Chương 148: Bắc Hải Tù Đồ
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Càng ngày càng nhiều người quỳ xuống trên mặt đất, thật lâu không có đứng lên, dường như đang tự sám hối. Một cỗ khí tức bi thương giận dữ ảnh hưởng đến trong lòng Phong Vân Vô Kị, trong tai nghe được những thanh âm ở phía xa xa truyền đến, trong lòng càng không thể an bình. Rồi đám người kia ngã xuống với thanh kiếm xuyên qua tim, thân ảnh đó không ngừng lưu lại trong đầu, vẻ mặt tuyệt vọng, bi thương, tự trách mình, rõ ràng có thể thấy được.
Đi theo phía sau hắc bào nhân, Phong Vân Vô Kị xuyên qua đám người, hướng tới Hiên Viên Khâu đi đến, trong một sát na này, một loại cảm giác trầm trọng đè nén trong lòng, làm cho người ta không thở nổi. Trầm trọng bước đi, Phong Vân Vô Kị đi dọc theo lối vào hơn mười trượng, hướng vào phía trong đi đến, xa xa một cỗ khí tức hoàng giả truyền đến.
“Mọi người sống vì Ngô tộc, chấn hưng Ngô tộc!”
“Mọi người sống vì Ngô tộc…”
Lối vào mộ huyệt, hai đường vào bằng đồng nguy nga, vô số người hai bên cúi đầu. Phong Vân Vô Kị tiến vào trong thông đạo mộ huyệt, chỉ có điều mới bước mấy bước Phong Vân Vô Kị liền dừng lại, khiếp sợ nhìn xuống phía dưới chân.
Dưới chân chính là một hố lớn thật to, vô số long khải chiến sĩ ngồi ở trên mặt đất, trường kích cắm sâu xuống đất, bề ngoài hướng về phía trước, vô số thân ảnh chiếm cứ cả cái hố to. Những chiến sĩ này đã sớm tọa hóa, khải giáp kia đã bị rỉ sét, bọn họ đã sớm là một bộ khô cốt. Đã chết hàng triệu năm, bọn họ vẫn như cũ bảo trì được thân hình, bảo trì trung tâm trước khi chết.
Hàng triệu bộ xương quỳ hướng về phía một thi hài mặc long bào, đầu đội đế quan, ngồi trên một long ỷ.
Phong Vân Vô Kị khiếp sợ nhìn thi hài kia, một luồng khí tức mãnh liệt trái ngược truyền đến, hạ ý thức xuống, Phong Vân Vô Kị quỳ trên mặt đất, hồi phục lại tinh thần, hai tay chống trên mặt đất.
Một cỗ khí tức bi thương truyền tới phía trước, khẽ giật mình, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một gã hoàng giả chứng kiến yêu ma áp bức tộc nhân, giận dữ ngút trời, nhìn thấy tình cảnh tộc nhân khốn quẫn mà rơi lệ. Trong khi yêu ma công tới đầy trời, một mình một người đối mặt với công kích hủy thiên diệt địa, thần sắc vẫn bình thản, khẽ cười ảm đạm trước hàng vạn yêu ma, nhất thời hào khí vô song, lại nhìn thấy hắn đại chiến với tứ tộc, một mình đối mặt với cường địch. Quyết không sợ hãi, từng bước từng bước dần dần bị vô số yêu ma vây quanh… …
“Mọi người sống vì Ngô tộc, chấn hưng Ngô tộc!”
“Dù thịt nát xương tan cũng tuyệt không có hối hận!”
……
tiếng vó ngựa lọc cọc!
Lệ rơi xuống thành hàng, Phong Vân Vô Kị đột nhiên bừng tỉnh, nước mắt đã cạn, nhưng trong lồng ngực, khí huyết kích động phải thật lâu mới có thể hạ xuống, là một nam tử hán, đam mê dục vọng và sự ích kỉ, không nghĩ đến chấn hưng tộc, có còn xứng đáng là một nam tử hán?
“Chúng ta đi” Hắc bào nam nhân đứng lên, hướng về Phong Vân Vô Kị nói.
“Tiền bối hãy đi trước. Ta sẽ nghỉ tại đây một đêm” Phong Vân Vô Kị vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn hắc bào nam nhân nói.
“Ta ở bên ngoài. Sáng mai ngươi hãy tới tìm ta.”
“Vâng”
Sau khi đợi hắc bào nam nhân rời khỏi đây, Phong Vân Vô Kị từ từ dọc theo thềm đá đi xuống từng bước một, nhẹ nhàng tới hoàng kim long ỷ, cách thi hài Hiên Viên hoàng đế hơn mười bước thì Phong Vân Vô Kị ngừng lại, quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau đó đi lại bên cạnh mấy vạn thi hài long khải chiến sĩ kia ngồi xuống.
Thi hài hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, một long vĩ dài vươn ra từ long bào, kéo dài tới hơn mười bước. Phong Vân Vô Kị không khỏi nhớ tới một câu chuyện nghe được từ hắc bào nam nhân, nghe đồn hoàng đế Hiên Viên tu luyện ‘Hiên Viên Đế Tâm Quyết’, cuối cùng đạt tới tầng cao nhất ‘Thần Long biến’, có thể hóa thân thành rồng xanh, uy lực hủy diệt thiên địa, chỉ mỗi cái giơ tay nhấc chân có thể giết chết vô số sinh linh. Thần Long biến uy lực quá mức bá đạo, hoàng đế Hiên Viên tại cảnh giới siêu việt của Thần Long biến khôi phục lại thân thể như cũ, tuy nhiên lại sinh ra một long vĩ. Long vĩ đó là do thân thể sau khi đạt tới Thần Long biến, dị biến sinh ra.
Truyền nhân của rồng, truyền thuyết này tựa hồ mỗi vị diện đều có. Tại vị diện trước khi Phong Vân Vô Kị phi thăng, hoàng đế chính là biểu tượng của rồng, đó chính là nguồn gốc từ truyền thuyết này.
Tâm tình hoài niệm, Phong Vân Vô Kị chậm rãi nhắm mắt lại.
“Tối nay ta cảm thụ được thủy tổ hoàng đế cùng tồn tại” Phong Vân Vô Kị nghĩ, dần dần nhắm hai mắt lại.
Một trận sương trắng từ người xuất ra, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên đã tiến vào cảnh giới vô thượng kia ‘Thái hư diệu cảnh’. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi sắc trời hoàn toàn tối, trong huyệt nội là một mảng hôn ám, khi Phong Vân Vô Kị đi vào trạng thái tĩnh lặng thì một cỗ khí hoàng sắc (màu vàng) từ huyệt mộ Hiên Viên hoàng đế, trên người long khải chiến sĩ nhẹ nhàng thoát ra. Khi luồng khí hoàng sắc bay đến trước người Phong Vân Vô Kị thì vụ khí đột nhiên rung động, sau đó luồng hoàng sắc vụ khí kia hóa thành hai luồng khói nhẹ từ mắt, mũi, tai và các khiếu huyệt của Phong Vân Vô Kị tiến vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kị … …
Ngày thứ hai sau khi nhập định tỉnh lại, Phong Vân Vô Kị phát hiện trong cơ thể chân khí khôi phục lại ba thành, trong lòng không thể giải thích, cũng không quan tâm lắm.
Một hắc bào lão giả ngồi bên cạnh Phong Vân Vô Kị, thấy Phong Vân Vô Kị đứng dậy, kinh ngạc đưa mắt liếc nhìn hắn, tựa hồ nhìn thấy một điều gì đó không thể giải thích.
Phong Vân Vô Kị phất tay áo một cái, hướng bên ngoài mộ huyệt đi đến, bên tai truyền đến âm thanh cuồng bạo của Bắc Hải.
Hắc bào nam nhân ở phía xa phất tay áo đi tới, lãnh đạm nói: “công lực của ngươi sau nửa tháng ước chừng có thể hồi phục, ngươi có thể ở tại nơi này tùy ý hoạt động. Trong lúc này ta sẽ một mực ở nơi này sám hối, ngươi nếu muốn tìm ta có thể đến nơi đây.”
Phong Vân Vô Kị gật gật đầu, sau đó hạ thấp áo choàng trên đầu, yên lặng đi xuyên qua đám người, tìm một chỗ trống cạnh một gã hắc bào nhân, đối mặt với Bắc Hải Hiên Viên Khâu ngồi xuống.
“Những người kỳ quái này, bọn họ là người phương nào? Vì sao lại bị xuyên thủng thân thể, thần thái bình thản, dường như không có cảm giác thống khổ?” Một thanh âm vo ve như tiếng muỗi truyền đến bên tai Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị nhìn chăm chú người ngồi ở trong huyệt động, thân thể bị xuyên thủng bởi thiết tác, cúi đầu không nói.
“Bọn họ đều là tự nguyện chịu đày đọa lúc này, thiết tác này cũng là do bọn họ tự mình xuyên thủng thân thể chính mình, những người này thật khó hiểu, không giải thích được?” Người nọ lầm bầm, tiếp tục nói: “Bọn họ cũng như ngươi, đều là người bình thường, mỗi một người trải qua hàng vạn năm, đều may mắn đạt tới võ công đại thành, đều là hào kiệt tung hoành Thái cổ. Nhưng nhất tướng công thành vạn cốt khô, điều đó không thể tránh khỏi, hết thảy đều là ý tứ của Thánh điện, tranh đấu là nguyên nhân khiến sức mạnh người trong tộc nhanh chóng tăng lên, nhưng bọn họ hai tay cũng nhuốm đầy máu tươi của tộc nhân mình, sự thật này bọn họ không thể tha thứ cho chính mình, nên đi vào Bắc Hải Hiên Viên Khâu, tại lăng mộ của thánh nhân Hiên Viên bệ hạ, làm một huyệt động mà thiết tác xuyên thân, tự mình xám hối về những lỗi lầm. Một nguyên nhân khác đó là những người này toàn bộ đều đạt tới thần cấp cảnh giới, nhưng căn bản không thể đạt tơi chí tôn cảnh giới, máu huyết của tộc nhân đã chảy không đáng giá! Không đạt tới chí tôn cảnh giới, trong tộc nhân chỉ có thể coi như hạng bình thường.”
Cám ơn các huynh đệ cổ vũ. Hôm nay ta nghỉ làm về sớm, thấy các huynh đệ cổ vũ ta cũng cố gắng dịch vội 1 chương tung lên để đa tạ các huynh đệ. Sau chương này ta xin phép nghỉ hết tuần này. Sang tuần sau ta sẽ lại cống hiến tiếp cho 4vn, cho các huynh đệ. Hic, chương này chắc nhiều sạn, mong các huynh đệ bỏ quá cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.