờ không chỉ là ký ức do ta để lại, còn có ký ức của mấy vị Chí Tôn khác, trong đó phần lớn là của Hiên Viên huynh. Ta cùng với Huyền Vũ và Chu Tước vốn không am hiểu mưu lược. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, chủ yếu là do Hiên Viên huynh định ra kế sách đối phó. Trong bốn người chúng ta thì thiên tư của y là tốt nhất. Cuộc chiến thần ma lần này có phần không giống như lần trước, ta nghĩ những ký ức này có lẽ sẽ trợ giúp được ngươi một chút.”
Khi Bạch Hổ Chí Tôn nói những lời này, vô số không gian đã tan vỡ trước mắt Phong Vân Vô Kỵ, bên trong có đông đảo sinh linh trôi nổi vào trong hư không.
“Ầm!”
Sâu trong vũ trụ đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, vừa lúc trông thấy một luồng thánh quang bán kính đạt đến mấy trăm vạn cây số phóng lên cao, gần như chia vũ trụ ra làm hai. Gần như đồng thời, sâu trong bóng tối phía bên kia cũng phát ra một cột sáng màu đen chọc trời. Sau đó thiên sứ và ác ma vô cùng vô tận từ trong bóng tối tràn ra, triển khai chém giết trong toàn bộ vũ trụ, máu và lửa nhanh chóng lan tràn.
Bóng tối vốn trống trải và hư vô, trong nháy mắt đã bị bao trùm bởi chiến tranh thảm liệt. Hào quang đen và trắng tràn ngập vũ trụ, máu thịt văng tung tóe. Ác ma và thiên sứ vô cùng vô tận chém giết trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, nhưng bọn chúng đều giống như không nhìn thấy hắn.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Dưới chân đột nhiên vang lên bốn tiếng động nhẹ, tâm thần Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, cúi đầu nhìn xuống, trông thấy một không gian hình vòm to lớn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện dưới chân. Vào giờ phút này, bốn góc của không gian hình vòm kia đang từ từ vỡ ra. Sắc mặt Thái Cổ Kiếm Thần vốn bình tĩnh, lúc này con ngươi đột nhiên co lại, nhìn chăm chú vào bốn góc của không gian Thái Cổ.
- Giết!
Một trận tiếng thét long trời lở đất vang lên từ bốn phương tám hướng. Chỉ trong chớp mắt, ma khí cuồn cuộn bỗng từ sâu trong vũ trụ tràn đến. Trong tiếng la giết, vô số yêu ma nhanh chóng chiếm cứ mỗi góc nhỏ trong tầm mắt, ngay cả cửu tinh trên trời cũng bị che lấp.
Trên đỉnh Thánh sơn.
- Tất cả các người hãy xuống bên dưới Thánh điện đi!
Phía trước cửa đá to lớn của Thánh điện, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vang lên trong tai các trưởng lão Bắc Hải. Mọi người hơi ngẩn ra, sau đó bước nhanh qua cửa đá, đi vào trong Thánh điện.
Dọc theo những thông đạo và hành lang phức tạp dưới lòng đất Thánh điện, đám người cuối cùng đã đi đến phía trước gian phòng đá tối đen.
- Chí Tôn?
Đại trưởng lão Bắc Hải khẽ đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ dường như tùy thời sẽ rớt xuống, bước vào trong gian phòng đá nơi Bạch Hổ Chí Tôn ngủ say. Đập vào mắt là một gian phòng chu vi khoảng mười trượng, tường đá màu xanh đen loang lổ giống như từng bị một đám lửa lớn đốt cháy. Bên trong phòng trống rỗng, chỉ có Phong Vân Vô Kỵ mặc áo trắng đang ngồi ở giữa phòng, mái tóc dài rũ xuống không nhúc nhích.
Các trưởng lão Bắc Hải đã sớm nghe nói đến nơi này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tiến vào bên trong. Không ai ngờ được nơi Bạch Hổ Chí Tôn ngủ say lại đơn sơ như vậy, thậm chí ngay cả giường đá cũng không có. Nơi này giống như là một không gian khép kín, tràn đầy khí tức cổ xưa.
Nơi này quả thật giống như từng bị lửa lớn đốt cháy, chỉ có một mảng đen kịt, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Ngồi xuống cả đi!
Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ bỗng ngẩng đầu lên, tay phải chỉ vào trước người nói. Đám người Huỳnh Hoặc, các trưởng lão Bắc Hải, Cổ Vu, Thánh Giả, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, đại trưởng lão Bạch Hổ, đại trưởng lão Chu Tước và đại trưởng lão Huyền Vũ liền bước nhanh vào trong phòng đá, cũng không nhiều lời lập tức ngồi thành hình quạt chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời ánh mắt tập trung vào hắn.
- Chí Tôn, không biết đám Bắc Hải tù đồ thế nào rồi?
Vừa ổn định chỗ ngồi, trưởng lão Bắc Hải liền quan tâm hỏi.
- Trưởng lão không cần lo lắng. Lúc này bọn họ đã được bản tọa cuốn vào trong thế giới ý thức, không lâu sau sẽ thoát khỏi tâm ma vây khốn.
Phong Vân Vô Kỵ chớp mắt, hờ hững nói.
- Đa tạ Chí Tôn!
Các trưởng lão Bắc Hải đều thở phào một hơi. Đối với những cao thủ nhân tộc đã từng có khả năng trở thành Chí Tôn này, trong lòng đại trưởng lão Bắc Hải vẫn có chút không yên.
Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua mọi người, tay áo bào mở rộng, một ngón tay như ngọc vươn ra ngoài, đầu ngón tay có ánh sáng lưu chuyển, đưa mắt nhìn mọi người nói:
- Đây là ký ức liên quan đến cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, do bốn vị Chí Tôn cùng để lại, trước tiên các người hãy tiếp nhận một chút!
Dứt lời, ngón trỏ của Phong Vân Vô Kỵ gập lại rung lên, điểm sáng ở đầu ngón tay liền nổ tung ra. Mọi người chợt cảm thấy một luồng năng lượng tinh thần mạnh mẽ tràn đến, trong đầu chấn động, sau một khắc đã ở vào trong hư vô mờ mịt.
Cảnh tượng mà Phong Vân Vô Kỵ đã trải qua lại hiện lên trong đầu mọi người, một hồi lâu sau tất cả hình ảnh mới biến mất. Những người trong gian phòng đá tuy đều là nhân vật cấp nguyên lão của Thái Cổ, nhưng trưởng lão thánh thú vẫn luôn bảo vệ không gian thánh thú, cũng không tham dự vào cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, vốn không hiểu rõ tình huống cặn kẽ; còn như Huỳnh Hoặc lại sinh ra tại thời kì cuối của cuộc chiến thần ma, chiến tranh đã sắp sửa kết thúc; đám người Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc thì chưa từng trải qua cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, thời gian phi thăng cũng là trẻ nhất trong số mọi người ở đây. Nhất thời mọi người đều đắm chìm trong tin tức vô tận này.
Một lúc sau, đợi mọi người tiếp nhận xong ký ức do Bạch Hổ Chí Tôn lưu lại, lần lượt mở mắt ra, Phong Vân Vô Kỵ mới nói tiếp:
- Trong ký ức của Bạch Hổ Chí Tôn, ma tộc sẽ tấn công toàn diện vào lúc tất cả không gian tan vỡ. Trước lúc đó chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Về mặt này chúng ta gần như chẳng có gì cả.
- Việc trước tiên chúng ta cần phải làm là xác định vị trí của tộc mình trong cuộc chiến này, là tấn công hay là phòng ngự. Cho đến hiện giờ chúng ta vẫn chỉ luôn đối phó với Ma Giới, còn Thiên Đường và huyết tộc lại không có động tĩnh gì. Tất cả khả năng xảy ra tình huống bất ngờ, chúng ta đều phải đưa vào trong tính toán.
- Thiên Đường có sáu Sí thiên sứ, nhưng cho đến nay tại Thái Cổ cũng chưa từng xuất hiện bóng dáng của bất kỳ Sí thiên sứ nào. Còn Huyết Tổ trong truyền thuyết của huyết tộc, chúng ta lại càng không biết gì cả…
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn mọi người:
- Chư vị, cuộc chiến này đối với thần ma thì dù thắng hay bại cũng không quan trọng, nhưng đối với tộc ta thì một khi chiến bại sẽ không còn một tờ Thái Cổ hiệp nghị thứ hai nữa…
Tâm thần mọi người đều rung động. Phong Vân Vô Kỵ cũng chưa nói hết, nhưng mỗi người đều hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, trong lòng đều trĩu nặng.
- Cuộc chiến thần ma lần đầu tiên vốn là một cuộc chiến xoay vòng giữa Thiên Đường, Ma Giới, Thái Cổ và huyết tộc ở đại thứ nguyên. Trong bốn tộc cũng không có bất kỳ tộc nào là đồng minh, tất cả đều chinh phạt lẫn nhau. Chúng ta dĩ nhiên là kịch chiến với ma tộc, nhưng Thiên Đường cũng đồng dạng chiến đấu với ma tộc, hơn nữa tình hình chiến đấu chưa chắc đã kém hơn chúng ta, do đó không quan tâm đến Thái Cổ thế nào. Còn về huyết tộc thì ở tại đại thứ nguyên xa xôi, giờ phút này hẳn là đang mưu đồ chiến tranh với thiên giới, cũng không để ý đến Thái Cổ. Cho nên ta cảm thấy, hiện giờ chúng ta chỉ cần tập trung vào Chủ Thần thứ mười bốn là được. Chí Tôn đã quá lo lắng rồi.
Đại trưởng lão Bắc Hải suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
- Nếu như ba tộc có thể thật sự liên hợp, trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên có lẽ chúng ta đã không chống đỡ được…
- Cuộc chiến thần ma, suy cho cùng vẫn là chiến tranh do Quang Ám chư thần gây nên để tranh đoạt tín ngưỡng. Thiên Đường và Ma Giới giao chiến, chẳng qua là Quang Ám chư thần muốn chèn ép đối phương, làm suy yếu lực lượng tín ngưỡng mà đối phương nhận được. Nhìn vào điểm này, Thiên Đường và Ma Giới vĩnh viễn không thể nào hòa giải. Nhưng bất kể là Quang Minh chư thần hay là Hắc Ám chư thần, đối với bọn họ thì đều có chung một kẻ địch là chúng ta. Thứ duy nhất mà Quang Ám chư thần sợ hãi chính là Tứ Tượng đại trận do bốn vị Chí Tôn hợp sức thi triển.
Đại trưởng lão Bạch Hổ mặc trường bào trắng tinh, thân thể vô cùng cao lớn, râu tóc bạc trắng đột nhiên nói:
- Nhìn vào mặt này, lão phu cho rằng Chí Tôn nói đúng. Thiên Đường mặc dù chưa từng tấn công Thái Cổ trên quy mô lớn, nhưng không thể không đề phòng.
- Còn về huyết tộc thì Chí Tôn không cần lo lắng.
Bên cạnh đại trưởng lão Bạch Hổ, trưởng lão Chu Tước mặc một bộ áo dài đỏ rực, bề ngoài lại là một thiếu nữ trẻ tuổi nói:
- Chu Tước Chí Tôn đại nhân từng hóa thân đi qua không gian đại thứ nguyên. Sau khi đại nhân trở về đã nói một câu, không gian đại thứ nguyên gần như là một vũ trụ nhỏ khác, vô cùng rộng lớn. Huyết tộc vẫn luôn bị Thiên Đường chèn ép, cũng không có sức để khuếch trương. Hơn nữa trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, mặc dù huyết tộc đã tham gia tấn công vào Thái Cổ, những đó chỉ là ý kiến của một phần nhỏ huyết tộc, không thể đại biểu cho toàn bộ huyết tộc ở đại thứ nguyên. Vì vậy thuộc hạ cho rằng, Chí Tôn hoàn toàn không cần lo lắng về huyết tộc.
- Bất kể có lo lắng dư thừa hay không, nhất định vẫn phải đề phòng huyết tộc và Thiên Đường.
Phong Vân Vô Kỵ giơ một tay lên, lạnh nhạt nói:
- Đối với hai tộc này chúng ta gần như không biết gì cả. Huỳnh Hoặc…
- Có!
Huỳnh Hoặc mặc áo bào đen lập tức đáp lời.
- Từ trong Thánh điện chọn ra mười tộc nhân Thần cấp hậu kỳ, bảo bọn họ đi đến hư không thăm dò. Nhớ kỹ, lúc đi vào hư không không được tham gia chiến đấu, tránh bị Sí thiên sứ của Thiên Đường phát hiện!
- Xin tuân theo ý chỉ của Chí Tôn!
- Ba vị đại trưởng lão Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Ba vị đều sinh ra tại hỗn độn, kiến thức dĩ nhiên rất uyên bác. Bản tọa hi vọng các người có thể cẩn thận nhớ lại một chút, xem thử tộc ta còn có cao thủ nào chưa xuất hiện hay không, hoặc là một loại thánh khí tương tự như Thập Phương Câu Diệt của pháp tu vậy.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn có một suy nghĩ. Pháp tu sở hữu thánh khí Thập Phương Câu Diệt, còn võ tu có địa vị ngang hàng với pháp tu, hắn là cũng phải có thánh khí, nhưng dường như chưa từng nghe nói đến.
Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ba vị đại trưởng lão. Trong số mọi người đang ngồi, luận về tuổi tác thì đúng là không có ai cao hơn ba người này.
Trưởng lão ba tộc Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ liếc nhìn nhau, hai hàng lông mày nhíu chặt, lộ ra vẻ suy nghĩ. Vấn đề này cũng chỉ có bọn họ mới trợ giúp được.
- Thánh khí tương tự như Thập Phương Câu Diệt, tộc ta dường như chưa từng nghe nói đến.
Đại trưởng lão Huyền Vũ cao lớn eo to, bề ngoài là một vị đại hán tráng kiện, suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói.
- Chí Tôn vừa nói như vậy, ta dường như nhớ đến một chuyện.
Đại trưởng lão Bạch Hổ đột nhiên nói, đồng thời liếc nhìn hai vị trưởng lão thánh thú chung quanh hỏi:
- Chu Tước và Huyền Vũ, các người còn nhớ đến chiến bia cổ kia không?
- A!
Hai người đồng thời kinh hô, giống như nhớ ra gì đó:
- Ngài nói là…
- Ừ.
Trên mặt đại trưởng lão Bạch Hổ lộ ra vẻ hồi tưởng:
- Chuyện Thanh Long qua đời đã sớm nằm trong dự kiến. Tại hỗn độn ban đầu khi Thái Cổ còn là một đoàn khí tức hỗn độn, chúng ta từng ở trong đó nhìn thấy một tấm bia cổ màu xanh to lớn. Trên đó có ghi “thần long bị thương, Thái Cổ…”, đã dự kiến được cái chết của thánh thú. Chiến bia cổ xưa không chỉ tiên đoán đơn giản như vậy, nếu như có thể tìm được chắc hẳn sẽ có thu hoạch bất ngờ. Cố điều vô số năm qua chúng ta vẫn luôn dùng thần thức tìm kiếm, nhưng lại không có kết quả gì.
- Thái Cổ cái gì?
Huỳnh Hoặc hỏi.
Sắc mặt ba trưởng lão thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều có phần kỳ quái:
- Chuyện này, đại khái là dự kiến cái chết của thánh thú Thanh Long.
“Thần long bị thương, Thái Cổ diệt vong”, trên chiến bia cổ có hai hàng chữ này, nhưng mấy vị trưởng lão thánh thú làm sao dám nói ra. Vừa nhớ tới lời tiên đoán này, nhất thời trong lòng bọn họ nặng trĩu, chỉ là sự nặng nề này lại không để mọi người thấy được.
“Chẳng lẽ Thái Cổ thật sự phải diệt vong sao?” - Đại trưởng lão Chu Tước nhìn về phía Kiếm Thần tóc trắng, trong lòng tràn đầy phiền muộn.
- Lần trước Chủ Thần thứ mười bốn tấn công vào Thái Cổ, tộc ta đột nhiên xuất hiện một đội tộc nhân mạnh mẽ.
Cổ Vu vẫn luôn im lặng đột nhiên tiếp lời:
- Ta từng nghe Chí Tôn nói, những tộc nhân mạnh mẽ kia hình như được gọi là tộc Bàn Cổ, vẫn luôn ở dưới lòng đất Thái Cổ. Thân thể của bọn họ rất cứng cáp, đủ để đối kháng với Cửu U ma thần, hơn nữa còn không sợ Cửu U ma khí. Đây xem như là một lực lượng bí ẩn của tộc ta, có điều bọn họ hình như không có thần trí…
Lúc trước từ dòng tin tức to lớn trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ đã biết được về tộc Bàn Cổ. Những đại hán mình trần này chính là những nhân vật mạnh mẽ mà hắn từng gặp trước đây thật lâu trong một không gian khác. Đối với đội ngũ mạnh mẽ này, hắn đã sớm muốn đi xem thử một lần, chỉ là vẫn luôn không có thời gian.
- Ta đã biết về tộc Bàn Cổ, để ta thử xem có thể khiến bọn họ khôi phục thần trí hay không. Nếu như không thể thì hãy tìm biện pháp khác.
Phong Vân Vô Kỵ nói:
- Chư vị trưởng lão hãy suy nghĩ một chút, xem thử Thái Cổ còn lực lượng ẩn giấu nào khác hay không. Cuộc chiến thần ma có quan hệ trọng đại, ta hi vọng tập trung tất cả lực lượng mà Thái Cổ có thể kêu gọi được, chứ không chỉ là ba nhánh võ, pháp và vu.
Thái Cổ ẩn giấu rất nhiều bí mật, từ bộ tộc thủ hộ cho đến không gian Thanh Long ở Đông Hải, rồi thì tộc Bàn Cổ… Mỗi khi Phong Vân Vô Kỵ cho rằng mình đã gần như hiểu rõ về Thái Cổ, luôn luôn sẽ xuất hiện một vài bí mật mới. Ví dụ như về chiến bia cổ xưa, hắn hoàn hoàn không hay biết gì cả. Thần thức mặc dù ảo diệu, nhưng cũng không phải chỉ cảm ứng một chút là có thể tìm được những thứ thần bí khó lường này.
Mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu một cái. Trong trí nhớ của bọn họ dường như không còn bí mật gì nữa.
- Thực ra… nếu như Chí Tôn có thể tìm được Tà Chủ Xi Vưu, có lẽ sẽ nhận được sự giúp đỡ của y.
Một giọng nói đột nhiên chen vào.
Bên trong phòng đá dưới lòng đất, bóng sáng chợt lóe lên, đã có thêm một lão nhân tóc bạc tinh thần khỏe mạnh. Lão nhân này mặt đầy nếp nhăn, giữa mi mắt ẩn giấu một sự tiều tụy và đau thương thật sâu.
- Sư tôn!
Mí mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt mở ra, một vẻ kinh ngạc và vui sướng nhanh chóng lướt qua trong mắt.
Lão nhân tóc bạc này không ai khác chính Kiếm tiền bối, người đã khắc Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp vào bên dưới lòng đất Thánh điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.