Chương 169: Sơ lâm địa cầu
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Năm XXXX, ở thành phố SH trên địa cầu.
Sẹt oành!
Một tiếng sấm nổ vang lên trong các đám mây. Năng lượng to lớn thoáng chốc đã khiến cho bầu trời xuất hiện một hắc động dạng lốc xoáy. Cùng thời gian đó, các thiết bị quan sát ở nhiều quốc gia trên địa cầu đều nhìn thấy một hiện tượng lạ. Vệ tinh quân sự của bảy cường quốc liền được điều động đến trên thượng không của đô thị SH. Ngoài ra, còn có một vài vệ tinh khí tượng cũng được sử dụng để quan sát dị tượng này.
Sẹt oành!
Lại một tiếng sấm vang lên. Bên trong hắc động dạng lốc xoáy đó dường như có cái gì đó bay ra, theo sau là một trận nổ điện từ cường liệt. Cơ hồ như toàn bộ thiết bị điện từ trên địa cầu trong sát na này đều mất đi hiệu dụng. Những người đang xem ti vi ở nhà đột nhiên thấy màn hình ti vi chỉ là một màn trắng nhiễu loạn. Tuy nhiên, tình huống này diễn ra không quá lâu. Chỉ chừng sau hai giây thì mọi chuyện đều khôi phục trở lại như thường. Mọi thiết bị lại vận hành bình thường.
*****
Ở một căn cứ nghiên cứu quân sự dưới lòng đất của nước M, một nam tử quân hàm thiếu tướng đang đứng sau lưng một nghiên cứu viên đeo đôi kính dày cộm, lạnh lùng hỏi: “Là chuyện gì? Hắc động làm sao lại đột nhiên biến mất?”
Xung quanh phòng là đầy dãy những công cụ nghiên cứu tinh vi. Vô số các nghiên cứu viên vội vàng đi qua đi lại nhằm tiến hành xử lí các loại tin tức khác nhau.
“Đem bản đồ mà vệ tinh mới chụp vừa rồi lại đây, tra khám thử xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Thiếu tướng nói.
Trên trán của ba mươi gã nghiên cứu viên mồ hôi chảy dầm dề, mười ngón tay gõ gõ như bay, rất nhanh sau đó đã chuyển được bản đồ được chụp từ vệ tinh về máy, phiến bản đồ đó không ngừng được phóng to ra.
Chỉ một dị tượng trong hai giây vừa rồi nhưng không ngờ là lại có tới mấy trăm vạn bản chụp, thông qua điện não xử lí xong thì chỉ lựa chọn những bản phù hợp với yêu cầu nhất, sau đó thì lại được lựa chọn một lần nữa, cuối cùng thì lọc ra được mấy ngàn bản chụp.
Nửa tiếng sau, viên thiếu tướng và những nghiên cứu viên đồng thời kinh hãi hô lên một tiếng. Ở trong hắc động có một bóng đen nhanh chóng được kéo dài ra. Mặc dù những bản chụp đó được quay chậm và phóng đại ra vô hạn nhưng do tốc độ của đạo hắc ảnh đó quá nhanh nên bộ phận xử lí không thể không chỉnh lí hình ảnh lại cho rõ ràng hơn. Cuối cùng, trên bản chụp này lại hiện ra một hình người…..
Từ bên dưới căn cứ nghiên cứu quân sự ở dưới lòng đất truyền ra hàng loạt những tin tức. Trong đó, có một phần được truyền đến tay chủ nhân Nhà Trắng. Toàn bộ tầng lớp nhân sự cấp cao bị chấn động ….
******
Ở đô thị SH của nước Z. Một đạo kinh lôi từ trên trời đánh xuống. Sát na sau đó, trên tòa cao ốc trăm tầng xuất hiện một nam tử thần sắc lãnh mạc, thân mang bạch bào, tóc dài tung bay phi vũ trong gió.
Nam tử này dĩ nhiên là Phong Vân Vô Kị. Từ sau khi Đao Thần xuất hiện, tiếp đó là Đao Đế bị Tử Hoàng kéo vào trong Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái ngày đêm tra tấn. Tử Hoàng đặc biệt đốt một đống lửa lớn ở trước Nam Thăng đại điện. Hai tay của Đao Đế bị bốn dây xích do huyền thiết dưới biển sâu đúc thành đâm xuyên qua, gắn chặt vào trên bốn cột thiết trụ.
Tử Hoàng thi triển các loại thủ đoạn như thế nào thì Phong Vân Vô Kị không rõ. Nhưng mỗi ngày Phong Vân Vô Kị ngồi tọa thiền ở trong Kiếm Các đều nghe thấy những tiếng gào thét sống không bằng chết của Đao Đế. Từ những tiếng mắng chửi giận dữ ban đầu cho đến van xin xầu tha; cuối cùng thì im im lặng lặng. Phong Vân Vô Kị không khỏi có chút bội phục khả năng tra tấn của Tử Hoàng, thủ đoạn cao minh đến thế.
Mười ngày sau, khi Đao Đế được Tử Hoàng thả ra thì Phong Vân Vô Kị vốn định chuẩn bị trước khi lâm hành sẽ đày đọa hắn ta thêm một chút, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hắn thì mất hết hứng thú. Lúc đó, dù cho có tra tấn hơn đi nữa thì hắn ta cũng không có phản ứng gì nữa rồi.
Sau khi tính toán thời gian, toàn bộ đệ tử Kiếm Vực đều ngay ngắn xếp hàng. Mỗi người đá vào người Đao Đế một cái. Chỉ cần nghĩ tới chuyện bản thân đã đạp cho vực chủ của Đao Vực một cái thì trong lòng bất kì ai cũng rất sảng khoái. Được đạp vào cao thủ đế cấp của Đao Vực, cộng với những khổ sở do Đao Vực gây ra trước kia, trong lòng càng thêm sảng khoái.
Qua ngày thứ mười sau khi Đao Đế được đưa đến Kiếm Vực, một đạo cuồng phong thổi tới. Thân ảnh Đao Thần một lần nữa lại ngưng tụ ra. Khi nhìn vào gã nam tử người không ra người quỷ không ra quỷ ở trên mặt đất thì dựa vào sự trấn định của Đao Thần cũng không khỏi lộ ra vẻ chấn kinh, cơ hồ như không dám tin tưởng vào mắt mình.
Thần tình chấn kinh trên mặt Đao Thần chỉ xuất hiện trong sát na, rất nhanh sau đó lại trở về vẻ bình thường, đạm nhiên nói: “Hiện tại, chính là lúc ta mang Quân Vô Dạ trở về. Các ngươi tra tấn y đủ rồi, có lẽ cũng đã hết giận… Kiếm Đế, nói đi, ngươi có yêu cầu gì, ta sẽ cố gắng thỏa mãn cho ngươi -- chỉ cần ta có thể làm được.”
“Nói cho ta biết Thần ma Chiến trường ở nơi nào?” Phong Vân Vô Kị chắp hai tay ở sau lưng, trực tiếp nói.
“Thần ma Chiến trường!….” Lần này Phong Vân Vô Kị rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt của Đao Thần xuất hiện vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên là y không ngờ Phong Vân Vô Kị lại đề xuất yêu cầu như thế: “Ngươi hỏi vấn đề này làm gì?”
“Không cần quản đến chuyện của ta làm gì. Ta chỉ cần biết Thần ma Chiến trường ở nơi nào mà thôi. Đao Thần, ông đã đáp ứng thỏa mãn một nguyện vọng của ta. Thần ma Chiến trường, dựa vào người đã sống không biết bao nhiêu năm tháng như ông, đúng ra thì có thể biết được nơi đó?”
Đao Thần nghiêm túc nói: “Không sai, ta biết nơi đó, nhưng ta không thể trực tiếp nói cho ngươi biết. Ngươi đã không nguyện ý nói ra lí do, ta cũng không miễn cưỡng… Nếu như ngươi muốn tìm Thần ma Chiến trường thì có thể đi đến Cửu U, tìm trưởng lão của Vu Tộc hỏi thử xem. Nếu như ngươi có vận khí tốt thì có lẽ bọn họ sẽ trực tiếp dẫn ngươi tới Thần ma Chiến trường… Bất quá, ngươi không nên ôm hy vọng quá lớn. Thần ma Chiến trường quan hệ đến một bí mật lớn của Vu tộc, một bí mật không thể nói cho người ngoài biết được.”
Dứt lời thì một cỗ cuồng phong lướt qua, sau đó là một đạo cuồng lôi ở phía chân trời dần dần đi xa và biến mất. Đao Đế và hư ảnh của Đao Thần cùng lúc biến mất khỏi Kiếm Vực.
“Vu tộc….” Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm, trong lòng thì lại thở dài một hơi: “Chỉ e là còn phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể đi.”
Mấy ngày trước, Kiếm Si lão nhân đã truyền đến một tin tức từ Thánh Điện: đi đến Địa Cầu - một vị diện vật chất để giải cứu một cường giả của nhân tộc đã bị Thiên Đường giam giữ mấy ngàn vạn năm trước – Thái Cực đạo nhân.
Căn cứ theo tư liệu của Thánh Điện thì Thái Cực đạo nhân có thiên tư ngút trời, dùng võ nhập đạo, ngộ ra thiên địa âm dương, từ phục hi bát quái mà thôi diễn ra lưỡng nghi tứ tượng, hợp lại mà thành thái cực của thiên địa. Thái Cực lấy mộc ngư âm dương làm tượng chinh, sau đó tự sáng tạo ra bộ Thái Cực Kiếm Pháp uy lực cực kì cường đại. Khi diễn luyện thì sấm chớp trong thiên địa ầm ầm nổ lên, kèm theo đó là những dị tượng khác.
Thái Cực đạo nhân là người có lòng thương người bao la. Mấy ngàn vạn năm trước, khi cảm thấy sự yếu nhược của nhân loại, Thái Cực đạo nhân đã đột phá không gian mà đi đến địa cầu. Sau đó, đem bộ Thái Cực Kiếm Pháp – bộ công pháp có khả năng đề cao số lượng cao thủ của nhân tộc ra tuyên truyền. Chỉ trong một thời gian ngắn sau đó thì đã sản sinh ra một lượng lớn cao thủ ở Thái Cổ. Cả Địa Cầu đều lan truyền một nền võ học hưng thịnh. Nhưng cuối cùng, tình huống này lại dẫn khởi sự chú ý của Thiên Đường. Nội dung của Thái Cổ Hiệp Nghị bị lật lại. Đồng thời, Thiên Đường lại tự tiện thêm một điều ước chú thích: Không được tự tiện hạ giới để truyền bá tuyệt học của Thái Cổ, nếu không thì Thiên Đường có quyền tiến hành thanh tẩy vị diện mà tuyệt học Thái Cổ đó được tuyên truyền.
Dưới thế mạnh của Thiên Đường, điều ước này bị buộc phải chấp nhận. Những cao thủ cấp Thái Cổ ở Địa Cầu đều phải chịu thanh tẩy. Cùng lúc, một lượng lớn thiên sứ được phái đến địa cầu để tiến hành cải sửa những kí ức của nhân loại ở nơi đó, rồi nối những đoạn kí ức đó vào với lịch sử. Thông qua thủ đoạn của Thiên Đường, toàn bộ lịch sử của nhân loại đều bị cải biến. Do ảnh hưởng của Thái Cực đạo nhân qúa thâm sâu nên Thiên Đường vì muốn tạo ra kí ức hoàn mĩ với lịch sử nên đã ‘tạo ra’ một lai lịch giả khác cho Thái Cực đạo nhân, đem gán Thái Cực đạo nhân vào vai một vị tu đạo trong một vương triều nhà Minh ở trong lịch sử của dân tộc Hoa Hạ. Còn bộ Thái Cực Kiếm Pháp do y truyền lại cũng bị tu sửa toàn bộ, chỉ còn lại bộ xương khô, không còn thần vận như ban đầu nữa. Nội công khẩu quyết của Thái Cực Kiếm Pháp sớm đã bị thất truyền. Những chiêu thức còn lại cũng chỉ có tác dụng dưỡng sinh mà thôi.
Từ sau chuyện của Thái Cực đạo nhân, cũng có vài Thái Cổ cao thủ khác xuyên qua vị diện để truyền bá võ học. Kết quả của bọn họ thảm thương phi thường. Cả vị diện đều bị hủy diệt triệt để, ngay cả bổn thân cũng bị hủy diệt luôn.
Thái Cực đạo nhân do tu luyện Thái Cực Đạo Thể nên Thiên Đường không dễ dàng gì hủy diệt, chỉ đành nhốt ông ấy lại ở Địa Cầu, sau đó phái thiên sứ cấp cao canh giữ.
Đến nay, Thái Cực đạo nhân đã chịu khổ hơn năm trăm vạn năm. Ảnh hưởng của ông cũng dần yếu đi. Thế lực của Thiên Đường ở Địa Cầu cũng giảm đi không ít. Thánh Điện nhận thấy khổ nạn mấy trăm vạn năm của Thái Cực đạo nhân chính là thụ thay cho nhân tộc. Thế lực hiện tại của Thiên Đường ở Địa Cầu đã không còn như trước đây mấy trăm vạn năm nữa. Lúc này chính là thời khắc tốt nhất để giải cứu ông ta. Đồng thời, do Thái Cực đạo nhân tu luyện Thái Cực Kiếm Pháp nên địa điểm nhốt Thái Cực đạo nhân cũng bị Thiên Đường giấu giếm. Nhưng Thánh Điện nghĩ rằng chuyện này có lẽ là không lừa được Kiếm Đế Phong Vân Vô Kị nắm giữ cả trăm triệu thanh kiếm trong thiên hạ. Vì thế nên mới thỉnh Phong Vân Vô Kị đi giải cứu Thái Cực đạo nhân.
Vừa mới nghe thấy yêu cầu này, Phong Vân Vô Kị liền đáp ứng ngay không chút do dự, không vì bất cứ thứ gì khác, mà vì Thái Cực đạo nhân tu luyện kiếm đạo, bị giam cầm là vì nhân tộc. Nếu như có thể cứu thoát Thái Cực đạo nhân, thì Kiếm Vực nhất định là sẽ có thêm một trợ thủ. Nếu như tất cả những gì Thánh Điện nói là đúng, mấy ngàn vạn năm trước, Thái Cực đạo nhân đã đạt đến đế cấp, bản thân thiên tư tuyệt đỉnh, thì hiện tại rất có khả năng đã đạt đến thần cấp. Nếu như Kiếm Vực có thể tìm được một cao thủ cấp thần tọa trấn, thì Kiếm Vực có thể đứng ngang hàng với bốn vực còn lại rồi.
Còn về vấn đề của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, thì đã có tin tức cụ thể về Thần ma Chiến trường, thêm vào đó là chân khí của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công còn có thể áp chế được mấy năm nữa, nên cũng chẳng phải là một vấn đề lớn lao gì. Chỉ cần cứu được Thái Cực đạo nhân trước thời gian đó là được rồi.
Phong Vân Vô Kị đã có sẵn chủ ý rồi nên chỉ trong vòng nửa tháng đã bàn giao lại mọi chuyện. Sau đó, một mình một kiếm án chiếu theo chỉ điểm của Thánh Điện phá khai hư không bay đi.
Phong Vân Vô Kị đứng trên tòa cao ốc cả trăm tầng mà nhìn xuống thành thị bên dưới, nhìn vào những ngọn đèn cổ quái trên các tầng lầu, rồi nhìn xuống những phương tiện đi lại lạ lẫm phía dưới. Các loại âm thanh khác nhau truyền vào trong tai. Già trẻ trai gái với các phục sức nhiều màu đi qua đi lại….
“Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?….” Phong Vân Vô Kị mơ hồ lẩm bẩm. Mọi thứ ở nơi này đối với y mà nói thì đơn giản là không thể tin được, hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của y về cái vị diện này.
Thần thức vô biên tán phát xuất ra. Khắp thiên không phong lôi cuồn cuộn tựa hồ như bị chấn nhiếp bởi độ cường hãn của thần thức Phong Vân Vô Kị.
Thần thức khoách triển ra khắp tứ phía, rồi như thủy triều bao trùm cả tòa thành thị này. Trong cảm ứng của y, chỉ có một vài điểm khí tức có hơi mạnh một chút, nhưng đó cũng chỉ là so với người phổ thông mà thôi. Đối với Phong Vân Vô Kị mà nói thì yếu nhược chẳng khác gì đứa trẻ sơ sinh vậy.
“Tại sao thiên địa nguyên khí ở nơi này lại ít ỏi đến thế?!….” Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên nói. Quanh thân thể là cả vạn tòa lâu các, ánh đèn điểm điểm. Phong Vân Vô Kị nhất thân trường bào nghênh phong phi vũ, trong lòng mê man chưa từng thấy, không biết là bản thân nên đi đâu. Sau lưng chợt truyền lại một tiếng cười khẽ. Phong Vân Vô Kị xoay người lại thì thấy hai nữ tử thân hình bạo lộ ra ngoài bị một nam nhân giàu có ôm ấp từ bên trên bậc thang đi lên.
Ba người nhìn thấy Phong Vân Vô Kị ở trên đỉnh lầu thì đều giật mình kinh hãi. Gã nam tử trẻ tuổi kia sau khi chấn kinh thì giận dữ quát lên: “Ngươi là ai? Có biết đây là tài sản riêng của ta hay không? Ngươi làm sao mà lên được đây?”
Hắn ta còn chưa kịp nói xong thì thấy Phong Vân Vô Kị búng ra hai ngón tay. Hai nữ tử phong trần ở hai bên liền hôn mê ngã xuống đất. Sau đó thì một cỗ hấp lực hút gã nam tử trẻ tuổi lại. Đợi đến khi ý thức trở lại với thân thể thì y thấy bản thân đã bị lọt vào trong tay của gã nam tử trước mặt, bên tai truyền lại một thanh âm đạm mạc: “Cái thế giới này, hãy để ta bắt đầu từ trên thân thể ngươi…..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.