Phi Thăng Chi Hậu

Chương 451: Truyền thuyết và truyền thuyết

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Kiếm thể hóa thân với khuôn mặt lãnh khốc và quỷ dị. Trong bầu trời u ám, mấy chục vệt “cầu vồng trắng” từ không trung lao xuống, giống như mấy chục thanh tuyệt thế thần binh va chạm vào đại quân ma tộc phía dưới. Những nơi đi qua, máu thịt tung bay, những mảnh vụn thân thể rơi đầy trời, giống như những mảnh vải bị cắt đứt.

“Xoẹt xoẹt!”

Tiếng kiếm ngân vang lên bên tai, toàn thân kiếm thể sáng ngời phát ra kiếm quang loá mắt, giống như một hình người nhiều mũi nhọn, lao vào trong đại quân ma tộc. Từng gã ma tộc trở tay không kịp, liền hóa thành một chùm thịt vụn vỡ tung. Trong vòng vây của kiếm thể hóa thân, Phong Vân Vô Kỵ tóc dài bay lượn, năm ngón tay vươn ra chụp lại. Chỉ nghe những tiếng loẹt xoẹt vang lên, từ giữa năm ngón tay của hắn bỗng xuất hiện một hình cầu to lớn trong suốt, vô số tia sét màu vàng từ lòng bàn tay bắn ra, hợp làm một cùng với hình cầu trong suốt kia.

“Đùng đùng!”

Cuồng phong nổi dậy. Giữa tầng trời, một luồng sét đánh xuống hình cầu trong suốt to lớn giữa tay Phong Vân Vô Kỵ phát ra, đồng thời một luồng kiếm quang chói mắt từ trước người hắn bắn ra. Một tiếng nổ lớn vang lên, trong hải triều màu đen ma khí cuồn cuộn do đại quân ma tộc tạo thành, một hình cầu to lớn rực rỡ phát ra ánh sáng chói mắt, khuếch tán về bốn phía. Ánh sáng chói mắt kia khiến cho trời đất trở nên sáng ngời, giống như trong nhân gian bỗng xuất hiện mấy chục mặt trời, ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta không dám mở mắt ra…

Trong ánh sáng hừng hực, loáng thoáng có thể thấy được mấy chục lĩnh vực màu đen từ mặt đất sáng lên. Nhưng đứng trước “mặt trời hạ xuống nhân gian” có thể làm cho thiên địa biến sắc, toàn bộ lĩnh vực đều hoàn toàn bị nuốt chửng, vừa hiện ra liền biến mất…

Tất cả thần ma đều kinh ngạc nhìn tên nam tử nhân loại trên trời cao kia, tóc đen dài quá vai tung bay kịch liệt, khuôn mặt lạnh lùng, bị lực lượng cường đại mà hắn triển hiện ra làm cho kinh hãi.

Giờ khắc này, thiên địa dường như trở nên yên tĩnh trong chốc lát. Tất cả sự chú ý của thần ma đều tập trung vào tên cường giả Thái Cổ áo trắng thần bí này. Bên dưới người hắn, một cái hố lớn bán kính đạt đến ngàn trượng hiện ra tại trước mắt mọi người, bên trong hố là những thi thể yêu ma dày đặc, thấp thì có tiểu yêu ma cấp Ma Đế, cao thì có cả Thiên Ma Đế cường đại sở hữu lĩnh vực, giờ phút này đều nằm trên mặt đất không có bất cứ khác biệt gì. Bên ngoài thân bọn chúng phủ đầy vết kiếm, từ trong miệng vết thương, từng luồng kiếm khí sáng trắng còn sót lại không ngừng phụt ra…

“Ầm ầm ầm!”

Từng tiếng nổ vang lên bốn phía, từng kiếm thể hình người sáng chói liên tục nổ tung, sóng khí khổng lồ cuốn vô số ma tộc vào bên trong, trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Trong những ma tộc này cũng có một số cường giả, kiếm thể hóa thân không thể bằng bản thể, bị bọn chúng phá tan, tại khoảnh khắc cuối cùng lại tự nổ tung, hoàn thành nhiệm vụ lớn nhất.

“Ta đã đánh giá thấp hắn. Tên nhân loại này rốt cuộc là ai mà lại có lực lượng hủy diệt cường đại như vậy?” - Ám Cát Cổ Đức trong lòng cũng chấn động mãnh liệt. Tại khoảnh khắc vừa rồi, hắn vốn có thể ra tay ngăn cản, nhưng vết rạn trong quan hệ giữa mười ba vương triều đại đế khiến cho hắn cuối cùng lại dừng bước. Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kỵ trên trời cao, một mình một người đứng phía trên hàng vạn thi thể yêu ma, một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng. Không chỉ có Ám Cát Cổ Đức, một sự sợ hãi cũng xuất hiện trên mặt đông đảo thần ma.

“Kẻ này không trừ, ngày sau tất thành họa lớn!” - Sâu trong bóng tối, vẻ mặt của Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp mười hai cánh cũng trở nên ngưng trọng.

Trên bầu trời, hình chiếu của ba gã Sí thiên sứ cũng lộ ra vẻ suy tư, không ai biết bọn chúng đang nghĩ gì.

Trong nhân tộc, có rất nhiều người đều vừa mới tỉnh lại từ trong bế quan, không hề nhận ra Phong Vân Vô Kỵ. Không ai ngờ được, trong số tộc nhân lại tồn tại trứ một cao thủ cường hãn như vậy. Tại khoảnh khắc kia, lực lượng hủy diệt do hắn phát ra tựa như thần linh, như một mũi châm đâm vào lòng mọi người, nhất thời đám Sí thiên sứ và Hắc Ám Quân Chủ cũng có vẻ không còn đáng sợ như trước.

Khi Phong Vân Vô Kỵ sử ra sát chiêu mạnh nhất của Kiếm chi quy tắc, thân thể Chiến Đế dưới áo bào xanh rộng thùng thình cũng hơi run lên một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui mừng và hài lòng:

- Vô Kỵ… ta rốt cuộc có thể an tâm giao phó Chiến tộc cho ngươi rồi. Hôm nay đánh một trận, bất luận kết quả ra sao đều đủ để chấn nhiếp thần ma, việc này so với Thời Gian thần khí còn quan trọng hơn.

- Sát chiêu uy lực lớn như vậy, nhất định không thể kéo dài. Trong hôm nay, kẻ này chắc chắn không thể tiếp tục sử dụng chiêu này. Lên, giết chết hắn!

Ven hố thi thể bán kính mấy ngàn trượng, một lũ yêu ma đang bị thần uy của Phong Vân Vô Kỵ chấn nhiếp khiến cho sĩ khí giảm xuống. Ngay lúc này, giọng nói trầm ổn của Ám Cát Cổ Đức bỗng vang lên:

- Lúc này chính là lúc mà hắn yếu nhất. Lên, giết chết kẻ này, những tên còn lại không cần phải lo!

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn lãnh khốc và bình tĩnh như trước, không nhìn ra một chút dạo động tâm tình nào. Trong lòng hắn lại lần nữa sinh ra sát tâm rất mạnh đối với Ám Cát Cổ Đức.

“Kẻ này, nhất định phải trừ!” - Ám Cát Cổ Đức vừa nói ra, lại khiến cho Chiến Đế vẫn đứng yên chú ý. Tại khoảnh khắc này, Chiến Đế và Phong Vân Vô Kỵ đều như nhau, hiểu được sự lợi hại của tên ma thần trẻ tuổi này, trong lòng lập tức nổi lên sát tâm.

- Lên!

Ám Cát Cổ Đức vung tay lên. Những yêu ma cao cấp thủ hạ của Ma Đế Hoàng vừa rồi vẫn luôn đứng yên liền nổi giận gầm lên một tiếng, cầm ma binh bay lên trời, lao về phía Phong Vân Vô Kỵ và đại quân cường giả Thái Cổ.

Trong mười ba vương triều Ma Giới, thế lực của Ma Đế Hoàng là lớn nhất, thủ hạ cao thủ cũng là nhiều nhất. Nghe đồn, Ma Đế Hoàng còn được Chủ Thần sủng hạnh, tự mình chúc phúc, có thể sử dụng một bộ phận thần lực, địa vị ngang với các Hắc Ám Quân Chủ, các vị vương triều đại đế đều cực kỳ e ngại hắn.

Vào lúc này, Ám Cát Cổ Đức lệnh cho những yêu ma cường đại thủ hạ của Ma Đế Hoàng xung phong đi đầu, đại quân của các vương triều khác cũng không thể nào đứng yên.

- Giết, tiêu diệt bọn chúng!

Ma tính vốn hung ác, càng giết càng hăng, sau khi sự sợ hãi qua đi, sự hung hãn trong xương tủy lập tức bộc phát ra.

Cùng lúc đó, một giọng nói khàn khàn vang dội, mang theo khí tức hắc ám và quỷ dị từ phía sau vang lên:

- Giết chết tất cả nhân tộc có mặt, đây là mệnh lệnh của Chủ Thần. Còn kẻ kia, ta sẽ tự mình giết chết hắn.

Hắc Ám Quân Chủ có địa vị chí cao vô thượng tại Ma Giới, là người phát ngôn Chủ Thần đột nhiên lên tiếng, tác dụng còn vượt xa Ám Cát Cổ Đức. Không có bất cứ do dự gì, đại quân của tất cả vương triều toàn lực xuất thủ, không hề lưu thủ tràn về phía nhân tộc Thái Cổ.

“Gào!”

Một bóng đen khổng lồ khác từ trên trời giáng xuống, hai tay mở ra rộng đến hơn mười trượng, giống như một con chim ưng lớn, ma khí màu đen nồng đậm phía sau hóa thành thủy triều phủ xuống. Đây là một tên Hắc Ám Quân Chủ khác từ trong hải dương hỗn độn trồi lên…

“Xoẹt!”

Khi mọi người còn đang kinh hãi vì khí tức của Chủ Thần từ trên người tên Hắc Ám Quân Chủ kia phát ra, Chiến Đế đột nhiên xoay người, một vệt đao quang chói lọi từ trong tay áo bắn ra, trong nháy mắt nhiệt độ không khí bỗng điên cuồng giảm xuống…

“Ầm ầm!”

Một tiếng sấm vang lên, trời đất bỗng đóng băng. Trên bầu trời nửa trắng nửa đen, hoa tuyết dày đặc từ phía trên rơi xuống, tất cả vùng đất hỗn độn đột nhiên kết thành một lớp băng dày.

Không ai có thể hình dung biến hóa này, chỉ nhờ ma thức cảm giác được một luồng đao khí lạnh lẽo có thể ảnh hưởng đến hư không vận chuyển xẹt qua phía trên đỉnh đầu, thậm chí không ai nhìn thấy được tia đao quang kia. Phía xa, tên Hắc Ám Quân Chủ như chim ưng lao xuống bỗng đóng thành băng. Tiếng kết băng răng rắc tiếng liên miên không dứt, trong nháy mắt thân thể cao lớn của hắn đã bị nhốt vào một khối băng to lớn, từ không trung rơi thẳng xuống…

- Vô Kỵ, Hắc Ám Quân Chủ Thản Đặc Tư Đặc Đồ sẽ do ta đối phó, còn một tên Hắc Ám Quân Chủ khác là Áo Lan Cổ Tư sẽ có người khác đối phó, ngươi hãy chú ý đến Lộ Tây Pháp mười hai cánh cùng với đám hình chiếu của Sí thiên sứ, nếu như bọn chúng xuất thủ, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi!

Chiến Đế tay áo phất phơ, chiến đao trắng lóa nơi tay, người đã hóa thành một vệt cầu vồng bay về phía tên Hắc Ám Quân Chủ vừa rơi xuống, thanh âm vang dội quanh quẩn tại hư không…

“Gào!”

Gần như ngay sau khi tên Hắc Ám Quân Chủ kia rơi xuống, một tiếng gầm giận dữ từ phía chân trời vang lên, sóng âm lay động trời cao, từng khối băng vụn bén nhọn bắn lên, khí tức hắc ám nồng đậm như núi lửa phun trào bốc thẳng lên trời.

Trong hư không, Chiến Đế vẻ mặt lãnh khốc, không hề do dự, lại phát ra một luồng đao khí lạnh lẽo hùng hậu xuyên qua hư không. Nơi chân trời, tiếng gầm giận dữ kia bỗng im bặt, một bóng đen khổng lồ từ dưới chân trời nhô lên, lảo đảo bắn về phía sau. Xích sắt trên người Chiến Đế rung động loảng xoảng, chân phải bước ra một bước, người đã biến mất vô ảnh vô tung. Dưới chân trời lại vang lên một tiếng gầm, tiếp đó là một đạo đao khí lạnh lẽo phóng lên cao, băng tuyết đầy trời ào ào rơi xuống…

“Kéc!”

Phía sau đại quân ma tộc, thân như núi nhạc, một tên Hắc Ám Quân Chủ khác toàn thân bao phủ trong áo bào đen, chỉ còn lại hai con mắt tà ác sáng ngời đột nhiên nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, phát ra một tiếng kêu sắc bén.

Phong Vân Vô Kỵ không nhúc nhích, cặp mắt bình tĩnh nhìn một luồng lực lượng vô hình trong hư không như tia chớp tràn về phía mình, nơi đi qua không gian trở nên vặn vẹo, giống như một sợi dây thừng bị vặn chặt…

“Ầm!”

Ngay khi Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư phát ra tiếng rít linh hồn, con ngươi Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên co rút lại, sát cơ cường đại phát ra. Cùng lúc này, lực lượng ý niệm cường hãn do Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tạo thành liền phát ra, không hề né tránh nghênh đón cơn lốc tinh thần của Hắc Ám Quân Chủ, dùng cứng đối cứng.

“Kéc!”

Phía sau đại quân ma tộc, gã Hắc Ám Quân Chủ kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, thân thể cao hơn mấy chục trượng so với ma tộc phổ thông loạng choạng lui về phía sau, gần như lung lay muốn ngã. Hai điểm sáng cao cao trong hư không, cực độ hắc ám kinh hãi nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn lạnh lùng như trước, không nhìn ra bất cứ biểu tình gì, nhưng hai luồng tơ máu đỏ sẫm khiến cho người nhìn thấy giật mình lại từ trong tai chảy xuống khuôn mặt trắng nõn…

Chiến đấu bằng thần thức được công nhận là phương thức chiến đấu thảm liệt nhất, bất kể là bên nào, cho dù có thắng cũng là thắng thảm.

Dường như cho rằng có cơ hội, vài tên yêu ma cao cấp toàn thân ma khí cuồn cuộn, tay cầm trường kích dài trượng hai gầm lên một tiếng, ánh mắt đỏ bừng, từ mặt đất vọt lên lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Những tiếng sấm “ùng ùng” vang lên, còn đang ở không trung, bọn chúng đã phát ra mấy luồng ma khí hùng hậu, giống như vạn ngựa phi nhanh xuyên qua hư không tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ…

- Tiểu tử đừng sợ, có ta tới giúp ngươi!

Một bóng người từ trong hư không nghiêng nghiêng lao đến, chắn trước mặt Phong Vân Vô Kỵ. Một vầng lĩnh vực màu vàng đất mở rộng ra, cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào bên trong. Từng luồng ma khí ẩn chứa lực lượng hủy diệt hùng hậu đánh vào trên vầng sáng lĩnh vực màu vàng đất kia, nhưng lại giống như châu chấu đá xe, không hề lay chuyển chút nào. Ma khí bắn ra khắp nơi, tán vào hư không.

- Hà hà, chỉ bằng đám tôm tép các ngươi mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt cường giả Thái Cổ chúng ta sao!

Thân thể hơi khom của Huyền Tẫn lúc này lại trở nên thẳng tắp, khuôn mặt hể hả, có một vẻ không giận mà uy. Hai chòm râu trắng trên môi rung lên một chút, sau đó y vung tay lên, thu hồi lĩnh vực. Hai nắm tay khô gầy co lại bên hông, chậm rãi đánh ra một quyền.

“Ầm ầm ầm!”

Phía đối diện, khi nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của Huyền Tẫn, căn bản chắc có chút gì giống cao thủ, lại nhìn y xuất quyền một cách chậm rãi, cằm của chúng yêu ma đều muốn rớt ra, đang muốn tiến lên thu thập lão đầu này, đột nhiên toàn thân run lên, giống như bị một ngọn núi lớn nặng hàng tỉ tấn đập trúng, phần ngực lõm xuống bên dưới…

“Phụt!”

Từng dòng máu đen từ trong miệng phun ra, bốn gã cường giả yêu ma còn không chưa hiểu được, vì sao Huyền Tẫn rõ ràng chỉ tung ra một quyền, hơn nữa còn không hoàn toàn đánh trúng, lại có lực sát thương mạnh như vậy. Từng gã kêu lên thảm thiết, thân thể như diều đứt dây bắn về phía xa, nặng nề rơi xuống đất…

- Hà hà, “Huyền Vũ bát chưởng” của lão nhân ta thế nào!

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Huyền Tẫn đột nhiên tan đi như băng, đổi thành vẻ tươi cười. Sau đó giống như nghĩ đến điều gì, y bỗng nhiên xoay người lại, một tay đặt lên người Phong Vân Vô Kỵ, từng đợt chân nguyên hùng hậu truyền vào bên trong cơ thể.

Bên kia, Phong Vân Vô Kỵ cũng không ngừng ngạc nhiên. Từ bàn tay của Huyền Tẫn đặt sau lưng và chân nguyên cuồn cuộn truyền vào, hắn phát hiện chân khí của Huyền Tẫn có tính bao dung rất mạnh, không hề xung đột với kiếm khí trong cơ thể. Không chỉ như vậy, ngoại trừ hùng hậu và bao dung, chân lực của Huyền Tẫn còn có tác dụng trị liệu, ngay cả linh thức cũng có thể nhanh chóng khôi phục.

- A!

Trong lúc Chiến Đế vung đao đóng băng Hắc Ám Quân Chủ, Huyền Tẫn hoành không xuất thế, ở một bên khác, cường giả Thái Cổ đầy trời cũng giận dữ quát một tiếng, như những con rồng lao ra. Những tiếng loẹt xoẹt vang lên, từng luồng đao quang dài mấy ngàn trượng, hàn quang lẫm liệt xuyên qua hư không, từ không trung mang theo khí thế vạn quân bổ xuống, thanh thế vô cùng kinh người.



“Ầm ầm ầm!”

Trên không trung, chúng ma tộc như thủy triều tràn đến bị đao quang kinh người đánh trúng, lập tức kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây bị đánh bay đi. Từng luồng đao khí hùng hậu khiến cho tiên phong của ma tộc trong thời gian ngắn trở nên hỗn loạn…

Phía sau đao quang, từng gã cường giả Thái Cổ như tia chớp gập người lao vào trong đại quân đông đảo của vương triều ma tộc, thế không thể ngăn cản. Những nơi đi qua, từng gã yêu ma kêu lên thảm thiết, bị kình khí hùng hậu đánh bay đi…

Đại chiến với số người đông đảo như vậy, lực lượng khống chế quy tắc cấp thấp căn bản không thể sử dụng được, nếu không có lĩnh vực, chỉ có cách dùng lực lượng thuần túy nhất, trực tiếp nhất va chạm vào nhau.

Tại thời khắc này, công quyết mà cường giả Thái Cổ tu luyện liền thể hiện ưu thế. Bất kể là về độ thuần túy hay là uy lực, những ma tộc chưa đạt đến cảnh giới đỉnh cao này đều không thể sánh được với những cường giả Thái Cổ khổ tu. Một cường giả Thái Cổ đấu với một yêu ma, nếu như ngang cấp, kết quả thường là yêu ma kém hơn vài phần, ma nguyên trong cơ thể không thể chống được chân khí có ưu thế tuyệt đối về độ ngưng tụ và tinh khiết trong vũ trụ.

Một nhóm Thái Cổ nhân tộc không chỉ chặn được yêu ma có số lượng gấp ba trở lên, hơn nữa còn chiếm được thượng phong, từng bước tiến về sâu trong trận doanh ma tộc.

Ở phía sau hơn, gần ngàn cường giả Thái Cổ mặc áo bào đen bay phất phới, giống như Cửu U ma thần đứng yên bất động. Bất kể là về khí tức hay những thứ khác, những người này đều cường đại và trầm ổn hơn rất nhiều so với đông đảo cường giả Thái Cổ đang chiến đấu.

Trên bầu trời, trên khuôn mặt thánh khiết của ba gã Sí thiên sứ vẫn không có một chút biểu tình nào, không ai biết bọn chúng đang nghĩ gì, lẳng lặng đứng giữa không trung nhìn xuống trận chiến bên dưới, không có ý nhúng tay vào, cũng không có ý giao thủ với bất cứ một phương nào. Bởi vì không có mệnh lệnh, đông đảo Quang thiên sứ ở phía sau cũng không dám tùy tiện hành động.

Ở hậu phương ma tộc, ánh mắt của Ám Cát Cổ Đức đảo qua đại quân thiên sứ bất động giữa không trung, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, hừ lạnh một tiếng: “Muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi à! Nếu như đã đến nơi đây, cũng đừng mong có thể yên bình rời khỏi!”

- Người đâu!

- Vâng thưa đại nhân!

Phía sau Ám Cát Cổ Đức, một gã cao thủ ma tộc toàn thân mặc giáp đen, dưới chân ma khí cuồn cuộn cúi đầu cung kính nói.

- Nói với Lộ Tây Pháp, nếu như hắn muốn trút mối hận bị truy sát, đây chính là cơ hội tốt nhất! Đồng thời thuận tiện nói cho hắn, Chủ Thần đã thông qua Ma Đế Hoàng đại nhân truyền lệnh xuống, lần này tại hải dương hỗn độn, hi vọng Đọa Lạc chi vương thể hiện một chút thành ý đối với chúng Chủ Thần ở dưới vực sâu…

- Đại nhân, hình như bệ hạ cũng không hề nói như vậy…

- Hỗn láo!

Ám Cát Cổ Đức quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn một cái:

- Bệ hạ nói gì, chẳng lẽ còn phải thông báo cho ngươi sao!

Tên cao thủ ma tộc kia lập tức cúi đầu, hơi sợ hãi nói:

- Đại nhân anh minh, thuộc hạ không thể so sánh được!

- Hừ! Bổn tọa mặc kệ tên Lộ Tây Pháp đã kết minh kia là thật hay giả, cũng không cần biết Lộ Tây Pháp này là thật hay giả, bổn tọa chỉ cần hắn ra tay. Nếu là mệnh lệnh của Chủ Thần, cho dù là giả, Lộ Tây Pháp cũng không thể nào làm ngơ được… Thiên Đường muốn ngồi yên chiếm tiện nghi, điều đó là tuyệt đối không thể!”

- Thế nhưng… Đại nhân! Cho dù có thêm Lộ Tây Pháp, chúng ta cũng không nắm chắc có thể chống lại ba Sí thiên sứ, dù sao đó cũng là những nhân vật cao nhất của Thiên Đường…

- Đánh không lại bản thể, chẳng lẽ còn không đối phó được với hình chiếu của bọn chúng sao?

Ám Cát Cổ Đức lạnh lùng nói. Sau khi im lặng một lúc, hắn liền đưa tay lên vai, chậm rãi mở móc khóa của áo choàng lớn màu đen phía sau, lên tiếng:

- Bổn tọa sẽ tự mình ra tay đối phó với một gã Sí thiên sứ. Ngươi hãy nói cho thủ lĩnh của những vương triều khác tại hải dương hỗn độn, phải làm gì với tên Sí thiên sứ còn lại, bọn họ hãy tự mình suy nghĩ… Ngươi hiểu ý của ta chứ?

- Vâng thưa đại nhân!

Trong mắt tên yêu ma cao cấp kia hiện lên vẻ kính nể, sau đó nhanh chóng biến mất trong đại quân ma tộc đông đảo ở phía sau.

Giữa không trung, đám người Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc và Thái Huyền vẫn đứng yên bất động, thần thức quan sát tỉ mỉ tình hình của chiến trường.

- Ma tộc số lượng quá đông, chúng ta sắp rơi vào thế yếu rồi.

Mái tóc dài của Tây Môn Y Bắc bỗng bay lên, xoay người lại nói với đám người Độc Cô Vô Thương và Thái Huyền:

- Hãy truyền chân lực của các người cho ta!

Đám người Thái Huyền trong lòng khẽ động, lập tức hiểu được Tây Môn Y Bắc chuẩn bị thi triển tuyệt chiêu có uy lực lớn, liền gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Tây Môn Y Bắc được đáp ứng yêu cầu, liền xoay người sang hướng khác, ánh mắt lạnh lùng, trong con ngươi đen kịt không ngừng biến ảo cảnh tượng của trận chiến kịch liệt.

“Cheng!”

Cuồng phong nổi dậy, trời đất đều trở nên tối sầm. Trên đỉnh đầu của Tây Môn Y Bắc, một vòng xoáy to lớn bỗng nhiên xuất hiện. Một luồng kiếm khí hai màu đen trắng từ dưới đất tràn ra, nhập vào trong vòng xoáy to lớn đầy những tia chớp kia…

“Ầm!”

Trước người Tây Môn Y Bắc, một khe nứt to lớn thẳng tắp dài mấy ngàn trượng xuyên qua chiến trường. Hai bên khe nứt, mặt đất trở nên sáng rực, những yêu ma rơi vào bên trong đều bị c8át thành nhiều mảnh…

“Xuýt!”

Những tiếng hít hơi lạnh vang lên từ từ bốn phía, nhưng Tây Môn Y Bắc lại giống như không hề để ý, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Vài bàn tay lập tức đặt lên lưng của y, chân khí cuồn cuộn tràn vào bên trong cơ thể. Thái Huyền đem chân khí trong cơ thể truyền vào người Độc Cô Vô Thương, sau đó lại thông qua kiếm đạo của Độc Cô Vô Thương chuyển đổi thành kiếm nguyên của Tây Môn Y Bắc. Trong nháy mắt, khí tức của Tây Môn Y Bắc đã trở nên ổn định.

Ở bên cạnh, Lôi Uyên cư sĩ đột nhiên lên tiếng:

- Loại chiến tranh này, có lẽ tu pháp giả chúng ta càng có thể phát huy được uy lực, chỉ là…

Nói đến đây, y liền quay đầu lại:

- Độc Cô, Thái Huyền, Vô Cực, các người hãy hộ pháp cho ta! Ta là tu pháp giả, thân thể không cườg hãn bằng các người, một khi bị yêu ma tiếp cận sẽ rất nguy hiểm.

- Hãy yên tâm!

Độc Cô Vô Thương gật đầu, bàn tay rời khỏi lưng Tây Môn Y Bắc, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại như kiếm. Hai luồng ánh sáng màu trắng lấp lóa từ hai ngón tay kéo dài ra, kết thành một thanh trường kiếm hàn quang lẫm liệt cách đầu ngón tay ba thước.

Lôi Uyên cư sĩ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Tại khoảnh khắc y nhắm mắt, một tiếng rồng ngâm bỗng phát ra từ trong tay áo bào rộng thùng thình, một thanh trường kích đen kịt bắn ra, lơ lửng tại trước người. Lôi Uyên cư sĩ nhanh chóng phát ra một âm tiết vội vàng, sau đó một ngón tay điểm lên trường kích…

“Đùng!”

Trường kích màu đen đột nhiên bắn ra những tia sét đầy trời, sau đó phát ra một tiếng rít, như một con rồng đen bắn thẳng vào sâu trong trời cao…

“Ầm ầm!”

Bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen cuồn cuộn, kịch liệt xoay chuyển, giống như có một con giao long đang quay cuồng bên trong.

“Đùng!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, trong phạm vi mây đen đột nhiên xuất hiện vô số tia sét. Trong nháy mắt, vô số luồng sét như một tấm lưới lớn từ bầu trời phủ xuống…

“Xoẹt xoẹt!”

Áp lực trong thiên địa đột nhiên tăng lên, tiếng sét loẹt xoẹt không dứt bên tai. Từ phương hướng đám người Độc Cô nhìn lại, tất cả chiến trường đều bị sấm sét do Lôi Uyên cư sĩ phát ra bao trùm, ngay cả thánh quang màu trắng sữa do thiên sứ trên bầu trời phát ra cũng nằm trong phạm vi công kích…

“Xoẹt!”

Từ khi sấm sét xuất hiện đến khi hạ xuống chỉ trong phút chốc, phạm vi rộng đến kinh người. Chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời, đông đảo Quang thiên sứ bị hàng vạn tia sét màu vàng đánh trúng, không kịp kêu một tiếng liền rơi xuống, lông vụn bay đầy trời. Một bên khác, trên mặt đất, dường như cảm giác được sự lợi hại của những tia sét này, từng lĩnh vực lập tức mở ra. Thế nhưng rất nhiều ma tộc không có lĩnh vực, đang chém giết giữa không trung bị đánh trúng, liền kêu lên thảm thiết, toàn thân bốc lên khói xanh cuồn cuộn, từ không trung rơi xuống…

- Hừ!

Trên bầu trời, một gã Sí thiên sứ bỗng nhiên quay đầu sang, nhìn thẳng vào Lôi Uyên cư sĩ dáng vẻ yếu đuối bên dưới, một vệt sáng lạnh lóe lên trong mắt. Tay phải của hắn vươn ra, một đoàn thánh quang rực rỡ hóa thành một thanh trường thương, bỗng nhiên ném về hướng Lôi Uyên cư sĩ…

“Ầm!”

Một bóng người như ma quỷ lướt đến, tay phải vươn ra, không sai lệch vừa vặn chụp lấy thánh thương từ bầu trời ném xuống. Một tiếng “rắc” vang lên, thánh thương xuất hiện vô số vết rạn, bên trong từng luồng kiếm khí sáng chói bắn ra.

“Rắc rắc!”

Tay phải Phong Vân Vô Kỵ dùng sức nắm chặt, thánh thương vẫn không ngừng rung động lập tức hoàn toàn vỡ vụn, hóa thành một chút thánh quang tiêu tán trong hư không. Lúc này hắn mới xoay người lại, ngẩng đầu nhìn về phía tên Sí thiên sứ tên bầu trời kia, trong đôi mắt lại là một màu trắng bạc…

“Gào!”

Sát biên giới chiến trường, một tiếng gầm to lớn vang lên. Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô vừa dùng thần thức giao thủ với Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng tiếng gầm giận dữ, trong tay hắn không biết từ lúc nào đã cầm một cây ma trượng giống như một đầu khớp xương. Dưới áo bào đen rộng thùng thình, năm ngón tay vươn ra hoàn hoàn là năm đoạn xương khô quắt, không hề có một miếng da nào.

“Ầm!”



Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô cầm ma trượng to lớn trong tay, cánh tay dài dùng sức vung xuống phía dưới. Ma trượng dài năm sáu trượng, to như chân người trưởng thành liền cắm mạnh vào trong bùn đất dưới thân…

Ngay lúc Hắc Ám Quân Chủ cắm ma trượng to lớn xuống đất, chúng cường giả bốn phương đều có dự cảm, lập tức đưa mắt nhìn về phía Hắc Ám Quân Chủ…

“Ầm!”

Mặt đất trước người Hắc Ám Quân Chủ tầng tầng nứt ra, lan về về phía trước, giống như có một hung thú hồng hoang trong lòng đất. Bùn đất bắn lên cao mấy trăm trượng, rơi xuống đầy trời. Từ góc độ của Phong Vân Vô Kỵ nhìn lại, rõ ràng nhìn thấy phía sau Hắc Ám Quân Chủ dâng lên một phiến lực lượng hắc ám hùng hậu như biển, uy thế như vực sâu. Ở trước người hắn, một vòng cung to lớn mở rộng bao trùm về cả chiến trường. Khi vòng cung đi qua, đất đá từ dưới đất bắn lên, mặt đất từng phiến nứt ra, thanh thế vô cùng kinh người…

“Gào!”

Trong mắt Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô đột nhiên bắn ra vô số tia sét, thân thể nghiêng về phía trước, đồng thời hơi ngồi xuống, phát ra một tiếng gầm đinh tai. Một luồng sóng khí vô hình lan rộng về bốn phía…

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, giống như có một lớp màng vô hình theo ven bờ thiên địa khoách triển đến, bao trùm tất cả chiến trường. Trong xa xăm, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác dường như đã tiến vào một lĩnh vực, nhưng cảm giác của lĩnh vực này vô cùng quái lạ, hoàn toàn không giống với lĩnh vực chính thống…

“Ầm ầm ầm!”

Trong chiến trường, mặt đất nổ tung. Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng cường giả Thái Cổ, từng bộ xương khô từ trong lòng đất trồi lên, khí tức hắc ám nồng đậm hội tụ trên người bọn chúng. Sau đó, trên khung xương một bắt đầu sinh trưởng ra cơ nhục và vảy giáp với tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã khôi phục hình dạng của chúng khi còn sống.

Khiến cho người ta kinh hãi không chỉ có như vậy. Dưới một lực lượng vô hình dẫn đắt, những yêu ma cao cấp bị chúng cường giả Thái Cổ giết chết, ngay cả thân thể đều vỡ vụn, từng khối thịt nát lại hội tụ giữa không trung, tổ hợp thành một thân thể hoàn chỉnh, lực lượng hắc ám vô cùng vô tận tràn vào trong cơ thể bọn chúng. Trong ánh mắt của mọi người, những vết nứt trên thân thể bọn chúng bắt đầu hợp lại với tốc độ kinh người …

- Vong linh sống lại!

Ở trên cao, gã Sí thiên sứ Mễ Già Lặc có mái tóc màu hạt dẻ chói mắt như lửa lẩm bẩm nói. Sắc mặt của ba Sí thiên sứ đều trở nên ngưng trọng.

Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô rốt cuộc đã sử dụng lĩnh vực của hắn, vong linh sống lại. Khí tức hắc ám đến từ vực sâu không ngừng từ trên người hắn và ma trượng màu đen cuồn cuộn tuôn ra, theo gió lớ mênh mông nhập vào trong cơ thể những yêu ma trên chiến trường…

“Gào!”

Lũ yêu ma thân thể run lên, trong mắt bỗng bắn ra một vệt sáng tà ác, khí thế toàn thân bừng lên.

- Đến lúc rồi!

Khóe miệng Ám Cát Cổ Đức khẽ mỉm cười. Gần như ngay khi hắn dứt lời, từ biên giới chiến trường, mấy ngàn ma tộc thân cao gần năm trượng, toàn thân mặc khải giáp màu đen ạnh lẽo, chỉ còn hai con mắt lộ ra bên ngoài, đồng thời bước lên từng bước.

“Ầm!”

Mặt đất chiến trường rung lên kịch liệt một chút. Phía sau những ma tộc này, từng luồng ma khí dày đặc phát ra, bộc thẳng lên trời. Từng bóng đen từ dưới chân những ma tộc khí tức cực kỳ hung bạo và nguy hiểm này kéo dài ra, hình thành những bóng ma to lớn tại phía sau…

“Bùng!”

Từng đôi mắt tràn đầy căm hận và khí tức diệt tuyệt từ trong những bóng ma mở ra, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị và kinh khủng…

“Những tinh nhuệ mà nhị hoàng tử dùng ma quyết ma quyết đặc biệt của Cửu U ma thần trong truyền thuyết huấn luyện ra, rốt cuộc có thể phát huy tác dụng thế nào, phải xem lần này rồi…” - Ám Cát Cổ Đức nhìn chằm chằm vào những bóng ma cực kỳ nguy hiểm kia, trong đầu lại nhớ tới lai lịch của bọn người này…

Tại Ma Giới vẫn luôn có một truyền thuyết.

Ở khu vực rộng nhất của trung ương Ma giới, có rất nhiều yêu ma cư trú, bao gồm những yêu ma cao cấp số lượng đông đảo. Trong đó có Thái Cổ ma tộc từ thời đại hồng hoang, bởi vì nhân loại Thái Cổ truy đuổi nên đã di chuyển từ Thái Cổ đến trung ương Ma giới, thực lực mỗi người đều cực kỳ cường đại. Còn có đọa lạc thiên sứ quân đoàn, vì một nguyên nhân nào đó nên đã từ Thiên Đường đi đến Địa Ngục. Ngoài ra còn có những Minh Ngục yêu thú tại biển Minh Ngục và các loại ma tộc nhỏ số lượng đông đảo như Ma Nữ tộc, Trư tộc… Tại ven bờ Ma Giới còn có mười ba thông đạo, thông đến không gian mà mừời ba vương triều đại đế thờ phụng thần linh khác nhau định cư. Những không gian của vương triều đại đế này đều có quan hệ bình hành với không gian Ma Giới.

Trong truyền thuyết, bên dưới Ma Giới còn có một không gian khác, cho dù là những nhân vật mạnh như vương triều đại đế hay Hắc Ám Quân Chủ đều không thể tiến vào. Nghe đồn, trong không gian kia có vô số chiến sĩ cường đại nhất Ma Giới đang ngủ say. Cho dù Thiên Ma thần được xưng là cường hãn nhất, đứng trước những chiến sĩ cường đại nhất này đều không chịu nổi một kích. Những ma tộc này chính là Cửu U ma tộc trong truyền thuyết.

Không cách nào điều tra tư liệu và tin tức cụ thể của những Cửu U ma thần này. Cho dù là vương triều đại đế cao quý, cũng gần như hoàn toàn không hay biết gì về bọn họ, không biết hình dạng của bọn họ, không biết năng lực của bọn họ, không biết thời gian bọn họ tồn tại, không biết vì sao bọn họ lại đột nhiên biến mất… thậm chí không biết bọn họ chỉ là truyền thuyết hay là thật sự tồn tại.

Về truyền thuyết Cửu U ma thần, tại Ma Giới có rất nhiều phiên bản, trong đó phiên bản đáng tin nhất là: những chiến sĩ cường đại nhất Ma Giới này vốn được tạo ra ứng với Chủ Thần thứ mười bốn của Ma Giới, tất cả Cửu U ma thần đều thờ phụng vị chúa tể này, dùng ý chí của ngài làm ý chí của mình. Thế nhưng, bởi vì vị Chủ Thần thứ mười bốn chỉ sinh ra được phân nửa thì biến mất, cho nên oán khí tận trời cũng ảnh hưởng đến những Cửu U ma thần này, khiến cho bọn họ tràn ngập sát khí và oán khí hung bạo, cùng với dục vọng hủy diệt tất cả thế gian.

Bởi vì thực lực của Cửu U ma thần quá mức cường đại, hơn nữa lại không cách nào không chế, nếu như để mặc bọn chúng, Ma Giới sẽ bị hủy diệt trước tiên, cho nên Chủ Thần ở dưới vực sâu đã ra tay nhốt tất cả bọn chúng vào không gian bên dưới Ma Giới, suốt đời không thể ra ngoài.

Đương nhiên đây chỉ là một truyền thuyết. Còn về chuyện Hắc Ám Chủ Thần thứ mười bốn được sinh ra phân nửa, nó cũng thuộc về một truyền thuyết khác, không thể xác nhận được. Truyền thuyết bao trùm truyền thuyết, vốn không thể tin, nhưng nhị hoàng tử của Ma Đế Hoàng lại cảm thấy rất hứng thú với những truyền thuyết này.

Những chiến sĩ này chính là do nhị hoàng tử huấn luyện ra, nghe nói tất cả đều tu luyện công quyết của Cửu U ma thần. Lần này, vì để giết chết tên Kiếm Thần còn chưa biết có thật sự đến nơi này hay không, nhị hoàng tử đã phái những chiến sĩ cường đại vừa tu luyện hoàn thành này đến hải dương hỗn độn, để cho Ám Cát Cổ Đức sử dụng.

“Bình!”

Gần như ngày khi những đỉnh cấp yêu ma toàn thân mặc giáp, cực kỳ nguy hiểm ra tay, Ám Cát Cổ Đức nhún một cái, thân thể đã vọt lên không, đứng trước mặt hình chiếu của Ô Liệt Nhĩ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt: “Một lưới bắt hết…”

- Lộ Tây Pháp, ngài còn chờ cái gì?

Bóng người chợt nhoáng lên, Đọa Lạc chi vương mười hai cánh đã xuất hiện bên cạnh Ám Cát Cổ Đức. Hắn liếc nhìn Ám Cát Cổ Đức một cái, nói:

- Nói thật, ta rất không thích ngươi.

- Ngài không cần phải thích ta.

Ám Cát Cổ Đức lãnh đạm nói:

- Ngài chỉ cần đối phó với mấy tên Sí thiên sứ này là được.

- Ta e rằng không đối phó được với hai Sí thiên sứ.

- Không vấn đề gì, chúng ta còn có trợ thủ.

Ám Cát Cổ Đức vừa dứt lời, bốn gã yêu ma khí tức cường đại, đỉnh đầu có sừng, toàn thân mặc khải giáp dữ tợn đã xuất hiện bên người hắn, đối diện với Gia Bách Liệt.

- Còn tên nhân loại áo trắng kia thì do ai đối phó?

Lộ Tây Pháp dường như cũng không nóng lòng xuất thủ.

- Hắc Ám Quân Chủ đã ra tay, ngài cho rằng kết quả sẽ thế nào?

- Ma Đế Hoàng thật có dã tâm…

Lộ Tây Pháp nửa như cảm thán nửa như mỉa mai.

- Đọa Lạc chi vương rốt cuộc có muốn ra tay hay không? Theo tại hạ được biết, hình chiếu cũng có thể thương tổn đến bản thể, qua cơ hội lần này, nếu như bản thể của các người gặp nhau, chỉ sợ… Hừ, chắc rằng ngài cũng không muốn nhìn thấy hậu quả đó…

Ám Cát Cổ Đức lạnh lùng nói:

- Bây giờ có thể ra tay rồi chứ?

Hai người quay đầu về phía hình chiếu của ba Sí thiên sứ, cùng với hai gã Quyền thiên sứ. Phía đối diện, vẻ mặt của chúng thiên sứ đều trở nên ngưng trọng…

“Ầm!”

Trời long đất lở. Những yêu ma được Vong Linh lĩnh vực của Hắc Ám Quân Chủ hỗ trợ, thực lực tăng lên rất nhiều, ngay cả số lượng tổn thất cũng không thể phân biệt được. Trái lại, nhân tộc Thái Cổ lại tổn hao rất nhiều chân khí. Trong khoảnh khắc, hai phương lại lần nữa lao vào chém giết nhau. Không chỉ như vậy, lần này Ám Cát Cổ Đức tự mình ra tay, quấn lấy ba Sí thiên sứ, nhân cơ hội đó vô số yêu ma trên mặt đất bay lên không như thác nước, lao về phía chúng thiên sứ dày đặc như mưa…

“Ầm!”

Ở hậu phương của chiến trường, mấy ngàn ma tộc cường đại khí tức hung bạo và nguy hiểm, phía sau là bóng ma chọc trời, dưới chân đạp một cái. Hư không chung quanh trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt bọn chúng đã xuất hiện tại phía trước chiến trường …

“Ầm!”

Một đoàn khí tức hắc ám như thủy triều nổ tung. Hai bên còn đang chiến đấu kịch liệt, bất kể là Thái Cổ nhân tộc hay ma tộc, đều bị một lực lượng cường đại không thể chống đỡ đánh bay đi, tạo thành một khoảng đất trống giữa trung tâm chiến trường. Gần ngàn tên ma tộc kia đứng thẳng giữa trung tâm, phía sau là những bóng ma vắt ngang thiên địa, ánh mắt tà ác nhìn chăm chú vào nhân tộc phía trước chiến trường, mà Phong Vân Vô Kỵ chính là người đứng mũi chịu sào.

“Xoẹt!”

Hậu phương bỗng vang lên một tiếng như vải rách. Tên cường giả Thái Cổ đứng ở trước nhất, vóc người cao lớn, vai rộng bằng hai người, toàn thân mặc áo bào đen rộng thùng thình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai tay mở rộng về phía sau. Một luồng ánh sáng màu máu hóa thành dạng kiếm khí bắn ra, phá tan chiếc áo bào đen rộng thùng thình thành mảnh vụn đầy trời…

“Bình!”

Tên nam tử áo đen kia bước lên phía trước một bước. Mặt đất chấn động, một khối đất lớn sụp xuống bên dưới. Mái tóc đen của y bỗng bay về phía sau, lộ ra một đôi mắt màu máu hung bạo tàn nhẫn tràn ngập sát cơ. Những tiếng “bồng bồng” trầm thấp từ trong cơ thể y vang lên, giống như từng phong ấn vỡ tan, từng luồng ánh sáng màu đỏ từ trong cơ thể bắn ra. Tại chung quanh, những cường giả Thái Cổ mặc áo bào đen liền nhanh chóng tránh ra.

“Rầm!”

Tiếng của dây xích chuyển động vang lên. Một sợi xích sắt to lớn lắc lư rũ xuống, hai đầu nối với hai cánh tay của người này, phần giữa buông xuống đến mắt cá chân. Xích sắt của người này vốn luôn giấu trong áo bào đen rộng thùng thình.

“Bắc Hải tù đồ!” - Phong Vân Vô Kỵ tâm thần chấn động, trong lòng không thể tin được thốt lên.

Phong Vân Vô Kỵ không thể nào quên được khuôn mặt bị thống khổ dằn vặt kia, đúng là một trong số Bắc Hải tù đồ tĩnh tọa trong động quật lúc trước nhìn thấy tại Bắc Hải Hiên Viên khâu.

“Loảng xoảng!”

Một tiếng giòn giã vang lên, sợi xích trói Bắc Hải tù đồ bỗng đứt ra, hai đoạn dây rơi xuống, lắc lư trong không trung phát ra tiếng gió vù vù…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook