Phi Thăng Chi Hậu

Chương 47: Đào xuất sanh thiên

Hoàng Phủ Kỳ

07/04/2013



Lại nói dưới sự sơ ý của Mai Lâm, linh hồn chịu sự tấn công của thần thức Phong Vân Vô Kị , linh hồn bị trọng thương, liền hôn mê, Phong Vân Vô Kị một khi thoát thân, nhanh chóng hoả tốc bay lên phía trên, nơi đi qua, đất đá từng mảnh vỡ nát, bằng tốc độ gấp đôi lúc bắt đầu, mở ra một thông đạo.

Sau lưng đám ma tộc giận đến oa oa kêu lớn, trên đường kêu gào, khổ nỗi tốc độ vốn không thể so sánh được với người tập qua kiếm đạo như Phong Vân Vô Kị , mắt thấy khoảng cách càng lúc càng xa, hốt nhiên, Phong Vân Vô Kị đang bạo lực phá đá mở đường ở phía trước dừng hẳn lại. Đám ma tộc tuy không biết tại sao, nhưng trong lòng sung sướng, không quan tâm nhiều chuyện như vậy, nhanh như chớp, trường kích trong tay đã rời tay mà đi, mang theo tiếng sét ì ầm hướng đến Phong Vân Vô Kị phía trước .

Vào lúc này, Phong Vân Vô Kị mặt hướng về đám ma tộc, trên mặt lộ ra một nụ cười tà ác kì lạ, sau đó đột nhiên thu tay, một quyền nặng nề đánh ra, kình khí mạnh mẽ đập mạnh vào đất đá phía trên. Đá vụn tung bay,từng khối từ bên người Phong Vân Vô Kị bay ra, trước người y, một hang động khổng lồ đã được đả thông,liền sau đó là nước biển âm lạnh từ nơi hang động tràn xuống điên cuồng.

"Nhanh tránh, hắn đã đánh mở ra lỗ hổng thông với biển Minh Ngục!" Một tên ma tộc kinh khủng nói, hình ảnh nhìn thấy cuối cùng là tên con người ti tiện cùng với nụ cười tà ác, từ từ chìm vào trong bóng tối sâu thẳm mà băng lạnh kia, hình ảnh ấy, đám ma tộc cả đời khó quên.

Thuỷ lao nơi lòng đất vang lên một loạt tiếng ngâm xướng lên bổng xuống trầm, sau đó lỗ hổng bị đánh ra nhanh chóng gắn kết lại. Không còn nhìn thấy dấu vết từng bị phá ra.

Biển Minh Ngục này, sâu không biết bao nhiêu nghìn bao nhiêu vạn vạn ngàn thước, nơi đáy biển sâu, sức ép cực lớn, đủ để sánh ngang một đòn toàn lực của cao thủ có một nghìn vạn năm công lực. Ở nơi ngay một tia ánh sáng cũng khó thấy này, đến nơi nào trong vực thẳm dưới đáy biển sâu cũng một vùng tối đen. Phong Vân Vô Kị vận công lực toàn thân, ngay kiếm nguyên phong ấn chứa trong cơ thể cũng phóng ra, khốn khổ đề kháng áp lực dưới đáy biển. Nước biển cực lạnh, mang theo một cảm giác như chạm vào kim loại.

May mắn, ở trong nơi đáy biển Minh Ngục này, lực bài xích của thế giới giảm đi không ít, kiếm nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kị có thể phát huy gần tám thành uy lực, mới chống đỡ được áp lực của nước ở nơi đáy biển sâu. Dưới ý thức, thần thức Phong Vân Vô Kị từ cơ thể phóng ra, từng vòng toả ra, vừa quét qua, không thể không doạ y sợ phát khiếp. Trong diện tích ngàn dặm, chỗ nào cũng dày đặc sinh vật thể hình to lớn, khí tức chúng lộ ra, yếu nhất cũng ngang với cao thủ loài người đã khổ tu ngàn vạn năm, càng thêm kinh hãi là, ý thức của Phong Vân Vô Kị lướt qua một số kẻ, còn chưa kịp nhận tin tức phản hồi, liền đã bị cái thứ không biết tên ấy nuốt chửng, tin tức truyền lại, chỉ là một mảnh trắng toát.

Trong biển sâu, không khí phi thường khó chịu, lồng ngực bị ép bẹp, bất đắc dĩ, Phong Vân Vô Kị không thể không vận Quy Tức đại pháp mà trước khi phi thăng có được, ý thức càng lúc càng mơ hồ, một sát na cuối cùng, Phong Vân Vô Kị mơ mơ màng màng cảm giác thấy một bóng đen khổng lồ từ trên đỉnh đầu lướt qua, còn lại y không biết gì nữa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, trong cảm thụ, như đã qua vàn ngàn vài vạn năm, trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, tiềm thức của Phong Vân Vô Kị vẫn không ngừng tăng tốc hoàn thành nội công khẩu quyết sơ hình của 'Hấp Tinh Đại Pháp'.

Hoảng hốt, lần tỉnh lại đầu tiên, Phong Vân Vô Kị phát hiện mình đã thân ở một nơi mềm mại, dưới chân mềm mềm, không khí đầy ẩm ướt, mang theo một mùi vị thoang thoảng.



"Đây là nơi nào? Ta không phải ở trong đáy biển sao? Sao lại ở đây?" Phong Vân Vô Kị lảo đảo đứng dậy, toàn thân cảm giác dinh dính, như có gì đó rất dẻo dính trên người, bốn phía tối đen, là tối đến hoàn toàn cái gì cũng không thấy nổi, bằng vào thị lực của một vũ giả mà nói, đó gần như không thể. Nhưng nó lại đã phát sinh.

Dưới chân rung dữ dội, là do thứ mềm nhuyễn không biết là gì,hết cách, Phong Vân Vô Kị chỉ có thể bay lên, nơi đây hoàn toàn không biết là nơi nào. Trong bóng tối, Phong Vân Vô Kị dò dẫm tiến tới, là kiểu dò dẫm không có tính phương hướng.

Trên đường không biết đã đi bao lâu, trừ bóng tối lại là bóng tối, cuối cùng, Phong Vân Vô Kị luôn theo đường thẳng đến trước một bước tường chắn trước mặt, một bức tường thịt .

"Trời, chỗ này không phải là trong cơ thể một con quái thú đáy biển nào đó chứ." Phong Vân Vô Kị nhất thời trong lòng lạnh ngắt, nhưng nơi chạm vào, một khối lạnh băng, Phong Vân Vô Kị cũng không đoán nổi con quái vật này đã chết chưa, hay là bản thân nó là động vật máu lạnh, không có máu nóng mà nói.

Đối với nơi này đã có suy đoán, Phong Vân Vô Kị ngón tay như kiếm, đào trên tường thịt, từng mảng thịt rơi xuống, cuối cùng, bức tường thịt vẫn không có động tĩnh, điều ấy làm Phong Vân Vô Kị bắt đầu hoài nghi, phải chăng mình đã đoán sai.

Ngay cả có nội lực duy trì, đào khối thịt rất có tính đàn hồi này rất mất thời gian, trên tường thịt làm một cái hang, Phong Vân Vô Kị một bên tiến tới trước, một bên đào hang, cuối cùng không biết chân bước mấy trăm dặm, trước mặt không tìm thấy đường nữa, chắn ở trước mặt, là một khối vật thể, dù Phong Vân Vô Kị làm thế nào, vật này không có chút động tĩnh, không chỉ như vậy, thậm chí còn có dư kình phản kích.

Chán nản, Phong Vân Vô Kị chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, một bên suy nghĩ đối sách, một bên nghỉ ngơi. Trong lúc vô ý, đưa một miếng thịt đã đào ra cho vào trong miệng, lại phát hiện loại thịt này thật là ngon lành, vừa miệng, hơn nữa sau khi nuốt vào, như có một luồng sức mạnh kì dị tràn vào cơ thể làm chân nguyên trong cơ thể càng thêm kết tinh, tinh luyện.

Thu hoạch ngoài ý muốn này làm Phong Vân Vô Kị không thể không vui mừng, không còn lo lắng nữa, ở lại nơi ấy ngồi, một lòng luyện hoá chân khí trong cơ thể,cùng lúc diễn hoá 'Hấp Tinh Đại Pháp' kia, theo dõi tử tế khả năng phát triển cùng sơ hở. Đó là một hoạt động rất tốn trí óc, thâm chí so với trước đó, diễn hoá hơn ba chục vạn phần công quyết kia càng tốn tâm thần hơn. Gián tiếp, cho kẻ đã nhập vào cảnh giới tích cốc như Phong Vân Vô Kị ,khẩu vị được thoả mãn, khối thịt lớn như ngọn núi nhỏ xung quanh không ngờ toàn bộ bị y nuốt sạch vào bụng, chân khí trong cơ thể càng thêm tinh luyện không ít. Kiếm nguyên phong ấn vào, càng có hình tượng như sắp bước vào cảnh giới kiếm hoàng.

Ọc Ọc!

Xèo! Một loạt âm thanh cổ quái từ bên người truyền lại, theo tiếng nước rơi trên mặt thép tong tong, một luồng gió từ bên trái thổi lại, Phong Vân Vô Kị vô ý nhìn, lại thấy vật thể đã lâu không rõ là gì, chui vào bên trong một cái động lớn, ngoài động trở lên rộng rãi, ẩn ước có ánh bảo vật truyền lại, cùng lúc, một chất lỏng màu xanh mang theo mùi hôi từ ngoài động tràn vào, nơi đi qua, tiếp xèo xèo không ngớt, không có khói bốc lên.

"Chất lỏng này có độc!" Phong Vân Vô Kị kinh hãi, vội vàng bay lên không trung, chất lỏng màu xanh nhanh chóng tràn vào lướt sát qua gót chân y, làm y toàn thân toát mồ hôi lạnh.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook