Chương 137: Ám Hắc Đế Quân
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Phong Vân Vô Kị một đường đuổi theo, phát hiện vốn đã khóa chặt thần thức Cầm ma, đột nhiên run lên, sau đó mất luôn bóng dáng của nàng. Nơi Cầm ma xuất hiện cuối cùng trong cảm ứng của Phong Vân Vô Kị, từ bốn phía nhìn lại, là một nơi rộng lớn vắng vẻ, không thấy bóng người.
Phía sau hai tiếng phá không truyền tới, Phong Vân Vô Kị biết rằng hai người phân biệt là Tử y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng đuổi tới. Trong lòng không muốn dính dáng đến bọn họ, liền hướng một hướng khác bay đi.
Tìm được một nơi cây cối rậm rạp, Phong Vân Vô Kị trực tiếp đào một cái động huyệt trong lòng ngọn núi , sau đó ẩn thân vào trong, thần thức bao phủ chu vi vạn dặm, mọi động tĩnh thu vào trong mắt, lẳng lặng chờ đợi.
Đợi tới lúc hoàng hôn, bầu trời tranh sáng tranh tối, phía tây bắc ma khí cuồn cuộn, trong cảm ứng của thần thức, nhìn thấy hơn một ngàn đệ tử ma vực hướng phía này bay tới. Dẫn đầu là một nữ tử nhỏ nhắn đáng yêu. Phong Vân Vô Kị than thầm một tiếng, nữ tử này hắn chính là đã gặp qua, là Thủy tướng trong ngũ đại ma tướng.
Phía ngoài tứ đại ma tướng đi theo bên thân nàng, cách tứ đại ma tướng hai bước là một đại hán mày rậm, mặc hắc khải giáp (áo giáp bằng đồng đen) , trên mặt có nét buồn bực. Trên thân người này, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy một cỗ cảm giác đã từng quen biết. Đó giống như khí tức của Ám vực ma quân kẻ từng đánh lén Kiếm Vực.
Hướng đông bắc, một đội bạch bào đại quân đông đảo cũng tới, không phải Đao Vực đệ tử thì là ai ?
Trong khi Phong Vân Vô Kị nhìn người đứng đầu không kìm được chấn động, không ngờ là Độc Cô Phiêu !!!
Người hai vực trước tiên dừng lại, đóng quân trên mặt đất. Phong Vân Vô Kị trong lòng thấy hết sức kì quái, với hai đội quân thế này , muốn nghĩ bắt Cầm ma, chỉ sợ không dễ. Hoàng cấp cao thủ của hai vực hình như vẫn chưa thấy .
Phong Vân Vô Kị đưa thần thức tản ra rất mỏng manh, không hề nhúc nhích. Người của mấy vực khi tiến nhập phạm vi thần thức của hắn bao phủ, lúc đầu có chút cảm giác kì quái, nhưng loại cảm giác này rất nhanh biến mất, do đó cũng không để ý tới.
Đợi tới khi trời tối, Ma vực ngũ tướng đột nhiên đứng dậy, hướng về một ngọn núi cao tận mây phía xa, phảng phất như đỉnh núi to lớn bị mây trời cướp mất.
Vốn là một đỉnh núi toàn bộ màu đen, trong một khoảnh khắc, đột nhiên dậy lên ngọn lửa lớn. Đỉnh núi chu vi, từng đốm lửa chiếu sáng. Hỏa quang yếu ớt này, trong bóng đêm tựa hồ tùy thời tòan bộ biến mất. Đêm khuya, ngọn núi chọc trời , đỉnh núi lửa lớn, xung quanh từng điểm từng điểm hỏa quang, những thứ này, từ xa nhìn lại, vô cùng quỷ dị.
Ngũ đại ma tướng thẳng hướng ngọn núi đi tới, bóng mờ dẫn, rất nhanh biến mất khỏi mắt Phong Vân Vô Kị. Thần thức của hắn như thủy triều thu về trong người, muốn đến ngọn núi kia, đột nhiên một thần thức cường hãn tràn tới , đi kèm từng trận sấm sét mây đen. Phong Vân Vô Kị tâm thần vừa động, rất nhanh quay về trong động, không hề nhúc nhích.
Một lúc sau, xuyên qua khe hở cành lá dày đặc, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một nam tử như đại điểu từ không trung bay tới ngọn núi phía xa, nhanh chóng biến mất không thấy nữa.
Khí tức cường đại của người này, làm Phong Vân Vô Kị sợ hãi biến sắc. Sự cường đại này, Phong Vân Vô Kị chỉ là từ trên người Đao đế cảm ứng qua. Nhưng người này, tựa hồ so với Đao đế còn mạnh hơn nhiều.
Người đó đi không lâu, có vài đạo âm thanh phá không từ bốn phía truyền tới. Mỗi đạo khí tức đều cường đại vô cùng, từ tứ phương hướng tới đỉnh núi bốc lửa mà đến. Những người này, khí tức hoàn toàn không giống với người hai vực.
“ Người của Tự do phái cũng tham dự đến đây, xem ra sức dụ hoặc của Hiên Viên Đế Tâm Quyết không phải lớn bình thường !” Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phong Vân Vô Kị vận khởi súc cốt công, biến thành dung mạo của một trung niên nam tử, mới từ sau bụi rậm đi ra, giả dạng một người của Tự do phái, hướng ngọn núi lửa đi tới.
Từ sau khi đi Đông Hải, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên rõ ràng, Thái Cổ cao thủ tuyệt không phải chỉ có người của tứ vực , tại Thái Cổ rộng lớn này, mỗi nơi đều có thể ẩn tàng cao thủ. Chỉ là những người này hoặc ẩn thân ở một vài nơi trong Thái Cổ , hoặc là ẩn thế không ra, nhưng cũng thuộc về các thế lực khác. Bởi thế, loại người mới sơ nhập Thái cổ như Phong Vân Vô Kị , nhận thức đầu tiên đối với Thái cổ căn bản chỉ dừng lại ở chỗ tứ vực là tối cường đại .
Còn hiện tại, hiện ra tại trước mặt mọi người , thế lực mạnh nhất là người của tứ vực. Đó chính là sau khi Phong Vân Vô Kị đi Đông Hải mới biết tới. Chiến Hoàng và Tiêu Diêu Hầu hai hoàng cấp cao thủ chính là một điểm chứng minh.
Đêm, bầu trời mây đen che lấp những ngôi sao ẩn hiện . Bóng đêm thế này, càng làm người ta lạnh người.
Phía dưới mây đen, trên mặt đất, một đạo nhân ảnh lướt đi, hướng về phía núi lửa ở xa xa.
Đến khi Phong Vân Vô Kị tới nơi, ngọn núi chu vi từ chân núi tới không trung, tràn ngập bóng người. Phong Vân Vô Kị đứng giữa không trung bên trên sườn núi , giữa người Ma vực và một ít người Tự Do hệ phái, nhất thời không sợ bị chú ý.
Hướng trên núi nhìn lên, Phong Vân Vô Kị rõ ràng phát hiện, chu vi đỉnh núi điểm điểm hỏa quang chính là những chén đèn dầu bay trong không trung . Phong Vân Vô Kị cẩn thận nhìn lại, phát hiện phía dưới những đèn dầu bằng đồng , có những đường tơ li ti, những đường tơ này đều là màu đen, nếu không chú ý, cũng không phát hiện được.
Đỉnh núi, một ngọn lửa lớn phóng lên trời, ánh lửa chiếu sáng rõ ràng cả nửa ngọn núi. Trong khoảng không xung quanh, bóng người dày đặc, từng người sắc mặt ngưng trọng huyền phù trong không trung.
Ầm ầm!
Từ trên đỉnh núi, đột nhiên có vài thứ lăn xuống. Phong Vân Vô Kị cả kinh, lùi về sau, lại ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có vài dải lụa rất đẹp dài tới ngàn trượng từ trên đỉnh núi lăn xuống. Một cuộn lại một cuộn, từ đỉnh núi xuống, bao phủ cả tòa núi.
Cơ hồ đồng thời, trên đỉnh núi, mấy trăm dải lụa kéo dài ra, như linh xà trong không gian trải ra, uốn lượn, trong ánh lửa đêm lạnh, nhìn vô cùng quỷ dị.
Đối mặt với những thứ chưa biết này, tất cả mọi người đều có vẻ vô cùng cẩn thận, do đó, khi những dải lụa màu sắc, chất liệu khác nhau hạ xuống, không ngờ không có ai tiến lên ngăn cản.
Lộp bộp!
Những dải lụa đập trên ngọn núi, sau đó hướng phía ngoài bay nhẹ, liền cứng lại, cả ngọn núi liền như một đóa hoa sen, ở trong đêm khuya nở ra.
“ Mau mau trở về, vật của Hiên Viên, không phải thứ các ngươi có thể vọng tưởng. Nếu như lại có lòng tham, sống chết tự liệu! “
Một thanh âm băng lãnh trong đêm lạnh từ đỉnh núi hướng tứ phía phiêu đãng, nghe thấy không khỏi sợ hãi.
“ Chúng ta bao nhiêu người, ngươi nói lùi liền phải lùi? Đưa Hiên Viên Đế Tâm Quyết giao ra, chúng ta tự nhiên lùi đi. Nếu không, hừ, ngươi nghĩ với một người có thể đối phó bao nhiêu cao thủ đây sao?” Một gã nhìn như thuộc Tự Do hệ phái kiêu ngạo nói.
Bộp!
Một dải lụa rất gần hắn đột nhiên nhanh như chớp bay lên, bộp một tiếng, đập mạnh vào ngực, người này thậm chí chưa kịp phản ứng, liền phun ra một ngụm máu tươi, như diều đứt dây, bị ném ra xa.
Mọi người đều cả kinh, biết được tác dụng của dải lụa, trong lòng có chút hối hận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.