Phi Thăng Chi Hậu

Chương 171: Cổ thi vạn năm

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Hồ Bắc Võ Đang.

Khói nhang liễu nhiễu từ nóc đạo quan trên Võ Đang sơn bốc lên cao. Trên đường lên núi, du khách đan xen lên xuống. Ở cửa đạo quan có hai đệ tử trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị, mặc đạo bào, đang quan sát đám người qua lại.

Dưới chân núi, một nam tử cổ quái thân khoác trường bào nhìn lên phía trên núi, chầm chậm bước đi. Từng bước đều như hành vân lưu thủy. Khuôn mặt người thần sắc như ngọc, tướng mạo cũng có chút tuấn tú. Điều khiến người ta thực sự chú ý chính là bộ y phục cổ xưa trên người y cùng mái tóc để dài quá vai. Người này không phải là những kẻ ăn đua theo model thời trang của nước ngoài. Thần sắc y rất tự nhiên tựa hồ như thiên tính đã là như thế, thân y phục cổ trang trên người rất thích hợp, tựa như có một loại khí thế bất phàm. Những nơi y đi qua thì mọi người đều mau mắn tránh đường.

Phong Vân Vô Kị xuyên qua đám người. Khi y đi ngang qua hai đạo sĩ canh cửa thì hốt nhiên như có cảm giác gì đó, liền quay đầu nhìn hai đạo sĩ một cái. Từ trên thân thể hai người này, Phong Vân Vô Kị phát hiện thấy sự dao động của năng lượng được cực lực ẩn tàng.

Hai gã tiểu đạo sĩ bị Phong Vân Vô Kị liếc một cái, đan khí trong cơ thể nhất thời không ngừng ba động. Khuôn mặt vốn tĩnh lặng liền lộ vẻ kinh ngạc.

Phong Vân Vô Kị lắc lắc đầu, đi vào bên trong đạo quan, lòng thầm nghĩ: “Xem ra bộ công pháp mà Thái Cực đạo nhân lưu lại còn chưa thất truyền. Đan khí trong nội thể có lẽ là được tu từ công pháp không hoàn chỉnh, chỉ là -- còn quá yếu nhược.”

Võ công của hai đạo sĩ nếu so với người bình thường mà nói thì có lẽ đã như người trời, nhưng đối với Phong Vân Vô Kị thì chỉ cần chớp động ý niệm là được.

Bên trong đạo quan, từng đám, từng đám khói nhang từ lư hương bay ra mù mịt. Bên trên là bức tượng thờ Chân Võ Đại Đế. Phong Vân Vô Kị vừa bước chân vào trong đạo quan thì liền có một gã đạo sỹ gác cửa theo sát sau lưng đi vào theo. Gã đạo sĩ còn lại thì lại nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị.

Phong Vân Vô Kị quan sát những bức tượng khắp đạo quan như thể ở đây chẳng có một ai. Trên những bức tường khắp tứ phía đều có khắc rất nhiều chữ tự thuật lại đoạn cố sự giữa Chân Võ Đại Đế và Trương Tam Phong.

Bên trên có ghi rõ, Trương Tam Phong là một nhân vật truyền kì trong triều Minh, trong một đêm nằm mơ thấy Chân Võ Đại Đế truyền võ công, ngày hôm sau thì đã dùng thần quyền do thần truyền để đánh đuổi thổ phỉ, từ đó thì có Thái Cực Quyền. Sau này, Trương Tam Phong quan sát cuộc chiến giữa rùa và hạc, từ đó sáng tạo ra Thái Cực Kiếm hoàn chỉnh.

Ngoài ra, còn có những bức ảnh của Chân Võ Đại Đế ở trên thiên giới. Đối với những thứ này, Phong Vân Vô Kị chỉ mỉm cười lắc đầu. Tiên giới sớm đã là một truyện cười. Căn bản mà nói thì không có tồn tại tiên giới, tự nhiên là không có cái người gọi là Chân Võ Đại Đế rồi. Bất quá, điều mà Phong Vân Vô Kị cảm thấy kì quái là sự miêu tả về tiên giới ở vị diện vật chất này lại chi tiết hơn rất nhiều so với những vị diện khác. Thậm chí còn sáng tạo ra một hệ thống thần tiên hoàn chỉnh. Điều này khiến Phong Vân Vô Kị cảm thấy kì quái. Dù sao thì những người ở cái vị diện này tựa hồ như không tin thần tiên cho lắm. Hay có thể nói con cháu của Hoa Hạ ở vị diện này và con cháu Hoa Hạ ở những vị diện khác đều giống nhau, đều không tin thần cho lắm.

Bởi vì, ở Thái Cổ không có vị thần nhân loại nào.

“Thí chủ, chưởng giáo có lời mời, xin hãy đi theo bần đạo.” Một đạo sĩ đột nhiên đi tới bên cạnh Phong Vân Vô Kị nói.

Phong Vân Vô Kị trầm ngâm trong phiến khắc rồi đạm nhiên nói: “Xin hãy dẫn đường.”

Phong Vân Vô Kị đi theo gã đạo sĩ đó, sau mấy lần chuyển hướng, đã tới hậu đường, gặp một lão giả râu tóc bạc phơ. Lão giả này mở mắt ra định đánh giá Phong Vân Vô Kị một cái, nhưng mới hé được nửa mắt thì đột nhiên mở to ra, kinh ngạc nói: “Không biết tiền bối là cao nhân của phái nào. Tiền bối giá lâm tế quan, bần đạo không nghênh đón từ xa, xin tiền bối hãy thứ tội. Không biết tiền bối lần này giá lâm là có chuyện gì chỉ giáo.”

“Năm xưa, Trương Tam Phong đạo nhân có lưu lại bí phổ gì không?” Phong Vân Vô Kị hỏi. Tuy đối phương rõ ràng đã ngộ nhận bản thân y là trưởng lão của một môn phái nào đó, nhưng Phong Vân Vô Kị cũng không thèm biện bác. Những tranh đấu nhỏ giữa các môn phái không tạo cho y chút hứng thú nào.

Mọi người trong căn phòng đều biến sắc. Lão giả râu tóc bạc phơ cùng mấy đạo sĩ trung niên đại biến sắc mặt, vừa mới muốn mở miệng mắng chửi thì lão giả tóc bạc kia không ngờ lại đưa một tay ra ngăn cản, đồng thời mở miệng nói: “Xin tiền bối đợi một lát.”

Dứt lời liền từ trong phiến bồ đoàn màu vàng nhạt ở phía dưới cẩn thận lấy ra một cuốn sách cổ đã ố vàng. Từ màu giấy thì có thể thấy nó đã được viết cách đây rất nhiều năm rồi. Những trang giấy lúc nào cũng đều có thể hóa thành bụi phấn.

Phong Vân Vô Kị hơi cau đôi mày lại. Giấy sách bình thường đều không thể bảo tồn lâu dài, nhưng Thái Cực đạo nhân thì đã đến cái vị diện vật chất này được mấy ngàn vạn năm. Nếu như được truyền lại từ lúc đó thì cuốn sách này tuyệt đối không thể bảo trì được cho đến giờ. Cơ hồ như vừa mới nhìn thấy quyển sách đó thì Phong Vân Vô Kị lập tức mất đi hứng thú.

“Quyển sách này chính là thái cực đồ lục của đạo quan ta bảo tồn.” Lão giả tóc bạc cung kính đưa quyển sách qua.

Phong Vân Vô Kị không trực tiếp cầm lấy, ngón tay trong ống tay áo chỉ nhè nhẹ động đậy mọt cái. Một cơn gió nhẹ lướt qua, những trang giấy trên đôi tay đầy nếp nhăn của lão giả liền tự động lật ra.

Hiện lên trước mắt là một đồ án thái cực đã phai màu. Phía dưới là một hàng chữ: Thiên địa nhất thái cực, dương cực âm sinh, âm cực dương sinh, âm dương tương dung, tất tự thành thái cực.

Trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, tựa như có cảm ngộ, tâm niệm chớp động, quyển đồ phổ đó mau chóng lật qua. Phong Vân Vô Kị chỉ dùng mấy giây thời gian đã đọc qua hết mấy chục trang sách. Đọc xong, trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi thất vọng. Cuốn sách này ngoại trừ đồ án âm dương mộc ngư và đoạn chú ở ngoài trang đầu ra thì những phần khác toàn bộ đều là tạp nham. Những thứ này đối với cao thủ bình thường trong Thái Cổ thì cũng không để vào trong mắt.

“Đa tạ.” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, sau đó chầm chậm quay người lại, đột nhiên hóa thành một đạo hư ảnh mơ hồ, một trận cuồng phong thổi qua, thân hình liền biến mất vô ảnh vô tung …..

Một âm thanh vang lên. Sắc mặt của lão giả tóc bạc kia đột nhiên đại biến. Đệ tử khắp tứ phía đại kinh: “Sư tổ, người làm sao rồi?”

Một cỗ kình phong từ trong người của lão giả tóc bạc bùng phát ra ngoài, chấn khai chúng đệ tử ra. Sau đó, thân thể của lão giả tóc bạc đột nhiên bay lên trên cao, đầu tóc bạc trắng dần biến thành màu đen, khí thế trên thân thể càng lúc càng cường đại. Chỉ trong mấy giây thời gian, sắc mặt của lão giả tóc bạc đã trở nên hồng nhuận, thần thanh khí sảng, đan khí trong nội thể không ngừng lưu chuyển, cảnh giới liền tăng cao lên mấy tầng, khí thế hồn nhiên thiên thành, chẳng khác gì một cao nhân đắc đạo.

“Sư phụ, người không sao chứ.” Chúng đệ tử dồn dập hỏi thăm lão giả cấp tổ sư trên Võ Đang sơn.

“Không sao!” Trong mắt của lão giả xuất hiện thần sắc cảm kích: “Duyên đến duyên diệt, nhờ đức tặng thư, mà lại được trả công hậu đến vậy, tiền bối đã hậu ái rồi!” Lão giả nói xong thì khom người về phía Phong Vân Vô Kị biến mất mà hành lễ. Quay đầu nhìn lại đám đệ tử với thần sắc mơ hồ ở phía sau, lão nói: “Ngay khi ta nhìn thấy người này lần đầu tiên thì chẳng khác gì như nhìn vào đại hải đang lúc mưa gió cuồng phong. Các ngươi có cảnh giới không đủ, nên không có cảm giác thâm khắc như ta… Người này -- quyết không nên xuất hiện ở thế giới này. Nếu như y có ý đồ tranh đoạt thì cho dù ta không đưa đồ phổ ra thì y cũng có thể lấy đi. Đưa hay không đưa thì cũng không có gì khác biệt. Hơn nữa, y tựa hồ như còn không nhất định là để ý đến nó. Nếu như chọc giận y thì chỉ cần y động niệm, sợ là cả Võ Đang sơn sẽ bị hủy diệt trong sát na.”

Chúng đệ tử đều kinh hãi….

Trên Võ Đang sơn, ngoại trừ một vài gã tu đạo có sức mạnh cường đại hơn người bình thường một chút mà thôi, không hề có bất kì vật hoặc chuyện gì có liên quan đến Thái Cực đạo nhân, đó là kết luận mà Phong Vân Vô Kị có được sau khi dùng thần thức quét qua cả Võ Đang sơn. Tuy đã dự liệu trước nhưng trong lòng Phong Vân Vô Kị cũng không khỏi có chút thất vọng.

“Võ Đang sơn là nơi có liên quan đến truyền thuyết về Trương Tam Phong. Bất quản là Trương Tam Phong hay Thái Cực đạo nhân, ông ta có thể học được thái cực chi đạo thì chắc chắn sẽ có quan hệ cực đại đến Thái Cực đạo nhân. Ừm, Thiên Đường đã tiến hành thanh tẩy vị diện vật chất này, nhưng hiển nhiên là không triệt để. Thái cực đồ phổ trên Võ Đang sơn tối đa cũng chỉ là một tuyệt học mà một chưởng giáo ở đời nào đó đã ngộ ra, nên không có quan hệ lớn lắm với Thái Cực đạo nhân.” Phong Vân Vô Kị vừa tùy ý phi hành ở trong không trung vưa suy nghĩ: “Thái Cực đạo nhân lúc ban đầu khẳng định là đã xuất hiện ở Võ Đang sơn, hoặc giả là có liên hệ mật thiết với Võ Đang. Nhưng ở Võ Đang hiển nhiên là không có giam cầm Thái Cực đạo nhân. Hiện tại chỉ còn nước tìm theo manh mối khác mà thôi. Thiên Đường. Thái Cực đạo nhân đã bị Thiên Đường giam cầm, chỉ cần tìm ra nơi ở của thiên sứ ở vị diện này thì tự nhiên có thể tìm thấy Thái Cực đạo nhân rồi. Thái Cực đạo nhân đến nơi này đã được mấy ngàn vạn năm. Dân tộc Hoa Hạ tựa hồ như không có lịch sử lâu đời lắm. Muốn tìm ra nơi hạ lạc của Thái Cực đạo nhân thì chỉ e là cần phải lần theo truyền thuyết mới được, hoặc giả nên trực tiếp đi tìm thiên sứ cao cấp của Thiên Đường, như thế mới có khả năng tìm được nơi hạ lạc của ông ấy.”

Trong đầu rất nhanh chóng trở nên sáng suốt. Về chuyện tìm người cùng tư liệu tự nhiên là dùng thế lực ở chính vị diện này là tốt nhất.

Nghĩ đến chỗ này, Phong Vân Vô Kị dừng chân trong không trung, thần thức vô biên mau chóng triển khai. Mấy giây sau đã vươn ra xa cả vạn dặm, những khí tức yếu nhược đều bị Phong Vân Vô Kị tự động bỏ qua, cho đến khi ….

Bắc Dân sơn.

Từ xưa, Bắc Dân sơn đã là nơi an táng lí tưởng. Không biết bao nhiêu đế vương binh tướng cho đến bình dân bách tính đã được mai táng ở đây. Lâu dần, âm khí đúc kết, thiên địa nhật nguyệt tinh hoa tụ tập, cuối cùng cũng tạo ra được những dị loại như quỷ mị, quỷ thi. Nhân có đế vương chí bảo che chở, lại được trăm vạn thi binh chi khí nuôi dưỡng, nên từ xưa thì ở Bắc Dân sơn có truyện kể về quỷ vương.

Quỷ vương thống lĩnh chúng quỷ, quỷ tướng, quỷ tốt, quỷ binh. Thuộc hạ đúng là không ít. Nếu như có nhiều âm vật như thế mà Phong Vân Vô Kị không phát hiện được là không có khả năng.

Ở trên Quỷ Vương sơn trong dãy Bắc Dân sơn, âm khí sâm sâm, cỏ xanh lắc nhắc, cây chết cây khô nằm rải rác, ở giữa sường núi lại có một cái động đặc biệt. Trong Quỷ Vương Động, trên mấy thân cây bạch đàn lớn lốm đốm trắng đen gắn đầy những châu báu. Trên trần đại sảnh lại gắn những viên dạ minh châu lớn. Trong phòng mờ tối, lốm đốm ánh lân tinh. Trên mặt đất là một tầng xương trắng dày.

Từng bóng âm hồn không ngừng đi qua đi lại, gào thét ở trên không. Trong góc cuối của đại sảnh là một nam tử thân hình gầy héo đang ngồi trên một chiếc bảo tọa hoàng kim ngọc thạch, thân mang khải giáp rách rưới, sắc mặt trắng bệch như giấy. Bên cạnh hắn là mấy gã cổ thi tướng quân.

Đột nhiên, quỷ vương bất thình lình mở to đôi mắt ra, trong mắt bạo phát ánh lục mang u tối dài cả mấy thốn. Chúng quỷ đang không hiểu gì thì chợt nghe một tiếng nổ lớn vang lên. Ở sườn Quỷ Vương sơn bất ngờ phá khai một đại động. Vô số đá vỡ cùng những mảnh vỡ của cửa mộ ập đến. Chúng quỷ quát lên một tiếng, rồi che chắn ở trước người quỷ vương, nhất thân quỷ khí đại trướng rồi oanh nhiên xuất thủ, chấn bay những mảnh đá vỡ.

Trong màn cát bụi lẫn đá vỡ mịt mù, Phong Vân Vô Kị phiêu lãng bay tới, hai tay chắp sau lưng, mái tóc dài tung bay phi vũ.

Một cỗ khí thế hãi nhân phá thể phát ra như thủy triều áp lên thân thể chúng quỷ. Trên mặt chúng quỷ lộ ra vẻ cố gắng cật lực, thân thể chẳng khác gì như bị Thái sơn áp lên vậy.

Rắc rắc!!

Một loạt âm thanh vang lên. Xương chân của chúng quỷ đã gãy vụn khiến chúng phải quỳ phục dưới mặt đất.

“Kẻ nào to gan dám xâm nhập Quỷ Vương động!” Động tĩnh của Quỷ Vương mộ sớm đã kinh động đến những tiểu quỷ ở cạnh sườn núi. Vô số tiểu quỷ thân mang y giáp rách nát, tay cầm mâu bằng xương và một vài quỷ tướng từ trong thông đạo của những mộ huyệt khác nối với Quỷ Vương động tràn ra.

Từng trận âm khí mạnh mẽ ập đến. Phong Vân Vô Kị không thèm quay đầu, một cỗ kình khí bùng phát, chân khí hạo hãn như hải dương thoáng chốc đã bao trùm toàn bộ chúng quỷ vào trong. Cổ tay Phong Vân Vô Kị khẽ lắc, những âm vật này đều bị treo lơ lửng trên không trung, không thể động đậy.

Ngôi mộ vốn đang ồn ào bỗng không còn một tiếng động. Đúng lúc này, quỷ vương đột nhiên vung tay đánh ra một bảo vật hình lập phương. Bảo vật đó vừa xuất thủ thì đã khuếch triển đến mấy xích. Từ những văn tự nho nhỏ của nó xạ ra hàng vạn đạo kim quang chiếu thẳng về đỉnh đầu Phong Vân Vô Kị.

Ngay lúc đó, chợt nghe một tiếng hừ lạnh của Phong Vân Vô Kị vang lên, ống tay áo phất nhẹ một cái. Những tiểu quỷ bị Phong Vân Vô Kị dùng chân khí cố định trên không trung đột nhiên kêu thảm một tiếng, rồi vỡ vụn thành một đám khói. Từ trong không trung, hàng loạt những mảnh vụn của xương cốt ồ ạt rơi xuống.

Cùng lúc này, đạo kim quang từ trên đỉnh mộ chiếu thẳng vào trên người Phong Vân Vô Kị.

Quỷ vương cười lên một cách hung ác: “Mãng hán ở nơi nào, hãy nếm Kình Thiên Ấn của bổn vương!”

Quỷ vương mắt thấy ống tay áo của đối phương chỉ phất động một cái thì cả vạn tiểu quỷ đã bị chấn thành tro, nên sớm đã lạnh cả sống lưng, nhưng khi thấy mình đắc thủ thì không khỏi cười lớn. Kình Thiên Ấn là bảo bối ngự tứ của đế vương. Quỷ vương dùng một hơi bổn mệnh nguyên khí ngày đêm khổ luyện, trải qua mấy ngàn năm mới có thể trở thành chí bảo, một khi bị Kình Thiên Ấn kích trúng thì chẳng khác gì bị Thái sơn áp đỉnh. Dù có là quỷ vương bị kích trúng một lần thì toàn thân cũng hóa thành đống xương vụn, tuyệt không thể thoát khỏi.

Thân hình Phong Vân Vô Kị đứng im bất động. Loại công kích này trước giờ y chưa từng thấy qua. Vừa mới bị đạo kim quang đó chiếu vào thì chẳng khác gì như bị Thái sơn áp đỉnh vậy.

Quỷ vương thấy Phong Vân Vô Kị bị định trụ lại thì cười lớn: “Tiểu tử, dám hủy mộ huyệt của ta, giết thủ hạ của ta. Hôm nay, hãy để ta lấy mạng ngươi đền lại. Dát dát dát ~~”

Chúng quỷ soái, quỷ tốt ngay khi nhìn thấy Phong Vân Vô Kị dễ dàng hủy diệt cả vạn tiểu quỷ thì sớm đã thối lui. Lúc này, khi nghe thấy tiếng cười của quỷ vương, rồi lại thấy gã nam tử kia bị Kình Thiên Ấn bao bọc thì vô cùng mừng rỡ. Tên nào tên nấy lần lượt từ các thông đạo mộ huyệt khác chạy ra ca tụng công đức của quỷ vương.

“Quỷ vương thần công cái thế, thiên hạ vô địch. Tên nhân loại kia đúng là không biết tiến thoái, dám cả gan xâm nhập Quỷ Vương động, hôm nay mất mạng ở nơi này cũng rất là đáng, cũng để cho trưởng bối của hắn ta biết được Quỷ Vương mộ chúng ta không phải là nơi muốn đạp chân thì đạp ….”



“Quỷ vương bệ hạ thần công võ đức, thiên hạ vô song, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, phần thắng tự nhiên là thuộc về quỷ vương bệ hạ rồi ….”

“Bất quản hắn ta là ai, bất quản hắn ta có mạnh đến mức nào, hắc hắc, chỉ cần trúng Kình Thiên Ấn của quỷ vương, tất tử vô nghi ….”

“Người này không biết đến từ nơi nào, võ công đúng là rất cao ….”

“Hừm?” Qủy vương không vui hừ lạnh một tiếng. Chúng quỷ tướng cũng giận dữ vào tên tiểu quỷ kia.

“Bất quá,... đạo cao một thước, nhưng quỷ vương bệ hạ của chúng ta lại cao cả trượng ….” Gã tiểu quỷ đó không chút kinh hoảng, chầm chậm nói tiếp.

“Ha ha ha… ngươi đúng là biết nói chuyện.” Chúng quỷ binh, quỷ tướng đều cười ầm lên.

Cười xong thì lại đua nhau nịnh hót. Quỷ vương nghe thấy là mở miệng cười không ngừng. Nịnh nọt thì ai cũng đều thích nghe, nhưng nghe thì cũng tới lúc phiền. Một cảm giác không thỏa đáng dâng lên trong lòng, hắn ta thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

Ngay lúc này thì thanh âm lạnh nhạt của Phong Vân Vô Kị vang lên khắp đại sảnh: “Nói xong hết chưa? Nói xong rồi thì tới lượt ta ra tay!”

Mọi thanh âm đều im bặt. Cặp mắt của quỷ vương cũng trợn tròn lên, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài vậy.

Ngoài đó mấy trượng, Phong Vân Vô Kị nhẹ phất tay phải, một tiếng kiếm ngân vang lên. Sau đó, cũng không biết Phong Vân Vô Kị có tư thế như thế nào, chúng nhân chỉ phát giác một hình ảnh lướt qua trước mắt với tốc độ cực nhanh, sau đó thì trên không trung vang lên một tiếng cách.

Chúng quỷ ngẩng đầu lên thì kinh hãi đến há hốc miệng nhìn vật chí bảo của quỷ vương bị cắt ra làm hai phần, một trái một phải cùng nhau rớt xuống. Ánh kim quang đầy trời cũng theo đó mà biến mất vô ảnh vô tung.

Quỷ vương đột nhiên hóa thành một đám âm khí dày đặc từ trên bảo tọa lao lên trên, hai cánh tay thảm bạch đưa ra đón lấy hai nửa Kình Thiên Ấn đang rơi xuống.

“Bảo bối của ta, bảo bối của ta!” Quỷ vương quỳ xuống dưới đất gào lên.

Còn chưa kịp khóc xong thì trên cổ của hắn ta đã có thêm một thanh kiếm. Mặc dù thanh kiếm này đen kịt, nhìn chẳng có chỗ nào đặc biệt, thậm chí là còn chưa được khai phong, nhưng trên cổ của quỷ vương lại truyền lại cảm giác băng hàn thấu cốt. Cảm giác cáo tố cho hắn biết thanh trường kiếm này có thể dễ dàng cắt đứt đầu của mình.

“Phục tùng ta, ta có thể ban cho ngươi sức mạnh!….” Một thanh âm băng lãnh nhưng đầy dụ hoặc truyền lại.

“Quỷ vương bệ hạ!….” Chúng quỷ tướng rút binh khí ra lao về phía Phong Vân Vô Kị.

Ống tay áo Phong Vân Vô Kị lay động một cái, một cỗ chân khí bàng đại cuồn cuộn cuốn ra bên ngoài, chấn nhiếp lấy toàn bộ chúng quỷ ở trên không.

“Phục tùng ta, hoặc là chết!” Thanh âm lãnh khốc của Phong Vân Vô Kị lại vang vọng trong mộ huyệt.

“Chúng tôi phục tùng!”

Quỷ vương quỳ xuống đất theo thế ngũ thể đầu địa nói, trong lòng thầm nghĩ: “Đó là chuyện gì vậy, một khi bị Kình Thiên Ấn kích trúng thì chẳng khác gì như bị Thái sơn áp đỉnh, tại sao kẻ này lại chẳng hề bị thương tổn gì cả!”

Quỷ vương trước giờ vẫn chỉ ở vị diện vật chất này, nên đâu biết được sự thần thông của Thái Cổ cao thủ! Đừng nói là Thái sơn, mà có gấp mười lần Thái sơn đi chăng nữa cũng không thể sánh ngang với những ngọn núi cao ngàn trượng của Thái Cổ. Dựa vào tu vi đế cấp của Phong Vân Vô Kị thì chuyện bạt sơn hám nhạc là chuyện chẳng chút khó khăn, lẽ nào lại thụ thương dưới Kình Thiên Ấn!

Phong Vân Vô Kị quay sang lạnh lùng nhìn chúng quỷ: “Các ngươi có nguyện ý thần phục hay không?”

Chúng quỷ không ngớt gật đầu, trên mặt tràn ngập thần sắc sợ hãi.

Phong Vân Vô Kị phất hai ống tay áo, một cỗ kình phong lướt qua, chúng quỷ đang bị chấn nhiếp trên không đột nhiên rơi xuống dưới đất.

Phong Vân Vô Kị cũng không thèm quay nhìn lại, lãnh mạc đi về phía bảo tọa của quỷ vương, thân thể xoay lại rồi ngồi lên quỷ vương bảo tọa, hai tay đặt trên hai bậc phù văn hoàng kim trên bảo tọa.

“Chúng quỷ nghe lệnh, lập tức tra thám mọi tin tức có liên quan đến thái cực và thiên sứ! Trên trời, dưới đất đều phải điều tra hết cho ta!” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói.

Chúng quỷ tướng hạ ý thức nhìn sang quỷ vương, đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh, thân thể tức thì chấn động. Sau đó, kẻ nào kẻ nấy đều hóa thành âm phong tản ra khắp tứ phía.

“Đại nhân, nếu ngài muốn ngồi lên chức vị quỷ vương, tiểu nhân nguyện ý hiến dâng ngôi quỷ vương.” Ở phía dưới, quỷ vương vẫn cứ quỳ ở trên mặt đất, cung kính nói: “Chỉ hy vọng đại nhân có thể truyền cho tiểu nhân một chiêu nửa thức.”

Quỷ vương không phải là kẻ có lòng liêm sỉ như những người trong chính đạo, đánh không lại thì nhận thua là được, chuyện gì có lợi thì tự nhiên là phải làm, còn tôn nghiêm cái gì đó, phì, nếu như người chết rồi thì tôn nghiêm để lại làm gì.

“Ngươi yên tâm đi!” Phong Vân Vô Kị vô ý tán phát khí thế chẳng khác đại sơn, áp thẳng vào trong lòng quỷ vương. Chỉ sau mấy lần xuất thủ, Phong Vân Vô Kị đã lập ra hình tượng bất khả chiến bại trong lòng quỷ vương.

“Ta không chú ý đến bảo tọa của ngươi. Khi các ngươi đem tin tức về cho ta, tới lúc đó ta sẽ li khai, quỷ vương bảo tọa trả lại cho ngươi.” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói: “Đương nhiên, tiền đề là trong thời gian đó ngươi phải phục tùng ta.”

“Tiểu nhân không dám.” Quỷ vương sợ hãi đáp. Hắn vốn là một vị tướng quân chiến tử thời cổ đại, hiểu rất rõ đạo lí thắng làm vua thua làm giặc, mấy ngàn năm trở lại đây thì minh tranh ám đấu với các thế lực ở địa cầu, sớm đã được chà xát cẩn thận.

Phong Vân Vô Kị chầm chậm nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau ở trước ngực suy nghĩ, thân hình ẩn ước như dã dung hợp thành một thể với bóng tối trong cổ mộ, chẳng khác gì một vị đế hoàng ở thế giới bóng tối.

Quỷ vương ngay cả việc thở to cũng không dám, ngoan ngoãn khoanh tay đứng một bên. Trong Quỷ Vương mộ chỉ có những tiếng hô hấp như có như không của Phong Vân Vô Kị.

Thân người của Phong vân Vô Kị tuy ở trong mộ huyệt của quỷ vương, nhưng thần thức thì không ngừng quét ra khắp bên ngoài, bao trùm cả dãy Bắc Dân sơn, tình hình của mọi đại tiểu quỷ đi ra khỏi mộ huyệt đều nằm trong lòng bàn tay. Khi trở lại vị diện, Phong Vân Vô Kị đã hiểu rõ hơn rất nhiều, để cho thế lực sinh trưởng ở vị diện đó đi nghe ngóng tin tức thì nhiều lúc còn thuận tiện và tường tận hơn cả thần thức.

Thần thức quét qua, kết cấu của cả dãy Bắc Dân sơn đều thu nhập vào tầm mắt. Bắc Dân sơn cực kì to lớn, đỉnh núi cao tới mấy ngàn mét, phân ra làm mấy trăm tầng, mỗi tầng lại thuộc một thời đại khác nhau nhưng đều bị phủ bởi một lớp khô cốt sâu dày, mộ phần nhiều đến cả trăm vạn. Mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kị vừa mới phát ra, đám tiểu quỷ đông nghịt liền lao ra khỏi mộ huyệt, ồ ạt bay khỏi Bắc Dân sơn như thủy triều, sau đó biến mất.

Khắp tứ phía đều tĩnh mịch. Phong Vân Vô Kị dùng thuật nhất tâm đa dụng, vừa dùng thần thức tra thám vừa suy nghĩ về chúng quỷ ở Bắc Dân sơn. Theo lí thường mà nói thì sau khi con người chết đi, linh hồn của họ liền tiêu tán, không thể ngưng tụ lại ở trong thiên địa, càng đừng nói đến chuyện ngưng tụ lại hình phách rồi trọng sinh trở lại như quỷ vương. Có lẽ là do vị diện vật chất nguyên khí hiếm hoi, trọc khí quá nhiều, vì thế mà từ đạo sĩ Võ Đang ở trên đạo quan cho tới đám quỷ ở trong lòng đất đều có võ công không cao lắm. Phóng mắt nhìn cả Thái Cổ, bất kì một cao thủ nào ở Thái Cổ, khi đến vị diện này cũng đều có thể xưng là đệ nhất cao thủ, đại sát tứ phương. Uy hiếp duy nhất cũng chỉ có đám Ma tộc và thiên sứ di lưu từ Thiên Đường ở lại đây.

Khi thần thức của Phong Vân Vô Kị xuyên xuống dưới lòng đất mấy ngàn trượng, rồi dừng lại ở một cổ thi nằm trong một chiếc quan tài lớn thì y không khỏi giật nảy mình. Đôi mắt y đột nhiên mở ra, bùng phát ánh tinh quang dài cả tám xích khiến cho quỷ vương giật thót mình.

“Dưới mặt đất có mộ người là sao?”

“Mộ huyệt, dưới đất?” Quỷ vương ngạc nhiên nói: “Ý chỉ là những khô cốt được mai táng ở nơi này trước tiểu nhân?!”

“Xuống sâu hơn nữa! Sâu mấy ngàn trượng….” Phong Vân Vô Kị không vui nói.

Vẻ mặt quỷ vương mơ hồ: “Như thế này, tiểu nhân được mai táng ở đây độ tám ngàn năm trước, còn về xuống sâu hơn nữa thì không biết. Khi tiểu nhân tỉnh lại thì thấy ở phía dưới có mai táng khá nhiều thi thể cổ quái, chỉ cần lại gần thì toàn thân thi khí đều bị hút lấy, ngăn cản không được. Chỗ đó, sớm đã được tiểu nhân liệt vào hàng cấm địa rồi.”

Trong lòng Phong Vân Vô Kị chớp động, sát na sau đó đã biến mất trong thị tuyến của quỷ vương. Hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên. Trước mặt quỷ vương vài trượng từ hư không xuất hiện một đại động hình tròn không biết bao sâu, ở trong chỉ là một màu đen thui.

Quỷ vương mở miệng chép lưỡi đứng nhìn vào đại động không biết bao sâu đó hít mạnh một hơi: “Cái… cái này cũng quá là trực tiếp đó chứ! ….” Suy nghĩ một chốc, quỷ vương liền hóa thành một làn âm phong tiến vào trong động khẩu….

Vừa rồi, Phong Vân Vô Kị đã từ trên bảo tọa của quỷ vương trực tiếp đào ra một động huyệt rồi chui xuống dưới.

Phía dưới là một ngôi mộ rất lớn, nhìn qua thì không khỏi khiến Phong Vân Vô Kị nhớ tới những ngôi mộ của người dị biến ở thủy lao dưới mặt đất ở Ma Giới.

Lơ lửng từ trên không trung nhìn xuống dưới tầng tầng xương trắng, Phong Vân Vô Kị sải bước như lưu thủy hành vân, trực tiếp đi tới phía cổ thi mà cảm ứng phát hiện được.

Bùng!

Một đám khói xám lớn từ trong lớp thi hài sâu dày phun ra nuốt chửng lấy Phong Vân Vô Kị. Sau đó, từ trong đám thi hài dày đặc, một cánh tay cương ngạnh nhô lên, nắm lấy hai tay của Phong Vân Vô Kị. Đập vào mắt Phong Vân Vô Kị là một khuôn mặt thảm bạch.

A!

Một tiếng kinh hô truyền lại. Quỷ vương không ngờ vừa mới bước xuống dưới thì đã nhìn thấy ngôi mộ này.

Oanh oanh oanh!!!

Một loạt những tiếng nổ lớn vang lên. Từ trong tầng tầng thi hài xuất hiện vô số cương thi. Mỗi cương thi đều có khí thế lẫn sức mạnh hơn xa quỷ vương.

“Tiền bối, cứu tại hạ!” Một cương thi đưa hai tay chộp lấy thân thể quỷ vương. Âm khí trong nội thể quỷ vương bị điên cuồng hút ra ngoài khiến hắn nhất thời kinh hãi thất thanh. Lướt mắt nhìn ngang thấy khắp nơi đều có những cương thi loại này, kẻ nào kẻ nấy đều mái tóc phủ dài, thân thể đầy đủ chẳng khác gì lúc sống, chỉ là ít đi vài phần huyết sắc.

Cương thi nắm lấy tay của Phong Vân Vô Kị có tứ chi mập mạp và dẻo dai hơn so với nhiều cương thi khác, khí thế cũng cường hãn hơn so với những cương thi khác.



Xuy! Cương thi đó phun ra một hơi khói trắng về phía Phong Vân Vô Kị. Làn khói trắng đó khi còn cách Phong Vân Vô Kị hai xích thì tự động phân ra làm hai, hướng sang hai bên lướt đi.

Hai tay Phong Vân Vô Kị khẽ động. Một tiếng rắc vang lên, hai cánh tay của cương thi đó liền bị đứt đến tận vai.

“Muốn hút lấy tinh khí của ta? Dựa vào trình độ tu vi của ngươi thì còn kém xa lắm!” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, hai tay phất ra một cái, cương thi đó liền lẳng lặng bay mất.

Thân thể Phong Vân Vô Kị rung lên, khí kình như sông bể điên cuồng phát xuất, bao bọc cả mộ huyệt, tâm niệm chớp động thì sát na sau đó là những tiếng nổ vang dội truyền lại. Cương thi trong mộ huyệt toàn bộ đều hóa thành tro bụi tung bay khắp nơi.

Quỷ vương không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cơ hồ như không dám tin tưởng những cương thi cả vạn năm có thực lực siêu cường như thế mà Phong Vân Vô Kị búng tay một cái đã bị hóa thành tro. Đồng thời, hắn cũng thầm nhủ mình may mắn, bản thân thức thời vụ, biết tiến thoái, nếu không thì đó cũng chính là kết cục của mình.

Rắc rắc!!

Một loạt những tiếng xương cốt va đập vào nhau vang lên. Cương thi mới mất hai tay vừa nãy từ dưới mặt đất chui lên. Phong Vân Vô Kị hơi cau mày lại, đang định tiêu diệt hắn ta thì lại thấy cương thi đó đột nhiên hướng về phía mình quỳ xuống, sau đó lặng im bất động, thần thái rất cung kính.

Phong Vân Vô Kị nhìn chằm chằm vào hắn ta một chốc. Sau đó, Phong Vân Vô Kị nhận định là cương thi này tựa hồ như có một chút linh trí, cánh tay mà Phong Vân Vô Kị nâng lên vừa nãy cuối cùng cũng hạ xuống. Phất tay áo một cái, bao nhiêu khô cốt trên mặt đất liền bị cuốn bay mất, phía dưới lộ ra một phiến âm dương thái cực đồ do thiết cương đúc thành.

Quỷ vương ở sau lưng cũng hoảng nhiên đại ngộ. Nguyên lai những cương thi chính là những quái vật thủ hộ nơi này. Y liếc mắt nhìn sang Phong Vân Vô Kị thì thấy trên mặt Phong Vân Vô Kị lộ ra thần tình ngưng trọng và nghiêm túc.

Phong Vân Vô Kị đưa tay bắt hư trảo đối với đồ án thái cực do cương thiết đúc thành đó, bàn tay nhè nhẹ nâng lên. Một tiếng kim thiết ma sát truyền lại, âm dương mộc ngư được khắc trên nền cương thiết trên dưới chuyển động, một loạt thanh âm của cơ quan vang lên. Âm dương mộc ngư phân ra hai phía trái phải tạo ra một khe hở. Ở trong khe hở đó đó bốc lên màn khói trắng cuồn cuộn.

Đó là một cổ thi, hơn nữa là một cổ thi có niên đại rất lâu đời. Trên lồng ngực của y có một vết thương hình chữ thập xuyên qua, từ bên này có thể nhìn xuyên qua bên kia. Hơn nữa, trên cơ thể y cũng đầy dẫy những vết thương, những vết thương như bị bỏng. Lớp da của y nhăn nheo trông chẳng khác gì một lão đầu cả trăm tuổi. Y bào trên thân thể sớm đã bị hủ hóa. Thân người y dựa vào tường động ở phía dưới âm dương mộc ngư. Bên trên người là một thanh cổ kiếm, chuôi kiếm có khắc một đồ án thái cực.

Khô lâu này đã gầy tới mức chỉ còn da bọc xương. Đúng thế, chỉ còn một lớp da bọc trên một bộ xương khô.

Chỉ liếc sơ qua một lần thì Phong Vân Vô Kị đã có hiểu biết sơ bộ về cổ thi này: Chắc chắn là cao thủ Thái Cổ cùng thời kì với Thái Cực đạo nhân. Mấy ngàn vạn năm trôi qua mà vẫn bảo trì được bộ dạng như thế, cũng đã là không dễ dàng gì. Còn những cương thi kia thì chắc chắn là do y dùng bí pháp nào đó tạo ra, nhằm bảo hộ nhục thể của bản thân.

“Người này là ai? Tại sao lại có Thái Cực Kiếm? Sao lại bị thái cực đồ phong ấn và chôn vùi ở đáy Bắc Dân sơn? Chẳng lẽ, y là Thái Cực đạo nhân?” Trong lòng Phong Vân Vô Kị đầy nghi hoặc.

Ngay khi Phong Vân Vô Kị vừa mở quan tài thái cực này ra thì cổ thi đó đột nhiên mở mắt. Trong cặp mắt của y chỉ toàn một màu đen. Sau đó, hai tay của cổ thi đột nhiên chấn động, rồi vung trảo ra.

Oanh!

Một lượng lớn thiên địa nguyên khí khó mà hình dung từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ vào động huyệt phía dưới, rồi dung nhập vào trong thân thể của cổ thi đó. Thiên địa nguyên khí khi đi ngang qua thái cực quan thì hóa thành từng luồng bạch khí, rồi thông qua các huyệt đạo mà tiến nhập vào trong thân thể của cổ thi.

Trong ánh mắt sững sờ của quỷ vương, cổ thi này nhanh chóng trở nên đầy đặn, sát sau lưng xuất hiện một đồ án thái cực mông lung hư ảo.

Da thịt, lông tóc, kinh mạch, tất cả mọi thứ đều nhanh chóng sinh trưởng trong một thời gian ngắn. Trên đầu của cổ thi mọc lại một mái tóc đen dài. Lớp da đầy nếp nhăn cấp tốc được phủ bằng, trở nên phong nhuận, có thêm huyết sắc. Trong thời gian chớp mắt, một nam tử trung niên có thân hình uy nghiêm và khôi ngô đã xuất hiện ngay trước mắt quỷ vương.

“Các ngươi là ai?! Tại sao lại mở quách quan của ta trước hạn định?!” Gã nam tử đó đột nhiên mở mắt, khí thế cường đại như cuồng phong chấn quỷ vương bay ra xa mấy trăm trượng.

Phốc!

Quỷ Vương gào thảm một tiếng, há miệng phun ra một hơi hắc khí, thân làm quỷ nên đâu có máu mà phun ra, cái phun ra chỉ là tinh nguyên mà thôi. Chỉ một hơi tinh nguyên đó cũng đủ để hao phí ngàn năm đạo hạnh của quỷ vương, khiến cho quỷ vương vừa kinh vừa giận lại vừa đau lòng.

Chỉ có Phong Vân Vô Kị lẳng lặng bất động, mặc cho khí tức cuồng giang đảo hải của nam tử đó có ập đến như thế nào thì y vẫn lẳng lặng bất động chẳng khác gì chiếc cọc giữa sông vậy.

“Ngươi là ai?” Gã nam tử đó tức thì kinh hãi, thân trên ưỡn lên rồi nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị. Sau đó, y dừng mục quang trên thân thể của gã cương thi thủ lĩnh rồi quay đầu lại, thở dài một tiếng: “Trừ phi, trời muốn diệt ta, tổ sư, đệ tử vô lực, vô pháp cứu được người rồi!”

“Là duyên, là nghiệt, đều là do trời chú định!” Gã nam tử đó đột nhiên thở dài một tiếng, thân thể bùng phát vô số đạo bạch khí. Từng cỗ, từng cỗ thiên địa nguyên khí như thật chất từ trên khắp các huyệt đạo của y xạ xuất ra ngoài, kéo dài đến mấy chục trượng, khiến cho khói trắng trong mộ huyệt dày đặc không tan.

Lúc này, tướng mạo của gã nam tử mau chóng héo gầy, bộ mặt sụp xuống, đôi môi mở ra, một ngụm máu ứa từ trong miệng bay ra ngoài. Sau đó, gã ngã mạnh xuống. Chỉ trong chớp mắt thời gian, một trung niên nam tử đã chuyển lại thành một cổ thi.

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kị vẫn bình đạm, không thể hiện biểu tình gì. Đối với tình huống của gã nam tử đó, y đã biết được chút ít.

Người này không biết là tu tập loại bí pháp nào, dùng thuật đoạt lấy thiên địa nhật nguyệt tinh hoa, tụ liễm tinh khí, ý đồ nghịch thiên trọng sinh. Không liệu được, do bản thân mở quan tài ra sớm hơn dự định, thêm vào đó là thiên địa nguyên khí ở đây rất ít, thua xa sự hùng hậu ở Thái Cổ. Mới nhìn thì thấy gã nam tử này đã hấp thu một lượng lớn thiên địa nguyên khí trong một thời gian ngắn, nhưng sự thật, lượng thiên địa nguyên khí đó còn lâu mới đủ, nên loại bí pháp nghịch thiên đó sắp thành công lại thất bại.

“Gặp được ta, là sự bất hạnh của ngươi, cũng là sự may mắn của ngươi.” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói. Ống tay áo phất ra, hữu chưởng từ trong ống tay áo vung lên, tiếp đó thì thấy thân thể của gã nam tử sắp bị công pháp phản phệ mà chết đột nhiên chấn động. Quá trình nghịch phản lập tức đình chỉ.

Phong Vân Vô Kị xòe bàn tay trái ra, ba tầng Hấp Tinh Đại Pháp đã xuất thủ. Thiên địa nguyên khí từ thân thể của gã nam tử kia chưa kịp tản đi đã bị Hấp Tinh Đại Pháp của Phong Vân Vô Kị hút sạch. Trong cổ động tràn đầy tiếng gió, cương khí cường liệt lại một lần nữa chấn quỷ vương bay đâm sầm vào bức tường.

Tiếng gió đột nhiên tiêu tán. Trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị xuất hiện nhiều viên cầu uân nhân bạch khí. Phong Vân Vô Kị tâm ý chớp động, thân thể của gã nam tử liền từ trong quách quan bay lên. Ngón tay búng ra một cái, đám viên cầu do thiên địa nguyên khí hóa thành liền bay vào miệng gã nam tử. Sau đó, Phong Vân Vô Kị khom người lại, phun ra một hơi chân khí trong suốt. Đạo chân khí đó tiến vào trong thân thể của y qua khắp các lỗ chân lông.

A!

Gã nam tử đột nhiên há miệng hét lên một tiếng. Thân thể khô héo mau chóng trở nên đầy đặn. Hàng loạt những thanh âm huyết nhục sinh trưởng từ trong thân thể y vang ra.

Gã nam tử mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt y là Phong Vân Vô Kị khiến cho y không khỏi lộ ra thần sắc giật mình.

“Hoan nghênh ngươi trở về?” Phong Vân Vô Kị đưa ra một cánh tay: “Hy vọng chúng ta có thể cùng giúp nhau đạt thành nguyện vọng.”

Gã nam tử đó do dự một chốc rồi cũng đưa tay ra, bất quá vẫn lên tiếng hỏi: “Nguyện vọng gì?”

“Cứu thoát Thái Cực đạo nhân.” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói.

Cánh tay đang đưa ra của gã nam tử đó đột nhiên rút về, thân hình búng bay về phía sau, trên mặt lộ xuất thần sắc giới bị: ”Ngươi là ai? Ngươi làm sao biết được danh húy của tổ sư? Chẳng lẽ ngươi cũng là đồ đệ của tổ sư? Không, không có khả năng, trước giờ ta chưa hề nhìn thấy ngươi.”

Phong Vân Vô Kị mỉm cười, tùy ý đưa ra hai ngón tay chỉ về thanh trường kiếm đang ở cách thân thể của gã nam tử đó mấy xích. Thanh trường kiếm đó dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.

Nam tử đó đại kinh, đột nhiên đưa ra hai ngón tay tựa kiếm chỉ thẳng về phía Thái Cực Kiếm, miệng quát lên: “Mau!”

Thanh Thái Cực Kiếm đó tức thì run lên, tựa như muốn thoát khỏi sự khống chế của Phong Vân Vô Kị.

Di? Phong Vân Vô Kị hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Thái Cực Kiếm Pháp quả nhiên là có chỗ độc đáo, không ngờ lại có thể kháng cự lại công năng ngự kiếm của một kiếm đế, chỉ là còn hơi kém một chút.”

Hai ngón tay vốn đang đưa ra đột nhiên rút lại, ống tay áo mang theo một đạo kình phong phất ra, hai tay thì chắp lại ở sau lưng, toàn thân y bào phất phơ. Chỉ trong sát na, gã nam tử đó đột nhiên phát giác hình tượng của người ở trước mặt đột nhiên đại biến. Trong chớp mắt, người đó đột nhiên hóa thành một thanh đế kiếm, đế giả uy nghiêm vô biên. Thanh Thái Cực Kiếm vừa mới khựng lại liền lập tức bay thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, xoay một vòng trong không trung rồi cắm thẳng xuống đất ngay dưới chân Phong Vân Vô Kị ….

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Gã nam tử đó giận dữ quát lên.

“Ta vừa mới cứu ngươi một mạng, chẳng lẽ ngươi lại đối xử với ta như thế sao?” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, ống tay áo phất ra, tay phải liền hút lấy thanh Thái Cực Kiếm, nhẹ nhàng búng lên một cái, thanh cổ kiếm liền phát xuất ra một tiếng reo mừng rỡ.

“Ngươi không nói thì ta cũng biết, ngươi theo học Thái Cực đạo nhân, phải không? Chẳng lẽ ông ta trước giờ chưa từng nói ra là ông ta đến từ nơi nào hay sao?”

Sắc mặt của nam tử này đại biến, đưa tay chỉ lên trời mà nói: “Chẳng lẽ, ngươi cũng giống như tổ sư, là từ… trên trời xuống…?”

Phong Vân Vô Kị gật đầu, ngón trỏ và ngón giữa búng ra một cái. Thái Cực cổ kiếm liền hóa thành một đạo lưu quang lao về phía gã nam tử đó, khi cự li còn độ mấy xích thì dừng lại, lẳng lặng bất động.

Trên mặt của gã nam tử lộ ra vẻ kinh hãi, tay phải đưa ra tiếp lấy cổ kiếm, sau đó nói: “Ta tin tưởng ngươi cũng từ trên trời hạ xuống giống như tổ sư, hy vọng ngươi có thể cứu được tổ sư….”

Gã nam tử đó vừa nói xong thì trên mặt lộ xuất thần sắc ảm đạm.

“Đương nhiên là vậy. Lần này ta đến đây cũng chính là vì giải cứu Thái Cực đạo nhân.” Phong Vân Vô Kị nói: “Nhưng, chuyện Thái Cực đạo nhân đến đây đã là chuyện của cả ngàn vạn năm trước. Rốt cuộc là ông ấy bị Thiên Đường giam giữ ở nơi nào, ta lại chẳng hề biết được tí gì. Ngươi có biết được chỗ giam giữ ông hay không?”

Trên mặt gã nam tử lộ vẻ kinh hỉ, nhưng sau đó lại chuyển sang vẻ thương tang: “Đã trải qua ngàn vạn năm rồi sao? Chuyện ngày xưa vẫn chẳng khác gì như mới xảy ra ở trước mắt. Cuộc chiến đấu không ngừng với Thiên Đường chẳng khác gì như mới xảy ra ngày hôm qua. Không ngờ rằng đã trải qua cả ngàn vạn năm. Ài, ta tuy có lòng muốn cứu tổ sư nhưng chỉ sợ dựa vào năng lực của ta thì vẫn chưa đủ! Thiên Đường có thực lực quá mạnh….”

“Cái này thì ngươi không cần phải lo. Theo như lời của Thánh Điện, thực lực của Thiên Đường ở cái vị diện vật chất này đã được giảm đi đáng kể. Đối với thiên sứ ở trên Thiên Đường thì ta cũng có duyên gặp mặt một lần, nếu như ở đây chỉ là thiên sứ bình thường thì ta hoàn toàn có thể kích sát toàn bộ.”

Không ngờ gã nam tử đó lại lắc đầu: “Ngươi sai rồi, nếu như chỉ là thiên sứ bình thường thì không cần đến ngươi, bản thân ta cũng có thể dễ dàng kích sát cả một đám… Nhưng, tử vong đối với thiên sứ chẳng có ý nghĩa gì. Thiên sứ không bị tử vong một cách chân chính theo đúng nghĩa. Hơn nữa, thiên sứ ở nơi giam giữ tổ sư cũng không phải là thiên sứ bình thường!”

Phong Vân Vô Kị biến sắc: “Còn có thiên sứ cấp cao canh giữ ở nơi này?!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook