Phi Thăng Chi Hậu

Chương 366: Một lưới bắt gọn (phần 2)

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Không giống như Phong tộc, Phong Vân Vô Kỵ cũng không có phong thể, chỗ dựa của hắn chính là tốc độ thiên hạ độc nhất vô nhị.

Khi tốc độ nhanh đến cực điểm, đã vượt qua cực hạn mắt thường có khả năng quan sát, hiệu quả lại không hề thua kém so với phong thể của Phong tộc.

Từng gã Phong tộc hóa thân thành phong nhận. Phong Ma Thiên Hạ quyết có thể hấp dẫn máu trong cơ thể đối phương, khiến cho máu trong cơ thể như cột suối bắn ra từ những lỗ nhỏ trên thân thể. Một khi bị trúng Phong Ma Thiên Hạ quyết, trong nháy mắt sẽ mất hơn phân nửa máu trong cơ thể, thân thể hóa thành một bộ thây khô, đây chính là sự bá đạo của Phong Ma Thiên Hạ quyết.

Thế nhưng mặc cho Phong tộc công kích ra sao, cũng không thể chạm được vào chéo áo Phong Vân Vô Kỵ. Mặc dù trong cảm nhận, giống như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được, nhưng khi thật sự vươn ra, Phong Vân Vô Kỵ lại lập tức biến mất.

Bóng đen dài một trượng mặc dù có hình dạng kiếm, nhưng đã thoát ra khỏi phạm trù của kiếm, mỗi một lần cắt qua hư không, thương tích gây ra không phải thân thể mà là linh hồn.

“Phập… xoẹt!”

Mỗi khi bóng đen hẹp dài xuất hiện, đều có sương máu từ trong hư không bắn ra. Phong thể của Phong tộc đứng trước hai thanh trường kiếm do tinh thần lực ngưng tụ trong tay Phong Vân Vô Kỵ, bỗng nhiên trở nên vô cùng yếu đuối.

Bên trong lĩnh vực do Đệ Ngũ Kiếm Đảm duy trì, chúng cao thủ trong hệ phái tự do đều kinh hãi trợn mắt há mồm. Chiến đấu như vậy, không thấy bóng người, chỉ thấy sương máu bắn ra trong hư không, từng tiếng kêu rên vang lên trong gió, đã vượt khỏi lý giải của bọn họ đối với võ cảnh chiến đấu.

Trên hai ngọn núi cao, sắc mặt của Tà Sư và Ma Sư càng trở nên cực kỳ khó coi. Không giống như đám đệ tử, bọn họ còn phải lo lắng được mất của bản thân, lực lượng mà Phong Vân Vô Kỵ triển lộ càng cường đại, trong lòng bọn họ càng thấp thỏm bất an.

Một mặt bọn họ hi vọng Phong Vân Vô Kỵ có thể đánh bại Phong tộc, giải cứu mình và những môn hạ đi theo, mặt khác lại e ngại Phong Vân Vô Kỵ dựa thế đề ra chuyện sát nhập, đến lúc đó nếu như cự tuyệt, dựa vào thực lực của Phong Vân Vô Kỵ chỉ sợ là…

Nghĩ đến đây, hai người không khỏi đồng thời nhìn sang đối phương…

Trong tiếng gió thổi, Phong tộc hóa thân thành từng luồng phong khí vô hình, đan xen vào nhau giữa hư không.

Không giống như những tộc khác, khi Phong tộc hóa thân thành gió, tất cả tộc nhân đều có thể cảm thụ được sự tồn tại của hai bên, mọi người tâm tư tương thông, không khác gì một người, như vậy chiến lực cũng được gia tăng rất nhiều.

Phong Bất Ngôn xuyên qua linh hồn liên hệ với tộc nhân. Trong khối không gian chu vi mấy ngàn trượng này, chí ít có đến cả ngàn Phong tộc, nơi mà bọn họ thấy, Phong Bất Ngôn cũng có thể nhìn thấy, nơi mà bọn họ cảm thụ được, hắn cũng có thể cảm thụ được.

Rõ ràng đưa tay là có thể chạm đến, nhưng hết lần này tới lần khác lại đột nhiên trống rỗng, loại cảm giác này khiến cho Phong Bất Ngôn tức giận đến nghiến răng.

Đối với Phong Ma Thiên Hạ quyết mà Phong tộc truyền thừa mấy trăm triệu năm, Phong Bất Ngôn có lòng tin tuyệt đối, chỉ cần trúng phải Phong Ma Thiên Hạ quyết, cao thủ trong thiên hạ có mạnh hơn nhất định cũng sẽ bị thương. Chỉ cần lộ ra sơ hở, công kích của Phong tộc sẽ liên tục mà đến, một khi bị phong nhận cắt trúng, đối với Phong tộc mà nói, ý nghĩa chính là người này phải chết không thể nghi ngờ.

Phong Ma Thiên Hạ quyết có đặc tính phụ trợ, chỉ cần bị cắt một vết thương, tất cả công kích của Phong tộc sẽ từ bốn phương tám hướng đánh vào một chỗ đồng nhất. Phong Ma khí sẽ trực tiếp xuyên qua vết thương tràn vào trong cơ thể đối thủ, xé nát ngũ tạng lục phủ, cho đến đối thủ tử vong.

Thế nhưng phong thể độc nhất vô nhị mà Phong tộc sở hữu, trong nháy mắt có thể đi ngàn dặm, đối mặt với tốc độ Kiếm Thần lại là vô kế khả thi.

Giữa phong tộc chỉ cần có một khe hở, Phong Vân Vô Kỵ liền có thể dễ dàng xuyên qua…

“Không được! Tốc độ của hắn quá nhanh, chúng ta căn bản theo không kịp.” Một trận linh hồn ba động tại hư không truyền đến: “Sử dụng Phong Sát!”

Phong Bất Ngôn một lời vừa dứt, không gian đầy những đạo phong nhận bỗng nhiên nhiên biến đổi, cả ngàn Phong tộc áo trắng đột nhiên hiện hình, đường nét cực kỳ mơ hồ. Trong số những người này, có mấy trăm người trên thân thể đầy những vết kiếm hẹp dài thật sâu, máu tươi mịch mịch chảy ra. Nhìn thương thế của bọn họ có vẻ khá nghiêm trọng, nhưng tất cả đều ngẩng đầu nhìn về một điểm, ánh mắt mờ mịt, cũng quên đi tất cả đau đớn.

Một trận gió nhẹ thổi qua, Phong Vân Vô Kỵ cũng hiện hình, như một phiến lá nhẹ từ trong hư không bay xuống, một chân duỗi ra tà tà đáp xuống trên mặt đất, không hề bốc lên một chút bụi trần.



Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn những Phong tộc đột nhiên hiển ra hình thể bản nguyên, không rõ bọn chúng muốn làm gì.

Phong Ma Thiên Hạ quyết của Phong tộc quả thật kỳ lạ. Dùng tu vi của Phong Vân Vô Kỵ, qua lại giữa đám Phong tộc, chịu ảnh hưởng của Phong Ma Thiên Hạ quyết, máu trong cơ thể cũng muốn trào ra. Có điều bởi vì hắn đã từng nghiên cứu thuật tuần hoàn bên ngoài, chân khí cũng không phải tồn tại tại trong cơ thể. Mà Phong Ma Thiên Hạ quyết chính là trải qua Phong Ma khí ảnh hưởng đến chân khí trong cơ thể đối phương, khiến cho huyết dịch trong cơ thể đối phương trong nháy mắt nổ tung.

Đặc thù của Phong Vân Vô Kỵ là ở chỗ chân khí trong cơ thể cũng không nhiều, cho nên tác dụng của Phong Ma Thiên Hạ đối với hắn cực nhỏ, gần như có thể bỏ qua.

- Có chút không đúng!

Tà Sư đột nhiên lên tiếng.

- Chuyện gì?

Ma Sư vô ý thức hỏi, dứt lời mới nhớ ra hai bên chính là tử địch, trên mặt có chút ngượng ngập.

Tà Sư cũng không để ý, chỉ nghi hoặc nói:

- Kiếm Thần… giống như đang đùa giỡn với bọn chúng…

Ma Sư nhìn kỹ, lại liên hệ với các tình huống, trong lòng đột nhiên phát lạnh:

- Ngươi là nói, Kiếm Thần vẫn luôn hạ thủ lưu tình, mục đích là thông qua những Phong tộc này, nhìn xem Phong Ma Thiên Hạ quyết rốt cuộc có gì kỳ lạ, đánh giá nội tình của Phong tộc?

Tà Sư vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Ta rốt cuộc đã minh bạch vì sao trong thời gian ngắn ngủi sau khi phi thăng, tu vi của hắn lại có thể đạt đến cảnh giới như vậy

Ma Sư trầm mặc không nói, chỉ xuyên qua lĩnh vực lẳng lặng nhìn ra bên ngoài…

“Lần này, chỉ sợ sẽ bị Kiếm vực thôn tính rồi…” Hai người trong lòng đều có dự cảm…

……

- A!

Từng gã Phong tộc áo trắng xếp thành vòng chỉ duy trì hình thái nhân loại trong một tích tắc, theo một tiếng quát lớn rung trời liền nổ tung, hóa thành từng cơn gió xoáy gào thét. Cả ngàn cơn gió xoáy cuốn theo bụi vàng chậm rãi xoay tròn tại chỗ, sau đó dùng tốc độ gấp trăm ngàn lần mở rộng ra phía ngoài, sau đó lại cuốn vào bên trong. Từng cột gió dung hợp với nhau, trong nháy mắt liền hình thành một cơn lốc đường kính bên trong đạt đến ngàn trượng.

“Ầm ầm!”

Bầu trời bỗng vang lên một tiếng sấm. Cơn lốc cát vàng đường kính đạt đến ngàn trượng, cao đến mấy vạn trượng, trực tiếp nối liền với những tầng mây trên bầu trời. Tại khoảnh khắc cơn lốc thành hình, đại lượng mây đen bỗng từ phía trên cơn lốc tràn ra, che phủ cả bầu trời, ngay cả sao trăng u ám ẩn vào phía sau mây đen cuồn cuộn.

“Đùng đùng!”

Phía trên vạn tia chớp nổ tung, thiên địa sáng trắng, từng tiếng rít gió vang lên. Cơn lốc xưa nay chưa từng có phát ra lực hút cực mạnh. Trong chu vi vạn dặm, không khí tựa như nước chảy từ bốn phương tám hướng tràn về phía cột gió vắt ngang thiên địa. Từng gốc cây phát ra thanh âm rắc rắc nhô lên khỏi mặt đất, bắn mạnh về hướng về cột gió khổng lồ kia. Nơi gần hơn, một số núi cao thẳng đứng bắt đầu rung chuyển, căn cơ lay động. Lực hút càng lúc càng lớn, cuối cùng nhổ cả ngọn núi lên, hoành không bay về phía cột gió cho dù cách xa mấy vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng…



Xuyên qua Kiếm chi lĩnh vực nhìn thấy cảnh tượng như ngày tận thế này, chúng cao thủ trong hệ phái tự do đều không ngừng kinh hãi: “Đây… còn là lực lượng của võ giả sao…”

Phong Sát trận pháp là trận thuật đặc thù của Phong tộc, cần ít trăm tên Phong tộc đã luyện thành phong thể thi triển, uy lực và nhân số tỉ lệ thuận với nhau.

Phong Sát trận, có thể nối liền phong thể của Phong tộc với phong khí hữu hình và vô hình trong thiên địa, tăng cường uy lực của Phong Ma Thiên Hạ quyết gấp trăm ngàn lần. Cho dù là cường địch manh hơn Phong tộc bình thường gấp trăm lần, bị trận pháp này vây khốn, chân khí trong cơ thể cũng sẽ trở nên hỗn loạn, khiến cho máu trong cơ thể bắn ra, kết quả sẽ là tử vong.

Những điều này là được ghi chép trong “Phong điển”, Phong Bất Ngôn vẫn nhớ kỹ rất rõ ràng.

Gần ngàn Phong tộc dọc theo một quy luật nào đó, thuận theo cột gió hình xoắn ốc di chuyển đan xen, uy lực của Phong Ma Thiên Hạ quyết tăng cường gấp trăm ngàn lần.

Trong phong nhãn, Phong Bất Ngôn ngạc nhiên phát hiện, Phong Vân Vô Kỵ giống như không hề có cảm giác, bên dưới y bào màu trắng cũng không có bất cứ một vệt máu nào. Liền trong ánh mắt của hắn, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm hai mắt lại…

“Đây là chuyện gì? Phong Ma Thiên Hạ quyết vì sao không có hiệu quả?” Phong Bất Ngôn trong lòng vừa hiện lên ý niệm này, trong tai đã nghe được một tiếng quát lớn.

- A!

Ngay khi tiếng quát lớn này phát ra, phần giữa của cột gió liền phồng lên một chút. Một khắc sau, một cơn lốc tinh thần hạo hàn như sông biển bỗng từ các điểm trong phong nhãn bắn ra, như thủy triều trực tiếp xuyên qua cột gió, lan rộng ra bên ngoài, trong hư không nổi lên một tầng sóng gợn trong suốt…

“Hắn làm sao có thần thức cường đại như vậy …” Một cảm giác đau nhức truyền đến, trong đầu Phong Bất Ngôn hiện lên một ý niệm cuối cùng, sau đó ý thức liền chìm vào trong bóng tối vô tận…

- A!

Đệ Ngũ Kiếm Đảm nhẹ nhàng xoay tròn giữa hư không. Bên trong lĩnh vực mà nó duy trì, tất cả mọi người đều thấy một cảnh tượng khiến cho kẻ khác suốt đời khó quên.

Cột gió khổng lồ vắt ngang thiên địa, giống như đã tồn tại từ viễn cổ đột nhiên bành trướng, sau khi đạt đến một mức độ khoa trương, bỗng nhiên lại nổ tung. Trong tiếng nổ loáng thoáng vang lên những tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Trong hư không mấy ngàn trượng, một phiến sương mù mờ mịt làn rộng, một cỗ ba động vô hình từ trong cột gió khoách triển ra, không khí trở nên vặn vẹo. Nơi mà sóng gợn lan rộng, những cây cối và núi đá bị lực hút kéo vào đột nhiên khựng lại, sau đó toàn bộ hóa thành mảnh vụn bay lả tả…

Sương mù tràn ngập trong hư không. Trong không khí ẩm ướt mang theo cỗ khí tức máu tanh nồng đậm…

“Đinh đinh đinh!”

Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra những tiếng kiếm ngân réo rắt, xoay chuyển trong hư không phát ra ánh sáng chói mắt. Chung quanh, vầng sáng lĩnh vực như thuỷ triều rút vào trong Đệ Ngũ Kiếm Đảm, sau đó toàn bộ lĩnh vực đều biến mất, Đệ Ngũ Kiếm Đảm cũng như du long lao vào nơi bụi mù dày đặc nhất…

Một bàn tay trắng nõn từ trong bụi mù vươn ra, nhẹ nhàng cầm lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Thân kiếm ba thước liền co rút lại, nằm yên bất động tại lòng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ đảo qua trên mặt Tà Sư và Ma Sư đang kinh ngạc nói không nên lời, sau đó xoay người lại, lao vào trong hư không, theo gió mà đi…

oOo

Nơi cực tây có một huyệt động cực kỳ bí mật. Từ bên ngoài nhìn vào, huyệt động này rất bình thường, nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác. Rất ít người biết, đại bản doanh của Phong tộc đã gây nên một trường giết chóc tại Thái Cổ lại là ở trong phong huyệt dưới lòng đất này…

Gần như ngay khi gần ngàn Phong tộc thi triển Phong Sát trận, lại bị thần thức cực kỳ biến thái của Phong Vân Vô Kỵ phá hủy linh hồn, dưới lòng đất, tại một nơi trống trải yên tĩnh trong huyệt động, một nam tử ngồi ngay ngắn trên ghế đá khảm vào vách động, trên vai đầy bụi đột nhiên đứng dậy, hai mắt mở ra, ánh mắt phát ra một tia sáng lạnh.

- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi thật to gan!

Một thanh âm giận dữ quan quẩn trong huyệt động…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook