Chương 173: Lam dực thiên sứ
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Đại giáo đường thánh Bảo La nằm ở trên bờ của sông Thames ở Luân Đôn, nó có phong cách kiến trúc rất đặc biệt và cao 365 feet.
Lại một ngày cuối tuần ở trước giáo đường thánh Bảo La, người người tập trung đông như núi, vô số lữ khách và các tín đồ từ khắp bốn phương tám hướng ồ ạt kéo đến, phần đất ở trước giáo đường đã đông cứng đến không thể chen nổi thêm một người nào nữa, quảng trường rộng rãi của giáo đường giờ đây đã tập trung lại cả mấy vạn người, tín đồ ở bên ngoài xếp ài đến cả tháp Luân Đôn, ngay cả khu vực sông Thames ở cạnh đó cũng phân bố đầy các dạng thuyền.
Trong quần người có thể nhìn thấy không dưới mấy phương tiện thông tin, những nhân viên camera thì ở trên những nóc xe mà quay hình, kèm theo đó là những phóng viên của các đài báo đang không ngừng báo cáo thông qua những microphone.
Trên bầu trời thì cũng có tới mấy cái trực thăng với những tiêu chí của mấy đài truyền hình đang lượn qua lượn lại, khắp tứ phía là đầy những phương tiện cảnh sát và những đường dây cảnh báo.
Khi vị hồng y chủ giáo cùng mấy vị chủ giáo khác và nhân viên xuất hiện ở cửa vòm của của đại giáo đường thánh Bảo La, thì quần người vang ồ lên hoan hô, vô số những giáo đồ đều giơ tay vẫy vẫy với thần tình kích động, sau đó thì ồ ạt lao về phía hồng y chủ giáo.
“A men!” Hồng y giáo chủ thấy quần người tao động thì đưa tay đưa tay vẽ hình thánh giá theo kiểu cầu nguyện, nhưng thanh âm ồn ào liền lập tức đình chỉ, chúng tín đồ lẫn những phóng viên đều hiện lên thần sắc chân thành, đưa tay vẽ hình thánh giá và ngâm tụng: “A men!”
Keng!
Keng!
Keng!
…. Mấy tiêng chuông truyền lại, đó chính là những tiếng chuông từ tòa tháp chuông cổ xưa nhất ở Luân Đôn, những người ở quảng trường nghe thấy tiếng chuông liền lập tức xếp thành hàng, sau đó thì vẽ hình thập tự rồi chắp tay ở trước ngực, nhắm mắt lại và ngâm tụng theo sự dẫn dắt của hồng y giáo chủ:
“Cha của chúng con ở trên trời, nguyện tôn danh của người là thánh, nguyện quốc độ của người hàng lâm, nguyện ý chỉ của người đều thực hiện ở trên trời cũng như dưới đất, nguyện dâng những ẩm thực thường dùng hàng ngày của chúng con lên cho người, tha tội cho chúng con, cũng như chúng con tha tội cho người khác, xin người hãy cứu chúng con thoát li hung ác, bởi vì quốc độ, quyền hành, vinh diệu đều hoàn toàn thuộc về người. A Men!”
Ngay trong những thanh âm ngâm xướng đó, chúng nhân ẩn ẩn ước ước nghe thấy những tiếng đàn, một đạo thánh quang cự đại từ trên vòm trời hạ xuống, thánh quang xạ lướt qua vòm cửa của đại giáo đường thánh Bảo La và chiếu rọi vào trước thân người của hồng y giáo chủ.
Từ đầu kia của luồng sáng truyền lại những thanh âm hát ca, màn màn mưa hoa từ trong thánh quang rơi xuống, sau đó thì chư nhân nhìn thấy ở chu vi xung quanh thánh thang hiện ra vô số tiểu thiên sứ trần trụi, moix tiểu thiên sứ đều ôm lấy một nhạc khí bất đồng ở trên tay và bay lượng lờ xung quanh thánh quang ….
Trời ạ! Chúng mĩ nữ kí giả của các đài truyền hình đều há to miệng ra, sau đó thì liền lấy một tay che lên trên miệng, mắt thì trợn to ra mà nhìn vào đạo thánh quang từ treen trời hạ xuống, ngay cả microphone trên tay bị rơi xuống đất mà cũng không hay không biết, trên mặt ngập tràn thần sắc không tưởng.
Trong thời khắc này, những người đang xem ti vi đều cảm giác thấy màn hình lay động, thậm chí là còn quay ngược đầu lại, chiếu về phía mặt đất. Mấy khắc sau thì mọi chuyện mới khôi phục trở lại, bất quá khi màn hình trở lại bình thường thì thì người ở cả Luân Đôn và Châu Âu đều há hốc miệng mồm, bất tự giác phát ra một tiếng: “A men!” Ssau đó thì đưa tay vẽ hình thánh giá nguyện cầu.
Cơ hồ như tất cả các màn hình ti vi đều hiện rõ lên luồng thánh quang và vô số tiểu thiên sứ đang ngâm xướng. Một gã thiên sứ mĩ lệ thánh khiết từ trên không trung chầm chậm hạ xuống. Mái tóc dài ngân sắc, cặp quang dực trắng bạch dài cả mét, cùng với thân thể ngạo nhân, đó chính là một vị thiên sứ chân chính. Ngay khi y xuất hiện thì trên bầu trời của giáo đường thánh Bảo La liền chiếu xạ xuống vô số đạo thánh quang, bao bọc lấy quần tín đồ ở trước quảng trường của giáo đường thánh Bảo La. Mỗi một người đều cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác bình tĩnh lẫn thánh khiết, trong thời khắc này mọi người đều cảm giác thấy bản thân có tội, ngâm mình trong màn thánh quang liền chẳng khác gì như được tẩy lễ, tẩy đi hết mọi vết nhơ và tội ác trên người.
“Các ngươi phải tín phụng chủ!” Trên người thiên sứ đó khoác một bộ ngân sam rộng thùng thình, bàn chân trần nhẹ nhàng điểm lên trên vòm cửa của giáo đường thánh Bảo La, thanh âm băng lãnh nhưng rõ ràng, tán phát ra khí tức của kẻ ở trên cao một cách tự nhiên, ở sâu trong đôi ngân mâu hiện ra một thần sắc lãnh khốc nhưng mạc nhiên, trong đó còn có chút thần sắc khinh thường, chẳng khác gì như một con người đang cúi xuống nhìn một bầy kiến vậy.
“Các ngươi đều phải tín phụng chủ, tín phụng cha của các ngươi, hiến dâng lòng chân thành của các ngươi, tẩy xóa đi tội ác trong lòng của các ngươi, những tội lỗi do các ngươi phạm phải, chủ đều tha thứ cho các ngươi, chỉ cần các ngươi trở về vòng tay của chủ. Những người tín phụng chủ đều được sống mãi, những kẻ không tín phụng chủ đều phải chịu phán xét, linh hồn phải bị hỏa diễm thiêu cháy, vĩnh thế phải chịu đày đọa!”
A men!
Quần người đông đúc quỳ ohujc xuống dưới mặt đất, thần thái cung kính và ngoan ngoãn, người nào người nấy đều nước mắt quanh tròng!
“Tín ngưởng chủ của ta, chủ sẽ ban cho các ngươi sinh mệnh mới!” Gã thiên sứ tóc trắng mắt ngân nói xong thì bàn tay phất ra phía ngoài một cái, một màn quang ba nhũ bạch liền lấy giáo đường thánh Bảo La làm trung tâm mà khoách triển ra bên ngoài, những người tiếp xúc với thánh quang đều ròng ròng nước mắt, chẳng khác gì như vừa được ban một sinh mệnh mới vậy.
Ngao!
Ở trên một tòa cao ốc ở phụ cận Luân Đôn truyền lại hàng loạt những tiếng sói tru, qua đầu kính của camera thì một loạt những người sói cao lớn hiện ra trên nóc cao ốc, ngẩng đầu lên trên trời mà gầm rú.
“Dị loại, kẻ phỉ báng thần tấ sẽ bị trừng phạt.” Sở phó tài phán trưởng từ sau lưng của hồng y chủ giáo bước tới trước, hắn ta ước độ khoảng bốn chục, trước ngực có đeo mấy chục cây thánh giá, trong tay nắm lấy một thanh trường kiếm cổ phác ngân sắc, ở sau lưng của hắn ta là mấy mấy gã tài phán nhân viên của tông giáo, ngoài ra thì còn có khá nhiều những thần thần chức nhân viên khác.
Hống!
Đạo đạo bóng ảnh thô quáng từ trên núi vào cao ốc lao ra ngoài không trung, nhảy về phía giáo đường thánh Bảo La.
“Những dị loại bị đày ải ở bên rìa của thần ái, hãy tiếp thụ sự phãn nộ đến từ chủ!”
Dưới ánh mắt sững sờ của chúng nhân, nhân viên tài phán và hồng y chủ giáo bay lên trên không trung mà nghênh đón mấy trăm người sói đang lao tới.
“Chủ nói, thế giới này nên có ánh sáng, thì sẽ có ánh sáng!”
Hồng y giáo chủ ngâm xướng, thần bào hắc sắc vung ra, một làn thánh quang từ trong tay hắn ta bay ra và đâm xuyên qua thân người của mấy trăm người sói đang lao đến, một loạt những tiếng gào thảm truyền lại, từ trên thân thể của những người sói kia đều bốc khói, rồi rơi xuống quần người, một vài người sói cực kì hung ác thuận theo đó mà bắt lấy một vài tín đồ rồi há miệng ra cắn vào cổ của họ, sau đó thì ngẩng mặt lên trên trời, mặc cho huyết dịch từ trong miệng rỉ ra mà chảy xuống rồi gào lên, tiếp đó thì búng người nhảy lên cao cả mấy trăm thước mà lao về phía những thần chức nhân viên kia.
“Linh hồn tội ác, hãy tiếp lấy sự phẫn nộ của thần, thần thánh chi quang!”
Một gã nhân viên tài phán ngân xướng, theo đó thì một tay vung ra, một đạo thánh quang cực kì tinh tế lướt qua không trung và đâm xuyên qua đầu của gã người sói đó.
Ở một đầu kia của bờ sông Thames và tháp Luân Đôn hiện ra hàng loạt những vu sư áo đen, ở những góc ngách bí ẩn cũng hiện ra rất nhiều những vu sư áo đen trong truyền thuyết. Ở phương hướng tháp chuông ở Luân Đôn ập đến một quần dơi đông ngịt chẳng khác gì đám mây đen, theo đó thì một thanh âm sắc bén vang lên: “Thiên sứ cũng đã xuất hiện rồi, dát dát, không biết giáo đình lại giở trò vui gì nữa đây, nghe nói hiện tại đã có một loại kỹ thuật tân tiến gọi là đầu ảnh lập thể, dát dát, không phải là vì nhân cơ hội này mà lộ mặt lộ mày ra chứ, nếu thế thì những sinh vật hắc ám như chúng ta cũng nên lộ mặt mặt rồi, dát dát ….”
Trong nhãn quang sững sốt của nhiếp ảnh gia, quần dơi đông ngịt từ trắng và đen đến màu bạch kim ồ ạt lao vào quần người. Một tiếng nổ vang lên, sau đó thì bọn chúng hóa thành một đám khói đen, sau khi đám khói đen đó biến mất thì một nam tử với sắc mặt trắng bệch và một chiếc áo choàng đen hiện ra với cử chỉ cao quý ưu nhã.
“Quỷ hút máu!”
Một nữ kí giả hét lên, một lão giả tóc trắng đưa tay chộp lấy nữ kí giả đó, cười lạnh nói: “Là huyết tộc, huyết tộc, huyết tộc cao quý … hiểu chưa?”
Sắc mắt của nữ kí giả đó liền trở nên thảm bạch, đầu thì không ngừng gật xuống chẳng khác gì gà mổ thóc.
“Biết rồi, ô, thế là tốt!” Lão giả đó nói xong thì lắc cánh tay một cái, đầu của nữ kí giả đó liền rơi xuống.
……..
Cả quần người liền trở nên hỗn loạn, người nào người nấy đều hoảng sợ hét toáng cả lên, những đài truyền hình sớm đã cắt đoạn việc truyền phát tin tức, bất quá cũng có mấy gã quỷ hút máu đoạt lấy những máy ảnh từ nhưng nhiếp ảnh gia, sau đó thì đối với đầu ống kính mà tạo dáng.
Trong luồng thánh quang, gã thiên sứ đó vẫn lặng lặng bất động, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
“Dát dát, ta đã nói là hắn ta chính là kĩ thuật đầu ảnh của nhân loại mà!” Một gã công tước qủy hút máu cười rộ lên rồi lao về phái đạo ảo ảnh đó, cơ hồ như đồng thời thì đột nhiên trong quần người lao ra mười ba gã kiếm kị sĩ thân mang khải giáp bằng đồng cổ, ở bên rìa của quần người cũng có vô số thần chức nhân viên ập tới.
“Quang Chi Thẩm Phán!” (1)
Gã kị sĩ ở trước tiên bất thình lình lao lên trên không trung, tay phai nắm lấy trường kiếm và quỳ một gối xuống trong không trung, sắc mặt thánh khiết ngâm xướng.
“Quang Chi Tài Quyết!” (2)
“Quang Chi Phán Phạt!” (3)
“Quang chi cứu thục!” (4)
(1) Ánh sáng phán xét
(2) Ánh sáng thống trị
(3) Ánh sáng trừng phạt
(4) Áng sáng cứu rỗi
Mười ba gã kị sĩ đồng thời quỳ một gối trong không trung, trường kiếm trong tay phát ra một làn thánh quang ngân bạch xông thẳng lên trên trời, cùng lúc đó thì từng màn từng màn quang vựng lấy những thanh kiếm trên tay bọn họ làm trung tâm mà khoách triển ra khắp tứ phía!
Một loạt nhưng tiếng ngâm tụng chú văn từ khắp bốn phương tám hướng truyền tới, cổ cổ hắc vụ theo đò cũng từ khắp bốn phương tám hướng ập tới đối kháng với màng quang vựng phù bạch đó, những nơi hắc vụ đi qua thì toàn bộ những người ở đó đều hóa thành huyết thủy, phần còn lại chỉ là một bộ khô cốt.
Trên đỉnh của tháp Luân Đôn, một gã nam tử có khí tức cường đại, toàn thân bao bọc bởi một bộ hắc bào, trên tay hắn ta hiện đang cầm một chiếc hắc sắc thủ trượng, chỉ thấy hắn ta vừa xuất hiện ở trên không trung thì lập tức khiến cho ma khí trở nên hung dũng và xông thẳng lên trên trời, sau đó thì bao trùm cả vòm trời của giáo đường thánh Bảo La.
Mười ba gã thánh đường kị sĩ đối chọi với những đòn công kích của nhiều những sinh vật hắc ám đó cũng rất là cật lực, đạo đạo thánh quang từ trên đỉnh đầu xạ xuống, những kẻ trúng phải đều bốc khói đen toàn thân, chết ngay tại chỗ.
Ngao!
Ở phía xa, đông đúc người sói gào thét, ồ ạt nhảy về phía giáo đường thánh Bảo La, những thanh âm ngâm xướng của các hắc ám vu sư càng thêm vang vọng ….
Đạo đạo thánh quang khoách triển ra khắp tứ phía, những tiếng ngâm chú cầu xin vang lên không ngừng, nhưng so với đội quân hắc ám mà nói thì hiển nhiên quá yếu nhược.
“Không ngờ được ngay cả hắc ám nghị trưởng cũng đều đến đây!” Phó tài phán trưởng giận giữ quát lên.
Ngay đúng lúc này thì gã thiên sứ kia đột nhiên phẩy phẩy đôi quang dực, sau đó thì đột nhiên mở miệng ra: “Sinh vật tội ác, háy tiếp thụ sự trừng phạt của chủ!”
Cặp quang dực của gã thiên sứ đó đột nhiên giang ra, hai chiếc quang dực đột nhiên bừng sáng quang mang, sau đó thì một màn thánh quang cường liệt tán phát ra khắp xung quanh, những Huyết tộc trên quảng trường đều liên tục phát ra những tiếng gào thảm thiết, loáng một cái đã hóa thành khói mây, chỉ có hai gã quỷ hút máu kim sắc hóa thành dơi mà bay đi mất ….
“Con mẹ nó, đó là thiên sứ thật!” Ở dưới tháp Luân Đôn, một gã hắc ám vu sư kinh hô nói.
Ngay trong những tiếng thét kinh hoảng vủa những sinh vạt hắc ám, gã thiên sứ đó đột nhiên quỳ một gối xuống, hạ giọng ngâm tụng: “Tinh Không Thiên Sứ tôn kính, xin hãy ban cho ta hủy diệt, thị giả của thần vĩ đại, Lạc Lạc Cơ Đức, xin hãy ban cho ta sự cứu rỗi!”
ở trong hư không của gã thiên sứ đó đột nhiên hiện ra hình ảnh xủa hai gã thiên sứ bốn cánh, mối một gã đều đưa ra một tay đâm xuyên vào chiếc quang dực của gã thiên sứ kia.
“Với danh nghĩa của chủ, ban cho các ngươi hủy diệt!” Gã thiên sứ hai cánh kia đứng lên, lạnh lùng nói.
Dứt lời thì cả bầu trời đột nhiên hiện ra màn màn quang vựng lan rộng ra khắp tứ phía xung quanh, hắc ma nghị trưởng ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời thì phát hiện trong một phạm vi lớn đều tấn tốc xuất hiện màu nhũ bạch, lúc này thì hắn ta cũng không khỏi cuồng biến sắc mặt, hét toáng lên: “Chạy mau, đó mới chân chính là Hủy Diệt Chi Quang mà chỉ có thiên sứ mới có thể sử dụng!” Nói xong thì hóa thành một đám khói đen và lao về phía xa.
Gã thiên sứ tóc màu ngân sắc đó cười lạnh một cái, nhìn về phía những sinh vật hắc ám đang ồ ạt tháo chạy, phạm vi của Hủy Diệt Chi Quang rộng lớn vược xa những gì nhìn thấy, những người không phải là sinh vật hắc ám đều chẳng hề bị chút tổn thương nào, nhưng nếu là sinh vật hắc ám thì chắc chắn phải chết.
“Đám điểu nhân trên Thiên Đường, hãy nạp mạng!” Một tiếng quát lớn từ trên tòa tháp Luân Đôn truyền tới, gã thiên sứ tóc trắng kia ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đạo ngân quang mang theo nhưng thanh âm phá không vù vù chém xuống. Gã ta quát lên một tiếng, trong tay liền ngưng kết thành một thanh quang kiếm, rồi vung tay chém ra!
Một đạo thánh quang rộng cả trượng và dài mấy trăm thước từ trên thanh quang kiếm đó phát ra và nghênh đón đạo kiếm quang đó.
Oanh!
Đoàn thánh quang đó liền nổ tung ra, Âm Thái Cực dọc ngược theo đạo thánh quang đó mà chém gã thiên sứ kia ra làm hai phần!
Tựa như chưa hết tức tối, Âm Thái Cực lại vung ra mấy kiếm, chém gã thiên sứ đó ra làm trăm mảnh, Hủy Diệt Chi Quang trên không trung sắp hàng lâm liền biến mất.
Từ trong đống thịt bầy nhầy đó, một khối tâm tạng tinh oánh trong suốt bay ra ngoài, khối tâm trạng đó khi bay ra thì còn vẫn hơi ấm và co bóp.
Âm Thái Cực đâm tới một kiếm, nhưng không ngờ được là không thể phá được thiên sứ chi tâm, ngược lại thì càng khiến cho nó bỏ chạy nhanh hơn.
Ở sau lưng, Phong Vân Vô Kị nhìn chằm vào khối thiên sứ chi tâm đang tháo chạy, tiếp đó thì vung ra một chưởng rồi hấp nhiếp lấy nó, thiên sứ chi tâm mới bay được mấy trăm trượng thì đột nhiên vút lên một tiếng và bay ngược trở lại với tốc độ càng nhanh hơn.
Phong Vân Vô Kị đưa tay nắm giữ lấy thiên sứ chi tâm, Hấp Tinh Đại Pháp toàn lực vận chuyển, khối tâm tạng đó tức thì liền dần dần trở nên khô héo, khi Phong Vân Vô Kị mở lòng bàn tay ra thì trong đó chit còn là một chút cát bụi, ngoài ra thì chẳng còn có gì thêm.
Quả thiên sứ chi tâm đó sau khi bị Phong Vân Vô Kị hoàn toàn hấp thu, rồi phần năng lượng chuyển hóa đều tập trung ở trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị.
Năng lượng sớm đã đủ rồi, Phong Vân Vô Kị không dám hấp thu thêm nữa, nếu như không cẩn thận, hấp thu quá nhiều thì sẽ khiến cho sinh tử nhị khí tùy thời đều có thể mất đi cân bằng. Đoàn năng lượng thuần tịnh do quả thiên sứ chi tâm đó chuyển hóa bị Phong Vân Vô Kị áp súc thành một đoàn, sau đó thì tồn trữ ở trong một đạo kinh mạch, chuẩn bị tùy thời để ứng đối trong tình huống năng lượng không đủ -- -- Vật chất vị diện này có nguyên khí hiếm hoi dị thường, nguồn năng lượng cần thiết của một cao thủ Thái Cổ bình thường thì trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể thu thập đủ thiên địa nguyên khí, trong tình huống đó thì nguồn năng lượng của thiên sứ chi tâm để dự trữ cũng rất là khả quang.
“Ngươi quá kích động rồi, làm như thế thì khi đối diện với Thiên Đường thì sẽ rất là nguy hiểm … có chút đáng tiếc, như quả người không giết hắn ta thì -- có lẽ ta sẽ tra xét được vị trí của sư tổ ngươi và tinhd huống hiện tại của Thiên Đường trong kí ức của hắn ta.” Phong Vân Vô Kị bước đi về phía Âm Thái Cực, đạm nhiên nói.
“Không ngờ bọn … bọn họ lại có thể giết được thiên sứ! ….” Một thanh âm chấn kinh từ phía dưới truyền lên, Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn xuống thì nhận ra người phát ra thanh âm đó chính là phát ra từ miệng của một gã hồng y chủ giáo.
Phong Vân Vô Kị nhè nhẹ áp xuống một chưởng, năm ngón tay xòe ra, phần hư không ở bên dưới liền biến bố đầy dẫy kiếm trận xán lạn, Phong Vân Vô Kị phất hay tay ra, màn mưa kiếm liền phá không bay xuống.
A!
Một loạt nhưng tiếng gào thảm vang lên, thực lực quyết định mọi chuyện, bất quản là tài phán trưởng hay là hồng y chủ giáo, toàn bộ đều bị màn mưa kiếm ở trên không trung xạ xuống đâm xuyên thân người, màn thánh quang bảo hộ thân người bọn họ hoàn toàn vô hiệu.
Phong Vân Vô Kị quét mắt nhìn cuống phía dưới một lượt, lạnh lùng nói: “Những kẻ này chính là tay sai của Thiên Đường, chết như thế vẫn chưa đủ, đi thôi, ta vừa mới lấy được kí ức của một thần chức nhân viên, án chiếu theo kí ức của hắn ta thì gã thiên sứ này đến từ Phạm Đế Cương. Nơi đó là giáo đình của Giáo Hoàng, cũng là cứ điểm của Thiên Đường tại vị diện vật chất. Từ trong phần kí ức của hắn, ta đã tra được một tin tức, mấy ngày trước ở tại giáo đình ở Phạm Đế Cương đã có thiên sứ xuất hiện, tựa hồ như số lượng cũng có không ít. Căn cứ theo như trong truyền thuyết thì giáo đình trảm yêu trừ ma, có một vài yêu ma khó chế phục phi thường đều bị trấn áp ở phía dưới giáo đường Thánh Bỉ Đắc, mượn lấy thánh lực của Thiên Đường để áp chế, nếu như Thái Cực đạo nhân còn sống, ắt hẳn sẽ bị giam cầm ở nơi đó!”
“Thế thì đi thôi.”
Thân hình của hai người nhoáng lên, hóa thành thanh phong mà bay về phía Phạm Đế Cương, lưu lại một đống thi thể ở phía dưới ….
Hai người không hề phát hiện ra một chiếc vệ tinh gián điệp ở ngoài không gian nãy giờ vẫn đang quay lấy tràng cảnh nơi này mà truyền về ngưới Mĩ, ở trong một căn phong tiếp thu lấy hình ảnh truyền từ vệ tinh, một nhân viên mang áo khoác trắng đang nhìn về màn hình mà toát mồ hôi lạnh ….
Phạm Đế Cương.
Lúc thường thì trên quảng trường của giáo đường thánh Bỉ Đắc rất là náo nhiệt, nhưng hiện tại thì chỉ là một phiến tĩnh tịch, không có một bóng người, chỉ có những tiếng gió rì rào lùa tới.
Giáo đường thánh Bỉ Đắc tương truyền là được xây dựng trên mộ của thánh Bỉ đắc vào những năm 326 – 333 trước công nguyên, được gọi là giáo đường thánh Bỉ Đắc, nó hoàn thành ào năm 326 trước công nguyên, có hình thức của La Mã và kiểu cách kiến trúc của Ba Rốc.
Chu vi của quảng trường thánh Bỉ Đắc, một loạt những chiếc xe của quân đội bao vây thành một nửa đường tròn, ở trên đỉnh của những chiếc xe đó là một quân nhân ngụy trang các kiểu đang hướng súng lên phía trên trời, tựa hồ như đang đợi chờ điều gì đó.
Một luồng gió nhẹ thổi lướt qua giữa những chiếc xe, ai cũng không hề lưu ý tới ….
Trong giáo đường thánh Bỉ Đắc, bóng người nhoáng lên, Phong Vân Vô Kị và Âm Thái Cực xuất hiện ở hai bên thảm đỏ trong giáo đường, trên đỉnh là những dải ruy băng hoa mĩ, bên trên đó dầy dẫy những dòng chữ ca ngợi thiên sứ và thần.
“Bọn họ tựa hồ như đã sớm có chuẩn bị!” Âm Thái Cực cẩn thận nói.
“Thực lực mới là điều trọng yếu nhất.” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, sau đó thì di chuyển mục quang, trực tiếp hướng tới phù hội của một thiên sứ mà bản thân cảm ứng thấy thông qua thần thức.
Ngâm!
Trên tay của Phong Vân Vô Kị vang lên một tiếng chấn động, thanh Đệ Ngũ Kiếm Đảm sắc bén từ trong lòng bàn tay bay thẳng lên trên trời, sau đó thì lao vụt xuống, đâm xuyên sâu vào phù hội đó.
A!
Phù hội đó đột nhiên gào thảm lên một tiếng, thân thể lay động mấy cái, từ trong hốc mắt chảy ra một lượng lớn huyết dịch, huyết thủy thuận theo tường bích mà chảy xuống.
Ngâm!
Đệ Ngũ Kiếm Đảm ngân lên một tiếng du duyệt, sau đó thì tự động quay trở về tay của Phong Vân Vô Kị.
“Loại trò chơi này mà cũng dám bày ra trước mắt của ta, hãy quang minh chính đại triển hiện toàn bộ thực lực của các ngươi đi!” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, thanh âm hồi vọng ở trong giáo đường thánh Bỉ Đắc. Ở bên trên giáo đường, bức phù điêu thiên sứ lay động thân thể, từng làn từng làn huyết dịch biến bố khắp thân thể bẳng thạch cao.
“Ài, ngươi hãy tiến vào đi!” Một thanh âm thương lão từ bên trong truyền ra.
“Ngươi đi tìm tổ sư cảu ngươi đi, nơi này có khí tức cảu thánh quang rất là nồng nặc, bất kì khí tức khác đều bị che dấu đi mất … những thiên sứ này cứ để cho ta.” Phong Vân Vô Kị mạc nhiên nhìn vào Âm Thái Cực.
Âm Thái Cực gật đầu, sau đó thì chuyển người hướng về cánh cửa ở một bên mà đi ….
Đát! ~
Đát! ~
Đát! ~
Đát! ~
Phong Vân Vô Kị chậm rãi bước đi dọc theo hành lang, hướng vào nội đình mà thần thức cảm ứng thấy mà đi tới.
“Tên dị giáo đồ tác ác nhà ngươi, chịu chết đi!” Ở hai bên của hành lang, một thần chức nhân viên của tông giáo giận dữ quát lên, sau đó thì nhảy ra và đánh một đòn thánh quang về phía Phong Vân Vô Kị.
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị vẫn không hề biến đổi, tựa như là chẳng hề nhìn thấy vậy, vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước, một mũi kiếm nhỏ dài mấy xích trong lòng bàn tay xạ thẳng ra, đâm xuyên qua thân thể của gã ta ….
Thẳng trên đường đi, hai bên của hành lang đã bị Phong Vân Vô Kị dùng khí kiếm đóng đinh mấy trăm gã nhân viên giáo đình mang thần bào.
Vòng theo một hành lang dài khác, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một gã giáo hoàng thương lão độ bốn mươi sáu tuổi, đó chỉ là một lão già phổ thông, nhìn chẳng ra có chút năng lượng ba động nào.
Khắp tứ phía trống không, trên đầu của giáo hoàng là một chiếc hải man hoàng quan, tay hắn cầm một chiếc quyền trượng, hắn liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kị một cái, đạm nhiên nói: “Ngươi tới rồi ….”
Phong Vân Vô Kị không thèm mở miệng đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào lão giáo hoàng, năm ngón tay xòe ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ trong ống tay áo bay ra ngoài, một cổ khí thế cường đại phá thể bay ra và bao trùm thân người gã giáo hoàng, tiếng giò vi vút phảng phật như mưa gió sắp ập tới.
“Bảo hộ bệ hạ!” Từ sau tấm rèm ở sau chiếc bảo tọa của giáo hoàng, một lượng lớn thánh đình võ sĩ mang khải giáp đồng xanh tay cầm trường kiếm cổ đồng từ hai bên chạy ra, mấy chục gã thánh đình võ sĩ quỳ phục ở trước thân thể của giáo hoàng, còn những gã võ sĩ khác thì lại ập về phía Phong Vân Vô Kị, kẻ nào kẻ nấy đều giận dữ hò hét, trường kiếm trên tay phát tán ra tầng tầng quang vựng sắc bạch phù.
Phong Vân Vô Kị cười lạnh, ống tay áo phất ra một cái, cả căn phòng ngân vang hồi vọng tiếng kiếm ngân, vô số trường kiếm đồng xanh mang theo thanh quang nhũ bạch bay ra khỏi chugns võ sĩ giáo đình mà bắn thẳng lên trên trời. Phong Vân Vô Kị dùng tay phải áp xuống phái dưới, một loạt những tiếng gào thảm vang lên, từng thanh từng thanh cổ kiếm đồng xanh bay ngược trở lại, đâm xuyên qua người của chúng võ sĩ và cắm thẳng xuống dưới mặt đất.
Những võ sĩ với thần sắc phẫn nộ nguyên bổn đang ồ ạt lao đến phía Phong Vân Vô Kị, ngay khi còn cách y chưa đầy mười trượng thì toàn bộ dừng lại bất động, huyết dịch từ trên đỉnh đầu nhơm nhớp chảy xuống, mỗi một người đều trợn tròn con mắt ra, tựa hồ như không dám tin tưởng bản thân lại chét ở dưới kiếm của chính mình ….
“Ngươi còn muốn bảo lưu gì nữa? gã thiên sứ ở bên cạnh ngươi không lừa được thần thức của ta đâu!” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, nhất thân y bào tùy gió phất phơ, chân phải bước tới thì đã đạp bộ bước lên trên hư không, từ bên trên nhìn xuống giáo hoàng.
Ở dưới bảo tọa của giáo hoàng, một loạt những võ sĩ phảng phật như đã hóa thành một bức tượng bất hủ, huyết dịch từ trong khỏi giáp nhơm nhớp chảy xuống thành dòng ….
Giáo hoàng thở dài một tiếng, mở miệng ngâm xướng: “Dùng danh nghĩa giáo hoàng thánh Bỉ Đắc đới thứ bốn mươi sáu, triệu hoán chư thiên sứ ở thiên giới!”
Từ trên đỉnh quyền trượng của giáo hoàng, một đạo quang mang màu nhũ bạch xông thẳng lên trên trời. Trên đỉnh đầu của phù hội hạ hàng xuống đạo đạo thánh quang, ngay trong đạo đạo thánh quang đó, thì từng gã từng gã thiên sứ giang rộng đối cánh và mở mắt ra, trong mắt ngập tràn thần tình băng lãnh và tuyệt tình.
Một đạo, hai đạo, ba đạo … hai mươi ba đạo thánh quang chiếu xuống, hai mươi ba gã thiên sứ cũng phù hiện ở trong hư không của giáo đường thánh Bỉ Đắc.
“Dùng danh nghĩa của chủ, ban cho ngươi hủy diệt!” Một gã thiên sứ mở mắt ra, sâm lãnh nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị mà nói.
“Triệu hoán Nghiệp Diễm Liệt Nhân trên thiên giới!” Một gã thiên sứ quỳ một chân xuống dưới, cúi đầu xuống mà ngâm xướng, ở trong bàn tay phải của hắn ta bất thình lình xuất hiện một thanh quang kiếm, mũi kiếm liên tục hướng lên bên trên mà kéo dài ra. Một tiếng tranh vang lên, một thanh trường kiếm đã xuất hiện ở trong tay của gã ta, cơ hồ như ngay lúc thanh kiếm đó thành hình thì thanh trường kiếm đó liền vút một cái rồi bùng cháy những đạo thán diễm vô hình.
Xẹt!
Hai mươi ba gã Tinh Không Thiên Sứ hóa thành hai mươi ba đạo lưu tinh bao bấy lấy Phong Vân Vô Kị vào bên trong, mấy tiếng xẹt xẹt vang lên, đạo đạo dây xích do thánh quang cấu thành từ khắp bốn phương lao tới, cùng lúc đó thì gã thiên sứ tay cầm thanh kiếm nghiệp hỏa quát lên một tiếng, hóa thành một đạo bạch quang lao về phía Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, than hình biến ảo, hóa thành một đạo lưu quang thoát khỏi hai mươi hai chiếc dây xích, thân người chém ra một kiếm trong không trung, mấy chục đạo khí kiếm thoát kiếm bay ra, phân biệt đâm về phía hai mươi ba gã thiên sứ.
Oanh oanh oanh!!!
Hai mươi ba gã thiên sứ liền bị một kiếm của Phong Vân Vô Kị chấn nát tan tành, Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, đang định bước về phía giáo hoàng thì bất thình lình hai mươi ba gã thiên sứ kia lại thành hình trong chớp mắt, một thanh thiên sứ chi kiếm bùng cháy hỏa diễm hừng hực chỉ nhoáng một cái đã đến cách lưng của Phong Vân Vô Kị mấy thốn.
Sắc mặt cảu Phong Vân Vô Kị tức thì biến đổi, Đệ Ngũ Kiếm Đảm chuyển sang tay trái rồi chém ra, nhưng trong lần này chỉ là chấn bay gã thiên sứ đó mà thôi, chứ không hề đánh tan xác hắn ta. Sau khi ngưng hình trở lại thì tựa hồ như thực lực của bọn chúng đã được tăng cường không ít.
Chém ra một kiếm, Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác thấy không ổn, tử tế quan sát thì phát hiện ngọn thánh diễm đó không ngờ là lại thông qua Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà chầm chậm lan sang thân thể của y.
“Hỡi con người ác độc, mặc dù ngươi có vỡ lực cường đại, nhưng -- hãy chuẩn bị tiếp thụ lấy sự trừng phạt của chủ thần trên thiên giới đi! Khi linh hồn của ngươi cháy trụi đi, chính là lúc ngươi được cứu rỗi.” Gã thiên sứ cầm thiên giới thánh kiếm lạnh lùng quát lên.
Trên mặt của Phong Vân Vô Kị vẫn là một phiến mạc nhiên, nhìn chẳng ra chút tình tự ba động nào, ống tay áo chỉ layu động phất phơ, chân khí trong thân thể hũng dũng phát ra rồi ồ ạt tiến vào trong Đệ Ngũ Kiếm Đảm.
“Vô dụng thôi, liệt diễm của thiên giới chính là ngọn lửa dùng để thiêu cháy linh hồn, không thể bị dập tắt, hiện tại thì cho dù ngươi có quăng thanh kiếm đó đi, thì chỉ dựa vào liên hệ giữa ngươi với nó, hỏa diễm thiên giới y nhiên vẫn có thể đốt cháy linh hồn của ngươi.” Gã thiên sứ đó lạnh lùng nói, thân hình quỳ xuống chầm chậm đứng dậy, sau đso thì bay về phía Phong Vân Vô Kị, hai mươi hai gã thiên sứ còn lại cũng cùng lúc hóa thành bạch quang mà lao về phía Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, ngón tay búng ra một đạo kiếm khí găm vào thân người gã giáo hoàng, lão giáo hoàng tựa hồ như chẳng khác gì người thường, chẳng có chút lực phản kháng.
Giáo hoàng bị Phong Vân Vô Kị đâm chết ngay trên bảo tọa, nhưng những thiê sứ trên thiên không lại chẳng hề có chút phản ứng, chẳng khác gì không nhìn thấy vậy.
“Thánh Quang Chi Tài! ***” Một đạo thánh quang xán lạn cự đại từ trên đỉnh giáo đường bắn xuống, Phong Vân Vô Kị lắc người tránh né, sau đso thì đánh ra một chưởng, chấn tan thân thể gã thiên sứ đang ngâm xướng.
*** Thánh quang kết liễu
Những mảnh vở của gã thiên sứ đó còn chưa hoàn toàn tán lạc thì đột nhiên khựng lại, sau đó thì kết lại thành thân thể nguyên bổn, khí tức lại trở nên cường đại hơn một phần.
Chỉ trong khoảng thoài gian mấy giây mà ngọn thánh diễm đã bùng cháy lan tới chuôi kiếm, Phong Vân Vô Kị thả tay phải ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm hóa thành phi hồng nhiễu một vòng trong không trung, nghiền nát đám thiên sứ đó.
Từng làn từng làn thánh quang chiếu xuống, sau khi hai mươi ba đạo thánh quang hiện ra thì lại có thêm hai mươi ba gã thiên sứ thành hình, thân hình của mỗi một gã thiên sứ đều trướng đại lên không ít, thân hình cũng cao hơn trước nhiều.
“Triệu hoán Nghiệp Diễm Liệt Nhận trên thiên giới!” Hai mươi hai gã thiên sứ quỳ một gối xuống dưới, chân thành cầu khẩn, từng thanh từng thanh thiên giới chi kiếm bốc cháy liệt diễm lần lượt xuất hiện trong tay của chúng thiên sứ.
Sắc mặt của Phong Vân Vô Kị cũng theo đó mà biến đổi, những thiên sứ này căn bồn đánh không chết, hơn nữa càng đánh thì thực lực của chúng càng mạnh thêm, cái này đúng là phiền phức.
Bất chợt, một cảm giác bỏng rát truyền lại, Phong Vân Vô Kị rên lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy ở trên bàn tay phải có dính một chút hỏa diễm trong suốt. Ở sau lưng của y cũng đang có mấy đạo hỏa diễm nhỏ bé xếp thành hàng bùng cháy lan tỏa ra khắp thân thể của y.
Một điểm ngân sắc từ sâu trong mắt trái của Phong Vân Vô Kị phù hiện, sau đó thì khoách đại ra cả con mắt bên trái.
Khi chúng thiên sứ cầm lấy trường kiếm lao về phía Phong Vân Vô Kị, nhưng y vẫn chẳng hề đánh vào những thiên sứ này, mà lại bất thình lình đánh phá một bức tường ở lân cận. Mắt trái tán phát ra ánh ngân huy nhàn nhạt mà chiếu lên trên đạo thánh diễm thiên giới đó, đạo hỏa diễm đó đốn thời vộ hạn phóng đại trong mắt của y, Phong Vân Vô Kị cố gắng nhận chịu sự bỏng rát do thánh diễm gây ra, dùng thần thức đem một đạo thánh diễm đưa tới trước mắt, đám hỏa diễm nhỏ bé đó liền ánh vào trong mắt của Phong Vân Vô Kị.
Thế giới đang dần cải biến thành hắc bạch nhị sắc, trong mắt ngoại trừ đạo thánh diễm đó ra thì chỉ còn có vô tận hắc ám, nhãn mâu ngân sắc dần dần phân giải đạo thánh diễm đó. Ở trong mắt của Phong Vân Vô Kị, đạo thánh diễm đó đã không còn là một đạo thánh diễm nữa, mà là một thứ do những hạt tròn tròn uẩn hàm nguồn năng lượng cổ quái, những hạt này không ngừng tiếp xúc ma sát lẫn nhau.
Mắt trái của Phong Vân Vô Kị bừng sáng quang mang, phá khai trùng trùng sự che yểm của các hạt, Phong Vân Vô Kị bóc lớp ngoại y bên ngoài những hạt đó ra, lúc này thì y phát hiện thấy ở trung tâm của nó chính là một hình tứ diện rất đều đặn.
Dùng thần thức hóa thành mũi kiếm nhọn, Phong Vân Vô Kị mạnh mẽ đánh thẳng vào hình tứ diện đó, một tiếng nổ vang lên, nguồn năng lượng uẩn hàm ở trong hình tứ diện đó vượt xa dự liệu của Phong Vân Vô Kị, khi thần thức của Phong Vân Vô Kị đánh trúng nó thì ở trong hư không bùng cháy một đoàn hỏa diễm màu trắng cự đại, đến khi đoàn hỏa diễm đó lụi tàn thì thánh diễm cũng biến mất vô tung.
“Tội nhân, hối lỗi đi, vì sự giết chóc của ngươi, vì sự phỉ báng thần của ngươi mà sám hối đi, thần sẽ tha thứ cho ngươi, ban cho ngươi sự cứu rỗi cuối cùng.”
Từ động khẩu bị đả khai, chúng thiên sứ ồ ạt lao ra, đối cánh ánh sáng ở phía sau lưng càng thêm ngưng thật hơn trước.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, thân thể của những thiên sứ ở trong thế giới trắng đen loáng một cái đã bị phân giải, phàn còn lại trong mắt chỉ là những quang tuyến đan kết lại với nhau, ở trong đó còn có một trái thiên sứ chi tâm không ngừng co dãn. Ở trên những thiên sứ chi tâm này, Phong Vân Vô Kị phát hiện có một dải tơ cực kì mỏng manh nối liền với thiên sứ chi tâm của bọn họ, đầu kia thì xâm nhập vào trong hư không.
Khi Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên thì toàn bộ thánh diễm bùng cháy trên thân thể liền lụi tắt, con mắt ngân sắc đập vào mắt của chúng thiên sứ, vô tình, băng lãnh nhưng uy nghiêm, chẳng khác gì như chư thần đang cúi đầu nhìn xuốn cả ức vạn vị diện.
Hai mươi ba gã thiên sứ đều hiện lên thần tình chấn động, một tay đưa phủ lên trên ngực, rồi cong gối quỳ xuống theo thói quen, nhưng rất nhanh sau đó thì phản ứng trở lại, chấn kinh nhìn vào Phong Vân Vô Kị: “Ngươi! ….”
Phong Vân Vô Kị đột nhiên búng người bay đi lao vào hai mươi ba gã thiên sứ. Hai mươi ba gã thiên sứ trở lại thần sắc bình thường, lắc cổ tay một cái thì hai mươi mấy thanh thiên giới chi kiếm mang theo ánh thánh diễm hừng hực chĩa về phía Phong Vân Vô Kị, đồng thời miệng thì ngâm xướng: “Thẩm Phán Chi Quang!”
Đạo đạo thánh quang bắn thẳng về phía Phong Vân Vô Kị, sắc mặt của y vẫn lạnh mạc như thường, chẳng thèm nhìn tới những đạo thánh quang đó, cũng không thèm lí tới hai mươi ba thanh thiên giới chi kiếm đang lao tới, trực tiếp dùng một chưởng đánh thẳng xuống đại sảnh, đám thiên sứ kia liền bị chấn bay đi chẳng khác gì những con diều đứt dây, sau đó thì hóa thành một đoàn toái phiến, nhưng chỉ trong chớp mắt lại trọng tân ngưng tụ thành thân thể.
Ngay khi những thiên sứ này bị Phong Vân Vô Kị đánh vỡ vụn, thì ở trong mắt của Phong Vân Vô Kị, thời gian thuấn gian đã biến nên chậm rãi, quá trình nổ tung và hợp lại đều tử tế ánh lên trên mắt của Phong Vân Vô Kị.
Tại thời khắc những thiên sứ đó trọng sinh, ngân mâu quang mang trong mắt trái đột nhiên bừng sáng, ở trên ngân mâu đó cuất hiện từng sợi từng sợi tơ mỏng manh, những sợi tơ đó từ trong tâm tạng bay ra ngoài, sau đó thì đâm xuyên qua những mảnh vỡ thân thể, những sợi tơ nối liền với tâm tạng loáng một cái đã trở nên to lớn. Dưới sự chú thị của Phá Vọng Ngân Mâu của Phong Vân Vô Kị, y thuận theo những sợi tơ ngân sắc đó mà truy tìm căn nguyên, Phong Vân Vô Kị thông qua trùng trùng khí vụ, phát hiện thấy hai mươi ba thân thể đầy dẫy những vết thương trong một căn phòng hắc ám bí mật ở trong giáo đường thánh Bỉ Đắc.
Mắt trái của Phong Vân Vô Kị đột nhiện mở to ra, thông qua tầng tầng nhục thể, y nhing thấy những hư ảnh cực kì mờ nhạt của thiên sứ đang ẩn tàng trong đó, chúng đều có bộ dạng y chang như hai mươi ba gã thiên sứ ở trên này, những hư ảnh của chúng đã biến nên rất là mờ nhạt, tựa hồ như tùy thời đều có thể biến mất vậy. Giữa những thiên sứ chi tâm của chúng thiên sứ ở bên trên và những tâm tạng của bóng thiên sứ ẩn tàng trong nhục thể đều có liên kết với nhau bằng một sợi tơ mỏng manh, hay nói chính xác hơn là đầu sợi tơ nối liền với không trung vừa nãy chính là nối liên sang tâm tạng của nhũng nhục thể này.
“Nguyên lai là như thế!” Phong Vân Vô Kị cười lạnh trong lòng, đang đúng lúc định hủy đi những thánh ngân hoạn giả*** đó thì đột nhiên có một cổ cự lực đánh mạnh vào trên thân thể của Phong Vân Vô Kị.
*** Những người bị tế để thiên sứ nhập hồn
Oanh!
Phong Vân Vô Kị bị đánh bay đi chẳng khác gì đạn pháo, từ trong giáo đường thánh Bỉ Đắc phá khai tầng tầng bức tường mà bay ra ngoài, trong sát na quay đầu lại thì Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một gã quang đầu thiên sứ cao lớn phù hiện ra ở sau lưng của gã giáo hoàng, hắn ta đưa một tay tới trước, ở sau lưng liền bừng sáng màn thánh quang chói rực, tựa như đang có một thứ gì đó đang muốn chui ra khỏi thân thể của hắn.
Ba ba!!
Chẳng khác gì hồ điệp vẫy cánh, ở sau lưng của gã thiên sứ có dung mạo như nữ nhân đó bung ra một đôi cánh màu bích lục, nó nhẹ nhàng giang ra hai bên, khinh nhu mà mĩ lệ, nó mang theo những điểm tinh quang đạm lam ….
Phong Vân Vô Kị lắc người chuyển hướng trong không trung, rồi đáp xuống mặt đất, ở sau lưng của y đã có một huyết động, huyết dịch từ trong đó nhơm nhớp chảy ra, cơ nhục ở chu vi của huyết động đều trình hiện tình trạng bị thiêu cháy. Sư xuất hiện bát thình lình của Phong Vân Vô Kị dẫn phát sự khủng hoảng của những quân nhân Ý Đại Lợi đang thủ hộ ở bên ngoài, một loạt những tiếng súng vang lên ồ ạt.
Phong Vân Vô Kị hơi cau mày lại, cánh tay phải giơ lên trên, sau đó thì dừng lại ở trong không trung và vung về phía trước, những quân nhân ở bên ngoài, ngay cả những chiếc xe ở đó cũng bị một cổ cự lực vô hình nâng lên rồi quang về phía xa ….
Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, sinh chi lực của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công liền vận chuyển, huyết dịch đang chảy ra liền ngưng lại, cơ nhục cũng theo đó mà tấn tốc sinh trưởng, vết thương khép lại.
Ở cảu của giáo đường thánh Bỉ Đắc, gã quang đầu thiên sứ có con ngươi và quang dực màu đạm lam đó khoác một bộ y bào ngân sắc, hắn ta đang chầm chậm bước ra, theo sát sau lưng là hai mươi ba gã thiên sứ.
Ngân mâu trong mắt trái của Phong Vân Vô Kị quét tới, những thân người của những kẻ thánh ngân hoạn giả ở trong ám thất ở dưới mặt đất của giáo đường thánh Bỉ Đắc đột nhiên mở toang ra, từng cánh từng cánh tay từ trong đó thò ra, tiếp đó là những thiên sứ mĩ lệ trần trụi với thần sắc băng lãnh bước ra.
Ở một bên là những thần chức nhân viên cung cung kính kính dâng lên những bộ đồ ngân chất không biết do tài liệu nào chế tạo.
Từng gã từng gã thiên sứ băng lãnh từ các nơi trong giáo đường thánh Bỉ Đắc bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt thì đã có vô số thiên sứ bao vây lấy cả giáo đường.
“Cha của chúng ta ở trên trời, nguyện người người đều tôn người làm thánh ….”
Một loạt những tiếng ngâm xướng chân thành nhưng thần thánh vang lên từ khắp các phương hướng trong giáo đường thánh Bỉ Đắc, trong những thanh âm ngâm xướng đó còn ẩn ước mang theo âm nhạc, thánh quang trong giáo đường đốn thời đại thịnh, từ bên trong xạ ra vô số những đạo thánh quang mông lung, thánh lực trường niên tích lũy trong thời khắc này hoàn toàn kích phát ra, từng đạo từng đạo thánh quang từ trên thân thể những thiên sứ trên bầu trời đan xen kết thắt với nhau, hình thành một đốm sáng mông lung tựa thật tựa ảo.
Một luồng thánh quang cự đại từ trên thiên không chiếu xuống, nó bao trùm cả giáo đường thánh Bỉ Đắc, ánh quang hoa trung rải đầ trời và tiếng đàn vi vu truyền lại, sô vố tiểu thiên sứ độ hai thốn từ trong những đạo thanh quang bay ra, mặt mang theo nụ cười thuần khiết, hoặc khiêu hoặc vũ, không ngừng ra ra vào vào trong màn thánh quang.
Những ảo tượng mĩ lệ đó ánh vào trong mắt trái của Phong Vân Vô Kị, căn bổn không hề tồn tại, chỉ có một loạt những trận ba động trùng kích do những hạt thánh lực gây ra.
Ngoại trừ gã lam dực thiên sứ ra, tất cả những thiên sứ còn lại đều nhắm mắt lại, liên tục ngâm tụng và cầu xin.
Ở sau lưng của gã lam dực thiên sứ, hai gã thiên sứ tay nắm một sợi dây xích ánh sáng, ở đầu kia của dây xích chính là Âm Thái Cực.
Phong Vân Vô Kị hoảng nhiện đại ngộ, nguyên lại là những thiên sứ này lợi dụng thánh lực của chúng thiên sứ vừa rồi, tiếp đó là dùng bí pháp áp chế Âm Thái Cực ở dưới mặt đất, trong tình huống thánh quang sung xích cả không gian, tất cả mọi sức mạnh khác đều bị áp chế, Âm Thái Cực cũng vì như thế mà bị bắt sống.
“Bó tay chịu trói, ngươi có thể cứu được đồng bọn!” Gã lam dực thiên sứ nhìn vào Phong Vân Vô Kị, đạm nhiên nói.
“Xin lỗi! ….” Âm Thái Cực cúi đầu xuống, suy sụp tinh thần nói.
Phong Vân Vô Kị ảm nhiên cả một lúc lâu, sau đó thì đạm nhiên nói: “Ngươi không cần xin lỗi ta! Nam nhân cần phải chịu trách nhiệm về những hành động cảu chính mình. Ngươi và ta đều giống như nhau, ngươi hiểu không?”
Âm Thái Cực gật đầu, y đã hiểu được ý tứ ở trong lời nói của Phong Vân Vô Kị, Phong Vân Vô Kị hiển nhiên là đã biểu minh là tạm thời sẽ không cứu y, duy chỉ có bản thân tự cứu lấy mình.
Nói xong thì Phong Vân Vô Kị nhìn vào gã lam dực thiên sứ, lẳng lặng không nói.
“Ngươi tựa hồ như không chuẩn bị cứu hắn ta!” Thanh âm của gã lam dực thiên sứ rất là dễ nghe, hắn ta nhìn thấy Phong Vân Vô Kị mặc nhận thì xua tay nói: “Rất tốt, ngươi quả nhiên không phải là nhân loại phổ thông, có thể có được thật lực như thế thì cũng chỉ có cao thủ Thái Cổ thôi … dẫn hắn ta đi!”
Hai gã thiên sứ ở sau lưng phủ ngực gật đầu, lôi lấy Âm Thái Cực hướng vào trong nội bộ của giáo đường thánh Bỉ Đắc.
“Ngươ là thiên sử ở thứ bậc nào?” Phong Vân Vô Kị liếc nhìn sang Âm Thái Cực một cái, sau đó thì mở miệng hỏi.
“Ta không có bậc giai, ta chỉ là thiên sứ thị hầu của tọa thiên sứ Tạp Mễ Lạp đại nhân, thần phục đi nhân loại, chỉ khi được tắm rửa trong thánh quang từ ái của thần thì thần mới có thể ban cho ngươi sự cứu rỗi!
“Cứu rỗi?” Phong Vân Vô Kị cười lạnh nói: “Ta cũng rất mà muốn ban cho các ngươi sự cứu rỗi!” Nói xong thì Phong Vân Vô Kị phi thân lên trên, tốc độ chẳng khác gì lưu tinh …..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.