Chương 104: Hồi kinh
Hoàng Phủ Kỳ
07/04/2013
Phong Vân Vô Kỵ ôm Lãnh Nhược Sương đang hôn mê, cùng Cổ Nguyệt Thiên, Thân Đồ Ma Quân Hách Liên Nam Sơn hai người đi theo phía sau, chạy vào trong thành mướn một cổ mã xa đơn giản, sau đó thẳng hướng kinh sư xuất phát.
Trên đường đi, Quỷ Kiến Sầu vẫn không ngừng sờ soạn các bộ vị trên thân thể, thỉnh thoảng lại phát xuất kêu lên một tiếng ngây ngốc, có khi miệng lại chảy nước miếng. Hắn thực tại rất hưng phấn rồi, quả thực không dám tin tưởng thân thể cường tráng thiếu niên này cư nhiên là mình. làn da trắng nõn đã hoàn toàn thay thế làn da lão hóa đen đủi, thân thể cao to, cân đối đã thay thế nguyên bổn thân hình lão già còng lưng, ngay cả tóc bạc trên đầu cũng hoàn toàn biến thành một đoàn đen thui, chỉ trừ cặp mắt thương tang vẫn không thay đổi, mặc dù khó có ai tin, nam tử khoảng hai mươi ba tuổi này cư nhiên lại là một lão đầu tử tuổi gần đất xa trời.
Tại trong mắt Quỷ Kiến Sầu, Phong Vân Vô Kỵ lúc này quả thực liền chẳng khác một vị thần khả ái, ngẫu nhiên ánh mắt nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ, cũng có chút úy kỵ, trong lòng hắn, một người có thủ đoạn như vậy, dĩ nhiên chân chánh chẳng khác gì là quỷ thần.
Khi tới một trấn phụ cận đại thành, tại cửa thành môn đã có một nhóm đại nội cao thủ nghênh tiếp, đại đội quân sĩ triều đình thủ vệ khiến cho rất nhiều bách tính vây xem.
Tại cửa thành môn một cỗ xe màu đen siêu hoa lệ, chỉ hoàng tộc mới có khả năng cho mã xa dừng tại thành môn khẩu, chứng kiến Phong Vân Vô Kỵ tại mã xa đơn giản xuất ra một kim bài, một đám cao thủ đại nội liền cúi đầu quỳ xuống, kêu lên:“cung nghênh đại nhân quay về!"
Một nhóm giáp sĩ từ hai phía hùng dũng đi tới, giúp mã xa ly khai khỏi quần nhân. Sau đó, tất cả giáp sĩ đồng thời chuyển đầu hướng lưng về phía mã xa . Án chiếu theo ý của Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế bệ hạ, người ngoài không được thấy mặt của Phong Vân Vô Kỵ.
Một nhóm đại nội cao thủ xuyên hoàng mã quái từ tứ phía cảnh giác đảo mắt nhìn khắp phía.
Hai tên đại nội cao thủ tráng kiện chạy nhanh đến màn cửa mã xa, khom thân quỳ xuống, thân thể cong thành cung hình, làm thành bậc thang bằng nhục thể.
Phong Vân Vô Kỵ đạp lên lưng hai tên đại nội cao thủ nọ từ trong mã xa đi ra, bọn Quỷ Kiến Sầu đi theo phía sau.
Xa phu trên mã xa ngây người trước sự phô trương này, như thế nào cũng không liệu đến cố chủ này lai lịch lại to lớn như vậy, không chỉ mình hắn, ngay cả Hách Liên Nam Sơn cũng không ngờ đến, vẻn vẹn vài ngày không gặp, Phong Vân Vô Kỵ liền đã tiến nhập hoàng cung rồi, mà xem ra địa vị hoàn toàn không thấp. Chỉ có Quỷ Kiến Sầu vẫn giữ vẻ mặt đạm nhiên, đối với hắn, thủ đoạn quỷ thần như Phong Vân Vô Kỵ thực tại có gì không đạt được đây.
“tặc tử, nạp mạng đi!” đột nhiên từ trong đám quần nhân, một thanh âm nộ hét, sau đó một đạo nhân ảnh từ trong quần nhân nhảy lên, chiêu thủ liền một kiếm hướng Phong Vân Vô Kỵ đâm tới.
Phong Vân Vô Kỵ nét mặt mạc nhiên không đổi, đối với lạt khách (kẻ đâm tới) đột nhiên xuất hiện như không thấy, tay ôm Lãnh Nhược Sương đang hôn mê, cước hạ tốc độ không giảm tốc hướng mã xa hoa lệ nọ mà đi tới. Quả nhiên, lạt khách kia xuất hiện không lâu, liền có mấy tên đại nội cao thủ nộ hống nhắm hướng cao cao nhảy lên, nghênh tiếp thích khách rồi.
Hai tên nguyên bổn cung thân làm nhục thang nọ chính là đại nội cao thủ, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bạo khởi một đoàn quang mang hung lệ, cước hạ điểm một cái, dĩ nhiên như ly huyền chi tiễn nhằm hướng bọn Quỷ Kiến Sầu mà tập kích.
Tại trước lúc hai người này hành động, hai mũi tên sắc nhọn mang theo âm thanh lãnh khốc, nhằm trước ngực hai tên đại nội cao thủ giả mạo mà bay tới, trước khi tên tới ngực liền xoay chuyển lực lượng mà hướng xuống, đem hai người ghim xuống đất.
Cách đó không xa, trong đám quân sĩ, một gã giáo úy bộ dạng giáp sĩ thu hồi cung tiễn trong tay, sau đó quay thân, tiếp tục quan sát xung quanh, nhất tiễn kia uy lực thật quá hãi nhân, căn bản một phổ thông giáp sĩ không có khả năng xạ xuất, trong đám quần nhân, vô số ánh mắt hiện lên một tia úy kị, cuối cùng chậm rãi thoái lui.
Phong Vân Vô Kỵ một tay vén màn cửa mã xa, chậm rãi bước vào bên trong, phía sau mấy đạo thân ảnh đằng không phóng tới, cùng lúc hắn từ từ hạ màn kiệu xuống, thân ảnh từ không trung rơi xuống, máu chảy đầy đất……
Mã xa đi trên đường được mấy đại nội cao thủ cùng quan binh hộ tống, hướng kinh sư đi tới,khi đến kinh thành, mã xa một đường không trở ngại trực hướng hoàng cung mà tiến, khi tới nơi, hoàng thành thủ vệ quân thi hành quân vương đại lễ, đây cũng chính là yêu cầu của Thịnh Minh, phàm khi thấy cỗ mã xa giá đáo, đều phải dùng quân vương chi lễ đối đãi, mà cỗ mã xa này, cơ hồ đã thành Phong Vân Vô Kỵ chuyên dụng mã xa rồi.
Đối với sự phô trương này, Phong Vân Vô Kỵ tịnh không để ý, bất luận hắn được hà lễ tương đãi, những thứ này cuối cùng cũng chỉ là phù vân, khi hắn đạt đến độ cao như hôm nay mà nói, loại lễ tiết hoàng gia nay, thật sự không có ý nghĩa gì, thuần như xem kịch thông thường. Tuy nhiên, cũng không hề vô nghĩa, tự nhiên cũng không có đặc ý tất yếu trở ngại hoặc tiếp thụ.
Trước một tòa cung điện, mã xa dừng lại, sớm đã có thái giam tiến lên nghênh tiếp, dẫn chư nhân nghênh nhập điện nội, tòa cung điện này là tẩm cung của Phong Vân Vô Kỵ được Thịnh Minh hoàng đế đặc biệt chuẩn bị.
Để Lãnh Nhược Sương an trí trên một đại sàng, Phong Vân Vô Kỵ bảo Quỷ Kiến Sầu tiến lên thay hắn chẩn đoán nhất phiên. Quỷ Kiến Sầu ngồi xuống bên cạnh sàng, sau một hồi chẩn mạch, trán lại bắt đầu nhăn: “kỳ quái, thể nội hắn độc tính đã sạch, tuy nhiên thể nội chân khí tựa hồ không đi được quá nửa, nhưng thân thể vô sự, chiếu thuyết hắn sớm đã thanh tỉnh lại, nhưng không hiểu sao tới giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Cái gì?! Quỷ Kiến Sầu, ngươi ý tứ là ngươi cứu không được hắn?!” Hách Liên Nam Sơn la lớn một tiếng, vọt tới bên giường, liền nắm chặt lấy Quỷ Kiến Sầu.
"Không phải cứu không được, mà hắn đã vô sự rồi, chính là không biết vì nguyên nhân nào, mà y vẫn hôn mê bất tỉnh.” Quỷ Kiến Sầu một bên hất tay Hách Liên Nam Sơn, một bên liên tục biện giải.
“Thân Đồ, buông hắn ra” Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói, Hách Liên Nam Sơn hung hãn buông tay, lui về một bên.
“Quỷ Kiến Sầu, Lãnh Nhược Sương giao cho ngươi chiếu cố, ngươi muốn tài liệu gì, cứ bảo ngự y, hắn tất không dám lười nhát, nói xong liền chuyển thân đi ra đại điện.
Tình huống của Lãnh Nhược Sương, Phong Vân Vô Kỵ nguyên lai đã có dự đoán, chỉ bất quá thông qua Quỷ Kiến Sầu xác tín thêm một chút. Lãnh Nhược Sương xác thật thể nội dư độc đã sạch, nhưng hắn tới hôm nay vẫn chưa tỉnh, không còn nghi vấn, chính là do ám trung thế lực kia, thi dụng kỳ quái bí pháp, chỉ cần bắt được thi pháp chi nhân kia, chắc chắn Lãnh Nhược Sương tự sẽ hồi tỉnh lại. Trước mắt, đã không cần lo lắng cho sanh mệnh Lãnh Nhược Sương, vô luận như thế nào, tin tức này đã khiến phong Vân Vô Kỵ phi thường cao hứng.
Trong một nơi bên cạnh đại điện, Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp đi vào ở giữa đại điện, an tọa trên long kỷ. Đại điện u ám, một tên hắc y nhân mang mặt nạ cung thân bước lên phía trước, khom thân quỳ xuống nói : “tham kiến đại nhân.”
“Nói đi.” Phong Vân Vô Kỵ song thủ đặt tại hai bên tay điêu long phù, nhìn thấy hắc y nhân nọ, toàn thân tán phát ra một cổ khí thế uy nghiêm.
“Đại nhân,hôm nay Phiêu Lưu kiếm phái một thiếu niên bị tiêu diệt, thập danh phi thăng cảnh giới cao thủ toàn diệt, ngoài ra, đến hôm nay, trong võ lâm, tất cả tám ngàn bảy trăm hai mươi tư phi thăng cảnh giới đích vũ giả đã chết, trước mắt giang hồ y nhiên hỗn loạn vô cùng……” hắc y nhân rành mạch nói, nhưng khi nghe nội dung Phong Vân Vô Kỵ càng nghe lòng càng lạnh.
Nửa ngày sau, đợi hắc y nhân nọ đi ra, Phong Vân Vô Kỵ ngồi ngây người trong đại điện, rất lâu, mới đạm nhiên thổ thanh nói:“ngươi, cũng nên xuất thủ đi……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.