Phi Thăng Chi Hậu

Chương 317: Quân Thiên Thương rời đi

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Quân Thiên Thương vươn một ngón tay, một vò rượu trước mặt liền phát ra tiếng “bách”, nắp vò liền mở ra. Dưới chân khí điều khiển, vò rượu chậm rãi nghiêng qua, rót đầy rượu vào chiếc chén nhỏ màu xanh biếc trước người y.

Quân Thiên Thương nhẹ nhàng hớp một ngụm, cười nói:

- Tình hình của hắn, kỳ thật từ lâu ta đã biết… Trước cuộc chiến ta đã bảo bọn họ rời khỏi Đao vực. Độc Cô Phiêu vốn thích hợp để tu luyện đao đạo. Bất kể là ngón tay, hình thể, hoặc bản tâm của hắn, đều là nhân tài tốt nhất để tu luyện đao đạo. Chỉ tiếc là hắn lại theo sư phụ tu luyện kiếm đạo, hoàn toàn lãng phí thiên tư của mình.

- Ta vốn muốn trợ giúp hắn bước vào Thần cấp, thế nhưng trong lòng hắn còn khúc mắc. Ta xem xét thật kỹ, đoán chừng chuyện này có quan hệ cùng với nghĩa phụ Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương của hắn, cho nên mới đưa hắn tới đây. Nếu như hắn có thể giải được khúc mắc trong lòng, tu vi sau này sẽ tiến triển cực nhanh, không thể đo lường… Đao pháp của hắn lại phạm vào thiên đạo, sau này có lẽ sẽ khó có thể bước vào chung cực cảnh giới của võ đạo. Có điều… đao đạo kia lại cực kỳ thích hợp với hắn. Nếu như có đủ thời gian, thành tựu nhất định sẽ không dưới Tây Môn Y Bắc bên cạnh ngươi.

- Ồ!

Phong Vân Vô Kỵ quả thật không nghĩ đến Quân Thiên Thương lại đánh giá Độc Cô Phiêu cao như vậy. Hắn liền quay đầu nhìn thoáng qua Độc Cô Phiêu đang một mình canh giữ bên ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy thân ảnh của y có vẻ rất cô đơn và tịch mịch.

Triệu Vô Cực lên tiếng:

- Một mình vui không bằng nhiều người vui, không ngại thì gọi y đến cùng uống một chén đi!

Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, đưa tay ngăn cản:

- Quên đi! Để cho y thủ hộ sư tôn của y… Cho dù huynh tự mình qua mời y, lúc này có lẽ y cũng sẽ không đến.

- Vậy sao!

Triệu Vô Cực nhìn Độc Cô Phiêu, suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:

- Đến đi! Mặc kệ những thứ này, huynh đệ chúng ta gặp gỡ, hãy cùng nhau uống một chén!

Ba người rót đầy rượu, nhấc tay chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Quân Thiên Thương nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, một lúc sau mới há miệng phun ra một ngụm hương rượu thuần khiết, than thở:

- Ta gần như đã quên mất, tư vị của rượu thì ra là như vậy… cảm giác thật là phi thường… khó có thể miêu tả được.

- Đúng rồi! Ngươi đến Ma vực tìm kiếm Ma Luyện Tông, kết quả ra sao? Tại sao lại không thấy y đến?… Có phải y đã tìm một nơi vắng vẻ để tiềm tu, qua một đoạn thời gian nữa mới đến đây?

Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực nghe vậy trong lòng đều trầm xuống. Phong Vân Vô Kỵ buông chén rượu nhìn Quân Thiên Thương, vài lần muốn mở miệng, nhưng rốt cuộc không cũng không nói ra.

Quân Thiên Thương vừa nhìn biểu tình của Phong Vân Vô Kỵ đã hiểu được, ngửa đầu thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Trên mặt bỗng hiện lên vẻ buồn bã không gì sánh được, cũng ẩn ước lộ ra vẻ uể oải.

- Rất lâu trước đây, ta và Ma Luyện Tông thật ra là bằng hữu.

Quân Thiên Thương chậm rãi nói:

- Sau lại bởi vì hai bên ý kiến không hợp mà dứt áo quay lưng. Y sáng lập nên Ma vực, còn ta sáng lập nên Đao vực, từ đó về sau không còn gặp lại… Tuy là như vậy, thế nhưng…

- Quân huynh xin hãy nén bi thương!

Triệu Vô Cực cung kính nói.

Quân Thiên Thương lắc đầu, lại nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ:

- Thật ra trước đó ta đã có dự cảm, có điều khi suy đoán của mình được chứng thực thì vẫn có chút thương cảm. Dù sao, chúng ta đã từng cũng là huynh đệ rất tốt… giống như các ngươi vậy. Ai…

Tràng diện nhất thời trở nên yên lặng, mang theo khí lạnh nhàn nhạt.

Quân Thiên Thương cầm chén rượu lên, rót một chén lại một chén, yên lặng uống rượu. Gương mặt có chút tái nhợt vì thụ thương lại dần dần đỏ lên.

Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực không ngăn cản. Hai người nhìn thoáng qua nhau, sau đó cùng Quân Thiên Thương yên lặng uống rượu.

- Thi thể của y còn ở Ma vực phải không?

Quân Thiên Thương ngẩng đầu hỏi.

- Ừm!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu.

- Ta muốn đến xem hắn một chút, chí ít cũng có thể giúp hắn thu thập hài cốt.



Quân Thiên Thương có chút thương cảm nói.

- … Hôm nay Ma Luyện Tông đã chết, kế hoạch đã hoàn toàn bị xáo trộn, đã không còn thực lực để đối kháng với Chiến Đế… Vô Kỵ! Ngươi dự định làm như thế nào?

- Làm như thế nào… cũng không biết nữa! Có lẽ chỉ có thể an hưởng một góc, cố thủ Kiếm vực. Huynh thì sao?

Quân Thiên Thương đột nhiên đứng dậy, giơ chén rượu lên, cao giọng nói:

- Cạn!

Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực lập tức đáp lại. Ba người cụng chén, uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống hết chén rượu, Quân Thiên Thương đột nhiên nói:

- Ta đã quyết định sẽ sớm thoái ẩn.

- Cái gì!

Phong Vân Vô Kỵ kinh ngạc. Quyết định này của Quân Thiên Thương quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Tại sao lại như vậy?… Chẳng lẽ huynh không muốn đối phó với Chiến Đế, không muốn báo thù cho những chiến sĩ Đao vực đã diệt vong và Ma Luyện Tông hay sao?

Quân Thiên Thương lắc đầu:

- Các ngươi vẫn không hiểu được… Kết quả hôm nay ngay từ đầu chính là đã được định sẵn rồi. Thù hận cá nhân… thì có là gì!

- Uống xong chung rượu này, ta sẽ đi.

Quân Thiên Thương chỉ chỉ vào lòng đất:

- Kiếm vực có vị kia, có thể bảo đảm bình yên, cũng không cần ta phải lo lắng. Chúng ta đã có một phen giao tình, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi. Luân Hồi quyết của ta đã truyền cho một đệ tử, người đó ngươi cũng quen thuộc, tương lai ngươi sẽ nhìn thấy hắn…

Phong Vân Vô Kỵ muốn ngăn cản Quân Thiên Thương rời đi, có điều theo như lời Quân Thiên Thương, tu vi của Bổn Tôn còn cao hơn cả y, thủ hộ Kiếm vực chỉ một người là đủ rồi… Thế nhưng tình huống thực sự thì sao?

Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy trong lòng phát khổ. Chuyện này có thể nói là một nỗi đau trong lòng hắn. Có một bản thân của mình, mặc dù có thực lực cường đại, nhưng căn bản không thể ép buộc được. Tất cả những điều này lại là quyết định của mình lúc đầu khi phân thần, có thể trách ai đây?

Quân Thiên Thương đặt chén rượu lên bàn, nhìn về phía hai người chắp tay, sau đó lướt nhanh qua bên cạnh hai người, không hề lưu luyến đi về phía xa…

- Chờ đã…

- Chuyện gì?

Quân Thiên Thương ngừng bước, nhưng vẫn không xoay người lại.

- Người kia mà huynh nói là ai?

- … Con trai của Đao Hoàng, Quân Tử Lan.

Phong Vân Vô Kỵ giật mình, lẩm bẩm nói: “Là y? Sao lại là y?”

Phong Vân Vô Kỵ còn nhớ rất rõ, lúc trước khi Đao vực lần đầu tiên tấn công Kiếm các, người dẫn đầu chính là Quân Tử Lan. Y có tướng mạo anh tuấn, nhưng lại là bên ngoài vàng ngọc, bên trong thì thối rữa. Phong Vân Vô Kỵ làm sao cũng không ngờ được y lại là truyền nhân mà Quân Thiên Thương lựa chọn.

Bầu trời u ám, tiếng gió vù vù quanh quẩn tại không trung. Quân Thiên Thương chậm rãi bước về phía xa, thân ảnh cô độc dần dần biến mất…

- Tiền bối, bảo trọng…

Ngay khi Quân Thiên Thương sắp biến mất khỏi tầm nhìn, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên gọi lớn.

Triệu Vô Cực bên cạnh phát hiện, tại khoảnh khắc khi Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng gọi tiền bối, thân ảnh Quân Thiên Thương ở xa xa đột nhiên khựng lại, thân hình khẽ run lên một chút, sau đó tay áo phất lên, như sao băng tiêu tán trong gió, cuối cùng không còn thấy nữa…

Quân Thiên Thương rời đi là một chuyện tất nhiên. Khi một người đã không còn bất cứ sự quan tâm và lưu luyến này, rời đi là lựa chọn tốt nhất.

Phong Vân Vô Kỵ đã sớm dự liệu được chuyện này, có điều bất kể ra sao, Quân Thiên Thương đột ngột rời đi vẫn khiến cho hắn trong lòng cảm thấy cô đơn. Khi hai người bắt đầu chân chính tương giao thì một người lại rời đi…

Đỉnh Kiếm các chỉ còn lại Triệu Vô Cực và Phong Vân Vô Kỵ.

Triệu Vô Cực không nói gì, chỉ liên tục rót thêm rượu cho Phong Vân Vô Kỵ, cả hai cùng uống rượu. Gió lớn thổi qua, không biết vì sao Phong Vân Vô Kỵ lại đột nhiên cảm thấy gió này có chút lạnh…

Hai người tại đỉnh Kiếm các cũng không biết đã uống bao lâu, cho đến khi Triệu Vô Cực vỗ vỗ vào vai Phong Vân Vô Kỵ.



- Vô Cực huynh, sao vậy?

Triệu Vô Cực không nói gì, chỉ chỉ vào lỗ tai.

Rất nhanh, Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm nhận được, từ xa xa, một đạo khí tức cường đại đang nhanh chóng tiến về hướng Kiếm các. Khí tức này trong cảm nhận trong có chút cổ quái, cảm giác… đối phương giống như là một đường lắc lư tiến về hướng Kiếm vực.

Thần thức nhanh chóng phá không bay ra, quét ngang phạm vi ngàn dặm trong toàn bộ Kiếm vực. Kết quả của việc này lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ đang thương cảm vì Quân Thiên Thương rời đi bỗng giật mình, lập tức kéo Triệu Vô Cực bay về phía xa.

- Sao vậy?

Triệu Vô Cực hỏi:

- Có phải muốn ta xuất thủ?

- Không phải! Huynh hãy đi theo ta gặp một người.

Tay áo phất một cái, chiếc bàn vuông kể cả những vò rượu và chén rượu trên bàn đều nhẹ nhàng bay xuống đất. Phong Vân Vô Kỵ và Triệu Vô Cực từ trên Kiếm các nhẹ nhàng nhảy xuống.

Xa xa, một nam tử trên người mặc khải giáp màu đen, thân thể hơi run rẩy đang bay về hướng Kiếm các, thân hình loạng choạng giống như một kẻ đang say.

Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo một cái, như một tia chớp bay qua, hai tay đỡ lấy nam tử kia. Vừa mới chạm vào, một luồng hàn khí từ tay đối phương bỗng tràn vào trong kinh mạch hắn.

- Thái Huyền, ngươi còn chịu đựng được không?

Phong Vân Vô Kỵ vội vã nói.

- Không! Không có chuyện gì!

Thái Huyền đẩy Phong Vân Vô Kỵ ra, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực bên cạnh, chỉ vào y nói:

- Hắn là ai vậy?

- Y là huynh đệ của ta, gọi là Triệu Vô Cực. Ngươi không cần khẩn trương!

Thái Huyền nghe vậy mới bĩnh tĩnh lại. Thần sắc của y có vẻ hỗn loạn, da thịt tái nhợt lộ ra bên ngoài Cửu Mệnh chiến giáp, ẩn ước còn mang theo màu xanh.

- Chiến Đế thật cường đại… thật mạnh…

Thái Huyền run rẩy lên tiếng. Bên ngoài thân của hắn kết thành một tầng băng mỏng, làm sao cũng không tan.

- Trong cơ thể huynh là kiếm nguyên, không thể giúp y được. Để cho ta đi!

Triệu Vô Cực lên tiếng, sau đó đưa tay vỗ vào phía sau vai Thái Huyền.

Thái Huyền trong lòng có chút bất ổn, giống như đã chịu đả kích quá lớn. Khi Triệu Vô Cực đưa tay tương trợ, y lập tức tránh ra, đồng thời lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.

- Cứ để cho ta đi!

Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:

- Trong cơ thể y ngưng kết quá nhiều hàn khí. Hàn khí đó truyền vào cơ thể, huynh cũng không chắc có thể chịu được đâu.

Dứt lời, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền nhoáng lên, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Thái Huyền. Hai tay của hắn vừa đặt sau lưng Thái Huyền, hàn khí hùng hậu trong cơ thể Thái Huyền lập tức cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn, bên ngoài thân nhanh chóng kết thành một tầng tuyết sương.

“Phù!”

Thái Huyền thở ra một hơi. Lớp băng mỏng ngoài thân dần tan đi, lộ ra bên ngoài một phiến đỏ tươi. Thân thể như vẫn thạch rơi xuống, đầu nghiêng qua, đã hôn mê bất tỉnh.

Phong Vân Vô Kỵ vẫy tay một cái, liền hút Thái Huyền vào trong tay, sau đó giao cho Triệu Vô Cực:

- Giúp ta trông coi y một chút, để ta vận công hóa giải cỗ hàn khí này.

- Được rồi, cứ giao cho ta đi!

Triệu Vô Cực tiếp lấy Thái Huyền, sau đó quay người lại, phi thân nhảy lên Kiếm các.

Ở phía sau, Phong Vân Vô Kỵ cũng như tia chớp từ phía sau Triệu Vô Cực lướt qua, nhảy lên Kiếm các, sau đó không nói một lời, lập tức ngồi xếp bằng vận công.

Ngày hôm nay đã định sẵn là một ngày không tầm thường…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook