Phi Thăng Chi Hậu Phần 2 - Thần Ma Chi Chiến

Chương 43: “Phép màu”

Long Đại Nhân Lai Liễu

03/05/2013

Bổn Tôn mặc áo trắng đứng trong thánh quang màu trắng sữa nối thẳng đến chân trời, trên trán có một viên tinh thể màu trắng lấp lánh. Dưới thần cách dẫn dắt, lực lượng tín ngưỡng hùng hậu cuồn cuộn dâng trào phía trên Cứu Thục thánh điện. Sau khi trải qua thần cách cứu rỗi chuyển hóa, những lực lượng tín ngưỡng này đã trở thành thần lực cứu rỗi tinh khiết nhất, tràn vào trong cơ thể Bổn Tôn.

Bổn Tôn cũng không chú ý tới, theo sau lực lượng tín ngưỡng tràn vào, hình chiếu nhàn nhạt của chư thần gần như sắp tiêu tan phía trên Cứu Thục thánh điện, lúc này bỗng dần dần trở nên sáng hơn, hơn nữa càng lúc càng sáng chói, cùng lúc đó thần cách trên trán hắn cũng trở nên lấp lánh hơn.

Bên dưới ngọn núi Cứu Thục thánh điện là một quảng trường cổ xưa lát cẩm thạch. Vô số tín đồ từ các nơi trên đại lục Âu Đình Tư đến tham gia truyền thừa đại điển của giáo hoàng chí cao, lúc này đang quỳ sát trên quảng trường, lẳng lặng chờ tân nhiệm giáo hoàng từ trong Cứu Thục đại điện đi ra.

- Trời ạ, đó là… phép màu!

Đột nhiên trong đám người yên tĩnh vang lên một tiếng kinh hô, một tín đồ trên người mặc áo khoác trắng tinh bỗng đứng dậy, chỉ vào phía trên Cứu Thục thánh điện kêu lớn, trên gương mặt thành kính chảy đầy nước mắt kích động. Trên thực tế không chỉ có hắn, những tín đồ quỳ khắp quảng trường cũng phát hiện mình đột nhiên không kìm được lệ rơi đầy mặt. Tại khoảnh khắc này, bọn họ cảm nhận được một cặp mắt đang nhìn chăm chú vào mình, uy nghiêm và thương xót.

- Phép màu! Phép màu!… Đó là Quang Minh Chủ Thần vĩ đại!

Trong đám người càng lúc càng có nhiều tín đồ đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn về phía trên Cứu Thục đại điện.

Ở nơi đó, thánh quang màu trắng sữa như nước mênh mông cọ rửa bầu trời. Bầu trời vốn ảm đạm giờ phút này bị những dòng thánh quang đan vào thành một hải dương ánh sáng. Dãy núi Cứu Thục thánh điện hoàn toàn bị một lực lượng thần thánh to lớn bao trùm. Trong lực lượng thánh khiết này, tất cả tín đồ trên quảng trường thánh điện đều cảm thấy linh hồn bị một lực lượng thánh khiết bao quanh. Mọi người đều khép hai tay thành hình chữ thập, cúi đầu quỳ xuống trên quảng trường, hồi tưởng lại lỗi lầm và tội nghiệt phạm phải trong cuộc đời, lại không kìm được đau đớn buột miệng thốt lên. Càng có nhiều tín đồ cảm động vì chính mắt nhìn thấy ánh sáng cứu rỗi đã yên lặng trong thời gian dài đằng, lúc này lại nở rộ sáng ngời, trong lòng càng thêm tin tưởng và thành kính.

- Chủ ơi, tôi có tội, tôi không nên hoài nghi sự tồn tại của ngài!

Những tín đồ trong lòng vốn không kiên định đều nhìn về hướng Cứu Thục thánh điện sám hối.

Giữa quảng trường và Cứu Thục đại điện trên đỉnh núi có một dãy thềm đá bằng bạch ngọc quanh co nối liền, những người hầu mặc áo đỏ đứng thẳng hai bên. Trước đỉnh núi Cứu Thục thánh điện là những cánh cổng truyền tống không gian. Đám đại giáo hoàng đến từ ba mươi hai tinh cầu cũng cảm nhận được thánh lực dao động mãnh liệt bao phủ phía trên, cả đám đều hoảng sợ không thể tin nhìn về phía nóc điện, nhưng ánh sáng chói mắt lại khiến cho đám đại giáo hoàng thực lực mạnh mẽ này mở mắt không ra. Không chỉ như vậy, trong thánh quang kia còn tỏa ra khí tức vượt trên chúng sinh, khiến cho bọn họ không thể hoàn toàn ngẩng đầu lên. Dưới áp lực to lớn này, đám đại giáo hoàng trước đây bị quyền mưu che mắt đều cảm thấy run rẩy.

Là thủ lĩnh tôn giáo cai quản vô số tín đồ, đám đại giáo hoàng mặc dù địa vị không bằng giáo hoàng chí cao, nhưng cũng đủ để bọn họ tiếp xúc được rất nhiều bí mật mà tín đồ bình thường không thể biết, trong đó bao gồm cả cuộc chiến thần ma lần đầu tiên. Trong đại thứ nguyên, những tư liệu này vốn chỉ tồn tại trong ghi chép của huyết tộc.

“Đây… đây không phải là thật!” - Thánh quang mênh mông như nước phía trên Cứu Thục thánh điện khiến cho đám đại giáo hoàng kinh ngạc đến há hốc mồm, gần như không dám tin vào mắt mình.

- Ca ngợi chủ!

Nhưng rất nhanh, những đại giáo hoàng từ tinh cầu lân cận chạy tới này liền từ trong khiếp sợ khôi phục tinh thần lại, từng người nhanh chóng làm dấu thánh giá trước ngực, đồng thời quỳ xuống.

Ở nơi xa hơn, một số đại giáo hoàng vì nhiều nguyên nhân nên không thể tới, hoặc là không muốn tới, lúc này đang đứng trước giáo đường của từng người. Sau lưng bọn họ là những tín đồ từ các khu vực khác chạy tới quỳ rạp dưới đất, lẳng lặng chờ đợi truyền thừa đại điển của giáo hoàng chí cao. So với trước đây, số lượng tín đồ đến tham gia truyền thừa đại điển đã giảm đi rất nhiều.

Dựa theo truyền thống, những tín đồ không có tư cách đi qua cánh cổng truyền tống không gian sẽ tập trung đến quảng trường của đại giáo đường trên các tinh cầu, thông qua hư ảnh ma pháp để quan sát truyền thừa đại điển của Cứu Thục thần giáo diễn ra trên một tinh cầu xa xôi khác.

Khi thánh quang mãnh liệt phía trên Cứu Thục thánh điện thông qua hình chiếu ma pháp xuất hiện trước mắt vô số tín đồ, cặp mắt vốn lờ đờ của mọi người đều kích động gần như muốn trợn lên:

- Ca tụng chủ, ca ngợi chủ, ánh sáng phù hộ lại xuất hiện trên bầu trời thánh điện, chủ đã không ruồng bỏ tín đồ của ngài!

Trong đám đại giáo hoàng đông đảo, cũng không phải tất cả đều đơn thuần xúc động vì hiện tượng khác thường xảy ra phía trên Cứu Thục thánh điện, có nhiều người lại suy nghĩ đến nguồn gốc phía sau hiện tượng này, cùng với ảnh hưởng của nó có thể gây ra đối với quyền lợi thống trị của mình. Thậm chí có người hoài nghi, liệu đây có phải là ảo ảnh do lão giáo hoàng bệ hạ dùng ma pháp tạo ra, nhằm để giáo hoàng đời sau thuận lợi kế vị.

Nhưng bất kể đám đại giáo hoàng này có suy nghĩ gì đối với hiện tượng do Bổn Tôn tạo thành, phía trước những tòa giáo đường kiểu gothic cao vút trong mây, hình chiếu đại điển cao đến mấy trăm trượng đã sớm đã truyền bá hiện tượng khác thường ngàn vạn năm khó gặp này đi khắp nơi. Nông dân trong đồng ruộng, quý tộc trong trang viên, cùng với vô số tín đồ nghe tin đồn về hiện tượng đều từ các hướng chạy tới giáo đường gần đó, hai tay chắp lại thành tâm cầu nguyện. Nhất thời tiếng ca ngợi Cứu Thục Chi Chủ vang khắp chân trời. Dùng những giáo đường kiểu gothic san sát này làm trung tâm, từng dòng lực lượng tín ngưỡng tỏa ra bay về hướng chân trời, lại hội tụ vào trong cơ thể Bổn Tôn.

Trong thánh quang mênh mông, Bổn Tôn đang tham lam hấp thu thánh quang vô cùng vô tận, chợt cảm giác được thánh quang từ bốn bề tràn tới tăng lên rất nhiều, liền dừng việc thu nạp lực lượng tín ngưỡng. Phá Vọng ngân mâu của hắn chuyển động quét qua toàn bộ chân trời, đồng thời thần thức to lớn phát ra, men theo phương hướng những dòng lực lượng tín ngưỡng gia tăng, ngược dòng đến ngọn nguồn của những lực lượng tín ngưỡng này. Vượt qua ngăn cách của hư không, thần thức của hắn trong nháy mắt chiết xạ đến vô số tinh cầu, chỉ trong ý niệm đã bao phủ toàn bộ khu vực Quang Minh do thần thánh giáo hội cai quản. Không chỉ như vậy, thần thức của hắn còn kéo dài đến vô số tinh cầu do huyết tộc thống trị.

“Ầm ầm!”

Thần thức của Bổn Tôn vô cùng to lớn, nơi đi qua khiến cho trời đất xuất hiện những hiện tượng khác thường. Trong hư không vang lên từng trận tiếng sấm, loáng thoáng còn có ánh chớp màu vàng. Thần thức mạnh mẽ đến kinh khủng kia đã dẫn đến sự chú ý của rất nhiều cao thủ trong khu vực Quang Minh và tinh vực do huyết tộc thống trị.

Phía trên vô số tinh cầu có một khoảng không gian mênh mông bị thánh quang bao phủ, bán kính mấy trăm vạn cây số. Bên trong thánh quang có bóng người lay động, vô số Quang thiên sứ hai cánh không ngừng qua lại. Ven rìa thánh quang mênh mông là những cánh cổng ánh sáng lấp lánh cao cút, số lượng đạt đến hơn mười vạn. Trong mỗi cánh cổng ánh sáng đều có rất nhiều Quang thiên sứ không ngừng bay ra, đồng thời hút vào một số Quang thiên sứ khác.

Ở trung tâm những cánh cổng ánh sáng lấp lánh này là mười hai cánh cổng ánh sáng màu lam cao vút xếp thành một vòng, phía trước mỗi cánh cổng đều có một vị thiên sứ cánh xanh lam tóc xanh lục ngồi yên trước bảo tọa màu xanh ngọc. Ánh mắt của bọn họ giống như những ngôi sao trong vũ trụ, phát ra ánh sáng khiến người khác không thể nhìn thẳng vào. Những kẻ này chính là Tọa thiên sứ bốn cánh do Thiên Đường phái đến trấn giữ đại thứ nguyên.

Mặc cho Quang thiên sứ dày đặc chung quanh qua lại như con thoi, mười hai tên Tọa thiên sứ bốn cánh lại giống như pho tượng không nhúc nhích. Thứ duy nhất có thể chứng minh bọn họ còn sống chính là những ánh sao biến ảo lấp lánh trong cặp mắt màu lam. Nếu nhìn kỹ có thể thấy, mỗi ánh sao biến ảo kia thực ra đều là một không gian. Những Tọa thiên sứ bốn cánh đang dùng phương thức này để quan sát sự biến đổi của tinh vực Quang Minh, cùng với động tĩnh của huyết tộc nơi giao giới Quang Ám.

“Ầm ầm!”

Khi dao động thần thức to lớn của Bổn Tôn lướt qua phía dưới đám mây thánh quang này, dao động linh hồn mãnh liệt nhất thời khiến cho đám thiên sứ dày đặc phía trên trở nên xôn xao.

- Đây là…

Trên bảo tọa màu lam nhạt, một tên thiên sứ cánh lam tuấn tú thân thể giật giật, từ trên bảo tọa đứng dậy. Không chỉ có hắn, mười hai tên Tọa thiên sứ bốn cánh không nhúc nhích vào lúc này đều sống lại.

- Dị đoan!

Trên bảo tọa phía đông, một tên Tọa thiên sứ cánh lam hai tay chống lên tay vịn, đột ngột đứng dậy, trong con ngươi màu lam nhạt bắn ra một vệt sáng lạnh nhiếp người.

- Quá mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!

Một gã Tọa thiên sứ khác bên cạnh cũng đứng lên, lạnh lùng nói:

- Báo cho Trí thiên sứ Nặc Lạp đại nhân, để Trí thiên sứ đại nhân quyết định!



Mấy tên Tọa thiên sứ khác đều gật đầu một cái. Trong biến động vừa rồi, bọn họ đều cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương. Trong trí nhớ của đám Tọa thiên sứ, ngay cả Trí thiên sứ có lẽ cũng không có dao động linh hồn kinh khủng như vậy.

Lúc đám Tọa thiên sứ cảm ứng được, thần thức to lớn của Bổn Tôn liền thu lại nhanh như chớp, chỉ bao phủ tinh vực thờ phụng Cứu Thục Chi Chủ.

Bổn Tôn nhìn xuống những tòa giáo đường kiểu gothic san sát nhau. Trong thế giới đen trắng, những luồng ánh sáng cực nhạt và thuần khiết sinh ra từ trong linh hồn những con người nhỏ yếu bên dưới. Rất khó tưởng tượng, con người nhỏ yếu, linh hồn nhỏ yếu, lại có thể sinh ra lực lượng tín ngưỡng tinh khiết như vậy.

Thần thức của Bổn Tôn bao quanh từng viên tinh thể to lớn, lạnh nhạt và bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống đám tín đồ phía trước những tòa giáo đường, đồng thời bộ não hoạt động. Năng lực suy diễn mạnh mẽ đến biến thái trong nháy mắt phân tích lực lượng tín ngưỡng đột ngột gia tăng này. Đối với Bổn Tôn, chỉ cần phân tích ra nguyên nhân lực lượng tín ngưỡng đột nhiên gia tăng, sẽ có thể nhận được càng nhiều lực lượng tín ngưỡng hơn. Mà lực lượng tín ngưỡng cũng chính là thần lực mạnh mẽ.

Số lượng tín đồ mới tụ tập không đủ để sinh ra lực lượng tín ngưỡng mới này. Năng lực suy diễn mạnh mẽ của Bổn Tôn vận chuyển, trong nháy mắt từ biểu hiện đưa ra kết luận: nguyên nhân chỉ có thể xuất hiện trên người những tín đồ vốn đang chờ đợi này.

- A!

Đột nhiên một tiếng rên rỉ già nua từ phía dưới truyền đến. Tiếng rên cực thấp vào thời khắc này lại giống như một hòn đá nhỏ, gây nên từng trận sóng gợn trong ý thức Bổn Tôn, khiến cho hắn chú ý.

Trong nháy mắt tất cả suy diễn trong đầu dừng lại, Bổn Tôn nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, cặp mắt lạnh giá xuyên qua tháp nhọn của giáo đường nhìn thẳng vào lão giáo hoàng phía trước bảo tọa.

Nghi thức truyền thừa giáo hoàng chí cao đã hoàn thành, mái tóc dài trên đầu lão La Lan Nhĩ Đức hoàn toàn hóa thành màu trắng bạc, trên mặt cũng hiện lên tầng tầng nếp nhăn, giống như một con quái vật già yếu đã sống mấy trăm thế kỷ, nhưng kỳ lạ là vẫn chưa chết. Trong thánh quang lấp lánh từ trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, dưới chân lão La Lan Nhĩ Đức chợt bốc lên những luồng hơi khói xì xì, đó là thân thể của lão đang từ từ phân giải.

Mặc dù Cương Tát Lôi Tư và lão giáo hoàng đang cử hành nghi thức truyền thừa, nhưng hiển nhiên trước giờ chưa từng có chuyện Chủ Thần lại xuất hiện như vậy. Trong lúc truyền thừa ký ức quý báu của các đời giáo hoàng chí cao, hai vị giáo hoàng vẫn luôn ngẩng đầu quan sát mảng thánh quang chói lọi kia, cùng với bóng sáng mờ ảo bên trong thánh quang. Khác với lão giáo hoàng, trong mắt tân nhiệm giáo hoàng đầy vẻ thành kính, hơn nữa còn tin Cứu Thục Chi Chủ hiện thân vào giờ phút này là biểu thị sự chiếu cố với mình.

“Chủ ơi, ngài quan tâm và chiếu cố tín đồ như vậy, xin ca ngợi ngài. Từ giờ phút này, Cương Tát Lôi Tư nguyện thành kính thờ phụng ngài, hầu hạ ngài, dùng sức lực trọn đời để phát dương thần uy của ngài!” – Lúc này giáo hoàng trẻ tuổi kích động không thể kiềm nén, lại chẳng thèm để ý đến ký ức của các đời giáo hoàng trong đầu.

Trong lòng tân nhiệm giáo hoàng bệ hạ, các đời giáo hoàng chí cao dù địa vị có cao đến đâu, thực lực có mạnh đến đâu, ký ức có chân thực đến đâu, hiển nhiên cũng không thể kinh ngạc và đáng tin hơn việc Chủ Thần tự mình hiện thân.

Trong ánh mắt thành kính của Cương Tát Lôi Tư, Bổn Tôn đột nhiên vươn một bàn tay phát ra thánh quang màu trắng sữa, nhanh như chớp vẫy một cái xuống phía dưới. Nơi khóe mắt bóng sáng chợt lóe lên, tân nhiệm giáo hoàng đột nhiên phát hiện lão La Lan Nhĩ Đức đã không còn bóng dáng. Cương Tát Lôi Tư lập tức quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm lại đan xen vào nhau, cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên nụ cười phát ra từ nội tâm, cất tiếng cầu nguyện:

- Ca ngợi chủ…

Trong mắt của giáo hoàng mới, hiển nhiên là trước khi lão La Lan Nhĩ Đức lâm chung đã được Chủ Thần gọi đến thiên giới rồi.

Trong thánh quang mênh mông, khí tức của lão La Lan Nhĩ Đức càng ngày càng yếu ớt, ngọn lửa linh hồn mỏng manh trong cơ thể dường như lúc nào cũng có thể tắt đi. Trong thánh quang lấp lánh rợp trời kín đất, dường như không chỗ nào không có, lão La Lan Nhĩ Đức cố gắng mở mí mắt nặng trĩu ra, cuối cùng đã nhìn thấy rõ nhân vật mạnh mẽ này đột nhiên giá lâm Cứu Thục đại điện này.

- Độc thần giả!

Tại khoảnh khắc nhìn rõ dáng vẻ của Bổn Tôn, toàn thân lão La Lan Nhĩ Đức vốn mềm nhũn dường như tùy thời sẽ tan rã, lúc này không biết lấy đâu ra sức lực, cặp mắt bỗng nhiên trợn trừng, buột miệng thốt lên. Có điều lúc này lão đã truyền năng lượng trong cơ thể cho Cương Tát Lôi Tư, tiếng kinh hô kia cũng chỉ là một tiếng kêu thấp đến mức không thể nghe thấy mà thôi.

Là một giáo hoàng chí cao đã ngồi trên bảo tọa thời gian dài đằng đẵng, là một lão nhân đã sống rất lâu so với con người bình thường, lão La Lan Nhĩ Đức vốn không dễ dàng tin tưởng nhân vật mạnh mẽ có bề ngoài nhân loại trước mắt chính là Cứu Thục Chi Chủ chí cao vô thượng.

Từng hình ảnh có liên quan đến Cứu Thục Chi Chủ lướt qua trong đầu. Gần như ngay khi nhìn rõ bề ngoài của Bổn Tôn, lão La Lan Nhĩ Đức liền hủy bỏ thân phận Cứu Thục Chi Chủ của đối phương. Cùng lúc đó những bí mật chỉ có các đời giáo hoàng mới tiếp xúc được tràn qua đầu, một hình ảnh bỗng trở nên rõ ràng, đó là độc thần giả

Lão La Lan Nhĩ Đức vừa mới kêu lên một tiếng, tay phải của Bổn Tôn liền vững vàng chụp lên đầu của lão. Thần thức mạnh mẽ tràn vào trong đầu lão La Lan Nhĩ Đức, sau đó ký ức thuộc về các đời giáo hoàng chí cao liền như nước chảy vào trong đầu Bổn Tôn.

Trong vô số năm qua số lượng giáo hoàng quá nhiều, mặc dù mỗi người chỉ lưu lại một phần quan trọng ký ức, nhưng cộng dồn lại cũng là một kho ký ức to lớn. Cả đời Lão La Lan Nhĩ Đức đều đắm chìm trong những ký ức này, lại từ trong đó hấp thu lực lượng, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hiểu thấu những tài phú quý báu này.

Đối với Bổn Tôn, những tài phú này hiển nhiên rất rời rạc. Ký ức thuộc về các đời giáo hoàng nhanh chóng bị hắn phân giải ra, từng hình ảnh nhanh chư chớp lướt qua trong biển ý thức. Kỳ ức của các đời giáo hoàng chí cao bị hắn thẳng thừng ném sang một bên, cuối cùng khi thần thức lật xem đến giáo hoàng đời thứ năm thì chậm lại.

Giáo hoàng đời thứ năm là Cách Lý Cao Lợi, đó là thời đại mà phép màu xuất hiện nhiều lần, sau đó Cứu Thục Chi Chủ không còn chiếu cố bất kỳ một vị giáo hoàng chí cao nào nữa.

Từng hình ảnh xuất hiện trong đầu Bổn Tôn, trong mỗi hình ảnh đều có một mảng thánh quang rợp trời kín đất, trong đó lại có một bóng sáng to lớn tràn đầy áp lực mạnh mẽ. Mỗi hình ảnh đều được ghi lại theo góc độ của giáo hoàng chí cao. Từ giáo hoàng đời thứ năm trở về trước, số lần phép màu xuất hiện càng lúc càng thường xuyên, mỗi hình ảnh đều ghi lại khí tức Dĩ Tát. Khi ánh mắt Bổn Tôn lướt qua những hình ảnh phép màu này chợt ngừng lại, đồng thời năng lực suy diễn mạnh mẽ vận hành. Phía sau những hình ảnh đơn giản, từng dòng tin tức thuộc về bí mật của chư thần bắt đầu phân hóa ra, chui vào trong đầu Bổn Tôn.

Từ giáo hoàng chí cao đời thứ năm đến đời thứ hai, Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát càng xuất hiện thường xuyên. Trong rất nhiều phép màu, ký ức của một vị giáo hoàng chí cao đã khiến cho Bổn Tôn chú ý.

Đó là một hình ảnh rất ngắn rất mơ hồ, chủ nhân của ký ức là vị giáo hoàng chí cao đời thứ hai Tất Gia Sách (Picasso) của Cứu Thục giáo hội. Đó cũng là một lần Dĩ Tát biểu thị phép màu, có điều trong quá trình thi triển phép màu đã xuất hiện một nốt nhạc đệm nho nhỏ. Trong lúc Dĩ Tát biểu thị phép màu, một đoàn sương đỏ đột nhiên xuất hiện phía trên Cứu Thục thánh điện, đánh thẳng vào trong hình chiếu của Dĩ Tát ở nhân gian, sau đó là một trận sương đỏ rợp trời kín đất kéo đến. Bóng tối bao phủ mặt đất, vô số tín đồ trên quảng trường đột nhiên đứng lên, xé rách quần áo trên người, sau lưng mọc ra từng đôi cánh thịt màu đỏ, đó là cánh dơi chỉ có huyết tộc sở hữu. Trong ánh mắt kinh ngạc của giáo hoàng Tất Gia Sách, những người này trước đó một phút còn là tín đồ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vào lúc này lại biến thành những con dơi đỏ bay lên phía trên giáo đường lớn.

Còn về phần phía trên Cứu Thục giáo đường đã chuyện đã xảy ra, giáo hoàng bệ hạ lúc đó thực lực không đủ, không thể nào nhìn ra được kết quả. Thậm chí ngay khi vừa ngẩng đầu lên, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên trong đầu hắn, cảnh cáo vị giáo hoàng này cúi đầu xuống, quên hết tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt.

Khi ánh mắt Bổn Tôn lướt qua hình ảnh phép màu này, tất cả bỗng dừng lại. Ánh mắt tập trung vào màn sương đỏ trong đầu Tất Gia Sách chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Cặp mắt lạnh giá quét qua màn sương máu phía trên giáo đường, một lần lại một lần. Nhưng chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra, Phá Vọng ngân mâu của Bổn Tôn vào giờ phút này dường như đã mất đi tác dụng. Màn sương máu kia giống như không tồn tại, Bổn Tôn hoàn toàn không thể được bất kỳ tin tức gì từ bên trong thu.

Ý thức của Bổn Tôn dừng lại trên màn ảnh đỏ tầm thường này, thật lâu không có động tĩnh.

Cùng lúc đó, ở Ma Giới xa xôi.

- A ha, a ha!

Một đứa trẻ khả ái vung vẩy hai cánh tay trắng nõn, chạy vòng quanh một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, đôi cánh ác ma nho nhỏ sau lưng đã nói rõ thân phận của nó.

- Ha ha!

Cô gái vừa xinh đẹp vừa yêu kiều cười ha hả, dang hai cánh tay nói:

- Nghiệt nhi, đừng chạy vòng quanh nữa, ngoan!



Cách hai mẹ con này không xa, Công Tôn Chỉ Thương lẳng lặng ngồi ở một bên quan sát bọn họ, hai con ngươi trong hốc mắt đảo quanh, không ai biết vào lúc này hắn đang nghĩ gì.

Đột nhiên, Ma Nghiệt vốn đang vẫy cánh chạy quanh Phi Lệ Ty dường như cảm ứng được thứ gì, lúc này bỗng ngừng lại, quay lưng về phía Phi Lệ Ty, nghiêng đầu nhìn về bầu trời phía đông.

- Ồ!

Công Tôn Chỉ Thương đang quan sát Ma Nghiệt khẽ kêu lên một tiếng, kinh ngạc ngẩng đầu lên. Hắn vừa muốn nói gì, đột nhiên thấy được trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma Nghiệt quay lưng về phía Phi Lệ Ty lộ ra vẻ dữ tợn cực độ khác hẳn với bề ngoài. Trong hốc mắt của nó, hai con ngươi hoàn toàn hóa thành màu đen kịt giống như động sâu không đáy, ven rìa còn loáng thoáng lộ ra một màu đỏ tươi.

Công Tôn Chỉ Thương đã ở đây như vậy, nhưng chưa từng thấy loại biểu tình này xuất hiện trên người Ma Nghiệt. Tại khoảnh khắc này, hắn bỗng sinh ra cảm giác như đang đối mặt với một quái vật đáng sợ đã sống vô số thế kỷ vũ trụ, ẩn nấp trong năm tháng dài đằng đẵng.

Ma Nghiệt dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Công Tôn Chỉ Thương, liền từ từ quay đầu sang liếc nhìn hắn. Ngay lúc đối diện với với cặp mắt đen nhánh dữ tợn kia, một luồng khí lạnh không thể kiềm chế bỗng dâng lên trong lòng Công Tôn Chỉ Thương. Cho dù đối mặt với Chí Tôn của Thái Cổ, đối mặt với Kiếm Thần của nhân tộc, đối mặt với Ma Đế Hoàng đa mưu túc trí, Công Tôn Chỉ Thương cũng chưa từng biết sợ, nhưng vào lúc này hắn lại cảm thấy sợ. Chưa từng có ánh mắt của người nào có thể khiến cho hắn sợ hãi đến như vậy, đó là ánh mắt mà một đứa bé không thể có, ngay cả những vương triều đại đế cũng không thể sở hữu ánh mắt kinh khủng như vậy.

“Trong cơ thể đứa bé này ẩn giấu một linh hồn đáng sợ!” - Một ý niệm bất giác lướt qua trong đầu Công Tôn Chỉ Thương.

Khóe miệng Ma Nghiệt nở một nụ cười kỳ dị, bên trong cặp mắt đen kịt thâm thúy đột nhiên tỏa ra từng tia sáng nhạt, sau đó một luồng tinh thần lực mạnh mẽ không thể chống cự phát ra, theo ánh mắt đánh vào trong biển ý thức của Công Tôn Chỉ Thương, dễ dàng xóa đi ký ức một khắc trước trong đầu hắn.

Vẻ khác thường của Ma Nghiệt hiển nhiên đã khiến cho Phi Lệ Ty chú ý, nàng cảm thấy khó hiểu liền khẽ gọi:

- Nghiệt nhi, Nghiệt nhi… con làm sao vậy?

Tiếng gọi của Phi Lệ Ty đã khiến cho Ma Nghiệt vẻ mặt dữ tợn khôi phục tinh thần lại, lại ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía đông, trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ cực kỳ e ngại và cảnh giác. Khi nó quay đầu lại, vẻ dữ tợn trên gương mặt đã thay bằng vẻ đáng yêu, lại chạy quanh Phi Lệ Ty lên:

- A ha, a ha!

“Đây là… đã xảy ra chuyện gì?” - Cách đó không xa, vẻ mặt ngây ngốc của Công Tôn Chỉ Thương cuối cùng cũng có một chút biểu tình, một tay xoa xoa đầu. Trong xa xăm, hắn cảm thấy như trong đầu thiếu đi thứ gì, nhưng lại vẫn luôn không nghĩ ra.

Bổn Tôn cũng không dừng lại lâu trên màn sương đỏ kỳ dị này. Chỉ chốc lát sau, ký ức của tất cả các đời giáo hoàng bao gồm cả lão La Lan Nhĩ Đức đều bị hắn xem qua một lần.

Khi Bổn Tôn làm xong những việc này, lão La Lan Nhĩ Đức đã giống như nến tàn trong gió, ngọn lửa linh hồn đã yếu đến mức gần như có thể bỏ qua.

“Ngươi là một độc thần giả rất mạnh… Chủ ơi, rốt cuộc ngài muốn cho tôi tớ của ngài thấy điều gì?” - Trong lòng lão La Lan Nhĩ Đức kêu lên, lão đã không còn sức kêu thành tiếng nữa.

Bổn Tôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào lão nhân này. Hắn có thể thay đổi một thân thể mới cho lão giáo hoàng này, nhưng lại không thể chữa trị linh hồn bị tàn phá của lão

Đó là thứ thuộc về kẻ săn bắt linh hồn, thuộc phạm vi cai quản của Mạc Tư Đề Mã.

Dưới cái nhìn chăm chú của Bổn Tôn, thân thể lão La Lan Nhĩ Đức trong thánh quang từ từ phân giải. Trên gương mặt Bổn Tôn vẫn lạnh nhạt như trước. Ngay khi linh hồn của lão giáo hoàng sắp biến mất, tay phải của Bổn Tôn bỗng dưỡi một cái, một luồng sáng nhàn nhạt từ lòng bàn tay bắn ra, lặng lẽ lướt qua hư không, bao phủ lấy linh hồn của lão giáo hoàng vào bên trong, sau đó lại chui vào trong lòng bàn tay Bổn Tôn.

Ở phía dưới, Cương Tát Lôi Tư vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, trong miệng không ngừng hát thánh ca tán tụng chủ. Bổn Tôn yên lặng nhìn chăm chú vào đối phương, một lúc sau đột nhiên từ không trung bay xuống, đồng thời vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng điểm lên trán Cương Tát Lôi Tư. Một tinh phiến màu trắng cực mỏng cực nhạt nhanh chóng chui vào trong đầu Cương Tát Lôi Tư.

“Rầm!”

Sau nửa canh giờ, cửa lớn Thánh điện đã đóng chặt rất lâu đột nhiên mở ra. Tân nhiệm giáo hoàng Cương Tát Lôi Tư vẻ mặt thần thánh được một đám nhân viên thần chức và thị vệ áo đỏ vây quanh, bước dài trong Cứu Thục đại điện đi ra.

- Ca ngợi chủ!

Cương Tát Lôi Tư vừa từ trong đại điện bước ra liền hô lớn, vương miện giáo hoàng màu bạc trên trán lấp lánh ánh sáng.

“Ầm!”

Ngay khi Cương Tát Lôi Tư đọc lên câu thánh ca đầu tiên, một luồng thánh quang to lớn bỗng phá vỡ tầng mây, nghiêng nghiêng chiếu vào trên quảng trường ở chân núi. Từng đợt thánh quang màu trắng sữa lan về bốn phương tám hướng, nơi đi qua tất cả mọi người đều lệ rơi đầy mặt.

“Ầm ầm ầm!”

Không chỉ có Cứu Thục thánh điện, toàn bộ giáo đường lớn san sát trên đại lục Âu Đình Tư đều bị bao phủ trong những chùm thánh quang. Thánh quang như hải dương này không ngừng lan rộng về hướng những thành thị chung quanh, bao phủ toàn bộ các thành thị. Giờ phút này, toàn bộ đại lục Âu Đình Tư đều chìm vào trong sự yên tĩnh hoàn toàn, mọi người dù đang bận rộn hay thảnh thơi đều thành kính làm dấu thánh giá, lẳng lặng hát tụng thánh ca.

- Ca tụng chủ, ca ngợi chủ… nguyện ánh sáng của Dĩ Tát phù hộ!

Trong thánh quang mênh mông phía trên Cứu Thục đại điện, Bổn Tôn từ từ mở mắt, thần thức to lớn lại phát ra, chia thành từng dòng men theo lực lượng tín ngưỡng truyền tới bay đi. Mà nguồn gốc của những lực lượng tín ngưỡng này chính là những tòa giáo đường tháp nhọn kiểu gothic.

Một lúc sau, tại tất cả tinh thể do Cứu Thục giáo hội thống trị, phía trên những tòa giáo đường lũ lượt hiện ra phân thân của Bổn Tôn.

“Ầm ầm ầm!”

Những luồng thánh quang mênh mông phá vỡ chân trời, xuất hiện ở phía trước mỗi tòa giáo đường trên các tinh cầu, phép màu liên tục hiện ra.

Đây là một ngày phép màu xuất hiện nhiều lần.

Tại không gian đại thứ nguyên, lực lượng tín ngưỡng dày đặc và tinh khiết từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tràn vào phía trên Cứu Thục thánh điện. Trong ngày này, tiếng ca ngợi Cứu Thục Chi Chủ vang lừng phía trên vô số tinh vực, lấn áp cả tiếng ca tụng chư thần khác.

Trong thánh quang mênh mông, Bổn Tôn chậm rãi giơ một bàn tay quá đỉnh đầu. Cùng lúc đó bên cạnh thần cách cứu rỗi, một viên thần cách lấp lánh khác dần dần hiện lên, lực lượng thời gian phát động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu Phần 2 - Thần Ma Chi Chiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook