Phi Thăng Chi Hậu

Chương 374: Phong tộc dưới lòng đất

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Từng đợt sóng cao thủ Thái Cổ, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, từ các nơi bí ẩn trên Thái Cổ phá không mà ra, đổ về hướng Viêm Ma đang tàn sát khắp nơi…

Đa số mọi người đều không biết rõ thực lực chân chính của Viêm Ma, mà có biết thì cũng bị Viêm Ma giết sạch, vì vậy, hành động vây giết Viêm Ma vẫn chưa bao giờ ngừng lại, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, những đội ngũ vây trừ Viêm Ma từ khắp nơi mọc lên như nấm. Trong làn sóng vây quét này cũng có một số tiếng nói trái ngược với dòng chảy, nhưng đều bị mọi người bỏ qua. Trong mắt rất nhiều người thì Viêm Ma cũng chỉ là yêu thú cao cấp một chút mà thôi…

Đối với việc Viêm Ma hoành không xuất thế, cùng với giết chóc tạo thành, Phong Vân Vô Kỵ đều không biết rõ lắm. Hắn chỉ nhìn thấy Viêm Ma một lần, hơn nữa còn không hiểu rõ cái thứ được vây quanh trong lửa kia rốt cuộc là gì.

Tất cả đệ tử Kiếm Vực đều tiến vào một vị diện khác, bao gồm cả Ám các…

oOo

Nơi cực tây, dưới bầu trời trống trải, một gã nam tử hóa thành lưu ảnh, như sao băng xẹt qua không trung, lướt qua những dãy núi trùng điệp.

“Chắc chính là ở đây rồi…”

Giữa thiên không, bóng người mờ ảo kia đột nhiên trở nên rõ nét, dưới chân là dãy núi cuối cùng, đi thêm nữa thì chính là đất bằng. Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ hiện lên một bức địa đồ Thái Cổ chuẩn xác, phần hướng tây trên bức địa đồ, một vòng tròn rõ rệt khoanh lại tất cả những điểm bên trong, địa đồ trong đầu và cảnh sắc trước mắt ấn chứng lẫn nhau.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ gật đầu, thân thể vừa lay động đã biến mất không thấy…

Từ khi Phong tộc xuất hiện đến nay, rất ít người trên Thái Cổ nhìn thấy được bộ mặt thật của bọn họ, càng không cần nói đến nơi cư ngụ. Đối với cứ điểm trong truyền thuyết của Phong Tộc, Ám các đã hao tốn rất nhiều tâm huyết, sau khi trả giá bằng thương vong của một số thành viên, cuối cùng đã phát hiện được phạm vi đại khái mà Phong tộc cư ngụ…

Đó là một dòng sông trong vắt, cũng không rộng, nhưng lại trở thành nguồn nước lộ thiên duy nhất ở vùng đất hoang vu nơi cực tây này. Mạch nước xuyên qua một khu vực rộng lớn, những mảng cỏ non xanh mướt sinh trưởng hai bên bờ sông, càng ra xa thì cỏ xanh lại càng lưa thưa. Bên bờ của dòng sông, mặt đất khẽ ùn lên, phía tây của bờ sông, dưới sự che chắn của cỏ dại và cây khô, ẩn tàng một hang động nghiêng nghiêng, trong hang động toàn tối đen, nhưng không hề ẩm ướt…

Tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ tiến vào trạng thái tự động hấp nạp những ý thức ba động trong không trung, xung quanh, từng cỗ ý thức tuôn chảy vào trong đầu hắn, những thứ đó đều có thể trợ giúp hắn phân biệt ra tin tức mà bản thân cần biết…

Thần thức phá không xuất ra, đem cảnh tượng trong phạm vi vạn dặm thu vào trong đầu, cuối cùng dừng lại tại cửa động trên bờ sông mà bề ngoài rất khó nhìn ra… ở nơi đó, ý thức ba động là dày đặc nhất.

Thân thể chợt nhẹ hẫng đi, Phong Vân Vô Kỵ hóa thân thành một làn khói nhẹ bay vào trong hang động ngầm u tối đó…

Vắng lặng, cực kỳ vắng lặng, nằm ngoài dự liệu chính là trong hang động này lại vô cùng vắng vẻ, không một bóng người, cũng không có bất kỳ tiếng động nào. Sự yên tĩnh trong động huyệt đã nằm ngoài dự đoán của Phong Vân Vô Kỵ, vốn cho rằng đây là nơi ẩn thân của Phong tộc thì phải có cao thủ canh gác, nhưng từ tình huống trước mắt mà nhìn, xem ra cái động này cùng với cái hang của một con yêu thú khác gần đây cũng không có gì khác biệt, giống như Phong tộc muốn dùng nó để che giấu nơi ẩn thân thực sự…

Kế nghi binh này của Phong tộc cũng coi là kín kẽ, nhưng lại không thể gạt được Phong Vân Vô Kỵ chỉ dựa vào tin tức thu nhận được từ ý thức ba động còn sót lại trong không trung, bước chân không hề do dự, men theo hang động ngoằn ngoèo tối tăm này đi vào sâu bên trong. Cũng không biết trải qua bao lâu, trong tai truyền đến tiếng gió thổi khe khẽ, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, Phong Vân Vô Kỵ liền dừng bước…

Huyệt động vốn trống trải uốn lượn dưới chân bỗng nhiên biến thành một kết cấu như tổ ong…



Trước mắt Phong Vân Vô Kỵ, một vách tường đá khổng lổ chắn ngang, trên tường đá dày đặc những lỗ hổng chỉ vừa một thân người, không biết là kéo dài đến tận đâu. Tiếng gió quanh quẩn trong trong động huyệt, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ phá thể xuất ra, như thủy triều tràn vào những thông đạo nhỏ bé dày đặc trước mắt…

“Xuýt!”

Phong Vân Vô Kỵ hít một hơi thật sâu, trong đầu hiện lên một bức tranh “công trình ngầm” khổng lồ mà phức tạp, vô số thông đạo do nham thạch cấu thành đan xen khắp nơi, quanh co uốn lượn tạo nên một hệ thống giao thông cực kỳ phức tạp, không thể biết được mỗi con đường thông đến nơi nào. Ý thức của Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ có thể “nhìn thấy” một phần nhỏ của công trình khổng lồ này, tiến thêm nữa thì lại bị một cỗ thần thức cường liệt vô hình tràn ngập dưới lòng đất bài xích, khiến cho hắn không cách nào tìm tòi hết được, tác dụng của thần thức ở nơi này gần như bị phế bỏ…

Nếu muốn đến chỗ hạch tâm mà Phong tộc cư ngụ, cần phải đi qua cái kết cấu kiểu tổ ong khổng lồ này. Trong hàng trăm triệu thông đạo nhỏ hẹp, khả năng chỉ có một hoặc vài cái mới có thể đi đến nơi hạch tâm của Phong tộc, muốn đi qua nơi này dưới tình huống không kinh động đến Phong tộc gần như là không thể…

Suy nghĩ trong chốc lát, Phong Vân Vô Kỵ liền mở ra một phần thần thức phong ấn trong đầu. Trong đầu nổ vang, thân thể hắn run lên, dưới lớp y bào, một luồng cương khí vô hình phóng ra, làm bốc lên một đám bụi mờ mịt, cuốn về bốn phía…

Tâm thần mở rộng vô hạn, cảnh vật trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, linh hồn như muốn phá thể xuất ra. Từng phần kết cấu không gian hiện ra dưới sự tra xét của linh hồn, một biển tin tức như bùng nổ tràn vào trong đầu…

Huyệt động ngầm này của Phong tộc, nguyên lai lại nằm ở vị trí của một vị diện uốn khúc kỳ dị. Quy tắc tại nơi này đã bị cải biến một chút, thần thức tra xét sẽ bị bóp méo, từ đó nhận được tin tức sai lệch. Dưới tác dụng của tự nhiên cộng thêm con người, đã tạo thành kết cấu khổng lồ dày đặc dưới lòng đất mấy ngàn công lý (km) này…

Đây là một vách chắn thiên nhiên của Phong tộc, dùng để ngăn chặn những kẻ khác rình mò.

Đại não nhanh chóng xoay chuyển, từng phương án hiện lên trong đầu rồi lại bị bỏ qua, cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ chợt giang hai tay ra, tay áo vũ động, bên dưới hai tay là từng đạo kiếm khí nhỏ hẹp từ mờ ảo chuyển dần thành ngưng thực, đều đặn chỉnh tề phân bố trong hư không. Thần thức của hắn nhanh chóng truyền vào những đạo kiếm khí đó, hay tay khẽ phất lên, kiếm khí rít gào, mỗi một đạo chui vào trong một thông đạo tối tăm ngoằn ngoằn ngoèo.

Dưới hai cánh tay, mỗi một vòng kiếm khí biến mất, lại có một vòng kiếm khí mới được tạo ra. Mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo thần thức của hắn, như tia chớp bắn vào trong những động huyệt trước người…

Trong ý thức hải hoàn toàn là một phiến tối đen, chỉ có từng đạo kiếm khí hình thoi đang phi hành giữa không trung theo một lộ tuyến quanh co, thân kiếm tỏa ra ánh sáng mông lung, kéo dài đến trước thân kiếm một tấc. Trong ý thức hải, phiến hư vô đó lại có thêm một số thứ, một công trình ngầm khổng lồ mà phức tạp. Theo thời gian trôi qua, công trình đó dần dần hiện ra trong đầu…

Sau một lúc lâu, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mở mắt ra, trong mắt chợt lóe sáng, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, hóa thành một làn khói nhẹ chui vào trong một thông đạo quanh co tối tăm trên vách nham thạch trước mặt.

Cùng lúc này, trong hàng vạn vạn thông đạo kia, từng thanh kiếm sáng bỗng nhiên trở nên mờ nhạt, dần dần thu lại thành điểm sáng rồi biến mất giữa hư không…

“Cộp!”

Một làn khói nhẹ từ trong một thông đạo thổi ra, tụ lại giữa không trung, sau đó hạ xuống mặt đất, biến thành một nam tử áo trắng, chính là Phong Vân Vô Kỵ.

Xuất hiện trong mắt Phong Vân Vô Kỵ là một hành lang ngầm, hình như là một góc nào đó của kiến trúc ngầm khổng lồ này. Trên hành lang có một số người áo trắng đang lặng lẽ quét dọn, sự xuất hiện bất ngờ của Phong Vân Vô Kỵ dường như không hề làm cho họ kinh ngạc. Chỉ có một lão giả ngẩng đầu lên, hờ hững liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc quét dọn của mình.

Những người này hình như đều lầm tưởng Phong Vân Vô Kỵ là người của Phong tộc.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày một chút. Đám người áo trắng trước mặt này hình như có chút không giống với Phong tộc trong ghi nhớ của hắn. Khoảng thời gian ẩn náu ở khe hở vị diện, hắn đối với biểu hiện bên ngoài của phong thể có thể nói là đã rõ như lòng bàn tay, nhưng những người trước mặt này tựa hồ căn bản không có phong thể, hơn nữa sau khi tra xét hắn còn phát hiện, kinh mạch trong cơ thể của những người này giống như đã bị một lực lượng cường đại hủy hoại.

Trong nội bộ Phong tộc vốn là cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tu luyện Phong Ma Thiên Hạ quyết. Tu luyện thành công địa vị đề thăng, trở thành Phong tộc, tu luyện thất bại thì kinh mạch bị hủy, hạ xuống làm Phong nô, cũng chính là những người mà Phong Vân Vô Kỵ đang nhìn thấy trước mắt.



Ánh mắt đảo qua trên ngực đám người kia, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ máy động, thân thể chợt tiêu tán, khi xuất hiện thì nơi ngực đã có thêm một chữ “Phong” như rồng bay phượng múa, giống hệt ký hiệu trên ngực của Phong tộc.

Phong Vân Vô Kỵ chắp tay đứng thẳng, thần thái hờ hững, bước nhanh qua đám Phong nô…

Phong tộc xuất hiện bên ngoài thì dùng phong thể, nhưng tại nơi cư ngụ của Phong tộc thì lại chỉ như người bình thường, xuất hiện với hình dáng nhân loại, vì vậy khi Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện thì không có ai nhận ra hắn.

Phong Vân Vô Kỵ giữ thần thái thản nhiên xuyên qua thánh địa của Phong tộc, lướt qua sát vai từng gã Phong tộc, không hề khiến cho bất cứ kẻ nào hoài nghi.

Nhân số của Phong tộc rất đông, giữa bọn họ cũng không nhất định đều biết nhau, thực tế đã chứng minh suy đoán của Phong Vân Vô Kỵ là chính xác.

Vô số hành lang quanh co uốn lượn như mê cung, qua mỗi một đoạn sẽ gặp một cái động lớn, từng cơn gió xoáy quanh quẩn trên không, chính là do Phong tộc hóa thành.

Hiện tại Phong Vân Vô Kỵ còn chưa muốn kinh động Phong Tôn, muốn đối phó với Phong Tôn thì cần phải có thời gian, nhưng hắn cũng không hề e ngại Phong tộc.

Kẻ dẫn quân tập kích Kiếm Vực là đại tướng quân của Phong tộc. Chuyến đi này của Phong Vân Vô Kỵ chính là vì hắn… dùng gậy ông đập lưng ông.

Phong tộc tụ tập lại thành từng nhóm, Phong Vân Vô Kỵ thủy chung vẫn chưa tìm được cơ hội để hạ thủ. Mà hắn chỉ có một thân một mình đi lại trong thánh địa của Phong tộc, không khỏi khiến cho kẻ khác hoài nghi. Nhưng thần thái của hắn vô cùng thản nhiên, Phong tộc cũng không thể ngờ lại có người đột phá được bức chắn thiên nhiên kia, lại còn lớn gan đi vào tận nơi này, vì vậy nhất thời cũng không có ai tìm hắn gây phiền phức.

Phong tộc hiển nhiên đã thiết lập cấm chế tại nội địa của mình, cho nên Phong Vân Vô Kỵ không cách nào dùng thần thức để tra xét nơi ở của đại tướng quân Phong tộc.

Tiếng nước chảy róc rách truyền vào trong tai, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chợt động, liếc mắt nhìn qua bốn phía, nhân lúc không ai phát hiện, liền hóa thân thành khói nhẹ bay về hướng phát ra tiếng nước chảy.

Càng đi tới thông đạo càng trở nên nhỏ hẹp, hành động cũng càng bất tiện. Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc phát hiện, trên vách động xung quanh giăng đầy mạng nhện và bụi bặm, giống như đã rất lâu không có ai đặt chân đến, xung quanh bỗng không còn nhìn thấy bóng của Phong tộc nữa.

“Keng!”

Một thanh trong trẻo từ dưới chân vang lên, Phong Vân Vô Kỵ chợt dừng lại, cúi người nhặt lên một tấm thiết bài rỉ sét lẫn trong đống đá vụn dưới chân. Xoa đi lớp rỉ trên mặt thiết bài, hắn nhìn thấy một hàng vết chữ mơ hồ, lờ mờ có thể nhận ra đó là chữ “Cấm”.

Tiếng gió vù vù từ phía trước truyền tới, trong huyệt động trước mặt bốc lên một cỗ sương mù ẩm ướt. Ánh mắt xuyên qua đám sương mù, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy từng sợi xích sắt rỉ sét từ phía trên thông đạo buông xuống, bên dưới xích sắt treo lủng lẳng những hài cốt khô queo…

“Đây là cấm địa của Phong tộc!” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.

Lần này Phong Vân Vô Kỵ vốn là vì đại tướng quân của Phong tộc mà đến, hy vọng có thể bắt được tên đại tướng quân này, từ đó có được công pháp “Phong Ma Thiên Hạ quyết” hoàn chỉnh. Nhưng nơi cấm địa của Phong tộc treo đầy hài cốt và ngập tràn sương mù ẩm ướt này lại khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, trong lòng do dự một chút, liền chuyển hướng đi về nơi mờ mịt còn chưa biết rõ kia…

tranh ăn với lão mất phone nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook