Phi Thăng Chi Hậu

Chương 465: Kế hoạch của đệ nhất phân thần

Hoàng Phủ Kỳ

02/05/2013



Ám Cát Cổ Đức, ngươi không cần lo lắng về những thụ hạ bị tổn thất kia, ta sẽ tự mình nói với phụ hoàng. Về phía đại hoàng tử cũng đã có ta lo liệu, tạm thời sẽ không dám gây khó dễ cho ngươi.

Giọng nói của nhị hoàng tử xuyên qua màn che truyền đến, không nhanh không chậm:

- Có điều… ngươi hãy chú ý tin tức của Kiếm Thần kia cho bổn tọa! Phàm là kẻ địch của ta… hừ!

- Nhị hoàng tử cứ yên tâm, chúng ta vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Kiếm các. Có điều ma tộc chúng ta rất khó tiếp xúc được đến hạch tâm thật sự của Thái Cổ. Thuộc hạ hi vọng điện hạ có thể đưa minh hữu tại Thái Cổ về dưới danh nghĩa của thuộc hạ, như vậy có thể thuận tiện đề ra một số quyết định.

Ám Cát Cổ Đức bình tĩnh nói.

Trong màn che trở nên yên lặng, một lúc sau mới nghe giọng nói trầm thấp vang lên:

- Được rồi. Ngươi hãy đến Thái Cổ tìm Đao Đế, chỉ cần nói ra tên của ta, hắn sẽ hiểu nên làm thế nào… Ám Cát Cổ Đức, ta tin tưởng ngươi như thế, ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?

- Điện hạ cứ yên tâm!

Ám Cát Cổ Đức bình tĩnh nói.

- Ừm…

Nhị hoàng tử trong màn che dường như gật đầu:

- Ngươi bị một chút thương thế, nhiều hành động sẽ không thuận tiện, ta sẽ giúp ngươi một tay!

Dứt lời, một luồng sương mù màu xám từ phía sau màn tràn ra, trực tiếp nhập vào trong cánh tay phải của Ám Cát Cổ Đức. Năng lượng cổ quái tồn tại trong cánh tay phải bắt đầu biến mất với tốc độ cực nhanh.

“Rốp rốp!”

Từng chồi thịt nhô ra từ trong cánh tay phải của Ám Cát Cổ Đức, nhanh chóng hình thành một cánh tay hoàn toàn mới với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Làm sao có thể!” - Ám Cát Cổ Đức trong lòng chấn động. Hắn hiểu được thực lực của nhị hoàng tử, nhưng nếu nói đã đạt đến mức độ hóa giải được năng lượng phức tạp mà cả mình cũng không thể hóa giải được, vậy thì hơi chút khoa trương.

- Ta còn có việc, ngươi hãy lui xuống trước đi!

Từng chuỗi hạt châu màu đen trên màn lay động phát ra thanh âm trong trẻo, trong màn vang lên tiếng tiễn khách của nhị hoàng tử.

- Vâng thưa điện hạ!

Ám Cát Cổ Đức đưa một tay ôm ngực, sau đó chậm rãi lui ra khỏi tẩm cung của nhị hoàng tử. Bước ra ngoài cửa, tầm nhìn liền trở nên trống trải. Ánh mắt liếc nhìn cánh tay phải mới sinh, trên mặt Ám Cát Cổ Đức hiện lên vẻ nghiêm trọng. Quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa u ám phía sau, một sự sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng: “Người này, tuyệt đối không phải là nhị hoàng tử…”

Bên trong tẩm cung, nhị hoàng tử đầu tóc rối bù ngồi trước một chiếc bàn đọc sách, trước người hắn là một chồng sách cổ bìa đen. Một tấm da dê không hoàn chỉnh phát ra dao động quỷ dị được mở ra trước mặt, bên góc tấm da dê đã cuộn lên, hiển nhiên từng có nhiều người lật xem.

- Tốt lắm! Kẻ này đã bắt đầu sợ hãi ngươi. Đối phó với những thủ hạ không thật lòng nên khiến cho hắn sợ hãi, không thể đoán được tâm tư của ngươi.

Một giọng nói sắc bén đột nhiên phát ra từ trong miệng nhị hoàng tử.

- Không nên nói điều này với ta, ta hoàn toàn không có hứng thú đối với đám bộ hạ chết tiệt gì đó. Ta chỉ muốn lực lượng cường đại. Tên khốn khiếp ngươi, vì sao chỉ là một linh hồn không hoàn chỉnh, ngay cả ký ức cũng không rõ ràng. Nếu không phải thấy ngươi có chút giá trị lợi dụng, bổn hoàng tử đã mặc kệ ngươi rồi.

Hai mắt của nhị hoàng tử một màu đen kịt, hiển nhiên đã nhiều đêm không ngủ. Gần như sau đó không lâu, một giọng nói hoàn toàn khác lạ từ trong cổ họng hắn phát ra.

Trước bàn đọc sách có khắc những hình ảnh ma quỷ cổ quái có treo một chiếc gương đồng. Xuyên qua gương đồng loáng thoáng có thể thấy được một bóng người nhàn nhạt, cùng với thân thể nhị hoàng tử gần như chồng lên nhau. Đó là một linh hồn vặn vẹo, tà ác và cường đại, chính là linh hồn kỳ dị từ trong Thời Gian chi kiếm chạy trốn ra.

- Nếu không phải bởi vì tấm da dê này khiến ta cảm ứng được ngươi, ngươi cho rằng linh hồn cường đại như bổn tọa sẽ dễ dàng ở lại trên người ngươi sao?

Tàn hồn tà ác kia gầm lên.

- Hừ! Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút. Không có sự phối hợp của ta, trong vương triều có thể phát hiện sự tồn tại của ngươi tuyệt đối không dưới bảy người… Bổn tọa đã nghiên cứu tấm da dê này rất lâu, nhưng lại không có chút manh mối nào, thành quả duy nhất chỉ có những đại ma công khẩu quyết cường không hoàn chỉnh kia. Dựa vào những ma công khẩu quyết này, bổn tọa đã tạo nên một nhóm thuộc hạ cường đại, nhưng vẫn có sơ hở. Nói cho ta biết… đây rốt cuộc là thứ gì? Bên trong có bí mật gì?

Nhị hoàng tử không hề sợ hãi, không hề nhượng bộ nói.

Tàn hồn tà ác kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:

- Ta cũng không rõ lắm. Ta đã từng nói với ngươi, ta chỉ là một tàn hồn theo bản năng sinh ra tại hải dương hỗn độn. Ta chỉ biết là cần phải tìm được bản thể của mình, đồng thời trở về với bản thể, trở về với vinh diệu vốn thuộc về chúng ta… Nhân loại, đều phải bị diệt tuyệt.

- Ngươi muốn diệt sạch nhân loại à?… Hà hà, điều này thì chúng ta lại có điểm giống nhau, khác ở chỗ ta chỉ muốn hủy diệt một người… Ta tuyệt đối không thể để cho một kẻ đám đắc tội với bổn hoàng tử sống tiêu dao khoái hoạt, hơn nữa càng ngày càng cường đại. Quan trọng nhất chính là… hắn lại là một nhân loại ti tiện.

Nhị hoàng tử nói xong lời cuối, gần như không kìm nén được, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác.

- Hà hà, ta sẽ giúp ngươi đạt thành nguyện vọng… Ấy? A!… Không hay!…

Tàn hồn tà ác kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh hoảng, giống như chạy trốn, đột nhiên từ trong cơ thể nhị hoàng tử thoát ra…

Gần như ngay khi tàn hồn tà ác kia chạy ra, Ám Cát Cổ Đức Vừa mới ra khỏi đại điện của nhị hoàng tử bỗng có dự cảm, chợt ngẩng đầu lên. Chỉ thấy một phiến hắc ám dày đặc đột nhiên từ sâu trong trời cao tràn ra, dưới một lực lượng thần bí dẫn dắt, tất cả mây đen trên bầu trời đều rút về ven rìa đại địa.

Trong phiến hắc ám cuồn cuộn như thuỷ triều kia, một kim tự tháp đen kịt lơ lửng giữa trung ương, cả vật thể phát ra một luồng khí tức quỷ dị. Kim tự tháp đen kịt kia bỗng ngừng xoay chuyển, thân tháp rung lên mãnh liệt, sau đó từ phần đáy và mặt bên đồng thời mở ra hai con mắt hoàng kim lạnh lùng vô tình. Trong con ngươi của những cặp mắt hoàng kim kia bắn ra một cột sáng đen kịt, quét qua mấy vòng trên mặt đất cả Ma Giới vương triều, sau đó giống như tìm được mục tiêu, một cột sáng màu đen chiếu thẳng xuống trên tẩm cung của nhị hoàng tử…

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời. Gần như đồng thời, một cột sáng khác cũng đánh trúng vào người Ám Cát Cổ Đức đang bước giữa không trung trở về tẩm cung…

“Làm sao có thể?… Điều này sao có thể? Chủ Thần không ngờ lại lựa chọn hắn trở thành Hắc Ám Quân Chủ mới!” – Tại một góc trong tẩm cung của nhị hoàng tử, linh hồn tàn khuyết thân thể mờ ảo mở to hai điểm sáng giống như là cặp mắt, trong thanh âm tràn đầy kinh ngạc.

Tại hải dương hỗn độn, theo đông đảo ma tộc vỡ tan hóa thành bột phấn, chuyện hai gã Hắc Ám Chủ Thần tử vong cũng trở thành bí mật. Ngoại trừ một số ít người sống sót, ngoài ra không ai biết được. Một lần có đến hai Hắc Ám Quân Chủ tử vong, chuyện này tuyệt đối có thể kinh động cả Ma Giới.

Mỗi khi Hắc Ám Quân Chủ qua đời, Chủ Thần ở dưới vực sâu sẽ phát ra một tia thần niệm lục soát cả Ma Giới đại địa, tìm kiếm người phù hợp điều kiện để trở thành Hắc Ám Quân Chủ. Nhưng từ trước đến giờ người được lựa chọn trở thành Hắc Ám Quân Chủ đều không chỉ có một, chỉ có người sống sót cuối cùng mới có thể chân chính được Chủ Thần ưu ái, trở thành người hầu của thần.

Trong tẩm cung của nhị hoàng tử, theo cột sáng đen kịt từ trên trời giáng xuống, một bóng đen hình khuyên nhàn nhạt từ phần ngực của nhị hoàng tử lan về khắp toàn thân…

“Bùng!”

Một lực lượng vô tận từ trong cơ thể nhị hoàng tử nổ tung, y phục bên ngoài hóa thành từng phiến vải rách. Một tiếng động vang lên giống như phong ấn vỡ tan, một luồng ánh sáng uy lực khổng lồ từ trong cơ thể hắn khoách triển ra.

“Gào!”

Từ bên trong lĩnh vực, từng ma hồn phá tan mặt ngoài lĩnh vực tràn ra, phát ra những tiếng gầm dữ tợn. Thân thể nhị hoàng tử cũng phát ra những tiếng răng rắc giòn giã.



“Bùng! Bùng!”

Mái tóc của nhị hoàng tử đột nhiên kéo dài đến tận eo, bay thẳng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác, đi nhanh về phía góc tường nơi tàn hồn tà ác, trầm giọng nói:

- Hiện tại, để chúng ta hợp thành một thể đi…

Dứt lời hắn liền vươn một tay ra, năm ngón tay mở rộng. Từng luồng khói đen hình dạng giống như ma thần tiến bắn ra, cuốn về phía tàn hồn nơi góc tường.

Tàn hồn tà ác tại góc tường lúc đầu như hơi chút sợ hãi, sau đó không biết vì sao lại vui mừng, chẳng những không phản kháng hoặc thối lui, trái lại còn đi nhanh đến, đồng thời gầm lên:

- Đúng vậy, để chúng ta hợp làm một đi…

Thân thể của hắn bỗng hóa thành từng luồng sương khói hội tụ vào trong năm ngón tay đang mở ra của nhị hoàng tử, từ lòng bàn tay nhập vào trong cơ thể, dung hợp cùng với linh hồn của nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử mắt nhắm lại, sau đó bỗng trợn trừng, trong mắt bắn ra một luồng ánh sáng đen kịt âm tà. Trong miệng hắn đồng thời phát ra hai giọng nói hoàn toàn khác biệt:

- Bây giờ, chúng ta đã là… một thể.

Khi nói đến câu cuối cùng, hai giọng nói hoàn toàn khác biệt đã hóa thanh một giọng, thanh âm của tàn hồn tà ác kia dần dần biến mất.

- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!…

Trong mắt nhị hoàng tử bắn ra ánh sáng hung ác, năm ngón tay dùng sức nắm chặt lại, các đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc giòn giã:

- Phong Vân Vô Kỵ, đại hoàng tử, phụ hoàng… các ngươi đều phải chết! Ma Giới này là thuộc về ta… Của ta! Của ta!

Bên dưới nhị hoàng tử, vô số ma hồn hóa thành dạng khói quấn lấy hai chân của hắn. Gần như đồng thời, mây đen cuồn cuộn từ phía trên tẩm cung tràn về bốn phương, lôi điện sáng ngời hóa thành mạng lưới, từ bầu trời phủ xuống trong tiếng sấm chớp đùng đùng, truyền khắp cả Ma Giới vương triều.

Trên thân hắc ám kim tự tháp, hai đạo phù văn cổ quái bay ra, phân biệt khắc vào trên ngực nhị hoàng tử và Ám Cát Cổ Đức. Sau đó, cả tòa hắc ám kim tự tháp nhanh chóng biến mất vào sâu trong bóng tối đen kịt…

Ám Cát Cổ Đức ngẩng đầu nhìn về hướng tẩm cung của nhị hoàng tử, bỗng nhiên tung một chưởng vào đám ma tộcc ở gần đang trợn mắt há mồm nhìn mình khiến bọn chúng hóa thành mảnh nhỏ, sau đó trước khi những người khác nghe tiếng chạy ra, thân hình hắn liền hóa thành một luồng khói nhẹ, nhanh chóng biến mất vào trong đám cung điện màu đen dày đặc…

Luyện Ngục.

Phong Vân Vô Kỵ đứng ven bờ Trọc Thế ma trì. Đám Luyện Ngục ma thần lớn nhỏ phủ phục trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám.

Trọc Thế ma trì trước mắt so với trước đây đã nhỏ hơn không ít. Theo thời gian trôi qua, năng lực của nước trong Trọc Thế ma trì càng ngày càng yếu, đồng thời cũng dần dần biến mất.

- Luyện Ngục chi vương! Ừm…

Phong Vân Vô Kỵ xoa xoa tay gọi:

- Tìm thứ gì tới đây cho bổn tọa để đựng nước của Trọc Thế ma trì này!

- Thần sứ! Nước của Trọc Thế ma trì này chỉ có thể dùng thân thể hấp thu, không thể dùng thứ gì để đựng được.

Một gã Luyện Ngục ma thần bên cạnh thật thà nói:

- Hơn nữa, trong Luyện Ngục ngoại trừ ma thần chúng ta thì không còn thứ gì để đựng.

- Không thể sao?

- Bẩm thần sứ đại nhân! Nước của Trọc Thế ma trì không phải như nước bên ngoài Luyện Ngục, chỉ cần rời khỏi Luyện Ngục sẽ lập tức hóa thành sương khói tiêu tán. Hơn nữa, nước của Trọc Thế ma trì nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian năm ngôi sao, sau đó sẽ hoàn toàn biến mất.

Phong Vân Vô Kỵ nhíu màu, đột nhiên nhìn Luyện Ngục chi vương, trong mắt lộ ra ánh sáng lạ thường:

- Không sai, hay dùng thân thể của ngươi khoét một cái lỗ, đựng nước vào bên trong… Chẳng phải đã nói là không thể dùng đồ vật để đựng sao? Dùng thân thể đựng hẳn là không có vấn đề gì. Ừm, chỉ cần không chủ động hấp thu là được…

Luyện Ngục chi vương nghe vậy hoảng hốt kêu lên:

- Chủ nhân, không nên… Kỳ thật… nếu như chủ nhân hấp thu toàn bộ tinh hoa của nước Trọc Thế ma trì, đạt đến một trình độ nhất định, máu của chủ nhân cũng có thể tương đương với nó.

- Cái gì, ngươi bảo rằng ta phải lấy máu sau?

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lóe lên ánh sáng hung ác, liền đi nhanh qua, tay phải vươn vào trong ngọn lửa dày đặc, một tay nắm lấy chân phải của Luyện Ngục chi vương, lại bằng vào sức lực nhấc bổng Luyện Ngục chi vương lên.

Trải qua Trọc Thế ma trì tôi luyện, cộng thêm thần lực của Chủ Thần chúc phúc, thân thể Phong Vân Vô Kỵ đã trở nên cực kỳ kiên cố. Thực lực của hắn vốn đã sớm đột phá đỉnh cao của Ma Đế, nhưng bởi vì vấn đề thân thể, cho nên vẫn không thể tiến lên cấp Ma Thần.

Hôm nay đã có một thân thể đỉnh cấp số một số hai trong thiên hạ, cộng thêm quy tắc cộng hưởng của Bổn Tôn, thành tựu Hỗn Độn lĩnh vực, thực lực của đệ nhất phân thần đã tăng lên rất nhiều, ngay cả lực lượng của thân thể cũng rất mạnh, không kém hơn bao nhiêu so với những Luyện Ngục ma thần thân thể khổng lồ này.

Mặc dù không rõ vì sao Phong Vân Vô Kỵ đã hấp thu đủ tinh hoa của Trọc Thế ma trì lại còn cần đến thứ nước thừa này, nhưng Luyện Ngục chi vương hiểu rõ, tình huống lúc này nếu không đáp ứng chỉ sợ sẽ không dễ dàng yên ổn như vậy.

- Chủ nhân, tôi không phải có ý đó… Kỳ thật, thân thể của tôi chỉ có thể đựng một phần mà thôi.

Luyện Ngục chi vương cuối cùng cũng đành khuất phục.

“Rầm!”

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu hài lòng, sau đó thả Luyện Ngục chi vương xuống. Tên thật bị nắm giữ, sinh tử không do mình, Luyện Ngục chi vương đành phải khoét một lỗ hổng trên trên thân thể khổng lồ, đựng một phần nước trong ma trì, đồng thời lại dùng đại năng lực hình thành một lớp màng trong cơ thể, bao bọc lấy phần nước có thể cải tạo ma tộc bình thường thành cao thủ cấp Ma Thần.

Mặc dù Luyện Ngục chi vương đã chứa rất nhiều, nhưng Trọc Thế ma trì trong Luyện Ngục vốn được tạo ra dành cho những Luyện Ngục ma thần thân hình cao lớn, sau khi bị Luyện Ngục chi vương thu nạp vẫn còn lại rất nhiều. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại, ánh mắt đảo qua trên người từng gã Luyện Ngục ma thần bên cạnh. Những Luyện Ngục ma thần bị ánh mắt của hắn quét qua đều sợ hãi liên tục lui về phía sau.

“Đám người này không đáng tin cậy… không chừng một ngày nào đó ta sẽ bị phát hiện ra là giả. Tên Luyện Ngục chi vương này bị ta nắm tên thật trong tay, cho dù bị phát hiện cũng không thoát thân được. Ừm, xem ra ta vẫn nên tự làm. Trong Luyện Ngục này có thể mang đi thứ gì thì cứ mang đi hết, sau này không cần trở lại nữa.” - Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm.

- A!

Tiếng gầm như sấm sét cuốn qua bầu trời đỏ rực trong Luyện Ngục. Thân thể Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên phình lớn, từng khớp xương phát ra tiếng lốp đốp, hai chiếc sừng hình xoắn ốc nhô ra từ trong mái tóc dài.

“Rốp!”

Một tiếng giòn giã vang lên, hai phiến cánh dơi to lớn màu xám vươn ra từ nơi xương bả vai của Phong Vân Vô Kỵ, gặp gió liền xòe rộng. Ma khí nồng đậm tỏa ra ngoài, hình thành những luồng khí đan xen lưu động dưới chân Phong Vân Vô Kỵ.

- Thứ tốt này lưu lại cho các ngươi cũng là lãng phí, không bằng để cho bổn tọa dùng.

Phong Vân Vô Kỵ đĩnh đạc nói, thân thể xích lõa trực tiếp đi vào trong Trọc Thế ma trì.

- A!

Một tiếng gầm lớn vang lên, Hấp Tinh đại pháp đã xuất thủ. Trọc Thế ma trì vốn yên tĩnh đột nhiên cuộn lên, sóng lớn vỗ bờ. Phong Vân Vô Kỵ biến hóa ma thân đứng trong Trọc Thế ma trì, từng dòng nước hình thành vòng xoáy bao phủ lấy hắn. Dưới tác dụng của tầng thứ tám Hấp Tinh đại pháp, tinh hoa trong nước cuồn cuộn không ngừng hóa thành dạng sương mù, từ lỗ chân lông toàn thân tràn vào trong cơ thể.



- A!

Phong Vân Vô Kỵ bỗng phát ra một tiếng gầm thống khổ. Nơi xương bả vai, từng dòng lực lượng giống như chất lỏng lại giống như sương thuận theo xương cánh thẩm thấu vào, nhanh chóng xâm nhập cả màng cánh. Từng phù văn sâu và đen, sáng bóng như kim loại quấn trên xương cánh, hình thành những biểu tượng thần bí. Ở giữa trán, một chiếc sừng màu vàng tối phá vỡ xương sọ đâm nghiêng về phía trên.

Trong cơ thể ma nguyên vận chuyển càng lúc càng nhanh, Hấp Tinh đại pháp cũng càng trở nên thuận lợi. Chỉ chốc lát sau, trong ánh mắt kinh hãi cua đám Luyện Ngục ma thần, tất cả tinh hoa của Trọc Thế ma trì đều trút vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Mất đi những tinh hoa này, chất lỏng còn lại liền hóa thành sương mù bốc lên, dần dần tan về bốn phía.

“Thật quá thống khoái!” - Từng đợt lực lượng cường đại lưu chuyển trong cơ thể, giống như muốn thoát ra ngoài, loại cảm giác tuyệt vời này khiến cho người ta vô cùng sang khoái, Phong Vân Vô Kỵ thậm chí cảm giác chỉ tiện tay cũng có thể phá tan thân thể của một Luyện Ngục ma thần.

“Ầm ầm!”

Đột nhiên, một tia sét lớn màu đen xẹt qua bầu trời Luyện Ngục, một áp lực khổng lồ bao phủ cả thiên địa, nơi xa xôi dường như một tồn tại chí cao vô thượng đang chuyển ánh mắt về hướng vị diện này.

Tâm thần Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng: “Không hay, e rằng lực lượng vừa mới lộ ra đã kinh động đến Chủ Thần dưới vực sâu, phải nhanh chóng rời khỏi đây!”

Nghĩ đến đây, cũng không thèm nói vài câu cho có lệ, đôi cánh ác ma to lớn phía sau dùng sức đập mạnh làm dấy lên một cơn gió lớn, thân hình hóa thành một vệt sao băng trong nháy mắt biến mất bên ngoài Luyện Ngục…

Tại trung ương của Ma Giới đại đị, dưới nột ngọn núi đen kịt cao vút trong mây, một khoảng đất đột nhiên hở ra, một đoàn lực lượng hùng hậu từ bên dưới tỏa lên. “Ầm” một tiếng, đá vụn bay tung tóe, một bóng ma to lớn vọt lên, đôi cánh ác ma phía sau rung lên, thân thể như tên rời khỏi dây cung vững vàng hạ xuống trên sườn núi.

Trên đỉnh núi, một tòa ma cung đồ sộ do sắt đen biển sâu tạo thành đứng sừng sững. Khi ma uy khổng lồ của Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện trong phiến không gian này, cả ma điện đều chấn động, sau đó tiếng khải giáp chuyển động vang lên. Những bóng ma dày đặc lóe lên từ bốn hướng, trong nháy mắt đã vây quanh Phong Vân Vô Kỵ, từng cây trường kích lôi điện chĩa thẳng vào hắn.

- Ngươi là ai? Chẳng lẽ khi dễ nơi này không có người sao?

Một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, chính là Cổ Liệt Nhĩ thân mặc chiến giáp đen kịt. So với trước khi Phong Vân Vô Kỵ rời khỏi, thực lực của Cổ Liệt Nhĩ rõ ràng đã tăng lên không ít, khí tức cũng trở nên hùng hậu hơn.

- Hà hà, Cổ Liệt Nhĩ, chẳng lẽ bổn tọa mới rời khỏi không lâu, các ngươi đã không nhận ra sao?

Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười nói, đôi cánh ác ma phía sau rũ xuống, thu vào trong cơ thể. Ma thân to lớn cũng nhanh chóng thu nhỏ lại. Trên đỉnh đầu, ba chiếc sừng ác ma tạo thành hình tam giác cũng từ từ rút vào trong đầu. Mái tóc đen dài chảy xuống, lại hóa thành dáng vẻ nhân loại tuấn tú và tà dị.

- Chủ công!

Vừa thấy được khuôn mặt quen thuộc kia, hai vai Cổ Liệt Nhĩ khẽ run lên, vội vã quỳ một chân xuống.

- Vào trong rồi hãy nói!

Phong Vân Vô Kỵ phất phất tay, đi nhanh qua Cổ Liệt Nhĩ, tiến vào trong đại điện tối tăm.

Cổ Liệt Nhĩ đứng dậy, theo sát phía sau Phong Vân Vô Kỵ đi vào trong đại điện.

“Bịch bịch bịch!”

Phía sau liên tục vang lên thanh âm như cọc gỗ ngã xuống. Dùng ma thức có thể nhìn thấy, lại là những ma tộc vây quanh Phong Vân Vô Kỵ không biết từ bao giờ đã bị hắn đoạt đi tính mạng, sau khi hai người rời đi mới bị cơn gió thổi qua làm cho ngã xuống, máu thịt trên người rung lên hóa thành từng đống tro đen, lộ ra khung xương trắng toát. Ánh mắt trong lúc vô ý lướt qua dưới đất, loáng thoáng có thể thấy được từng luống khí đen dọc theo mặt đất tràn về hướng Phong Vân Vô Kỵ đang đi tới, Cổ Liệt Nhĩ cả người chấn động, trong lòng sợ hãi: “Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thực lực của hắn lại tăng nhanh đến như vậy…”

- Cổ Liệt Nhĩ, chuyện không nên biết thì tốt nhất người đừng biết quá nhiều, như vậy tốt cho ngươi hơn!

Sâu trong bóng tối vang lên giọng nói lạnh lẽo của Phong Vân Vô Kỵ.

Cổ Liệt Nhĩ bất giác cúi đầu, lúng túng nói:

- Vâng thưa chủ công!

- Vào đi!

Cổ Liệt Nhĩ tiến vào, trông thấy Phong Vân Vô Kỵ đã ngồi trên đại điện, hai tay đặt lên tay vịn đường nét bóng loáng ở hai bên, ngoài cùng có hai chiếc đầu thú dữ tợn.

Thấy Cổ Liệt Nhĩ đã tiến vào đại điện, sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ lập tức trầm xuống, lạnh lùng quát:

- Cổ Liệt Nhĩ, trong khoảng thời gian này ngươi rốt cuộc đã làm gì? Những Ma Thần kia đâu rồi? Lúc bổn tọa đến, bên ngoài lại không thấy một người nào tuần tra, trong cảm ứng chỉ có khí tức của một số ma thần lẻ tẻ. Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khí tức của Phong Vân Vô Kỵ hôm nay khiến cho Cổ Liệt Nhĩ cũng nhìn không thấu, trong lòng từ lâu đã sợ hãi, lập tức không dám giấu diếm, vội vàng nói:

- Chủ công! Ma Giới này vốn rồng nằm hổ phục. Từ sau khi ngài rời đi, một số thế lực cường đại khác bắt đầu tiến vào khu vực này. Chúng ta không ngừng bị một số thế lực cường đại và ma đầu cường hoành quấy nhiễu, phạm vi thế lực dần dần thu hẹp lại. Cho đến bây giờ, để phòng ngự những địch nhân này, chúng ta đành phải lui về giữ đỉnh núi, để bảo tồn căn cứ duy nhất còn lại này. Lòng người tan rã, một số bộ hạ cũ cũng lần lượt rời đi…

Nói đến đây, Cổ Liệt Nhĩ trong lòng chán nản, cảm giác giống như anh hùng thất thế.

- Cái gì?

Phong Vân Vô Kỵ giận tím mặt, một chưởng đập mạnh xuống, tay vịn đúc bằng huyền thiết liền vỡ tan.

- Khi bổn tọa đi vắng, không ngờ ngay cả đám nhãi nhép này cũng dám tới dương oai!

Một luồng sát khí nồng đậm từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ tỏa ra. Dưới cơn giận dữ, khí tức của đỉnh cấp ma tộc sau khi thoát thai hoán cốt không hề bảo lưu phát ra ngoài, khuấy động bên trong đại điện. Áp lực vô hình như thực chất bao phủ trên người Cổ Liệt Nhĩ, khiến cho hắn bắt đầu có chiều hướng không chịu nổi, phần lưng kêu lên răng rắc như muốn gập xuống, trên hai vai như có hai ngọn núi lớn đè xuống.

“Làm sao có thể? Chỉ đi có một chuyến, thực lực của hắn ngay cả ta khi còn đỉnh cao cũng không bằng được!” - Cổ Liệt Nhĩ trong lòng hoàn toàn sợ hãi, căn bản không dám chống lại, liền thuận thế quỳ xuống. Hôm nay công lực của Phong Vân Vô Kỵ gia tăng, ma khí trong cơ thể càng nặng, khiến cho hắn cũng dễ giận dữ hơn trước.

“Ầm ầm!”

Bên dưới ma sơn mặt đất chấn động. Tiếng bước chân ình ình vang lên, từng luồng ma khí mạnh yếu khác nhau từ xa tràn về phía ma sơn.

Trong đại điện, trên mặt Phong Vân Vô Kỵ nổi lên từng sợi gân xanh, tay trái nắm chặt lại, lưu lại trên bảo tọa bằng kim loại một vết hằn thật sâu.

Cổ Liệt Nhĩ trong lòng thấp thỏm bất an. Trong cảm giác của hắn, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ giống như một ngọn núi lửa kìm nén đã lâu, lúc nào cũng có thể phun trào. Trong lòng e ngại Phong Vân Vô Kỵ sẽ kết tội mình, mặt khác Cổ Liệt Nhĩ lại có một sự chờ mong, không biết chủ công hôm nay đã mạnh đến mức độ nào, mà những yêu ma bên ngoài ma điện chính là thuốc thử tốt nhất.

- Hừ, bỏ đi!

Khí thế hung ác do Phong Vân Vô Kỵ phát ra đột nhiên rút đi như thủy triều:

- Tạm thời để cho những tên nhãi nhép này đắc ý một thời gian, đợi thêm vài ngày nữa, bổn tọa sẽ dứt khoát giải quyết bọn chúng một lần, tiết kiệm công sức.

Cổ Liệt Nhĩ ngạc nhiên, không thể ngờ được Phong Vân Vô Kỵ giống như sẽ lập tức lao ra ngoài điện chém giết một phen, lại dừng sát khí trong lòng mà không hề báo trước.

“Chủ công như vậy mới thật sự đáng sợ!” - Cổ Liệt Nhĩ cảm khái, trong lòng đã hoàn toàn ạgt bỏ ý định phản loạn sau khi khôi phục công lực.

“Đệ tam, giờ là lúc cần sự trợ giúp của ngươi!” - Trên bảo tọa, đệ nhất phân thần nhắm mắt minh tưởng, tâm thần xuyên qua không gian liên hệ với linh hồn đệ tam phân thần tại Kiếm các.

“Ngươi muốn gì?”

“Cao thủ, thật nhiều cao thủ! Có bao nhiêu thì phái tới bao nhiêu cho ta!” - Đệ nhất phân thần hung tợn gầm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook