Phi Thăng Chi Hậu

Chương 507: Bí mật của Ma vực

Hoàng Phủ Kỳ

02/05/2013

“Sạt sạt!”

Tiếng bước chân cô độc vang lên trong không gian hoang vắng của Ma vực. Xi Vưu đi thẳng về phía trước, vô số lão nhân áo đen ngồi xếp bằng trên đất lướt qua bên người. Những lão nhân áo đen này râu tóc đều bạc trắng, nhắm mắt ngồi yên như tảng đá.

Chung quanh đầy những bóng người, nhưng Xi Vưu lại giống như một mình đi trong một vùng đất chết, không cảm giác được bất kỳ khí tức sinh mạng nào, tựa như những lão nhân này đã chết ở đây nhiều năm.

Dưới chân ma khí dày đặc lượn lờ, khiến cho khu vực dị thường này càng thêm u ám và quỷ dị. Đặt mình vào vùng đất nồng nặc ma khí này, trong lòng Xi Vưu lại bình tĩnh khác thường. Đã từng là đệ nhất thiên ma hung ác, giờ phút này đã biến mất không còn nữa. Ánh mắt đảo qua không gian quen thuộc này, trong lòng Xi Vưu hoàn toàn bình thản. Trong xa xăm, thời gian như trở về vô số năm trước, khi đó y cũng chỉ là một trong số những người áo đen ngồi khoanh chân xếp thành từng vòng ở đây.

Những người này đều là tộc nhân của y. Người đời nói rằng Xi Vưu xuất thế ngang trời, sau lưng có một đám Thiên Ma tộc hung ác, nhưng nào ai biết y vốn chỉ là một tên tiểu hòa thượng áo đen có nhiệm vụ trông coi chiếc đầu thần bí tại khu vực dị thường này. Chỉ có nơi này, chỉ có những người này mới là tộc nhân thật sự của Xi Vưu hắn.

“Mọi người đều nói Xi Vưu rất lợi hại, nhưng bọn họ đâu biết, chỉ cần bất kỳ người nào ở nơi này đi ra bên ngoài, cho dù không bằng Xi Vưu thì cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu… Bí mật, nơi này ẩn chứa quá nhiều bí mật. Cho dù ta đã sống ở đây rất lâu, nhưng khi đặt chân đến lần nữa vẫn ngỡ ngàng như người bên ngoài vậy.” - Xi Vưu chợt ngừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc lồng sắt bốc lên khói xanh cuồn cuộn, đó là nơi trấn giữ tất cả bí mật ở đây.

“Gào!”

Chiếc đầu sắt to lớn kia dường như cũng cảm nhận được điều gì, chợt gầm lên một tiếng, hướng lại của nó lại chính là nơi chiếc hộp vuông màu đen có chứa Xi Vưu chiến giáp mà Xi Vưu đã đặ ởt bên ngoài khu vực này.

Xi Vưu trong lòng hiểu rõ, Xi Vưu chiến giáp vốn bắt nguồn từ nó, cho dù mình và Xi Vưu chiến giáp đã hòa làm một thể, nhưng nó vẫn có thể cảm ứng được.

“Chẳng trách sư tôn lại bảo ta để Xi Vưu chiến giáp ở bên ngoài, thì ra đã sớm đoán được chuyện này.” - Giờ phút này trạng thái của Xi Vưu rất kỳ dị, không giống như linh hồn tà ác đang điều khiển, cũng không giống như linh hồn thiện lương đang khống chế. Cả người y toát ra một loại khí tức rất tự nhiên, giống như hai loại linh hồn trong cơ thể đã kết hợp làm một.

Từng chút cảm giác khác thường dâng lên trong lòng. Lúc đầu Xi Vưu còn không để ý, song khi y lướt qua mấy hàng người áo đen ngồi thành vòng tròn, bước lên thềm đá đen của tòa thành to lớn kia, một loại cảm giác ngứa ngáy bỗng xuất hiện.

“Cộp!”

Khi bước chân đạp lên thềm đá, nơi ngực bỗng có một cảm giác khác thường. Xi Vưu dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, đột nhiên phát hiện bên dưới tay áo bào màu đen có những vệt hoa văn đen như mực nước, từ phía dưới uốn lượn leo lên, thoạt nhìn giống như gân xanh, lại giống như là dây leo, từng sợi nhô lên khỏi da.

Nơi ngực bỗng nhiên ngứa ngáy khó chịu. Xi Vưu biến sắc, năm ngón tay phải co lại như vuốt sắt, dùng sức xé một cái. Chỉ nghe một tiếng vải rách vang lên, áo bào trên người Xi Vưu đều rách nát, lộ ra bộ ngực màu xanh đen như đúc bằng sắt. Trên ngực y có từng khối thịt màu đỏ rực như que hàn lồi lên khỏi da, khói xanh từ nơi ngực bốc lên.

- A!

Xi Vưu bỗng nhiên cảm thấy linh hồn đau đớn, liền phát ra một tiếng kêu thống khổ. Trong cảm giác của y, giống như trong linh hồn thật lâu trước đây đã gieo hạt giống, bây giờ hạt giống này bắt đầu mọc rễ nảy mầm, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng chung quanh, trổ bông ra phía ngoài.

- A!'

Tiếng kêu thảm thiết xé rách không gian, bắn thẳng lên trời. Cơn đau kia đến nhanh, đi cũng nhanh. Khi đau đớn biến mất, Xi Vưu chống hai tay xuống đất, nơi vầng trán như sắt đen mồ hôi chảy ra như tương. Một cảm giác mệt mỏi dâng lên trong lòng, còn lớn hơn so với đối chiến với cường địch.

- Các người đã làm gì? Các ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta?

Xi Vưu bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng về bên trong tòa thành đen kịt hét lên, sát khí dày đặc từ trên người tỏa ra, trong con ngươi đen như nửa đêm lộ ra thần sắc cực kỳ dữ tợn.

“Bùng!”'

Trong cơn tức giận cực độ, mái tóc dài đen nhánh của Xi Vưu từng sợi dựng thẳng, giống như kim cang giận dữ. Thềm đá dưới chân không chịu nổi áp lực phát ra tiếng răng rắc.

- Ai!

Một tiếng thở dài dằng dặc từ bên trong tòa thành truyền ra:

- Ngươi hãy nhìn ngực của mình một chút!

Xi Vưu liền cúi đầu xuống, trông thấy một hoa văn màu vàng tối hình chữ “vạn” rõ ràng in vào trong hai con ngươi lạnh giá, lập tức giật mình.

- Ngươi đã hoàn toàn trưởng thành rồi, tộc nhân của ta.

Giọng nói bên trong thành luỹ kia cảm thán:

- Ngươi và bọn ta mặc dù cùng sinh ra tại hỗn độn, nhưng lại cách nhau một tỉ tám ngàn năm. Tâm chí của ngươi không ổn nên mới bị chiếc đầu kia dụ dỗ, khiến cho ngươi đánh cắp giáp vai vội vã trốn khỏi nơi này. Ta mặc dù biết được, nhưng cũng không ngăn cản ngươi. Ngươi không có trí tuệ lớn, nghị lực lớn, cho dù có ở chỗ này cũng sẽ dần dần đánh mất bản tính. Nếu như vậy, không bằng cứ để cho ngươi rời đi, tất cả đều do trời định. Ngươi tuy đã tạo nên sát nghiệt vô biên, nhưng công và tội ai có thể xác định được?

Xi Vưu trong đầu kêu lên “ong ong”, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chữ “vạn” màu vàng tối trên ngực kia, đứng yên không nhúc nhích.

- Ha!

Bên tai Xi Vưu chợt vang lên một tiếng quát to, như tiếng chuông trong mộ cổ, khiến cho y giật mình tỉnh lại.

- Si đồ, còn không đi vào!

Giọng nói kia quát lên.

Xi Vưu rung người, khớp xương toàn thân phát ra tiếng lốp đốp, từ từ đứng thẳng người lên, nhanh chóng bước chân vào trong tòa thành màu đen.

Trong trí nhớ của Xi Vưu, đây là lần đầu tiên y bước chân vào nơi nơi. Trước kia lúc học võ, sư tôn cũng chưa bao giờ để y vào bên trong.

Cảnh tượng bên trong tòa thành kia còn chưa đập vào mắt, một luồng khí tức tử vong nồng nặc đã xộc vào mũi. Nơi này giống như đã diệt vong vô số song năm, sinh sinh tử tử, cuối cùng lại sống dậy. Khắp nơi tràn đầy khí tức tử vong dày đặc.

Xi Vưu hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra, nhìn về phía trước.

Bên trong tòa thành là một hình tròn to lớn, những vách tường chung quanh và sàn nhà đều đầy bụi bặm thật dày, đó là kết quả sau khi máu thịt đã hủ hóa thành tro. Gió nhẹ hờ hững lượn vòng bên trong tòa thành bị quên lãng, cuốn theo bụi bặm tung bay, thấp thoáng lộ ra một góc của sàn nhà bằng sắt đen, phía trên có chạm khắc hoa văn. Trải qua thời gian dài đằng đẵng, sàn nhà này vẫn không thay đổi chút nào, vẫn sáng loáng như lúc ban đầu, chỉ là ở mặt ngoài đã phủ một lớp bụi thật dày.

Bên trong tòa thành to lớn, trên vách tường hình vòng chung quanh có hàng ngàn vết lõm hình vòm. Trong mỗi vết lõm đều có một bộ xương rất lớn đang ngồi, cả người phủ đầy bụi bặm. Nơi khớp xương của những bộ xương khô kia đã mọc đầy những khối nhỏ màu đen, hiển nhiên đã chết nhiều năm.

Mỗi bộ xương khô đều ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm của tòa thành đầy bụi bặm này.

- Không lâu sau, nơi này sẽ có một chỗ của ta.

Từng trận tiếng rung động từ phía trước truyền đến. Xi Vưu liền ngẩng đầu nhìn, lại thấy nơi trung tâm đại sảnh, bên trong một cộti đá to lớn đứng sừng sững có một cái đầu to lớn với mái tóc tán loạn từ từ ngẩng lên. Từng chùm bụi lớn từ trên đầu của y rơi xuống, mùi khói bụi xộc vào mũi.

Đây là một lão nhân giống kim cang, râu tóc đã sớm bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn thật sâu, nhưng vẻ uy mãnh lại không hề thay đổi. Phối hợp với chiếc đầu to lớn uy mãnh kia là bộ áo khoác xám trắng, còn có xương thịt lởm chởm bên dưới áo khoác, giống như một cây trúc phía trên mọc ra một trái bí đỏ.

Cột đá bên trong đại sảnh bốn mặt đều lõm vào, lão nhân đang ngồi tại một hốc trong số đó, còn trong ba hốc khác thì có ba bộ xương khô đầu ngơ ngác nhìn xuống đất.

Xi Vưu đảo mắt qua ba bộ xương khô cao cỡ nửa người trong cột đá, trong lòng khẽ run lên, nhưng cũng không cảm thấy bi thương bao nhiêu:

- Bọn họ đều chết rồi sao?

- Ừ, bây giờ chỉ còn lại một mình ta. Không lâu nữa ta cũng sẽ giống như bọn họ.

Lão nhân dường như đã lâu không cử động. Trông thấy có người đi vào, thân thể vốn ngồi xếp bằng khẽ nhúc nhích, lập tức tiếng dây xích rung động vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, trong không gian tĩnh mịch này vô cùng vang dội.

Trong tiếng dây xích chuyển động, bên dưới áo khoác cũ nát màu trắng xám, từng sợi xích sắt như mãng khua lên, phá vỡ áo quần lộ ra thân thể trần trụi. Những sợi xích sắt quấn chặt thân thể của lão nhân khô gầy này và cột đá lại với nhau.

Áo quần vỡ vụn bay ra ngoài, từng mảnh lại vỡ nát, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một phiến bụi mù tung bay.

Xi Vưu hờ hững ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt theo cột đá cao chừng mười trượng nhìn lên phía trên, đảo qua đỉnh tòa thành trống rỗng, cuối cùng dừng lại ở chiếc lồng sắt không ngừng lung lay treo ở hư không phía trên.



“Vù!”

Bàn tay to lớn của Xi Vưu quét qua, phủi ra một phiến bụi bặm thật dày dưới chân. Lớp bụi kia bay lên, lộ ra một góc của chữ “vạn”. Con ngươi c3ua Xi Vưu bỗng nhiên co lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ khoanh chân ngồi xuống đối diện với lão nhân uy mãnh kia.

- Sư tôn, hay ta nên gọi ông là đệ nhất cao thủ đã hoàn toàn vượt qua Thần cấp, Đế Thích Thiên!

Giọng nói của Xi Vưu như sắt lạnh.

- Ha ha ha…

Ánh mắt Đế Thích Thiên bỗng nhiên sáng lên, bắn ra ánh sáng lấp lánh như sao, ngửa đầu cười lớn nói:

- Tốt tốt! Đồ nhi tốt của ta, nhiều năm như vậy, ngươi quả nhiên đã tiến rất xa, không còn là tên tiểu hòa thượng hay xấu hổ ít nói của ngày xưa nữa. Sư huynh kia của ngươi có lẽ vĩnh viễn cũng không đuổi kịp ngươi.

- Võ công cao cường thì đã sao? Cả đời ở tại đây, cho dù có năng lực thôn tính cả vũ trụ, cũng chỉ giống như hữu danh vô thực. Ta không muốn một cuộc sống như thế, cho nên lúc trước ta đã quyết định rời đi. Bây giờ ta trở lại, không phải là muốn trở về cuộc sống ban đầu, mà là muốn lấy lại thứ thuộc về ta. Ông hiểu chứ?

Xi Vưu lạnh lùng nói.

- Ồ!

Tiếng cười của Đế Thích Thiên chợt im bặt, ánh mắt chớp một cái:

- Không phải ngươi muốn lấy lại công lực của ngươi sao?

- Lúc đó ta bị Hiên Viên khơi dậy tâm ma, mới tự nguyện đem công lực bản thân, cùng với một nửa linh phách giao cho Hiên Viên, để hắn phong ấn trấn áp. Hừ, đừng giả vờ không biết! Mặc dù ta đã không suy nghĩ giao linh phách cho Hiên Viên, nhưng cũng không phải là không cảm ứng được. Trước khi Hiên Viên hoàn toàn phong ấn nửa linh phách và công lực của ta, ta cảm ứng được hắn đã đến nơi này. Hừ, biết đâu công pháp lúc trước mà hắn dùng để khơi dậy tâm ma của ta cũng là do ông truyền cho hắn.

- Không sai, chính là ta.

Đế Thích Thiên trả lời rất dứt khoát, không hề có ý che giấu.

Xi Vưu sửng sốt, tiếp đó cả giận nói:

- Vậy mà ông còn giả ngơ! Còn một nửa công lực bị phong ấn của ta thì sao? Trả lời ta, ông giao hay là không giao?

Ngón tay Đế Thích Thiên búng một cái, một chiếc bình sứ màu xanh thật nhỏ liền bắn ra, rơi xuống trước người Xi Vưu, lăn mấy vòng trên trên sàn nhà bằng sắt đen rồi ngừng lại.

- Cầm lấy đi! Đây chính là thứ mà ngươi muốn.

Đế Thích Thiên thờ ơ nói.

Xi Vưu nhìn chằm chằm vào Đế Thích Thiên, trong lòng như không dám tin. Y từ từ vươn tay ra, cấm lấy cổ chiếc bình sứ men xanh dài chừng ba đốt ngón tay kia. Một cảm giác linh nhục liên kết từ nơi tay truyền đến. Xi Vưu hoài nghi nhìn Đế Thích Thiên:

- Ông rốt cuộc muốn làm gì?

- Không có gì. Đây vốn là thứ thuộc về ngươi, ta lại không thể trấn áp nó cả đời. Nếu không muốn trả lại cho ngươi, vậy thì ta cứ dứt khoát phá hủy nó chẳng phải tốt hơn sao. Nếu như sớm muộn gì cũng phải trả lại, vậy thì cứ chủ động trả lại nó cho ngươi, còn đỡ hơn ngươi sẽ ở trong tối hoặc ngoài sáng tìm cách đoạt lại nó.

Đế Thích Thiên thờ ơ nói.

- Kỳ quái! Thật là kỳ quái! Lão già, ông rốt cuộc muốn làm gì?

Xi Vưu trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, cũng không xưng hô tôn kính với Đế Thích Thiên nữa, đổi thành lão già.

Đế Thích Thiên cuối cùng cũng ngưng cười, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Xi Vưu:

- Hàng tỉ năm trước ta đã vượt qua Thần cấp. Với hệ thống phân cấp của nhân loại ta, lúc đối mặt với ma tộc và thần tộc có thể thấy được Chí Tôn mạnh thế nào. Ở một mức độ nào đó, ta cũng có thể xem là Đệ Ngũ Chí Tôn bí ẩn. Có điều hôm nay Chí Tôn ta đây đã đi đến cuối con đường sinh mạng rồi.

Dừng lại một chút, Đế Thích Thiên chuyển sang nói với Xi Vưu:

- Qua nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn ẩn nấp không ra ngoài, có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái hay không? Lúc trước lòng hiếu kỳ của ngươi đã rất lớn, nhiều năm như vậy, nghi hoặc trong lòng ngươi có phải càng sâu hơn không?

- Đúng.

Xi Vưu lạnh lùng nói:

- Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng ông cũng định nói cho ta biết chân tướng rồi sao?

- Ngươi có thể xem là vậy.

Đế Thích thở dài, sau đó ánh mắt nhìn vào sâu trong hư không, trên mặt hiện lên vẻ hồi tưởng, lần lượt kể với Xi Vưu về bí mật lớn nhất của Thái Cổ…

Hàng tỉ năm trước, khi vũ trụ còn hỗn độn, trong vực sâu bóng tối đã sinh ra mười ba Hắc Ám Chủ Thần, mà trong quốc độ ánh sáng cũng lần lượt sinh ra mười ba Quang Minh Chủ Thần.

Quang Minh Chủ Thần và Hắc Ám Chủ Thần, mỗi người đều có chức năng khác nhau. Một Hắc Ám Chủ Thần tương ứng với một Quang Minh Chủ Thần, giữa hai bên tạo thành sự cân bằng, thuận theo pháp tắc lớn nhất trong số pháp tắc là “bình hành pháp tắc”, đây chính là pháp tắc căn bản để duy trì sự vận hành của vũ trụ.

Sau khi Hắc Ám Chủ Thần và Quang Minh Chủ Thần sinh ra mấy trăm triệu năm, khi chư thần đều đã ngồi yên tại vị trí của mình, các Chủ Thần lại phát hiện, tại hải dương hỗn độn ở vào giữa quang minh và hắc ám có một thần linh vượt qua tất cả Chủ Thần đang lặng lẽ sinh ra.

Đây chính là Chủ Thần thứ mười bốn. Nó không sinh ra ở vực sâu bóng tối, cũng không ở quốc độ ánh sáng, giống như khi Quang Ám Chủ Thần sinh ra thì nó cũng lặng lẽ xuất hiện trong hỗn độn, lại âm thầm hấp thu lực lượng mà vực sâu bóng tối và quốc độ ánh sáng dùng thai nghén Chủ Thần.

Sự cường đại của nó vượt qua tất cả Chủ Thần, do đó khi tất cả Chủ Thần đã thuận lợi sinh ra, nó chỉ vừa mới hình thành một nửa thân thể. Thay vì mỗi Chủ Thần chỉ có thể nắm trong tay một loại pháp tắc khác nhau, Chủ Thần thứ mười bốn này có thể nắm trong tay nhiều pháp tắc.

Nếu như không có gì bất ngờ, Chủ Thần thứ mười bốn này sẽ trở thành kẻ đứng đầu chư thần, cai quản Quang Ám chư thần, trở thành tồn tại mạnh nhất trong vũ trụ.

Nhưng tình huống này xuất hiện đã trái với bình hành pháp tắc. Một tồn tại vượt lên trên tất cả chúng sinh, độc lập với kim tự tháp, nó đã hoàn toàn ngược lại với bình hành pháp tắc, vì vậy bình hành pháp tắc không thể cho phép tình huống này xuất hiện.

Sự tồn tại của vũ trụ cần có một hệ thống cân bằng, mà sự xuất hiện của Chủ Thần thứ mười bốn đã phá vỡ sự cân bằng này. Ngay từ ban đầu, sự ra đời của nó đã là một sai lầm.

Dưới tác dụng của bình hành pháp tắc, Chủ Thần thứ mười bốn mới chỉ sinh ra được một nửa liền bị xoá bỏ. Nhưng sự tồn tại của Chủ Thần lại quá mạnh, hơn nữa bình hành pháp tắc cũng không có ý thức, chỉ là một thứ vận hành trong xa xăm để duy trì vũ trụ tồn tại. Bình hành pháp tắc có thể ảnh hưởng đến những pháp tắc khác, từ đó ảnh hưởng đến quy tắc trải dài khắp cả vũ trụ, nhưng cũng không cách nào hoàn toàn xóa bỏ dấu ấn của Chủ Thần đã tồn tại.

Khi bình hành pháp tắc có hiệu lực thì Chủ Thần thứ mười bốn cũng đã có đầy đủ ý thức. Khi nó thức tỉnh, chỉ biết trơ mắt nhìn ngôi vị đứng đầu chư thần thuộc về mình bị hủy đi, trơ mắt nhìn vinh diệu thuộc về mình bị xoá bỏ, trong lòng nó đã sinh ra oán khí ngất trời, cùng với dục vọng hủy diệt tất cả.

Vì ngăn cản Chủ Thần thứ mười bốn, nhờ tác dụng của bình hành quy tắc nên nhân loại đã sinh ra. Trong quá trình sinh ra này, nhân loại đã không ngừng làm tiêu hao thần lực và năng lượng của Chủ Thần thứ mười bốn.

Lúc Chủ Thần thứ mười bốn sinh ra một nửa, năng lượng dùng để thai nghén đã bị loài người tiêu hao sạch sẽ.

Bị oán khí chi phối, Chủ Thần thứ mười bốn chỉ sinh ra một nửa đã định hủy diệt tất cả sinh linh, điều này đã khiến cho chư thần bất mãn. Cuối cùng Chủ Thần thứ mười bốn đã bị chư thần trấn áp, phong ấn tại Ma Giới. Bởi vì oán khí quá nặng nên đã khiến nó nghiêng về bên hắc ám, còn được gọi là Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn.

Quá trình thai nghén Chủ Thần vô cùng kỳ diệu. Không ai chú ý tới chiếc đầu của vị Chủ Thần thứ mười bốn này vẫn nằm bên dưới hải dương hỗn độn, được hải dương hỗn độn che giấu. Nó đã qua mặt được chư thần, nhưng không che giấu được nhóm nhân loại đầu tiên sinh ra tại hỗn độn lúc ban đầu.

Gần như ngay khi nhóm nhân loại Thái Cổ đầu tiên sinh ra, trong lòng của mọi người liền vang lên một giọng nói từ xa xăm, đó là một sự báo trước gần như bản năng của sinh mạng: trông coi chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn, dù sống hay chết cũng phải trấn áp nó, nếu không một khi Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn thành công dung hợp, nhân loại sẽ hoàn toàn diệt vong, hóa thành tro bụi…

- Đó chính là nguồn gốc của Ma vực và tòa thành cổ này, cũng là nguyên nhân mà tất cả tộc nhân chúng ta vĩnh viễn trấn thủ ở đây. Tại Ma Giới vẫn luôn có truyền thuyết về Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng bọn họ đều cho rằng đó thật sự chỉ là lời đồn. Chỉ chúng ta mới biết là Hắc Ám Chủ Thần Thứ mười bốn thật sự tồn tại.



Đế Thích Thiên vẻ mặt trịnh trọng nói:

- Hiện nay có một truyền thuyết như sau: không gian và thời gian chính là bản nguyên nhất, cũng là thứ mạnh nhất. Không gian pháp tắc và thời gian quy tắc hiện hữu, nhưng lại không tồn tại thời gian pháp tắc, cho nên trong Quang Ám chư thần không có ai nắm giữ thời gian pháp tắc.

- Nhưng mọi người lại không biết, thời gian pháp tắc thật sự tồn tại, hơn nữa còn là năng lực thuộc về Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn. Ban đầu nó hẳn là Sát Lục Chi Chủ hay Thời Gian Chi Chủ. Kẻ đứng đầu chư thần, nắm trong tay toàn bộ vũ trụ, chỉ mới sinh ra một nửa, vậy mà năng lượng của nó đã có thể tạo nên số lượng nhân loại không thể đếm được trong trong hàng tỉ không gian tại vũ trụ mênh mông, có thể thấy được sự cường đại của nó.

Đế Thích Thiên chỉ vào chiếc đầu trong lồng sắt to lớn kia, nói:

- Nếu như Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn hoàn toàn dung hợp, vậy thì nhân loại chúng ta nhất định sẽ trở thành đối tượng đầu tiên giết chóc. Muốn tiêu diệt nhân loại thì trước hết phải hủy diệt Thái Cổ. Thái Cổ vừa mất, toàn bộ loài người trong thế giới vô biên sẽ chìm vào vực sâu tuyệt vọng, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.

Sắc mặt Xi Vưu biến ảo, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp, gương mặt thấp thoáng có thể nhìn thấy một sợi gân xanh không ngừng co quắp và nhúc nhích. Đột nhiên y ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha ha… lão già, ông cũng thật là biết nói đùa. Ông cho rằng cho ta ngu ngốc sao? Chủ Thần thứ mười bốn kia tại sao lại nhất định cần phải tiệu diệt loài người? Chuyện này liên quan đến chúng ta cái rắm… cho dù muốn báo thù thì cũng phải tìm cái bình hành pháp tắc gì đó kia.

Đế Thích Thiên thở dài một tiếng, nhìn Xi Vưu với ánh mắt thương hại, một ngón tay khô gầy bên trái vươn ra, chỉ lên trời nói:

- Ngươi cho rằng tứ thánh thú bảo vệ Thái Cổ là thứ gì? Sinh vật cường đại như vậy, tại sao lại không có thần thức, ngược lại phải cần tứ đại Chí Tôn điều khiển?

Tiếng cười ha hả của Xi Vưu chợt im bặt, buột miệng hỏi:

- Tại sao?

- Bởi vì tứ đại Chí Tôn chính là kết quả của bình hành pháp tắc, bản thân bọn họ chính là một phần của bình hành pháp tắc. Hãy suy nghĩ một chút, tại sao chỉ có nhân loại mới có thể sử dụng được tứ đại thánh thú? Thái Cổ không phải còn có yêu thú sao? Yêu thú không phải có thể hóa thành hình người sao? Tại sao trong tứ đại Chí Tôn lại không hề có yêu thú? Tại sao chỉ có nhân loại mới có thể điều khiến tứ thánh thú cường đại này? Ngươi cho rằng đám người Hiên Viên là trước cuộc chiến thần ma tình cờ gặp được tứ đại thành thú, sau đó thành tựu Chí Tôn sao? Ngươi cho rằng sự ra đời của nhân loại cũng là tình cờ sao?

- Không sai, thứ mà Chủ Thần thứ mười bốn căm ghét là bình hành pháp tắc trong xa xăm kia, nhưng một sản phẩm của bình hành pháp tắc chính là tứ thánh thú và tứ đại Chí Tôn. Tứ đại Chí Tôn cũng tương đương với Chủ Thần nhân loại nắm giữ bình hành pháp tắc. Chủ Thần thứ mười bốn một khi sống lại, không diệt nhân loại thì diệt ai?

Đế Thích Thiên lạnh lùng nói:

- Chúng ta ở đây này trấn áp cái đầu này vô số năm, trong đó ta cũng tham gia trấn thủ. Sự căm hận và oán khí tận trời từ bản năng đó, chắc hẳn ngươi cũng đã cảm nhận quá, chẳng lẽ ngươi cho rằng đó chỉ là vì chúng ta trấn áp nó? Chẳng lẽ ngươi cho rằng đó chỉ là vì chúng ta ở gần nó nhất?

- Nhìn lên vách tường chung quanh một chút, xem thử những thi hài của những cường giả tộc ta. Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang làm gì? Những tộc nhân chúng ta đã định sẵn đời đời kiếp kiếp phải gắn liền với Chủ Thần thứ mười bốn này. Cho dù ngươi chạy ra khỏi đây, bộ áo giáp đó trên người ngươi vẫn đại biểu cho Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn. Có nhìn thấy ấn ký hình chữ “vạn” trên ngực ngươi không?

Đế Thích Thiên bỗng xé rách y phục còn sót lại nơi ngực, lộ ra một dấu ấn hình chữ “vạn” như ung nhọt:

- Thấy không, đây chính là ấn ký của tộc ta. Đây là ấn ký mà Chủ Thần thứ mười bốn để lạ trên người mỗi nhân loại trấn áp nó. Khi lực lượng của nó xâm nhập vào trong xương tủy của chúng ta, cái ấn ký này sẽ hiện lên rõ ràng, mà nó cũng đánh dấu sự trưởng thành của ngươi. Mỗi đời chúng ta đều dùng thân thể và linh hồn của mình, cùng với năng lượng hấp thu tại hỗn độn lúc ban đầu, không ngừng làm tiêu hao thần lực ẩn chứa trong chiếc đầu này, hi vọng có thể làm yếu bớt năng lực của Chủ Thần này khi sống lại. Khi tất cả tộc nhân của chúng ta ở nơi này diệt vong, cũng chính là lúc nó sống lại.

Đế Thích Thiên vẻ mặt hơi chút ảm đạm cúi đầu xuống:

- Nhìn bên ngoài tòa thành một chút thành đi, đây đã là những tộc nhân của chúng ta còn sót lại. Khi nhím người cuối cùng của chúng ta chết đi, chiếc đầu này sẽ lại nhìn thấy ánh mặt trời, tiếp đó sẽ đến phiên tộc nhân của Thái Cổ. Tương lai như thế nào không ai có thể biết được. Chúng ta cũng chỉ là cố hết sức mình mà thôi.

“Rắc rắc!”'

Xi Vưu nắm chặt tay, đốt ngón tay trắng bệch, nơi khớp xương phát ra những tiếng giòn giã liên miên.

“Rầm!”

Xi Vưu một quyền đập mạnh xuống đất, đầu ngẩng lên, trong mắt một màu đỏ tươi:

- Chẳng lẽ chúng ta không thể trốn sao? Thái Cổ diệt vong thì đã sao? Nhân tộc diệt vong thì đã có sao? Chỉ cần chúng ta sống ung dung tự tại không phải được rồi sao?

- Hà hà!

Đế Thích Thiên cười lạnh:

- Xi Vưu, bất kể như thế nào, ngươi vẫn là một gã nhân tộc. Trốn à? Hừ, ngươi có thể trốn bao xa? Ngươi chạy ra khỏi tòa thành cổ này nhiều năm như vậy, cuối cùng không phải vẫn trở về đây sao? Đó gọi là số mệnh.

- Hừ, đùa gì thế! Xi Vưu ta há phải là loại người tin tưởng vào số mệnh!

- Ai!

Đế Thích Thiên bỗng nhiên khép hai mắt lại:

- Đem cái bình này đi đi, lấy lại công lực của ngươi, sau đó rời khỏi đây! Lần này ngươi muốn làm gì thì làm, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi. Đi đi! Đợi khi thời cơ đến, ngươi tự nhiên sẽ trở về đây lần nữa, đó chính là số mệnh.

- Hừ, ông yên tâm! Xi Vưu ta tuyệt đối sẽ không đến nơi này nữa. Số mệnh cái gì, đúng là chó má! Xi Vưu chỉ tin vào nắm tay của mình.

Dứt lời Xi Vưu bỗng đứng lên, áo choàng sau người dựng thẳng, sau đó liền bước qua lớp bụi tung bay, dứt khoát đi ra bên ngoài tòa thành cổ. Tại khoảnh khắc bước ra bên ngoài, thân thể Xi Vưu cũng không kìm được run run.

- Sư huynh, huynh đã ra rồi!

Tiểu hòa thượng mặc áo đen đứng dậy, chắp một tay cung kính nói.

- Ừ.

- Sư huynh lại phải đi rồi sao?

- Đúng.

- Đây là chiến giáp của sư huynh, đệ không hề đụng tới.

Tiểu hòa thượng A cung kính khom người, ôn hòa nói:

- Sư huynh hạy bảo trọng!

- Ừ, đệ đi đi! Về phần sư phụ… hãy thay ta chiếu cố cho tốt!

- Vâng thưa sư huynh, A nhất định sẽ làm!

Tiểu hòa thượng nói xong liền không nhanh không chậm bước vào bên trong tòa thành.

“Bình!”

Vết nứt bỗng nhiên khép lại, của lớn của tòa thành cũng đóng lại.

“Bình!”

Xi Vưu đột nhiên giơ một chân lên, đá mạnh vào chiếc hộp gỗ kia. Hộp gỗ chợt nổ tan thành mảnh vụn, mảnh gỗ bay khắp nơi. Chiến giáp kia liền từ bên trong bắn ra, hóa thành một bóng đen bay về phía xa.

“Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn khốn kiếp gì chứ! Số mệnh khốn kiếp gì chứ! Xi Vưu ta từ trước đến giờ đều không tin!” - Xi Vưu mặt mày dữ tợn, tay phải đột nhiên xiết chặt. Một tiếng “rắc” vang lên, chiếc bình ngọc kia liền vỡ vụn. Tại khoảnh khắc chiếc bình vỡ tan, một chùm ma khí to lớn đột nhiên từ trong bình ngọc bắn ra, trong nháy mắt bao trùm lấy Xi Vưu.

“Ầm!”

Trên chín tầng trời bỗng vang lên tiếng sấm, mây đen cuồn cuộn từ bốn phía mãnh liệt kéo đến. Trong Ma vực nhất thời cát bay đá chạy, cuồng phong mênh mông và ma khí nồng nặc hoàn toàn che phủ khu vực này, đưa bàn tay lên không thấy năm ngón.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook