Chương 153: Thiên địa dị biến
Hoàng Phủ Kỳ
07/04/2013
Tâm niệm vừa động, thần thức Phong Vân Vô Kị tỏa ra trên khắp bầu trời và mặt đất, từ phương vị hiện tại quét ra xa. Phong Vân Vô Kị trong lòng biết bóng người cổ quái kia khẳng định chưa có chết, hơn nữa không có đi xa mà vẫn còn lưu lại đây. Sức mạnh của thần thức tựa hồ vô cùng vô tận, năng lượng trong thiên địa, các quang cảnh phía xa xa thần thức đều điều tra được, nhưng bất luận Phong Vân Vô Kị cố gắng truy tìm bốn phía như thế nào, thủy chung không thể phát hiện nửa điểm khí tức cổ quái kia.
“Hừ!” Phong Vân Vô Kị tức giận hừ một tiếng, phất ống tay áo, xoay người trở lại bên cạnh đệ tử kiếm các kia, nhìn xuống. Sắc mặt đệ tử kiếm các này dĩ nhiên xám xanh, toàn thân không có đến nửa điểm sinh khí, vết thương trước ngực hắn trông có vẻ nghiêm trọng nhưng thực ra không phải vết thương trí mạng.
“Hắn bị hút đi sinh mạng lực mà chết… …kể cả linh hồn” Phong Vân Vô Kị trong lòng thở dài một tiếng, tay phải vuốt qua, hai mắt hắn nhắm lại, sau đó bay lên không trung mà đi.
Phong Vân Vô Kị rời đi không lâu, có hai gã hắc bào nam tử hạ xuống, chậm rãi đi tới, thân thể phiêu lãng, một trận gió từ trong rừng thổi qua thân thể hai người này, nhưng kỳ quái là hai hắc bào này vẫn bất động, tưởng như ngọn gió kia trực tiếp xuyên qua thân thể họ.
“Ta cảm giác được” Một hắc bào nhân ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía nói.
“Ta cũng cảm giác được, đúng vậy, ác ma vừa mới qua nơi này, chúng ta lại đến chậm một bước” Một hắc bào nhân khác nói.
Hai người chậm rãi cưỡi hắc báo đi lên…trên mặt đất, chung quanh đại thụ, bên cạnh thi thể đệ tử kiếm các.
Tiến lên phía trước một chút, hắc bào nhân vỗ đầu hắc bạo hạ xuống, hắc báo quỳ xuống bên cạnh kiếm các đệ tử kia, hắc bào nhân từ trên lưng hắc báo đi xuống tới bên cạnh thi thể kiếm các đệ tử kia, cẩn thận dò xét một chút, xem xét mắt của đệ tử kiếm các kia.
“Thế nào?” một gã hắc bào nhân vẫn như cũ ngồi trên hắc báo hỏi.
“đã bị hút linh hồn, lực lượng ác ma cường đại thêm một phần” gã hắc bào nhân kia đáp, sau đó đứng thẳng lên, từ áo bào bay ra một luồng phấn mạt màu xanh biết, luồng phấn mạt màu xanh biếc kia từ từ khô héo trong tay hắn , rồi phiêu đãng trong không trung.
Hắc bào nhân đột nhiên phát ra một tràng thanh âm như thanh âm đến từ vũ trụ hồng hoang, phấn mạt màu xanh biếc đang tiêu tán trong không trung đột nhiên hóa thành một đám nòng nọc màu xanh, dung nhập vào trong hư không, một cỗ ánh sáng màu xanh bao phủ khoảng không gian, sau đó hai thân ảnh xuất hiện trong luồng sáng xanh kia, đó là Phong Vân Vô Kị cùng với thân ảnh của nam tử cổ quái kia…
Hai gã hắc bào nhaan đồng thời quay đầu nhìn về phía hình ảnh màu xanh đang tỏa sáng kia, một lát sau hắc bào nam tử vung tay lên, những luồng lục quang liền hóa thành vụ khí bị hút vào trong tay áo hắn, hóa thành phấn mạt màu xanh biếc.
“Chúng ta nhanh lên. Không ngờ rằng ác ma lại bất ngờ chạy thoát tới đây lại đụng hoàng, mà kiếm hoàng lại có thể sử dụng thần thức của mình đánh hắn ra khỏi cơ thể. Thân thể kia đang bị thương, khẳng định đang nhanh chóng khôi phục thân thể bị thương. Chúng ta nhanh lên” Hắc bào đang ngồi trên hắc báo nói.
“Chúng ta quả thật phải nhanh lên, hắn đã chiếm hữu hai mươi thái cổ cao thủ, nếu để hắn tấn công thêm mười thái cổ cao thủ nữa, năng lượng của hắn sẽ tăng lên khủng khiếp, đến lúc đó vu thuật của chúng ta căn bản không đối phó được với hắn.” Gã hắc bào nhân đầu tiên nói, sau đó bảo với hắc báo: “chúng ta nhanh lên!”
“Đúng vậy, chúng ta nhanh lên”
Hắc bạo đứng dậy, hai hắc bào vu sư chỉ huy hai hắc báo, cơ thể cả người căng ra, sau đó nhanh như tia chớp phá không bay ra, bốn chân đạp tại không trung… …
Phong Vân Vô Kị rời khỏi khu rừng nguyên thủy, phi hành rất nhanh trong không trung, nhằm hướng kiếm vực phóng tới. Đột nhiên trong lúc đó một loại cảm giác kỳ quái xuất hiện, như là của đồng loại triệu hoán, Phong Vân Vô Kị dừng lại, đứng trên không trung.
Trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, Phong Vân Vô Kị không rõ loại cảm giác này giống như thế nào, hình như là đối mặt với một lời gọi từ thân thể, rất khó kháng cự. Nghĩ ngợi một lúc, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu, mái tóc dài bắt đầu tung bay, thần thức cường hãn xuất ra xung quanh trong vòng ngàn dặm, tìm tòi truy xét trên bầu trời và dưới đất.
Không có phát hiện nào cả! Phong Vân Vô Kị vô cùng kỳ quái, đế cấp thần thức rất cường đại, cơ hồ rất khó có cái gì không thể phát hiện, cho dù đó là cố tình sử dụng bí pháp ẩn dấu khí tức, hơn nữa song phương thực lực chênh lệch rất lớn, tuyệt đối không thể dấu được đế cấp cao thủ.
Nghĩ ngợi một lúc, Phong Vân Vô Kị rốt cục cũng quyết định buông bỏ tìm kiếm, việc quay lại kiếm vực là nhiệm vụ trọng yếu trước nhất.
Khi phóng về hướng đông, cảm giác này ngày càng mãnh liệt, trong cơ thể cửu huyền sinh tử chân khí cũng vận chuyển càng lúc càng nhanh. Phong Vân Vô Kị đều không để ý đến, một mặt lợi dụng thần thức truy tìm phía dưới, một mặt rất nhanh hướng kiếm vực đi tới.
Khi Phong Vân Vô Kị đến một tòa núi cao, cảnh vật xung quanh màu lục sắc thì cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, hạ thần thức xuống phía dưới liền nhìn thấy một sự việc khiến Phong Vân Vô Kị không khỏi sợ ngây người.
Phía dưới trung tâm mặt đất, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được hoàng sa đang mở rộng bốn phía, không ngừng nuốt hết toàn bộ núi cao xung quanh, khu rừng với một mảng sinh cơ trong nháy mắt liền bị hoàng sa (cát vàng) che dấu, Phong Vân Vô Kị ánh mắt khiếp sợ nhìn tòa núi cao kia hóa thành cát.
“Sao lại thế này?!” Phong Vân Vô Kị vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ nhìn xuống một khoảng không lớn, nhưng tuyệt đối là một sa mạc không nhỏ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khi hắn còn đang chần chừ thì dị biến phát sinh.
Cả sa mạc đột nhiên xoay tròn,tại trung tâm sa mạc tầng tầng hoàng sa bắt đầu dâng lên, từ không trung nhìn lại chỉ thấy hoàng sa lay động trong mắt như một hắc động.
Hoàn toàn chỉ là do hoàng sa hình thành, nếu như một người bình thường mở miệng rộng như thế, cái miệng tối đen như mực trông thật là đáng sợ.
hống!
Một tiếng rống to từ phía dưới truyền đến! Vô số hoàng sa từ phía dưới như một cự nhân cao lớn lao lên, tiếng xé gió vang lên không dứt bên tai, tại không trung xuất hiện một bạch tuyến.
Mặc dù xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Phong Vân Vô Kị tuy kinh động nhưng không loạn, trực tiếp đánh ra một chưởng xuống phía dưới, dũng mãnh hét lên một tiếng: “!”
Vô số hoàng sa từ phía dưới đang bắn đến giống như bị một tầng vô hình ngăn trở, cách Phong Vân Vô Kị mười trượng, vô số hoàng sa bị vô hình chân khí tạo thành bức tường chắn lại trong hư không.
“Tan!” Phong Vân Vô Kị phất tay áo một cái, hoàng sa trong hư không kia liền bay tứ phía.
hống! ~
Hoàng sa ki hình thành một mặt người thật lớn, đột nhiên phát ra một tiếng rống to. Ngay sau đó đột nhiên nhanh chóng bành chướng, miệng rộng há ra, lần này từ phía dưới truyền đến một cỗ hấp lực thật lớn. Không kịp phòng ngừa phía dưới, Phong Vân Vô Kị nhất thời bị hấp lực cường đại này hút xuống mấy trăm trượng. Trong lòng cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, muốn bay lên không rời đi. Đột nhiên trong lúc đó từ phía trong sa mạc rộng lớn một cự chưởng thật lớn hướng không trung bay lên, truy kích Phong Vân Vô Kị, vô số hoàng sa từ bốn phương tám hướng bay tới bàn tay này.
oanh oanh!!
Phong Vân Vô Kị vận kình khí toàn thân chấn khai, nhưng hoàng sa lại rất nhanh chóng tụ lại phía dưới như nước chảy hướng tới bàn tay khổng lồ này. Hoàng sa hóa thành bàn tay càng ngày càng lớn, càng ngày càng dầy, cuối cùng mang theo Phong Vân Vô Kị rơi xuống mặt đất… ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.