Chương 471: Thao Thiết
Hoàng Phủ Kỳ
30/03/2013
Trong tai nghe được tiếng cười non nớt kia, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dần dần thanh tỉnh lại, thân thể cao lớn cũng như quả bóng bị xì hơi từ từ thu nhỏ, trong nháy mắt đã khôi phục hình người.
Hắn tiện tay chụp một cái liền kéo thằng ngóc đang ngồi trên đỉnh đầu xuống, cặp mắt có vẻ hơi suy yếu chằm chằm vào thằng nhóc, lạnh lùng nói:
- Thằng nhãi con này, xem ra không chỉnh lý thì ngươi đúng là vô pháp vô thiên, ngay cả lão tử của ngươi cũng không nhận ra!
“Bách!”
Ngón tay búng nhẹ, ma nguyên thuần túy và u ám nhất trong cơ thể liền tập trung trong tay, hình thành năm ngọn châm nhỏ như lông trâu. Phong Vân Vô Kỵ làm như muốn bắn vào trên mông của thằng nhóc kia.
“Oa!”
Thằng nhóc khóc lớn một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sợ hãi, lo lắng nhìn chằm chằm vào năm ngọn châm nhỏ được bao phủ bởi một lớp màu đen nhàn nhạt trên tay Phong Vân Vô Kỵ.
- Hừ, thằng nhãi ngươi cũng biết sợ à!
Phong Vân Vô Kỵ búng tay một cái, năm ngọn châm nhỏ kia liền hóa thành khói tán đi. Vừa muốn bỏ tay xuống, thằng nhóc bỗng dùng sức giãy một cái, thừa dịp Phong Vân Vô Kỵ không chú ý liền hóa thành một luồng khói bay về hướng Trung Ương ma sơn, giọng nói non nớt thật lâu không dứt…
Phong Vân Vô Kỵ đứng yên một lúc, cũng không lập tức đuổi theo. Sau khi hóa thân thành Ma Viên, chân khí trong cơ thể hắn không còn, trở nên suy yếu. Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ liền nhắm mắt minh tưởng, đồng thời Hấp Tinh đại pháp xuyên thấu qua lỗ chân lông toàn thân phát ra, hấp thu năng lượng khổng lồ trong chu vi ngàn dặm.
“Kéc!”
Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng kêu của phi cầm vang vọng hư không, sau đó chỉ thấy một bóng đen to lớn lướt qua giữa những dãy núi nhấp nhô. Cửu tinh xuất hiện, trời đất vốn đã có hơi u ám, nhưng sau khi tiếng kêu này vang lên, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện phiến thiên địa này bỗng trở nên tối sầm, giống như bị một phiến mực nước hắt qua.
Phong Vân Vô Kỵ từ trong điều tức khôi phục tinh thần lại, bất giác nhìn lên đỉnh đầu, trông thấy một quái vật to lớn sáng lấp lánh đang lướt qua trên cao mấy vạn trượng, đôi cánh to lớn như muốn che phủ cả bầu trời.
Phong Vân Vô Kỵ ngây người nhìn lên không. Một lúc sau bóng đen kia mới lướt qua khỏi đỉnh đầu, sau đó là một trận cuồng phong từ một mặt khác tràn đến, thổi vào người.
“Kéc!”
Ở phía xa, bóng đen kia đã hóa thành một điểm đen nơi chân trời, một lúc sau mới phát ra một tiếng kêu sắc bén. Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa dãy núi, ngẩn ra một hồi, nghi hoặc lẩm bẩm:
- Sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
- Là ngươi!
Trong lúc đang suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói sắc bén truyền vào trong tai. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại, trông thấy bóng đen vừa mới rời kia lại nhanh chóng hiện lên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt…
- Kim Sí Đại Bằng!
Phong Vân Vô Kỵ bật thốt lên, cuối cùng đã nhớ ra là thứ có uy thế bậc này lại khiến cho mình cảm thấy quen thuộc như vậy. Đây chính là Kim Sí Đại Bằng mà hắn gặp phải khi chạy khỏi biển Minh Ngục trước kia.
“Bách!”
Quái vật to lớn kia đứng cách mặt đất mấy ngàn trượng, đôi cánh vàng rực đột nhiên thu về, thân thể cao lớn cũng dần dần biến ảo, trong nháy mắt đã hóa thành một thiếu niên ánh tuấn hạ xuống đất.
Thiếu niên kia nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc, có lúc nghiến răng nghiến lợi, có lúc lại do dự bất định, lại nhìn vào khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ một hồi, cuối cùng gằn giọng nói:
- Không sai, chính là tiểu tử ngươi… Lúc trước để cho ngươi chạy thoát một mạng, không ngờ mạng ngươi lớn còn dám trở về!
- Hà hà…
Phong Vân Vô Kỵ cười lớn, trong lòng lại là không hề lo lắng. Bây giờ không phải như lúc trrước, với tu vi của hắn hiện nay, nào lại sợ Kim Sí Đại Bằng này.
- Ta nói ncon súc vật đầu dẹp người, Thiên Đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại muốn vào. Hà hà, thế nào, muốn báo thù à?
Phong Vân Vô Kỵ nhìn Kim Sí Đại Bằng đã hóa thành thiếu niên ánh tuấn, cười nói.
- Ngươi…
Kim Sí Đại Bằng trong lòng giận dữ. Yêu thú này sinh tại biển Minh Ngục, là bá vương trong biển, tên là Côn, nhưng khi đến tuổi lại có thể hóa thành chim, tên là Bằng, cánh xòe ba ngàn dặm có thể che phủ cả trời, hợp lại thành Côn Bằng. Nó cũng xem như là một loài khác thường trong trời đất, có thể xuống nước cũng có thể lên trời, là một bá chủ trong yêu thú.
Khi hóa thành đại bàng, Kim Sí Đại Bằng có đôi mắt cực kỳ sắc bén, cho dù là xa ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh dưới mặt đất. Sau khi vừa mới bay qua, Kim Sí Đại Bằng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, chung quy cảm thấy tên ma tộc này đứng một mình giữa núi này nhìn rất quen mắt. Đợi sau khi bay qua không biết mấy ngàn mấy vạn dặm hắn mới chợt nghĩ ra: đây không phải là tên tiểu tử nhân loại khiến mình bị tổn hại trước đây sao?
Mặc dù không rõ vì sao đối phương lại biến thành một ma tộc, nhưng tính tình có thù tất báo của Kim Sí Đại Bằng vẫn là khiến cho hắn lập tức quay trở về.
- Hừ, ta lại không tin trong mấy trăm vạn năm này ngươi có kỳ ngộ lớn gì.
Kim Sí Đại Bằng giận dữ nói. Con súc vật đầu dẹp này cũng là một kẻ thông minh, sau khi dùng linh thức quan sát tình huống trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ mới tự tin nói như vậy.
Sau khi Ma Viên Biến tan rã, ma khí trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ rất yếu. Mặc dù đã trắng trợn vơ vét năng lượng trong thiên địa một phen, nhưng ma khí bổ sung cũng không nhiều, biểu bên ngoài tự nhiên không thể tránh khỏi có vẻ suy yếu một chút.
“Hà hà, con súc vật đầu dẹp này lại là tính sai. Hừ, thủ đoạn của bổn tọa há phải ngươi có thể xem thấu được.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười châm chọc, cũng không vạch trần sự thật, thầm tính toán: “Lão tử thật may là cơ thể đang suy yếu, vừa lúc bắt ngươi làm thuốc bổ.”
- Con súc vật đầu dẹp, muốn giết ta thì tới đây! Hà hà…
Phong Vân Vô Kỵ làm như suy yếu hướng Kim Sí Đại Bằng vẫy tay một cái.
- Ta ghét nhất bị người khác gọi là đầu dẹp!
Kim Sí Đại Bằng nghiến răng nghiến lợi, cổ tay duỗi ra, một thanh phương thiên họa kích dài hơn hai trượng xuất hiện trong tay. Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ, lạnh giọng nói:
- Ta gọi là Lôi bằng, để cho ngươi trước khi đi biết tên của ta, miễn khỏi chết oan.
Phương thiên họa kích màu vàng trên tay phải kia liền phát ra một vòng ánh sáng loá mắt, lực hút khổng lồ từ thân kích trong nháy mắt liền hút lấy linh lực dồi dào trong trời đất chung quanh, hội tụ vào bên trong.
Một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến sắc, đang định ra tay, nhưng đã chậm một nhịp, trong tai nghe được một tiếng hét lớn, tất cả liền biến đổi.
- Thập Phương Phá Diệt!
Thanh hoàng kim họa kích hướng lên trên, đồng thời thiếu niên anh tuấn Lôi Bằng hơi ngồi xuống, tay trái đang rãnh rỗi liền vỗ một cái xuống đất…
Núi lở đất rung. Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy đá vụn bay ngược lên. Trong tiếng “ầm ầm”, dưới đất dường như có những quái vật to lớn muốn chui lên.
“Không thể để cho con súc vật đầu dẹp này chiếm được tiên cơ. Lúc này thân thể vẫn còn hơi suy yếu, không sơ xuất được.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ, bỗng nhiên nhảy vọt lên. Hắn đang muốn lao về phía Lôi Bằng, đột nhiên ma thức cảm giác được mười ngọn núi hình nón cao mấy ngàn trượng phân bố tại bốn phương tám hướng. Gần như ngay khi thân thể hắn khẽ động, những ngọn núi này liền bắn đến như tia chớp…
“Ầm!”
Theo tay trái của Lôi Bằng bấm quyết, mười ngọn núi cứng rắn vây quanh Phong Vân Vô Kỵ, sau đó từ bốn phương ập vào hắn như sét đánh không kịp bưng tai…
- Hừ!
Khóe miệng Lôi Bằng hiện lên vẻ cười nhạt. Mười ngọn núi dùng Thập Phương Phá Diệt điều động đã nổ tung gần một nửa:
- Ta cũng không tin ngươi còn sống được.
Theo tính toán của Lôi Bằng, Phong Vân Vô Kỵ khí tức hơi suy yếu chỉ là một Ma Đế đỉnh cao, nhiều nhất có lẽ cũng chỉ là một Ma Thần sơ cấp, với uy lực chiêu này của hắn cũng đủ để hủy diệt đối phương rồi.
- Chọc ai không chọc, lại dám chọc Kim Sí Đại Bằng ta, hừ, đúng là chán sống!
Kim Sí Đại Bằng lộ ra vẻ điên cuồng, đang muốn vung kích phá tan thi thể tên ma tộc trong đàn núi kia, đột nhiên ngay lúc này…
“Ầm!”
Mười ngọn núi kia bỗng nhiên nổ tung. Trong ánh mắt kinh ngạc của Kim Sí Đại Bằng, Phong Vân Vô Kỵ bỗng hóa thành một tia chớp từ trong đàn núi bắn ra, nắm lấy cổ của hắn, Hấp Tinh đại pháp điên cuồng vận chuyển. Chiêu này quá đột đột ngột, Kim Sí Đại Bằng căn bản không ngờ Phong Vân Vô Kỵ lại không chết, thanh kích hoàng kim trong tay mới vung lên vài thước liền bị khống chế nơi yếu hại, tinh hoa tu luyện không biết mấy trăm triệu năm cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Không chỉ như vậy, dưới một lực lượng không cách nào diễn tả bằng lời, Lôi Bằng phát hiện mình căn bản không cách nào khống chế thân hình, chỉ có thể để mặc cho chân khí trong cơ thể tràn ra.
- Không… không được, tôi, tôi nguyện ý thần phục…
Kim Sí Đại Bằng chim rốt cuộc đã sợ hãi. Hấp Tinh đại pháp quá bá đạo, Phong Vân Vô Kỵ vừa ra tay đã liều mạng sử dụng đến tầng thứ tám.
- Tha cho ngươi à? Hừ, ngươi cảm thấy ta có thể tha cho ngươi sao?
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt dữ tợn, trong mắt bắn ra hung quang, ngón tay càng bóp chặt:
- Trong đại kế của bổn tọa, ngươi là một sơ hở lớn nhất. Ngươi không đến thiếu chút nữa bổn tọa đã quên mất. Hừ, hãy nhận mệnh đi!
Hấp Tinh đại pháp thật sự quá bá đạo, trong nháy mắt thân thể của Lôi Bằng liền trở nên tái nhợt, dần dần phát lạnh, cũng không thể giữ nguyên hình người. Trong miệng hắn phát ra một tiếng kêu kinh hãi, bỗng nhiên khôi phục lại bản thể Kim Sí Đại Bằng.
- Vĩnh biệt!
Chân nguyên trong cơ thể Kim Sí Đại Bằng bị Phong Vân Vô Kỵ hút gần như sạch sẽ, từng đợt chân nguyên nóng hổi lưu chuyển trong cơ thể, những thứ không thuần túy còn lại thì Phong Vân Vô Kỵ vứt đi. Tay phải của hắn dựng thẳng đao, sau đó chém xuống người Kim Sí Đại Bằng này…
“Kéc!”
Thực lực của Kim Sí Đại Bằng giảm mạnh, cũng không thể phát ra tiếng người, chỉ có thể tuyệt vọng kêu lên một tiếng, từ không trung rơi xuống. Đúng lúc này, từ trong dãy núi bên dưới đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trời đất tối sầm lại. Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ giật mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy một bóng đen cuốn lấy Kim Sí Đại Bằng giữa không trung, lập tức biến mất không bóng dáng. Sau đó bên dưới vang lên những tiếng cọt kẹt như nhai nuốt.
“Chuyện gì vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” - Phong Vân Vô Kỵ từ bầu trời quan sát xuống, trông một quái thú thân cao khoảng hơn hai mươi trượng, khuôn mặt buông vức ngồi xổm trên mấy khối đá lởm chởm trong núi, chiếc miệng rộng như bồn máu nhai nhóp nhép, khóe miệng thỉnh thoảng lộ vài chiếc lông chim to bằng ngón út. Từng chiếc lông chim màu vàng kia từ khóe miệng rơi xuống, giữa không trung đột nhiên biến lớn, cuối cùng khôi phục lại kích thước bình thường của lông chim trên người Kim Sí Đại Bằng.
- Ừm… ừm, ừm…
Quái thú kia không ngừng nhai nuốt, trong lỗ mũi đen kịt phát ra những tiếng vang. Dường như cảm giác được có người đang theo dõi hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt vừa giống hổ vừa giống báo, đỉnh đầu mọc ra hai lỗ tai nhỏ cong cong, thân hình đen nhẻm như được phủ một lớp da bằng sắt.
“Ực ực ực!”
Trong cổ họng quái thú kia phát ra tiếng nuốt, hai con mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ một hồi, đột nhiên nói ra một câu hàm hồ không rõ:
- Quá nhỏ, không thể ăn.
Lập tức lại cúi đầu tiếp tục nhai nuốt.
Phong Vân Vô Kỵ có cảm giác như con quái thú này nhìn tất cả mọi thứ đều giống như nhìn đồ ăn. Tuy nhiên Phong Vân Vô Kỵ cũng không phải là loại dễ chọc, có được chân khí cuồn cuộn trong cơ thể chim đại bàng, lại vừa trải qua điều tức, thực lực đã khôi phục gần như hoàn toàn.
Đang muốn bay xuống giáo huấn tên này một chút, đột nhiên một hàng văn tự hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: “Thao Thiết, hung thú Hồng Hoang, bụng chứa nhật nguyệt, có thể nuốt trời, là đỉnh cấp hung thú trong Hồng Hoang…”
“Ồ, hôm nay thủ hạ của bổn tọa bị thiệt hại, đang là lúc dùng người, Thao Thiết này…
“Gào!”
Ngay lúc này, Thao Thiết kia giống như đã ăn no, đột nhiên vươn người phát ra một tiếng gầm rung trời. Núi đá chấn động, tiếng vang ầm ầm Trên bầu trời u ám, mấy vạn tia sét lan về bốn phương, tiếng đùng đùng không dứt bên tai.
Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy linh hồn chấn động, giống như trúng phải đòn nghiêm trọng, khí tức toàn thân trở nên hỗn loạn. Khi Thao Thiết gầm lên, vô số yêu thú tại bốn phương đều run rẩy nằm phục xuống, phát ra những tiếng kêu yêu ớt. Dùng ma thức có thể nhìn thấy, trong số những yêu thú này có cả một số yêu thú cực mạnh. Nhưng khi dùng ma thức tra xét Thao Thiết, Phong Vân Vô Kỵ lại cảm thấy khí tức của yêu thú này chỉ giống như một yêu thú nhỏ bình thường.
“Mẹ nó, lão tử nhất định phải thu thập con yêu thú này!” - Phong Vân Vô Kỵ gầm lên trong lòng, một ý niệm điên cuồng dâng lên: “Thao Thiết này tại nơi này hình như rất có uy thế, là yêu vật tọa trấn một phương. Nếu như thu phục được, nói không chừng có thể dựa vào hắn để sai khiến những Thái Cổ ma tộc này, biết đâu lúc nào đó có thể tạo được hiệu quả như kì binh.”
- Hà, tên to xác, bổn tọa muốn thương lượng với ngươi chuyện này!
- Chuyện gì vậy, tên nhỏ con?
Thao Thiết lại không hề kiêu ngạo, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ bay xuống, trầm giọng nói. Đôi mắt như chuông đồng mặc dù sáng sủa nhưng lại tỏ ra hơi ngờ nghệch, hiển nhiên là đầu óc cũng không tốt lắm.
- Chúng ta thương lượng, sau này ngươi hãy theo bổn tọa tung hoành, thế nào?
Phong Vân Vô Kỵ cẩn thận nói, chung quy vẫn cảm thấy Thao Thiết này có gì hơi lạ.
- Theo ngươi tung hoành à?
Thao Thiết ngẩng đầu lên, vừa nhai nhóp nhép vừa trầm giọng nói:
- Không phải là muốn thu phục ta sao? Những kẻ gặp phải ta đều nói y như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ đổ mồ hôi, thì ra hắn không phải là người đầu tiên có chủ ý này.
- Muốn ta theo ngươi cũng không phải là không được, ừm…
Thao Thiết quan sát Phong Vân Vô Kỵ từ trên xuống dưới một cái, chậm rãi nói:
- Chỉ cần mạnh hơn ta là được.
Dứt lời, Thao Thiết chậm rãi vươn một cánh tay ra, hơi phát lực một cái, bên dưới cơ nhục rắn chắc nổi lên từng sợi gân xanh, phát ra tiếng vang như dây thép rung động.
- Nhìn ngươi nhỏ như vậy, ta cũng không so thứ khác với ngươi, hãy so lực tay đi!
“……”
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bực bội: “Ta rất nhỏ sao? Nhìn ngươi cũng không lớn chút nào.”
Có điều đây là lúc dùng người, hắn cũng không nhiều lời vô ích, liền trực tiếp trực tiếp ngồi xuống, vừa mới vươn tay muốn cầm lấy tay Thao Thiết, bỗng nhiên trông thấy bàn tay kia của Thao Thiết lật lại…
“Ầm!”
Một lực lượng cường đại đánh vào Phong Vân Vô Kỵ, thân thể hắn như sao băng bay về phía sau, phá vỡ vô số ngọn núi nhô lên, giữa không trung không biết xoay chuyển bao nhiêu lần, cuối cùng trượt xuống trên mặt đất kéo ra một vết lõm mấy ngàn trượng, lúc này mới ngừng lại được. Trong mơ hồ, Phong Vân Vô Kỵ như nghe được tiếng nói trầm thấp của Thao Thiết:
- Ngại quá, vai hơi bị ngứa, ta phải gãi một chút…
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chấn động, giống như mỗi dây thần kinh trong người đều rung lên, hai tai kêu lên ong ong.
“Đây, đây mẹ nó còn là yêu thú sao…”
Phong Vân Vô Kỵ tự biết thực lực của mình, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, Thao Thiết kia nhìn như chỉ tùy ý xuất chiêu, nhưng lực đạo phát ra lại không thua gì uy lực của một số đỉnh cấp ma công.
“Bổn tọa không tin lại không thu phục được một yêu thú…” - Phong Vân Vô Kỵ vươn người dậy, trong lòng thầm nghĩ, cũng không dám sơ suất nữa. Thao Thiết này nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng lực lượng của hắn tuyệt đối vô cùng biến thái.
- Lại lần nữa!
Phong Vân Vô Kỵ chợt nhoáng người, trở về đối diện với Thao Thiết, chậm rãi ngồi xuống. Ma nguyên trong cơ thể vận chuyển, toàn thân phát ra tiếng lách cách, ma khí dày đặc như sương mù từ khiếu huyệt toàn thân xông ra.
“Chỉ cần ngươi có thể làm cho ta nhúc nhích là được.” - Thao Thiết vươn tay ra, dừng lại tại không trung, vừa nhai nhóp nhép vừa phát ra tiếng ồm ồm.
Hai cánh tay một lớn một nhỏ nắm vào nhau. Phong Vân Vô Kỵ bật hơi một tiếng, toàn thân bỗng nhiên dùng sức, toàn bộ địa lực lượng đều tập trung vào cổ tay…
Thao Thiết chớp chớp mắt một chút, hờ hững nói:
- Không tệ, có chút lực lượng, chỉ là… hình như vẫn chưa đủ…
- Hây!
Phong Vân Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, đôi cánh ác ma phía sau vươn ra, thân thể phình lớn, trong nháy mắt đã biến thành ma thân.
Thân thể cao mấy trượng đứng trước Thao Thiết, đồng thời khiếu huyệt toàn thân mở rộng, Hấp Tinh đại pháp toàn lực xuất thủ. Gió lớn đột ngột nổi lên, linh khí dồi dào tràn ngập trong phiến thiên địa này như nước chảy tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ rất tự tin vào lực lượng hôm nay, cho dù là núi lớn cũng có thể nhổ cả gốc lên, nhưng gặp phải Thao Thiết biến thái này cũng chỉ hơi lay động được cánh tay như chế tạo từ cốt thép của hắn.
- Ừm, cũng không tệ lắm, có điều xem ra ngươi vẫn chưa đủ cách để ta thần phục…
Thao Thiết trầm giọng nói, vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ không làm gì được.
“Mẹ nó, đây rốt cuộc là yêu thú gì, lực lượng lớn như vậy, so với núi còn khó lay động hơn… Lão tử cũng không tin không thể di chuyển được con yêu thú này!” - Mặc dù biết lực lượng vẫn còn có chênh lệch rất lớn so với Thao Thiết này, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn không muốn từ bỏ. Thực lực mà Thao Thiết triển hiện ra, sức hấp dẫn đối với hắn lại càng lớn.
- Được rồi, đến lượt ta…
Thao Thiết hơi đứng lên một chút, cánh tay như nước chảy dần dần giơ lên.
“Mẹ nó, lão tử không tin không thắng được ngươi!” - Phong Vân Vô Kỵ toàn thân nổi lên gân xanh, phía trong đã hiện lên màu máu, cắn răng một cái, lại lần nữa thi triển Ma Viên Biến…
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Thân hình cao to của Phong Vân Vô Kỵ lại lần nữa phình lên gấp đôi, cánh tay bỗng nhiên lớn thêm mấy lần, từng sợi lông dài màu đỏ từ trong khiếu huyệt nhô ra. Thao Thiết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kỵ, đang muốn nói gì, bỗng nhiên một lực lượng mạnh mẽ từ phía đối diện truyền đến, trong lực lượng như muốn hủy diệt thiên địa tràn ngập khí tức hung bạo…
“Bình bình!”
Thao Thiết rốt cuộc hơi lắc lư, dưới chân loạng choạng, chiếc đầu vuông vuông kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.