Phi Thăng Chi Hậu

Chương 418: Tiến hóa, thôn phệ làm đạo Sát Lục, Kiếp Ma xưng danh

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Điện cổ xây bằng đá lớn màu xám, trang trí bằng những hoa văn màu đen, trên điện có một bảo tọa. Đây chính là hành cung mà Phong Vân Vô Kỵ xây dựng tại vùng đất bỏ hoang vĩnh viễn chỉ một màu xám này.

Đám nghịch thần giả mới thần phục đứng yên không nhúc nhích bên dưới bậc thềm, mặc áo bào đen rộng thùng thình che lấp khuôn mặt. Mã Phi Lạc Tư và Tạp Cổ La Tư thân là người hầu của ác ma, được Phong Vân Vô Kỵ ân chuẩn có thể đứng cùng với đám nghịch thần giả. Còn có một số người vốn thuộc về các thế lực và chủng tộc khác, nhưng cuối cùng cũng lựa chọn đi theo Sát Lục chi chủ. Trong bọn họ có đọa lạc thiên sứ, cũng có ma tộc đại tướng bên sườn có hai cánh, cũng có một số yêu thú có linh trí. Tại Ma giới, có lẽ bọn họ đều là những kẻ có thực lực, nhưng tại vùng đất bỏ hoang này, bọn họ chỉ là những phế vật thấp kém nhất.

Mặc dù những nghịch thần giả này đã tồn tại rất lâu, nhưng lại được sinh ra tại vùng đất bỏ hoang, không am hiểu lắm về ngôn ngữ Ánh mắt đảo qua những bên dưới, Phong Vân Vô Kỵ khẽ lắc đầu. Sau khi ma cung xây thành, hắn đã trải qua một khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có, cũng dần dần hiểu được một chút chân tướng của vùng đất bỏ hoang.

Mỗi ngày, khi Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên bảo tọa làm bằng đá đơn sơ nhắm mắt minh tư, ma thức đều phát ra ngoài, quan sát vùng đất bỏ hoang. Hắn có thể loáng thoáng cảm giác được sâu trong địa tầng, từng đạo khí tức cường đại đang được một thứ gì đó bảo vệ.

“Nghịch thần giả cổ xưa như bọn họ mới là nghịch thần giả chân chính, cũng là chúa tể thật sự của vùng đất bỏ hoang.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ rất e dè bọn họ, đồng thời cũng rất hiếu kì: “Những kẻ này rốt cuộc có lai lịch gì mà lại cần Chủ Thần tự mình sáng tạo một không gian như vậy để nhốt bọn họ.”

Uy năng của Chủ Thần lớn đến mức nào? Tại chiến trường cổ Tư Đề Lạp, đệ nhất phân thần còn nhớ kĩ, sau khi Bổn Tôn lấy đi một đoạn tơ nhỏ màu vàng, mặt đất liền chấn động, từ trên kim tự tháp rung chuyển kịch liệt hiện ra một con mắt hoàng kim to lớn. Tại khoảnh khắc con mắt hoàng kim xuất hiện, hắn rõ ràng cảm giác được áp lực của Chủ Thần khiến cho người ta sợ hãi. Đó là một loại áp lực dường như có thể xuyên thủng tất cả bí mật, làm cho người ta có cảm giác trần trụi, vô lực phản kháng. Bây giờ nhớ lại, đệ nhất phân thần vẫn không dám đối kháng trực diện với nó, chí ít không phải là hiện tại.

“Dù sao nhiệm vụ của ta cũng chỉ là đảo loạn Ma giới. Chủ Thần… cứ để Bổn Tôn đối phó đi, tên này quá biến thái, so với ta mạnh hơn nhiều. Mục tiêu của ta cũng không lớn… làm một chủ nhân của Ma giới là được rồi. Hà hà…” - Trong lòng nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ càng muốn rời khỏi nơi này.

- Mã Phi Lạc Tư, chuyện bổn tọa sai ngươi đi làm thế nào rồi?

Vẻ mặt nghiêm túc, Phong Vân Vô Kỵ từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng hỏi.

- Chủ nhân! Dựa theo phân phó của ngài, chúng tôi đã dựa vào những khu vực biết được vẽ thành một tấm bản đồ. Về phần những khu vực khác, chúng ta tổng cộng đã phái ra hơn một ngàn người, nhưng trở về chỉ hơn ba trăm, còn lại hơn tám trăm người toàn bộ đều biến mất vô tung, sợ là lành ít dữ nhiều.

- Ừm, biết rồi.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Bản đồ đã vẽ xong chưa?

- Bẩm chủ nhân, đã khắc vào trên hắc diệu thạch (đá vỏ chai).

- Đem hắc diệu thạch kia vào trong điện cho bổn tọa! Nghịch thần giả ở lại, những người khác toàn bộ lui ra!

- Tuân mệnh!

Những sát lục giả xếp hàng trong điện một tay ôm ngực, cúi đầu khom người, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, hai gã ma tộc quần áo rách nát khiêng một khối hắc diệu thạch hình dẹp đi vào.

Tại vùng đất bỏ hoang, tài nguyên hữu hạn, những sát lục giả chỉ có thể dùng đá để khắc hình.

Ma thức có thể cảm nhận địa hình, kẻ cả địa đồ khắc trên phiến đá. Phong Vân Vô Kỵ so sánh với hình ảnh trong lòng, cuối cùng xác nhận không sai. Dùng ma thức dò xét dĩ nhiên là thuận tiện, thế nhưng tại Ma giới, cùng với những khu vực có ma vật sinh tồn, phàm là cường giả đều hung bạo thành tính, giết và không giết chỉ cần một ý niệm; hơn nữa tất cả cường giả ma tộc đều có lòng tự tôn rất lớn, nếu như tự ý dùng ma thức thăm dò, sẽ bị cho rằng lén lút dò xét và vũ nhục, do đó sẽ khiến cho đối phương giận dữ xuất thủ.

Vạch ra kế hoạch sau đó hành động, đây chính là quy cách mà đệ nhất phân thần tin tưởng. Trước khi hiểu rõ hư thực của đối phương, hắn sẽ không liều lĩnh rước lấy nhiều địch nhân.

Mã Phi Lạc Tư đã dùng vuốt sắc khắc một vài chữ số trên các góc địa đồ chung quanh ma cung mới xây dựng, những con số này chính là số lượng sát lục giả biến mất tại mỗi địa phương.

Phong Vân Vô Kỵ trong mắt lóe sáng, tiện tay làm mấy kí hiệu dễ thấy trên những địa phương có số lượng người biến mất nhiều nhất: “Những địa phương này hiện tại không nên đụng vào. Trước tiên hãy thu thập những nghịch thần giả mới sinh này, hay chuẩn xác mà nói là những kẻ săn mồi.”

“Ti ti!”

Một tiếng động lạ rất nhỏ đột nhiên truyền vào trong tai. Phong Vân Vô Kỵ vốn đang nghĩ đến những chuyện nên làm tại vùng đất bỏ hoang này, lại bị tiếng động này quấy rầy, không khỏi giận dữ. Hắn đang định quát lên, nhưng khi ánh mắt đảo qua bên dưới, cơn tức giận lại biến mất, lại dùng một loại ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn hai gã nghịch thần giả đang giằng co bên dưới.

Những nghịch thần giả thần phục này, mỗi người đều có một tia hồn phách nằm trong y trong y thức hải của Phong Vân Vô Kỵ. Thông qua tia hồn phách kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được rõ ràng sự đói khát cực độ trong lòng hai hung thú này. Từ bên dưới áo bào của hai gã nghịch thần giả phát ra những tiếng khò khè. Trải qua chiến trường thần ma cổ, Phong Vân Vô Kỵ cũng không xa lạ với loại thanh âm này, đó là sự khát vọng đối với máu thịt.

- Chủ nhân!

Mã Phi Lạc Tư đột nhiên tiến lên vài bước, thấp giọng nói:

- Chủ nhân phải cẩn thận, những kẻ săn mồi này sợ rằng muốn dung hợp với nhau!

- Ồ?

- Chủ nhân có điều không biết. Nghịch thần giả cổ xưa bị chúng thần nguyền rủa chìm vào trong ngủ say, hiện tại đều là những kẻ săn mồi, bọn chúng đều có thần cách. Muốn thoát khỏi vùng đất bỏ hoang chỉ có hai loại ma tộc, một loại là không có thần cách, còn một loại khác, theo như kiến giải lưu truyền đã lâu là khi hấp thu thần cách đủ nhiều, thần cách hoàn mỹ giống như Chủ Thần, khi đó sẽ không bị quy tắc do Chủ Thần tạo ra ràng buộc, có thể thoát khỏi nơi này. Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều ma tộc ở nơi này khao khát thần cách như vậy, mỗi một viên thần cách đều có thể khiến cho những kẻ săn mồi tranh đoạt.

- Dung hợp? Sau đó thì sẽ thế nào?

- Càng cường đại hơn.

Câu trả lời của Mã Phi Lạc Tư vô cùng ngắn gọn, nhưng thần thái rất nghiêm túc, rõ ràng là hi vọng Phong Vân Vô Kỵ chú ý.

Thanh âm của Mã Phi Lạc Tư còn chưa dứt, trong đại điện dị biến đã nổi lên…

Hai gã nghịch thần giả không hề tránh né, đồng loạt gầm một tiếng, há mồm cắn về phía đối phương, hàm răng nhọn trắng toát cắm vào trong thân thể. Tiếng cắn xé chói tai vang khắp cả đại điện, máu loãng từ bên dưới áo bào chảy ra.

Phong Vân Vô Kỵ tóc đen phất phơ bên tai, cặp mắt đen kịt không chớp quan sát động tĩnh bên dưới. Hai gã nghịch thần giả giống như đã biến thành hai hung thú, không ngừng nuốt chửng thân thể đối phương, kình khí cuồng bạo không ngừng tràn vào thân thể. Máu loãng bắn ra khắp nơi. Trên đại điện ma khí xoay chuyển, bao phủ hoàn toàn hai gã nghịch thần giả.

- Ngao!

- Ngao!

Hai tiếng gầm vang lên. Bên dưới áo bào, hai cặp vuốt sắc từ dưới sườn vòng đến phía sau thân thể như đã vỡ thành mảnh nhỏ của đối phương, đan xen với nhau, sau đó mạnh mẽ phát lực, như muốn ép thân thể của đối phương vào trong thân mình. Cùng lúc này, lớp vải trên đỉnh đầu hai gã nghịch thần giả đều vỡ vụn, hai hàm răng nhọn đồng thời cắn xuyên qua đầu đối phương…

“Phập!”

Máu tươi bắn ra. Những nghịch thần giả chung quanh đều tản ra. Không trung hoàn toàn trống trải. Trong vũng máu chảy xuôi trên mặt đất toát ra khói xanh xèo xèo.



“Gào!”

Một tiếng gầm vang dội từ trong thân thể đầy máu vang lên. Đám nghịch thần giả bao gồm Mã Phi Lạc Tư đều cả kinh, bất giác lui về phía sau. Chỉ có Phong Vân Vô Kỵ vẫn đặt một tay trên đầu gối, không nhúc nhích chăm chú nhìn vào biến hóa dưới đài, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.

Hai khối xương đầu trắng toát quấn lấy nhau, lơ lửng giữa không trung. Nơi xương sọ nối liền, một viên thần cách to lớn đang ra ánh sáng nhàn nhạt. Từ trong thần cách tỏa ra những luồng khí đen, đan xen vào nhau tại không trung, thoạt nhìn giống như hình thành một vật thể như đồ đằng. Chỉ nghe tiếng răng rắc giòn giã không dứt bên tai, những khối xương nằm trên đất lần lượt bay lên, nhập vào trong sương mù bên dưới đầu…

Trên mặt đất, dưới tác dụng của một lực lượng kì dị, máu tươi rơi xuống lại bắn ngược trở về, nhập vào trong sương đen.

“Két!”

Một tiếng kêu sắc nhọn vang lên, tiếp đó là một tiếng nổ vang. Sương đen nổ tung, một gã ma tộc toàn thân khoác khải giáp đen kịt như mực xuất hiện trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, khí tức cuồng bạo khiến cho đám nghịch thần giả chung quanh đều từng bước lui về phía sau.

Từng quầng sóng màu đen từ quanh người hắn thu hẹp lại, đó là một lĩnh vực đang trong quá trình hình thành.

“Ti”!

Khí tức của nghịch thần giả mới sinh bừng lên, cặp môi mở ra, một chiếc lưỡi đỏ kè phân nhánh thè ra ngoài, đồng thời trong mắt lóe sáng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ trên bảo tọa.

“Bình!”

Một chân của hắn đạp mạnh lên thềm đá. Nơi bàn chân hạ xuống, từng vết nứt như mạng nhện lan ra ngoài. Phong Vân Vô Kỵ y bào bay phần phật, tay phải cầm Kiếp Ma đao, im lặng không nói, toàn thân phát ra một cỗ khí tức lạnh lùng nghiêm nghị, từ trên thềm đá từng bước một đi về phía nghịch thần giả mới sinh.

- Để ta cho ngươi biết thế nào mới gọi là cường giả chân chính.

Phong Vân Vô Kỵ điềm nhiên nói.

Một tiếng gầm vang lên. Lĩnh vực màu đen trong cơ thể nghịch thần giả mới sinh mở rộng ra, trong nháy mắt bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ. Trong điện đột nhiên trống rỗng, hai người đồng thời biến mất.

Mã Phi Lạc Tư vẻ mặt căng thẳng. Nhưng rất nhanh, trong hư không sát khí bỗng tăng vọt, sát khí vô tận tràn ngập khắp không gian, thẳng đến tận trời. Nóc điện nổ tung tạo thành một lỗ hổng lớn, từng đạo đao quang hình cầu bắn ra, ánh sáng lấp lánh bên trong điện. Chỉ nghe một tiếng quát trầm, lĩnh vực màu đen lại xuất hiện lần nữa, sau đó nổ tung. Nghịch thần giả mới sinh quỳ rạp trên đất, Kiếp Ma đao vạch ra một vết tích dưới cằm, máu tươi như trút…

“Cheng!”

Phong Vân Vô Kỵ chớp mắt một cái, sau đó ném Kiếp Ma đao cắm sâu vào trong đá dày dưới chân nghịch thần giả, tay áo vung lên, xoay người lại hờ hững bước lên bậc thầm đi về hướng bảo tọa…

- Ta, thần phục…

Phía sau, nghịch thần giả phát ra thanh âm khuất nhục không cam lòng…

Ánh mắt Mã Phi Lạc Tư đảo qua thân thể đang run nhè nhè của đám nghịch thần giả chung qaunh, trong lòng thầm khen: “Chủ nhân tính toán thật kĩ. Nghịch thần giả mới sinh, lĩnh vực tuy mới hình thành, nhưng quy tắc thì vẫn còn rất non kém, không khác biệt nhiều so với những kẻ không có lĩnh vực. Nếu như cho hắn thêm thời gian, sợ là…”

- Tất cả lui ra! Mã Phi Lạc Tư, ngươi cũng vậy!

Phong Vân Vô Kỵ thần thái uy nghiêm, thoạt nhìn có khí thế của người ở địa vị cao.

- Vâng thưa chủ nhân!

Hai người Tạp Cổ La Tư và đám nghịch thần giả kia đều kính cẩn lui xuống. Trong điện chỉ còn lại tên nghịch thần giả mới sinh nhờ nuốt chửng huyết nhục của nhau.

Mặc dù đã lập huyết thề, đồng thời bị Phong Vân Vô Kỵ lấy đi một phần hồn, nhưng tên nghịch thần giả này vẫn hung ác nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ trên bậc thềm.

“Nghi hoặc, không cam lòng…” - Phong Vân Vô Kỵ cảm thụ được tin tức từ tia hồn phách của nghịch thần giả trong ý thức hải truyền đến, liền nghiêng đầu nhìn xuống dưới đài, cười lạnh nói:

- Ta mạnh hơn ngươi, vì vậy ngươi phải phục tùng ta!

“Gào!”

Một tiếng gầm vang lên. Bên dưới bậc thềm, nghịch thần giả kia vươn người dậy, phát ra một trận gào thét giận dữ bất khuất. Mặc dù bị người khống chế, nhưng bản tính kiệt ngạo bất tuân thi vẫn không cách nào thay đổi.

- Ngươi, nói dối…

Thanh âm khàn khàn trúc trắc biểu đạt đầy đủ sự bất cam của kẻ mới sinh.

- Có phải ngươi cảm thấy qua một thời gian nữa, chờ ngươi dung hợp và tiếp xúc với quy tắc hoàn toàn, sau đó sáng tạo ra một lĩnh vực hoàn chỉnh, khi đó ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi?

Im lặng là câu trả lời trực tiếp nhất.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên. Đại điện chấn động. Kiếp Ma đao bay vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ, hai mắt đột nhiên nhắm lại, khi lần nữa mở ra, mái đầu tóc dài của hắn không gió tự động tung bay. Một luồng khí tức sắc bén phá thể bay ra, hóa thành hình đao chém mạnh về phía nghịch thần giả mới sinh.

“Bình!”

Thần sắc kiêu ngạo bất tuân nhanh chóng trở nên sợ hãi. Một đạo lực lượng vô hình đánh mạnh vào người nghịch thần giả, khiến cho hắn bắn lên như diều đứt dây, đập mạnh vào vách tường. Ngay khoảnh khắc va chạm, cỗ lực đạo như muốn hủy diệt tất cả lại đột nhiên biến mất.

“Cộp!”

Tên nghịch thần giả kia từ trên vách tường rơi xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà…

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nghe “phụp” một tiếng, ngoài thân nghịch thần giả từng tấc nứt ra, ma huyết màu đen hóa thành từng mũi tên máu bắn ra ngoài…

Phong Vân Vô Kỵ ngồi ngay ngắn trên bảo tọa rộng rãi làm bằng hắc diệu thạch, giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong không khí:

- Ngươi rất may mắn, bởi vì bổn tọa cũng không có ý giết ngươi, bằng không thì một vạn người như ngươi cũng sớm chết sạch rồi. Hiện nay bổn tọa đang cần dùng người, từ nay về sau, ngươi chính là Sát Lục chi phó đầu tiên của bổn tọa, cũng là Sát Lục chi phó đời cuối cùng, bởi vì…

Phong Vân Vô Kỵ đứng lên, khí thế như vực sâu tràn ngập đại điện, gió lớn nổi lên, y bào bay phất phới:

- Bổn tọa sẽ là Sát Lục chi chủ đời cuối cùng.



Thân thể rung động, sau một khắc, Phong Vân Vô Kỵ đã như quỷ mị xuất hiện trước người nghịch thần giả mới sinh, một ngón tay điểm lên trán hắn. Sát Lục ma quyết trong cơ thể vận chuyển, bên ngoài cơ thể, bóng ma Sát Lục dữ tợn hiện lên, cũng giơ một ngón tay điểm ra. Trên trán của nghịch thần giả kia, một hoa văn màu vàng nhạt dần dần thành hình…

- Từ nay về sau ngươi sẽ là nô bộc bên cạnh ta, ta ban cho ngươi cái tên Đạt Nã Đô Tư.

Đạt Nã Đô Tư ngẩng đầu lên, ánh mắt biến ảo, trong mờ mịt còn có vẻ kính phục:

- Đa tạ chủ nhân!

- Ta sẽ không ngừng cung cấp thần cách cho ngươi. Sau đó, bất luận ngươi hấp thu bao nhiêu, ngươi đều chỉ có một tên, hoa văn sát lục này sẽ duy trì kí ức của ngươi.

Một câu nói đã tiết lộ ý đồ thật sự của Phong Vân Vô Kỵ đối với một thủ hạ năng lực không cao lắm.

“Sinh vật của vùng đất bỏ hoang này cũng thật là kì lạ, không ngờ còn có thể thôn phệ lẫn nhau, trở nên càng cường đại hơn… Nếu cư tiếp tục như vậy, để cho bọn chúng thôn phệ lẫn nhau, thủ hạ của ta chẳng phải là sẽ có thêm không ít kẻ hữu dụng sao? Đáng tiếc, phàm là những kẻ có thần cách đều không thể thoát khỏi nơi đây, bằng không mang hết ra ngoài, bổn tọa sẽ tiết kiệm được rất nhiều tâm lực.” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm tiếc nuối.

Ánh mắt liếc qua Đạt Nã Đô Tư vẫn đang cúi đầu, thần thái cung kính không nhúc nhích, hắn liền phất phất tay:

- Ngươi lui ra đi!

Đạt Nã Đô Tư liền khom người lui ra ngoài.

“Két!”

Cánh cửa lớn của cung điện khép lại, trong điện lại trở nên u ám.

Cùng khép lại với hai phiến cửa là mí mắt của Phong Vân Vô Kỵ…

Trong điện trống trải, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn bình thản, Sát Lục ma quyết vận chuyển trong cơ thể, bóng ma sát lục đã thu nhỏ lại lẳng lặng đứng thẳng ở phía sau không nhúc nhích. Trong u ám, loáng thoáng có thể thấy được từng sợi tơ nhỏ màu đen giăng khắp nơi, xuyên qua bóng ma phía sau Phong Vân Vô Kỵ, đầu cùng biến mất trong bóng tối dày đặc, không biết nối liền đến nơi nào…

Sát Lục ma quyết tầng thứ hai, Sát Lục Thiên Hạ. Đạt đến tầng thứ hai, Phong Vân Vô Kỵ đã loáng thoáng cảm giác được từng sợi sát lục quy tắc tràn ngập trong hư không. Trong thế giới mắt thường không thể nhìn thấy được, sát lục quy tắc thống lĩnh tất cả sát khí dày đặc tại vùng đất bỏ hoang.

Phàm là nơi có giết chóc, sẽ có sát lục quy tắc tồn tại.

Tất cả sát khí tích tụ đều bị sát lục quy tắc chi phối vận hành. Mỗi khi minh tưởng, Phong Vân Vô Kỵ liền cảm giác như hóa thành một con sâu nhỏ trên mạng nhện; mà cái mạng nhên giăng khắp nơi, liên kết ảnh hưởng với nhau lại chính là sát lục quy tắc trong thiên địa.

Lời nói của Sát Lục chi hồn như vẫn còn vọng bên tai: Sát Lục ma quyết tầng thứ ba, Sát Lục chi chủ. Phàm là nơi có giết chóc, Sát Lục chi chủ sẽ có thể hấp thu lực lượng, cuồn cuộn không ngừng, sinh sôi không kiệt. Chỉ cần trên thế gian còn có giết chóc, Sát Lục chi chủ sẽ vĩnh viễn cường đại không ngừng.

Điều này khiến cho Phong Vân Vô Kỵ vô cùng khao khát. Nhưng dựa vào cảnh giới hắn hôm nay, chỉ có thể lợi dụng một phần sát lục quy tắc để tăng cường hấp thu sát lục chi khí, chỉ khi đạt đến tầng thứ ba mới co thể hấp thu sát lục nguyên lực. Đạt đến cảnh giới Sát Lục chi chủ, nhìn khắp vũ trụ, ngoại trừ Chủ Thần không có ai có thể uy hiếp được.

Cùng với bóng ma sát lục bên ngoài cơ thể nối liền với sát lục quy tắc trong thiên địa, trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ, Kiếp Ma Đạo cũng đang diễn luyện.

Kiếp Ma Đạo được truyền từ Đông Phương Phá Thiên, tầng thứ chín Thiên Địa Ma Kiếp có thể hủy diệt Ma giới. Người sáng lập công pháp này vốn bị tù đày tại Ma giới, ý định ban đầu chính là hủy diệt Ma giới. Võ học bậc này, luận về lực công kích có thể xem là có một không hai tại Ma giới.

Võ học như vậy, tu luyện sẽ không dễ dàng. Dựa vào năng lực truyền từ Bổn Tôn, tại đệ tứ ma sơn Phong Vân Vô Kỵ đã thi triển chiêu thứ nhất của Kiếp Ma Đạo là Quần Ma Loạn Vũ, khuất phục hơn trăm cao thủ Thần cấp. Nhưng Kiếp Ma Đạo tổng cộng có chín chiêu, càng về sau tu luyện càng trở nên khó khăn hơn.

Tây Môn Y Bắc một kiếm phát ra, trong cơ thể không lưu lại chân lực. Một chiêu này chính là lực công kích cực hạn, một chiêu giết đối phương không quan tâm đến chiêu thứ hai. Nếu như một kiếm kia cũng không giết được đối phương, vậy thì có nghĩa là mình không phải là đối thủ của đối phương, nếu như đối phương nảy sinh sát ý, kết cuộc chính là phải chết. Không phải địch chết chính là ta vong, đây là điểm xuất phát của kiếm đạo Tây Môn Y Bắc. Đệ nhất phân thần hiểu rất rõ.

Nhưng Kiếp Ma Đạo thì lại không giống, nó giống như lợi dụng lực lượng của vị diện để công kích đối phương.

Kiếp Ma Đạo tầng thứ hai, chỉ cần là trong lòng nghĩ đến chiêu ý cũng đã nặng tựa ngàn cân, giống như đang lay động cả thiên địa, vô cùng tốn sức.

Dựa theo tâm pháp, Phong Vân Vô Kỵ hiểu rất rõ, Kiếp Ma Đạo một khi xuất thủ, chiêu chưa ra tất sẽ dẫn đến thiên địa dị tượng, long trời lở đất, nhật nguyệt không màu. Hắn cũng không muốn ma cung vừa mới xây thành bị hủy trong tay mình, cho nên chỉ đành diễn luyện trong lòng.

Mỗi lần diễn luyện đao ý của Kiếp Ma Đạo, Phong Vân Vô Kỵ lại càng cảm thấy sùng kính đối với người lúc trước đã sáng lập nên công pháp này, càng cảm thấy người này là một thiên tài kinh thế.

“Đáng tiếc là trời ghét anh tài. Nếu như không hao hết tâm huyết mà chết, vậy thì hôm nay bổn tọa đã có thêm trợ lực lớn rồi.” - Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thở dài, chỉ cảm thấy tài trí của người này tuyệt không dưới Bổn Tôn.

Một lúc sau, nỗi lòng tiếc hận của hắn mới bình tĩnh trở lại.

Bên ngoài đại điện, hai gã Sát Lục chi phó lẳng lặng nhìn ma cung. Từng vòng kình khí mờ mịt tạo thành hình cầu bao phủ đem cả ma cung, mặt đất trong tiếng rắc rắc hiện ra từng vết nứt nhỏ vụn. Một lát sau, tất cả vết nứt lại khép vào, trong cảm nhận giống như là một trái tim không ngừng phập phồng co rút lại.

- Chủ nhân đời này khác biệt rất lớn.

Mã Phi Lạc Tư cảm khái nói.

- Đúng vậy. Mỗi đời chủ nhân ngoại trừ Sát Lục ma quyết còn có tuyệt học khác, nhưng khi đạt đến Sát Lục ma quyết tầng thứ ba, bọn họ đều sẽ bỏ qua tuyệt học trước đây. Bởi vì Sát Lục ma quyết cũng không chỉ là một công quyết.

Tạp Cổ La Tư lãnh đạm nói:

- Một bộ Sát Lục ma quyết đã đủ tung hoành Ma giới rồi, đâu cần dùng thứ khác.

- Nhưng vị chủ nhân này hình như có chút không giống.

- Đúng vậy, vị chủ nhân này quả thật không giống.

Tạp Cổ La Tư hờ hững gật đầu:

- Ít nhất, những chủ nhân trước đây rất ít người quan tâm đến thế lực như vậy… Hiện tại, chúng ta vẫn nên đi hoàn thành phân phó của chủ nhân thôi…

Hai người nhìn thoáng qua nhau, đều im lặng không nói, sau đó vung tay lên. Đông đảo sát lục giả và một phần nghịch thần giả theo hai gã sát lục giả tiến về hướng đông nam, cảnh tượng này tại vùng đất bỏ hoang quả thật là hiếm thấy…

Vùng đất bỏ hoang nguy cơ trùng trùng, giết chóc luôn tiến hành tại những nơi không người chú ý, người mới tiến vào cũng rất được quan tâm.

Khi những đạo khí tức cường đại cảm ứng được nơi này có rất nhiều khí tức tụ tập, chung quy sẽ sinh ra lòng tham, bởi vì cho rằng ở đó có thứ mà bọn họ cần. Nhưng khi những ma thức này đảo qua ma cung của Phong Vân Vô Kỵ thì lại lần lượt thối lui. Dã thú có trực giác rất nhạy cảm, cường giả cũng như vậy…

Kẻ mới tiến vào này cũng không dễ chọc - đây là tiếng nói của bản năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook