Chương 509: Đệ tử thứ hai của Phong Vân Vô Kỵ
Hoàng Phủ Kỳ
02/05/2013
Đệ Nhất phân thần trong lòng cực kỳ kinh hãi, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã nhận ra, cường giả không biết ở nơi nào kia là đang dùng đại thần thông từ khoảng cách xa xôi điều khiển không gian quy tắc quanh người mình, không ngừng dịch chuyển mình về hướng của y.
Không gian quy tắc cũng không phải thứ gì ghê gớm, chỉ là quy tắc bình thường, gần như tất cả cao thủ Thần cấp đều nắm được một chút, Đệ Nhất phân thần thì càng không phải nói. Thế nhưng năng lực khống chế không gian quy tắc mà đối phương triển hiện ra lại làm người ta phải kinh hãi.
Dù Đệ Nhất phân thần dùng hết sức thử khống chế, thay đổi không gian quy tắc quanh người, nhưng sự phản kháng này lại hoàn toàn vô ích. Với loại quy tắc vô cùng phổ biến này, lực khống chế của đối phương lại cường đại như thần linh. Thế giới trong mắt không ngừng biến ảo, tầng tầng không gian biến thành những hình ảnh sáng tối lui nhanh về phía sau.
Chỉ sau chốc lát, Đệ Nhất phân thần đã dứt khoát từ bỏ phản kháng, trong cơ thể tâm quyết của Hấp Tinh đại pháp lưu chuyển không ngừng, một khi gặp phải tình huống bất ngờ sẽ có thể lập tức ra tay.
Khi dao động không gian dừng lại, Đệ Nhất phân thần đã xuất hiện ở bên trong tòa thành cổ xưa đầy bụi bặm, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc đầu trắng xám lớn bằng cái đấu, chính là Đế Thích Thiên.
Nhưng rất nhanh tâm thần của hắn lại bị một thứ lạ lùng khác thu hút. Trong xa xăm, một loại kêu gọi đến từ linh hồn vang lên trong đầu Đệ Nhất phân thần, sát lục ma nguyên trong cơ thể do Sát Lục ma quyết luyện thành lại rục rịch như muốn phá tan thân thể bay ra. Dường như trong xa xăm có thứ gì đó đang gọi nó về.
Sắc mặt Đệ Nhất phân thần trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi. Theo cảm giác tương ứng kia, ánh mắt của hắn xuyên qua lối đi hình tròn trên đỉnh tòa thành, nhìn thấy một cái lồng đen to lớn được cột chặt bằng xích sắt.
- Đó là thứ gì?
Thần sắc của Đệ Nhất phân rất khó coi, giọng nói hơi khàn khàn.
Đế Thích Thiên đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, rũ xuống bụi bặm trên đầu, mí mắt rời rạc từ từ mở ra, như đang nghĩ ngợi gì đó quan sát Đệ Nhất phân thần.
- Hừ!
Đệ Nhất phân thần tức giận hừ một tiếng, liền khoanh chân ngồi xuống, hai tay hướng vào nhau, giữa hai tay xuất hiện một đoàn ma nguyên hình vòng xoáy không ngừng lưu chuyển, cố gắng ổn định ma nguyên trong cơ thể.
“Khẩu quyết này ngươi hãy nhớ kỹ, ngày sau sẽ có lợi cho ngươi rất nhiều.” - Giọng nói quen thuộc kia vang lên trong đầu Đệ Nhất phân thần, rất nhanh một dấu ấn tinh thần cường đại in vào trong đầu hắn.
“Nếu hắn muốn động thủ thì đã sớm ra tay rồi. Ta vốn là ma, cho dù tẩu hỏa nhập ma thì vẫn là ma, không sao cả.” – Nghĩ như vậy, Đệ Nhất phân thần lập tức dựa theo công quyết kia vận chuyển ma nguyên trong cơ thể một vòng, rất nhanh loại cảm giác như công lực muốn thoát khỏi thân thể liền yếu đi không ít.
- Nơi này là… Ma vực?
Ánh mắt dừng lại trên chiếc đầu to lớn phun ra sương đỏ kia, rất nhanh một chuỗi ký ức đến từ Đệ Tam phân thần bỗng hiện lên trong đầu.
- Ồ?
Đế Thích Thiên hơi ngạc nhiên:
- Ngươi lại nhận ra nơi này sao?
Khi đã xác định được nơi này là Ma vực, Đệ Nhất phân thần lại càng an tâm hơn. Nhìn khắp Thái Cổ, đám đại ma đầu gì đó gần như đều đã đi theo Xi Vưu, còn lại một số cao thủ lánh đời thì ít nhất cũng sẽ chẳng có ý đồ xấu gì. Nhưng khiến cho hắn nghi hoặc lại là vì sao nơi này ẩn nấp một tên cao thủ đỉnh cấp như vậy, nhưng lại không hề có bất kỳ truyền thuyết miêu tả về y.
- Ngươi có quan hệ gì với tên Xi Vưu kia?
Trong đầu hơi ngẫm nghĩ, Đệ Nhất phân thần vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Da mặt đầy nếp nhăn của Đế Thích Thiên khẽ giật giật, làm rơi xuống một chút bụi bặm, quan sát Đệ Nhất phân thần với ánh mắt như lần đầu tiên nhận biết người trước mắt này.
- Ta là sư tôn của hắn, Đế Thích Thiên.
Cậu trả lời đơn giản mà bá đạo, như một tiếng sấm nổ tung trong đầu Đệ Nhất phân thần, khiến cho hắn ngẩn cả người.
- Sư tôn của… Xi Vưu…
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đệ Nhất phân thần. Xi Vưu cuồng vọng không ai sánh nổi, bá khí ngất trời lại còn có một sư tôn?
Đệ Nhất phân thần tự đánh giá, với thực lực hiện giờ của mình muốn đánh bại Xi Vưu thì vẫn còn có chút khó khăn, còn về phần sư tôn của Xi Vưu trước mặt này… Xi Vưu đã cường hoành bá đạo như vậy, sư tôn của hắn nào có thể kém được.
Đệ Nhất phân thần nhất thời trầm mặc, cẩn thận quan sát lão nhân quái dị tự xưng là sư tôn của Xi Vưu này, từ chiếc đầu trắng xám lớn bằng cái đấu kia cho đến mắt cá chân đến bị dây xích cột chặt, cuối cùng dừng lại trên chữ “vạn” to lớn màu đen từ dưới người Đế Thích Thiên kéo dài về bốn phía.
- A!
Đệ Nhất phân thần kinh hô một tiếng. Ký hiệu kia rõ ràng chính là phù văn đặc biệt lúc hắn thành tựu Sát Lục Chi Chủ.
- Phát hiện rồi à?… Có thể luyện thành công pháp có cùng nguồn gốc với hắn, đồng thời có thể đặt chân đến nơi này, ngươi vẫn là người đầu tiên.
Trong lúc Đệ Nhất phân thần quan sát Đế Thích Thiên, Đế Thích Thiên cũng đang quan sát tên “ma” có quan hệ chặt chẽ với Chủ Thần thứ mười bốn này.
Bóng ma do Xi Vưu huyễn hóa ra có khí tức của Sát Lục ma quyết. Tại Ma vực lại ẩn giấu một tòa thành như vậy, trong thành có một nhân vật đỉnh cao công lực không dưới Chí Tôn, mà tại Thái Cổ lại không có danh tiếng gì. Hoa văn dưới đất tòa thành rõ ràng giống hệt như dấu ấn khi mình thành tựu Sát Lục Chi Chủ… một chuỗi tin tức phức tạp và kỳ quái nhanh chóng hiện lên trong đầu Đệ Nhất phân thần, cuối cùng hợp thành một câu nói:
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
Đế Thích Thiên chớp chớp đôi mắt đầy nếp nhăn, nói:
- Muốn biết tại sao, trước tiên cứ mở cái hộp đen mà Xi Vưu đưa cho ngươi ra, đáp án đang ở trong đó.
Đệ Nhất phân thần cũng không do dự, lập tức dùng phương thức nhanh nhất mà đơn giản nhất mở hộp gỗ ra. Tay phải của hắn vỗ một cái, chiếc hộp gỗ bình thường kia liền nát bấy, bên dưới đáy hộp là Xi Vưu chiến giáp hai màu đen đỏ lẳng lặng nằm ở đó.
- A!
Từ khi được Xi Vưu tặng cái hộp gỗ này, đến khi Đế Thích Thiên dùng không gian quy tắc đưa hắn tới đây chỉ trong phút chốc, cho nên Đệ Nhất phân thần cũng không có thời gian mở cái hộp này ra xem.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” - Liếc thấy bộ giáp vai nằm mơ cũng muốn có này, Đệ Nhất phân thần không mừng mà lại kinh ngạc. Với lập trường của Xi Vưu, tuyệt đối không có lý do gì để tặng chí bảo này cho mình, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trong cặp mắt vẩn đục của Đế Thích Thiên chợt lóe lên ánh sáng khác thường, trong nháy mắt hóa thành một phiến đen kịt trống rỗng, giống như con ngươi đã bị móc ra. Khí tức sinh mạng toàn thân cũng như thủy triều nhanh chóng rút khỏi cơ thể.
Một loại cảm giác quái dị như bị dòm ngó dâng lên trong lòng, Đệ Nhất phân thần quát lạnh một tiếng:
- Lão già, ngươi đang làm gì vậy?
Bàn tay của hắn lật một cái, ma khí nồng nặc liền phun ra, hóa thành một vòng xoáy nhỏ, giống như chỉ cần Đế Thích Thiên còn tiếp tục sẽ lập tức ra tay, mặc dù chưa chắc đã thắng được đối phương.
Đế Thích Thiên khẽ rung hai vai, sinh khí lại hiện lên trong cơ thể.
- Rất tốt, rất tốt…
Trên khuôn mặt già nua của Đế Thích Thiên bỗng hiện lên nụ cười:
- Tất cả đều do trời định, đúng là quá trùng hợp. Ừm, ngươi không cần lo lắng, ta cũng không có ác ý gì với ngươi. Nếu như ngươi muốn biết, chỉ cần không có việc gì gấp gáp, ta cũng có thể đem tất cả mọi chuyện lần lượt nói cho ngươi biết.
- Mập mờ như vậy đã đủ chưa? Có chuyện gì thì nói đi!
Đệ Nhất phân thần không vui nói. Mặc dù nghi vấn trong lòng không ít, nhưng hành động của Đế Thích Thiên lại khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Sự thật mà Xi Vưu đã biết một lần nữa từ miệng Đế Thích Thiên lần lượt nói ra.
- Không thể nào!
Nghe được bí mật đã ẩn giấu không biết bao nhiêu năm ở nơi này, phản ứng đầu tiên của Đệ Nhất phân thần chính là không thể tin được:
- Xi Vưu chiến giáp không thể nào là giáp vai của Chủ Thần thứ mười bốn, không thể nào cùng là một thể với Sát Lục chiến giáp. Bản tọa tuyệt đối hiểu rõ giáp Sát Lục chiến giáp hơn ngươi. Sát Lục chiến giáp vốn có đầy đủ mũ giáp và giáp vai, hai bộ chiến giáp này không thể nào là cùng một thể.
Đế Thích Thiên thở dài một tiếng:
- Ta chưa từng thấy qua Sát Lục chiến giáp, nhưng nếu như Sát Lục ma quyết của ngươi là học được từ khí hồn của Sát Lục chiến giáp, vậy thì bộ chiến giáp đó nhất định là cùng một thể với giáp vai này, cùng thuộc về chiến giáp của Chủ Thần thứ mười bốn.
Dừng một chút, Đế Thích Thiên nói tiếp:
- Thân là Chủ Thần, sự cường đại của linh hồn nó nhân loại chúng ta không thể nào tưởng tượng được. Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù đã bị phong ấn, nhưng bộ phận ẩn nấp tại Ma Giới kia cũng không phải là linh hồn hoàn chỉnh. Nhiều năm qua như vậy, tàn hồn của nó vẫn luôn đi lại bên ngoài, muốn lần nữa hợp nhất thân thể. Tại hải dương hỗn độn, linh hồn ẩn thân bên trong Thời Gian chi kiếm hẳn là một mảnh vỡ linh hồn của Chủ Thần thứ mười bốn.
- Lão già, chuyện ta nguyên thần phân ba làm sao ngươi biết được?
Đệ Nhất phân thần đột nhiên nghiêm nghị hỏi.
Đế Thích Thiên mỉm cười:
- Chỉ cần biết rằng ta biết là được, về phần làm thế nào để biết thì không quan trọng.
Trong đầu lướt qua hình ảnh cặp mắt Đế Thích Thiên đột ngột biến mất, trong mắt trở nên đen kịt trống rỗng, Đệ Nhất phân thần trong lòng khẽ động. Đế Thích Thiên này có lẽ là tu luyện năng lực tà dị giống như “Phá Vọng ngân mâu” của Bổn Tôn, có thể nhìn thấu bí mật của người khác.
- Ngươi không cần lo lắng! Trước khi rời khỏi nơi này, ta sẽ dạy cho ngươi một công pháp đặc biệt. Sau này dù có gặp cường giả như ta, cũng đừng mơ tưởng dễ dàng do thám được bí mật từ trong đầu ngươi.
Đế Thích Thiên mỉm cười nói, trong nụ cười dường như ẩn chứa một ý định không muốn người khác biết.
- Ai! Bản tọa cũng lười tranh cãi với ngươi.
Đệ Nhất phân thần đột nhiên đứng dậy, hai cánh tay duỗi ra một chút, cúi đầu nhìn xuống Đế Thích Thiên, nói ra những lời khiến Đế Thích Thiên cực kỳ bất ngờ:
- Bí mật gì bản tọa cũng chẳng muốn biết, nghi vấn gì ta cũng không cần ngươi giải đáp, nếu có lợi ích gì thì cứ nhanh chóng đưa cho ta là được, nếu không có thì ta đi.
Đệ Nhất phân thần nói rất rõ ràng, lão tử chính là chỉ cần lợi ích, không có lợi ích thì ta đi, còn nếu ngươi không chịu thì chúng ta cứ đánh một trận là được.
Sau một lúc trầm mặc, Đế Thích Thiên ngẩng đầu lên:
- Được rồi. “Ma” quả nhiên là làm việc dứt khoát. Ở chỗ ta có một số công pháp và tâm đắc, sau khi ngươi học xong hãy lập tức cuốn xéo khỏi nơi này cho ta!
Đệ Nhất phân thần trong lòng thầm đắc ý. Hắn đã sớm có dự định, lúc Xi Vưu và Đệ Tam phân thần giao chiến nhất định phải ở một bên quan sát. Lão nhân này thực lực quá mạnh, lời nói cũng không cách nào phân biệt được thật giả. Nắm đấm đi trước lời nói, đối mặt với Đế Thích Thiên, Đệ Nhất phân thần có cảm giác như đối mặt với một đầm sâu không đáy, luôn bị người khác nắm mũi dẫn đi. Hắn vốn không thích tình huống này.
“Bùng!”
Đế Thích Thiên vung tay lên, một đoàn kình khí liền cuốn lấy bụi bặm bên trong tòa thành, hóa thành một cơn lốc thổi ra bên ngoài. Trên vách tường hai bên bị bụi bặm che phủ lập tức hiện lên từng hàng chữ viết thật nhỏ.
- Xem hết những chữ viết trên vách tường này cho ta! Xem không xong, học không được thì đừng mơ rời khỏi nơi này.
Nói xong Đế Thích Thiên liền dứt khoát nhắm hai mắt lại. Bên trong tòa thành đột nhiên tối sầm, trong nháy mắt cảnh tượng đã thay đổi.
- Tiểu tử, đừng nên giở trò! Lối ra ở ngay trên người ta. Với chút năng lực khống chế không gian đó của ngươi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi không gian của ta.
Đệ Nhất phân thần trợn mắt há mồm:
- Ngươi dùng phương thức cũ xưa này để truyền công cho ta à?
Đế Thích Thiên cười lớn:
- Không tôn trọng tiền bối thì sẽ có kết quả như vậy.
“Trận chiến này quan hệ đến số mạng đồ nhi Xi Vưu của ta sau này trở về tộc. Tính tình của hắn vốn cao ngạo, nếu để cho tâm ma này mất đi, nhất định là sẽ không phục, ngày sau sợ rằng sẽ còn gây nên một chút mưa gió, tương lai cũng sẽ sinh ra ý đồ tranh đấu.” - Đế Thích Thiên ngoài miệng mặc dù cười cợt, nhưng ý nghĩ trong lòng thì Đệ Nhất phân thần lại không thể nào biết được.
Từ sau khi Xi Vưu lấy lại một nửa công lực kia, đặt chân tại phương bắc, cả Thái Cổ đều trở nên hoang mang. Mặc dù Xi Vưu vẫn không hề có động tĩnh gì, nhưng không ai nghĩ rằng y sẽ vĩnh viễn dừng chân tại phương bắc, không xen vào phân tranh thế lực của Thái Cổ.
Trong thời gian mấy tháng, có rất nhiều cao thủ đi đến Ma Đô ở phương bắc khiêu chiến Xi Vưu, nhưng khi vào thì đi thẳng, còn khi ra ngoài thì đều nằm ngang. Có nhiều cao thủ ngay cả mặt mũi của Xi Vưu cũng chưa thấy, liền bị thủ hạ của Xi Vưu giết chết, thi thể bị vứt ở trong một hẻm núi phía đông Ma Đô.
Xi Vưu cũng không chủ động tấn công bất kỳ thế lực nào. Dưới tình hình như vậy, Thánh điện căn bản không thể nào nhúng tay vào chuyện này. Càng phiền toái là công lực của Xi Vưu đã tạo thành sự uy hiếp đối với Thánh điện.
Cường giả có thể địch nổi Chí Tôn, điều này khiến cho Thánh điện phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết sách nào.
Sau khi Xi Vưu xuất thế, tại Hiên Viên khâu phía bắc Ma Đô, đám Bắc Hải triều thánh giả và cả Bắc Hải tù đồ vẫn không có bất kỳ hành động gì. Đối với những người bên ngoài Bắc Hải, những lực lượng này đều là một ẩn số.
Dưới tình hình này, đông đảo cao thủ tiềm tu lại nhớ tới Kiếm các và Kiếm Thần đã từng đối kháng với kiếp nạn thần phạt tại Đao vực, hơn nữa còn thoát khỏi cái chết.
Nhưng giống như Ma Đô ở phương bắc, Kiếm các cũng yên tĩnh một cách lạ thường, hoàn toàn không có bất cứ hành động đặc biệt nào đối với chuyện Xi Vưu xuất thế ngang trời. Sự bình tĩnh này tạo thành đối lập rõ ràng với Thái Cổ ồn ào.
Cuối cùng có người không nhẫn nại được, đi đến Kiếm các xin Kiếm Thần rời núi đối phó với Xi Vưu. Ban đầu Phong Vân Vô Kỵ vẫn đắm chìm trong tu luyện, cũng không tiếp kiến những cao thủ Thái Cổ này, nhưng số cao thủ trong hệ phái tự do đi tới Kiếm các chẳng những không giảm mà còn tăng.
[Thiếu một đoạn]
Thái Cổ ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi trận quyết chiến của hai cao thủ đỉnh cấp mới và cũ trong truyền thuyết này.
Bất luận ai thắng ai thua, kết quả sau cùng sẽ quyết định hướng đi của Thái Cổ.
oOo
Tại bên bờ Bắc Hải.
Sóng cả nhấp nhô, Bắc Hải rộng lớn vô biên dường như vĩnh viễn không ngừng cơn giận. Tiếng sóng lớn vỗ bờ tràn ngập trong không gian. Từng đợt sóng biển bốc lên cao trăm ngàn trượng, lực lượng của sóng cả không ngừng đẩy nước biển cuồng bạo tràn lên đất liền, băng qua những cột đá nhọn như gốc cây bị đứt.
Mỗi lần sóng biển và đất liền va chạm, từng cơn sóng đập vào nhau đều làm bắn lên chùm lớn bọt nước, hóa thành hơi nước mờ mịt tỏa ra khắp mảnh đất vắng lặng này.
Trên bờ biển có hai thiếu niên phân biệt đứng trên hai cột đá sắc nhọn dài hơn mười trượng từ dưới đất vươn lên. Hai thiếu niên này đều mặc áo bào màu trắng, tay áo không ngừng tung bay trong gió biển.
Thiếu niên bên trái cầm trong tay một thanh trường kiếm đỏ thẫm giống như ngọn lửa đang cháy, từ từ đi vào trong biển. Hơi nước mờ mịt ở bên người y hình thành một vòng xoáy như có như không. Thiếu niên cầm nhẹ mà như nặng, kiếm trong tay như nặng ngàn vạn cân, mỗi lần khua lên sóng lớn trước người đều gầm thét đẩy về phía sau, loáng thoáng hình thành một vòng xoáy to lớn.
- Hây!
Thiếu niên quát khẽ, đôi chân trần đạp trên cát sỏi dưới đáy Bắc Hải đi về phía trước từng bước một. Mỗi lần trường kiếm đỏ thẫm trong tay khua lên đều huyễn hóa thành nửa Thái Cực đồ đen trắng, làm hiện ra mảng lớn mặt đất bên dưới.
Dần dần thân hình của thiếu niên cũng biến mất trong sóng cả mênh mông của Bắc Hải.
“Ầm!”
Sóng biển nhấp nhô như từng cuộn vải trắng treo trên bầu trời, tường đợt không ngừng lên xuống.
“Ong!”
Tiếng trường kiếm rung động thật lớn đột nhiên vang lên từ dưới mặt biển. Theo tiếng kiếm rung kia, một luồng kiếm khí hùng hậu từ dưới mặt biển mở rộng ra. Trong phạm vi của kiếm thế, sóng biển vốn nhấp nhô cuộn trào đột nhiên yên tĩnh lại, mặt nước bình tĩnh không sóng. Từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một cái Thái cực đồ đen trắng nhàn nhạt không ngừng khoách triển về bốn phía. Trong khu vực Thái cực đồ bao phủ, tất cả lực lượng cuồng bạo đột nhiên lắng lại.
“Xoẹt!”
Một tiếng kiếm sắc gạt ra sóng nước vang lên. Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, ven rìa Thái cực đồ đột nhiên dâng lên sóng cả cao mấy ngàn trượng, từng đợt không ngừng cuộn trào, giống như một phiến thác nước đổ xuống.
Bên dưới dáy biển, Trì Thương tay cầm Xích Tiêu trường kiếm, chân trần đứng ở đáy biển. Từng luồng áp lực từ bốn phía tràn đến, nhưng dưới chân Trì Thương giống như đã mọc rễ, không hề lay động chút nào. Y không ngừng vung kiếm một cách đơn giản, vẽ ra từng vòng tròn ở quanh người, mỗi lần múa lên đều có một luồng lực lượng nhu hoà to lớn lan rộng về bốn phía.
Trì Thương vung kiếm càng lúc càng nặng, cũng càng lúc càng chậm, lực đạo do Xích Tiêu phát ra cũng càng lớn hơn. Càng về sau, Trì Thương dứt khoát nhắm hai mắt lại, không ngừng múa kiếm.
Một cảm giác huyền diệu dâng lên trong lòng, Trì Thương cảm nhận được Thái Cực chân khí mà ban đầu Độc Cô sư thúc gieo vào trong đan điền đã dần dần bị mình nắm giữ. Loại ý cảnh bình hành của bản thân Thái Cực kiếm đạo dần dần dung hợp với lực lượng bình hành do mình ngộ ra được sau khi cảm nhận sóng biển gào thét của Bắc Hải.
“Bùng!”
Trong một khoảnh khắc huyền diệu đó, hai mắt Trì Thương bỗng trợn trừng, Xích Tiêu trường kiếm trong tay mang theo một chuỗi đốm sáng màu đỏ thẫm vẽ nên một vòng cung Thái Cực quanh người.
“Ầm!”
Bắc Hải đột nhiên phát sinh biến động khác thường, mặt biển chợt dâng lên cao. Trong vòng bán kính mấy trăm dặm, mặt biển xoay tròn thật nhanh, hình thành một vòng xoáy to lớn. Những cơn sóng ven rìa vòng xoáy sôi trào, giống như một con rồng trắng uốn lượn.
“Xoẹt!”
Trì Thương đặt chân tại đáy vòng xoáy, một kiếm nối tiếp một kiếm múa lên. Uy lực của Thái Cực kiếm đạo càng lúc càng lớn. Mỗi lần tạo nên một vòng xoáy to lớn trên mặt biển, Trì Thương lại múa ra một kiếm về hướng ngược lại, mặt biển kia liền trong nháy mắt lắng lại. Một chính một phản như vậy, phạm vi tác dụng của Thái Cực kiếm đạo từ nhỏ đến lớn dần dần lan đến đến cả Bắc Hải. Bắc Hải vốn sôi trào dần dần bị Trì Thương khống chế, nước biển hùng hậu theo kiếm thế của y múa lên mà không ngừng nhấp nhô.
“Ầm!”
Sau một tiếng vang lớn, Thái cực đồ đen trắng ven rìa có những đốm sáng lan rộng đến toàn bộ Bắc Hải, sóng biển nhấp nhô từng phiến lắng lại. Khi Thái cực đồ mở rộng đến ven bờ Bắc Hải, toàn bộ sóng biển Bắc Hải giống như bị một kiếm kia dồn đến sát bờ, sau đó dâng lên. Sóng biển mang theo lực lượng cuồng bạo như thác nước bốc lên, thẳng đến tận trời.
“Rào rào!”
Sóng nước hạ xuống. Trì Thương cả người ướt đẫm, tóc đen dán vào vai, thần sắc ung dung từ trong bước sóng biển ra. Xích Tiêu trong tay không ngừng bắn ra những tia lửa.
- Hoán Nhiên sư huynh!
Trì Thương dừng lại bên bờ, ngẩng đầu nhìn Tây Môn Hoán Nhiên đang đứng thẳng không nhúc nhích trên một cột đá, chần chừ một lúc nói:
- Các tiền bối tại thánh địa đã nói với ta, sư tôn và đại ma đầu Xi Vưu đã ước hẹn sẽ quyết chiến vào tháng ba. Có lẽ ta phải rời khỏi nơi này.
Tây Môn Hoán Nhiên một tay đặt trên vỏ kiếm, cặp mắt hờ hững nhìn chăm chú vào Bắc Hải đột nhiên bình tĩnh lại, hồi lâu mới nói:
- Thái Cực kiếm đạo của ngươi vẫn chưa đại thành.
- Đúng vậy. Ta vốn được Độc Cô sư thúc giúp đỡ, lại lĩnh ngộ một thời gian tại Bắc Hải mà sư tôn từng tu luyện này, mặc dù công lực có tiến bộ lớn nhưng e rằng cũng chẳng giúp sư phụ được gì. Nhưng là đệ tử thì tôn sư luôn là ưu tiên hàng đầu. Danh tiếng hung ác của Xi Vưu quá kinh khủng, sư tôn đấu với hắn… kết quả rất khó nói. Bây giờ tâm ta đã loạn, có tiếp tục ở lại nơi này cũng vô ích.
Tây Môn Hoán Nhiên im lặng, hồi lâu mới lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi đi! Ta sẽ tiếp tục ở nơi này luyện kiếm.
Dứt lời y liền không nói thêm gì nữa.
Gió nhẹ thổi qua. Trì Thương lẳng lặng nhìn Tây Môn Hoán Nhiên, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó dùng chân trần đi về hướng mộ Hiên Viên phía trước. Ở phía trước đã có một gã Bắc Hải triều thánh giả cầm trong tay một cái bọc, lẳng lặng chờ đợi.
“Bất luận là Thái Cực kiếm đạo hay là Hủy Diệt kiếm đạo của Tây Môn sư thúc, những công pháp đỉnh cao nếu muốn đại thành đều cần thời gian khá dài. Với ngộ tính của sư tôn, cộng thêm thiên phú và cơ duyên, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp qua ngàn vạn năm cũng chưa đại thành. Còn ta thì phải cần bao nhiêu lần ngàn vạn năm đây? Có lẽ khi thần ma đại chiến kết thúc thì Thái Cực kiếm đạo của ta cũng không thể đại thành. Ngàn vạn năm quá dài… ta không chờ nổi…” - Trì Thương nghĩ như vậy, nhận lấy cái bọc của mình, sau đó đi ra bên ngoài Bắc Hải.
Tiếng Bước chân càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng xa. Khi bóng dáng của Trì Thương dần dần biến mất tại bờ Bắc Hải, Bắc Hải vốn yên tĩnh đều gào hét lên, tất cả năng lượng trong nháy mắt bộc phát ra, vô số sóng trắng bốc lên cao. Bắc Hải lại trở nên điên cuồng như trước.
“Keng!”
Sau khi Trì Thương rời đi, Tây Môn Hoán Nhiên vẫn luôn bất động đột nhiên đẩy kiếm ra khỏi vỏ. Trời đất bỗng nhiên vụt tắt, một luồng ánh sáng chói lọi từ dưới đất vọt lên như sao băng lướt qua không trung, chém thẳng về nơi sâu nhất trong đêm tối.
“Ầm!”
Bóng tối trong khoảnh khắc mất đi. Bắc Hải đang gào thét bị một luồng kiếm khí hùng hậu chia ra làm hai, có thể thấy được cả bùn cát dưới đáy biển. Bên vách đá, trường kiếm trong tay thiếu niên áo trắng chẳng biết lúc nào đã thu vào trong vỏ, lẳng lặng đứng trên đỉnh cột đá như trước, mặc cho gió biển cuồng bạo thổi tới, áo trắng trên người tung bay phần phật, sừng sững bất động.
Trong hư không chung quanh thiếu niên áo trắng kia, mỗi khắc đều xuất hiện vô số kiếm hình không dấu vết, lại có vô số kiếm hình chưa từng mất đi. Thiếu niên vẫn luôn bất động, trong biển ý thức lại có vô số kiếm khí bay lượn, một kiếm nối tiếp một kiếm.
oOo
Tại Kiếm các.
Đêm trước ngày quyết chiến, toàn bộ kiếm vực đều yên tĩnh. Đám Hoàng Kim giáp sĩ và đệ tử Kiếm các trung thành tuần tra chung quanh Kiếm các. Trong lòng mọi người ở Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ chính là thần trong kiếm đạo, cũng là nhân vật mạnh nhất. Nhưng một tháng sau đối thủ của Phong Vân Vô Kỵ lại là Xi Vưu, tuyệt thế cường giả đã từng đi qua nhiều không gian, mỗi nơi đều lưu lại những truyền thuyết khác nhau về sự tà ác của mình.
Vô số năm trước, cuộc chiến giữa Hiên Viên và Xi Vưu đã kinh động khắp cả Thái Cổ, kết quả cuối cùng là Xi Vưu bị trấn áp và phong ấn. Nhưng mấy trăm triệu năm sau, vị Thái Cổ đệ nhất tà ác này lại một lần nữa quân lâm trời đất.
Cho dù mọi người tại Kiếm vực đối với Phong Vân Vô Kỵ có một sự tin tưởng gần như mù quáng, nhưng cũng không ai dám nkhẳng định Các chủ có thể chiến thắng được tên ma đầu đã tồn tại thời gian dài đằng đẵng kia.
Thời gian trôi qua từng ngày, trong Kiếm các không ngừng lặp lại cảnh tượng của một ngày trước.
“Gào!”
Khi còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày ước chiến, bên dưới mắt đất Kiếm các bỗng vang lên một tiếng gầm to lớn. Tiếng gầm này cũng không kéo dài lâu, rất nhanh liền biến mất.
“Ầm ầm!”
Sau sự yên lặng ngắn ngủi, toàn bộ mắt đất đột nhiên rung chuyển. Lúc đầu chỉ là chấn động với biên độ rất nhỏ, nhưng dần dần càng lúc càng lớn. Mặt đất vốn bình tĩnh dần dần gồ lên, bên ngoài xuất hiện những vết nứt. Chấn động này dần dần lan đến ngọn núi Kiếm các nơi Phong Vân Vô Kỵ cư ngụ, từng chùm đá vụn lớn và đất bụi từ trên vách đá rơi xuống.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên Hoàng Kim chiến sĩ nhìn vách đá không ngừng rung chuyển làm đá vụn rơi xuống, lẩm bẩm nói.
- Bày trận!
Một tên Hoàng Kim tướng quân đột nhiên vung lên cờ lệnh quát lớn.
“Ầm!”
Sự rung chuyển cũng không kéo dài lâu, rất nhanh mặt đất phía trước vách đá của Kiếm các đột nhiên nứt ra. Chợt nghe một tiếng vang lớn khiến mọi người giật mình, một bóng đen thoăn thoắt mang theo những khối đá to lớn từ dưới đất vọt lên.
- Không được để hắn kinh động đến Các chủ!
Chợt thấy kẻ xâm nhập lạ mặt này từ dưới đất vọt ra, một tên hoàng kim tướng quân vội quát lên, đồng thời vung tay. Từng hàng Hoàng Kim chiến sĩ cầm trường kích hoàng kim từ dưới đất vọt lên, lao về hướng bóng đen kia.
“Bình bình bình!”
Bóng đen vừa phá đất chui ra kia chợt nhoáng lên, liên tiếp huyễn hóa ra một cuỗi tàn ảnh, đá một cước vào mỗi Hoàng Kim giáp sĩ bay lên trời. Chỉ có một cước, tất cả Hoàng Kim chiến sĩ đánh về phía bóng đen kia đều bắn trở ra, thân thể như đạn pháo đâm vào trong tầng đất, thật lâu không có động tĩnh gì.
Náo động phía trước Kiếm các rất nhanh đã kinh động toàn bộ chiến sĩ của Kiếm các, đông đảo chiến sĩ tuần tra liền bay về hướng Kiếm các. Trong lòng mọi người lại có một nghi vấn, kẻ này rốt cuộc là làm cách nào tiến vào được Kiếm các? Vì sao trước khi chuyện xảy ra không một ai phát hiện ra? Cho dù là đi xuyên dưới lòng đất cũng có đệ tử Kiếm các đặc biệt điều tra.
Những luồng thần thức từ bốn phương tám hướng phong tỏa vị khách không mời đột nhiên xông vào Kiếm các này. Tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt, đám chiến sĩ Kiếm các và cả Hoàng Kim chiến sĩ từ các nơi lao tới. Từ bầu trời nhìn xuống, trong hư không giống như có những mũi tên hoàng kim bắn ra.
Trông thấy không gian chung quanh bị phong tỏa, bóng đen kia bỗng làm một chuyện khiến tất cả mọi người đều giật mình.
“Gào!”
Một tiếng gầm hoàn toàn không tương xứng với thân thể gầy ốm của bóng đen kia bỗng vang lên, nhất thời trong hư không như nổi lên một cơn lốc mãnh liệt. Đám Hoàng Kim chiến sĩ đang bay tới lập tức bị lực lượng cuồng bạo ẩn chứa trong sóng âm cuốn ngược trở về.
- Đừng, đánh…
Bóng đen dừng lại trên không trung, nói ra một câu lắp bắp, thanh âm rất thấp giống như là lần đầu tiên nói chuyện, nhưng rất nhanh liền bị tiếng hét giận dữ chung quanh che lấp.
- Ma Ha kiếm trận!
Một tên Hoàng Kim tướng quân giận dữ quát lớn, đồng thời cánh tay bọc giáp hoàng kim khua lên, bắp thịt toàn thân cũng căng phồng, thân thể lớn lên gấp bội. Bốn phía cũng vang lên tiếng chiến giáp rung động, từng Hoàng Kim giáp sĩ vận Hoàng Kim chiến quyết, thân thể không ngừng lớn lên.
- Hây!
Theo những tiếng quát lớn, đám Hoàng Kim chiến sĩ vọt lên không, hợp thành một cơn lốc to lớn chọc trời màu vàng óng.
- Chờ đã, để ta đối phó với hắn!
Một tiếng quát chói tai từ phương bắc truyền đến, giọng nói lúc đầu vẫn còn ở ngoài ngàn dặm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến gần Kiếm vực.
- Là Thiếu các chủ! Tham kiến Thiếu các chủ!
Một tên đệ tử Kiếm các tinh mắt nhận ra Xích Tiêu trường kiếm mà Phong Vân Vô Kỵ ban cho Trì Thương.
- Tham kiến Thiếu các chủ!
- Tất cả lui ra!
Lúc đến gần Kiếm vực, tốc độ của Trì Thương chẳng những không giảm mà còn tăng vọt, mang theo tiếng rít loẹt xoẹt vẽ nên một vết đen nhỏ bé trong hư không, lao về phía bóng đen kia.
Mái tóc rối dài đến vai, ánh mắt cuồng dã và hung bạo, khuôn mặt hơi có vẻ cục mịch, nhưng trên thân thể nhỏ gầy lại mọc đầy lông dày màu vàng óng… Khi hình ảnh của thiếu niên kia in vào trong mắt, trong lòng Trì Thương không khỏi hơi ngạc nhiên. Dáng vẻ của kẻ này ngoại trừ khuôn mặt, căn bản là giống như một con khỉ lông vàng.
“Yêu thú?” - Một ý niệm trong nháy mắt lướt qua trong đầu Trì Thương. Có khuôn mặt của người nhưng cũng không hoàn toàn giống hệt, phần lớn đều là một số yêu thú công lực cao cường, lĩnh ngộ tới một trình độ nhất định sẽ hóa thành hình người. Lúc ánh mắt chạm đến khuôn mặt kia, trong lòng Trì Thương đột ngột dâng lên một cảm giác quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra rốt cuộc vì sao lại cảm thấy quen thuộc.
“Xoẹt!”
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhưng tay phải của Trì Thương vẫn không hề chậm đi. Kiếm vung lên, không khí trong phạm vi ngàn dặm giống như bị một kiếm này điều khiến, cuốn về phía thiếu niên kỳ dị kia. Trong hư không loáng thoáng vang lên tiếng sóng biển to lớn, trong đó còn mang theo tiếng sấm đùng đùng.
Một kiếm này của Trì Thương như chậm mà lại nhanh, lúc vung lên lại nhẹ mà như nặng. Con ngươi của thiếu niên mặt người thân khỉ kia bỗng nhiên co lại, trong mắt hiện lên thần sắc cẩn thận.
“Ầm!”
Thiếu niên mặt người thân khỉ kia không hề tránh né, một quyền đánh thẳng vào nơi mạnh nhất của kiếm thế Trì Thương.
“Ầm!”
Quyền kiếm giao nhau, Trì Thương và thiếu niên kia đều rung người. Trì Thương chỉ cảm thấy thân thể của đối phương giống như làm bằng kim cương, mặc dù gầy gò nhưng lại ẩn chứa lực lượng vạn cân. Chỉ một quyền, Trì Thương liền cảm giác được lực lượng của đối phương như dời non lấp biển.
“Bùng!”'
Trạng thái giằng co cũng không kéo dài lâu. Kình lực của Trì Thương từng đợt nối tiếp như thuỷ triều, đánh bay thiếu niên thân khỉ kia ra ngoài, lộn mấy vòng trên không trung, sau đó rơi xuống phía trước vách đá của Kiếm các.
“Ầm!”
Đá vụn văng tung tóe. Trì Thương vén áo bào nhảy lên đỉnh vách đá. Chúng Hoàng Kim chiến sĩ cũng từ bốn phương chạy tới, khắp nơi chỉ thấy đầu người lúc nhúc. Đám Hoàng Kim giáp sĩ và đệ tử Kiếm các bao vây không gian bên ngoài Kiếm các đến mức nước chảy cũng không lọt, chiến giáp màu vàng óng tỏa ra từng phiến kim quang.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lúc giao chiến còn nương tay?
Trì Thương đón gió đứng trên vách đá, nghi hoặc hỏi. Tại khoảnh khắc quyền kiếm giao nhau vừa rồi, y rõ ràng cảm giác được sau khi đối phương nhìn rõ khuôn mặt của mình, bỗng nhiên thu hồi một phần lực lượng, vốn không dùng hết toàn lực. Sau một kiếm vừa rồi, trong lòng Trì Thương hiểu rõ khí lực của đối phương đã cường hãn vượt quá tưởng tượng. Đừng nói là một kiếm này của mình, cho dù có mạnh hơn gấp đôi cũng chưa chắc có thể thật sự thương tổn được đối phương.
Thiếu niên thân khỉ kia ánh mắt xoay chuyển, bàn tay đầy lông mượt không ngừng gãi đầu, đôi môi mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, giống như không biết phải giải thích thế nào.
Ngay lúc không khí trở nên căng thẳng, cánh cửa lớn của Kiếm các bỗng nhiên mở ra, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ vang lên bên trong Kiếm các tối tăm:
- Trì Thương, ngươi đã về rồi à! Tề Thiên, ngươi cũng vào đi!
- Tề Thiên?
Trì Thương há miệng thật to, gần như có thể nuốt vào một cái trứng ngỗng, đưa mắt nhìn thiếu niên thân khỉ nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, giật mình nói:
- Ngươi là Thái Cổ Ma Viên?
- Ừ, ừ.
Thiếu niên Viên Tề Thiên gật đầu một cái, sau đó dùng cả tay chân, như một làn khói nhanh chóng tiến vào trong Kiếm các âm u.
- Tất cả lui hết đi! Kế Vô Cữu, đưa cho Tề Thiên một bộ quần áo!
- Vâng thưa chủ công!
Trong hư không, một tên Hoàng Kim chiến sĩ tướng mạo thô lỗ đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Tề Thiên? Hắn lại là Tề Thiên, con Thái Cổ Ma Viên hung bạo kia?… Hắn đã hóa hình!” - Đám đệ tử Kiếm các trong lòng đều khiếp sợ, lần lượt tản đi.
Giữa trời đất có linh vật, trời sinh vạn vật đều có linh tính. Mặc dù rất nhiều yêu thú công lực đạt đến mức độ nhất định đều sẽ hóa thành hình người, nhưng yêu vật vốn bất đồng, thời gian và công lực cần thiết để hóa hình cũng khác biệt. Rất nhiều yêu vật trong trời đất có thể hóa thành hình người, nhưng cũng không phải tất cả yêu vật đều hóa hình thành người khi đạt đến cảnh giới như nhau. Thái Cổ Ma Viên chính là như vậy.
Ngay cả trong ghi chép của Thánh điện cũng chưa hề có chuyện Thái Cổ Ma Viên hóa thành hình người. Thái Cổ Ma Viên thân thể vốn cường hãn, hơn nữa lại có thể thông qua tu luyện sở hữu rất nhiều đại thần thông. Bản thân Ma Viên vốn đã rất mạnh, không cần tu luyện gì cũng vẫn càng ngày càng mạnh. Còn một con Thái Cổ Ma Viên lại tu luyện võ học Thái Cổ… điều này đại biểu cho thứ gì thì không ai biết.
- Đệ tử Trì Thương bái kiến sư tôn! Đệ tử không được sư tôn cho phép lại không từ mà biệt, đúng là bất hiếu, xin sư tôn trách phạt!
Bên trong Kiếm các, liếc thấy Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên chủ tọa Kiếm các, trong lòng Trì Thương kích động, khóe mắt loáng thoáng ngân ngấn lệ. Nhưng rất nhanh y liền áp chế tâm tình kích động trong lòng, hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu cung kính nói.
- Ừ ừ…
Ở bên cạnh, Viên Tề Thiên hóa thành hình người cũng học theo dáng vẻ của Trì Thương, dập đầu chắp tay thi lễ, sau đó lại gãi gãi đầu, ấp úng nói:
- Đệ, tử… Tề Thiên, sư… phụ, tham… sư phụ!
- Đứng lên hết đi!
Phong Vân Vô Kỵ vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, cặp mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt từ từ quét qua hai người phía trước, bình tĩnh nói:
- Trì Thương, ngươi có thể nắm giữ Thái Cực kiếm đạo mà sư thúc tặng cho ngươi, ta rất vui mừng. Ngươi vốn không thích chiến đấu, Thái Cực kiếm đạo chính là hợp với bản tính của ngươi. Lần này nếu ngươi đã đến, về sau cứ ở bên cạnh vi sư đi. Với tính tình của ngươi cũng không phải là loại người thích theo đuổi cực hạn của võ đạo. Nếu đã như thế, qua thời gian này ta sẽ dùng đại thần thông giúp cho tu vi của ngươi tăng lên, như vậy mặc dù ngươi sẽ vĩnh viễn không thể đạt đến cực hạn của võ đạo, nhưng ít ra cũng đủ để tự bảo vệ mình.
- Đa tạ sư tôn! Trì Thương cũng không có ý trở thành cao thủ đỉnh cấp, kiếp này đệ tử không mong muốn gì, chỉ hy vọng có thể làm bạn bên cạnh sư tôn là được.
Trì Thương cung kính nói.
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:
- Thương nhi, ngươi tự có chỗ của mình, không thể nào luôn luôn đi theo ta được.
Khi Phong Vân Vô Kỵ nói những lời này, Trì Thương đột nhiên có một cảm giác không lành. Trong lời nói của sư tôn dường như ẩn dụ điều gì đó.
- Trừ khi sư tôn đuổi đệ tử ra khỏi cửa, nếu không đệ tử sẽ không rời khỏi sư tôn.
Trì Thương cúi người, đầu chạm vào sàn nhà lạnh giá, kiên quyết nói.
- Ai!
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu, im lặng không nói.
- Tham kiến chủ công! Y phục đã mang đến rồi.
Một bóng đen quỳ sát nơi ngưỡng cửa, trước người y có một bộ quần áo xếp lại.
- Ừ. Vô Cữu, ngươi đi đi!
- Vâng thưa chủ công!
Kế Vô Cữu cung kính nói, sau đó chậm rãi lui ra ngoài, biến mất bên ngoài cửa.
“Phạch!”
Nơi ngưỡng cửa, xấp áo bào xanh sạch gọn kia bị một lực lượng vô hình cuốn lên, sau đó rơi xuống trước người Viên Tề Thiên.
- Tề Thiên, bộ quần áo này là tặng cho ngươi, mặc vào đi!
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lướt qua cánh tay vẫn còn lông mao thật dài, nói:
- Ngươi còn chưa hoàn toàn hóa hình, qua một thời gian nữa ta sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp. Đợi sau khi ngươi hoàn toàn hóa thành hình người, ta lại truyền cho ngươi công quyết mà mọi người có thể học tập.
- Sư… phụ, đa, tạ… phụ.
Thái Cổ Ma Viên lắp bắp nói.
- Nếu ngươi đã gọi ta là sư phụ, vậy ta sẽ chính thức thu ngươi làm đệ tử thứ hai.
Nói đến đây, Phong Vân Vô Kỵ lại quay đầu nói với Trì Thương:
- Thương nhi, sau này Tề Thiên sẽ là sư đệ của ngươi. Hắn vừa mới hóa thành hình người, còn chưa thông thạo ngôn ngữ của người. Sau này ngươi hãy dẫn đắt sư đệ, thuận tiện dạy hắn ngôn ngữ loài người, giúp hắn nói chuyện được lưu loát.
- Vâng thưa sư tôn!
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái:
- Các ngươi lui xuống trước đi!
- Vâng thưa sư tôn!
Trì Thương trong lòng biết sư tôn còn phải chuẩn bị cho trận chiến với Xi Vưu mấy ngày sau, liền kéo Thái Cổ Ma Viên bên cạnh vẫn còn hơi ngỡ ngàng lui ra khỏi Kiếm các.
Không gian quy tắc cũng không phải thứ gì ghê gớm, chỉ là quy tắc bình thường, gần như tất cả cao thủ Thần cấp đều nắm được một chút, Đệ Nhất phân thần thì càng không phải nói. Thế nhưng năng lực khống chế không gian quy tắc mà đối phương triển hiện ra lại làm người ta phải kinh hãi.
Dù Đệ Nhất phân thần dùng hết sức thử khống chế, thay đổi không gian quy tắc quanh người, nhưng sự phản kháng này lại hoàn toàn vô ích. Với loại quy tắc vô cùng phổ biến này, lực khống chế của đối phương lại cường đại như thần linh. Thế giới trong mắt không ngừng biến ảo, tầng tầng không gian biến thành những hình ảnh sáng tối lui nhanh về phía sau.
Chỉ sau chốc lát, Đệ Nhất phân thần đã dứt khoát từ bỏ phản kháng, trong cơ thể tâm quyết của Hấp Tinh đại pháp lưu chuyển không ngừng, một khi gặp phải tình huống bất ngờ sẽ có thể lập tức ra tay.
Khi dao động không gian dừng lại, Đệ Nhất phân thần đã xuất hiện ở bên trong tòa thành cổ xưa đầy bụi bặm, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc đầu trắng xám lớn bằng cái đấu, chính là Đế Thích Thiên.
Nhưng rất nhanh tâm thần của hắn lại bị một thứ lạ lùng khác thu hút. Trong xa xăm, một loại kêu gọi đến từ linh hồn vang lên trong đầu Đệ Nhất phân thần, sát lục ma nguyên trong cơ thể do Sát Lục ma quyết luyện thành lại rục rịch như muốn phá tan thân thể bay ra. Dường như trong xa xăm có thứ gì đó đang gọi nó về.
Sắc mặt Đệ Nhất phân thần trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi. Theo cảm giác tương ứng kia, ánh mắt của hắn xuyên qua lối đi hình tròn trên đỉnh tòa thành, nhìn thấy một cái lồng đen to lớn được cột chặt bằng xích sắt.
- Đó là thứ gì?
Thần sắc của Đệ Nhất phân rất khó coi, giọng nói hơi khàn khàn.
Đế Thích Thiên đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, rũ xuống bụi bặm trên đầu, mí mắt rời rạc từ từ mở ra, như đang nghĩ ngợi gì đó quan sát Đệ Nhất phân thần.
- Hừ!
Đệ Nhất phân thần tức giận hừ một tiếng, liền khoanh chân ngồi xuống, hai tay hướng vào nhau, giữa hai tay xuất hiện một đoàn ma nguyên hình vòng xoáy không ngừng lưu chuyển, cố gắng ổn định ma nguyên trong cơ thể.
“Khẩu quyết này ngươi hãy nhớ kỹ, ngày sau sẽ có lợi cho ngươi rất nhiều.” - Giọng nói quen thuộc kia vang lên trong đầu Đệ Nhất phân thần, rất nhanh một dấu ấn tinh thần cường đại in vào trong đầu hắn.
“Nếu hắn muốn động thủ thì đã sớm ra tay rồi. Ta vốn là ma, cho dù tẩu hỏa nhập ma thì vẫn là ma, không sao cả.” – Nghĩ như vậy, Đệ Nhất phân thần lập tức dựa theo công quyết kia vận chuyển ma nguyên trong cơ thể một vòng, rất nhanh loại cảm giác như công lực muốn thoát khỏi thân thể liền yếu đi không ít.
- Nơi này là… Ma vực?
Ánh mắt dừng lại trên chiếc đầu to lớn phun ra sương đỏ kia, rất nhanh một chuỗi ký ức đến từ Đệ Tam phân thần bỗng hiện lên trong đầu.
- Ồ?
Đế Thích Thiên hơi ngạc nhiên:
- Ngươi lại nhận ra nơi này sao?
Khi đã xác định được nơi này là Ma vực, Đệ Nhất phân thần lại càng an tâm hơn. Nhìn khắp Thái Cổ, đám đại ma đầu gì đó gần như đều đã đi theo Xi Vưu, còn lại một số cao thủ lánh đời thì ít nhất cũng sẽ chẳng có ý đồ xấu gì. Nhưng khiến cho hắn nghi hoặc lại là vì sao nơi này ẩn nấp một tên cao thủ đỉnh cấp như vậy, nhưng lại không hề có bất kỳ truyền thuyết miêu tả về y.
- Ngươi có quan hệ gì với tên Xi Vưu kia?
Trong đầu hơi ngẫm nghĩ, Đệ Nhất phân thần vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Da mặt đầy nếp nhăn của Đế Thích Thiên khẽ giật giật, làm rơi xuống một chút bụi bặm, quan sát Đệ Nhất phân thần với ánh mắt như lần đầu tiên nhận biết người trước mắt này.
- Ta là sư tôn của hắn, Đế Thích Thiên.
Cậu trả lời đơn giản mà bá đạo, như một tiếng sấm nổ tung trong đầu Đệ Nhất phân thần, khiến cho hắn ngẩn cả người.
- Sư tôn của… Xi Vưu…
Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đệ Nhất phân thần. Xi Vưu cuồng vọng không ai sánh nổi, bá khí ngất trời lại còn có một sư tôn?
Đệ Nhất phân thần tự đánh giá, với thực lực hiện giờ của mình muốn đánh bại Xi Vưu thì vẫn còn có chút khó khăn, còn về phần sư tôn của Xi Vưu trước mặt này… Xi Vưu đã cường hoành bá đạo như vậy, sư tôn của hắn nào có thể kém được.
Đệ Nhất phân thần nhất thời trầm mặc, cẩn thận quan sát lão nhân quái dị tự xưng là sư tôn của Xi Vưu này, từ chiếc đầu trắng xám lớn bằng cái đấu kia cho đến mắt cá chân đến bị dây xích cột chặt, cuối cùng dừng lại trên chữ “vạn” to lớn màu đen từ dưới người Đế Thích Thiên kéo dài về bốn phía.
- A!
Đệ Nhất phân thần kinh hô một tiếng. Ký hiệu kia rõ ràng chính là phù văn đặc biệt lúc hắn thành tựu Sát Lục Chi Chủ.
- Phát hiện rồi à?… Có thể luyện thành công pháp có cùng nguồn gốc với hắn, đồng thời có thể đặt chân đến nơi này, ngươi vẫn là người đầu tiên.
Trong lúc Đệ Nhất phân thần quan sát Đế Thích Thiên, Đế Thích Thiên cũng đang quan sát tên “ma” có quan hệ chặt chẽ với Chủ Thần thứ mười bốn này.
Bóng ma do Xi Vưu huyễn hóa ra có khí tức của Sát Lục ma quyết. Tại Ma vực lại ẩn giấu một tòa thành như vậy, trong thành có một nhân vật đỉnh cao công lực không dưới Chí Tôn, mà tại Thái Cổ lại không có danh tiếng gì. Hoa văn dưới đất tòa thành rõ ràng giống hệt như dấu ấn khi mình thành tựu Sát Lục Chi Chủ… một chuỗi tin tức phức tạp và kỳ quái nhanh chóng hiện lên trong đầu Đệ Nhất phân thần, cuối cùng hợp thành một câu nói:
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
Đế Thích Thiên chớp chớp đôi mắt đầy nếp nhăn, nói:
- Muốn biết tại sao, trước tiên cứ mở cái hộp đen mà Xi Vưu đưa cho ngươi ra, đáp án đang ở trong đó.
Đệ Nhất phân thần cũng không do dự, lập tức dùng phương thức nhanh nhất mà đơn giản nhất mở hộp gỗ ra. Tay phải của hắn vỗ một cái, chiếc hộp gỗ bình thường kia liền nát bấy, bên dưới đáy hộp là Xi Vưu chiến giáp hai màu đen đỏ lẳng lặng nằm ở đó.
- A!
Từ khi được Xi Vưu tặng cái hộp gỗ này, đến khi Đế Thích Thiên dùng không gian quy tắc đưa hắn tới đây chỉ trong phút chốc, cho nên Đệ Nhất phân thần cũng không có thời gian mở cái hộp này ra xem.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” - Liếc thấy bộ giáp vai nằm mơ cũng muốn có này, Đệ Nhất phân thần không mừng mà lại kinh ngạc. Với lập trường của Xi Vưu, tuyệt đối không có lý do gì để tặng chí bảo này cho mình, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trong cặp mắt vẩn đục của Đế Thích Thiên chợt lóe lên ánh sáng khác thường, trong nháy mắt hóa thành một phiến đen kịt trống rỗng, giống như con ngươi đã bị móc ra. Khí tức sinh mạng toàn thân cũng như thủy triều nhanh chóng rút khỏi cơ thể.
Một loại cảm giác quái dị như bị dòm ngó dâng lên trong lòng, Đệ Nhất phân thần quát lạnh một tiếng:
- Lão già, ngươi đang làm gì vậy?
Bàn tay của hắn lật một cái, ma khí nồng nặc liền phun ra, hóa thành một vòng xoáy nhỏ, giống như chỉ cần Đế Thích Thiên còn tiếp tục sẽ lập tức ra tay, mặc dù chưa chắc đã thắng được đối phương.
Đế Thích Thiên khẽ rung hai vai, sinh khí lại hiện lên trong cơ thể.
- Rất tốt, rất tốt…
Trên khuôn mặt già nua của Đế Thích Thiên bỗng hiện lên nụ cười:
- Tất cả đều do trời định, đúng là quá trùng hợp. Ừm, ngươi không cần lo lắng, ta cũng không có ác ý gì với ngươi. Nếu như ngươi muốn biết, chỉ cần không có việc gì gấp gáp, ta cũng có thể đem tất cả mọi chuyện lần lượt nói cho ngươi biết.
- Mập mờ như vậy đã đủ chưa? Có chuyện gì thì nói đi!
Đệ Nhất phân thần không vui nói. Mặc dù nghi vấn trong lòng không ít, nhưng hành động của Đế Thích Thiên lại khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Sự thật mà Xi Vưu đã biết một lần nữa từ miệng Đế Thích Thiên lần lượt nói ra.
- Không thể nào!
Nghe được bí mật đã ẩn giấu không biết bao nhiêu năm ở nơi này, phản ứng đầu tiên của Đệ Nhất phân thần chính là không thể tin được:
- Xi Vưu chiến giáp không thể nào là giáp vai của Chủ Thần thứ mười bốn, không thể nào cùng là một thể với Sát Lục chiến giáp. Bản tọa tuyệt đối hiểu rõ giáp Sát Lục chiến giáp hơn ngươi. Sát Lục chiến giáp vốn có đầy đủ mũ giáp và giáp vai, hai bộ chiến giáp này không thể nào là cùng một thể.
Đế Thích Thiên thở dài một tiếng:
- Ta chưa từng thấy qua Sát Lục chiến giáp, nhưng nếu như Sát Lục ma quyết của ngươi là học được từ khí hồn của Sát Lục chiến giáp, vậy thì bộ chiến giáp đó nhất định là cùng một thể với giáp vai này, cùng thuộc về chiến giáp của Chủ Thần thứ mười bốn.
Dừng một chút, Đế Thích Thiên nói tiếp:
- Thân là Chủ Thần, sự cường đại của linh hồn nó nhân loại chúng ta không thể nào tưởng tượng được. Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù đã bị phong ấn, nhưng bộ phận ẩn nấp tại Ma Giới kia cũng không phải là linh hồn hoàn chỉnh. Nhiều năm qua như vậy, tàn hồn của nó vẫn luôn đi lại bên ngoài, muốn lần nữa hợp nhất thân thể. Tại hải dương hỗn độn, linh hồn ẩn thân bên trong Thời Gian chi kiếm hẳn là một mảnh vỡ linh hồn của Chủ Thần thứ mười bốn.
- Lão già, chuyện ta nguyên thần phân ba làm sao ngươi biết được?
Đệ Nhất phân thần đột nhiên nghiêm nghị hỏi.
Đế Thích Thiên mỉm cười:
- Chỉ cần biết rằng ta biết là được, về phần làm thế nào để biết thì không quan trọng.
Trong đầu lướt qua hình ảnh cặp mắt Đế Thích Thiên đột ngột biến mất, trong mắt trở nên đen kịt trống rỗng, Đệ Nhất phân thần trong lòng khẽ động. Đế Thích Thiên này có lẽ là tu luyện năng lực tà dị giống như “Phá Vọng ngân mâu” của Bổn Tôn, có thể nhìn thấu bí mật của người khác.
- Ngươi không cần lo lắng! Trước khi rời khỏi nơi này, ta sẽ dạy cho ngươi một công pháp đặc biệt. Sau này dù có gặp cường giả như ta, cũng đừng mơ tưởng dễ dàng do thám được bí mật từ trong đầu ngươi.
Đế Thích Thiên mỉm cười nói, trong nụ cười dường như ẩn chứa một ý định không muốn người khác biết.
- Ai! Bản tọa cũng lười tranh cãi với ngươi.
Đệ Nhất phân thần đột nhiên đứng dậy, hai cánh tay duỗi ra một chút, cúi đầu nhìn xuống Đế Thích Thiên, nói ra những lời khiến Đế Thích Thiên cực kỳ bất ngờ:
- Bí mật gì bản tọa cũng chẳng muốn biết, nghi vấn gì ta cũng không cần ngươi giải đáp, nếu có lợi ích gì thì cứ nhanh chóng đưa cho ta là được, nếu không có thì ta đi.
Đệ Nhất phân thần nói rất rõ ràng, lão tử chính là chỉ cần lợi ích, không có lợi ích thì ta đi, còn nếu ngươi không chịu thì chúng ta cứ đánh một trận là được.
Sau một lúc trầm mặc, Đế Thích Thiên ngẩng đầu lên:
- Được rồi. “Ma” quả nhiên là làm việc dứt khoát. Ở chỗ ta có một số công pháp và tâm đắc, sau khi ngươi học xong hãy lập tức cuốn xéo khỏi nơi này cho ta!
Đệ Nhất phân thần trong lòng thầm đắc ý. Hắn đã sớm có dự định, lúc Xi Vưu và Đệ Tam phân thần giao chiến nhất định phải ở một bên quan sát. Lão nhân này thực lực quá mạnh, lời nói cũng không cách nào phân biệt được thật giả. Nắm đấm đi trước lời nói, đối mặt với Đế Thích Thiên, Đệ Nhất phân thần có cảm giác như đối mặt với một đầm sâu không đáy, luôn bị người khác nắm mũi dẫn đi. Hắn vốn không thích tình huống này.
“Bùng!”
Đế Thích Thiên vung tay lên, một đoàn kình khí liền cuốn lấy bụi bặm bên trong tòa thành, hóa thành một cơn lốc thổi ra bên ngoài. Trên vách tường hai bên bị bụi bặm che phủ lập tức hiện lên từng hàng chữ viết thật nhỏ.
- Xem hết những chữ viết trên vách tường này cho ta! Xem không xong, học không được thì đừng mơ rời khỏi nơi này.
Nói xong Đế Thích Thiên liền dứt khoát nhắm hai mắt lại. Bên trong tòa thành đột nhiên tối sầm, trong nháy mắt cảnh tượng đã thay đổi.
- Tiểu tử, đừng nên giở trò! Lối ra ở ngay trên người ta. Với chút năng lực khống chế không gian đó của ngươi, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi không gian của ta.
Đệ Nhất phân thần trợn mắt há mồm:
- Ngươi dùng phương thức cũ xưa này để truyền công cho ta à?
Đế Thích Thiên cười lớn:
- Không tôn trọng tiền bối thì sẽ có kết quả như vậy.
“Trận chiến này quan hệ đến số mạng đồ nhi Xi Vưu của ta sau này trở về tộc. Tính tình của hắn vốn cao ngạo, nếu để cho tâm ma này mất đi, nhất định là sẽ không phục, ngày sau sợ rằng sẽ còn gây nên một chút mưa gió, tương lai cũng sẽ sinh ra ý đồ tranh đấu.” - Đế Thích Thiên ngoài miệng mặc dù cười cợt, nhưng ý nghĩ trong lòng thì Đệ Nhất phân thần lại không thể nào biết được.
Từ sau khi Xi Vưu lấy lại một nửa công lực kia, đặt chân tại phương bắc, cả Thái Cổ đều trở nên hoang mang. Mặc dù Xi Vưu vẫn không hề có động tĩnh gì, nhưng không ai nghĩ rằng y sẽ vĩnh viễn dừng chân tại phương bắc, không xen vào phân tranh thế lực của Thái Cổ.
Trong thời gian mấy tháng, có rất nhiều cao thủ đi đến Ma Đô ở phương bắc khiêu chiến Xi Vưu, nhưng khi vào thì đi thẳng, còn khi ra ngoài thì đều nằm ngang. Có nhiều cao thủ ngay cả mặt mũi của Xi Vưu cũng chưa thấy, liền bị thủ hạ của Xi Vưu giết chết, thi thể bị vứt ở trong một hẻm núi phía đông Ma Đô.
Xi Vưu cũng không chủ động tấn công bất kỳ thế lực nào. Dưới tình hình như vậy, Thánh điện căn bản không thể nào nhúng tay vào chuyện này. Càng phiền toái là công lực của Xi Vưu đã tạo thành sự uy hiếp đối với Thánh điện.
Cường giả có thể địch nổi Chí Tôn, điều này khiến cho Thánh điện phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết sách nào.
Sau khi Xi Vưu xuất thế, tại Hiên Viên khâu phía bắc Ma Đô, đám Bắc Hải triều thánh giả và cả Bắc Hải tù đồ vẫn không có bất kỳ hành động gì. Đối với những người bên ngoài Bắc Hải, những lực lượng này đều là một ẩn số.
Dưới tình hình này, đông đảo cao thủ tiềm tu lại nhớ tới Kiếm các và Kiếm Thần đã từng đối kháng với kiếp nạn thần phạt tại Đao vực, hơn nữa còn thoát khỏi cái chết.
Nhưng giống như Ma Đô ở phương bắc, Kiếm các cũng yên tĩnh một cách lạ thường, hoàn toàn không có bất cứ hành động đặc biệt nào đối với chuyện Xi Vưu xuất thế ngang trời. Sự bình tĩnh này tạo thành đối lập rõ ràng với Thái Cổ ồn ào.
Cuối cùng có người không nhẫn nại được, đi đến Kiếm các xin Kiếm Thần rời núi đối phó với Xi Vưu. Ban đầu Phong Vân Vô Kỵ vẫn đắm chìm trong tu luyện, cũng không tiếp kiến những cao thủ Thái Cổ này, nhưng số cao thủ trong hệ phái tự do đi tới Kiếm các chẳng những không giảm mà còn tăng.
[Thiếu một đoạn]
Thái Cổ ồn ào cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi trận quyết chiến của hai cao thủ đỉnh cấp mới và cũ trong truyền thuyết này.
Bất luận ai thắng ai thua, kết quả sau cùng sẽ quyết định hướng đi của Thái Cổ.
oOo
Tại bên bờ Bắc Hải.
Sóng cả nhấp nhô, Bắc Hải rộng lớn vô biên dường như vĩnh viễn không ngừng cơn giận. Tiếng sóng lớn vỗ bờ tràn ngập trong không gian. Từng đợt sóng biển bốc lên cao trăm ngàn trượng, lực lượng của sóng cả không ngừng đẩy nước biển cuồng bạo tràn lên đất liền, băng qua những cột đá nhọn như gốc cây bị đứt.
Mỗi lần sóng biển và đất liền va chạm, từng cơn sóng đập vào nhau đều làm bắn lên chùm lớn bọt nước, hóa thành hơi nước mờ mịt tỏa ra khắp mảnh đất vắng lặng này.
Trên bờ biển có hai thiếu niên phân biệt đứng trên hai cột đá sắc nhọn dài hơn mười trượng từ dưới đất vươn lên. Hai thiếu niên này đều mặc áo bào màu trắng, tay áo không ngừng tung bay trong gió biển.
Thiếu niên bên trái cầm trong tay một thanh trường kiếm đỏ thẫm giống như ngọn lửa đang cháy, từ từ đi vào trong biển. Hơi nước mờ mịt ở bên người y hình thành một vòng xoáy như có như không. Thiếu niên cầm nhẹ mà như nặng, kiếm trong tay như nặng ngàn vạn cân, mỗi lần khua lên sóng lớn trước người đều gầm thét đẩy về phía sau, loáng thoáng hình thành một vòng xoáy to lớn.
- Hây!
Thiếu niên quát khẽ, đôi chân trần đạp trên cát sỏi dưới đáy Bắc Hải đi về phía trước từng bước một. Mỗi lần trường kiếm đỏ thẫm trong tay khua lên đều huyễn hóa thành nửa Thái Cực đồ đen trắng, làm hiện ra mảng lớn mặt đất bên dưới.
Dần dần thân hình của thiếu niên cũng biến mất trong sóng cả mênh mông của Bắc Hải.
“Ầm!”
Sóng biển nhấp nhô như từng cuộn vải trắng treo trên bầu trời, tường đợt không ngừng lên xuống.
“Ong!”
Tiếng trường kiếm rung động thật lớn đột nhiên vang lên từ dưới mặt biển. Theo tiếng kiếm rung kia, một luồng kiếm khí hùng hậu từ dưới mặt biển mở rộng ra. Trong phạm vi của kiếm thế, sóng biển vốn nhấp nhô cuộn trào đột nhiên yên tĩnh lại, mặt nước bình tĩnh không sóng. Từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một cái Thái cực đồ đen trắng nhàn nhạt không ngừng khoách triển về bốn phía. Trong khu vực Thái cực đồ bao phủ, tất cả lực lượng cuồng bạo đột nhiên lắng lại.
“Xoẹt!”
Một tiếng kiếm sắc gạt ra sóng nước vang lên. Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, ven rìa Thái cực đồ đột nhiên dâng lên sóng cả cao mấy ngàn trượng, từng đợt không ngừng cuộn trào, giống như một phiến thác nước đổ xuống.
Bên dưới dáy biển, Trì Thương tay cầm Xích Tiêu trường kiếm, chân trần đứng ở đáy biển. Từng luồng áp lực từ bốn phía tràn đến, nhưng dưới chân Trì Thương giống như đã mọc rễ, không hề lay động chút nào. Y không ngừng vung kiếm một cách đơn giản, vẽ ra từng vòng tròn ở quanh người, mỗi lần múa lên đều có một luồng lực lượng nhu hoà to lớn lan rộng về bốn phía.
Trì Thương vung kiếm càng lúc càng nặng, cũng càng lúc càng chậm, lực đạo do Xích Tiêu phát ra cũng càng lớn hơn. Càng về sau, Trì Thương dứt khoát nhắm hai mắt lại, không ngừng múa kiếm.
Một cảm giác huyền diệu dâng lên trong lòng, Trì Thương cảm nhận được Thái Cực chân khí mà ban đầu Độc Cô sư thúc gieo vào trong đan điền đã dần dần bị mình nắm giữ. Loại ý cảnh bình hành của bản thân Thái Cực kiếm đạo dần dần dung hợp với lực lượng bình hành do mình ngộ ra được sau khi cảm nhận sóng biển gào thét của Bắc Hải.
“Bùng!”
Trong một khoảnh khắc huyền diệu đó, hai mắt Trì Thương bỗng trợn trừng, Xích Tiêu trường kiếm trong tay mang theo một chuỗi đốm sáng màu đỏ thẫm vẽ nên một vòng cung Thái Cực quanh người.
“Ầm!”
Bắc Hải đột nhiên phát sinh biến động khác thường, mặt biển chợt dâng lên cao. Trong vòng bán kính mấy trăm dặm, mặt biển xoay tròn thật nhanh, hình thành một vòng xoáy to lớn. Những cơn sóng ven rìa vòng xoáy sôi trào, giống như một con rồng trắng uốn lượn.
“Xoẹt!”
Trì Thương đặt chân tại đáy vòng xoáy, một kiếm nối tiếp một kiếm múa lên. Uy lực của Thái Cực kiếm đạo càng lúc càng lớn. Mỗi lần tạo nên một vòng xoáy to lớn trên mặt biển, Trì Thương lại múa ra một kiếm về hướng ngược lại, mặt biển kia liền trong nháy mắt lắng lại. Một chính một phản như vậy, phạm vi tác dụng của Thái Cực kiếm đạo từ nhỏ đến lớn dần dần lan đến đến cả Bắc Hải. Bắc Hải vốn sôi trào dần dần bị Trì Thương khống chế, nước biển hùng hậu theo kiếm thế của y múa lên mà không ngừng nhấp nhô.
“Ầm!”
Sau một tiếng vang lớn, Thái cực đồ đen trắng ven rìa có những đốm sáng lan rộng đến toàn bộ Bắc Hải, sóng biển nhấp nhô từng phiến lắng lại. Khi Thái cực đồ mở rộng đến ven bờ Bắc Hải, toàn bộ sóng biển Bắc Hải giống như bị một kiếm kia dồn đến sát bờ, sau đó dâng lên. Sóng biển mang theo lực lượng cuồng bạo như thác nước bốc lên, thẳng đến tận trời.
“Rào rào!”
Sóng nước hạ xuống. Trì Thương cả người ướt đẫm, tóc đen dán vào vai, thần sắc ung dung từ trong bước sóng biển ra. Xích Tiêu trong tay không ngừng bắn ra những tia lửa.
- Hoán Nhiên sư huynh!
Trì Thương dừng lại bên bờ, ngẩng đầu nhìn Tây Môn Hoán Nhiên đang đứng thẳng không nhúc nhích trên một cột đá, chần chừ một lúc nói:
- Các tiền bối tại thánh địa đã nói với ta, sư tôn và đại ma đầu Xi Vưu đã ước hẹn sẽ quyết chiến vào tháng ba. Có lẽ ta phải rời khỏi nơi này.
Tây Môn Hoán Nhiên một tay đặt trên vỏ kiếm, cặp mắt hờ hững nhìn chăm chú vào Bắc Hải đột nhiên bình tĩnh lại, hồi lâu mới nói:
- Thái Cực kiếm đạo của ngươi vẫn chưa đại thành.
- Đúng vậy. Ta vốn được Độc Cô sư thúc giúp đỡ, lại lĩnh ngộ một thời gian tại Bắc Hải mà sư tôn từng tu luyện này, mặc dù công lực có tiến bộ lớn nhưng e rằng cũng chẳng giúp sư phụ được gì. Nhưng là đệ tử thì tôn sư luôn là ưu tiên hàng đầu. Danh tiếng hung ác của Xi Vưu quá kinh khủng, sư tôn đấu với hắn… kết quả rất khó nói. Bây giờ tâm ta đã loạn, có tiếp tục ở lại nơi này cũng vô ích.
Tây Môn Hoán Nhiên im lặng, hồi lâu mới lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi đi! Ta sẽ tiếp tục ở nơi này luyện kiếm.
Dứt lời y liền không nói thêm gì nữa.
Gió nhẹ thổi qua. Trì Thương lẳng lặng nhìn Tây Môn Hoán Nhiên, trong lòng thở dài một tiếng, sau đó dùng chân trần đi về hướng mộ Hiên Viên phía trước. Ở phía trước đã có một gã Bắc Hải triều thánh giả cầm trong tay một cái bọc, lẳng lặng chờ đợi.
“Bất luận là Thái Cực kiếm đạo hay là Hủy Diệt kiếm đạo của Tây Môn sư thúc, những công pháp đỉnh cao nếu muốn đại thành đều cần thời gian khá dài. Với ngộ tính của sư tôn, cộng thêm thiên phú và cơ duyên, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp qua ngàn vạn năm cũng chưa đại thành. Còn ta thì phải cần bao nhiêu lần ngàn vạn năm đây? Có lẽ khi thần ma đại chiến kết thúc thì Thái Cực kiếm đạo của ta cũng không thể đại thành. Ngàn vạn năm quá dài… ta không chờ nổi…” - Trì Thương nghĩ như vậy, nhận lấy cái bọc của mình, sau đó đi ra bên ngoài Bắc Hải.
Tiếng Bước chân càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng xa. Khi bóng dáng của Trì Thương dần dần biến mất tại bờ Bắc Hải, Bắc Hải vốn yên tĩnh đều gào hét lên, tất cả năng lượng trong nháy mắt bộc phát ra, vô số sóng trắng bốc lên cao. Bắc Hải lại trở nên điên cuồng như trước.
“Keng!”
Sau khi Trì Thương rời đi, Tây Môn Hoán Nhiên vẫn luôn bất động đột nhiên đẩy kiếm ra khỏi vỏ. Trời đất bỗng nhiên vụt tắt, một luồng ánh sáng chói lọi từ dưới đất vọt lên như sao băng lướt qua không trung, chém thẳng về nơi sâu nhất trong đêm tối.
“Ầm!”
Bóng tối trong khoảnh khắc mất đi. Bắc Hải đang gào thét bị một luồng kiếm khí hùng hậu chia ra làm hai, có thể thấy được cả bùn cát dưới đáy biển. Bên vách đá, trường kiếm trong tay thiếu niên áo trắng chẳng biết lúc nào đã thu vào trong vỏ, lẳng lặng đứng trên đỉnh cột đá như trước, mặc cho gió biển cuồng bạo thổi tới, áo trắng trên người tung bay phần phật, sừng sững bất động.
Trong hư không chung quanh thiếu niên áo trắng kia, mỗi khắc đều xuất hiện vô số kiếm hình không dấu vết, lại có vô số kiếm hình chưa từng mất đi. Thiếu niên vẫn luôn bất động, trong biển ý thức lại có vô số kiếm khí bay lượn, một kiếm nối tiếp một kiếm.
oOo
Tại Kiếm các.
Đêm trước ngày quyết chiến, toàn bộ kiếm vực đều yên tĩnh. Đám Hoàng Kim giáp sĩ và đệ tử Kiếm các trung thành tuần tra chung quanh Kiếm các. Trong lòng mọi người ở Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ chính là thần trong kiếm đạo, cũng là nhân vật mạnh nhất. Nhưng một tháng sau đối thủ của Phong Vân Vô Kỵ lại là Xi Vưu, tuyệt thế cường giả đã từng đi qua nhiều không gian, mỗi nơi đều lưu lại những truyền thuyết khác nhau về sự tà ác của mình.
Vô số năm trước, cuộc chiến giữa Hiên Viên và Xi Vưu đã kinh động khắp cả Thái Cổ, kết quả cuối cùng là Xi Vưu bị trấn áp và phong ấn. Nhưng mấy trăm triệu năm sau, vị Thái Cổ đệ nhất tà ác này lại một lần nữa quân lâm trời đất.
Cho dù mọi người tại Kiếm vực đối với Phong Vân Vô Kỵ có một sự tin tưởng gần như mù quáng, nhưng cũng không ai dám nkhẳng định Các chủ có thể chiến thắng được tên ma đầu đã tồn tại thời gian dài đằng đẵng kia.
Thời gian trôi qua từng ngày, trong Kiếm các không ngừng lặp lại cảnh tượng của một ngày trước.
“Gào!”
Khi còn khoảng mười ngày nữa là đến ngày ước chiến, bên dưới mắt đất Kiếm các bỗng vang lên một tiếng gầm to lớn. Tiếng gầm này cũng không kéo dài lâu, rất nhanh liền biến mất.
“Ầm ầm!”
Sau sự yên lặng ngắn ngủi, toàn bộ mắt đất đột nhiên rung chuyển. Lúc đầu chỉ là chấn động với biên độ rất nhỏ, nhưng dần dần càng lúc càng lớn. Mặt đất vốn bình tĩnh dần dần gồ lên, bên ngoài xuất hiện những vết nứt. Chấn động này dần dần lan đến ngọn núi Kiếm các nơi Phong Vân Vô Kỵ cư ngụ, từng chùm đá vụn lớn và đất bụi từ trên vách đá rơi xuống.
- Xảy ra chuyện gì?
Một tên Hoàng Kim chiến sĩ nhìn vách đá không ngừng rung chuyển làm đá vụn rơi xuống, lẩm bẩm nói.
- Bày trận!
Một tên Hoàng Kim tướng quân đột nhiên vung lên cờ lệnh quát lớn.
“Ầm!”
Sự rung chuyển cũng không kéo dài lâu, rất nhanh mặt đất phía trước vách đá của Kiếm các đột nhiên nứt ra. Chợt nghe một tiếng vang lớn khiến mọi người giật mình, một bóng đen thoăn thoắt mang theo những khối đá to lớn từ dưới đất vọt lên.
- Không được để hắn kinh động đến Các chủ!
Chợt thấy kẻ xâm nhập lạ mặt này từ dưới đất vọt ra, một tên hoàng kim tướng quân vội quát lên, đồng thời vung tay. Từng hàng Hoàng Kim chiến sĩ cầm trường kích hoàng kim từ dưới đất vọt lên, lao về hướng bóng đen kia.
“Bình bình bình!”
Bóng đen vừa phá đất chui ra kia chợt nhoáng lên, liên tiếp huyễn hóa ra một cuỗi tàn ảnh, đá một cước vào mỗi Hoàng Kim giáp sĩ bay lên trời. Chỉ có một cước, tất cả Hoàng Kim chiến sĩ đánh về phía bóng đen kia đều bắn trở ra, thân thể như đạn pháo đâm vào trong tầng đất, thật lâu không có động tĩnh gì.
Náo động phía trước Kiếm các rất nhanh đã kinh động toàn bộ chiến sĩ của Kiếm các, đông đảo chiến sĩ tuần tra liền bay về hướng Kiếm các. Trong lòng mọi người lại có một nghi vấn, kẻ này rốt cuộc là làm cách nào tiến vào được Kiếm các? Vì sao trước khi chuyện xảy ra không một ai phát hiện ra? Cho dù là đi xuyên dưới lòng đất cũng có đệ tử Kiếm các đặc biệt điều tra.
Những luồng thần thức từ bốn phương tám hướng phong tỏa vị khách không mời đột nhiên xông vào Kiếm các này. Tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt, đám chiến sĩ Kiếm các và cả Hoàng Kim chiến sĩ từ các nơi lao tới. Từ bầu trời nhìn xuống, trong hư không giống như có những mũi tên hoàng kim bắn ra.
Trông thấy không gian chung quanh bị phong tỏa, bóng đen kia bỗng làm một chuyện khiến tất cả mọi người đều giật mình.
“Gào!”
Một tiếng gầm hoàn toàn không tương xứng với thân thể gầy ốm của bóng đen kia bỗng vang lên, nhất thời trong hư không như nổi lên một cơn lốc mãnh liệt. Đám Hoàng Kim chiến sĩ đang bay tới lập tức bị lực lượng cuồng bạo ẩn chứa trong sóng âm cuốn ngược trở về.
- Đừng, đánh…
Bóng đen dừng lại trên không trung, nói ra một câu lắp bắp, thanh âm rất thấp giống như là lần đầu tiên nói chuyện, nhưng rất nhanh liền bị tiếng hét giận dữ chung quanh che lấp.
- Ma Ha kiếm trận!
Một tên Hoàng Kim tướng quân giận dữ quát lớn, đồng thời cánh tay bọc giáp hoàng kim khua lên, bắp thịt toàn thân cũng căng phồng, thân thể lớn lên gấp bội. Bốn phía cũng vang lên tiếng chiến giáp rung động, từng Hoàng Kim giáp sĩ vận Hoàng Kim chiến quyết, thân thể không ngừng lớn lên.
- Hây!
Theo những tiếng quát lớn, đám Hoàng Kim chiến sĩ vọt lên không, hợp thành một cơn lốc to lớn chọc trời màu vàng óng.
- Chờ đã, để ta đối phó với hắn!
Một tiếng quát chói tai từ phương bắc truyền đến, giọng nói lúc đầu vẫn còn ở ngoài ngàn dặm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến gần Kiếm vực.
- Là Thiếu các chủ! Tham kiến Thiếu các chủ!
Một tên đệ tử Kiếm các tinh mắt nhận ra Xích Tiêu trường kiếm mà Phong Vân Vô Kỵ ban cho Trì Thương.
- Tham kiến Thiếu các chủ!
- Tất cả lui ra!
Lúc đến gần Kiếm vực, tốc độ của Trì Thương chẳng những không giảm mà còn tăng vọt, mang theo tiếng rít loẹt xoẹt vẽ nên một vết đen nhỏ bé trong hư không, lao về phía bóng đen kia.
Mái tóc rối dài đến vai, ánh mắt cuồng dã và hung bạo, khuôn mặt hơi có vẻ cục mịch, nhưng trên thân thể nhỏ gầy lại mọc đầy lông dày màu vàng óng… Khi hình ảnh của thiếu niên kia in vào trong mắt, trong lòng Trì Thương không khỏi hơi ngạc nhiên. Dáng vẻ của kẻ này ngoại trừ khuôn mặt, căn bản là giống như một con khỉ lông vàng.
“Yêu thú?” - Một ý niệm trong nháy mắt lướt qua trong đầu Trì Thương. Có khuôn mặt của người nhưng cũng không hoàn toàn giống hệt, phần lớn đều là một số yêu thú công lực cao cường, lĩnh ngộ tới một trình độ nhất định sẽ hóa thành hình người. Lúc ánh mắt chạm đến khuôn mặt kia, trong lòng Trì Thương đột ngột dâng lên một cảm giác quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra rốt cuộc vì sao lại cảm thấy quen thuộc.
“Xoẹt!”
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, nhưng tay phải của Trì Thương vẫn không hề chậm đi. Kiếm vung lên, không khí trong phạm vi ngàn dặm giống như bị một kiếm này điều khiến, cuốn về phía thiếu niên kỳ dị kia. Trong hư không loáng thoáng vang lên tiếng sóng biển to lớn, trong đó còn mang theo tiếng sấm đùng đùng.
Một kiếm này của Trì Thương như chậm mà lại nhanh, lúc vung lên lại nhẹ mà như nặng. Con ngươi của thiếu niên mặt người thân khỉ kia bỗng nhiên co lại, trong mắt hiện lên thần sắc cẩn thận.
“Ầm!”
Thiếu niên mặt người thân khỉ kia không hề tránh né, một quyền đánh thẳng vào nơi mạnh nhất của kiếm thế Trì Thương.
“Ầm!”
Quyền kiếm giao nhau, Trì Thương và thiếu niên kia đều rung người. Trì Thương chỉ cảm thấy thân thể của đối phương giống như làm bằng kim cương, mặc dù gầy gò nhưng lại ẩn chứa lực lượng vạn cân. Chỉ một quyền, Trì Thương liền cảm giác được lực lượng của đối phương như dời non lấp biển.
“Bùng!”'
Trạng thái giằng co cũng không kéo dài lâu. Kình lực của Trì Thương từng đợt nối tiếp như thuỷ triều, đánh bay thiếu niên thân khỉ kia ra ngoài, lộn mấy vòng trên không trung, sau đó rơi xuống phía trước vách đá của Kiếm các.
“Ầm!”
Đá vụn văng tung tóe. Trì Thương vén áo bào nhảy lên đỉnh vách đá. Chúng Hoàng Kim chiến sĩ cũng từ bốn phương chạy tới, khắp nơi chỉ thấy đầu người lúc nhúc. Đám Hoàng Kim giáp sĩ và đệ tử Kiếm các bao vây không gian bên ngoài Kiếm các đến mức nước chảy cũng không lọt, chiến giáp màu vàng óng tỏa ra từng phiến kim quang.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lúc giao chiến còn nương tay?
Trì Thương đón gió đứng trên vách đá, nghi hoặc hỏi. Tại khoảnh khắc quyền kiếm giao nhau vừa rồi, y rõ ràng cảm giác được sau khi đối phương nhìn rõ khuôn mặt của mình, bỗng nhiên thu hồi một phần lực lượng, vốn không dùng hết toàn lực. Sau một kiếm vừa rồi, trong lòng Trì Thương hiểu rõ khí lực của đối phương đã cường hãn vượt quá tưởng tượng. Đừng nói là một kiếm này của mình, cho dù có mạnh hơn gấp đôi cũng chưa chắc có thể thật sự thương tổn được đối phương.
Thiếu niên thân khỉ kia ánh mắt xoay chuyển, bàn tay đầy lông mượt không ngừng gãi đầu, đôi môi mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, giống như không biết phải giải thích thế nào.
Ngay lúc không khí trở nên căng thẳng, cánh cửa lớn của Kiếm các bỗng nhiên mở ra, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ vang lên bên trong Kiếm các tối tăm:
- Trì Thương, ngươi đã về rồi à! Tề Thiên, ngươi cũng vào đi!
- Tề Thiên?
Trì Thương há miệng thật to, gần như có thể nuốt vào một cái trứng ngỗng, đưa mắt nhìn thiếu niên thân khỉ nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, giật mình nói:
- Ngươi là Thái Cổ Ma Viên?
- Ừ, ừ.
Thiếu niên Viên Tề Thiên gật đầu một cái, sau đó dùng cả tay chân, như một làn khói nhanh chóng tiến vào trong Kiếm các âm u.
- Tất cả lui hết đi! Kế Vô Cữu, đưa cho Tề Thiên một bộ quần áo!
- Vâng thưa chủ công!
Trong hư không, một tên Hoàng Kim chiến sĩ tướng mạo thô lỗ đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Tề Thiên? Hắn lại là Tề Thiên, con Thái Cổ Ma Viên hung bạo kia?… Hắn đã hóa hình!” - Đám đệ tử Kiếm các trong lòng đều khiếp sợ, lần lượt tản đi.
Giữa trời đất có linh vật, trời sinh vạn vật đều có linh tính. Mặc dù rất nhiều yêu thú công lực đạt đến mức độ nhất định đều sẽ hóa thành hình người, nhưng yêu vật vốn bất đồng, thời gian và công lực cần thiết để hóa hình cũng khác biệt. Rất nhiều yêu vật trong trời đất có thể hóa thành hình người, nhưng cũng không phải tất cả yêu vật đều hóa hình thành người khi đạt đến cảnh giới như nhau. Thái Cổ Ma Viên chính là như vậy.
Ngay cả trong ghi chép của Thánh điện cũng chưa hề có chuyện Thái Cổ Ma Viên hóa thành hình người. Thái Cổ Ma Viên thân thể vốn cường hãn, hơn nữa lại có thể thông qua tu luyện sở hữu rất nhiều đại thần thông. Bản thân Ma Viên vốn đã rất mạnh, không cần tu luyện gì cũng vẫn càng ngày càng mạnh. Còn một con Thái Cổ Ma Viên lại tu luyện võ học Thái Cổ… điều này đại biểu cho thứ gì thì không ai biết.
- Đệ tử Trì Thương bái kiến sư tôn! Đệ tử không được sư tôn cho phép lại không từ mà biệt, đúng là bất hiếu, xin sư tôn trách phạt!
Bên trong Kiếm các, liếc thấy Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên chủ tọa Kiếm các, trong lòng Trì Thương kích động, khóe mắt loáng thoáng ngân ngấn lệ. Nhưng rất nhanh y liền áp chế tâm tình kích động trong lòng, hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu cung kính nói.
- Ừ ừ…
Ở bên cạnh, Viên Tề Thiên hóa thành hình người cũng học theo dáng vẻ của Trì Thương, dập đầu chắp tay thi lễ, sau đó lại gãi gãi đầu, ấp úng nói:
- Đệ, tử… Tề Thiên, sư… phụ, tham… sư phụ!
- Đứng lên hết đi!
Phong Vân Vô Kỵ vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, cặp mắt chậm rãi mở ra, ánh mắt từ từ quét qua hai người phía trước, bình tĩnh nói:
- Trì Thương, ngươi có thể nắm giữ Thái Cực kiếm đạo mà sư thúc tặng cho ngươi, ta rất vui mừng. Ngươi vốn không thích chiến đấu, Thái Cực kiếm đạo chính là hợp với bản tính của ngươi. Lần này nếu ngươi đã đến, về sau cứ ở bên cạnh vi sư đi. Với tính tình của ngươi cũng không phải là loại người thích theo đuổi cực hạn của võ đạo. Nếu đã như thế, qua thời gian này ta sẽ dùng đại thần thông giúp cho tu vi của ngươi tăng lên, như vậy mặc dù ngươi sẽ vĩnh viễn không thể đạt đến cực hạn của võ đạo, nhưng ít ra cũng đủ để tự bảo vệ mình.
- Đa tạ sư tôn! Trì Thương cũng không có ý trở thành cao thủ đỉnh cấp, kiếp này đệ tử không mong muốn gì, chỉ hy vọng có thể làm bạn bên cạnh sư tôn là được.
Trì Thương cung kính nói.
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:
- Thương nhi, ngươi tự có chỗ của mình, không thể nào luôn luôn đi theo ta được.
Khi Phong Vân Vô Kỵ nói những lời này, Trì Thương đột nhiên có một cảm giác không lành. Trong lời nói của sư tôn dường như ẩn dụ điều gì đó.
- Trừ khi sư tôn đuổi đệ tử ra khỏi cửa, nếu không đệ tử sẽ không rời khỏi sư tôn.
Trì Thương cúi người, đầu chạm vào sàn nhà lạnh giá, kiên quyết nói.
- Ai!
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu, im lặng không nói.
- Tham kiến chủ công! Y phục đã mang đến rồi.
Một bóng đen quỳ sát nơi ngưỡng cửa, trước người y có một bộ quần áo xếp lại.
- Ừ. Vô Cữu, ngươi đi đi!
- Vâng thưa chủ công!
Kế Vô Cữu cung kính nói, sau đó chậm rãi lui ra ngoài, biến mất bên ngoài cửa.
“Phạch!”
Nơi ngưỡng cửa, xấp áo bào xanh sạch gọn kia bị một lực lượng vô hình cuốn lên, sau đó rơi xuống trước người Viên Tề Thiên.
- Tề Thiên, bộ quần áo này là tặng cho ngươi, mặc vào đi!
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ lướt qua cánh tay vẫn còn lông mao thật dài, nói:
- Ngươi còn chưa hoàn toàn hóa hình, qua một thời gian nữa ta sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp. Đợi sau khi ngươi hoàn toàn hóa thành hình người, ta lại truyền cho ngươi công quyết mà mọi người có thể học tập.
- Sư… phụ, đa, tạ… phụ.
Thái Cổ Ma Viên lắp bắp nói.
- Nếu ngươi đã gọi ta là sư phụ, vậy ta sẽ chính thức thu ngươi làm đệ tử thứ hai.
Nói đến đây, Phong Vân Vô Kỵ lại quay đầu nói với Trì Thương:
- Thương nhi, sau này Tề Thiên sẽ là sư đệ của ngươi. Hắn vừa mới hóa thành hình người, còn chưa thông thạo ngôn ngữ của người. Sau này ngươi hãy dẫn đắt sư đệ, thuận tiện dạy hắn ngôn ngữ loài người, giúp hắn nói chuyện được lưu loát.
- Vâng thưa sư tôn!
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái:
- Các ngươi lui xuống trước đi!
- Vâng thưa sư tôn!
Trì Thương trong lòng biết sư tôn còn phải chuẩn bị cho trận chiến với Xi Vưu mấy ngày sau, liền kéo Thái Cổ Ma Viên bên cạnh vẫn còn hơi ngỡ ngàng lui ra khỏi Kiếm các.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.