Chương 165: Lên thánh sơn một lần nữa
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Bí mật trên Thánh sơn nhiều chẳng khác gì sao trên trời. Khi Phong Vân Vô Kị vào đến một căn phòng đơn giản trong Thánh Điện, trên mặt đất liền xuất hiện một cửa động. Khí tức quỷ dị trong động phát ra khiến Phong Vân Vô Kị minh bạch được, đó chính là một trong những nơi chứa đựng bí mật bên trên Thánh sơn.
Loại căn phòng nhỏ như thế này thì trên tòa Thánh sơn rộng tới mấy ngàn dặm vuông không biết có đến bao nhiêu. Nhưng rõ ràng là không phải ai cũng được vào.
“Phong Vân Vô Kị, từ ngày Thánh sơn bắt đầu tồn tại thì tất cả mọi chuyện phát sinh ở Thái Cổ đều được ghi chép lại ở trong động huyệt này. Những chuyện không xảy ra ở Thái Cổ nhưng có liên quan hoặc ảnh hưởng sâu rộng tới nhân loại cũng được ghi chép lại. Trong đó cũng có nội dung chi tiết về Thái Cổ Hiệp Nghị.” Hữu thị chỉ tay vào cái động huyệt không biết bao sâu mà nói với Phong Vân Vô Kị: “Thân làm thị giả của Thánh Điện, bọn ta chỉ cần biết rõ những căn phòng trong Thánh Điện như lòng bàn tay là được. Mặc dù nằm trong danh sách người của Thánh Điện nhưng Thánh Điện rốt cuộc là có bao nhiêu bí mật, dù cho ta có sống thêm cả ngàn năm nữa cũng không biết được… Ngươi hãy tiến vào đi. Kí lục về Thần ma Chiến trường có hay không thì ta cũng không biết, nhất thiết đều phải trông vào duyên phận của ngươi thôi.”
Dứt lời cũng không đợi Phong Vân Vô Kị đáp lời, liền chuyển thân phất tay áo mà đi. Trước khi rời đi còn như có thâm ý liếc sang Phong Vân Vô Kị một cái.
Đợi hữu thị đi khỏi, Phong Vân Vô Kị đứng ở bên cạnh động huyệt một chốc rồi mới nhảy xuống bên dưới.
Tách!
Một thanh âm cao vút truyền lại, trên bức tường trong thông đạo chợt bừng sáng lên một đám lửa, chiếu sáng cả lòng động.
“Người đi vào trong đây nhớ lấy, thấy khó thì lui. Người có thực lực không đủ thì không được cường hành xâm nhập!”
Phong Vân Vô Kị chăm chú nhìn vào hàng chữ trên tường một lúc lâu. Những chữ này tịnh không phải là được khắc vào mặt tường, mà chỉ thuần là những chân khí màu trắng sữa ngưng tụ trong hư không mà thành. Hơn hai mươi chữ do chân khí thuần túy ngưng tụ mà thành này áp sát nửa thốn vào bức tường, vừa nhìn lướt qua thì chẳng khác gì như được khắc.
“Công lực thật cường hãn!” Phong Vân Vô Kị nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, trong lòng nghĩ: “Từ những gì hữu thị nói ra thì có thể biết được hàng chữ này không biết đã tồn tại qua bao nhiêu tuế nguyệt. Trải qua một khoảng thời gian dài đến thế mà cái hàng chữ mỏng manh này y nhiên vẫn còn lưu tồn ở trong hư không, có thể thấy được công lực của y đã đạt đến mức nào!”
Phong Vân Vô Kị cứ chìm vào trong suy nghĩ như thế cho đến khi chân đạp xuống bậc đá, rồi bước đi tiến về phía trước trong thông đạo. Đi được hai ba bước thì thấy trên bức tường lại có thêm một ngọn đèn. Bên trái của bức tường có ghi hai chữ như phượng múa rồng bay áp sát vào trong mặt tường mà lơ lửng trong hư không: Hoàng cấp.
Một cảm giác kì quái khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt dâng lên trong lòng. Chẳng khác gì đang nhìn lại quá trình mà bản thân đã đi qua, một cỗ thần thức từ trên thân thể tự động tán phát quét qua xung quanh.
Y bước xuống bậc đá phía dưới, lướt qua bên cạnh hai chữ “hoàng cấp”, đồng thời thần thức cũng theo thói quen tán phát ra khắp tứ phía.
Ở hai bên tường có khắc vô số những văn tự mà Phong Vân Vô Kị không biết. Khi Phong Vân Vô Kị vừa mới nghi hoặc thì một lượng lớn tin tức đột nhiên từ phần hư không phía trước dũng nhập vào trong đầu. Từng bộ từng bộ họa diện lần lượt lướt qua trong đầu, từ các chủng các loại yêu thú, cho tới núi non, sông ngòi. Những động vật mà Phong Vân Vô Kị tịnh không biết danh tự, lần lượt ấn nhập vào trong não, tựa hồ như bản thân đã biết rồi vậy.
Phong Vân Vô Kị dừng lại, đợi đến khi tiêu hóa xong toàn bộ những tin tức đó, cho đến khi không còn bất kì tin tức nào ập đến nữa y mới mở mắt ra, sau đó hướng xuống phía dưới bước đi.
Tiếp theo là tin tức về những yêu thú hung danh hiển hách của cả Thái Cổ, trong đó có rất nhiều rất nhiều những yêu thú cường hãn có khả năng xé xác một cao thủ hoàng cấp. Mỗi khi một Thái Cổ hung thú xuất thế thì đều dẫn động họa loạn. Những màn giết chóc lần lượt hiện ra sống động trong đầu Phong Vân Vô Kị, chẳng khác gì như chính bản thân đã chứng kiến qua vậy.
Thái Cổ Ma Viên, Thái Cổ Ma Viên khi đã trưởng thành – thân cao đến mấy ngàn trượng, dùng núi non làm vũ khí, chỉ một kích đã có thể khiến cho vô số cao thủ Thái Cổ hóa thành huyết nhục, một khúc xương hoàn chỉnh cũng không còn. Hơn nữa, Thái Cổ Ma Viên có thân thể đao thương bất nhập, ngoại lực khó làm tổn thương. Ghi chép về lần đầu tiên xuất hiện Thái Cổ Ma Viên đã được ghi lại từ mấy chục ức năm trước. Một con Thái Cổ Ma Viên hoàn toàn trưởng thành bị hai cao thủ thần cấp quyết đấu kinh tỉnh, sau đó liền chui ra từ trong mặt đất. Khi Thái Cổ Ma Viên vừa xuất hiện thì cả thiên không đều bị bóng đen bao trùm. Hai gã cao thủ thần cấp của Thái Cổ liền bị con Thái Cổ Ma Viên này dùng một quyền kích sát, ngay cả tàn tro cũng không còn.
Sự xuất hiện của Thái Cổ Ma Viên dẫn động vô số cao thủ của Thái Cổ. Vô tận chết chóc cũng từ đó mà bắt đầu. Cao thủ mất mạng trong tay Thái Cổ Ma Viên lên đến cả vạn. Khi con Thái Cổ Ma Viên đó đang chiến đấu tới thời điểm kịch liệt thì thân thể cao cả mấy ngàn trượng đột nhiên bạo trướng một lần nữa, lên tới mấy vạn trượng, che phủ trời mây. Chỉ thân thể bàng đại đó thôi cũng đủ để khiến người ta nhìn mà cũng thấy sợ. Khi những tin tức vô cùng đó dũng nhập vào trong đầu, Phong Vân Vô Kị như tự thân đối diện với cảnh đó. Sự sợ hãi tử vong bao trùm cả thân tâm, trên trán mà hôi chảy như mưa.
Nhớ lại lúc vừa mới trở về vị diện thì đã gặp một con Thái Cổ Ma Viên chưa thành niên, Phong Vân Vô Kị rất khó tưởng tượng được một con Thái Cổ Ma Viên ở thời kì thành thục lại có thân thể cao to tới mấy vạn trượng, trong khi hít thở thì phong lôi quyển động, đúng là cực kì kinh nhân.
Một cổ khí tức cường hãn, chẳng hề thua kém Thái Cổ Ma Viên từ trên các tầng mây ập xuống. Sau đó, những tin tức và hình ảnh có liên quan đến Thái Cổ Ma Viên đều biến mất…. Thay vào đó là một con quái điểu khổng lồ, thân thể bùng cháy hỏa diễm, trông hình dáng vừa giống lại vừa không giống phượng hoàng. Tên của nó tựa hồ như gọi là Li Loan. Nó có thân hình của phượng hoàng, nhưng lại mang đầu của khổng tước. Nhất thân tán phát ra quang mang lộng lẫy, cực kì hoa lệ. Chỉ là con thần thú ưu nhã như thế lại có năng lượng hủy thiên diệt địa. Móng vuốt chỉ huy động một vài cái thì vô số cự sơn hóa thành tro bụi, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn. Thời gian con Li Loan này xuất hiện ước chừng khoảng hai mươi ức năm trước. Sự giết chóc tuy không bằng Thái Cổ Ma Viên nhưng cũng không thua kém là bao ….
Vô số hung thú xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kị. Mỗi một con hung thú xuất hiện tất sẽ gây ra một tràng đại sát lục, khiến cho nhân loại tổn thất thảm trọng. Những bức họa này đều kết thúc rất bất ngờ khi có một khí tức chẳng kém gì các hung thú xuất hiện. Mỗi bức họa đều chỉ là những bức họa tàn khuyết nên không thể biết được kết quả của những trận sát lục này ra sao.
Sau khi nạn hung thú qua đi thì đến nội nạn của các cao thủ Thái Cổ. Phong Vân Vô Kị phát hiện ra những ảnh tượng của mấy gã Bắc hải tù đồ. Từng bức, từng bức họa sống động như thật, giết chóc khắp nơi, mỗi một bước trưởng thành của một bắc hải tù đồ đều là máu nhuốm khắp rừng, sát lục đào thiên. Mùi huyết tinh nồng nặc xuyên qua từng bức họa mà truyền đến mũi Phong Vân Vô Kị.
Một gã Bắc hải tù đồ đứng trong đám thây cốt róc rách máu chảy, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía trước, như thể đang nhìn vào Phong Vân Vô Kị. Bên trong đôi mắt bừng sáng thấu phát vô tận sát khí tàn nhẫn.
Phong Vân Vô Kị chăm chú nhìn vào cặp mắt đó. Một sát niệm cực kì cường đại trực tiếp xâm nhập vào thần thức Phong Vân Vô Kị, nhưng y cũng chẳng chịu thua kém. Trong lòng Phong Vân Vô Kị có một chút ý tranh chấp: Tranh đấu với Bắc hải tù đồ, xem thử sự cách biệt giữa bản thân y và những Bắc hải tù đồ ở trong thời kì hiếu sát nhất có bao nhiêu cách biệt.
Oanh!
Thân thể Phong Vân Vô Kị chấn động dữ dội, chẳng khác gì vừa mới đối chưởng toàn lực với một người khác vậy. Sau đó, hình ảnh của những Bắc hải tù đồ đều không thể chịu nổi sự trùng kích cường đại này mà lần lượt vỡ ra.
Nặng nề hít thở một hơi, Phong Vân Vô Kị chỉ cảm thấy lồng ngực ngập tràn huyết khí, trước mắt cũng là một màu huyết hồng, trong lòng chấn kinh đến không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung nổi. Thời kì cường hoành nhất của Bắc hải tù đồ -- không ngờ lạ lại khủng bố đến thế!
Chỉ là một bộ tin tức bằng tranh ghi chép lại tình huống đương thời mà đã có mùi huyết tinh nồng nặc đến thế, vậy khi bọn họ còn ở tại Thái Cổ thì đã tạo ra sát nghiệp nặng nề đến đâu! Hai tay nhuốm đầy máu tanh như thế, chẳng trách thủy chung vẫn vô pháp tiến vào cảnh giới chí tôn. Ngay cả bản thân cũng không thể tự tha thứ cho mình được nữa là!
Sau những suy nghĩ này là cảm giác bi thương nồng đậm dâng lên trong lòng. Đối với những Bắc hải tù đồ, trong lòng Phong Vân Vô Kị vừa bội phục vừa phẫn nộ lại vừa thương tiếc. Bội phục thực lực của bọn họ; phẫn nộ sát lục mà bọn họ tạo ra cho Thái Cổ nhân loại; và thương tiếc bọn họ phải chìm đắm trong sự tự trách vô tận ….
Trong lúc bất tri bất giác, Phong Vân Vô Kị đã thuận đường đi xuống được mấy ngàn bậc đá. Vô tận bí mật về Thái Cổ lần lượt ập vào trong đầu. Từng bức, từng bức họa mở ra ở trong đầu. Thánh Điện đã dùng một phương thức đặc thù để chuyển những ghi chép của mình sang cho Phong Vân Vô Kị. Một cách vô thức, Phong Vân Vô Kị đã hiểu rõ hơn về Thái Cổ. Tuy nhiên, hiểu càng rõ thì trong lòng lại càng sản sinh ra nhiều mê hoặc khó giải thích.
Dát!
Phong Vân Vô kị lại đạp ra một bước nữa. Tuy nhiên, lần này thì lại không có tin tức bất ngờ nào ập đến, mà phía trước chỉ là màn đêm đen vô tận, tịnh không có lấy một chút ánh đèn nào cả.
Phong Vân Vô Kị nghi hoặc không hiểu, đang định bước thêm mấy bước nữa thì mục quang chợt dừng lại ở bức tường bên phải: “Võ giả đế cấp, dừng bước tại đây. Chưa phải cao thủ thần cấp, cấm được tiến tới!”
Bất tri bất giác, Phong Vân Vô Kị đã đi xuyên qua khu vực của hoàng cấp và đế cấp, tiến tới khu vực thần cấp!
“Thần cấp?… Thần cấp….” Phong Vân Vô Kị hoảng hốt nhìn về hàng chữ trên tường, lẩm bẩm nói: “Tại sao ở nơi này lại phân ra thành khu vực hoàng cấp, khu vực đế cấp, khu vực thần cấp?… Thần ma Chiến trường -- tại sao lại không có ở nơi này? Chẳng lẽ là nằm trong khu vực thần cấp hay sao?”
Khi Phong Vân Vô Kị nghĩ tới bốn chữ ‘Thần ma Chiến trường’ thì trong đầu tựa hồ như bừng sáng, thân người run lên một cái, hân hỉ nhìn về phía trước: “Thần ma Chiến trường, thần cấp cao thủ… Thần… Bí mật của Thần ma Chiến trường nhất định sẽ được ghi lại trong khu vực thần cấp….”
Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kị cũng không thèm đắn đo gì thêm, trong lòng đã có sẵn chủ ý. Hiện tại y đã đạt đế cấp tu vi, thêm vào đó là thần thức cường đại, dù cho có gặp phải trở ngại nào cũng có thể chống cự được. Nghĩ ra thì cũng chỉ là một động huyệt bí sử mà thôi nên có lẽ là cũng không có cấm chế lợi hại cho lắm. Dù sao nơi đây cũng là Thánh Điện của Thánh sơn. Hơn nữa, bản thân lại là đồng tộc.
Phong Vân Vô Kị vừa mới bước được nửa bước, thì ở dưới động khẩu đen thui lập tức phát ra một cỗ cuồng phong. Bước chân Phong Vân Vô Kị càng bước tới phía trước thì gió càng lúc càng lớn.
Phong Vân Vô Kị bước đến một bước. Đột nhiên, trong động huyệt liền sản sinh một cỗ phong lực cực kì cường đại. Không gian khắp tứ phía lập tức trở nên mơ hồ. Một thanh âm vang dội vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kị: “Quay về đi, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến… Khi ngươi đạt đến thần cấp thì hãy quay trở lại!”
Sau đó, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy cảnh vật trước mắt biến đổi, rồi y phát hiện thấy mình đã ở trên thánh sơn. Ánh vào trong mắt là khuôn mặt mỉm cười của tả hữu nhị thị.
“Ha ha… thế nào? Ta đã nói y nhất định sẽ cường hành xâm nhập vào trong khu vực thần cấp! Ông xem, không phải là như thế đó sao….” Hữu thị quay đầu qua cười nói với tả thị.
Tả thị cười híp mắt nhìn sang Phong Vân Vô Kị lắc đầu: “Đừng có cố gắng nữa, Vô Kị! Thực lực không đủ thì những bí mật tương ứng với đẳng cấp đó, tuyệt đối không thể để cho ngươi biết được! Ngươi có đi cũng uổng công….”
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nhìn hai vị thị giả, nói: “Chuyện này có liên quan trọng đại đến tính mạng của ta, ta cần phải tiến vào khu vực thần cấp xem qua một lần.”
Nụ cười trên mặt hai thị giả tức thì thu liễm lại. Sắc mặt hai người trở nên nghiêm túc: “Ngươi sao lại không chịu nói sớm. Không ngờ lại là chuyện này. Hiện tại, chỉ e là ngay cả bọn ta cũng vô pháp giúp đỡ ngươi rồi!”
Phong Vân Vô Kị lướt qua thân thể của hai thị giả, hướng về căn phòng ở trong ấn tượng mà đi. Bước tới cửa phòng thì bị hai gã thủ vệ giơ trường kích ra chặn lại trước thân thể của Phong Vân Vô Kị, nhanh chóng bịt kín cả lối đi vào trong căn phòng đó.
Phong Vân Vô Kị giận dữ, đang định ra tay thì ở phía sau truyền lại thanh âm của tả thị: “Được rồi, để y tiến vào đi… Vô Kị, chuyện này e là bọn ta vô pháp giúp đỡ ngươi!”
Hai gã thị vệ thu lại thanh trường kích. Phong Vân Vô Kị lướt qua hai người, tiến vào trong căn phòng vừa rồi. Nhưng khi vừa bước vào trong phòng thì y đồng thời sững sờ.
Trong phòng trống trơn, không có bất kì động khẩu nào. Dựa vào thần thức của mình, Phong Vân Vô Kị biết ngay là ở phía dưới đất tuyệt đối không có động khẩu nào cả.
“Làm sao lại như thế!” Phong Vân Vô Kị đại kinh, thất thanh cất tiếng nói.
Tả hữu nhị thị ở sau lưng tiến vào, không nhìn xuống mặt đất mà trực tiếp nói với Phong Vân Vô Kị: “Vô Kị, hãy từ bỏ đi thôi. Quy củ của Thánh Điện không thể phá. Hiện tại, cho dù ta và hữu thị cầu xin cho ngươi cũng vô dụng… Thánh Điện có thể trở thành trung tâm thánh địa của cả Thái Cổ nhân loại tự nhiên là có đạo lí của nó. Động huyệt bí sử đó tất nhiên là không còn nằm ở đây nữa rồi. Ngươi hay từ bỏ đi!”
Hữu thị thở dài một tiếng: “Thị giả chỉ có thể tiếp xúc với bí mật ở bên ngoài cùng của Thánh Điện. Chỉ khi thối lui khỏi vị trí thị giả và tiến lên tầng cao hơn thì mới có thể tiếp xúc được với hạch tâm của Thánh Điện… Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đến thế mà ngươi đã đạt đến đế cấp. Chà chà! Thực sự là khó tin… Bất quá, ngươi hãy từ bỏ đi thôi! Địa huyệt vừa rồi mà ngươi đi vào, nhân vì ngươi không chịu nghe khuyến cáo, cường hoành xâm nhập vào khu vực bí mật của thần cấp, nên đã bị người có đại năng lực của Thánh Điện chuyển đi đến một không gian khác rồi. Ngươi hãy triệt để từ bỏ đi!”
Oanh!
Phong Vân Vô Kị như bị sét đánh. Trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng. Hít vào sâu một hơi, Phong Vân Vô Kị rất nhanh sau đó bình phục lại tâm tình phức tạp. Dù trong lòng đang có bao nhiêu phẫn nộ lẫn bất cam, Phong Vân Vô Kị vẫn còn lưu lại một phần lí trí. Nơi này là Thánh sơn, chứ không phải là nơi nào khác. Người có thể chuyển dời động huyệt bí sử đến một không gian khác, tự nhiên cũng có thể có năng lực dễ dàng đối phó với hắn. Bí mật của Thánh Điện có quá nhiều. Lần trước đến đây thì chỉ có tả thị và hữu thị là cao tầng duy nhất trong Thánh Điện. Nhưng không ngờ, bên trong Thánh Điện lại có nhiều người có năng lực lớn đến thế!
Nhất thời, một đám mây đen dày đặc bao trùm cả đầu óc Phong Vân Vô Kị. Hai chữ Thánh Điện đột nhiên trở nên mơ màng trong đầu y. Toàn bộ tòa Thánh Điện chợt ẩn nhập vào trong một tầng mây khói nhìn không thấu.
“Vô Kị cáo từ! Đa tạ hai vị thị giả đại nhân. Vừa rồi, Vô Kị đã thất lễ!” Phong Vân Vô Kị khom mình thi lễ rồi sau đó sải chân bước đi, mang theo tâm tình mất mát cực độ từ trên Thánh sơn nhảy xuống dưới, đằng không bay đi….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.