Chương 82: Thảm án Sơn trang
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Tất cả mọi người đều khó có thể nghĩ được, tại nơi này còn có thể tìm được một tòa sơn trang bí ẩn. Tòa sơn trang ẩn giấu trong núi kia, Phong Vân Vô Kị trong lòng biết có chút vấn đề, nhưng hắn cũng không lưu tâm tới nơi này lắm.
Phía trên sơn môn kia có treo một tấm biển đề bốn chữ “Minh dạ sơn trang”. Phong Vân Vô Kị vừa mới đặt chân vào cửa sơn trang, đột nhiên nghe một tiếng hét lớn: “Hãy để mạng lại!”.
Hàn quang lưu chuyển, một thanh trường kiếm lẳng lặng nhằm mặt Phong Vân Vô Kị đâm tới. Phong Vân Vô Kị giận dữ, kiếm hoàng cảnh giới lập tức phát động, thanh trường kiếm còn cách Phong Vân Vô Kị ba thước, đột nhiên dừng lại, ngay cả người cầm kiếm cũng bị ném về phía sau, ngã lên thạch sơn. Tên ….kia… một ngân tu lão giả rơi xuống từ trên thạch bích.
Vừa tiến tới 2 bước, trước mắt trở nên sáng sủa, nhưng mà khi nhìn thoáng tình cảnh Minh dạ sơn trang này, Phong Vân Vô Kị không khỏi nuốt một hơi khí lạnh. Quang cảnh như Tu la địa ngục, thây người nằm khắp nơi, có thể hình dung nơi đây thảm trạng khốc liệt.
Khắp mọi nơi đều bị tàn phá, lầu các, hang động ở sơn trang đều có dấu hiệu tàn phá do một vụ nổ mạnh, thảm cảnh như thế này chỉ có vũ giả đã phi thăng mới có thể làm được. Ở một góc khuôn viên bị phá hủy có treo một đèn lồng màu đỏ, Phong Vân Vô Kị vừa rồi thấy ảnh hỏa quang phát ra chính là từ ngọn đèn lồng này.
Ngọn đèn lồng tỏa ra ánh sáng đỏ càng tăng thêm vẻ thê lương, huyết tinh nồng đậm. Phong Vân Vô Kị nhìn lại thảm trạng tại sơn trang kia một lần nữa, tất cả đều đã chết, vừa rồi người nọ cũng là chỉ còn một hơi thở, hắn chấn động vì nơi này còn có người sống, hơn nữa từ kiếm khí xem đến thân kiếm, Phong Vân Vô Kị phán đoán lão già kia cũng là một gã phi thăng giả. Trên người gã có nhiều vết thương trí mạng, dù cho hắn không có hoàn, gã này hẳn cũng phải chết, điều đó không thể nghi ngờ.
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng coi như không có chuyện gì xảy ra, quay lại con đường cũ. Vũ giả đạt đến cảnh giới phi thăng có thể bay trên không trung, nhưng đã quay lại vị diện, Phong Vân Vô Kị không muốn làm mọi người kinh hãi.
Một tiếng khóc đột nhiên từ phía dưới truyền đến, Phong Vân Vô Kị trong lòng kinh hãi, thần thức của hắn cường hãn như vậy mà vẫn chưa phát giác ra sự hiện hữu của người này.
Một hắc y nhân che mặt từ trong màn sương vụ chui ra., thân thể xoay tròn, thủy kiếm trong tay đang lay động, kiếm quang gào thét hướng Phong Vân Vô Kị chém tới, điều này rõ ràng múa rìu qua cửa lỗ ban!
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, không chút sợ hãi. Không nói thế giới này có hay không có người có thể đả thương được hắn, chỉ cần kẻ đó dùng kiếm, vĩnh viễn không có khả năng giết được hắn.
Ống tay áo tụ lại, Phong Vân Vô Kị kiếm khí tụ vào trong tay áo kia, bích lục quang kiếm bị ống tay áo quấn lấy lập tức bị dồn xuống, hắc y che mặt kia không thể đam kiếm tới
Trên người hắc y vận bộ y phục dạ hành, hai mắt hắc y nhận lộ ra sát khí mãnh liệt, tay phải buông chuôi kiếm ra, thân thể cuộn tròn trong không trung, rút ra một thanh trủy thủ tẩm độc, lưỡi ánh màu lam, trủy thủ như con độc xà nhắm 2 mắt Phong Vân Vô Kị đâm tới.
“Chỉ là chút tài mọn!” Phong Vân Vô Kị đối với chất độc trên vũ khí này không hề quan tâm. Đối với một người công lực đã đoạt quyền tạo hóa, là một cao thủ cường hãn ở thái cổ mà nói thì rất dễ dàng bức hết chất độc kia ra từ trong cơ thể.
Chỉ nhẹ nhàng vươn hai ngón tay, tốc độ của Phong Vân Vô Kị so với trủy thủ của hắc y nhân kia nhanh hơn gấp bội, hắn hơi dùng sức, thanh trủy thủ đã hóa thành những mảnh nhỏ.
Hắc y nhân trong mắt rút cục lộ ra sự bối rối, sau khi hai chân bắn ra liền muốn chạy trốn. Nhưng mà Phong Vân Vô Kị đâu dễ dàng để hắn chạy thoát, tay phải nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay cầm trủy thủ của hắc y nhân, còn tay kia đặt xuống phần eo phía dưới, từng đạo kiếm khí trong tay lan tỏa.
Phóng tầm mắt nhìn ra cả vị diện, Phong Vân Vô Kị tu vi bây giờ thật kinh thế hãi tục, chỉ là nhẹ nhàng ra tay, vẫn chưa cần phải để tâm lắm, vậy mà hắc y nhân kia từ cánh tay đến bụng, dưới lớp quần áo kia là da thịt nhẵn nhụi, mềm mại, trơn như con các trạch, khiến hắn không thể bắt được.
Trong tai truyền đến âm thanh của một nữ tử, có lẽ hắc y nhân kia tựa hồ tu luyện một loại tuyệt học nào đó, thân thể bình thương trơn tuột như con cá trạch. Dù vậy Phong Vân Vô Kị vẫn khẳng định, hắc y nữ tử này hiển nhiên bị nội thương không nhẹ.
Hắc y nữ tử võ công quả thật cũng cao, thổ ra một ngụm máu, ngửa người biến mất trong đám sương mù. Phong Vân Vô Kị đang định truy đuổi, đột nhiên cảm giác được dưới chân núi có một đám người đi tới. Nhớ tới mục đích của mình khi tới nơi này, không muốn cùng người giang hồ dây dưa tại đây, liền bay lên không trung tiến vào trong thành, ẩn ước phía dưới tựa hồ truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Hạ xuống một quan đạo bốn bề vắng vẻ, ven đường có một cây tùng, hướng thẳng con đường này là tới cửa thành. Phong Vân Vô Kị sửa sang lại quần áo, biến mình thành một kẻ du ngoạn rồi nhằm hướng nội thành đi đến.
Thanh tùng thành.
Gọi là Thành tùng thành bởi vì xung quanh núi rừng toàn những cây tùng lâu năm. Trên tường thành một đội binh lính đang đi lại dọc tường thành, cách cổng thành 10 trượng, có hai đội lính võ trang đang canh giữ. Một đội canh giữ trên tường thành, 2 đội kiểm tra giấy tờ, công văn của những người vào thành.
Khi Phong Vân Vô Kị đi đến cửa thành thì một đám nha dịch đang tiến hành kiểm tra công văn ra khỏi thành của một đám lữ nhân.
“Ngươi đứng lại!” một gã nha dịch đến gần Phong Vân Vô Kị, đưa tay gọi.
Phong Vân Vô Kị đi qua gã nha dịch kia, trong tay đưa ra một điệp văn, hắn so sánh với Phong Vân Vô Kị, thật lâu sau phất tay nói: “Đi đi!”.
Phong Vân Vô Kị đi qua bọn nha dich Thanh tùng thành, hướng một tòa tửu lâu ở ngã ba đường đi tới.
Aaaaahhhhhhhhhhh!
Đột nhiên từ xa có một đám người lộn xộn, một đại hán giang hồ diện mạo hung ác cưỡi một con ngựa to lớn đi tới, một bên đang la hét chửi rủa, một bên đang vung roi đánh vào đám đông.
“Bắt lấy hắn, đưa hắn tới Hải bộ công thượng, hắn là một tội phạm nguy hiểm! Tần thị một nhà 300 mạng người đều bị hắn giết!” phía sau đại hán kia một đám nha người trẻ tuổi cưỡi ngựa đuổi theo, trong tay đang cầm tờ công văn truy nã.
Đại hán kia đột nhiên dừng cương, khiến cho con ngựa kêu lên một tiếng đau đớn, đại hán quay ngựa đi tới rồi nói: “Tiểu tử, ta vừa mới tới nơi này không có bao lâu, sao tự nhiên các ngươi biết ta là độc hành đại đạo!”.
“Ngươi đừng có nói bậy!” giết người đền mạng, không quản ngươi là ai, Lâm bộ đầu, người này võ nghệ cao cường, hãy nhanh chóng bắt lấy người này”, đám người tuổi trẻ kia vây quanh đại hán, rút năm thanh hổ đoạn đao ra, tên cầm đầu kinh hãi nhìn đại hán, một mặt hướng về đám nha dịch phía sau thỉnh cầu trợ giúp.
Thế nhưng đám nha dịch này làm như không nhìn thấy, chẳng những thế toàn bộ vội vàng dẫn tất cả huynh đệ đào tẩu.
Đại hán kia vừa thấy đám nha dịch chạy đi, ngay cả đám binh lính xung quanh cũng tránh ra, bèn hung ác nhìn đám người trẻ tuổi cười nói: “Các ngươi không nhận định tình thế một cách rõ ràng, cứ một mực đuổ theo, lão tử vốn không muốn dây dưa với các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết sống chết như thế, lão tử đành thành toàn cho các vnguwowi vậy”.
Keng! Đại hán kia rút từ bên hông ra một thanh đại phác đao, cười hung ác rồi đánh về đám nha dịch trẻ kia….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.