Chương 329: Luân hồi vô tình (phần 2)
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
“Ầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên. Hư không trước người đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn, bóng tối vô tận từ bên trong khe nứt đó tràn ra, như hải dương nuốt chửng lấy Phong Vân Vô Kỵ, cũng trùm luôn cả Triệu Vô Cực bên cạnh và Chiến Đế đang cầm đao chém xuống…
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?…” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nghi hoặc, sau đó trong đầu bỗng nhiên chấn động, trong nháy mắt trở nên trống rỗng. Thân thể hắn dường như đang xoay tròn, không ngừng rơi vào bên trong một hố sâu, dường như có một thứ gì đó trong đầu bị mất đi…
Trong bóng tối, một tiếng thở dài xa xăm vang lên: “Luân hồi… vô tình…”
“Quân Thiên Thương, là huynh sao…”
……
Bên cạnh đường phố phồn hoa của Biện Kinh, một thiếu niên quần áo dơ bẩn, đầu tóc rối bù, hai tay ôm lấy hai đầu gối, lẳng lặng nằm ở góc đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, trong mắt hiện lên vẻ mê man.
Từng làn khói trắng mang theo hương vị của bánh bao phiêu đãng trên đường. Cặp môi của Phong Vân Vô Kỵ giật giật, trong bụng vang lên tiếng ọc ọc đói khát. Hắn khẽ nhích người một chút, sau đó lại nằm xuống.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?…” Mặc dù trong bụng trống rỗng, cảm giác bị đói rất khó chịu, nhưng còn khó chịu hơn là những nghi hoặc trong lòng.
Tại thế giới này, thiếu niên gọi là Phong Vân Vô Kỵ đã sinh sống mười bốn năm. Trong ký ức của hắn, từ trước đến giờ đều sống như một tên ăn mày, mơ mơ màng màng vô tri vô giác đã trải qua hơn mười năm.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ngoại trừ việc ăn xin đã trở thành bản năng, thời gian còn lại thiếu niên đều ngồi thừ ra. Hầu hết thời gian trong đầu hắn đều hiện lên những ấn tượng mơ hồ, giống như một giấc mộng.
Thiếu niên có lần cho rằng mình là một đại nhân vật, hoặc có thể nói là đã từng trải qua một số sự tình không thể tưởng tượng. Theo thời gian vô tình trôi qua, cùng với mười mấy năm sinh hoạt gian khổ, hắn dần dần hiểu rõ… những thứ đó chỉ là mộng mà thôi…
Một thiếu niên cả ngày ăn xin, nhưng trong nội tâm lại có khát vọng muốn làm ra một chuyện gì đó.
Những khi rãnh rỗi hắn đều nằm mộng.
Những người bên cạnh nói rằng hắn một là một kẻ thích nằm mơ giữa ban ngày.
Lời nói của hắn cũng khiến cho người ta khó hiểu, hắn nói nhân loại sẽ diệt vong…
Mọi người đều cười, cho rằng hài tử này lưu lạc nhiều năm, cuộc sống gian khổ đã khiến cho hắn phát điên rồi…
“Có lẽ, thật sự chỉ là một giấc mộng mà thôi…” Thiếu niên thở dài một tiếng, khép hai tay lại, từ góc tường đứng thẳng đây, đi về hướng mùi bánh bao thơm ngào ngạt…
“Bình!”
Một bóng đen từ phía đối diện chạy tới. Thiếu niên còn chưa phản ứng, đã bị đụng vào, thân thể loạng choạng muốn ngã. Trong hoảng hốt, trên người hắn dường như đã bị người ta nhét vào một thứ gì.
“Cạch cạch!”
Từng khối nguyên bảo rơi trên mặt đất. Thiếu niên cúi đầu nhìn, lại phát hiện trên người đầy những khối nguyên bảo ánh vàng rực rỡ.
- Bắt lấy hắn! Đừng để cho kẻ trộm kia chạy thoát!…
- Thằng nhóc con! Đồ của Quân lão gia mà cũng dám trộm, lão tử phải lột da ngươi…
……
Tiếng chửi bới xen lẫn tiếng bước chân lộn xộn từ phía đối diện vang lên. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên dơ bẩn đang vùi đầu vào giữa hai gối, hai tay ôm chặt lấy đầu, chỉ lộ ra đôi mắt dưới mái tóc rối bời.
- Vô Cực…
Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm nói.
Thiếu niên kia nghe được toàn thân run lên, vội vàng quay đầu nhìn qua.
“Xin lỗi…”
Phong Vân Vô Kỵ phảng phất như nghe được một giọng nói trầm thấp…
Những tiểu thương trên đường đều kêu lên sợ hãi, toàn bộ tránh đi. Trong sương trắng ẩm ướt lượn lờ khắp cả con đường, hơn mười tráng hán tay cầm phác đao vọt ra.
- Dám trộm đồ của Quân lão gia, lão tử chém chết ngươi!
Một tráng hán hung thần ác sát gầm lên, một đao bổ về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
Thiếu niên lạnh lùng bình tĩnh nhìn phác đao từ đỉnh đầu bổ xuống, vẫn không nhúc nhích, giống như không hề nhìn thấy nguy cơ trước mắt. Mắt thấy thiếu niên sắp bị hộ viện một đao chém thảnh hai nửa, đột nhiên một nhánh cây màu đen từ trong ống tay áo của hắn trượt ra, rơi vào trong tay.
“Đinh!”
Nhánh cây chuẩn xác đánh vào mũi phác đao, nhẹ nhàng gạt qua, phác đao liền văng qua một bên, tiếp đó lại chuẩn xác đâm vào bụng dưới của tráng hán. Tráng hán chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, phác đao liền rớt xuống.
Vẻ mặt thiếu niên hờ hững mà bình tĩnh, không lộ ra bất cứ tâm tình gì. Nhánh cây màu đen trong tay hắn như linh xà, tự động tìm những kẽ hở trong chiêu thức thô lậu của những tráng hán kia…
Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chỉ trong chốc lát, bảy tám tráng hán đã ngã xuống trên mặt đất.
“Là mộng sao? … Vì sao trong mộng lại có những thứ này?” Vẻ mặt thiếu niên lại trở nên mờ mịt. Tại thời khắc này, trong lòng hắn lại có chút không yên, mạch suy nghĩ bay đến một nơi rất xa…
Ký ức vì mơ hồ mà trở nên như mộng, nhưng vì sao những thứ trong mộng lại chân thực đến như vậy?
Vì sao trong mộng, lý niệm về kiếm lại có thể khiến cho một người gầy yếu như mình đánh bại hơn mười tráng hán?
Nếu như mộng là chân thực, vậy hiện thực kia là gì? Vì sao trong mộng không thể học thành chân khí?…
……
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu thiếu niên, mộng và hiện thực rốt cuộc có gì khác nhau?
“Phập!”
Một thanh âm vật sắc đâm vào thân thể vang lên, sau đó là một cơn đau kịch liệt. Thiếu niên bỗng nhiên khôi phục tinh thần lại, hai mắt mở lớn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nơi ngực của hắn, một thanh trường kiếm sắc lạnh từ trước ngực đâm vào, đâm ra phía sau. Hắn có thể cảm giác được, từ trong lổ thủng trường kiếm đâm ra, sinh mệnh dần dần mất đi…
“Vì sao… vì sao lại là huynh… Quân Thiên Thương…” Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc nhìn nam tử áo xanh xuất hiện trước người, trường kiếm sắc lạnh đang vững vàng nằm trong tay y.
Kiếm khách kia khẽ nhíu mày, chậm rãi rút kiếm ra, thần sắc hờ hững mà lãnh khốc.
- Đem hắn đi…
Phong Vân Vô Kỵ làm sao cũng không ngờ, người cuối cùng dồn mình vào chỗ chết, lại là thiếu niên áo xanh trong mộng cảnh, Quân Thiên Thương…
“Vì sao lại như vậy… Rốt cuộc là hiện thực tạo ra mộng… hay là mộng tạo ra hiện thực…” Mang theo nghi hoặc, tâm thần thiếu niên chìm vào trong bóng đêm vô tận…
Trong bóng tối, một tiếng thở dài xa xăm vang lên: “Luân hồi… vô tình…”
“Quân Thiên Thương, là… huynh… sao? … Vì sao, huynh lại làm như vậy?…”
Bóng tối hoàn toàn yên tĩnh.
……
Đại Tuyết sơn.
Trời đất đóng băng, vạn dặm tuyết bay phủ một màu trắng bạc.
Trên mặt đất lạnh lẽo, một thiếu niên kiếm khách sắc mặt tái nhợt ôm một thanh trường kiếm bước đi trong gió tuyết. Gió lạnh mãnh liệt khiến cho thân thể hắn khẽ run lên. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vút trong mây, nắm thật chặt áo bào trắng đơn bạc trên người, đạp lên tuyết đọng gần đến đầu gối; đi về hướng đỉnh ngọn núi mây mù lượn lờ, tuyết lạnh bay lả tả…
Ta là một gã kiếm khách, dùng kiếm mà sống, giết người vô số.
Cầm kiếm vì cuộc sống, cũng là vì kiếm đạo.
Lời xưa nói rằng, cá và chân gấu không thể kiêm cả hai. Có thể kiêm được hay không, phải xem ngươi làm như thế nào, hoặc là dùng thủ đoạn gì.
Bởi vì là kiếm khách, vì cuộc sống, ta đã từng ngàn dặm truy sát một đối tượng, trải qua hơn mười ngày, cuối cùng tại trước cửa cứu viện mà hắn tìm, ngay giữa phố xá náo nhiệt, giết chết tất cả bọn chúng.
Kiếm khách, tính tình nhất định phải kiên nhẫn, có thể nhịn được những việc mà người khác không thể nhịn.
Tịch đông, gió như dao cắt đứt gân xương, nhưng ta tuyệt đối không thể lui về phía sau.
Hôm nay, chính là ngày mà một đại truyền thuyết trong giang hồ là Tuyết Y Nhân sẽ phi thăng. Việc này từ lâu truyền khắp thiên hạ. Mà địa điểm lại chính là đỉnh núi cao ngàn trượng này.
Đường đi mặc dù gian nguy, những với ta mà nói, khác biệt duy nhất chỉ là thời gian…
Trên đường tuyết gồ ghề, một thiếu niên lặng lẽ bước đi, cuối cùng cũng ôm kiếm lên đỉnh…
……
- Ngươi rốt cuộc đã đến rồi!
Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ vừa lên đến đỉnh núi, từ phía sau một mỏm đá bao phủ tuyết trắng bước ra, một giọng nói bình thản từ trên đỉnh núi liền bay vào trong tai.
Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử râu tóc bạc phơ đang khoanh chân ngồi trong tuyết đọng trên đỉnh núi. Trên người y mặc một bộ đế bào rộng thùng thình, thần sắc không giận mà uy.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng do dự, không hiểu vì sao Tuyết Y Nhân lại tỏ ra giống như quen biết hắn.
- Quên rồi sao?
Khóe miệng Tuyết Y Nhân khẽ cười nhạt, có một loại mị lực vô hình: “Hay là để ta giúp ngươi nhớ lại đi!”
Tay áo bên phải của Tuyết Y Nhân rung lên, bàn tay thon dài từ dưới tay áo vươn ra, năm ngón tay nắm lại. Giữa bàn tay đã có thêm một thanh đao trắng như tuyết. Y bỗng nhiên vung đao lên. Trên bầu trời, một đạo đao khí giữa tầng mây bổ xuống, phân trời đất thành hai nửa…
“Ầm!”
Nhìn thanh đao quen thuộc, nhìn động tác vung đao quen thuộc, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên chấn động, như có thứ gì bị chấn bay ra, sau đó những ký ức phong trần bỗng hiện lên trong đầu, một cảm giác như giấc mộng…
- Chiến Đế!
Phong Vân Vô Kỵ buột miệng thốt lên.
- Ngươi rốt cuộc đã nhớ ra rồi!
Chiến Đế vung tay lên. Đao khí hùng hậu giữa không trung gập lại, chém về một phía khác.
“Ầm ầm ầm!”
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, cả ngọn núi rung chuyển, giống như tùy thời sẽ đổ xuống. Đao khí lộ ra, tuyết đọng bắn tung tóe, bốc lên từng trận bụi tuyết…
“Sạt sạt sạt…”
Từng tiếng bước chân vang lên. Bụi tuyết mịt mờ cuối cùng cũng bắt đầu lắng lại. Từ bên trong bụi tuyết kia, một người áo xanh chậm rãi bước ra.
- Quân Thiên Thương!
Phong Vân Vô Kỵ lại bất giác thốt lên. Hai người trước mắt này rõ ràng chưa từng gặp qua, những vì sao lại có vẻ quen thuộc như vậy?
Người áo xanh nghe vậy liền quay đầu sang, hờ hững liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, ánh mắt hoàn toàn xa lạ…
- Mạnh thì có mạnh, ngưng thật thì chưa chắc!…
Chiến Đế nhìn Phong Vân Vô Kỵ, chắp tay mà đứng, lãnh đạm nói:
- Dùng luân hồi trợ giúp ngươi ngưng thật linh hồn, đây có lẽ là mục đích của Quân Thiên Thương.
Người áo xanh bên cạnh lại không hề phản ứng, chỉ hờ hững nhìn chằm chằm vào Chiến Đế. Bên dưới chân, vạt áo màu xanh cuộn lên phía trước, sau đó y phục tung bay phần…
- Các hạ đang nói gì?
Kiếm khách áo trắng có chút ngơ ngác. Trong đầu, ký ức mơ hồ và ký ức hiện thực đan xen vào nhau. Một bên là mộng ảo, một bên là hiện chân thực, nhưng theo ý tứ của Tuyết Y Nhân trước mắt, dường như hiện thực chỉ là mộng, còn mộng lại là hiện thực…
Trong ấn tượng của kiếm khách áo trắng, con người không thể có lực lượng hủy thiên diệt địa như vậy. Loại lực lượng này chỉ tồn tại trong giấc mộng mơ hồ của hắn, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện sống động ngay trước mắt…
“Rốt cuộc, đâu là mộng, đâu là hiện thực…” Kiếm khách áo trắng thì thào lẩm bẩm…
Trong hoảng hốt, một thanh âm từ sâu trong đầu quanh quẩn bên trong không gian u tối: “Luân hồi vô tình…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.