Chương 91: Lạt khách truyền tin
Hoàng Phủ Kỳ
07/04/2013
Khi Phong Vân Vô Kị kêu to, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng cành cây gẫy, sau đó một luồng lực từ phía trên truyền đến. Phong Vân Vô Kị sắc mặt biến đổi, từ chỗ ngồi đứng lên, một chưởng nhằm đỉnh đầu xuất ra.
Oanh!
Cả xe ngựa vỡ tung ra, những mảnh gỗ bắn tung tóe ra các hướng, kể cả Cổ Nguyệt Thiên cũng bị lực oanh kích mãnh liệt này chấn bay ra. Xe ngựa vỡ vụn, xa phu chết ngay tại chỗ, mặt đất dưới chân trong phạm vi một trăm trượng bị cỗ cường lực này ép xuống chia thành hai khu vực. Bên cạnh những cây phong thụ dầy đặc kia bị bể nát, hóa thành nhiều mảnh, lá cây rụng xuống như cơn mưa rào nhỏ.
Phong Vân Vô Kị tâm tư suy nghĩ, đối phương có thuật ẩn mình cao minh, khi tiếp cận gần mình mới phát hiện ra, không kịp chống lại. Hắn chỉ sử dụng một trăm ngàn năm công lực, vốn tưởng rằng cũng đủ đối phó đối phương, nhưng kẻ tiềm phục này công lực cũng đạt tới mấy trăm ngàn năm, công lực không cao không thấp.
Nhưng mà điều khiến Phong Vân Vô Kị giật mình chính là: tại vị diện này ngoại trừ một nhóm người, như thế nào lại tồn tại cao thủ có mấy trăm ngàn năm công lực?!!!
Sự thật này làm Phong Vân Vô Kị quá kinh hãi, hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn.
Xe ngựa vỡ nát, phía trên một gã hắc y nhân xuất hiện trong mắt Phong Vân Vô Kị. Gã hắc y nhân kia thân hình đang ở không trung đột nhiên phát ra một tiếng kêu, sau đó thân thể gập lại, quay người chạy về hướng xa xa.
Sát thủ! Tuyệt đối đó là sát thủ, một kích không trúng lập tức thối lui.
Phong Vân Vô Kị lập tức khẳng định thân phận của đối phương là sát thủ, hắn sao có thể dễ dàng để người này chạy thoát, hét lớn một tiếng: “còn muốn chạy, không có dễ dàng như vậy.”
Thân hình khuất xa, dĩ nhiên giải khai chân lực trói buộc khỏi việc duy trì mấy trăm ngàn năm công lực, có thể nói nhanh như tia chớp cũng không đủ hình dung tốc độ Phong Vân Vô Kị lúc này. Sát thủ có mấy trăm ngàn năm công lực kia tốc độ dĩ nhiên rất nhanh, nhưng tốc độ Phong Vân Vô Kị so với hắn còn nhanh hơn gấp đôi. Bay qua vài đỉnh núi, con sông đã dễ dàng bắt kịp gã sát thủ kia.
“Hừ, nói cho ta biết ngươi từ đâu đến, ngươi tuân mệnh ai thực hiện? Ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Phong Vân Vô Kị chặn lối đi của người nọ, lạnh lùng nói.
Hắc y nhân che mặt kia cũng không trả lời, chỉ là lập tức thay đổi phương hướng bỏ chạy. Phong Vân Vô Kị thân hình chớp lên, lại chặn trước mặt hắn.
“Hãy nói cho ta biết, ta muốn có đáp án, nếu không ngươi sẽ chết.” Phong Vân Vô Kị tức giận nói.
Hắc y nhân kia nghiêng người, hướng phía trên bay đi. Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, hữu thủ nhanh như tia chớp từ trong tay áo xuất ra hấp tinh đại pháp.
Hắc y nhân lập tức đang ở trên cao mấy trăm trượng rơi nhanh xuống phía dưới. Phong Vân Vô Kị chuẩn bị ra tay chế trụ hắn thì người nọ đột nhiên quay đầu đánh ra một chưởng bàng bạc khiến cho hấp lực của hấp tinh đại pháp hơi bị triệt tiêu một chút, tiếp theo hắn nhanh chóng kêu lên: “Ngươi không muốn cứu đồ đệ của ngươi sao?”
Phong Vân Vô Kị cả kinh, thần thức nhanh chóng đảo qua địa phương trước, đã thấy mười mấy tên công lực tuyệt đối không dưới hắc y nhân đang vây đánh Cổ Nguyệt Thiên. Cổ Nguyệt Thiên tu vi cũng được mấy trăm ngàn năm công lực, không đủ sức chống lại, hiện đang bị nội thương.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, muốn nhất chiêu thành công, mang theo hắc y nhân đi cứu Cổ Nguyệt Thiên. Nhưng hắc y nhân kia cũng thật là giảo hoạt, tựa hồ hiểu được tâm tư của Phong Vân Vô Kị. Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng đau đớn, miệng chảy máu tươi, trong mắt tinh quang đột nhiên chói sáng, khí thế cả người nhất thời tăng vọt
Trong lòng biết người này tất dùng một bí pháp nào đó để gia tăng công lực, bắt hắn không khó, nhưng chỉ sợ đến lúc đó Cổ Nguyệt Thiên cũng không sai biệt lắm sẽ bị bắt. Phong Vân Vô Kị nổi giận gầm lên một tiếng, hữu thủ xuất ra đệ ngũ kiếm đảm, toàn lực chém ra một kiếm, sau đó cũng không nhìn kết quả, bay nhanh về hướng cũ.
Cơ hồ hơn mười người kia vừa mới bay ra chưa được một trượng, thân hình Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện trước người Cổ Nguyệt Thiên. Đệ ngũ kiếm đảm hướng ra phía ngoài chém tới, mấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Mười mấy tên hắc y nhân kia đều bị đệ ngũ kiếm đảm chẻ thành hai đoạn.
Một tay đỡ Cổ Nguyệt Thiên, thuận thế truyền luồng chân lực hùng hậu dũng mãnh vào người Cổ Nguyệt Thiên, giúp hắn trị thương. Đồng thời bay nhanh tới chỗ cũ nhằm cản hắc y nhân kia. Phong Vân Vô Kị trong vài giây đã giết chết mười mấy tên hắc y nhân kia, nhưng gã đầu lĩnh sát thủ với trăm ngàn năm công lực không còn ở đó nữa, phía dưới chỉ có một vết máu cùng với một cánh tay.
Gã sát thủ kia hiển nhiên đã vội vàng thoát được, ngay cả cánh tay cụt cũng đã quên cầm theo. Phong Vân Vô Kị sử dụng thần thức nhanh chóng thám sát trong phương viên ngàn dặm, thần thức rất nhanh thám sát một vòng nhưng căn bản không có phát hiện ra thân ảnh đối phương.
“Đáng giận” Phong Vân Vô Kị căm hận nói. Mặc dù biết rõ đối phương mới chạy không xa, nhưng căn bản lại không thể tìm được đối phương. Hắc y nhân này cùng với hắc y nhân xuất hiện lần trước rõ ràng là đều có công pháp đặc thù nào đó có thể tránh được sự truy tìm của thần thức.
Một ý niệm xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kị, xua tan đi mây mù. Hiển nhiên còn có một thế lực khác đã tới vị diện này. Gã sát thủ kia có mấy trăm ngàn năm công lực, theo đạo lý không nên xuất hiện tại đây, bề mặt tiềm ẩn bên ngoài Phong Vân Vô Kị dường như nắm được một chút nào đó nhưng cũng không rõ ràng.
“Chúng ta đi tiếp thôi.” Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng nói.
“Sư tổ, chẵng lẽ lại buông tha cho hắn như vậy?” Cổ Nguyệt Thiên khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, nghe vậy không cam lòng nói.
“Vấn đề nhỏ này không cần phải chú ý, tạm thời tha cho hắn một mạng… … Mmm, hắn xuất hiện đã cung cấp cho chúng ta rất nhiều tin tức – thế lực của hắn đã gia nhập vị diện này, đây không phải là một tin tức tốt. Chúng ta cần đi nhanh hơn.
Cổ Nguyệt Thiên cả người chấn động, cả kinh nói: “Còn có những người khác.”
“Mmm, Phong Vân Vô Kị gật đầu: “Nguyệt Thiên, Bắc băng kiếm phái còn xa lắm không?”
“Không còn xa nữa, chỗ ngọn núi kia là nơi tọa lạc của Bắc băng kiếm phái.” Cổ Nguyệt Thiên chỉ về hướng xa xa nói.
“Chúng ta đi thôi.” Phong Vân Vô Kị nhìn thoáng qua chỗ Cổ Nguyệt Thiên chỉ, trong lòng có nhiều vấn đề, nắm lấy Cổ Nguyệt Thiên rồi nhằm hướng ngọn núi phía xa bay tới.
Bắc băng kiếm phái.
Ở tại một tòa núi khổng lồ, những ngọn núi sắp xếp giống như một thanh đao kiếm, phía trên là một mặt phẳng. Bắc băng kiếm phái nằm tại một đỉnh núi thoai thoải, chung quanh cũng có những vách đá đen, từ đỉnh núi đi xuống chỉ có một con đường nhỏ gập ghềnh.
Ở phía trước sân của Bắc băng kiếm phái có một tảng đá rất to, nơi đây vốn là nơi đệ tử Bắc băng kiếm phái chuẩn bị luyện công. Phong Vân Vô Kị mang theo Cổ Nguyệt Thiên xuất hiện phía trên Bắc băng kiếm phái, liếc mắt thấy được phía dưới chia làm mấy phương trận, đám người này trang phục không giống nhau. Nhưng tuyệt đại đa só những người này đều có tu vi vượt qua phi thăng cảnh giới, trong đó có rất nhiều vũ giả tóc bạc, bộc lộ thực lực mãnh mẽ hơn rất nhiều.
Phía trước đám người này có một số lão giả ngang nhiên đứng thẳng. Phong Vân Vô Kị vừa mới hạ thân xuống đất, một gã ngân tu nho bào tiến lên từng bước một, chỉ vào Phong Vân Vô Kị quát lớn: “Tới thật đúng lúc, đúng là các ngươi!”
Người nọ chính là chưởng môn Thương mang kiếm phái, người này cùng thời với Trì Thương tiền bối, hơn 400 năm mà hắn còn chưa có phi thăng.” Cổ Nguyệt Thiên kinh hô.
“Thảm án Minh dạ sơn trang là do ngươi đứng đằng sau, hôm nay cao thủ các môn phái đều tụ tập tại đây, công lực ngươi dù có cao cũng đừng hòng chạy thoát.” Chưởng môn Thương mang kiếm phái một tay cầm kiếm, một tay chỉ Phong Vân Vô Kị quát, lời nói đầy chánh khí.
Mấy ngàn người này đột nhiên nhanh chóng chia làm hai hướng nhằm Phong Vân Vô Kị cùng Cổ Nguyệt Thiên bao vây, ẩn trong đó là một kiếm trận được bày bố… …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.