Phi Thăng Chi Hậu

Chương 36: Ma thần điêu tượng

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Phong Vân Vô Kị không thể tưởng tượng được, sau khi sống dật dờ vài trăm vạn năm, tư tưởng những con người đầu tiên này thoái hoá và đoạ lạc đến mức độ nào.Nhìn lại một lần nữa, xác định lại nhãn thần nghiêm nghị của Mặc Lê, Phong Vân Vô Kị đã tự hạ một quyết tâm: "Con người ở thế giới này, cần phải thay đổi."

Phong Vân Vô Kị thờ ơ gật gật đầu, sau đó tìm một góc ngồi xuống. Mặc Lê mãn ý gật đầu, người đến trước, đối với người đến sau, tiến hành giáo dục, để ngăn ngừa các hành động có thể dẫn đến sự diệt vong của loài người, đó là trách nhiệm của họ, không quản bản thân có bất mãn hay không.

Phong Vân Vô Kị chỉ cảm thấy toàn thân đều không được thoải mái, bên ngoài như có vô số mũi kim, đâm vào trong cơ thể. Cảm giác áp bức này làm y rất khó chịu.Ngón tay bắn ra một đạo khí, đúng ra nguyên là kiếm khí rộng ba đốt,giờ chỉ như một sợi tơ mỏng manh.

"Có thể câu nói của lão già là đúng, một thế giới có sản sinh ra bài xích lớn đối với người của một thế giới khác." Phong Vân Vô Kị im lặng trầm tư, trong cơ thể vận khởi "Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công", nguyên thường toả ra không khí xung quanh cơ thể lớn hơn hai chục lần thân người, giờ chỉ sát ngoài thân thể.

Một chút nguyên khí yếu ớt của trời đất theo kinh mạch tiến vào cơ thể, nguyên khí yếu như thế này,còn yếu hơn nhiều so với thiên địa nguyên khí có thể hấp thu trong không gian Phong Vân Vô Kị từng sống trước khi phi thăng.

"Sao lại như thế này!" Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Phong Vân Vô Kị vẫn vô cùng kinh hoàng.

Cộp cộp cộp !!!

Một loạt tiếng bước chân vang vọng từ thông đạo trong thuỷ lao truyền lại, Phong Vân Vô Kị nhìn theo hướng âm thanh,chỉ nhìn thấy một đám ma nhân thể hình to lớn, dáng người hi kì cổ quái tay cầm các loại vũ khí đang qua thông đạo đi vào, thông đạo đang trống trải, phút chốc đã chật kín.

"Dây đi. Dậy đi! Đến giờ rồi!" Một ma tộc lưng có hai cánh đang đập vào cột sắt trong thông đạo, hung tợn kêu gọi. Trong và ngoài thuỷ lao có tấm sắt ngăn cách, Phong Vân Vô Kị không thể biết rõ tình huống ngay sau bức vách, nhưng y có nghe thấy một loạt âm thanh leng keng do xích sắt hưởng động từ sau bức tường.

Phong Vân Vô Kị khó hiểu nhìn Mặc Lê, Mặc Lê thở dài một tiếng, run run đưa đôi tay đặt vào đầu một bức tượng giống Ma thần bằng sắt đen đầu có sừng, khuôn mặt hung ác trên cửa sắt, một luồng ánh sáng trắng yếu ớt theo tay ông ta chui vào trong mồm con thú Ma thần.



Grừ...

Cái mồm đang mở rộng của Ma thần ấy đột nhiên cắn một cái trên cổ tay Mặc Lê, bốn vết răng nanh sâu hoắm in lên trên da thịt của Mặc Lê, Mặc Lê sắc mặt lộ vẻ thống khổ, máu đỏ tươi thuận theo răng nanh trắng ởn chảy vào trong mồm con thú, sau lúc lâu bốn cái răng nanh dài từ từ mở ra, khôi phục lại hình dạng nguyên trạng. Ẩn ước từ cái lỗ đen ngòm trong mồm con thú không biết dẫn đến đâu truyền lại tiếng ừng ực đầy thoả mãn.

Làm xong các động tác ấy, trên mặt Mặc Lê trở nên trắng bệch, Phong Vân Vô Kị khẽ động, xuất hiện sau lưng Mặc Lê, một tay áp trên lưng ông ta, chân khí hùng dũng nhập vào trong người Mặc Lê, sắc mặt Mặc Lê vừa hơi khôi phục, liền đẩy Phong Vân Vô Kị ra : "Đến ngươi rồi đấy..."

"Tên kia, ở bên cạnh, đến mày rồi, nhanh đi lên!" Một tên ma tộc vừa thấy Phong Vân Vô Kị giúp Mặc Lê, quát to vung lên một chiếc roi dài, chiếc roi quất trong không trung , vẽ lên một vệt hoa lửa.

Phong Vân Vô Kị trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn ma tộc dày đặc bên ngoài, phân vân không quyết định.

"Nhanh đi!" Tiếng quát giận dữ của Mặc Lê truyền lại từ sau lưng: "Ngươi muốn hại những người ở đây sao?"

Phong Vân Vô Kị quay đầu, nhìn thấy Mặc Lê rất yếu, như chỉ cần một trận gió có thể thổi bay ông ta, nhưng ông ta lúc này, thần sắc rất nghiêm chỉnh.

Trong lòng bồi hồi thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị đi qua, một tay cho vào trong mồm tượng ma thần, cổ tay hơi dùng sức, vô hạn kiếm khí nhập vào trong họng tượng ma thần.

Grừ...

Từ trong cái mồm thú phát ra một tiếng rú dài thê thảm, một luồng khí đen từ trong mồm thú đang mở lớn phun ra, sau đó mặt của tượng ma thần bằng huyền thiết hiện các vết nứt đỏ máu, ngay cả trên răng nanh cũng có hiện tượng nứt ra các gân máu.

"Chuyện gì thế này?" Ngoài cửa một ma tộc không hiểu chuyện kêu hỏi.

"Nạp thú đã chết! Chân khí tên này quá sắc bén, nạp thú không thể hấp thu." Tại nơi Phong Vân Vô Kị không nhìn tới,tiếng một tên ma tộc gào lên vang trong thông đạo.



Tên ma tộc thủ lĩnh lưng có cánh, toàn thân ma khí mạnh mẽ chuyển động, lạnh lẽo nhìn qua Phong Vân Vô Kị , đột nhiên vung tay, chiếc roi dài quất trên lưng Phong Vân Vô Kị , chát một tiếng, áo rách ra, lộ ra da thịt bên dưới, máu nhanh chóng từ trong vết thương chảy ra, làm ướt lưng áo.

Phong Vân Vô Kị cảm thấy một nỗi đau đớn phát ra từ linh hồn, phảng phất như chiếc roi ấy quất vào không phải nhục thể mà là linh hồn,trong miệng chịu không nổi kêu thảm một tiếng.

"Con người, tử tế một chút ." Tên ma tộc đôi mắt tím loé lên ánh hung ác, tay vung lên, chiếc roi cổ quái liền bị thu lại, quấn trên cổ tay, đối với bên ngoài kêu lên một tiếng: "Đổi một con khác, đổi cổ thú đến đây."

Sau đó lại quay đầu, quát lên với Phong Vân Vô Kị : "Lên đi, thâu nhập chân khí, nhanh một chút."

Trong mắt Phong Vân Vô Kị hung quang chớp động, không kém tên ma tộc chút nào, vào lúc y chuẩn bị động thủ thì, một bàn tay lớn thô rám nắm vào lưng y, Phong Vân Vô Kị quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt già cả của Mặc Lê.

"Đi đi,không cần nghĩ cách gì khác, chúng ta không thể trốn khỏi nơi này đâu." Mặc Lê chỉ vũng nước bẩn cách chân không xa: "Nhìn thấy chưa, đầu lâu trong nước ấy, đều là người cùng ngục trước kia."

Trong mắt Mặc Lê hoe đỏ, một lớp hơi nước làm đôi mắt mờ đi, dùng vạt áo cũ bẩn lau mắt, im lặng nhìn đầu lâu màu đen nổi lềnh bềnh trong nước, một dòng nước mắt từ trong khoé mắt chảy ra.

Đoành!

Phong Vân Vô Kị một lần nữa như bị sét đánh, vừa lại gần, y lập tức phát hiện xương cốt dầy đặc trong nước , gần như hợp cùng dòng nước đen vào một thể, khó nhận ra rõ ràng.

Phong Vân Vô Kị chầm chậm đứng dậy, một lần nữa chậm chạp đi đến bên đầu ma thú kia, để tay phải vào trong, một luồng hấp lực lớn từ trong cái đầu truyền lại, Phong Vân Vô Kị không biểu tình, mặc cho ma thần kì quái kia hút cho no, từ từ rút tay phải ra, đến bên cạnh Mặc Lê ngồi xuống, không nói không cử động.

Ngoài thông đạo, dày đặc ma tộc từ trong thông đạo đi ra, không biết thuỷ lao dưới lòng đất lớn đến thế nào. Tất cả lại chìm vào im lặng, Phong Vân Vô Kị hai tay khoanh tròn, ngây người nhìn những thứ chìm nổi trong nước, lâu không cất tiếng, không ai biết y đang nghĩ điều gì....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook