Phi Thăng Chi Hậu

Chương 494: Độc Cô và Tây Môn rời đi.

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Tại Kiếm Các.

“Két!”

Một đôi tay trắng ngần đẩy cửa gỗ Kiếm Các ra, ánh sáng chiếu vào bên trong cửa. Một gã thiếu niên tóc dài xõa xuống vai đang ngồi xếp bằng trên đất, ánh sáng bên ngoài chiếu rọi lên khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy và nhợt nhạt, trên hai đầu gối đặt ngang một thanh thiết kiếm cũ kỹ. Người này chính là đệ tử của Tây Môn Y Bắc, Tây Môn Hoán Nhiên. Khi Phong Vân Vô Kỵ đẩy cửa vào, Tây Môn Hoán Nhiên có vẻ đang suy nghĩ vấn đề nào đó, tinh thần không được tập trung, đến nỗi không phát hiện trước được Phong Vân Vô Kỵ.

- Sư thúc!

Tây Môn Hoán Nhiên ngẩng đầu lên, trong hai tròng mắt đen kịt như nửa đêm phản chiếu hình ảnh Phong Vân Vô Kỵ, đột nhiên sáng ngời, đồng thời bờ môi mấp máy thốt ra hai chữ.

- Hoán Nhiên, sao ngươi lại ở đây? Sư tôn của ngươi đâu?

Phong Vân Vô Kỵ vén áo bào, đi nhanh qua cửa bước vào trong Kiếm Các, môi mấp máy bất giác hỏi.

Đáp lại là một sự im lặng.

Phong Vân Vô Kỵ đặt Ngạo Hàn Yên sang một bên, quay đầu lại, phát hiện Tây Môn Hoán Nhiên đang cúi thấp đầu, tay phải trắng như ngọc ôm lấy cằm, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Phong Vân Vô Kỵ nhíu mày, nghiêng người hỏi Tây Môn Hoán Nhiên.

- Sư tôn và đại sư thúc đều đã đi rồi.

Tây Môn Hoán Nhiên ngẩng đầu, gương mặt hơi đờ đẫn nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nói khẽ.

- Đi đâu?

Tây Môn Hoán Nhiên đứng dậy, áo bào và tóc dài rũ xuống vai bắt đầu đung đưa. Dừng một chút, hắn vươn một ngón tay chỉ vào bầu trời phương tây bên ngoài cửa lớn Kiếm Các, nói:

- Sư tôn đã đi về hướng đó, còn đại sư thúc đi về hướng đông.

Phong Vân Vô Kỵ đang suy nghĩ vì sao Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương lại đột nhiên rời đi, hơn nữa còn chia ra, Tây Môn Hoán Nhiên lại nói thêm một câu khiến cho hắn giật mình:

- Sư tôn và đại sư thúc đều lần lượt phá vỡ hư không biến mất rồi.

Tây Môn Hoán Nhiên cúi thấp đầu, nói một cách rất bình tĩnh và nhu hòa:

- Sư tôn và đại sư thúc nói, hiện giờ đã đến lúc bọn họ rời khỏi rồi. Trước mắt bọn họ không thể nào trợ giúp sư thúc được nữa, có ở lại cũng chỉ thêm vướng bận, cho nên rời khỏi là tốt nhất.

- Đại sư thúc nói, cho tới nay người đều không có thời gian chuyên tâm luyên võ, hiện giờ là người tu luyện tầng cuối cùng của Vô Cực kiếm đạo.

Tây Môn Hoán Nhiên nói đến đây, học theo dáng vẻ của Độc Cô Vô Thương torng trí nhớ, nhíu mày nói tiếp:

- Vô Cực kiếm đạo vốn bắt nguồn từ Thái Cực kiếm đạo, thoát thai từ vũ trụ mênh mông. Hôm nay người xem ngôi sao trong vũ trụ làm thầy, hoàn thành một tầng cuối cùng của Vô Cực kiếm đạo thiên hạ phòng ngư… Sư tôn cũng nói, có những võ học tâm đắc mà sư thúc truyền cho, Hủy Diệt kiếm đạo của người đã đến giai đoạn biến hóa rồi. Kiếm đạo của người tương phản với kiếm đạo của đại sư thúc. Đại sư thúc dùng thiên địa vũ trụ làm cực, xem vũ trụ là thầy, một kiếm phòng ngư thiên hạ. Còn người thì phải nên xem vũ trụ là địch, tìm hiểu thiên hạ công kích.

- Sư tôn và đại sư thúc đều nghĩ người đã chết, chỉ có tôi tin rằng sư thúc sẽ không chết.

Tây Môn Hoán Nhiên ngẩng đầu, nói khẽ:

- Sư tôn và đại sư thúc nói, kiếp nạn thần phạt tại Đao Vực đã khiến bọn họ hiểu được mình nên làm gì. Nếu sư thúc đã chết, bọn họ sẽ hoàn thành nguyện vọng của sư thúc bằng phương thức của mình. Còn nếu sư thúc chưa chết, là dặn Hoán Nhiên ở đây nói với sư thúc, bọn họ rời đi là việc phải làm, không cần giữ lại. Khi kiếm đạo của bọn họ đại thành, sẽ trở về giúp đỡ sư thúc. Chuyến đi này có thể là trăm vạn năm, ngàn vạn năm, cũng có thể là trăm triệu năm.

“Ai!” - Phong Vân Vô Kỵ đứng chắp tay nhìn sàn nhà trơn bóng của Kiếm Các, trong lòng có một sự mất mát không tên. Ánh mắt như xuyên qua tầng tầng vị diện không gian, dừng tại hai bóng người quen thuộc trong vũ trụ, những lời nói gần đến miệng lại hóa thành hai chữ vô cùng đơn giản:

- Bảo trọng!“

- Sư thúc, đệ tử xin cáo lui!

Tây Môn Hoán Nhiên thấp giọng nói.

- Ừm.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu. Tây Môn Hoán Nhiên toàn thân áo trắng liền cầm thanh thiết kiếm cũ kỹ, khom người bước qua bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, biến mất trong cuồng phong mênh mông bên ngoài Kiếm Các .

Quay đầu về phía Kiếm Các trống rỗng, Phong Vân Vô Kỵ bùi ngùi thở dài một tiếng. Ánh mắt lướt qua thân thể đóng băng của Ngạo Hàn Yên, bỗng nhiên vươn tay phải ra khống chế thân thể Ngạo Hàn Yên, dùng sức hất lên

“Bùng!”

Đỉnh Kiếm Các đột nhiên hóa thành trong suốt như nước gợn. Thân thể Ngạo Hàn Yên hóa thành một mũi tên rời khỏi cung xuyên qua đỉnh Kiếm Các, hóa thành một chiếc quan tài băng bay vào trong bầu trời mênh mông, lơ lửng giữa hư không đối diện với Kiếm Các bên dưới.

Đợi Ngạo Hàn Yên biến mất không còn thấy, Phong Vân Vô Kỵ mới thu hồi ánh mắt, vén áo bào khoanh chân ngồi xuống, năm ngón tay hướng lên trời giống như đang nâng đỡ thân thể thân thể đóng băng của Ngạo Hàn Yên phía trên, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, thần thức dần dần chìm vào trong biển ý thức.

Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cuối cùng đã rời đi; Triệu Vô Cực không biết tung tích, đây không phải là lần đầu tiên. Phong Vân Vô Kỵ không hỏi gì, dù sao hắn cũng biết, Triệu Vô Cực là huynh đệ chứ không phải thuộc hạ, cũng không phải môn nhân, mình không có quyền gì hỏi đến; Tây Môn Hoán Nhiên càng trở nên trầm mặc hơn; Trì Thương đã đến Bắc Hải lần nữa lĩnh ngộ cảnh giới mới; Phượng Phi đã tìm được Viêm tộc ca ca thất lạc đã lâu, mặc dù không phải cùng một huyết mạch; Ngạo Hàn Yên chìm vào trong ngủ say; Chiến Đế từng là tử địch, sau lại trở thành tri kỷ, đã hóa thành một chùm tro bụi, kéo theo đám chiến tướng của Chiến tộc từng theo y chinh phạt tứ phương; về phần Huỳnh Hoặc từng là một tiền bối tri giao cũng có sự ngăn cách.

Ngồi xếp bằng trên sàn nhà Kiếm Các lạnh buốt, Phong Vân Vô Kỵ bỗng cảm thấy vô cùng cô tịch, chưa bao giờ có.

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ trở về, ánh mắt của đệ tử Kiếm Các nhìn hắn càng thêm cuồng nhiệt và sùng bái. Mỗi khi tiếp xúc với những ánh mắt này, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy tịch mịch hơn.

Trong xa xăm, Phong Vân Vô Kỵ như chợt hiểu ra: “Tại khoảnh khắc lập lời thề đó, ta đã không ngừng đạt được một thứ gì đó, nhưng đồng thời cũng không ngừng mất đi một thứ khác. Có lẽ khi năng lực của ta đạt tới đỉnh cao, cũng là lúc ta mất đi nhiều nhất. Tương lai, có lẽ ngay cả một chút cảm xúc cũng sẽ không còn.”

“Ai!”

Thở dài Một tiếng , Phong Vân Vô Kỵ lại yên lặng chìm vào tu luyện không ngày không đêm.

oOo

Trong một không gian bên ngoài Thái Cổ.

Độc Cô Vô Thương như một tảng đá tĩnh tọa trong phiến vũ trụ yên tĩnh này, trên mặt không biểu tình, dùng một loại ánh mắt siêu nhiên lẳng lặng quan sát quỹ tích vận hành của những ngôi sao trong vũ trụ này.

Khí tức của Độc Cô Vô Thương càng ngày càng yếu, dần dần từ trong cơ thể tỏa ra khắp cả mặt cắt vũ trụ, cùng mặt cắt vũ trụ hợp làm một thể. Nhưng hai con ngươi của y vẫn mở to như trước, trên con ngươi phản chiếu quỹ tích vận hành của mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao.

oOo

Trong một phiến vũ trụ khác.

Tây Môn Y Bắc vẻ mặt an tường nằm trong một bóng kiếm to lớn. Bóng kiếm màu đen này mặc dù nằm trong vũ trụ tối đen, nhưng vẫn có thể rõ ràng phân biệt với màu đen chung quanh. Lực lượng ngôi sao vô tận không ngừng tràn vào trong bóng kiếm to lớn này. Mỗi lần thu nạp, bóng kiếm bao bọc thân thể Tây Môn Y Bắc càng trở nên đen hơn, mà ánh sáng của ngôi sao ở sâu trong bóng tối lại trở nên ảm đạm đi một ít, cho dù sự ảm đảm này cực kỳ nhỏ bé. Tại nơi cách phiến vũ trụ hẻo lánh này xa hơn một chút, vô số ác ma bay ngang qua vị diện nhưng không ai chú ý tới vị khách lạ lẫm xuất hiện trong mặt cắt vũ trụ này.

oOo

Tại cực tây Thái Cổ.



“Ầm!”

Một cột khí xoắn ốc màu đen phá đất chui lên, xuyên qua tầng mây đến tận trời. Mặt đất ầm ầm vỡ tan, sau đó một phiến bóng ma rậm rạp bỗng xuất hiện trên phiến đại địa này.

“Đùng đùng!”

Bốn phương mây đen hội tụ, sấm chớp vang lừng. Ngay lúc Xi Vưu phá vỡ không gian chân thân xuất hiện tại Thái Cổ, thiên địa đột nhiên nổi lên biến động dị thường.

Mặt đất chấn động như muốn nổ tung. Ngay lúc hiện tượng dị thường sắp từ cực tây ảnh hưởng đến cả Thái Cổ, Xi Vưu đột nhiên vươn năm ngón tay ra, quát lớn một tiếng:

- Cấm!

Giọng nói vừa dứt, thời gian giống như ngừng lại, mây dày đang lan về bốn phương cũng chợt biến mất, mặt đất đang sụp đổ cũng dừng lại, từng vết sâu nhỏ vụn ven phiến không gian đột nhiên hiện lên liền biến mất.

Bên dưới Thánh sơn.

Lão giả tóc bạc từng cùng Phong Vân Vô Kỵ có duyên gặp mặt một lần, bị xích sắt cột bên bậc thang đầy rêu đột nhiên kinh hô một tiếng. Trước người y, bên trong thế giới cũng không hoàn hảo đột nhiên tỏa ra một đoàn khí tức cực kỳ hắc ám, vừa xuất hiện liền biến mất không tung tích, kéo theo cả một khối khu vực biến mất khỏi thế giới lơ lửng trước người lão nhân.

“Cấm đoạn hư không!” – Thân thể ủ rũ của lão giả đột nhiên bật dậy, một cảm giác cực kỳ không ổn từ dâng lên trong lòng: “Rốt cuộc là kẻ nào có năng lực lớn như thế, có thể xóa bỏ phiến không gian này ra khỏi thế giới cảm ứng của ta?”

Hơi trầm tư, hai mắt lão giả ngưng tụ, ánh mắt xuyên thấu qua kết giới của thế giới nhìn đến khu vực trống rỗng này. Một lực lượng quỷ dị từ trong mắt của hắn phát ra, trút xuống trên phiến không gian kia, khối khu vực trống rỗng kia lập tức khuếch tán ra từng vòng như nước gợn.

“Hừ, ngươi thật to gan!”

Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên trong đầu lão giả, sau đó một luồng lực lượng sắc bén từ khối khu vực trống rỗng kia phát ra, xuyên qua vách chắn của thế giới đâm vào trong hai mắt.

- A!

Lão giả kêu thảm một tiếng, mười ngón tay khô gầy theo bản năng ôm lấy hai mắt, trong kẽ tay máu không ngừng chảy ra. Thế giới hình tròn phía trước thềm đá rêu xanh ầm ầm tan vỡ.

Khi lão giả cắt đứt thế giới, đau đớn giảm xuống, mười ngón tay khô gầy mới buông ra. Trên mặt hai cái lỗ thủng tối om không ngừng chảy ra máu loãng. Lão giả vẻ mặt kinh hãi: “Là ai? Rốt cuộc là ai lại có năng lực như thế? Là ai có thể phá hủy thế giới của ta?”

Một cảm giác cực kỳ không ổn dâng lên trong lòng, đến nỗi y quên mất cả việc hai mắt vừa bị hủy.

Tại cực tây.

“Xoẹt!”

Không ai biết Xi Vưu rốt cuộc đã làm gì. Tại thời điểm không gian nứt vỡ, bầu trời hiện dị tượng, Xi Vưu đã dùng đại năng lực cấm đoạn hư không, ngăn cách mọi người quan sát. Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy năm ngón tay phải đen kịt của Xi Vưu vươn vào hư không, lúc thu hồi thì trong lòng bàn tay đã có thêm hai viên tròn.

- Hừ, ngay cả hành động của bổn tọa cũng dám nhìn trộm, đúng là to gan!

Xi Vưu tiện tay quăng ra, hai viên tròn kia liền rơi xuống trên đất, lăn mấy vòng sau đó bất động. Triệu Vô Cực nhìn kỹ lại, không khỏi rùng mình một cái. Đó là hai con mắt người bị ngón tay xuyên thủng, đôi mắt này rõ ràng không thuộc về bất cứ ai ở nơi này.

Không ai biết lúc Xi Vưu vươn tay đã xảy ra chuyện gì, mặc dù tò mò nhưng Xi Vưu không nói thì cũng không ai dám hỏi.

- Chủ nhân! Chiến Đế của Chiến tộc đã chết, tứ đại Chí Tôn chìm vào ngủ say, trong thiên hạ này đã không còn ai là địch thủ của chủ nhân. Hôm nay chủ nhân xuất thế, chúng ta có nên đánh chiếm thiên hạ một cách quy mô?

A Khách La quỳ một gối xuống sau lưng Xi Vưu, cực kỳ hưng phấn nói.

“Bình!”

Không ai thấy Xi Vưu ra tay thế nào, chỉn nghe được một tiếng trầm đục, A Khách La đã bay ra ngoài, đâm mạnh vào trong một tòa sơn mạch nhô lên mặt đất.

- A Khách La! Bao nhiêu năm qua công lực của ngươi không thấy tiến bộ, nhưng lá gan thì ngược lại càng ngày càng lớn. Khi nào thì đến phiên ngươi sự tính cho bổn tọa? Hừ!

Xi Vưu hất áo bào lên, lạnh lùng nói:

- Thiên Ma thủ hạ nghe lệnh! Từ giờ trở đi, tất cả các ngươi hãy ẩn mình một chút cho bổn tọa. Không có mệnh lệnh của bổn tọa, tất cả không được hành tẩu tại Thái Cổ.

- Tuân lệnh!

Sau lưng đông đảo chiến sĩ Thiên Ma tộc quỳ xuống, hưng phấn rung kích hưởng ứng.

- Ngươi tên là Triệu Vô Cực?

- Vâng!

Triệu Vô Cực kinh ngạc, không nghĩ tới Xi Vưu lại đột nhiên gọi tên mình, liền vội vàng đáp lời. Ở trước mặt tuyệt thế ma đầu buồn vui thất thường này, trong lòng Triệu Vô Cực cực kỳ khẩn trương.

- Hừ! Mặc dù chủ ý của ngươi là giải cứu nguyên thần của bổn tọa, nhưng ngươi lại dùng kế để lừa gạt một tia nguyên thần thiện lương của ta. Mặc dù bổn tọa không thừa nhận cùng hắn là một thể, nhưng ngươi lừa gạt hắn cũng chính là vũ nhục bổn tọa. Phàm những kẻ vũ nhục bổn tọa, từ trước đến giờ đều chỉ có một con đường chết. Ngươi nghĩ ta nên làm sao đây?

Xi Vưu quay lưng về phía Triệu Vô Cực, khiến cho không ai thấy rõ biểu tình của y, nhưng ngữ khí lạnh lẽo lại làm cho người ta sợ hãi không thôi.

Triệu Vô Cực toàn thân run lên, cúi đầu xuống, đồng thời bình tĩnh nói:

- Ta nghĩ tiền bối sẽ không giết ta.

- Hừ! Ngươi quả thật có chút khôn vặt. Không sai, lúc trước bổn tọa từng ở trong Thiên Ma tộc lập lời thề, chỉ cần ai giúp bổn tọa thoát khốn, bổn tọa sẽ đáp ứng một nguyện vọng của hắn. Ngươi giúp bổn tọa được tự do, bổn tọa đương nhiên sẽ không giết ngươi. Nhưng thương thế của ngươi bổn tọa sẽ không giúp ngươi trị liệu. Với công lực của ngươi, hao phí mấy trăm năm có lẽ cũng hoàn toàn bình phục. Nói đi, ngươi muốn bổn tọa làm gì cho ngươi?

- Bí quyết. Bí quyết của ngài, bí quyết giúp ta đánh bại tất cả mọi người trừ ngài ra. Ta cần lực lượng cường đại, đột phá cảnh giới trước mắt để đánh bại một cường địch.

- Ồ? Thú vị đấy. Ngươi muốn đánh bại một người, đó là ai?

Xi Vưu hứng thú nói.

- Đệ tử của kẻ thù giết sư phụ. Một cường địch mà không có sự trợ giúp của ngài, ta vĩnh viễn không thể nào chính diện đánh bại được.

Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.

- Một chuyện cũ à… Ta sẽ đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của bổn tọa.

- Ngài nói đi, chỉ cần có thể đánh bại hắn, chuyện gì ta cũng nguyện ý!

- Võ học của bổn tọa không truyền cho người ngoài Thiên Ma tộc. Bổn tọa xem ngươi cũng có vài phần bảnh lĩnh, có thể chịu một đòn của tâm ma ta mà không chết ngay. Hôm nay chính là lúc bổn tọa cần dùng người, nếu như ngươi gia nhập Thiên Ma tộc, bổn tọa sẽ ban cho ngươi lực lượng dưới một người mà trên ngàn vạn người.

Xi Vưu lớn tiếng nói.

Triệu Vô Cực trên mặt hiện lên vẻ do dự, trong lòng như cực kỳ mâu thuẫn.

- Thế nào, ngươi còn không muốn à? Hừ! Bổn tọa chỉ là nói cho ngươi biết quyết định của bổn tọa mà thôi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho là hỏi ý của ngươi sao? Cứ quyết định như vậy!



- Vâng, tại hạ tuân mệnh!

Triệu Vô Cực bất đắc dĩ nói.

- Bổn tọa đã thoát khốn, bọn chúng hẳn phải có dự cảm, lúc này cũng nên xuất hiện rồi.

Xi Vưu đứng chắp tay, nhìn trời nói.

Lời còn chưa dứt, trong phiến cấm đoạn hư không, từng dòng nước trong suốt bỗng từ trên mặt đất chảy ra, trong nháy mắt hóa thành hình người trong suốt, sau đó biến thành thân người hoàn chỉnh với tốc độ cực nhanh.

- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!

Chỉ trong nháy mắt, tại trước người Xi Vưu, trên đất trống bỗng xuất hiện từng nam nữ thân mặc đồ đen bó sát. Phía trước những nam nữ áo đen dáng người gầy ốm này, một vị phu nhân phong hoa tuyệt đại, eo như liễu mềm, môi như bôi soi, vẻ mặt phong tình cúi người cười nói:

- Thuộc hạ Thủy Thiên Nhu vẫn luôn dẫn người ẩn nhẫn tại Thái Cổ, chờ đợi tin tức chủ nhân xuất hiện. Hôm nay cuối cùng chủ nhân lại thấy ánh mặt trời, đúng là đáng mừng, thuộc hạ nguyện dẫn dắt tộc nhân xin thề sống chết thuần phục.

- Ừm.

Xi Vưu gật đầu:

- Tốt lắm. Bổn tọa còn cho rằng đám các ngươi đã phản bội bổn tọa rồi.

Thủy tộc Thủy Thiên Nhu nghe vậy hoa dung thất sắc, giật mình nói:

- Chủ nhân, thuộc hạ tuyệt đối không dám!

- Bổn tọa tin ngươi cũng không có cái gan đó.

Xi Vưu lạnh lùng nói, bỗng nhiên lòng có dự cảm, liền ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỉ thấy khói đen dày đặc xuất hiện giữa hư không, từ bầu trời rơi xuống, khi chạm đất liền hóa thành từng gã nam tử khỏe mạnh, từ dưới chân Xi Vưu trải rộng đến xa xa.

- Ừm.

Xi Vưu lạnh nhạt gật đầu:

- Tất cả nghe lệnh! Tin tức bổn tọa xuất thế, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài. Sau lần gặp mặt này, tất cả các ngươi hãy trở lại nơi ban đầu. Tất cả đều phải như cũ không được khiến cho người khác chú ý. Thủy Thiên Nhu! Bổn tọa cần điều tức một thời gian, trong lúc đó sẽ do các ngươi phụ trách đối phó với những kẻ tiến vào Thái Cổ. Phàm những kẻ tới gần nơi này đều giết hết, hiểu chưa?

- Vâng thưa chủ nhân!

Thủy Thiên Nhu thành khẩn cúi người khẽ vái, cung kính nói.

- Tản ra đi!

Xi Vưu vung tay lên, áo choàng phía sau phất mạnh.

Chúng ma chung quanh nghe vậy liền cung kính đáp:

- Tuân lệnh!

Sau đó hóa thành từng luồng khói xanh bay lên trời, tan biến về bốn hướng.

Đợi chúng ma rời đi, chỉ còn lại Xi Vưu, Triệu Vô Cực, Thiên Ma tộc nhân và Thủy tộc, Xi Vưu bỗng nhiên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, đôi mắt đã hóa thành một phiến ngăm đen không một chút tròng trắng nào, từng tia khói xanh từ trong hai mắt tà ác tỏa ra.

Tay phải Xi Vưu vươn ra như tia chớp, giơ ngang trên mặt đất, từ khuỷu tay đến bàn tay dần dần hóa thành một phiến màu đen trong suốt.

“Đùng!”

Trời đất bỗng nhiên tối sầm lại. Trong bóng tối, một tia chớp lớn sáng ngời từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào trên mặt đất.

“Ầm!:

Tia chớp từ trên trời giáng xuống dường như đã kích động một thứ gì đó. Phiến cấm đoạn hư không này đột nhiên bị sương mù dày đặc bao phủ. Mặt đất rung chuyển. Bóng tối và khói đặc bao phủ thân hình những người khác, chỉ còn lại một mình Xi Vưu cao lớn vẫn hiện lên rõ ràng trong biển mây màu đen từ dưới đất tuôn ra như đội trời đạp đất. Quanh người y, từng ngọn núi màu đen chôn sâu dưới đất như kiếm sắc cắt phá mặt đất vươn lên, cuối cùng xuyên thẳng đến trời cao.

“Rắc rắc!”

Địa thế càng lúc càng cao, bên ngoài sông núi cuồng phong mênh mông gào thét tràn đến, lượn quanh những ngọn núi màu đen chọc trời mấy vòng rồi bay đi.

- Đi thôi!

Xi Vưu lạnh lùng nói, đồng thời vung tay lên. Bên ngoài phiến sơn mạch chọc trời nhiều đến mấy vạn này, một vòng khe nứt thật sâu quấn quanh mặt đất, bao bọc nơi này lại.

- Vâng thưa chủ nhân!

Đám người Thủy tộc liền hóa thành từng vệt cầu vồng đen bay đi, chui vào trong vết nứt trên mặt đất, hóa thành từng vũng nước. Trong nháy mắt một phiến sóng trắng đã xuất hiện trên mặt đất, càng lúc càng nhiều, một lát sau đã hình thành một dòng sông bao quanh phiến núi non dày đặc này.

- Ba ngày sau bổn tọa sẽ hợp nhất ba thứ linh, nhục, giáp, đến lúc đó công lực của các ngươi sẽ khôi phục như ngày xưa lúc bổn tọa tranh bá thiên hạ. Hiện tại mỗi người các ngươi hãy tìm một đỉnh núi mà tĩnh tọa, tùy thời chuẩn bị tiếp nhận lực lượng hùng hậu bị phong ấn.

- Vâng thưa chủ nhân!

Đông đảo Thiên Ma tộc nhân cung kính nói, dứt lời liền bay đi, mỗi người tìm một ngọn núi chọc trời xếp bằng ngồi xuống, ngọn lửa màu xanh lục từ trên người tỏa ra.

“Bình!”

Xi Vưu đột nhiên không hề báo trước lại đánh một chưởng vào người Triệu Vô Cực, một vầng sáng trong suốt từ lòng bàn tay phát ra, hóa thành một hình cầu cao bằng một người bao bọc lấy Triệu Vô Cực.

- Bổn tọa đã đem một bộ phận võ đạo khắc sâu vào biển ý thức của ngươi, trong thời gian này ngươi hãy cố gắng cảm ngộ cho tốt!

Xi Vưu dứt lời, bàn tay liền hất lên, đem Triệu Vô Cực ném đến trên một ngọn núi xa xa.

Làm xong tất cả, Xi Vưu mới khoanh chân ngồi xuống. Bên dưới thân là một sơn mạch hùng vĩ nhất trong mấy vạn ngọn núi lớn, một đường vòng cung từ dưới chân núi trườn lên, kết thành một hình cầu to lớn trong suốt bao phủ lấy Xi Vưu và cả tòa sơn mạch khổng lồ.

- A!

Một tiếng gào lớn từ giữa dãy núi bắn lên trời, sau đó một luồng dao động quỷ dị từ trong dãy núi này lan ra. Từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, khu vực rộng lớn này như một bức tranh thủy mặc bị nước dội qua, dần dần hóa thành một phiến trống rỗng biến mất không còn thấy.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Trên chín tầng trời, Thanh Minh, Nhật Quỹ, Mạt Lệ, Phản Hồn, Huỳnh Hoặc lập loè một chút, sau đó bừng sáng. Năm vầng sáng từ bầu trời chiếu xuống, chui vào trong những dãy núi. Nơi lực lượng ngũ tinh chiếu xuống, từng hình cầu trong suốt bỗng nhiên xuất hiện. Sau khi năm vầng sáng ẩn chứa lực lượng hỗn độn phân biệt đánh vào năm ngọn núi, lại từ những hình cầu màu sắc khác nhau bắn ra, xuyên qua tầng tầng hư không vừa vặn tập trung vào trong Xi Vưu giáp vai trên đỉnh núi trung ương.

“Ong!”

Xi Vưu chiến giáp chấn động phát ra những tiếng kêu hưng phấn.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook