Chương 108: Đỉnh Thái Sơn (nhất)
Hoàng Phủ Kỳ
07/04/2013
Đây là một chiến trường, không phải là một trò chơi.
Cái chết của Cổ Nguyệt Thiên, đột nhiên lúc đó khiến Phong Vân Vô Kỵ ngộ ra. Mong muốn bảo toàn tánh mạng của mọi người, là không hiện thật. Đây là một cuộc chiến, trong chiến tranh giữa các chủng tộc, vô pháp tránh khỏi thương vong, con đường này không được lựa chọn, một khi đã bước lên, liền vô pháp quay đầu.
Cuộc chiến trong hoàng cung, Ma giới Hắc Thiên ma đế tọa hạ đệ ngũ Thiên ma vương thân vong, mà cả hoàng cung phân nửa bị hủy diệt, cả hoàng cung tử thương gần vạn người. Đối với việc này, Phong Vân Vô Kỵ giải thích, chính là do một ma vật của Ma giới gây ra.
Khi hoàng cung bị hủy, Thịnh Minh hoàng đế cũng vừa lúc ở cách xa cung điện bị bạo tạc, lại có cao thủ hộ vệ, nên vô sự, đối với sự tình phát sanh vào đêm đó, Thịnh Minh hoàng đế cũng không truy vấn, tuy nhiên hoàng cung tổn thất rất lớn, nhưng đối với một hoàng đế mà nói, nhất thiết chỉ là vài con số mà thôi, qua vài ngày một tòa hoàng cung càng thêm huy hoàng sẽ lại được kiến lập tại nơi phế khu.
Hoàng giả, thiên sanh vô tình.
Thịnh Minh đối với sự tình đêm đó, tịnh không để ý, cũng không điều tra chi tiết. Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, đây cũng là một kiện hảo sự, giết chết đệ ngũ Thiên ma vương, tử thương mấy ngàn đại nội cao thủ. Hoàng cung triệu tập lệnh lại phát xuất, không lâu sau, liền từ trong Lục Phiến Môn tập hợp một đám tân đại nội cao thủ, sau đó giao cho Phong Vân Vô Kỵ huấn luyện, một thời gian ngắn, lại có một nhóm hoàng cung thị vệ đủ để đương đầu với giang hồ cao thủ bình thường. Hoàng cung bị hủy, Thịnh Minh bất đắc dĩ lui về ở trong hành cung, kinh thành liền giao cho Lễ Bộ đại thần Đả Lễ, nhiệm vụ xây dựng lại hoàng cung, đối với quốc khố tương đối không hư mà nói, là trách nhiệm nặng nề.
Năm ngày sau, Thái Sơn.
Thái Sơn tự cổ có phong thiện chi thuyết, mà hôm nay lại thành võ lâm thánh địa thương nghị đại sự của các môn các phái trên giang hồ, giang hồ môn phái mấy vạn, tuy phương pháp tu luyện khác nhau, nhưng nội công phương diện lại đều tu theo "Diệt Ma Tâm Kinh" của Kiếm Thần truyền lại.
Thương Mang Kiếm phái, là nhất đại tông phái, tuy không phải giang hồ chí tôn môn phái, nhưng địa vị cũng không thấp.
Cơ bản đã biết rõ chi tiết của thế lực mờ ám nọ, Phong Vân Vô Kỵ cũng không cần ẩn tàng thật lực nữa, nhất lộ Kiếm Hoàng chi cảnh toàn khai, trực tiếp từ hoàng cung lược không mà đi, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, chúng đại nội cao thủ giờ mới biết người hoàng thượng ưu ái bình thường được xưng hô là đại nhân, nguyên lai thần thông quảng đại như vậy, phi hành lược không, không khác gì lục địa thần tiên.
Khi Phong Vân Vô Kỵ cách Thái Sơn khoảng mấy ngàn dặm, xa xa liền nghe thấy đỉnh Thái Sơn truyền tới trận trận tiếng thảm sát, võ lâm minh chủ vốn là nghị sự tranh đoạt lần này, hôm nay các môn các phái có thù oán lại hội tụ tại một nơi mà tranh đấu, dẫn đến một trường thảm sát.
Nghe tiếng kim thiết giao minh thanh âm chấn triệt vân tiêu, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lo lắng, mỗi một phi thăng cảnh giới vũ giả cũng là một mạc đại tài phú, tuyệt không thể nhượng Ma tộc dễ dàng phá hoại.
Ngay lập tức, phạm vi ảnh hưởng Kiếm Hoàng cảnh giới tức thì khuyếch triển liên tục mấy lần, người chưa tới gần, cả đỉnh Thái Sơn tiếng kiếm đã vang lên không ngừng bên tai, từng thanh tinh kim trường kiếm từ trên Thái Sơn bắn ngược lên, hình thành nhất đạo toàn qua lưu kiếm (kiếm lưu xoay tròn).
Phong Vân Vô Kỵ một cước khe khẽ đạp tại trên kiếm lưu chuyển động thành toàn qua trạng kia, y bào bay phần phật, thân tại thượng không quét khắp hạ phương đỉnh Thái Sơn đang hỗn loạn.
“Là hắn!”
“Là hắn!”
Mọi người bị đoạt trường kiếm trong tay kinh ngạc đến ngây người, kiếm khách nếu không có kiếm, cơ hồ đã bị phế đi một nửa rồi.
“Mọi người nghe lệnh, lập tức dừng tay!” Phong Vân Vô Kỵ thanh âm tịnh không cao, nhưng lại rõ ràng truyền đến bên tai từng người."
“Hừ, tên ma đầu, địa phương này ngươi có thể đến sao, không lẽ ngươi cũng muốn tranh đoạt minh chủ.” Một vũ giả hướng lên trời quát.
Sưu!
Một thanh phi kiếm từ dưới chân Phong Vân Vô Kỵ trong toàn qua lưu phóng ra, trực tiếp đâm sâu xuống đất cách trước chân người nọ không xa, cán kiếm lộ xuất, vẫn còn rung rinh tả hữu, phát xuất từng trận trận ông minh (buzz). Người nọ tức thì sắc mặc tái nhợt, lảo đảo lùi lại vài bước, không dám lên tiếng nữa.
“Có lẽ nên nói cho các ngươi biết, các ngươi cùng ta thực lực chênh lệch rất lớn!" Phong Vân Vô Kỵ thanh âm truyền khắp cả đỉnh Thái Sơn, trước những cặp mặt đang chăm chăm nhìn, Phong Vân Vô Kỵ lưng đối thái dương, hai tay mở rộng ra.
Một cổ cuồng phong từ thiên không đảo quyển xuống, phi sa tẩu thạch, cuốn bụi đất lên cao đến mấy trượng, đông đảo cao thủ phải nhắm mắt lại. Cơ hồ tại sát na bọn họ nhắm mắt, một cổ lực lượng như biển rộng bao trùm cả đỉnh Thái Sơn, Phong Vân Vô Kỵ song thủ rung lên một cái, từng vũ giả tức thì cảm giác toàn thân bị trói chặt, sau đó liền bị một cổ cự lực vô pháp phản kháng kéo lên không trung, bắt đầu trôi nổi.
Ti ~
Từng tiếng từng tiếng tức giận thù hận vang lên, mặc kệ vũ nhân có biết biểu hiện của Phong Vân Vô Kỵ tại tam đại kiếm phái hay không, Phong Vân Vô Kỵ triển hiện phi nhân lực lượng không ai không sợ ngây người, năng lực cường hãn như vậy, là người sao?!
“Ta nếu thật có dã tâm, liền bằng ta nhất nhân cũng có thể giết hết bọn ngươi,” Phong Vân Vô Kỵ lãnh thanh nói, tay áo dài rung một cái, chúng nhân liền rơi xuống mặt đất.
“Mọi người cùng lên, giết chết hắn, kẻ này sử dụng yêu pháp, thật ra bản thân hắn thật lực tịnh bất cường!” một thanh âm phẫn nộ truyền lai, Phong Vân Vô Kỵ lãnh mục như điện, lần dò theo thanh âm, một cái đầu tóc trắng, ngang nhiên đứng không phải Thương Mang Kiếm phái chưởng môn Bách Lý Lãng thì còn ai?
Chúng nhân kinh nghi bất định, chốc lát hướng về phía Bách Lý Lãng, một hồi lại nhìn hướng không trung cước đạp vạn kiếm, uy hiếp thần nhân Phong Vân Vô Kỵ, nhất thời do dự bất định.
“Thương Mang Kiếm phái tất cả nghe lệnh, cùng ta xông lên, giết chết yêu nhân này, ai giết được hắn, ta tức khắc truyền chức vị chưởng môn cho người đó.”
Bách Lý Lãng quát.
“Chậm đã!” Thái Sơn sau sơn thạch, trên đường mòn, một thanh bào lão giả tuổi đã quá năm mươi được hai gã nam tử phó nhân dìu đi, chầm chậm đi tới, bên cạnh lão nhân nọ còn có một tiểu nhi khoảng 13, 14 tuổi, lớn lên chắc chắn sẽ rất khả ái.
“Bách Hiểu Sanh tiền bối, người đến rồi!” thấy lão nhân này xuất hiện, cơ hồ trên mặt tất cả mọi người đều xuất hiện thần sắc tôn kính, mấy tên phi thăng cảnh giới vũ giả đi tới, một trái một phải đỡ lấy Bách Hiểu Sanh.
“Vãn bối, Thiên Cơ Môn Bách Hiểu Sanh, bái kiến Kiếm Thần tiền bối!” Bách Hiểu Sanh lại gạt tay của chúng nhân ra, hướng Phong Vân Vô Kỵ, quỳ xuống.
Oanh!
Mọi người đều ngây ra, Kiếm Thần?! Giang hồ bối phạn tối lão Thiên Cơ Môn Bách Hiểu Sanh xưng tên yêu nhân này là Kiếm Thần? Kiếm Thần, mấy trăm năm qua, có người phương nào có thể đạt được danh hiệu hai từ Kiếm Thần, tính ra bốn trăm năm qua, cũng chỉ có Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ truyền hạ "Diệt Ma Tâm Kinh" thôi.
“Hỗn trướng (bọn vô lại), bình thường, đám các ngươi tranh giành nói bản thân là Kiếm Thần chánh thống, hôm nay thấy chân diện của Kiếm Thần , cư nhiên có mắt không thấy Thái Sơn, lại không quỳ xuống tham bái Kiếm Thần tiền bối.” Bách Hiểu Sanh cả đầu bạc trắng, chỉ vào đám người võ lâm, phẫn nộ nói.
Trong giang hồ luận về thanh danh cao nhất là người nào? Không phải Thương Mang Kiếm phái Bách Lý Lãng, mà là biên soạn "Võ lâm chiến sử" Bách Hiểu Sanh.
Bách Hiểu Sanh phiên thoại vừa xong, vốn người giang hồ trong lòng đang hoài nghi, lập tức vẻ mặt xấu hổ quỳ xuống: “Bái kiến sư tổ!”
Bái kiến sư tổ!
Từng đám từng đám người lần lượt quỳ xuống, càng lúc, quỳ xuống càng nhiều, vô luận như thết nào, trong lòng người giang hồ các phái, Kiếm Thần hai từ này là danh tự không thể báng bổ, một thần thoại vĩnh viễn trong giang hồ. Ai cũng không nghĩ đến Kiếm Thần cư nhiên bốn trăm năm sau, quay lại vị diện này. Nghĩ đến hành vi của mình, đa số vũ nhân đều xấu hổ cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.