Chương 132: Đoạt xá trọng sinh
Hoàng Phủ Kỳ
07/04/2013
Bọn người Phong Vân Vô Kị phấn khích, xúc động đi tới giúp Tây Môn Y Bắc trị thương, không ai để ý đến Đao đế đang được cứu, một gã đệ tử ngân bào của Đao vực thực lực tiếp cận hoàng cấp đột nhiện máy động mi mắt một chút rồi mở mắt ra. Khi hai mắt mở ra cả người đột nhiên như thay đổi, thần thể vẫn như cũ nhưng tinh thần, khí tức dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi.
Hận thù quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn người Phong Vân Vô Kị, tên ngân bào nam tử kia lẩn vào trong đám người đang chạy trốn khỏi núi Nam Thăng Bắc Đẩu.
“Phong Vân Vô Kị, Tử Hoàng, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, bốn người các ngươi chờ đó, bổn đế nhất định quay trở lại.” Một thanh âm băng lãnh vang dội trên bầu trời ngọn núi Nam Thăng Bắc Đẩu
Ba người đồng thời cả kinh, mở mắt nhìn thoáng qua nhau.
“Đích thị là Đao đế! Hắn không có chết?!”
“Không, hắn đã chết, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy!”
“Ta hiểu được” Phong Vân Vô Kị trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên phát hiện Tử Hoàng, Độc Cô Vô Thương đều nhìn hắn, trầm giọng nói: “Lần trước Đao vực tiến công Kiếm các của ta, lúc ấy Đao đế cũng vận dụng thần thức thông qua thân thể của Quân Tử Lan, nhi tử của Đao hoàng, lần này … … có lẽ hắn bỏ qua thân thể của mình, đoạt lấy thân thể của một gã đao vực đệ tử.”
Tây Môn Y Bắc hai mắt nhắm chặt, trên người một màn sương trắng bao phủ, máu tươi dần dần khô đi, khi Phong Vân Vô Kị nói ra những lời này, ba người thông qua bàn tay cảm giác được thân thể Tây Môn Y Bắc đột nhiên chấn động một chút.
“Thậm chí nếu hắn tu luyện bí pháp đoạt được thân xác kẻ đã chết thì thực lực của hắn lúc này so với trước không mạnh bằng, cũng không cần phải quan tâm.”
Cơ hồ cùng lúc với những lời Độc Cô Vô Thương nói ra, ở ngoài ngàn dặm xa xôi, phía trên bầu trời, một gã ngân bào nam tử ngửa đầu nhìn trời, mây đen cuồn cuộn từ bốn phía kéo đến.
Oanh long!
Một đạo lôi điện màu tím từ trong tầng mây oanh tạc, đánh trúng thân thể ngân bào nam tử, ngân bào nam tử kia kêu thảm một tiếng, thân thể phía sau phá sinh thảm trạng, một luồng điện quang lan ra toàn thân, lôi điện từ đỉnh đầu chạy xuống, trên người ngân bào nam tử lôi hỏa bất diệt bốc lên.
Cuồng phong mạnh mẽ, trời đất một mảng âm u, cơn mưa trắng xóa nặng nề rơi xuống, che mờ bầu trời, một lực lượng cường đại từ bầu trời hạ xuống, theo lôi điện kia xâm nhập vào trong cơ thể nam tử.
a!
Vừa kêu lên một tiếng đau đớn, mái tóc dài của nam tử bắt đầu tung bay trong không khí, quần áo bắt đầu phình ra, mái tóc dài trong nháy mắt biến thành màu trắng xám, ngay cả lông mi cũng trở thành một mảng trắng như tuyết.
“Các ngươi đều phải chết!... ….” Đao đế Quân Vô Dạ mở mắt, trong mặt ngập tràn sát khí, mặc dù có thần thức đế cấp nhưng thân thể này cũng ảnh hưởng đến sự tăng lên của cảnh giới, cũng phải trả một cái giá thật đắt. Để sớm khôi phục tu vi đế cấp giết chết bọn người Phong Vân Vô Kị, Đao đế lợi dụng bí pháp mạnh mẽ ‘Thiên địa lôi đình’ để thay đổi thân thể, khiến cho tu vi của thân thể này tăng lên tới cảnh giới hoàng cấp trung kỳ.
Là một gã đế cấp cao thủ, đột nhiên bị một đám hoàng cấp cao thủ vây công, bị lật thuyền trong cống rãnh, nhục thân bị hủy, sự thật này khiến cho Đao đế Quân Vô Dạ trong lòng tràn ngập sự tự ái, căm tức.
ba ba ba!
Các đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà phát ra tiếng kêu răng rắc, căm hận quay đầu nhìn thoáng qua, Đao đế bay lên bầu trời nhằm hướng Đao vực bay đi… …
Trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu, Tây Môn Y Bắc được tam hoàng tương trợ, rốt cục ngoại thương trong chốc lát đã khôi phục bảy, tám phần, ngay cả nội thương dưới sự giúp đỡ của ba người cũng khôi phục ba, bốn phần, cũng có thể tự mình trị thương, thân thể hồi phục.
Âm thanh khải giáp truyền đến, một gã nam tử thần sắc nghiêm túc đi tới trước, cách Phong Vân Vô Kị không xa liền quỳ xuống, cung kính nói: “Bẩm báo chủ công, chúng ta tử thương mất ba trăm giáp sĩ, một ngàn giáp sĩ trọng thương, lại có năm ngàn giáp sĩ khác bị thương nhẹ. Quân địch tử vong hai ngàn người, số bị thương không thể thống kê hết, một số chạy thoát, nhưng ước chừng số lượng so với giáp sĩ chúng ta thì thương vọng nặng nề hơn.”
“Được rồi, ngươi đi xuống. Xử lý tốt tất cả các giáp sĩ bị thương.”
“Vâng, chủ công.” Tên tướng quân kia dứt lời liền xoay người bước đi, tiếng chiến giáp chạm vào nhau vang xa dần.
Phong Vân Vô Kị nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt nhìn qua khải giáp, trong lòng thầm nghĩ: “Trải qua hàng vạn năm ở Đông Hải, khải giáp cũng đã bị ăn mòn hơn nửa, nếu như chân khí tác dụng, chỉ sợ cũng không giữ được, chiến sĩ như thế nào lại không có chiến giáp, trong thời gian nhanh nhất có thể phải cấp cho mỗi người bọn họ một bộ khải giáp mới, lại còn vũ khí, cũng cần phải cân nhắc. Trang bị cho năm mươi vạn đại quân cũng không phải là một chuyện nhỏ a!”
Tây Môn Y Bắc mở mắt ra, nhìn về phía Phong Vân Vô Kị nói một câu: “hàng vạn năm nay rốt cuộc ngươi đã đi tới nơi nào?”
“Ta nhập định tỉnh lại, phát hiện một gã thiếu niên tay cầm mảnh giấy đưa tin của ngươi, tất cả người của Kiếm các đều đã đi mất, ngay cả đệ tử thủ hộ ngươi để lại trông nhà cho ta cũng không biết ngươi đi về đâu.”
“Tây Môn huynh đối với tên đệ tử ta giới thiệu kia có hài lòng không?” Phong Vân Vô Kị hỏi.
Tây Môn Y Bắc trầm mặc một lát, thở dài nói: “từ trên người hắn ta thấy được hình bóng của mình.”
Phong Vân Vô Kị gật đầu nói: “Như vậy là tốt, lúc trước ta trở lại vị diện cũng cảm giác kẻ này cùng với Tây Môn huynh cực kỳ giống nhau, tiện thể kiếm cho Tây Môn huynh một đệ tử, ta bạo gan, lớn mật đưa hắn tới Thái cổ, giao cho Tây Môn huynh, khẳng định hắn sẽ hợp mắt huynh.”
Độc Cô Vô Thương nhìn hai người bình thản nói: “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, hãy tới Bắc Đẩu đại điện của Tử Hoàng rồi hãy nói chuyện tiếp.”
Mọi người gật đầu đáp ứng, tiến vào Bắc Đẩu đại điện của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái. Phong Vân Vô Kị nhất nhất kể lại tất cả mọi việc tại Đông Hải, mọi người cũng hiểu được dụng tâm của Phong Vân Vô Kị, biến mất vạn năm cũng không phải chuyện lớn, chỉ là hắn đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, ngay cả người thân cận cũng không có nói cho biết, cũng không khỏi làm cho họ bực mình.
“Tử Hoàng, ngươi và ta cùng liên minh, phân chia ở những ngọn núi không xa nhau tọa trấn, nếu muốn chiếu cố cho nhau cũng còn dễ dàng. Hôm nay Đao vực muốn chia cắt chúng ta, hay là Tử Hoàng ngươi đại diện cho Nam Thăng Bắc Đẩu, ta đại diện cho Kiếm vực, mấy người chúng ta ở cùng một chỗ, đề phòng Đao đế kia lại đến, chúng ta cũng không cần phải sợ.” sau khi phân tích hoàn cảnh, Phong Vân Vô Kị nhìn Tử Hoàng nói.
Tử Hoàng cúi đầu trầm ngâm, sau nửa ngày rốt cục cũng ngẩng đầu lên nói: “Như thế cũng tốt, chỉ là Đao hoàng lần này trọng thương, được thuộc hạ mang đi, Đao đế mặc dù nhục thân bị bọn ta hủy nhưng hắn vẫn có năng lực đế cấp, ngoại trừ chém giết được một số ít cao thủ đao vực, còn đâu đều trốn thoát, thật sự có chút đáng tiếc.”
“Chúng ta bây giờ tách ra, nếu gặp phải Đao đế tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, mặc dù nhục thân của hắn đã bị hủy.” Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, hờ hững nói.
“Đế cấp cảnh giới nắm trong tay một mảng thiên địa, trong chúng ta ngoại trừ Tây Môn Y Bắc với một chiêu kiếm kia, căn bản cũng không có tạo cho hắn uy hiếp gì. Nếu không có Phong Vân Vô Kị cũng học được một chiêu kiếm kia của Tây Môn Y Bắc, giờ phút này thắng bại chỉ sợ cũng khó có thể đoán trước.” Độc Cô Vô Thương trầm giọng nói.
“Cùng Đao đế chính diện giao thủ, ta chỉ có một cơ hội ra tay!” Tây Môn Y Bắc nói khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.
Phong Vân Vô Kị trầm mặc, sau cùng ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay hắn đoạt được thân thể khác, năng lực có thể tăng lên tới cảnh giới nào. Ta nghĩ trong khoảng thời gian tới hắn có lẽ sẽ không tìm tới cửa gây sự. Nhục thân đế cấp bị hủy, không có dễ dàng thu được một nhục thân đế cấp tốt.”
“Hừm”
“Như thế, xin mời tất cả mọi người chuyển đến Kiếm các.”… …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.