Phi Thăng Chi Hậu Phần 2 - Thần Ma Chi Chiến
Chương 48: Thanh tẩy không gian
Long Đại Nhân Lai Liễu
03/05/2013
Cửu tinh trên không, trời đất một mảng tối tăm. Đây là một không gian bình thường trong ghi chép của Thánh điện, dùng một dãy số để thay thế tên gọi. Không gian vốn đông đảo dân cư này hôm nay đã là một mảng điêu linh, từng tòa thành bị ác ma từ trên trời giáng xuống phá hủy. Trên mặt đất u ám, khói lửa bốc cháy hết đêm này lại đêm khác, gần như đã san bằng cả không gian này.
“Đùng đùng!”
Mưa to như trút nước. Dưới màn đêm, một bóng đen từ dưới đường chân trời chậm rãi đi tới, sau lưng khoác một bộ áo choàng dài chấm đất, tung bay phần phật trong những bước đi. Cơn mưa lớn vừa đến gần nam tử này trong vòng ba thước liền hóa thành một chùm hơi nước bắn ra, nước mưa căn bản không thể nào chạm vào y được. Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa to, nhưng trên người y lại không hề dính một giọt nước nào.
“Cộp!”
Đột nhiên nam tử dừng bước. Trước mặt y là ngọn lửa bốc cháy hừng hực, đây là một tòa thành đổ nát, trong không khí tràn đầy khí tức nồng nặc của thi thể mục rữa.
Cơn mưa lớn cũng không thể dập tắt được ngọn lửa bốc cháy hừng hực ở nơi này. Nam tử đứng phía trước đống đổ nát, ánh lửa chập chờn chiếu rọi ra một khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo. Khuôn mặt lạnh lùng này được che phủ bởi chiếc mũ trùm đầu màu đen, ánh mắt không ngừng lập lòe, sâu trong con ngươi dường như cũng có hai ngọn lửa đang nhảy nhót, chỉ là ngọn lửa đó lại vô cùng lạnh giá.
Huyền Lạc vén áo khoác lên, từ từ ngồi xuống, vươn tay phải nhặt một hòn đá từ trên mặt đất lên. Mặt ngoài hòn đá này rõ ràng có in năm vết cào. Một tay y cầm hòn đá, đồng thời một tay khác vươn ra, năm ngón tay mở rộng, chậm rãi đặt lên năm vết móng tay không ngừng tỏa ra sương đen này. Đây là dấu vết do ác ma cổ xưa bốn cánh lưu lại.
Ngay khi chạm vào năm vết móng tay, thân thể Huyền Lạc bỗng run lên mãnh liệt, một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo và tà ác từ đầu ngón tay xông vào trong cơ thể. Trong đầu y chấn động kịch liệt, sau đó tiếng lốp đốp của ngọn lửa và tiếng mưa rơi lộp bộp trong nháy mắt rời xa khỏi tai, dần dần không thể nghe thấy. Cùng lúc đó, dòng tin tức vô cùng vô tận từ vết cào trên hòn đá kia nhanh chóng tràn vào trong đầu y, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
“Ầm!”
Trong đầu nổ vang một tiếng, sau một khắc Huyền Lạc đã ở vào trong một cảnh tượng khác.
Đây là cảnh tượng trước khi tòa thành này bị thiêu hủy. Trên mảnh đất âm u, vô số yêu ma từ trên trời giáng xuống tòa thành đông đảo dân cư này. Một số yêu ma trong miệng phun ra lửa nóng hừng hực, khiến cho tòa thành cổ này bốc cháy. Dưới sự dẫn dắt của bảy tên ác ma cổ xưa bốn cánh, vô số yêu ma bắt đầu tiến hành săn bắn và tìm thức ăn trên mảnh đất này.
Đám người hoảng sợ bỏ chạy tứ tán. Phía sau bọn họ là những yêu ma giương đôi cánh ác ma rộng lớn, cười lên the thé đuổi theo, thỉnh thoảng lại tăng tốc lao vào trong đám người, chụp lấy từng người ném lên trời cao, cuối cùng rơi xuống thành thịt vụn. Ở phía trên, vô số ác ma đập cánh vẽ nên những vòng tròn trên bầu trời, giống như những con chim ưng. Ánh mắt của bọn chúng đang tìm kiếm con mồi trong đám người, khi bọn chúng tìm được sẽ từ trên trời lao xuống, cắn vào nhân loại đang chạy phía dưới, sau đó bay đến trên tường thành hoặc là một nơi cao từ từ thưởng thức. Máu tươi và khói nồng tràn ngập khắp nơi, mùi máu và khói đen trộn lẫn với nhau khiến cho người ta muốn nôn mửa.
Huyền Lạc đứng ở một góc của tòa thành đổ nát, lặng lẽ quan sát cuộc săn bắn này, nhìn tòa thành từ từ hóa thành tàn tích. Trên đường tới đây y đã thấy qua không ít cảnh tượng như vậy, cơn giận cũng đã không còn, chỉ còn lại khát khao báo thù.
Đây chỉ là phương pháp dùng quy tắc tổng hợp dòng tin tức, nhằm để khôi phục cảnh tượng trước đó mà thôi. Cuộc tàn sát này đã xảy ra từ trước, không ai có thể thay đổi được điều gì. Huyền Lạc chỉ có thể thông qua ánh mắt của tên ác ma cổ xưa bốn cánh xem lại cuộc tàn sát này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt cuối cùng biến mất. Thông qua ánh mắt của tên ác ma cổ xưa bốn cánh, Huyền Lạc thấy được đám ma vật này rít lên, hợp thành từng đội bay về hướng dãy núi phía đông.
Hình ảnh trước mắt biến mất, cặp mắt Huyền Lạc bỗng nhiên mở lớn, trong mắt bắn ra một vệt sáng lạnh nhiếp người. Bàn tay của y vỗ một cái dưới người, thân thể từ dưới đất vọt lên, hóa thành một tia chớp bắn vào hư không, nhanh chóng bay về hướng dãy núi phía đông trong bóng tối.
Từ sau khi cửu tinh hội tụ, tranh chấp giữa Thiên Đường và Ma Giới đã tiến vào trạng thái kịch liệt. Cuộc chiến tranh đoạt tín ngưỡng này cuối cùng đã lan đến loài người trong không gian bình thường, trong đó Ma Giới là phía nguy hiểm nhất. Bản tính của đám yêu ma là phá hủy và giết chóc, mỗi khi đến một nơi đều tạo nên một cuộc gió tanh mưa máu. Có điều mặc dù năng lực của đám yêu ma rất mạnh mẽ, nhưng không gian cũng cực kỳ rộng lớn, nếu muốn hoàn toàn hủy diệt không gian một lần thì cũng cần phải có thời gian. Trong đám yêu ma này thì thực lực mạnh nhất là đám ác ma cổ xưa bốn cánh bỗng dưng xuất hiện, hơn nữa bọn chúng còn có một năng lực mạnh mẽ khác là ngăn cản thần thức theo dõi. Đây cũng là nguyên nhân Huyền Lạc không dùng thần thức mà lại dùng đến hệ thống quy tắc để thu thập tin tức.
Dãy núi phía xa càng lúc càng gần, khí tức do đám ác ma lưu lại trong hư không cũng dần dần nồng nặc hơn, hiển nhiên bọn chúng đang ở phía trước không xa. Tiếng gió gào thét bên tai, những dãy núi trong khoảnh khắc lướt qua dưới chân, biến mất về nơi chân trời, đột nhiên Huyền Lạc nhớ đến rất nhiều chuyện.
Y thuộc nhóm cường giả tiềm tu thứ hai của Thánh điện. Khi cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát, bởi vì thực lực của y còn kém nên phải ở lại Thái Cổ, chỉ tham gia vào vài trận chiến lẻ tẻ, cũng không bị thương nặng. Có điều đối với cuộc chiến quy mô lớn xảy ra vào hàng tỉ năm trước, chỉ cần tận mắt thấy qua, tâm linh và linh hồn đều sẽ bị chấn động. Tất cả nhân loại Thái Cổ chính mắt nhìn thấy trận chiến đó đều bị kích động rất lớn, đặc biệt là những người vì năng lực không đủ nên không thể gia nhập vào tiền tuyến, Huyền Lạc chính là một thành viên trong số đó.
Sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Thánh điện được thành lập, võ học của tất cả loài người Thái Cổ được tổng hợp lại với nhau, tổng kết và phân tích, cuối cùng in vào trong hành lang bằng đá phức tạp dưới lòng đất Thánh điện, nhằm để loài người Thái Cổ sau này tu luyện. Huyền Lạc đã lựa chọn một môn võ học có uy lực rất lớn, sau đó đi vào sâu trong lòng đất, bắt đầu bế quan trong thời gian dài đằng đẵng. Một lần bế quan này kéo dài đến hàng tỉ năm. Đối với một người tư chất không phải là kiệt xuất, nếu muốn luyện thành một môn tuyệt học ưu tú thì chỉ có cách dùng thời gian bù đắp.
Huyền Lạc không ngờ, lúc y xuất quan thì đã là lần thứ hai cửu tinh lần hội tụ. Dưới sự gợi ý của Bạch Hổ Chí Tôn, Huyền Lạc và một số đồng liêu khác được chọn, có nhiệm vụ tiêu diệt đám yêu ma tàn sát bừa bãi trong các không gian. Sau khi bước vào hư không, y và những đồng liêu Thần cấp hậu kỳ khác lần lượt tách ra, bắt đầu thi hành nhiệm vụ của từng người. Huyền Lạc đã lựa chọn không gian này.
Mỗi không gian đều có một người bảo vệ không gian. Tất cả cao thủ Thần cấp hậu kỳ thi hành chỉ thị của Thánh điện, nhiệm vụ đầu tiên sau khi đến không gian chính là liên lạc với những người bảo vệ không gian này. Nhưng khi Huyền Lạc tìm đến người bảo vệ của không gian này thì chỉ nhìn thấy một thi thể, trên người có lưu lại khí tức của ác ma cổ xưa bốn cánh, vì vậy y chỉ có thể truy tìm đám ác ma này.
- Khặc khặc khặc, con người, lại có một con người đến!
Khi Huyền Lạc đang chìm vào trạng thái xuất thần, phía trước bỗng vang lên một trận tiếng cười quái dị.
Bước chân Huyền Lạc dừng lại, khôi phục tinh thần, cũng chẳng để ý đến trạng thái xuất thần nguy hiểm vừa rồi. Đối với cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ, ác ma cấp thấp tới bao nhiêu thì diệt bấy nhiêu, căn bản chỉ giống như con kiến. Ngược lại cần phải chú ý một chút đến những ác ma cổ xưa bốn cánh này, nhưng cao thủ Thần cấp hậu kỳ cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Cho dù nhân tộc ở vào địa vị yếu thế, nhưng cao thủ Thần cấp hậu kỳ của nhân tộc trước giờ đều tung hoành vũ trụ, đi vào trong bốn tộc cũng có thể một mình chống chọi một phía, nào lại sợ những ác ma cổ xưa này.
Mái tóc dài phất một cái, Huyền Lạc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía trước. Cách y khoảng chừng ba trăm trượng là một dãy núi to lớn bao phủ hơn trăm dặm vắt ngang trên mặt đất. Phía trên dãy núi tràn ngập sương mù nhàn nhạt này, một đám ác ma số lượng khoảng chừng hai ngàn đang đập đôi cánh ác ma màu đen lượn quanh trên bầu trời. Con ngươi của bọn chúng giống như những ngôi sao lập lòe ánh sáng lạnh trong bầu trời đêm, tiếng cười quái dị khằng khặc vang khắp hư không.
Ánh mắt của Huyền Lạc chỉ quét qua những yêu ma này một cái liền dời đi, cuối cùng rơi vào bảy tên ác ma cổ xưa bốn cánh đứng trong bầy yêu ma. Bảy tên ác ma cổ xưa này bốn chân cắm xuống đất, giống như những hung thú tàn bạo đang tìm người cắn nuốt. Từ khi Huyền Lạc xuất hiện, bảy tên ác ma cổ xưa này vẫn không nói lời nào, chỉ ẩn thân trong bóng tối, yên lặng nhìn chăm chú vào tên nhân loại chậm rãi đi đến này. Tròng mắt của bọn chúng còn lớn hơn rất nhiều so với ác ma chung quanh. Ngay khi Huyền Lạc xuất hiện, bảy tên ác ma cổ xưa liền cảm thấy không ổn, từng tên híp mắt lại, trong con ngươi chỉ còn những luồng sáng lạnh hẹp dài lập loè trong bóng đêm.
- Cao thủ của Thái Cổ…
Một tên ác ma cổ xưa bốn cánh đột nhiên lớn tiếng nói.
- Ta ngửi thấy khí tức của Thái Cổ.
Một tên ác ma cổ xưa bốn cánh khác kêu lên.
- Kẻ vẫn luôn đuổi theo sau lưng chúng ta, chính là ngươi à?
Tên ác ma cổ xưa thứ ba khẽ đập bốn chiếc cánh ác ma trên lưng, lạnh lùng nói.
Hư không vốn huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại. Giữa dãy núi và bầu trời rộng lớn, đám yêu ma đang cười khằng khặc quái dị đột nhiên giống như những con vịt bị nắm lấy cổ. Tất cả thanh âm chợt im bặt, chỉ còn lại từng đôi tròng mắt xoay vòng chuyển động, nhìn chằm chằm vào nhân loại mặc áo bào đen rộng thùng thình, thấp thoáng có thể nghe được những tiếng nuốt nước bọt.
Đối với đám yêu ma của Ma Giới, “loài người Thái Cổ” và “loài người” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Người trước đại biểu cho sự ngang ngược và bá đạo, còn người sau chỉ là con kiến mặc cho người khác chà đạp mà thôi. Cho dù Thái Cổ chiến bại, cách trăm vạn năm còn phải đưa con tin đến Ma Giới, nhưng sự mạnh mẽ của loài người Thái Cổ đã sớm được chứng minh bằng cái chết của hai vị Chủ Thần. Mà vào thời kỳ đầu của chiến tranh, đông đảo cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ xuất động, càn quét tất cả yêu ma và thiên sứ ở gần không gian Thái Cổ, năng lực hủy diệt mạnh mẽ mà bọn họ thể hiện ra đã khiến tất cả yêu ma run sợ và kinh hãi. Trong nháy mắt, nhiệt độ nơi dãy núi mênh mông này đột nhiên giảm xuống, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Lạc.
“Cộp!”
Huyền Lạc đạp bước chân kiên định, từng bước đi về phía trước. Đối mặt với số lượng yêu ma hơn gấp ngàn lần, trên mặt y lại không hề có vẻ khiếp sợ. Tay phải mở ra, sau đó tiếng kim loại vang lên, dưới áo bào của y đã xuất hiện một thanh trường đao sống dày, bay vào trong bàn tay kiên định có lực.
- Đứng lại, con người!
Nhìn thấy thanh trường đao này, đám ác ma cổ xưa bốn cánh tỏ ra có phần bất an, lập tức kêu lên:
- Nếu như bây giờ ngươi rời đi, bọn ta có thể xem như không nhìn thấy. Chúng ta cũng không cần phải liều mạng, đám nhân loại thấp hèn này không đáng để các ngươi chém giết, chỉ có cao thủ mới đáng được tôn kính.
Ác ma cổ xưa bốn cánh bẩm sinh được ban cho hai năng lực, một là có thể trốn tránh ma thức và thần thức theo dõi, hai là trực giác đối với nguy hiểm. Nhận loại trước mắt đã khiến cho bọn chúng loáng thoáng cảm thấy bất an.
Huyền Lạc không lên tiếng mà trực tiếp dùng hành động để trả lời bảy tên ác ma cổ xưa, tay áo bào rung lên, bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra như tia chớp, từ xa xa đánh một chưởng về phía hai ngàn tên yêu ma đang quanh quẩn trên bầu trời.
“Ầm!”
Vị trí không gian của hai ngàn tên yêu ma trong nháy mắt sụp đổ, hiện ra một dấu bàn tay to lớn. Hai ngàn tên yêu ma không kịp kêu lên một tiếng, toàn bộ đều biến thành phấn vụn, bị những vết nứt không gian nhỏ bé bao trùm, ném vào trong hư không vô tận.
“Xuýt!”
Bảy tên ác ma cổ xưa hít một hơi lạnh. Hành động của Huyền Lạc quá đột ngột, thực lực triển hiện lại rất kinh khủng, một chưởng vung ra không hề báo trước đã đánh chết hai ngàn tên yêu ma kia. Cho dù đám yêu ma này thực lực thấp kém, nhưng chỉ cần một chưởng nhẹ nhàng đã phá vỡ cả không gian, năng lực này thật sự quá kinh người.
Tại khoảnh khắc này, trong lòng bảy tên ác ma cổ xưa đều nảy sinh ý rút lui. Nhân loại trước mắt quá mạnh mẽ, không thể dùng sức để chống lại được.
- Cường giả tôn kính, ta nghĩ giữa chúng ta có lẽ đã xảy ra một chút hiểu lầm, thực ra…
Một tên ác ma cổ xưa bốn cánh sợ hãi kêu lên, ngay cả danh xưng cũng thay đổi, vừa nói còn vừa cúi đầu cung kính thi lễ một cái với Huyền Lạc, sau đó lại ngẩng đầu lên. Tiếp đó hắn đập mạnh bốn cánh trên lưng, đồng thời thét lớn:
- Mau chạy đi!
Hành động này của hắn rất đột ngột, nhưng bảy tên ác ma cổ xưa dường như đã sớm có chuẩn bị, vừa nghe được tiếng thét chói tai kia, bọn chúng gần như đồng thời xoay người lại, ra sức đập cánh bay lên trời như sao băng, đồng thời nhanh chóng điều khiển không gian quy tắc, định phá vỡ không gian trốn vào trong vũ trụ hư không.
Huyền Lạc vẫn không nói gì, sau khi hời hợt dùng một chưởng giết chết hai ngàn ác ma, ánh mắt lại lẳng lặng nhìn vào bảy tên ác ma cổ xưa, lẳng lặng nhìn tên ác ma cổ xưa kia thét lên, cũng lẳng lặng nhìn bọn chúng nhanh chóng bay đi, vẫn không có bất kỳ động tác nào.
Bình tĩnh nhìn bảy tên ác ma cổ xưa nhanh chóng bỏ chạy, trong đầu Huyền Lạc lại hiện lên tư liệu về ác ma cổ xưa bốn cánh dưới lòng đất Thánh điện mà y đã xem trước khi lên đường. Thực lực của đám ác ma cổ xưa bốn cánh phần lớn ở vào cảnh giới giữa Thần cấp trung kỳ và hậu kỳ, một số ít cũng có thể đạt tới Thần cấp hậu kỳ, sở hữu lĩnh vực của ác ma, có điều bảy tên trước mắt hiển nhiên còn chưa đạt đến trình độ này.
Đám ác ma cổ xưa bốn cánh ngoại trừ sở hữu hai năng lực bẩm sinh, một thiên tính khác chính là bắt nạt kẻ yếu, hay có thể nói xảo trá. Đối với địch thủ có thực lực thấp hơn, bọn chúng sẽ trở nên rất hung tàn đáng sợ, nhưng một khi ngửi thấy được nguy hiểm, bọn chúng sẽ không nhào lên chiến đấu mà lập tức dùng ưu thế tốc độ bẩm sinh nhanh chóng chạy trốn. Nhưng cũng vì thiên tính đó nên mới khiến cho chủng tộc ác ma cổ xưa bốn cánh này diệt vong.
Tại giai đoạn đầu của cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, loài người Thái Cổ cũng không quá chú ý tới chủng tộc yêu ma của Ma Giới này. Cho đến sau này bọn họ mới đột nhiên phát hiện, chủng tộc ác ma cổ xưa bốn cánh mặc dù thực lực không phải là mạnh nhất, nhưng nguy hại do bọn chúng tạo thành lại là lớn nhất. Rất nhiều không gian đã bị những ác ma cổ xưa này tiêu diệt, đồng thời còn có một số cao thủ cấp Thái Cổ thực lực tương đối thấp bị bọn chúng giết chết.
Bởi vì thiên tính này, cuối cùng đám ác ma cổ xưa bốn cánh đã khiến cho các cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ chú ý. Nói một cách chuẩn xác, sự diệt vong của chủng tộc ác ma cổ xưa bốn cánh chính là do cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ một tay tạo thành. Trong trận chiến đó, đại quân mấy chục vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ đã chăm sóc đặc biệt cái chủng tộc này. Huyền Lạc thậm chí còn nhớ được tên gọi của vị cao thủ Thần cấp hậu kỳ đã cho chủng tộc này cho một chiêu trí mạng, đó là Chiến Đế.
Sự giết chóc hung tàn của đám ác ma cổ xưa bốn cánh cuối cùng đã chọc giận vị đệ nhất cao thủ nhân tộc dưới Chí Tôn này. Trong trận chiến, y một thân một mình phá tan vòng vây trùng trùng của yêu ma, xông vào lãnh địa của đám ác ma cổ xưa bốn cánh tại Ma Giới, trực tiếp giáng một đòn cuối cùng cũng là đòn nặng nhất vào sự diệt vong của bọn chúng. Có điều không biết vì sao, những ác ma cổ xưa bốn cánh rõ ràng đã diệt tộc này lại xuất hiện lần nữa.
Những thứ này nói ra rất dài dòng, nhưng trong đầu thì chỉ là một ý niệm. Huyền Lạc khôi phục tinh thần lại, nhìn về phía trước, nơi đó truyền đến dao động không gian mãnh liệt, hiển nhiên đám ác ma cổ xưa đã bắt đầu dung nhập vào trong không gian.
Một nụ cười lạnh hiện lên nơi khóe miệng, Huyền Lạc vẫn luôn bất động cuối cùng đã hành động, tay phải mở ra, một thanh trường đao đen kịt lập loè ánh sáng lạnh từ dưới tay áo rơi vào trong lòng bàn tay. Chân nguyên trong cơ thể dâng trào, sau một khắc y đã xuất thủ, cổ tay rung lên, liên tiếp phát ra bảy luồng đao khí kinh thiên, trực tiếp đuổi theo bảy tên ác ma cổ xưa ở cách đó ngàn trượng.
Sau khi phát ra bảy đao, Huyền Lạc lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại, y phục tung bay, đi thẳng ra bên ngoài. Sau người vang lên một trận tiếng nổ liên miên không dứt, cùng với đó là bảy tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Ầm ầm ầm!”
Không gian nơi bảy tên ác ma cổ xưa bốn cánh trốn vào ầm ầm vỡ nát. Sáu tên ác ma cổ xưa vừa mới trốn vào thông đạo không gian đã bị đao khí bá đạo sắc bén xé thành mảnh vụn. Một tên ác ma cổ xưa cuối cùng chui ra khỏi thông đạo không gian, cặp mắt hẹp dài vừa thấy được hư không mênh mông vô hạn liền bị đao khí đuổi theo phía sau, giết chết trong nháy mắt.
Dùng bảy đao giết chết bảy tên ác ma cổ xưa, Huyền Lạc vẫn lặng lẽ giống như khi tới, ra tay không hề báo trước. Trên thực tế, trong số cao thủ Thái Cổ được Thánh điện phái ra lần này, y chính là một trong ba cao thủ thực lực mạnh nhất phụ trách thống lĩnh.
“Vô Lạc, Mộc Tuyệt, bên phía các ngươi đã thanh tẩy xong chưa?” - Sau khi nhẹ nhàng giết chết đám ác ma mạnh nhất trong không gian này, Huyền Lạc lập tức dùng tâm thần thông báo cho tộc nhân ở các không gian khác.
Rất nhanh, từ hai không gian lân cận khác cũng truyền đến hai giọng nói hùng hồn: “Huyền Lạc đại nhân, bên này chúng ta cũng gần giải quyết xong rồi, chỉ còn lại một số ác ma lẻ tẻ. Chỉ cần dùng thần thức phong tỏa, chắc hẳn trong thời gian một nén hương là có thể giải quyết toàn bộ.”
“Ừ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hãy gặp mặt trong hư không, chúng ta sẽ quyết định bước hành động tiếp theo.” - Huyền Lạc gật đầu, đồng thời trả lời.
“Đại nhân, không hay rồi!” - Ngay lúc này, Mộc Tuyệt vẫn luôn không có động tĩnh, cuối cùng giọng nói vang lên trong đầu Huyền Lạc. Có điều giọng nói của y tỏ ra có phần kinh hoảng, dường như xuất hiện chuyện gì bất ngờ.
“Mộc Tuyệt, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi gặp phải thứ gì?” - Huyền Lạc biến sắc hỏi, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng.
Nhưng giọng nói của Mộc Tuyệt rất nhanh bị cắt đứt, điều này khiến cho trong lòng Huyền Lạc nhất thời trầm xuống. Ngay khi liên hệ với Mộc Tuyệt bị cắt đứt, giọng nói của Vô Lạc vừa mới lên tiếng lại truyền vào trong tai.
“Đại nhân, không hay rồi, xuất hiện cường địch đáng sợ. Không thể nào, sao lại là Cửu… A!” - Sau đó là một trận tiếng kêu thảm thiết, khí tức của Vô Lạc cũng nhanh chóng biến mất khỏi cảm ứng của Huyền Lạc.
“Không ổn!” - Sắc mặt Huyền Lạc biến đổi. Hai tộc nhân này hiển nhiên đã gặp phải cường địch. Mái tóc dài của y phất lên một cái, muốn phá vỡ không gian đi đến hai không gian lân cận để xem thử.
Huyền Lạc vừa mới dùng một chưởng phá vỡ không gian, còn chưa bước vào trong đó, trước mặt bỗng có một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ nhanh chóng tràn đến. Trong cảm ứng của y, một mảng ma khí tràn ngập khí tức hủy diệt đang từ hư không bên kia xuyên qua thông đạo không gian đánh vào mình. Sắc mặt của y lại biến đổi. Khi tộc nhân gặp phải cường địch thì y cũng bị phục kích, chuyện này thật sự quá đột ngột.
Trong lúc vội vàng, Huyền Lạc cầm đao nơi tay, tâm thần ngưng tụ, phát ra một luồng đao khí tung hoành mấy ngàn trượng, đánh vào trong thông đạo không gian vừa mở ra.
“Ầm!”
Ngay khi Huyền Lạc phát ra một đao, một mảng ma khí cuộn trào như dời non lấp biển liền tràn đến. Sau khi đao khí bá đạo của y đánh vào trong đó liền phát ra tiếng loẹt xoẹt, nhanh chóng suy yếu đi, sau đó ma khí hủy diệt như tia chớp đánh vào người y.
“Ầm ầm ầm!”
Thân thể Huyền Lạc như diều đứt đây, liên tiếp đụng vỡ mấy ngọn núi chọc trời, cuối cùng đâm thẳng vào một dãy núi mấy ngàn trượng, in vào trong một tảng đá hoàn chỉnh cách mặt đất khoảng chừng hơn ngàn trượng.
“Xì!”
Trước mắt Huyền Lạc, núi non bị thân thể như sắt thép của y xuyên qua, sau khi bị ma khí màu xám hùng hậu kia đánh trúng liền ầm ầm sụp đổ, bụi mù bay lên đầy trời. Ở cuối bụi mù tràn ngập, một bóng đen cao lớn cầm trong tay trường kích lập lòe tia chớp đang đứng trong một lỗ hổng không gian.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Huyền Lạc là một cặp mắt tràn đầy dục vọng hủy diệt tất cả, cô độc treo trong bóng tối. Phía sau bóng đen kia là một chiếc đuôi dài hơn một trượng vung vẩy trên không, phát ra tiếng vang lốp đốp, nơi chiếc đuôi lướt qua lưu lại những vết nứt, giống như không gian muốn tan vỡ.
“Cửu U ma thần!” – Sau khi nhìn rõ bóng đen đột nhiên xuất hiện kia, tâm thần Huyền Lạc liền chấn động, gần như không dám tin vào mắt mình. Cửu U ma thần tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây vào giờ phút này.
- Gào!
Giống như đáp lại sự hoài nghi Huyền Lạc, tên Cửu U ma thần quanh người ma khí cuồn cuộn kia bỗng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm. Trên bầu trời âm trầm lập tức lóe lên những ánh chớp, một tia sét màu đen đột ngột xuất hiện, trong nháy mắt vượt qua hơn nửa tầng mây chui vào sâu trong bóng tối.
Sau khi gầm lên một tiếng, tên Cửu U ma thần kia liền vọt lên không, vẽ ra một hình cung to lớn trong hư không, sau đó lao nhanh về hướng Huyền Lạc. Khi đang rơi xuống, bàn tay của hắn vẫy một cái, trường kích sấm sét màu đen cắm thẳng vào sâu trong lòng đất liền rít lên một tiếng, một lần nữa bay vào trong tay hắn.
Huyền Lạc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tên Cửu U ma thần đang lao tới như dời non lấp biển. Vừa rồi giao đấu, bởi vì chuyện xày ra quá đột ngột, y cũng không ngưng tụ toàn bộ công lực, nhưng cũng đủ để y hiểu được sự khác biệt về lực lượng giữa mình và đối phương. Chỉ luận về sức mạnh đơn thuần, đám Cửu U ma thần này quả thật đã đạt đến đỉnh cao.
- Gào!
Khi còn cách Huyền Lạc năm mươi trượng, trong con ngươi đen kịt của tên Cửu U ma thần kia thoáng hiện lên sát ý điên cuồng, gầm lớn một tiếng, trường kích trong tay lại ném ra lần nữa. Hai tay của hắn hợp lại, lồng ngực nhấp nhô, từng đợt Cửu U trong cơ thể ma khí nhanh chóng hội tụ lại giữa đôi tay, tạo thành một quả cầu sấm sét màu đen ngưng tụ như thực chất. Hai tay hắn vung lên, quả cầu sấm sét màu đen kinh khủng liền bắn ra, nơi đi qua không gian giống như đất cằn liên tục xuất hiện những vết nứt.
“Rào rào!”
Huyền Lạc cuối cùng từ trong đất đá thoát ra, thời gian vừa rồi đã đủ cho y tống Cửu U ma khí xâm nhập vào trong cơ thể ra bên ngoài, đánh vào trong thân núi phía sau.
- Lĩnh vực!
Huyền Lạc thét lớn một tiếng, hai chân gập lại bắn ra, như tia chớp lao đến nghênh đón tên Cửu U ma thần kia. Giữa đường y bỗng giơ một tay lên, một vầng sáng lĩnh vực đen kịt tỏa ra với tốc độ nhanh như chớp. Trường kích sấm sét và cả tên Cửu U ma thần kia trong nháy mắt bị Huyền Lạc cuốn vào lĩnh vực. Ánh sáng chợt lóe lên trong hư không, Huyền Lạc cũng biến mất không còn thấy.
Tại nơi cuối cùng Huyền Lạc biến mất thỉnh thoảng vang lên những tiếng nổ tung và tiếng gầm giận dữ, nhưng lại không nhìn thấy một ai. Cũng không biết trải qua bao lâu, một bóng người đột nhiên bắn ra, mang theo một chùm máu đen rơi mạnh xuống đất, sau đó nằm yên không nhúc nhích.
“Cheng!”
Tiếp đó một thanh trường kích màu đen dài hơn hai trượng từ trong hư không bắn ra, cắm vào bên cạnh thi thể tên Cửu U ma thần kia.
Cách thi thể của tên Cửu U ma thần kia không xa, ánh sáng chợt lóe lên, Huyền Lạc ngồi xổm trên mặt đất, vạt áo trên người đầy vết máu.
- Khục khục!
Huyền Lạc vừa ôm ngực vừa liên tục ho khan, trong miệng không ngừng phun máu. Khi máu bắn xuống mặt đất lại phát ra tiếng xì xì như a xít ăn mòn. Mặc dù đã mượn lực lượng của lĩnh vực, bất ngờ cuốn tên Cửu U ma thần thực lực hùng mạnh kia vào bên trong, sau đó giết chết hắn, nhưng Huyền Lạc vẫn bị thương không nhẹ.
Yên lặng điều tức một lúc, khí tức của Huyền Lạc cuối cùng ổn định lại, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn không ít.
“Không biết những tộc nhân khác thế nào, hi vọng bọn họ không có chuyện gì.” - Huyền Lạc liếc nhìn thi thể tên Cửu U ma thần cách đó không xa, sau khi lĩnh giáo được sự lợi hại của Cửu U ma công, trong lòng không khỏi lo lắng cho những tộc nhân khác.
Trong không gian này vẫn còn một số ác ma cấp thấp rải rác chưa thanh trừ, nhưng Huyền Lạc cũng không định đi dọn dẹp bọn chúng. Không gian bình thường này mặc dù không có cao thủ nào, nhưng hợp sức lại cũng đủ để đối phó với vài tên yêu ma. Việc khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng thông báo tình hình cho Thánh điện. Y không dám trì hoãn, dưới chân nhún một cái, thân hình đã vọt lên, sau khi bay lên khoảng trăm trượng liền lao vào trong hư không, biến mất còn không thấy.
Sau đó là hai trận kịch chiến khác, Huyền Lạc liên hợp với Mộc Tuyệt và Vô Lạc giết chết hai tên Cửu U ma thần trong không gian lân cận. Cũng may nhờ Huyền Lạc chạy tới kịp thời, nếu không thêm một lát nữa có lẽ người chết sẽ không phải là mấy tên Cửu U ma thần kia.
- Mộc Tuyệt, Vô Lạc, các ngươi hãy nhanh chóng thông báo cho những tộc nhân khác. Ta sẽ trở về Thánh điện một chuyến, bẩm báo cho bốn vị Chí Tôn. Cửu U ma thần xuất hiện quá đột ngột, chỉ sợ lại có hành động lớn gì đó.
Huyền Lạc nói.
- Vâng, đại nhân cứ đi đi, chúng tôi sẽ thông báo cho những tộc nhân khác… Những Cửu U ma thần này thực lực quá kinh khủng, công kích do chúng tôi phát ra còn chưa đánh trúng thân thể bọn chúng thì đã bị Cửu U ma khí ăn mòn hơn phân nửa rồi.
Nhớ tới tên Cửu U ma thần kia, Mộc Tuyệt vẫn cảm thấy kinh hãi. Lần trước khi đối mặt, nhờ có tộc Bàn Cổ đối phó với những Cửu U ma thần này, cho nên y không cảm giác được. Còn lần này tự mình giao thủ, y mới hiểu được được sự đáng sợ của bọn chúng.
Ba người lại thương nghị một lát, sau đó tách ra. Mộc Tuyệt và Vô Lạc không dám rời khỏi nhau, cùng bay về không gian khác, tìm kiếm những tộc nhân may mắn còn sống. Còn Huyền Lạc thì đi về hướng Thái Cổ.
Huyền Lạc bay nhanh như chớp, trong nháy mắt đã qua ngàn dặm. Khoảng chừng nửa ngày sau, y đột nhiên nghe được phía xa truyền đến một trận tiếng rít. Trong lòng khẽ động, y nhận ra đây là tín hiệu ước định trước xuất phát, lập tức thay đổi phương hướng, bay về nơi phát ra tiếng rít kia.
- Huyền Lạc đại nhân, ngài đã đến rồi!
Một lúc sau, trong một vành đai vẫn thạch, Huyền Lạc nhìn thấy một đám tộc nhân, trên người bọn họ đều có vết thương. Khi nhìn thấy bóng dáng Huyền Lạc, những người này đều tỏ ra rất hưng phấn.
- Sao các người lại ở đây?
Áo bào Huyền Lạc tung bay, giống như chim lớn từ trong hư không nghiêng nghiêng đáp xuống, đứng trên một khối vẫn thạch hình bầu dục bán kính khoảng trăm trượng, mặt ngoài thô ráp không bằng phẳng.
- Sau khi chúng tôi dọn dẹp xong đám yêu ma trong không gian không lâu, lại gặp phải Cửu U ma thần…
Sau khi nghe mọi người lần lượt kể lại, Huyền Lạc đã biết đại khái đầu đuôi câu chuyện. Mọi người cơ bản đều giống nhau, có điều những tộc nhân thực lực này kém một chút, không thể nào đánh bại Cửu U ma thần, chỉ cố gắng giữ thế giằng co, sau đó chạy ra bên ngoài.
- Các người hãy tạm thời ở cùng nhau, như vậy khi gặp phải Cửu U ma thần cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Trước tiên các người hãy đi tìm những tộc nhân khác. Lần này Cửu U ma thần tập kích quá đột ngột, mọi người hãy cùng nhau hành động. Ta sẽ trở về Thái Cổ một chuyến, báo cáo tình hình ở nơi này cho mấy vị Chí Tôn. Đám Cửu U ma thần xuất hiện ở đây, chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi kế hoạch thanh tẩy không gian mà chúng ta được phái đi thi hành. Chỉ dựa vào đám người chúng ta, trước mắt còn không thể đối kháng được với những Cửu U ma thần này. Hơn nữa hiện giờ chúng ta còn không biết rốt cuộc có bao nhiêu Cửu U ma thần tiến vào trong hư không, hi vọng không phải là nhiều lắm. Hiện giờ cũng chỉ có mấy vị Chí Tôn và một số cao thủ đỉnh cấp trong tộc mới có thể đối phó với Cửu U ma thần. Ta sẽ bẩm báo cho mấy vị Chí Tôn để bọn họ cân nhắc.
Dứt lời, Huyền Lạc lại muốn bay về hướng Thái Cổ. Ngay lúc này, trong đám người bỗng vang lên tiếng gọi:
- Đại nhân xin dừng bước!
- Chuyện gì?
Huyền Lạc dừng lại, nghi hoặc hỏi. Dưới ánh mắt của y, một đại hán toàn thân đầymáu, cánh tay trái giống như bị xé nát lảo đảo đứng lên.
- Đại nhân xin dừng bước. Thái Cổ… Thái Cổ đã bị phong tỏa, không gian dẫn đến Thái Cổ có rất nhiều Cửu U ma thần canh giữ, căn bản không thể xông qua vòng vây của bọn chúng.
- Cái gì!
Tâm thần Huyền Lạc chấn động, gần như không dám tin vào tai mình. Y không nghĩ đến, đối phương thậm chí đã phong tỏa cả không gian trở về Thái Cổ. Một vệt mây đen hiện lên giữa chân mày, tại khoảnh khắc này y bỗng cảm nhận được nhân vật thống lĩnh của đám Cửu U ma thần kia, cũng là kẻ đã bày ra một loạt bố trí này. Hiển nhiên khi phái Cửu U ma thần đi, đối phương cũng đã đoán được sẽ có tộc nhân Thái Cổ trở về thông báo tin tức cho Thánh điện.
- Ma Giới phái khoảng bao nhiêu Cửu U ma thần đến canh giữ con đường dẫn đến Thái Cổ?
Huyền Lạc hỏi.
- Số lượng ít nhất là mười vạn.
Trái tim Huyền Lạc khẽ nhảy lên. Mười vạn tên Cửu U ma thần, chỉ luận về số lượng đã vượt xa cao thủ Thái Cổ được phái vào trong hư không. Mười vạn tên Cửu U ma thần đã hoàn toàn đủ để phong tỏa không gian chung quanh Thái Cổ, không để cho bất cứ người nào đi qua.
Trong lòng Huyền Lạc càng nặng nề. Tình huống hiện giờ đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán ban đầu khi rời khỏi Thái Cổ.
- Có tin tức của Chung Diệp và Sở Ca đại nhân không?
Không khí chợt trở nên năng nề, mọi người đều cúi đầu, trong hư không tràn đầy khí tức bi thương.
- Chung Diệp và Sở Ca đại nhân đã chết trận… Nửa ngày trước, Chung Diệp và Sở Ca đại nhân tập hợp một số tộc nhân khác, định xông qua vòng vây của Cửu U ma thần, cuối cùng… cuối cùng chỉ còn lại mấy người chúng tôi trốn thoát. Sở Ca đại nhân đoán được sẽ có những tộc nhân rải rác khác muốn trở về Thái Cổ báo tin, cho nên trước khi chết đã bảo chúng tôi ngăn cản tất cả tộc nhân đi đến Thái Cổ.
“Ầm!”
Huyền Lạc chỉ cảm thấy như tiếng sét giữa trời quang, cả người gần như đứng không vững. Tin tức này thật sự quá đột ngột. Lần này tộc nhân từ Thánh điện đi vào hư không do ba người cầm đầu, ngoài Huyền Lạc ra thì hai người còn lại là Chung Diệp và Sở Ca, thực lực của hai người đó không hề kém hơn Huyền Lạc.
Những cặp mắt chờ đợi đều tập trung vào Huyền Lạc. Bây giờ trong ba thủ lĩnh chỉ còn lại Huyền Lạc, vì vậy tất cả mọi người trên vẫn thạch đều nhìn vào y.
- Tất cả các người hãy rời khỏi nơi này, đi tìm những tộc nhân khác. Nhớ kỹ, khi gặp phải Cửu U ma thần hãy lập tức tránh lui, không nên đối kháng với bọn chúng. Hành động tập kích yêu ma và Thiên Đường tạm thời dừng lại, trước tiên hãy bảo tồn thực lực. Đám Cửu U ma thần chia ra hành động, vậy thì chúng ta hãy tập hợp với nhau, tìm cơ hội tiêu diệt từng tên. Còn về Thái Cổ, tạm thời từ bỏ việc thông báo cho Thánh điện… Ta sẽ ở lại đây ngăn cản những tộc nhân khác trở về Thái Cổ. Đi đi!
- Vâng thưa đại nhân!
Mọi người trên vẫn thạch đồng thanh đáp lời, sau đó lần lượt bay đi, trong nháy mắt biến mất vào trong bóng tối.
“Hi vọng Thánh điện có thể kịp thời phát hiện động tĩnh của Ma Giới.” - Đứng trên vẫn thạch nhìn về hướng các tộc nhân biến mất, Huyền Lạc yên lặng thầm nghĩ. Đối với y, nhiệm vụ hiện giờ không còn là làm sao tiêu diệt yêu ma và thiên sứ trong không gian, mà là làm cách nào để bảo vệ những tộc nhân còn trong hư không. Khắp nơi đều là Cửu U ma thần, chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến cho tất cả đồng tộc trong hư không gặp phải tai ương ngập đầu, hơn nữa còn là chết mà không hề có chút ý nghĩa nào.
Trong khi Huyền Lạc đứng trên vành đai vẫn thạch yên lặng chờ đợi, Phong Vân Vô Kỵ đã đi đến không gian nơi tộc Bàn Cổ đang ngủ say. Bên trong không gian to lớn này hoàn toàn yên tĩnh. Sau khi ngăn cản Cửu U ma thần, tất cả tộc nhân Bàn Cổ lại quay về không gian bí ẩn này, nằm yên bất động.
“Bùng!”
Trong không gian dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ nhỏ, sau đó vô số điểm sáng bỗng nhiên hiện lên, hội tụ thành hình. Tay áo bào màu trắng rung động, thân hình Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện bên trong không gian dưới lòng đất này.
Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn, hiển nhiên trước hắn đã có những tộc nhân khác đến đây, muốn liên hệ với những tộc nhân Bàn Cổ, nhưng cuối cùng đều thất bại. Bên trong không gian yên lặng có rất nhiều đài cao hơn sáu trượng, từng hàng nối tiếp nhau. Những tộc nhân Bàn Cổ cao hơn năm trượng đang nằm trên những đài cao này.
“Cộp!”
Phong Vân Vô Kỵ từ từ đi vào khe hở giữa những đài cao, quan sát từng hàng tộc nhân Bàn Cổ. Nếu như không biết những tộc nhân Bàn Cổ này vẫn còn sống, cảnh tượng yên tĩnh này rất dễ khiến người ta lầm tưởng đây là một bãi tha ma dưới đất.
Sau trận đại chiến lần trước, tộc nhân Bàn Cổ chưa từng thức dậy. Khi Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xông vào, những tộc nhân Bàn Cổ này lại giống như không phát giác ra, cặp mắt vẫn đóng chặt, cánh tay to lớn dán sát vào bên cạnh thân thể, kéo dài thẳng tắp.
“Đây là một đội quân hùng mạnh.” - Ánh mắt chậm rãi lướt qua những tộc nhân Bàn Cổ thân thể cường tráng như người khổng lồ này, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bất giác hiện lên một ý niệm. Không cần đặc biệt quan sát, hắn cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa linh hồn mạnh mẽ ẩn chứa trong những thân thể này.
Sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, cặp mắt bỗng nhiên nhắm lại, khi lần nữa mở ra thì đã hóa thành màu trắng bạc.
Minh tâm kiến tính, phá vọng kiến chân. (nhận rõ bản tâm, nhìn vào sự thật)
Ngay khi thi triển Phá Vọng ngân mâu, khí tức của liền Phong Vân Vô Kỵ biến đổi, cả người phát ra một khí tức lạnh giá vô tình. Trên người hắn không hề cảm giác được một chút khí tức nào thuộc về loài người, chỉ có sự lạnh nhạt sâu tận xương tủy. Thế giới trước mắt chợt biến đổi, hai màu đen trắng vô tận tràn vào trong mắt.
“Đùng đùng!”
Mưa to như trút nước. Dưới màn đêm, một bóng đen từ dưới đường chân trời chậm rãi đi tới, sau lưng khoác một bộ áo choàng dài chấm đất, tung bay phần phật trong những bước đi. Cơn mưa lớn vừa đến gần nam tử này trong vòng ba thước liền hóa thành một chùm hơi nước bắn ra, nước mưa căn bản không thể nào chạm vào y được. Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa to, nhưng trên người y lại không hề dính một giọt nước nào.
“Cộp!”
Đột nhiên nam tử dừng bước. Trước mặt y là ngọn lửa bốc cháy hừng hực, đây là một tòa thành đổ nát, trong không khí tràn đầy khí tức nồng nặc của thi thể mục rữa.
Cơn mưa lớn cũng không thể dập tắt được ngọn lửa bốc cháy hừng hực ở nơi này. Nam tử đứng phía trước đống đổ nát, ánh lửa chập chờn chiếu rọi ra một khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo. Khuôn mặt lạnh lùng này được che phủ bởi chiếc mũ trùm đầu màu đen, ánh mắt không ngừng lập lòe, sâu trong con ngươi dường như cũng có hai ngọn lửa đang nhảy nhót, chỉ là ngọn lửa đó lại vô cùng lạnh giá.
Huyền Lạc vén áo khoác lên, từ từ ngồi xuống, vươn tay phải nhặt một hòn đá từ trên mặt đất lên. Mặt ngoài hòn đá này rõ ràng có in năm vết cào. Một tay y cầm hòn đá, đồng thời một tay khác vươn ra, năm ngón tay mở rộng, chậm rãi đặt lên năm vết móng tay không ngừng tỏa ra sương đen này. Đây là dấu vết do ác ma cổ xưa bốn cánh lưu lại.
Ngay khi chạm vào năm vết móng tay, thân thể Huyền Lạc bỗng run lên mãnh liệt, một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo và tà ác từ đầu ngón tay xông vào trong cơ thể. Trong đầu y chấn động kịch liệt, sau đó tiếng lốp đốp của ngọn lửa và tiếng mưa rơi lộp bộp trong nháy mắt rời xa khỏi tai, dần dần không thể nghe thấy. Cùng lúc đó, dòng tin tức vô cùng vô tận từ vết cào trên hòn đá kia nhanh chóng tràn vào trong đầu y, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
“Ầm!”
Trong đầu nổ vang một tiếng, sau một khắc Huyền Lạc đã ở vào trong một cảnh tượng khác.
Đây là cảnh tượng trước khi tòa thành này bị thiêu hủy. Trên mảnh đất âm u, vô số yêu ma từ trên trời giáng xuống tòa thành đông đảo dân cư này. Một số yêu ma trong miệng phun ra lửa nóng hừng hực, khiến cho tòa thành cổ này bốc cháy. Dưới sự dẫn dắt của bảy tên ác ma cổ xưa bốn cánh, vô số yêu ma bắt đầu tiến hành săn bắn và tìm thức ăn trên mảnh đất này.
Đám người hoảng sợ bỏ chạy tứ tán. Phía sau bọn họ là những yêu ma giương đôi cánh ác ma rộng lớn, cười lên the thé đuổi theo, thỉnh thoảng lại tăng tốc lao vào trong đám người, chụp lấy từng người ném lên trời cao, cuối cùng rơi xuống thành thịt vụn. Ở phía trên, vô số ác ma đập cánh vẽ nên những vòng tròn trên bầu trời, giống như những con chim ưng. Ánh mắt của bọn chúng đang tìm kiếm con mồi trong đám người, khi bọn chúng tìm được sẽ từ trên trời lao xuống, cắn vào nhân loại đang chạy phía dưới, sau đó bay đến trên tường thành hoặc là một nơi cao từ từ thưởng thức. Máu tươi và khói nồng tràn ngập khắp nơi, mùi máu và khói đen trộn lẫn với nhau khiến cho người ta muốn nôn mửa.
Huyền Lạc đứng ở một góc của tòa thành đổ nát, lặng lẽ quan sát cuộc săn bắn này, nhìn tòa thành từ từ hóa thành tàn tích. Trên đường tới đây y đã thấy qua không ít cảnh tượng như vậy, cơn giận cũng đã không còn, chỉ còn lại khát khao báo thù.
Đây chỉ là phương pháp dùng quy tắc tổng hợp dòng tin tức, nhằm để khôi phục cảnh tượng trước đó mà thôi. Cuộc tàn sát này đã xảy ra từ trước, không ai có thể thay đổi được điều gì. Huyền Lạc chỉ có thể thông qua ánh mắt của tên ác ma cổ xưa bốn cánh xem lại cuộc tàn sát này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cảnh tượng trước mắt cuối cùng biến mất. Thông qua ánh mắt của tên ác ma cổ xưa bốn cánh, Huyền Lạc thấy được đám ma vật này rít lên, hợp thành từng đội bay về hướng dãy núi phía đông.
Hình ảnh trước mắt biến mất, cặp mắt Huyền Lạc bỗng nhiên mở lớn, trong mắt bắn ra một vệt sáng lạnh nhiếp người. Bàn tay của y vỗ một cái dưới người, thân thể từ dưới đất vọt lên, hóa thành một tia chớp bắn vào hư không, nhanh chóng bay về hướng dãy núi phía đông trong bóng tối.
Từ sau khi cửu tinh hội tụ, tranh chấp giữa Thiên Đường và Ma Giới đã tiến vào trạng thái kịch liệt. Cuộc chiến tranh đoạt tín ngưỡng này cuối cùng đã lan đến loài người trong không gian bình thường, trong đó Ma Giới là phía nguy hiểm nhất. Bản tính của đám yêu ma là phá hủy và giết chóc, mỗi khi đến một nơi đều tạo nên một cuộc gió tanh mưa máu. Có điều mặc dù năng lực của đám yêu ma rất mạnh mẽ, nhưng không gian cũng cực kỳ rộng lớn, nếu muốn hoàn toàn hủy diệt không gian một lần thì cũng cần phải có thời gian. Trong đám yêu ma này thì thực lực mạnh nhất là đám ác ma cổ xưa bốn cánh bỗng dưng xuất hiện, hơn nữa bọn chúng còn có một năng lực mạnh mẽ khác là ngăn cản thần thức theo dõi. Đây cũng là nguyên nhân Huyền Lạc không dùng thần thức mà lại dùng đến hệ thống quy tắc để thu thập tin tức.
Dãy núi phía xa càng lúc càng gần, khí tức do đám ác ma lưu lại trong hư không cũng dần dần nồng nặc hơn, hiển nhiên bọn chúng đang ở phía trước không xa. Tiếng gió gào thét bên tai, những dãy núi trong khoảnh khắc lướt qua dưới chân, biến mất về nơi chân trời, đột nhiên Huyền Lạc nhớ đến rất nhiều chuyện.
Y thuộc nhóm cường giả tiềm tu thứ hai của Thánh điện. Khi cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát, bởi vì thực lực của y còn kém nên phải ở lại Thái Cổ, chỉ tham gia vào vài trận chiến lẻ tẻ, cũng không bị thương nặng. Có điều đối với cuộc chiến quy mô lớn xảy ra vào hàng tỉ năm trước, chỉ cần tận mắt thấy qua, tâm linh và linh hồn đều sẽ bị chấn động. Tất cả nhân loại Thái Cổ chính mắt nhìn thấy trận chiến đó đều bị kích động rất lớn, đặc biệt là những người vì năng lực không đủ nên không thể gia nhập vào tiền tuyến, Huyền Lạc chính là một thành viên trong số đó.
Sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Thánh điện được thành lập, võ học của tất cả loài người Thái Cổ được tổng hợp lại với nhau, tổng kết và phân tích, cuối cùng in vào trong hành lang bằng đá phức tạp dưới lòng đất Thánh điện, nhằm để loài người Thái Cổ sau này tu luyện. Huyền Lạc đã lựa chọn một môn võ học có uy lực rất lớn, sau đó đi vào sâu trong lòng đất, bắt đầu bế quan trong thời gian dài đằng đẵng. Một lần bế quan này kéo dài đến hàng tỉ năm. Đối với một người tư chất không phải là kiệt xuất, nếu muốn luyện thành một môn tuyệt học ưu tú thì chỉ có cách dùng thời gian bù đắp.
Huyền Lạc không ngờ, lúc y xuất quan thì đã là lần thứ hai cửu tinh lần hội tụ. Dưới sự gợi ý của Bạch Hổ Chí Tôn, Huyền Lạc và một số đồng liêu khác được chọn, có nhiệm vụ tiêu diệt đám yêu ma tàn sát bừa bãi trong các không gian. Sau khi bước vào hư không, y và những đồng liêu Thần cấp hậu kỳ khác lần lượt tách ra, bắt đầu thi hành nhiệm vụ của từng người. Huyền Lạc đã lựa chọn không gian này.
Mỗi không gian đều có một người bảo vệ không gian. Tất cả cao thủ Thần cấp hậu kỳ thi hành chỉ thị của Thánh điện, nhiệm vụ đầu tiên sau khi đến không gian chính là liên lạc với những người bảo vệ không gian này. Nhưng khi Huyền Lạc tìm đến người bảo vệ của không gian này thì chỉ nhìn thấy một thi thể, trên người có lưu lại khí tức của ác ma cổ xưa bốn cánh, vì vậy y chỉ có thể truy tìm đám ác ma này.
- Khặc khặc khặc, con người, lại có một con người đến!
Khi Huyền Lạc đang chìm vào trạng thái xuất thần, phía trước bỗng vang lên một trận tiếng cười quái dị.
Bước chân Huyền Lạc dừng lại, khôi phục tinh thần, cũng chẳng để ý đến trạng thái xuất thần nguy hiểm vừa rồi. Đối với cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ, ác ma cấp thấp tới bao nhiêu thì diệt bấy nhiêu, căn bản chỉ giống như con kiến. Ngược lại cần phải chú ý một chút đến những ác ma cổ xưa bốn cánh này, nhưng cao thủ Thần cấp hậu kỳ cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Cho dù nhân tộc ở vào địa vị yếu thế, nhưng cao thủ Thần cấp hậu kỳ của nhân tộc trước giờ đều tung hoành vũ trụ, đi vào trong bốn tộc cũng có thể một mình chống chọi một phía, nào lại sợ những ác ma cổ xưa này.
Mái tóc dài phất một cái, Huyền Lạc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía trước. Cách y khoảng chừng ba trăm trượng là một dãy núi to lớn bao phủ hơn trăm dặm vắt ngang trên mặt đất. Phía trên dãy núi tràn ngập sương mù nhàn nhạt này, một đám ác ma số lượng khoảng chừng hai ngàn đang đập đôi cánh ác ma màu đen lượn quanh trên bầu trời. Con ngươi của bọn chúng giống như những ngôi sao lập lòe ánh sáng lạnh trong bầu trời đêm, tiếng cười quái dị khằng khặc vang khắp hư không.
Ánh mắt của Huyền Lạc chỉ quét qua những yêu ma này một cái liền dời đi, cuối cùng rơi vào bảy tên ác ma cổ xưa bốn cánh đứng trong bầy yêu ma. Bảy tên ác ma cổ xưa này bốn chân cắm xuống đất, giống như những hung thú tàn bạo đang tìm người cắn nuốt. Từ khi Huyền Lạc xuất hiện, bảy tên ác ma cổ xưa này vẫn không nói lời nào, chỉ ẩn thân trong bóng tối, yên lặng nhìn chăm chú vào tên nhân loại chậm rãi đi đến này. Tròng mắt của bọn chúng còn lớn hơn rất nhiều so với ác ma chung quanh. Ngay khi Huyền Lạc xuất hiện, bảy tên ác ma cổ xưa liền cảm thấy không ổn, từng tên híp mắt lại, trong con ngươi chỉ còn những luồng sáng lạnh hẹp dài lập loè trong bóng đêm.
- Cao thủ của Thái Cổ…
Một tên ác ma cổ xưa bốn cánh đột nhiên lớn tiếng nói.
- Ta ngửi thấy khí tức của Thái Cổ.
Một tên ác ma cổ xưa bốn cánh khác kêu lên.
- Kẻ vẫn luôn đuổi theo sau lưng chúng ta, chính là ngươi à?
Tên ác ma cổ xưa thứ ba khẽ đập bốn chiếc cánh ác ma trên lưng, lạnh lùng nói.
Hư không vốn huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại. Giữa dãy núi và bầu trời rộng lớn, đám yêu ma đang cười khằng khặc quái dị đột nhiên giống như những con vịt bị nắm lấy cổ. Tất cả thanh âm chợt im bặt, chỉ còn lại từng đôi tròng mắt xoay vòng chuyển động, nhìn chằm chằm vào nhân loại mặc áo bào đen rộng thùng thình, thấp thoáng có thể nghe được những tiếng nuốt nước bọt.
Đối với đám yêu ma của Ma Giới, “loài người Thái Cổ” và “loài người” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Người trước đại biểu cho sự ngang ngược và bá đạo, còn người sau chỉ là con kiến mặc cho người khác chà đạp mà thôi. Cho dù Thái Cổ chiến bại, cách trăm vạn năm còn phải đưa con tin đến Ma Giới, nhưng sự mạnh mẽ của loài người Thái Cổ đã sớm được chứng minh bằng cái chết của hai vị Chủ Thần. Mà vào thời kỳ đầu của chiến tranh, đông đảo cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ xuất động, càn quét tất cả yêu ma và thiên sứ ở gần không gian Thái Cổ, năng lực hủy diệt mạnh mẽ mà bọn họ thể hiện ra đã khiến tất cả yêu ma run sợ và kinh hãi. Trong nháy mắt, nhiệt độ nơi dãy núi mênh mông này đột nhiên giảm xuống, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Lạc.
“Cộp!”
Huyền Lạc đạp bước chân kiên định, từng bước đi về phía trước. Đối mặt với số lượng yêu ma hơn gấp ngàn lần, trên mặt y lại không hề có vẻ khiếp sợ. Tay phải mở ra, sau đó tiếng kim loại vang lên, dưới áo bào của y đã xuất hiện một thanh trường đao sống dày, bay vào trong bàn tay kiên định có lực.
- Đứng lại, con người!
Nhìn thấy thanh trường đao này, đám ác ma cổ xưa bốn cánh tỏ ra có phần bất an, lập tức kêu lên:
- Nếu như bây giờ ngươi rời đi, bọn ta có thể xem như không nhìn thấy. Chúng ta cũng không cần phải liều mạng, đám nhân loại thấp hèn này không đáng để các ngươi chém giết, chỉ có cao thủ mới đáng được tôn kính.
Ác ma cổ xưa bốn cánh bẩm sinh được ban cho hai năng lực, một là có thể trốn tránh ma thức và thần thức theo dõi, hai là trực giác đối với nguy hiểm. Nhận loại trước mắt đã khiến cho bọn chúng loáng thoáng cảm thấy bất an.
Huyền Lạc không lên tiếng mà trực tiếp dùng hành động để trả lời bảy tên ác ma cổ xưa, tay áo bào rung lên, bàn tay trắng nõn như ngọc vươn ra như tia chớp, từ xa xa đánh một chưởng về phía hai ngàn tên yêu ma đang quanh quẩn trên bầu trời.
“Ầm!”
Vị trí không gian của hai ngàn tên yêu ma trong nháy mắt sụp đổ, hiện ra một dấu bàn tay to lớn. Hai ngàn tên yêu ma không kịp kêu lên một tiếng, toàn bộ đều biến thành phấn vụn, bị những vết nứt không gian nhỏ bé bao trùm, ném vào trong hư không vô tận.
“Xuýt!”
Bảy tên ác ma cổ xưa hít một hơi lạnh. Hành động của Huyền Lạc quá đột ngột, thực lực triển hiện lại rất kinh khủng, một chưởng vung ra không hề báo trước đã đánh chết hai ngàn tên yêu ma kia. Cho dù đám yêu ma này thực lực thấp kém, nhưng chỉ cần một chưởng nhẹ nhàng đã phá vỡ cả không gian, năng lực này thật sự quá kinh người.
Tại khoảnh khắc này, trong lòng bảy tên ác ma cổ xưa đều nảy sinh ý rút lui. Nhân loại trước mắt quá mạnh mẽ, không thể dùng sức để chống lại được.
- Cường giả tôn kính, ta nghĩ giữa chúng ta có lẽ đã xảy ra một chút hiểu lầm, thực ra…
Một tên ác ma cổ xưa bốn cánh sợ hãi kêu lên, ngay cả danh xưng cũng thay đổi, vừa nói còn vừa cúi đầu cung kính thi lễ một cái với Huyền Lạc, sau đó lại ngẩng đầu lên. Tiếp đó hắn đập mạnh bốn cánh trên lưng, đồng thời thét lớn:
- Mau chạy đi!
Hành động này của hắn rất đột ngột, nhưng bảy tên ác ma cổ xưa dường như đã sớm có chuẩn bị, vừa nghe được tiếng thét chói tai kia, bọn chúng gần như đồng thời xoay người lại, ra sức đập cánh bay lên trời như sao băng, đồng thời nhanh chóng điều khiển không gian quy tắc, định phá vỡ không gian trốn vào trong vũ trụ hư không.
Huyền Lạc vẫn không nói gì, sau khi hời hợt dùng một chưởng giết chết hai ngàn ác ma, ánh mắt lại lẳng lặng nhìn vào bảy tên ác ma cổ xưa, lẳng lặng nhìn tên ác ma cổ xưa kia thét lên, cũng lẳng lặng nhìn bọn chúng nhanh chóng bay đi, vẫn không có bất kỳ động tác nào.
Bình tĩnh nhìn bảy tên ác ma cổ xưa nhanh chóng bỏ chạy, trong đầu Huyền Lạc lại hiện lên tư liệu về ác ma cổ xưa bốn cánh dưới lòng đất Thánh điện mà y đã xem trước khi lên đường. Thực lực của đám ác ma cổ xưa bốn cánh phần lớn ở vào cảnh giới giữa Thần cấp trung kỳ và hậu kỳ, một số ít cũng có thể đạt tới Thần cấp hậu kỳ, sở hữu lĩnh vực của ác ma, có điều bảy tên trước mắt hiển nhiên còn chưa đạt đến trình độ này.
Đám ác ma cổ xưa bốn cánh ngoại trừ sở hữu hai năng lực bẩm sinh, một thiên tính khác chính là bắt nạt kẻ yếu, hay có thể nói xảo trá. Đối với địch thủ có thực lực thấp hơn, bọn chúng sẽ trở nên rất hung tàn đáng sợ, nhưng một khi ngửi thấy được nguy hiểm, bọn chúng sẽ không nhào lên chiến đấu mà lập tức dùng ưu thế tốc độ bẩm sinh nhanh chóng chạy trốn. Nhưng cũng vì thiên tính đó nên mới khiến cho chủng tộc ác ma cổ xưa bốn cánh này diệt vong.
Tại giai đoạn đầu của cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, loài người Thái Cổ cũng không quá chú ý tới chủng tộc yêu ma của Ma Giới này. Cho đến sau này bọn họ mới đột nhiên phát hiện, chủng tộc ác ma cổ xưa bốn cánh mặc dù thực lực không phải là mạnh nhất, nhưng nguy hại do bọn chúng tạo thành lại là lớn nhất. Rất nhiều không gian đã bị những ác ma cổ xưa này tiêu diệt, đồng thời còn có một số cao thủ cấp Thái Cổ thực lực tương đối thấp bị bọn chúng giết chết.
Bởi vì thiên tính này, cuối cùng đám ác ma cổ xưa bốn cánh đã khiến cho các cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ chú ý. Nói một cách chuẩn xác, sự diệt vong của chủng tộc ác ma cổ xưa bốn cánh chính là do cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ một tay tạo thành. Trong trận chiến đó, đại quân mấy chục vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ đã chăm sóc đặc biệt cái chủng tộc này. Huyền Lạc thậm chí còn nhớ được tên gọi của vị cao thủ Thần cấp hậu kỳ đã cho chủng tộc này cho một chiêu trí mạng, đó là Chiến Đế.
Sự giết chóc hung tàn của đám ác ma cổ xưa bốn cánh cuối cùng đã chọc giận vị đệ nhất cao thủ nhân tộc dưới Chí Tôn này. Trong trận chiến, y một thân một mình phá tan vòng vây trùng trùng của yêu ma, xông vào lãnh địa của đám ác ma cổ xưa bốn cánh tại Ma Giới, trực tiếp giáng một đòn cuối cùng cũng là đòn nặng nhất vào sự diệt vong của bọn chúng. Có điều không biết vì sao, những ác ma cổ xưa bốn cánh rõ ràng đã diệt tộc này lại xuất hiện lần nữa.
Những thứ này nói ra rất dài dòng, nhưng trong đầu thì chỉ là một ý niệm. Huyền Lạc khôi phục tinh thần lại, nhìn về phía trước, nơi đó truyền đến dao động không gian mãnh liệt, hiển nhiên đám ác ma cổ xưa đã bắt đầu dung nhập vào trong không gian.
Một nụ cười lạnh hiện lên nơi khóe miệng, Huyền Lạc vẫn luôn bất động cuối cùng đã hành động, tay phải mở ra, một thanh trường đao đen kịt lập loè ánh sáng lạnh từ dưới tay áo rơi vào trong lòng bàn tay. Chân nguyên trong cơ thể dâng trào, sau một khắc y đã xuất thủ, cổ tay rung lên, liên tiếp phát ra bảy luồng đao khí kinh thiên, trực tiếp đuổi theo bảy tên ác ma cổ xưa ở cách đó ngàn trượng.
Sau khi phát ra bảy đao, Huyền Lạc lập tức xoay người, cũng không quay đầu lại, y phục tung bay, đi thẳng ra bên ngoài. Sau người vang lên một trận tiếng nổ liên miên không dứt, cùng với đó là bảy tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Ầm ầm ầm!”
Không gian nơi bảy tên ác ma cổ xưa bốn cánh trốn vào ầm ầm vỡ nát. Sáu tên ác ma cổ xưa vừa mới trốn vào thông đạo không gian đã bị đao khí bá đạo sắc bén xé thành mảnh vụn. Một tên ác ma cổ xưa cuối cùng chui ra khỏi thông đạo không gian, cặp mắt hẹp dài vừa thấy được hư không mênh mông vô hạn liền bị đao khí đuổi theo phía sau, giết chết trong nháy mắt.
Dùng bảy đao giết chết bảy tên ác ma cổ xưa, Huyền Lạc vẫn lặng lẽ giống như khi tới, ra tay không hề báo trước. Trên thực tế, trong số cao thủ Thái Cổ được Thánh điện phái ra lần này, y chính là một trong ba cao thủ thực lực mạnh nhất phụ trách thống lĩnh.
“Vô Lạc, Mộc Tuyệt, bên phía các ngươi đã thanh tẩy xong chưa?” - Sau khi nhẹ nhàng giết chết đám ác ma mạnh nhất trong không gian này, Huyền Lạc lập tức dùng tâm thần thông báo cho tộc nhân ở các không gian khác.
Rất nhanh, từ hai không gian lân cận khác cũng truyền đến hai giọng nói hùng hồn: “Huyền Lạc đại nhân, bên này chúng ta cũng gần giải quyết xong rồi, chỉ còn lại một số ác ma lẻ tẻ. Chỉ cần dùng thần thức phong tỏa, chắc hẳn trong thời gian một nén hương là có thể giải quyết toàn bộ.”
“Ừ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hãy gặp mặt trong hư không, chúng ta sẽ quyết định bước hành động tiếp theo.” - Huyền Lạc gật đầu, đồng thời trả lời.
“Đại nhân, không hay rồi!” - Ngay lúc này, Mộc Tuyệt vẫn luôn không có động tĩnh, cuối cùng giọng nói vang lên trong đầu Huyền Lạc. Có điều giọng nói của y tỏ ra có phần kinh hoảng, dường như xuất hiện chuyện gì bất ngờ.
“Mộc Tuyệt, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi gặp phải thứ gì?” - Huyền Lạc biến sắc hỏi, một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng.
Nhưng giọng nói của Mộc Tuyệt rất nhanh bị cắt đứt, điều này khiến cho trong lòng Huyền Lạc nhất thời trầm xuống. Ngay khi liên hệ với Mộc Tuyệt bị cắt đứt, giọng nói của Vô Lạc vừa mới lên tiếng lại truyền vào trong tai.
“Đại nhân, không hay rồi, xuất hiện cường địch đáng sợ. Không thể nào, sao lại là Cửu… A!” - Sau đó là một trận tiếng kêu thảm thiết, khí tức của Vô Lạc cũng nhanh chóng biến mất khỏi cảm ứng của Huyền Lạc.
“Không ổn!” - Sắc mặt Huyền Lạc biến đổi. Hai tộc nhân này hiển nhiên đã gặp phải cường địch. Mái tóc dài của y phất lên một cái, muốn phá vỡ không gian đi đến hai không gian lân cận để xem thử.
Huyền Lạc vừa mới dùng một chưởng phá vỡ không gian, còn chưa bước vào trong đó, trước mặt bỗng có một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ nhanh chóng tràn đến. Trong cảm ứng của y, một mảng ma khí tràn ngập khí tức hủy diệt đang từ hư không bên kia xuyên qua thông đạo không gian đánh vào mình. Sắc mặt của y lại biến đổi. Khi tộc nhân gặp phải cường địch thì y cũng bị phục kích, chuyện này thật sự quá đột ngột.
Trong lúc vội vàng, Huyền Lạc cầm đao nơi tay, tâm thần ngưng tụ, phát ra một luồng đao khí tung hoành mấy ngàn trượng, đánh vào trong thông đạo không gian vừa mở ra.
“Ầm!”
Ngay khi Huyền Lạc phát ra một đao, một mảng ma khí cuộn trào như dời non lấp biển liền tràn đến. Sau khi đao khí bá đạo của y đánh vào trong đó liền phát ra tiếng loẹt xoẹt, nhanh chóng suy yếu đi, sau đó ma khí hủy diệt như tia chớp đánh vào người y.
“Ầm ầm ầm!”
Thân thể Huyền Lạc như diều đứt đây, liên tiếp đụng vỡ mấy ngọn núi chọc trời, cuối cùng đâm thẳng vào một dãy núi mấy ngàn trượng, in vào trong một tảng đá hoàn chỉnh cách mặt đất khoảng chừng hơn ngàn trượng.
“Xì!”
Trước mắt Huyền Lạc, núi non bị thân thể như sắt thép của y xuyên qua, sau khi bị ma khí màu xám hùng hậu kia đánh trúng liền ầm ầm sụp đổ, bụi mù bay lên đầy trời. Ở cuối bụi mù tràn ngập, một bóng đen cao lớn cầm trong tay trường kích lập lòe tia chớp đang đứng trong một lỗ hổng không gian.
Thứ đầu tiên đập vào mắt Huyền Lạc là một cặp mắt tràn đầy dục vọng hủy diệt tất cả, cô độc treo trong bóng tối. Phía sau bóng đen kia là một chiếc đuôi dài hơn một trượng vung vẩy trên không, phát ra tiếng vang lốp đốp, nơi chiếc đuôi lướt qua lưu lại những vết nứt, giống như không gian muốn tan vỡ.
“Cửu U ma thần!” – Sau khi nhìn rõ bóng đen đột nhiên xuất hiện kia, tâm thần Huyền Lạc liền chấn động, gần như không dám tin vào mắt mình. Cửu U ma thần tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây vào giờ phút này.
- Gào!
Giống như đáp lại sự hoài nghi Huyền Lạc, tên Cửu U ma thần quanh người ma khí cuồn cuộn kia bỗng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm. Trên bầu trời âm trầm lập tức lóe lên những ánh chớp, một tia sét màu đen đột ngột xuất hiện, trong nháy mắt vượt qua hơn nửa tầng mây chui vào sâu trong bóng tối.
Sau khi gầm lên một tiếng, tên Cửu U ma thần kia liền vọt lên không, vẽ ra một hình cung to lớn trong hư không, sau đó lao nhanh về hướng Huyền Lạc. Khi đang rơi xuống, bàn tay của hắn vẫy một cái, trường kích sấm sét màu đen cắm thẳng vào sâu trong lòng đất liền rít lên một tiếng, một lần nữa bay vào trong tay hắn.
Huyền Lạc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tên Cửu U ma thần đang lao tới như dời non lấp biển. Vừa rồi giao đấu, bởi vì chuyện xày ra quá đột ngột, y cũng không ngưng tụ toàn bộ công lực, nhưng cũng đủ để y hiểu được sự khác biệt về lực lượng giữa mình và đối phương. Chỉ luận về sức mạnh đơn thuần, đám Cửu U ma thần này quả thật đã đạt đến đỉnh cao.
- Gào!
Khi còn cách Huyền Lạc năm mươi trượng, trong con ngươi đen kịt của tên Cửu U ma thần kia thoáng hiện lên sát ý điên cuồng, gầm lớn một tiếng, trường kích trong tay lại ném ra lần nữa. Hai tay của hắn hợp lại, lồng ngực nhấp nhô, từng đợt Cửu U trong cơ thể ma khí nhanh chóng hội tụ lại giữa đôi tay, tạo thành một quả cầu sấm sét màu đen ngưng tụ như thực chất. Hai tay hắn vung lên, quả cầu sấm sét màu đen kinh khủng liền bắn ra, nơi đi qua không gian giống như đất cằn liên tục xuất hiện những vết nứt.
“Rào rào!”
Huyền Lạc cuối cùng từ trong đất đá thoát ra, thời gian vừa rồi đã đủ cho y tống Cửu U ma khí xâm nhập vào trong cơ thể ra bên ngoài, đánh vào trong thân núi phía sau.
- Lĩnh vực!
Huyền Lạc thét lớn một tiếng, hai chân gập lại bắn ra, như tia chớp lao đến nghênh đón tên Cửu U ma thần kia. Giữa đường y bỗng giơ một tay lên, một vầng sáng lĩnh vực đen kịt tỏa ra với tốc độ nhanh như chớp. Trường kích sấm sét và cả tên Cửu U ma thần kia trong nháy mắt bị Huyền Lạc cuốn vào lĩnh vực. Ánh sáng chợt lóe lên trong hư không, Huyền Lạc cũng biến mất không còn thấy.
Tại nơi cuối cùng Huyền Lạc biến mất thỉnh thoảng vang lên những tiếng nổ tung và tiếng gầm giận dữ, nhưng lại không nhìn thấy một ai. Cũng không biết trải qua bao lâu, một bóng người đột nhiên bắn ra, mang theo một chùm máu đen rơi mạnh xuống đất, sau đó nằm yên không nhúc nhích.
“Cheng!”
Tiếp đó một thanh trường kích màu đen dài hơn hai trượng từ trong hư không bắn ra, cắm vào bên cạnh thi thể tên Cửu U ma thần kia.
Cách thi thể của tên Cửu U ma thần kia không xa, ánh sáng chợt lóe lên, Huyền Lạc ngồi xổm trên mặt đất, vạt áo trên người đầy vết máu.
- Khục khục!
Huyền Lạc vừa ôm ngực vừa liên tục ho khan, trong miệng không ngừng phun máu. Khi máu bắn xuống mặt đất lại phát ra tiếng xì xì như a xít ăn mòn. Mặc dù đã mượn lực lượng của lĩnh vực, bất ngờ cuốn tên Cửu U ma thần thực lực hùng mạnh kia vào bên trong, sau đó giết chết hắn, nhưng Huyền Lạc vẫn bị thương không nhẹ.
Yên lặng điều tức một lúc, khí tức của Huyền Lạc cuối cùng ổn định lại, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn không ít.
“Không biết những tộc nhân khác thế nào, hi vọng bọn họ không có chuyện gì.” - Huyền Lạc liếc nhìn thi thể tên Cửu U ma thần cách đó không xa, sau khi lĩnh giáo được sự lợi hại của Cửu U ma công, trong lòng không khỏi lo lắng cho những tộc nhân khác.
Trong không gian này vẫn còn một số ác ma cấp thấp rải rác chưa thanh trừ, nhưng Huyền Lạc cũng không định đi dọn dẹp bọn chúng. Không gian bình thường này mặc dù không có cao thủ nào, nhưng hợp sức lại cũng đủ để đối phó với vài tên yêu ma. Việc khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng thông báo tình hình cho Thánh điện. Y không dám trì hoãn, dưới chân nhún một cái, thân hình đã vọt lên, sau khi bay lên khoảng trăm trượng liền lao vào trong hư không, biến mất còn không thấy.
Sau đó là hai trận kịch chiến khác, Huyền Lạc liên hợp với Mộc Tuyệt và Vô Lạc giết chết hai tên Cửu U ma thần trong không gian lân cận. Cũng may nhờ Huyền Lạc chạy tới kịp thời, nếu không thêm một lát nữa có lẽ người chết sẽ không phải là mấy tên Cửu U ma thần kia.
- Mộc Tuyệt, Vô Lạc, các ngươi hãy nhanh chóng thông báo cho những tộc nhân khác. Ta sẽ trở về Thánh điện một chuyến, bẩm báo cho bốn vị Chí Tôn. Cửu U ma thần xuất hiện quá đột ngột, chỉ sợ lại có hành động lớn gì đó.
Huyền Lạc nói.
- Vâng, đại nhân cứ đi đi, chúng tôi sẽ thông báo cho những tộc nhân khác… Những Cửu U ma thần này thực lực quá kinh khủng, công kích do chúng tôi phát ra còn chưa đánh trúng thân thể bọn chúng thì đã bị Cửu U ma khí ăn mòn hơn phân nửa rồi.
Nhớ tới tên Cửu U ma thần kia, Mộc Tuyệt vẫn cảm thấy kinh hãi. Lần trước khi đối mặt, nhờ có tộc Bàn Cổ đối phó với những Cửu U ma thần này, cho nên y không cảm giác được. Còn lần này tự mình giao thủ, y mới hiểu được được sự đáng sợ của bọn chúng.
Ba người lại thương nghị một lát, sau đó tách ra. Mộc Tuyệt và Vô Lạc không dám rời khỏi nhau, cùng bay về không gian khác, tìm kiếm những tộc nhân may mắn còn sống. Còn Huyền Lạc thì đi về hướng Thái Cổ.
Huyền Lạc bay nhanh như chớp, trong nháy mắt đã qua ngàn dặm. Khoảng chừng nửa ngày sau, y đột nhiên nghe được phía xa truyền đến một trận tiếng rít. Trong lòng khẽ động, y nhận ra đây là tín hiệu ước định trước xuất phát, lập tức thay đổi phương hướng, bay về nơi phát ra tiếng rít kia.
- Huyền Lạc đại nhân, ngài đã đến rồi!
Một lúc sau, trong một vành đai vẫn thạch, Huyền Lạc nhìn thấy một đám tộc nhân, trên người bọn họ đều có vết thương. Khi nhìn thấy bóng dáng Huyền Lạc, những người này đều tỏ ra rất hưng phấn.
- Sao các người lại ở đây?
Áo bào Huyền Lạc tung bay, giống như chim lớn từ trong hư không nghiêng nghiêng đáp xuống, đứng trên một khối vẫn thạch hình bầu dục bán kính khoảng trăm trượng, mặt ngoài thô ráp không bằng phẳng.
- Sau khi chúng tôi dọn dẹp xong đám yêu ma trong không gian không lâu, lại gặp phải Cửu U ma thần…
Sau khi nghe mọi người lần lượt kể lại, Huyền Lạc đã biết đại khái đầu đuôi câu chuyện. Mọi người cơ bản đều giống nhau, có điều những tộc nhân thực lực này kém một chút, không thể nào đánh bại Cửu U ma thần, chỉ cố gắng giữ thế giằng co, sau đó chạy ra bên ngoài.
- Các người hãy tạm thời ở cùng nhau, như vậy khi gặp phải Cửu U ma thần cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Trước tiên các người hãy đi tìm những tộc nhân khác. Lần này Cửu U ma thần tập kích quá đột ngột, mọi người hãy cùng nhau hành động. Ta sẽ trở về Thái Cổ một chuyến, báo cáo tình hình ở nơi này cho mấy vị Chí Tôn. Đám Cửu U ma thần xuất hiện ở đây, chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi kế hoạch thanh tẩy không gian mà chúng ta được phái đi thi hành. Chỉ dựa vào đám người chúng ta, trước mắt còn không thể đối kháng được với những Cửu U ma thần này. Hơn nữa hiện giờ chúng ta còn không biết rốt cuộc có bao nhiêu Cửu U ma thần tiến vào trong hư không, hi vọng không phải là nhiều lắm. Hiện giờ cũng chỉ có mấy vị Chí Tôn và một số cao thủ đỉnh cấp trong tộc mới có thể đối phó với Cửu U ma thần. Ta sẽ bẩm báo cho mấy vị Chí Tôn để bọn họ cân nhắc.
Dứt lời, Huyền Lạc lại muốn bay về hướng Thái Cổ. Ngay lúc này, trong đám người bỗng vang lên tiếng gọi:
- Đại nhân xin dừng bước!
- Chuyện gì?
Huyền Lạc dừng lại, nghi hoặc hỏi. Dưới ánh mắt của y, một đại hán toàn thân đầymáu, cánh tay trái giống như bị xé nát lảo đảo đứng lên.
- Đại nhân xin dừng bước. Thái Cổ… Thái Cổ đã bị phong tỏa, không gian dẫn đến Thái Cổ có rất nhiều Cửu U ma thần canh giữ, căn bản không thể xông qua vòng vây của bọn chúng.
- Cái gì!
Tâm thần Huyền Lạc chấn động, gần như không dám tin vào tai mình. Y không nghĩ đến, đối phương thậm chí đã phong tỏa cả không gian trở về Thái Cổ. Một vệt mây đen hiện lên giữa chân mày, tại khoảnh khắc này y bỗng cảm nhận được nhân vật thống lĩnh của đám Cửu U ma thần kia, cũng là kẻ đã bày ra một loạt bố trí này. Hiển nhiên khi phái Cửu U ma thần đi, đối phương cũng đã đoán được sẽ có tộc nhân Thái Cổ trở về thông báo tin tức cho Thánh điện.
- Ma Giới phái khoảng bao nhiêu Cửu U ma thần đến canh giữ con đường dẫn đến Thái Cổ?
Huyền Lạc hỏi.
- Số lượng ít nhất là mười vạn.
Trái tim Huyền Lạc khẽ nhảy lên. Mười vạn tên Cửu U ma thần, chỉ luận về số lượng đã vượt xa cao thủ Thái Cổ được phái vào trong hư không. Mười vạn tên Cửu U ma thần đã hoàn toàn đủ để phong tỏa không gian chung quanh Thái Cổ, không để cho bất cứ người nào đi qua.
Trong lòng Huyền Lạc càng nặng nề. Tình huống hiện giờ đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán ban đầu khi rời khỏi Thái Cổ.
- Có tin tức của Chung Diệp và Sở Ca đại nhân không?
Không khí chợt trở nên năng nề, mọi người đều cúi đầu, trong hư không tràn đầy khí tức bi thương.
- Chung Diệp và Sở Ca đại nhân đã chết trận… Nửa ngày trước, Chung Diệp và Sở Ca đại nhân tập hợp một số tộc nhân khác, định xông qua vòng vây của Cửu U ma thần, cuối cùng… cuối cùng chỉ còn lại mấy người chúng tôi trốn thoát. Sở Ca đại nhân đoán được sẽ có những tộc nhân rải rác khác muốn trở về Thái Cổ báo tin, cho nên trước khi chết đã bảo chúng tôi ngăn cản tất cả tộc nhân đi đến Thái Cổ.
“Ầm!”
Huyền Lạc chỉ cảm thấy như tiếng sét giữa trời quang, cả người gần như đứng không vững. Tin tức này thật sự quá đột ngột. Lần này tộc nhân từ Thánh điện đi vào hư không do ba người cầm đầu, ngoài Huyền Lạc ra thì hai người còn lại là Chung Diệp và Sở Ca, thực lực của hai người đó không hề kém hơn Huyền Lạc.
Những cặp mắt chờ đợi đều tập trung vào Huyền Lạc. Bây giờ trong ba thủ lĩnh chỉ còn lại Huyền Lạc, vì vậy tất cả mọi người trên vẫn thạch đều nhìn vào y.
- Tất cả các người hãy rời khỏi nơi này, đi tìm những tộc nhân khác. Nhớ kỹ, khi gặp phải Cửu U ma thần hãy lập tức tránh lui, không nên đối kháng với bọn chúng. Hành động tập kích yêu ma và Thiên Đường tạm thời dừng lại, trước tiên hãy bảo tồn thực lực. Đám Cửu U ma thần chia ra hành động, vậy thì chúng ta hãy tập hợp với nhau, tìm cơ hội tiêu diệt từng tên. Còn về Thái Cổ, tạm thời từ bỏ việc thông báo cho Thánh điện… Ta sẽ ở lại đây ngăn cản những tộc nhân khác trở về Thái Cổ. Đi đi!
- Vâng thưa đại nhân!
Mọi người trên vẫn thạch đồng thanh đáp lời, sau đó lần lượt bay đi, trong nháy mắt biến mất vào trong bóng tối.
“Hi vọng Thánh điện có thể kịp thời phát hiện động tĩnh của Ma Giới.” - Đứng trên vẫn thạch nhìn về hướng các tộc nhân biến mất, Huyền Lạc yên lặng thầm nghĩ. Đối với y, nhiệm vụ hiện giờ không còn là làm sao tiêu diệt yêu ma và thiên sứ trong không gian, mà là làm cách nào để bảo vệ những tộc nhân còn trong hư không. Khắp nơi đều là Cửu U ma thần, chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến cho tất cả đồng tộc trong hư không gặp phải tai ương ngập đầu, hơn nữa còn là chết mà không hề có chút ý nghĩa nào.
Trong khi Huyền Lạc đứng trên vành đai vẫn thạch yên lặng chờ đợi, Phong Vân Vô Kỵ đã đi đến không gian nơi tộc Bàn Cổ đang ngủ say. Bên trong không gian to lớn này hoàn toàn yên tĩnh. Sau khi ngăn cản Cửu U ma thần, tất cả tộc nhân Bàn Cổ lại quay về không gian bí ẩn này, nằm yên bất động.
“Bùng!”
Trong không gian dưới lòng đất vang lên một tiếng nổ nhỏ, sau đó vô số điểm sáng bỗng nhiên hiện lên, hội tụ thành hình. Tay áo bào màu trắng rung động, thân hình Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện bên trong không gian dưới lòng đất này.
Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân lộn xộn, hiển nhiên trước hắn đã có những tộc nhân khác đến đây, muốn liên hệ với những tộc nhân Bàn Cổ, nhưng cuối cùng đều thất bại. Bên trong không gian yên lặng có rất nhiều đài cao hơn sáu trượng, từng hàng nối tiếp nhau. Những tộc nhân Bàn Cổ cao hơn năm trượng đang nằm trên những đài cao này.
“Cộp!”
Phong Vân Vô Kỵ từ từ đi vào khe hở giữa những đài cao, quan sát từng hàng tộc nhân Bàn Cổ. Nếu như không biết những tộc nhân Bàn Cổ này vẫn còn sống, cảnh tượng yên tĩnh này rất dễ khiến người ta lầm tưởng đây là một bãi tha ma dưới đất.
Sau trận đại chiến lần trước, tộc nhân Bàn Cổ chưa từng thức dậy. Khi Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xông vào, những tộc nhân Bàn Cổ này lại giống như không phát giác ra, cặp mắt vẫn đóng chặt, cánh tay to lớn dán sát vào bên cạnh thân thể, kéo dài thẳng tắp.
“Đây là một đội quân hùng mạnh.” - Ánh mắt chậm rãi lướt qua những tộc nhân Bàn Cổ thân thể cường tráng như người khổng lồ này, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bất giác hiện lên một ý niệm. Không cần đặc biệt quan sát, hắn cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa linh hồn mạnh mẽ ẩn chứa trong những thân thể này.
Sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, cặp mắt bỗng nhiên nhắm lại, khi lần nữa mở ra thì đã hóa thành màu trắng bạc.
Minh tâm kiến tính, phá vọng kiến chân. (nhận rõ bản tâm, nhìn vào sự thật)
Ngay khi thi triển Phá Vọng ngân mâu, khí tức của liền Phong Vân Vô Kỵ biến đổi, cả người phát ra một khí tức lạnh giá vô tình. Trên người hắn không hề cảm giác được một chút khí tức nào thuộc về loài người, chỉ có sự lạnh nhạt sâu tận xương tủy. Thế giới trước mắt chợt biến đổi, hai màu đen trắng vô tận tràn vào trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.