Phi Thăng Chi Hậu

Chương 193: Năm loại kiếm ý

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Đứng ở dưới chân một ngọn núi cao ngàn trượng, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn vào Nam Thăng đại điện một cái, sau đó phất ống tay áo một cái rồi bay lên trên. Trước mặt Nam Thăng đại điện rất là thanh lãnh, chỉ có mấy gã đệ tử mà Phong Vân Vô Kị và Tử Hoàng phái cấp cho Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, mặc dù hai người cũng rất thích an tĩnh, nhưng trong lòng của Phong Vân Vô Kị cũng cảm thấy khá là có lỗi đối với hai người.

“Tham kiến các chủ!” Những đệ tử đứng ở trước cửa khom mình hành lễ, Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo miễn lễ rồi đạm nhiên bước vào trong Nam Thăng đại điện.

Toà Nam Thăng đại điện này quá nữa là do huyền thiết đúc thành, nên kiên cố phi thường, trong điện rất là sạch sẽ, ở trung tâm là một chiếc đỉnh đồng đang bùng cháy hỏa diễm, từng tia từng tia hương đàn từ trong đỉnh đồng bốc lên, loại gỗ đàn sản sinh ra đàn hương này tịnh không hiếm có ở Thái Cổ, hương đàn có tác dụng định thần tĩnh khí, vì thế nên Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương mới bỏ nó vào trong đỉnh đồng.

Ở hai bên của đỉnh đồng, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương khoanh chân bàn tọa dưới mặt đất, nghe thấy Phong Vân Vô Kị tới thì hai người liền mở mắt ra nhìn một cái, sau dó thì lại nhắm mắt trở lại, tĩnh lặng tự tu.

Phong Vân Vô Kị cũng không nói một tiếng nào, chỉ lẳng lặng bước tới trước mặt chiếc đỉnh đồng, sau đó vén vạt áo và ngồi xuống, cùng với hai người tạo thành thế hình tam giác.

“Tử Hoàng huynh đi rồi.” Tây Môn Y Bắc đột nhiên mở miệng nói.

“Biết rồi.” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói: “Ta đã xem bức thư mà y đã để lại.”

“Hai bọn ta cũng thu được thư của y.” Độc Cô Vô Thương đạm nhiên nói: “Chỉ có năm chữ.”

“Gấp, rời đi, đừng tìm.” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói ra năm chữ nội dung.

Tây Môn Y Bắc gật đầu, sau đó lẳng lặng không nói.

“Chuyến này đi đến vị diện vật chất cũng có khá nhiều thu hoạch.” Phong Vân Vô Kị mạc nhiên nói: “ta có hai thứ phân biệt muốn tặng cho hai người.”

Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương ngẩng đầu lên nhìn vào Phong Vân Vô Kị, trên mặt chẳng thể nhìn ra chút biểu tình nào.

Phong Vân Vô Kị đưa bàn tay phải ra khỏi ống tay áo: “Cái này là tặng cho Độc Cô tiền bối!”

Độc Cô Vô Thương nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang chầm chậm xòe ra của Phong Vân Vô Kị.

Tùng làn từng làn khí mờ từ trong các kẻ tay ở tay phải rỉ ra, ở trong mục quang của Độc Cô Vô Thương, nam ngón tay của Phong Vân Vô Kị tản ra chẳng khác gì hoa sen đang bung cánh, trong lòng bàn tay là một đám mây xám dạng lốc xoáy, ngay khi Phong Vân Vô Kị xòe bàn tay ra thì nó đột nhiên nổ tung ra. Đám mây xám dạng lốc xoáy trong lòng bàn tay hóa thành từng đốm từng đốm đen mà phiêu đãng, ở trung tâm của nó là một đồ án thái cực trắng đen đang chầm chậm chuyển động, tình cảnh đó chẳng khác gì một tiểu vũ trụ mới hình thành khi vũ trụ sơ khai.

Ngay khi nhìn thấy đạo đồ án thái cực đó, thì một cổ kiếm ý đặc biệt trùng nhập vào trong lòng của Độc Cô Vô Thương, thân thể của Độc Cô Vô Thương kịch liệt chấn động, thần sắc thì chấn kinh nhìn vào đạo thái cực đồ ba xích đang chầm chậm chuyển động trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị.

“Ta nghĩ -- nó có lẽ là sẽ hữu dụng đối với tiền bối!” Phong Vân Vô Kị chầm chậm đưa cánh tay phải tới: “Đó là một bộ phận kiếm ý mông lung của một vị tiền bối lưu lại trong nội thể của ta, ta vô pháp hoàn toàn thể hội, cũng không muốn lĩnh ngộ một mình, đến đây, hãy cùng với ta tham ngộ đại đạo vô thượng này.”

Độc Cô Vô Thương phất ống tay áo một cái, tay phải chầm chậm đưa ra rồi đặt lên trên bàn tay phải dang xòe ra của Phong Vân Vô Kị, thần tình rất là ngưng trọng, năm ngón tay cũng theo đó mà áp xuống.

Trong sát na hai bàn tay tiếp xúc với nhau, thì đạo thái cực đồ trong lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị đột nhiên nổ tung ra, quang mang vô tận từ trong khe hở của hai bàn tay bùng phát ra ngoài, đạo quang mang đó cường liệt nhưng tịnh không chói mắt, nó xuyên thấu cả Nam Thăng đại điện mà xạ thẳng về tứ phía, cả đỉnh của ngọn núi cao chẳng khác gì một mặt trời khác ở nhân gian, quang mang vô tận dần dần nuốt chửng lấy cả tòa Nam Thăng đại điện.

Oanh!

Một đạo thái cực đồ trắng đen to lớn mông lung từ ở giữa Nam Thăng đại điện bùng phát và khoách triển ra ngang bằng với diện tích mặt ngang của chân núi, vô tận vân khí lấy ngọn núi cao ngàn trượng làm trung tâm mà quét qua khắp tứ phía ….

Trong Nam Thăng đại điện, quang mang biến ảo bất định chiếu thẳng lên trên mặt của Tây Môn Y Bắc, nhất thân thanh bào của Độc Cô Vô Thương cũng bắt đầu lay động, cặp mày cau hẳn lại, tựa hồ như đang hãm nhập vào trong một tình cảnh khốn hoặc nào đó ….

“Tây Môn huy, nhân tố hạn chế huynh lớn nhất chính là dung lượng lẫn tổng lượng chân khí trong nội thể của huynh, đây là chút điểm tâm đắc mà ta đã thể ngộ được từ năng lực khống chế thiên địa chi lực của đế cấp, hy vọng nó có thể có ích đối với huynh!” Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, khí lưu cuồng loạn phất lên trên mặt khiến cho phần tóc ở trước mặt tung bay phất phơ, y chầm chậm đưa một cánh tay khác ra về phía Tây Môn Y Bắc.

Tây Môn Y Bắc mở mắt ra, nhìn sang Phong Vân Vô Kị một cái, không nói một tiếng nào, chỉ là chàm chạm đưa cánh tay phải ra. Trong sát na hai tay của hai người nắm lại với nhau, thì ở hai khuỷ tay của hai người đột nhiên khoách triển ra một tầng kiếm khí trắng sáng, tầng kiếm khí sắc bén đó bao bọc lấy hai tay của hai người lại. Ở nơi tiếp xúc ở bàn tay của hai người, hàng loạt những tiếng kim thiết ma sát kịch liệt phát xuất ra ngoài, cổ tay của hai người trong sát na này hóa thành hai thanh trường kiếm, sau phiến khắc ma sát kịch liệt, thì kiếm khí trên hai tay của hai người dung hợp lại làm một thể, từng tầng kiếm khí trắng sáng như thật chất ở trên tay mau chóng lan truyền khắp toàn thân hai người.

Thân thể của Tây Môn Y Bắc trở nên sáng rực, kiếm khí bàng bạc phá thể phi xuất, xuyên thấu cả tòa Nam Thăng đại điện mà xông thẳng lên trên trời. Cơ hồ như đồng thời, trên thân thể của Phong Vân Vô Kị và Độc Cô Vô Thương cũng tự phát ra một đạo kiếm ý bất đồng, kiếm ý bàng đại xông thẳng lên trên trời. Trên tay trái của Phong Vân Vô Kị trình hiện kiếm khí chói sáng ở dạng gần như trong suốt, cùng với kiếm ý của Tây Môn Y Bắc dung hợp lại làm một thể. Tay phải tương thông với kiếm ý của Độc Cô Vô Thương và trình hiện màn khí vụ màu xám nhạt, dung hợp lại thành một thể với không khí, tựa như đã biến mất vậy.

Tranh!

Tranh!

Tranh!

Ba tiếng kiếm ngân cao vút từ trong Nam Thăng đại điện bùng phát và hóa phá hư không rồi vang vọng khắp Thái Cổ, vô số những cao thủ phái hệ tự do ơt bên ngoài Kiếm Vực từ xa nhìn thấy trên một tòa sơn phong ngàn trượng có ba thanh cự kiếm bất đồng phá không bay đi với thế tam giác, kiếm khí cường liệt đâm thẳng vào trong các tầng mây.



Ông!

Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay trong sát na mà Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại thì đỉnh của tòa Nam Thăng đại điện liền bị chấn phá. Đỉnh điện hướng về ba phương hướng mà bay đi chẳng khác gì những cánh hoa phiêu lãng, cảnh vật xung quanh cũng nhờ đó mà sáng sủa hơn.

Mấy khối huyền thiết cự đại cấu thành tòa Nam Thăng đại điện mang theo những tiếng kim thiết mà rơi xuống vách núi, chiếc đỉnh đồng ở giữa Phong Vân Vô Kị, Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương dưới tác dụng kiếm khí của ba người liền hóa thành cát bụi. Chỉnh đỉnh đồng ở gần Tây Môn Y Bắc thì bị cắt thành vô số phiến đồng cực kì mỏng manh, còn chiếc đỉnh đồng ở cạnh Độc Cô Vô Thương thì lại bị cắt xén thành những mảnh vỡ cực kì có quy tắc, riêng chiếc đồng đỉnh ở cạnh Phong Vân Vô Kị thì hoàn toàn bị dung hóa, không có một tia nhiệt quang nào phát ra, chẳng khác gì như đột nhiên biến mất ở trong hư không vậy ….

Oanh!

Trên tòa Bắc Đẩu đại điện của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái của Tử Hoàng, cả tòa đại điện đột nhiên bay lên khỏi mặt đất, chín trăm chín mươi chín thanh trường kiếm tử sắc từ trong đỉnh điện bay lên cao cả ngàn trượng rồi chuyển động xoáy, hình thành một kiếm trận cự đại hình trụ.

Ngâm ngâm ngâm! ~~

Dưới sự cảm ứng của kiếm khí, thì nguồn kiếm khí uẩn hàm ở trên chín trăm chín mươi chín thanh tử kiếm này đều bị kích phát ra, trong hàng loạt những tiếng kiếm ngân, kiếm quang trên thân những thanh kiếm này đại trướng ròi hợp lại với nhau, khiến cho cả nóc của tòa Bắc Đẩu đại điện hình thành một thanh khí kiếm tử sắc cự đại, thanh tử kiếm này dần bay lên trên không trung và đâm vào các tầng mầy.

Bốn thanh cự kiếm tương hỗ hô ứng, hàng loạt những tiếng kiếm ngân truyền lại ….

Oanh!

Ở nơi tương tiếp của bốn thanh cự kiếm vạn trượng với tầng mây đột nhiên vang lên một tiếng nổ, sau đó thì những tầng mây tiếp xúc đó liền dồn vào bên trong chẳng khác gì một luồng nước xoáy. Sau những tiếng nổ đó, cả thiên địa hãm nhập vào trong màn đêm tối, chỉ có quang mang vô tận phát ra từ trong Nam Thăng đại điện và chiếc đồ án thái cực trắng đen là còn có ánh sáng, trừ hai thứ này ra thì mọi vạt đều chìm đắm vào trong đêm tối.

Ở giữa thiên địa, bốn thanh cự kiếm liên thiên tiếp địa với nhan sắc bất đồng tương hỗ cảm ứng, phát xuát hàng loạt những tiếng kiếm ngân sướng khoái ….

Sẹt oành! ~ ~

Đạo đạo lôi điện từ những chỗ mà bốn thanh cự kiếm đâm vào tầng mây rì rầm phát ra, rồi lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng, sau đó thì biến bố khắp thiên không âm u ….

“Thể nghiệm đi, đó chính là đế cấp!” Thanh âm lãnh mạc của Phong Vân Vô Kị vang dội khắp thiên địa, sau đó thì nhất thiết đầu khôi phục lại bình tĩnh, vạn vật đều trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại thiên không hắc ám và chớp nhoáng trong đó là vạn đạo ngâng quang, bốn thanh cự kiếm vạn trượng liên thiên tiếp địa và một đồ án thái cực trắng đen gần như trong suốt ….

Sát lục kiếm đạo!

Phòng ngự kiếm đạo!

Công kích kiếm đạo!

Ý niệm kiếm đạo!

Thái cực kiếm đạo!

Năm loại kiếm đạo tuyệt nhiên tương phản dưới một trạng thái kì diệu đã hướng tới thế nhân triển hiện sự cực trí của chúng, cả Kiếm Vực đều sung xích năm loại kiếm ý cường đại này, những người không phải là người tu kiếm thì khó có thể tiếp cận ….

Màn đêm và lôi đình duy trì liên tục đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong bốn mươi chín ngày hắc ám này thì bốn thanh cự kiếm càng lúc càng cường liệt, kiếm khí cũng càng lúc càng ngưng thật ….

Ý thức của Phong Vân Vô Kị dẫn dắt lấy ý thức của Tây Môn Y Bắc, dùng phương thức của vị lão giả ở thủy lao của Ma Giới mà khiến cho ý thức của Tây Môn Y Bắc liên hợp lại làm một với bản thân, rồi sau đó tiến nhạp vào trong phiến thiên địa rộng rãi ở bên trên, cảm thụ sự vận chuyển của thiên địa ….

Còn về ý thức của Độc Cô Vô Thương thì lại tiến nhập vào trong không gian ý thức của Phong Vân Vô Kị, trong màn không gian ý thức đen tối vô cùng vô tận đó, Phong Vân Vô Kị triển hiện lại cho Độc Cô Vô Thương thứ mà ngay cả bản thân y cũng chưa hoàn toàn lĩnh ngộ - Thái cực chi đạo ….

Trên thượng không của Bắc Đẩu đại điện, thanh cự kiếm tử sắc sau mười ngày sau thì đột nhiên biến mất trong hư không, phảng phật như đã đi vào trong một cái không gian khác ….

Bốn mươi chín ngày sau, Phong Vân Vô Kị thả tay của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương ra, sau đó thì phiêu nhiên xuống núi, cả thiên không bừng sáng, nhưng ở trên thượng không của Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương y nhiên vẫn là các tầng mây đen bao bọc, hai thanh cự kiếm vẫn ngang nhiên đứng sững giữa thiên địa, hai người bọn họ cũng chẳng khác gì như bàn thạch, lẳng lặng bất động, y nhiên vãn trầm tẩm vào trong ý cảnh đặc biệt của riêng mình, khí thế càng trướng càng cao ….

Trên Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị đứng lơ lửng ở trong không trung, nhất thân y bào phất phơ, ở dưới tòa sơn phong ngàn trượng là mấy chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ quỳ phục phía dưới, trên chiến giáp của mỗi một người đều có chút tàn khuyết.

Trì Thương đứng ở phía dưới cách Phong Vân Vô Kị mấy chục trượng, cùng với Phong Vân Vô Kị nhìn xuống đám Hoàng Kim Giáp Sĩ và những Kiếm Các đệ tử khác ở đại địa phía dưới.

“Bổn tọa sắp truyền cho các ngươi một bộ công pháp, có được bộ côn gphaps này rồi thì thực lực của cac ngươi sẽ có sự đề thăng cực đại. Nhưng nhớ kĩ, dù là bất kì tình huống nào trong tương lai, cũng không được truyền cho những người có lòng dạ khó lường cũng với những kẻ không phải là nhân loại, dù cho có hy sinh tính mạng cũng không thể, hiểu chưa?” Cái sự thật một mình Cỗ Nhĩ Di Đặc suýt chút nữa là đồ sát hết sạch những đệ tử Kiếm Các khiến cho Phong Vân Vô Kị kinh tâm khôn xiết, thực lực của Hoàng Kim Giáp Sĩ cần phải đề cao mau chóng, Phong Vân Vô Kị nghĩ đi nghĩ lại thì cuối cùng cũng quyết định đem năm tầng đầu của Bắc Minh Thần Công truyền cho bọn họ, đối với những chiến dĩ đến từ những vị diện mà nói thì đó cũng chính là trình độ cao nhất mà bọn họ có thể đạt đến, nếu như có một vài người cá biệt vượt qua trình độ này thì Phong Vân Vô Kị mới quyết định truyền tiếp mấy tầng sau của Bắc Minh Thần Công.

Bắc Minh Thần Công có thể tính là bộ công pháp sáng tạo dành riêng cho nhân loại, mức độ bá đạo của nứa cũng không kém gì Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, quyết định truyền lại cho mấy chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ bộ Bắc Minh Thần Công đã được Phong Vân Vô Kị suy nghĩ rất kĩ càng.

“Các ngươi nhớ kĩ lấy, ngày sau chúng ta nhất định sẽ chinh chiến tứ phương, chiến đấu vì nhân loại, vì sứ mệnh của nam nhân, nếu như có một ngày các ngươi bị bắt, khi các ngươi nói ra bộ công pháp này thì cũng chính là lúc cả nhân loại diệt vong!” Phong Vân Vô Kị trịnh trọng nói, đó cũng là lý do tại sao y quyết định chỉ truyền lại năm tầng đầu của Bắc Minh Thần Công. Dựa vào ưu thế thiên tiên của ma tộc, nếu như có thêm loại công pháp đoạt lấy thiên địa tạo hóa bá đạo này tương trợ, thì lúc đó nhân loại vinh viễn sẽ không có ngày mở mày mở mặt.

“Chủ công, chúng thuộc hạ dù có chết cũng không tiết lộ bộ công pháp này!” Chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ điên cuồng hô cao ….



Phong Vân Vô Kị nhìn vào quần người ở thiên không phía dưới mà gật đầu, sau đó thân thể ngã về phía trước, dồng thời hai tay giang ra, cho đến khi hợp với mặt đất một góc bốn mươi lăm độ thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên dừng lại, sau đó nguồn thần thức hạo hàn bao trùm lấy mọi đệ tử Kiếm Các, trực tiếp dùng thần thức đem năm tầng đầu của Bắc Minh Thần Công ấn nhập vào trong đầu mấy chục vạn Kiếm Các đệ tử và Hoàng Kim Giáp Sĩ ….

Sau khi ấn nhập mấy vạn phần công pháp thì sắc mặt của Phong Vân Vô Kị cũng có chút trắng bệch, trải qua điều tức một chốc thì sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục vẻ hồng nhuận.

Sau khi tiếp thụ lấy bộ công pháp này của Phong Vân Vô Kị, mấy chục vạn đệ tử Kiếm Các và Hoàng Kim Giáp Sĩ đều khoanh chân bàn tọa ở dưới mặt đất nhằm tiêu hóa lấy bộ công pháp mà Phong Vân Vô Kị mới truyền thụ.

Phong Vân Vô Kị quét mắt nhìn qua phía dưới, sau đó hét lên một tiếng và phất ra một đạo kiếm quang bàng đại về phía đông, một đạo hồng quang hướng vế phía đông của Kiếm Vực mà lao đi.

Oanh!

Một tiếng nổ to vang lên, ở mép rìa phía đông của Kiếm Vực liền có một thanh kiếm khí cực đại thuần di kiếm khí tổ thành phá đất chui lên trên cao cả mấy ngàn trượng, kiếm khí đâm thẳng vào các tầng mây, từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy được sát lục chi khí dày đặc ở trên thân kiếm ….

Oanh!

Phong Vân Vô Kị xoay người lại và phất ra một đạo kiếm quang về phía tây, sau đó thì thanh âm ầm ầm vang lên, một thanh kiếm khí cự đại khác phát đất chui lên và đâm xuyên các tầng mây ….

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Một đạo lại tiếp một đạo kiếm khí bàng đại phát xuất, ở bốn phía của Kiếm Các có năm đạo kiếm khí bất đồng tán phát lấy kiếm ý sắc bén, giữa chúng ẩn ước có uẩn hàm một chủng bình hành vi diệu mà tương hỗ hô ứng với nhau. Trong phạm vi của Kiếm Các hoàn toàn bị những kiếm ý này bao trùm, trong hư không liên tục truyền lại những trận kiếm ngân, liên miên bất tuyệt …..

“Có được sự bảo hộ của năm loại kiếm ý này, lại thêm sự bảo hộ của Tây Môn và Độc Cô, Kiếm Vực cũng đủ để an ổn rồi!” Phong Vân Vô Kị cất tiếng nói: “Trì Thương, ta đi đây ….”

Ống tay áo phất lấy một cái, thân hình liền bay đi như đại điểu, chỉ trong chớp mắt đã đi được cả ngàn vạn dặm, hóa thành một điểm đen ở chân trời, rồi biến mất ….

Cũng ngay lúc này thì có một ý thức cường hãn oanh nhập vào trong đầu của Trì Thương, tiếp đó là vô tận tâm quyết ấn nhập vào trong đàu của y, đó chính là bộ Bắc Minh Thần Công hoàn chỉnh ….

Cửu Nghi Vu Tộc.

Từ ngoài phạm vi của Cửu Nghi Vu Tộc mà nhìn vào nơi có cánh rừng và đầm lầy được bao phủ bởi màn chướng vụ - Vu Vực, Phong Vân Vô Kị không khỏi cau mày lại, cả Vu tộc tạo cho y một cảm giác tử vong lẫn quỷ dị, màn chướng vụ dày đặc tựa hồ như mãi mãi không tan, trên những đầm lầy còn có một vài dã thú đặc biệt đang chầm chậm hành tẩu.

Thàn thức lướt qua một vòng, Phong Vân Vô Kị phát giác thấy cả Vu tộc như đang ở một vị diện khác, bên trong thàn thức chẳng hề cảm thấy bất kì một ai, còn những thứ từ nhận được từ thần thức thì rất là mơ hồ, nơi này dường như được bao bọc lấy bởi một tầng lực lượng cổ quái.

Thân hình cong lại, Phong Vân Vô Kị lao thẳng vào trong màn chướng vụ dày đặc đó ….

“Tại hạ Kiếm Vực vực chủ, Phong Vân Vô Kị, cầu kiến Vu tộc Vu Tế trưởng lão!”

“Tại hạ Kiếm Vực vực chủ, Phong Vân Vô Kị, cầu kiến Vu tộc Vu Tế trưởng lão!”

… ….

Phong Vân Vô Kị sau khi tìm kiếm mấy lần trong màn chướng vụ dày đặc của Vu Vực, nhưng không hề nhìn thấy bất kì hình tích nào của Vu tộc, bất lực nên chỉ đành mở miệng.

Cả Vu tộc bắt đầu ba động những tầng sóng gợn, chẳng khác gì như có một hòn đá rơi xuống nước mà tạo ra những ba động dập dờn bên trên.

Từng tia từng tia huỳnh quang màu xanh từ dưới mặt đất bốc lên, sau đó phân bố đều đặn khắp chu vi của Phong Vân Vô Kị, vụ khí ở tứ phía tựa hồ như càng dày đặc thêm. Bất tri bất giác, Phong Vân Vô Kị phát hiện bản thân đã hãm nhập vào một phiến hắc ám vô tận, những cây đại thụ tàn tạ đột nhiên biến mất khỏi thần thức, trong màn đêm truyền lại một loạt những tiếng bước chân, vô số nhân ảnh từ trong màn lân quang màu xanh hiển hiện ra, đôi môi nứt nẻ mở ra rồi phát xuất những thanh âm ngâm tụng mơ hồ, vô số những văn tự nhỏ bé màu xanh đậm phiêu phù qua lại trong không trung, dưới chân truyền lại những tiếng rên rỉ thống khổ, từng cụ từng cụ khô lâu từ mặt đất nhô lên, rồi dùng nhãn thần trống rỗng nhìn vào Phong Vân Vô Kị.

“Ta muốn gặp Vu Tế trưởng lão!” Phong Vân Vô Kị bình tĩnh nói, chẳng chút động đậy gì.

Bóng người đang ồ ật đi đến dần dần dừng lại, khắp tứ phía trở thành một phiến lãnh tịch, một lúc lâu sau thì một bóng người nói: “Như sở nguyện của vực chủ Kiếm Vực tôn kính!”

Màn chướng khí khắp tứ phía liền bị phá đi, khắc sau đó thid một luồng không khí mới mẻ ập đến, Phong Vân Vô Kị phát hiện thấy bản thân đã xuất hiện ở trên một tế đàn bằng đã xanh, trước thân thể là một vị lão giả áo đen xoay người lại.

“Hoan nghênh ngài, Kiếm Đế tôn kính, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi ….”

Một khuôn mặt thương lão nhưng quen thuộc đập vào trong mắt, chính là trưởng lão Vu tộc – Vu Tế ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook