Chương 155: Lĩnh vực oan hồn
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Hic, mấy chương gần đây dịch thấy khoai thế. Anh em thấy có nhiều sạn thì cũng bỏ quá cho nhé!
Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, thần thức dĩ nhiên xuất ra, trong nháy mắt đã thám xét trên mặt đất, cảm giác từ rất xa, phía bên trái có một người ngồi xếp bằng tròn, bóng người như ẩn như hiện.
“Kia” Phong Vân Vô Kị hét lớn một tiếng, thân người đột nhiên gia tốc hướng phương hướng cảm giác được có người bay nhanh tới. Đệ ngũ kiếm đảm trong tay xuất ra kiếm khí vô cùng, ngay cả sa lịch cũng bị kiếm khí hóa thành bụi phấn, bị chân khí mạnh mẽ tán xuất ra ngoài cơ thể của Phong Vân Vô Kị thổi bay.
Tiếng gió không dứt bên tai, tốc độ Phong Vân Vô Kị cơ hồ đạt tới cực hạn, thân hình hoàn toàn hóa thành một đạo bạch quang, thân thể cùng với thanh kiếm cơ hồ không có gì khác nhau, cảm giác trong không gian không ngừng lui về phía sau, trong mắt cảnh vật cũng trở nên mơ hồ, chỉ có ý thức khóa chặt vị trí Thái Huyền như cũ, không thay đổi.
“Giỏi… …” Thái Huyền phát ra một tiếng kêu kinh ngạc nghĩ: “Nếu như ngươi có thể tiến vào thần cấp, nắm giữ quy tắc, từng bước một nắm giữ pháp tắc, có thể tạo thành một kỳ tích, nhanh chóng phá vỡ điềm giới hạn … ….đáng tiếc nơi này do ta nắm giữ lĩnh vực, còn ngươi chỉ là một đế cấp cao thủ, chậc… ….đáng tiếc… …”
Phong Vân Vô Kị cảm giác tựa hồ đã trải qua một đoạn thời gian rất lâu để đạt tới tu vi kiếm đế. Trong khoảng thời gian này cũng đủ để ngạo thị hơn nửa thái cổ, nhưng thần thức cảm ứng khoảng cách đối với Thái Huyền thủy chung không rút ngắn lại.
Rốt cục Phong Vân Vô Kị cũng ngừng lại, vận chuyển chân khí giảm xuống, bởi vì di chuyển cực nhanh mà sinh ra khe hở, lập tức bị sa lịch che dấu.
Cảm ứng vị trí Thái Huyền thủy chung vẫn không thay đổi, cái loại cảm giác này vô cùng cổ quái, khó chịu. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, hướng vị trí nơi Thái Huyền ẩn nấp nói: “ngươi vừa rồi nhắc tới lĩnh vực, đó là cái gì? Là kỹ năng về sau của thần cấp? thao túng không gian?”
“Ta vì cái gì phải nói cho ngươi?” Thái Huyền lãnh đạm nói.
“Ngươi vì cái gì không thể nói cho ta biết? Thái Huyền ngươi từ khi thành danh đã tung hoành tại thái cổ hơn mười vạn năm, chẳng lẽ còn phải sợ một kiếm đế như ta? Phong Vân Vô Kị không nhân nhượng nói.
“Hắc hắc … … ngươi có phải là đang tính toán để ta nói cho ngươi biết?... … chậc chậc, dù nói cho ngươi ngươi cũng không thể nào hiểu được. Đối với ta mà nói, đó chỉ là một con kiến nho nhỏ mà thôi.
“Thái Huyền, ta chỉ là tùy ý hỏi mà thôi, không phải là muốn truy ra ngươi ở nơi nào. Không phải võ công càng cao, lá gan càng nhỏ? Ngươi không nói ta cũng biết, lĩnh vực này nhất định tương tự loại sức mạnh thiên địa nằm trong tay đế cấp, chỉ có điều nắm trong tay lĩnh vực loại này thì sức mạnh thiên địa càng mạnh hơn mà thôi.” Phong Vân Vô Kị lạnh nhạt nói.
“… …Thái Huyền trầm mặc không nói, một lát sau thản nhiên nói: “ Ngươi có duyên tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới cao như thế, quả nhiên không phải ngẫu nhiên mà đạt được, cũng có chút bổn sựu. Chỉ là như thế càng thêm khiến ta phải trừ khử ngươi.”
“Trừ khử ta?! Bằng vào bộ dạng ngươi hiện nay?... … Cửu chuyển sanh tử huyền công quá bá đạo và huyền bí, ngươi tự nhiên trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này. Ngẫm lại thấy ngươi thật mất thể diện! Tự xưng tung hoành hơn nửa Thái cổ. Như thế nào? Chẳng lẽ nửa thái cổ còn lại đã khiến ngươi thành bộ dạng này?” Phong Vân Vô Kị hờ hững nói.
"ngươi!......"
Cảm ứng được từ vị trí Thái Huyền tản mát ra từng đạo năng lượng hỗn loạn, chuyển động xung quanh cát vàng.
“Thôi! Thái Huyền ta hôm nay mặc dù rơi vào hoàn cảnh này, nhưng tốt xấu gì cũng là một gã thần cấp cao thủ của Thái cổ… …hừ! Cái gì mà bị một nửa Thái cổ đánh thành như vậy?! Với công lực của ta, ai dám nói như vậy! Ngươi tự mình tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công, cho dù không biết ta sao lại thế này, chẳng lẽ còn không đoán được? Ta là kẻ bất tử, không bao giờ chết, hình dáng của ta bây giờ là hình ảnh của ngươi sau này. Hôm nay ta tiện thể siêu độ cho ngươi, cho ngươi giải thoát khỏi nỗi thống khổ này, coi như là ta đã ban ân tình cho ngươi.
Phong Vân Vô Kị nghe vậy trong lòng rùng mình, cảm thấy lạnh, quả nhiên cảm ứng được một chưởng từ trước đánh tới. Oanh! Một tiếng rung động, cả đại địa đều chấn động, ngay cả không gian cũng bị chấn động.
ô!
Từng đạo thần thức từ tứ phía truyền đến. Phong Vân Vô Kị hơi nghiêng người, thần thức xuất ra, dĩ nhiên phát hiện một cỗ khí tức quỷ dị bao phủ không gian cát này. Tứ phía xuất hiện một hư ảnh nhàn nhạt từ trong hư không bay đến, thân thể bị bóp méo dần dần hiện ra, nhất thời bốn phía đều im lặng.
“Trước đây ta tung hoành ở Thái cổ, từng giết không ít người, có một số oan hồn của cao thủ không tiêu tan. Sau khi ta tiến vào cửu chuyển sanh tử huyền công tầng thứ sáu, sau sáu lần chết đi, liền gia nhập lĩnh vực này. Hôm nay ta sẽ làm cho bọn họ sống lại thu thập ngươi, để ngươi khỏi nói ta cạy lớn hiếp nhỏ, tu luyện cửu chuyển sanh tử huyền công nhiều năm như vậy lại áp bức ngươi.”
Thanh âm Thái Huyền phảng phất, Phong Vân Vô Kị phát hiện đột nhiên thân hình Thái Huyền bắt đầu chớp lên sau đó hóa thành từng đạo thân ảnh mơ hồ. Thân hình rung động càng lúc càng lớn, rốt cục một tiếng nổ vang, thần thức Phong Vân Vô Kị vẫn tập trung trên người hắn đột nhiên trong lúc đó liền bị chấn khỏi. Thân hình Thái Huyền nhanh chóng lùi về phía sau bay đi, trong nháy mắt biến mất khỏi thần thức của Phong Vân Vô Kị.
Bốn phía cát vàng nhanh chóng chảy xuống phía dưới. Một lát sau, Phong VânVô kị phát hiện bản thân mình lại xuất hiện trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng đạo tia chớp nhanh như thiểm điện phóng tới.
oanh long!
Bầu trời vang lên tiếng sấm. Tiếng sấm từ bốn phía lan tới, một mảng mây đen bắt đầu bao phủ sa lịch phía dưới. Thiên địa trong lúc đó thật hôn ám, một trận âm phong từ bốn phía thổi tới, trong tiếng gió mang theo theo tiếng gào khóc.
Đột nhiên trong lúc đó, mấy thanh âm truyền đến. Phong Vân Vô Kị trong lòng vừa máy động, theo dõi một vòng, liền thấy chung quanh ngoài hai mươi trượng đột nhiên xuất hiện một khối hình thù không ngừng dâng cao. Bốn phía mặt đất, tầng tầng khói đen bay ra, tiếng kêu xào xạc vang lên không dứt bên tai.
Khối hình thù đó không ngừng tăng lên cao bằng một người bình thường thì bắt đầu biến hóa … …dần dần hình thành cánh tay, chân, đầu… …
ngao!
Từng đạo âm thanh thê lương từ bốn phía truyền đến, một luồng khói đen bao phủ cát vàng, rốt cục cũng biến thành luồng khói nhẹ bao phủ bên ngoài hình người kia. Hình người kia ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát ra từng tiếng rống, sau đó khói đen bốc cao lên mấy trăm trượng khiến bầu trời tối đen, khi lên tới mấy ngàn trượng liền tản ra bốn phía.
Một tràng tiếng lao xao nhẹ nhàng truyền đến, ở vị hai mắt của hình người này không ngừng thay đổi. Song nhãn dần dần hình thành, đột nhiên lưỡng đạo huyết quang chói mắt từ song nhãn phát ra, sát khí, oán khí ngập trời, trong đó còn có sự phẫn nộ, không cam lòng… …
Trong nháy mắt lúc đó, Phong Vân Vô Kị liền bị từng đạo khói đen bao phủ bên ngoài thân. Một mảng hung lệ màu đỏ vây quanh, tất cả đều là hung vật, đều tích tụ oán khí dầy đặc ,mục tiêu nhằm vào Phong Vân Vô Kị ở chính giữa.
sang sang sang!!!
Hung vật vươn bàn tay, hai tay chuyển động, nhanh chóng hình thành từng đạo đao khí…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.