Chương 410: Lên Thánh sơn, khó bề phân biệt
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Từng cơn gió nhẹ xuyên qua khe hở của đại môn Kiếm các, như dòng nước chảy qua sàn nhà trơn trượt tản mát ra mùi thơm của mộc hương, thổi qua ngọn đèn lờ mờ phía trước bàn vuông.
Phía sau bàn vuông, một gã nam tử khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ lạnh lùng bất tận lẳng lặng ngồi xếp bằng, như một tảng đá sừng sững bất động. Gió nhẹ thổi qua bàn vuông liền bị nam tử này nhẹ nhàng hít vào trong phổi, sau đó lại nhẹ nhàng thở ra, một một tiếng hô hấp đều tương hòa với tiếng gió, cực kỳ đều đặn.
Bên dưới thân của nam tử này, sàn nhà bằng gỗ giống như hóa thành cát sỏi chậm rãi lưu động, không ngừng trũng xuống…
“Cộc cộc cộc…”
Tiếng đập cửa đều đều từ bên ngoài truyền đến, sau đó là giọng nói quen thuộc của Trì Thương .
- Sư tôn, hôm nay đã là ngày ước định với Thất Diệu đại nhân kia…
- Ừm, ta biết rồi!
Hai mắt Phong Vân Vô Kỵ một mở một khép, trong mắt chợt lóe sáng. Phía trước người, tim đèn đang bốc cháy cũng theo đó tắt đi.
Phong Vân Vô Kỵ vươn người dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa lớn Kiếm các ra. Ở phương xa, một vệt màu trắng bạc hiện lên phía chân trời, ánh sáng vạn trượng dâng lên. Ánh ban mai nhàn chiếu đến đến, làm lộ ra những bóng người dày đặc ngồi xếp bằng bất động bên dưới kiếm nhai…
“Những gì ta có thể làm, cũng chỉ như vậy mà thôi…” - Ánh mắt lướt qua những tu võ giả phía dưới, Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một luồng gió nhẹ từ trước Kiếm các bay xuống, không nhanh không chậm bay về hướng Thánh sơn. Trì Thương cùng với gần trăm Hoàng Kim tướng quân sáng chói cũng theo sát phía sau…
Những dãy núi như tranh vẽ không ngừng lướt qua bên dưới. Gió nhẹ phất vào mặt. Một lúc sau, đoàn người Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã đến Thánh sơn.
Cảnh còn người mất. Mấy chục vạn năm sau khi lần nữa nhìn thấy Thánh sơn hùng vĩ hiểm trở, Phong Vân Vô Kỵ bất giác sinh ra một loại cảm giác như mộng ảo. Mấy chục vạn năm trước, con người vừa đến Thái Cổ, hi vọng tan biến, trong lòng mờ mịt, cùng với bản thân mấy chục vạn năm sau trong khoảnh khắc đã dung làm một.
- Dưới núi có phải là vực chủ Kiếm vực, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ?
Bên bờ vách núi cao mấy ngàn trượng, một bóng đen mờ ảo ngạo nghễ đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
- Đúng vậy!
Phong Vân Vô Kỵ hồi phục tinh thần lại, tay áo phất một cái, người đã như chim cắt đón gió bay thẳng lên đỉnh núi. Phía sau chúng đệ tử Kiếm vực cũng theo sát mà lên.
- Chậm đã! Thánh điện có lệnh, lần này chỉ triệu kiến Kiếm Thần, những người khác đều phải ở dưới chân núi.
Phía trên núi, sứ giả Thánh điện kia lại lên tiếng.
Trì Thương ngạc nhiên, thân thể liền khựng lại. Chúng Hoàng Kim giáp sĩ phía sau cũng ngừng lại.
“Các ngươi hãy tạm thời chờ dưới Thánh sơn, một mình ta lên là được rồi!” - Giữa lúc Trì Thương đang do dự, thanh âm đạm nhiên của Phong Vân Vô Kỵ như muỗi kêu truyền vào trong tai.
Trì Thương thở phào một hơi, liền dẫn chúng Hoàng Kim tướng quân bày trận lơ lửng không trung, ngẩng đầu nhìn Thánh sơn cao vút trong mây, lẳng lặng chờ đợi…
- Kiếm Thần, mời sang bên này!
Sứ giả kia bộ dáng không đến ba mươi, nhưng tuổi thật sợ rằng so với Phong Vân Vô Kỵ còn lớn hơn mấy chục lần. Hắn nhìn Phong Vân Vô Kỵ đi lên, ngôn ngữ vẫn giữ đúng mực, chỉ là vô hình trung vẫn toát ra một loại thái độ như từ trên cao nhìn xuống.
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nhìn lướt qua sứ giả này:
- Dẫn đường đi!
Khoảng sân rộng lớn trước Thánh điện hôm nay đã thưa thớt bóng người. Những Thái Cổ võ giả lúc trước khi phi thăng nhìn thấy đã không còn một ai.
Phía trước cánh cửa cao trăm trượng to lớn đồ sộ của Thánh điện, Tả thị và Hữu thị vẫn như cũ đứng ở hai bên. Hai người nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ đến, đều nở một nụ cười phức tạp.
Phong Vân Vô Kỵ khẽ ngừng lại, nhìn Tả Hữu nhị thị khẽ gật đầu ra hiệu:
- Ra mắt hai vị thị giả!
Hữu thị cười khổ:
- Vô Kỵ, ta thật sự không muốn gặp hướng trong tình huống như vậy…
- Kiếm Thần, chư vị chưởng khống giả còn đang chờ!
Sứ giả áo xanh có chút không vui nói.
Địa vị của sứ giả kia tựa hồ còn trên Tả Hữu nhị thị. Người này vừa lên tiếng, miệng của Tả thị vốn đã mở lại khép vào. Nhị vị thị giả liền nhìn về sứ giả kia khom người:
- Thanh sứ đại nhân!
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Thanh sứ kia. Thanh sứ trong lòng rất không vui, đang định khiển trách, lại thấy một luồng sáng lạnh lóe lên trong mắt Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng không khỏi giật mình. Lúc này hắn mới nhớ tới thực lực của Phong Vân Vô Kỵ, ngay chưởng khống giả cũng không sợ.
- Bổn tọa chẳng qua chỉ cùng mấy lão bằng hữu chào hỏi, lúc nào lại đến lượt ngươi can thiệp?
Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói.
Sắc mặt Thanh sứ lúc xanh lúc trắng, ngay cả cái cổ cũng đỏ bừng.
- Chưởng khống giả ở nơi nào?
Thanh sứ vô ý thức chỉ về phía trước. Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, lập tức bước qua đại môn. Thế giới trong mắt đột nhiên biến ảo, vô số không gian gấp khúc lướt qua, chỉ chốc lát, hắn đã xuất hiện bên trong một đại điện trống trải.
Trong đại điện có chút tối tăm, trên vách tường hai bên cắm rất nhiều ngọn đuốc bằng đồng bốc cháy hừng hực. Phía trước đại điện cực kỳ rộng lớn mà trống trải này có một pho tượng to lớn. Bên dưới pho tượng, một người tóc dài xõa xuống vai, trường sam và giày đen như mực đang quay lưng về phía Phong Vân Vô Kỵ. Những ngọn đuốc chập chờn bất định, những cái bóng của nam tử kia phản chiếu xuống mặt đất cũng lay động không ngừng.
- Phong Vân Vô Kỵ phải không?
Một giọng nói vang dội và uy nghiêm từ trên đầu vang lên.
- Đúng vậy!
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt không biểu tình, trong lòng lại có chút kỳ quái. Thánh điện lại chỉ phái một người đến đây gặp hắn, điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Chưởng khống giả ở đâu?
Phong Vân Vô Kỵ đi nhanh về phía trước, đồng thời lên tiếng hỏi.
- Ngươi không cần phải gặp chưởng khống giả. Việc này có thể là lớn cũng có thể là nhỏ.
Người nọ vẫn không có ý xoay người lại:
- Ngươi dùng cường lực bức Thánh sơn ra khỏi bình hành vị diện, đây vốn là trái với ý chỉ của Thánh điện, làm tổn hại đến địa vị của Thánh điện. Có điều, Thánh điện cũng không phải là không có lượng dung người. Nếu như ngươi là có ý hối lỗi, chỉ cần nói rõ sự tình, Thánh điện tự nhiên cũng sẽ không tính toán chi li.
- Ồ!
Phong Vân Vô Kỵ dừng lại phía sau nam tử kia hơn mười trượng:
- Theo như Thanh sứ nói, chưởng khống giả đang ở đây chờ ta…
- Ta chính là một trong số chưởng khống giả. Ngươi có thể gọi ta là Quắc La.
Nam tử kia bỗng nhiên xoay người lại, lộ ra khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng khiến cho Phong Vân Vô Kỵ chú ý nhất, lại là kia một vết vứt hẹp dài giữa trán giống như con mắt của y, mới vừa nhìn làm cho người ta có cảm giác yêu dị.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng không nói, hai mắt bỗng nhiên một mở một khép.
- Ngươi đang dò xét linh hồn của ta à? Vì sao?
Chưởng khống giả một lời đã nói rõ huyền cơ.
Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn chưởng khống giả một cái, lãnh đạm nói:
- Hình như ngươi cũng không phải là tu võ giả thuần túy.
Sắc mặt Quắc La khẽ biến đổi, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Thánh điện quả nhiên không chọn sai ngươi. Ngươi chỉ dùng dựa vào một chút đầu mối, đã suy đoán ra nhiều tin tức như vậy… Rất tốt, dùng năng lực của tu pháp giả để dò xét linh hồn. Nghe đồn ngươi và tu pháp giả có liên hệ rất phức tạp, quả thật không sai.
Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Thánh điện có rất nhiều con đường bí mật, tra xét được những tin tức bí ẩn cũng là chuyện bình thường.
- Bất kể là tu pháp hay tu võ, không phải đều là truy cầu đạo của lực lượng sao? Chưởng khống giả hình như quá chú ý đến sự phân chia pháp võ. Ngay cả Thánh điện cũng cho phép phi thăng giả mới lựa chọn tu pháp thuật, chẳng lẽ chưởng khống giả có ý kiến gì?
Phong Vân Vô Kỵ cũng không để ý đến y, hơi ngưng thần, sau một khắc, thần thức hùng hậu liền dùng tốc độ siêu việt cảm giác phá thể xuất ra. Phía đối diện, Quắc La rốt cuộc cũng biến sắc, nhưng vẫn như trước là không nói một lời, mặc cho Phong Vân Vô Kỵ đem thần thức mở rộng đến cả Thánh điện.
Thần thức có thể nhìn thấy từng gian phòng u tối, mỗi một phòng đều có một cao thủ khí tức cực kỳ cường đại trấn thủ. Bọn họ giống như đã ngồi ở đó rất lâu, trên người bám một tầng bụi dày. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ dừng lại trên người bọn họ chốc lát, sau đó nhanh chóng phá không rời đi. Gần như ngay khi thần thức của hắn rời đi, những cường giả phân bố trong các phòng tối, không biết đã ngồi xếp bằng bao lâu, thân thể bỗng nhiên run lên khiến cho tầng tầng bụi dày rơi xuống, hai mắt một mở một khép, trong mắt bắn ra tia sáng…
Thần thức tiếp tục đi xuống, không biết đã sâu bao nhiêu, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm giác gặp phải một tầng bức tường vô hình. Trong ý thức hải của hắn, sau bức tường kia hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ linh hồn ba động này.
Đột nhiên, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được từng cỗ thần thức cường đại mang theo khí tức như năm tháng dài đằng đẵng tập trung vào trên người mình, áp lực quanh thân tăng lên rất nhiều.
“Rắc rắc!”
Dưới chân, từng phiến đá bóng loáng trơn nhẵn hình chữ nhật hơi mỏng phát ra những tiếng gãy thanh thúy. Trong hư không tràn ngập một cỗ áp bức cường đại không thiện ý. Trong khoảnh khắc này, Phong Vân Vô Kỵ cảm thụ được, những cường giả trong huyệt động vừa mới từ trong bế quan vô tận tỉnh lại, số lượng trên cả vạn, xuyên qua từng tầng đất đá nhìn chằm chặp vào mình. Hắn có thể cảm được sự tức giận nhàn nhạt. Trong Thánh điện không ngờ còn có nhiều cường giả chìm đắm trong bế quan đằng đẵng như vậy, điều này khiến cho hắn vô cùng kinh hãi.
Chưởng khống giả Quắc La lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, cũng không có ý xuất thủ.
Đông đảo cao thủ như vậy, cho dù là Phong Vân Vô Kỵ, nếu muốn ngạnh kháng cũng không thể duy trì được lâu. Hai vai khẽ rung lên, áo bào trắng như những làn sóng cuộn lên, sau đó chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, một khối không gian mấy trượng bỗng nhiên sụp đổ, một đoạn không gian gấp khúc có thể nhìn thấy rõ ràng cắt đứt liên hệ giữa hắn và những thần thức từ bốn phương truyền đến.
Một luồng kình phong từ dưới áo bào thổi ra. Thân thể Phong Vân Vô Kỵ hơi vươn cao. Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể đã trở nên mỏng như tờ giấy, giống như những gợn sóng vặn vẹo. Khí tức như có như không, ẩn ước như cùng với phiến không gian sụp đổ kia hợp thành một thể, trở thành một bộ phận của phiến không gian đó.
Sắc mặt Quắc La đại biến. Trong cảm nhận của hắn, Phong Vân Vô Kỵ vẫn rõ ràng phản chiếu trên hai con ngươi, nhưng thần thức lại không hề nhận thấy được sự tồn tại của Phong Vân Vô Kỵ. Không chỉ như vậy, thần thức còn không cảm giác được bất cứ điều gì dị thường. Quắc La trong lòng chấn động.
“Người này rốt cuộc có kỳ ngộ gì mà lĩnh ngộ đối với quy tắc lại đạt đến mức độ như thế? Trách không được Thất Diệu trở về sắc mặt lại khó coi như vậy.” - Quắc La trong lòng trầm xuống. Người khác không biết, những dựa vào nhãn lực của hắn lại hiểu rõ, Phong Vân Vô Kỵ chính là dùng đại năng lực nối liền quy tắc vận hành của hai mặt không gian sụp đổ một cách hoàn mỹ không tì vết, cường hành tách rời khối không gian kia ra. Bởi vì quy tắc vận hành không trở ngại, không có điều gì dị thường so với trước, cho nên thần thức mới không cảm giác được sự tồn tại của hắn.
“Ồ!”
Trong cảm nhận, những làn sóng ý thức đầy rẫy trong hư không phát ra những tiếng kinh ngạc. Sau khi từng đạo thần thức trở về, những cường giả xa xưa tĩnh tọa trong những tòa mật thất hai mắt một mở một khép, toàn thân khẽ run lên, khí tức như thủy triều rút đi, trong nháy mắt liền giống như hóa thành những tảng đá bất động. Những cường giả này cũng không có ý theo đuổi đến cùng.
Cảm nhận được đối phương đã rời đi, Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo một cái, hai tay… [thiếu]
- Ngươi rốt cuộc đã biết những gì? Ngươi muốn biết điều gì?
Quắc La mở miệng nói:
- Trong Thánh điện có rất nhiều cấm kỵ, không thể làm càn. Nếu như ngươi có phát hiện hay hoài nghi gì, hãy báo cho bổn tọa biết! Bổn tọa có thể làm chủ được.
Ngay lúc này, một giọng nói già nua như gần đất xa trời bỗng truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ, ý tứ trong lời nói biểu lộ không nghi ngờ: “Không nên nói cho hắn!”
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng chấn động, thần thức lập tức phá thể xuất ra, quét ngang cả Thánh điện, nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Không nên làm ra vẻ ngạc nhiên hay bất cứ động tác gì khiến cho hắn nghi ngờ!” – Giọng nói kia lại vang lên. Trong sâu xa, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được dường như có một đôi mắt cơ trí đang nhìn mình.
“Bất kể trong lòng ngươi có bao nhiêu nghi hoặc, trước tiên hãy tạm gác lại, một lát nữa ta sẽ gặp ngươi, hiện tại hãy làm theo lời ta nói đi!”
Phong Vân Vô Kỵ im lặng. Đối phương cũng không phải dùng thần thức truyền đạt, cho nên căn bản không cách nào truyền ngược lại.
“Có phải trong lòng ngươi đang nghĩ ta rốt cuộc là ai? Có đáng tin hay không? Hoặc là, ta có phải là những ma tộc mà trong lòng ngươi nhận định?” - Chủ nhân của giọng nói thần bí kia tựa hồ hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Với cảnh giới hiện giờ mà vẫn bị người khác nhìn thấu nội tâm, dựa vào sự trấn định của Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi chấn động.
- Phong Vân Vô Kỵ, sao không trả lời?
Ánh mắt Quắc La lướt qua hai vai Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên trong khoảnh khắc, trong mắt hiện lên vẻ do dự, chợt quan sát khắp nơi một lần, ngữ khí vội vàng như tra hỏi:
- Ngươi đang nói chuyện với ai? Hay là ngươi vừa tiếp xúc với ai?
Một luồng sương mù nồng đậm bao phủ trái tim Phong Vân Vô Kỵ. Tình hình quỷ dị này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhớ đến thời gian tồn tại của Thánh điện, hắn nhất thời tỉnh ngộ: “Trong Thánh điện, sợ rằng còn nhiều bí mật mà mình không biết.”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Quắc La vung tay lên, một lồng khí vô hình vây quanh hai người.
- Vô Kỵ, hiện tại không ai có thể dò xét được, hãy nói cho ta biết!
Quắc La từng bước một tiến tới, nghiêm mặt nói.
“Không nên nói với hắn cái gì! Tình huống của Thánh điện rất phức tạp. Cho dù dựa vào công lực của ngươi hôm nay, một khi xảy ra chuyện hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” – Giọng nói già nua kia lại truyền đến, ngay cả cấm chế cũng không cách nào ảnh hưởng đến nó: “Có tin ta hay không tạm thời không quan trọng. Ngươi chỉ cần nói với hắn một câu ‘Thánh điện đã bị ma tộc xâm lấn’, xem thử phản ứng của hắn là được.”
Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, đối diện với Quắc La, lãnh đạm nói:
- Nếu là như vậy, Vô Kỵ tự nhiên sẽ báo cho chưởng khống giả biết. Thánh điện đã bị ma tộc xâm lấn.
Sắc mặt Quắc La đại biến:
- Cái gì?
Phong Vân Vô Kỵ im lặng không nói, chỉ dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Theo như tin tức từ phương pháp trực tiếp dò xét linh hồn của tu pháp giả truyền về, Quắc La chính là một nhân loại thuần túy. Nhưng chính vì như vậy, trái lại càng khiến cho Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
- Việc này ngươi không được nói cho những người khác ngoài ta biết!
Thần sắc Quắc La có chút bất an, giống như nóng lòng muốn rời đi:
- Bổn tọa còn có việc… Thánh điện có lệnh, Kiếm Thần dẹp loạn… võ học cùng với tư liệu lịch sử trong huyệt động dưới lòng đất Thánh điện, ngươi có thể tùy ý ra vào…
Quắc La tựa hồ trước đó đã chuẩn bị sẵn một bộ lý do để thoái thác, nhưng lúc này không biết lời nói của Phong Vân Vô Kỵ đã xúc động điều gì, hắn dường như rất nóng lòng rời đi, từ ngữ cũng có chút lộn xộn. Nói xong câu này, hắn liền phá vỡ cấm chế, vung tay áo lên, hóa thành một đạo hư ảnh biến mất trong đại điện.
“Két!”
Phía dưới pho tượng to lớn, một cửa động theo tiếng mở ra, lộ ra một huyệt động cao bằng một thân người. Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, sau đó bước vào bên trong. Một phiến tối tăm từ trước mặt ập đến, tiếng gió gào thét bên tai, không gian biến ảo, nháy mắt địa phương đã thay đổi…
Phía trước là một huyệt động tăm tối, những bậc đá hình thang kéo dài vào sâu trong u ám. Tại lối vào chật hẹp, từng chùm ánh sáng rọi vào. Trên hai vách tường đầy những chữ nhỏ tán phát ra khí tức mạnh yếu khác nhau. Những tâm đắc của tiền nhân này từ dưới chân kéo dài đến sâu trong vô cùng vô tận.
“Hãy làm ra vẻ như đang xem lướt qua những công quyết trên vách, chậm rãi đi xuống, tránh đừng để cho người ta nhìn ra sơ hở!” – Giọng nói già nua kia lại vang lên bên tai.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt cười. Không gian quanh người lại lần nữa sụp đổ, quy tắc bốn phía hoàn mỹ nối tiếp với nhau. Trong khối khôn gian sụp đổ kia, Phong Vân Vô Kỵ bỗng bước về bên cạnh, phía sau lưu lại một người khác giống như mình.
Sau khi đặc biệt bố trí một phen, hóa thân đã trở nên giống hệt như bản thể, còn bản thân Phong Vân Vô Kỵ thì đã biến mất trong cảm ứng của một đám thần thức.
“Lão phu vẫn còn xem thường ngươi…” – Gịong nói già nua kia lại vang lên. Theo một tiếng thở dài, không gian quanh người lại biến ảo. Khi tất cả dừng lại, thiên địa đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một huyệt động không biết ẩn sâu ở nơi nào trong Thánh sơn, sâu thẳm mà chặt hẹp. Cảm ứng của thần thức ở nơi này đã hoàn toàn mất đi tác dụng. Tại khoảng khắc đặt chân vào nơi đây, Phong Vân Vô Kỵ liền thấy được một lão nhân cực kỳ già nua đang ngồi ở đầu cùng.
Phong Vân Vô Kỵ chưa bao giờ nghĩ đến tại Thái Cổ lại có người già nua như vậy.
Mái tóc dài trắng bệch kéo dài đến tận dưới chân, trược xuống thềm đá phủ kín rêu xanh, xõa ra trên mặt đất, thoạt nhìn giống như một đóa hoa trắng nở ra trong đêm đen. Trên mặt lão nhân là những nếp nhăn thật sâu, từng lớp da nhăn nhúm đầy vết bẩn.
Mí mắt từng lớp rũ xuống, gần như che khuất cả cặp mắt của lão nhân; chỉ còn lại một khe hở nhỏ, thỉnh thoảng mở khép lại lóe lên tinh quang mới làm cho người ta hiểu được nơi đó còn tồn tại đôi mắt.
Trên người lão nhân khoác một bộ áo choàng màu trắng đã bạc màu, gần như rách nát, nhiều chỗ bởi vì thời gian dài đằng đẵng mà xói mòn. Bên dưới những mảnh y bào nhỏ lộ ra một thân thể gầy trơ xương.
Ánh mắt đảo qua hai chân của lão nhân, hai sợi dây xích loang lổ xuyên qua mắt cá chân khiến cho Phong Vân Vô Kỵ chú ý. Đầu kia của dây xích đều cắm vào trong tường đá hai bên. Bên trái đỉnh đầu lão nhân ba thước, trên một đài đá nhô ra lớn khoảng cỡ bàn tay, một ngọn đèn chong * cổ xưa lẳng lặng bốc cháy. Ánh sáng nhàn nhạt chỉ có thể chiếu rọi không gian quanh người lão nhân mấy trượng. Dưới ánh đèn u ám, mái tóc bạc thật dài của lão nhân càng trở nên trắng bệch…
* Đèn thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật.
Bên ngoài trăm trượng, từng phiến đại địa vỡ vụn, từng khối đất lớn bị lực lượng dưới lòng đất tràn lên hất văng lên trời. Phía sau Sát Lục chi ma, từng đoàn ma khí từ lòng đất tuôn ra, bao phủ trời đất. Đồng thời, sát lục chi khí vận hành đã lâu tại nơi hoang phế bị thần cách dẫn động, từ bầu trời phủ xuống, áp lực khổng lồ bao trùm thiên địa...
"Phụt!"
Phía sau Phong Vân Vô Kỵ, từng gã sát lục giả công lực yếu kém không chịu nổi áp lực khổng lồ kia, lần lượt bạo thể mà chết, máu tươi từ trong cổ họng phun lên cao mấy chục trượng.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dõi theo ma khí từ lòng đất tuôn ra, mái tóc dài sau đầu như những con rắn nhỏ bay lượn, vẻ mặt lại hoàn toàn bình tĩnh.
- Bổn tọa cho ngươi một cơ hội nữa, gia nhập dưới trướng của ta, nếu không sẽ lập tức diệt vong!
Thị Huyết chi ma khoanh tay đứng, từ phía xa lên tiếng.
- Không cần!
Câu trả lời ngắn gọn mà đầy đủ:
- Để ta cho các ngươi biết thế nào là diệt vong!
Năm ngón tay mở ra, Kiếp Ma đao đã cầm trong tay. Giọng nói như đến từ vũ trụ hồng hoang, mang theo một loại sức mạnh không thể diễn tả:
- Kiếp Ma Đạo chiêu thứ hai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.