Phi Thăng Chi Hậu

Chương 185: Xuất quan

Hoàng Phủ Kỳ

30/03/2013



Lão giả ôm một bụng oán nộ trở về thánh sơn, khi đi đến cửa của Thánh Điện thì bị tả hữu nhị thị đang khoanh chân ngồi ở hai bên ngăn cản.

“Nhược Hư, nhiệm vụ do cao tầng trong Thánh Điện giao cho, ông có hoàn thành hay chưa!” Tả thị hỏi.

“Đừng có đề đến nữa, Kiếm Vực đúng là không để Thánh Điện vào trong mắt, có lẽ là chúng ta không nên dung túng thái quá đối với bọn họ, hành vi lần trước của Thánh Điện đã phản lại chỉ ý nguyên bổn của chúng ta, lần này không thể phản thêm một lần nữa. Kiếm Các -- cần phải gánh chịu lấy giáo huấn, nếu không thì uy nghiêm của Thánh Điện còn đâu nữa?” Lão giả thêm mắm dặm muối vào hành vi của Kiếm Vực mà kể lại một lượt.

Hữu thị thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn vào ông ta, nói: “Ông vẫn còn chưa ý thức được sự xem trọng của cao tầng trong Thánh Điện đối với Kiếm Đế, cũng không ý thức được quan hệ giữa Kiếm Vực và Thánh Điện. Ài, ôn ghãy tiens vào giải thích với cao tầng đi, có lẽ là ông đã rời Thánh Điện qua lâu rồi, lần này phái ông đi căn bản là một sai lầm.”

Lão giả biến sắc nói: “Chẳng lẽ Kiếm Vực còn cũng với Thánh Điện ….”

Tả thị lắc lắc đầu nói: “Ông còn không hiểu lập trường của Thánh Điện hay sao? Mọi ý chỉ và hành vi của Thánh Điện đều từ một lập trường mà xuất phát, ông nghĩ thử xem có mấy người có thể từ một tân phi thăng giả yếu nhược như con kiến, thẳng đường tiến nhập hoàng cấp rồi tấn nhập vào đế cấp chỉ trong thời gian mấy vạn năm. Hơn nữa trong lần đi đến vật chất vị diện còn có thể kích phá đầu ảnh của một tọa thiên sứ, án theo như ông nói thì y đang bế quan, cũng chính là nói sau khi y tiến nhập vào đế cấp không lâu thì lại có thể đề thăng thực lực. Người có được tư chất như thế, ông nghĩ là trên dòng lịch sử của Thái Cổ có được mấy người có tư chất như thế?”

“Có vẻ như … không có một ai!” Lão giả nói theo quán tính, sau đó đột nhiên đại biến sắc mặt.

Nhị thị gật đầu nói: “Ông biết là tốt rồi, quyết tâm của cao tầng trong Thánh Điện là cực kì kiên định, vì mục tiêu đó, bất cứ hy sinh nào cũng có thể tiếp thụ. Hiện tại thì ông cũng đã hiểu được ý nghĩa của Kiếm Đế đối với Thánh Điện và cả Thái Cổ rồi chứ!”

Sắc mặt của lão giả biến thành một phiến thảm bạch, đờ đẫn bước chân bước qua tả hữu nhị thị, hướng sang căn phòng mà hai sứ giả khác chì vào mà đi ….

Mấy ngày sau, Thánh Điện lại một lần nữa phái xuất vị lão giả tên Nhược Hư mang đến bộ ngân sam thiên tằm mà Phong Vân Vô Kị yêu cầu đến Kiếm Vực, án theo lời của Thánh Điện thì nếu như muốn dược tha thứ thì ông ta phải đi cầu khản Kiếm Đế ….

Thiên tắm ngân sam, theo như truyền văn là được dệt từ tơ do Băng Hỏa Thiên Tằm nhả ra. Băng tằm sản sinh ở Tuyết Vực, ngay cả Tuyết Vực vực chủ cũng chỉ có một con. Hỏa tằm thì sản sinh ở một vị diện có hoàn cảnh cực kì ác liệt, kết cấu lại rất là bất ổn, cả vị diện đều không có con người cư ngụ, dù có là ma tộc cũng không muốn tới nơi đó, ở nơi đó phân bố đầy dãy hỏa sơn, ở trong những ngọn hỏa sơn có độ nóng mà ngay cả những cao thủ Thái Cổ e sợ đó sản sinh ra một loại hỏa tằm.

Những sợi tơ do băng tằm hay hỏa tằm nhả ra đều rắn chắc phi thường, dù có là những thần binh bình thường cũng rất là khó đâm xuyên, tơ do băng tằm nhả ra thì băng hàn vô bỉ, cả bộ băng tằm ngân sam như thế thì Thánh Điện cũng chỉ thu tàng có hạn. Nhưng những thứ này, đối với những võ giả ở trong vị diện bình thường đều là những bảo vật mộng mị dĩ cầu, nhưng đối với những cao thủ có thể trực tiếp đả thương nội tạng như các cao thủ Thái Cổ mà nói thì những ngoại vật này căn bổn khôn ghề có tác dụng gì, giá trị ngoại biểu của nó thua xa giá trị thực sự của nó, đó cũng là lý do tại sao những cao thủ Thái Cổ đều rất xem trọng tự thân tu luyện, nhưng lại rất ít khí quan chú đến trang bị như khải giáp.

Nói thẳng ra thì dù có là bảo giáp lợi hại hơn nữa, nếu như trực tiếp dùng một chưởng thấu qua bảo giáp mà oanh nhập vào trong nội tạng, vẫn có thể oanh sát đối phương, huống hồ gì nếu như thân hoài bảo vật thì tất sẽ ảnh hưởng đến chuyện tu luyện, có chỗ dựa dẫm thì chắc chắn sẽ có sự ngưng trệ, trong một thời gian ngắn thì không có ảnh hưởng gì, nhưng để thời gian lâu dần thì tu vi chắc chắn sẽ ngưng trệ không tiến.

Ngoại vật -- trước giờ dều không phải là phương hướng truy cầu của các cao thủ Thái Cổ, ngoại trừ một vài thứ đặc thù ra!

Đối với yêu cầu này của Phong Vân Vô Kị, Thánh Điện có chút nghi hoặc, nhưng y nhiên vẫn lệnh cho Nhược Hư mang thiên tằm ngân sam đến cho Phong Vân Vô Kị, đồng thời cũng là để Kiếm Vực tự thân xử trí Nhược Hư.

Trên đường đi, Nhược Hư tâm tình thảm trắc bất an, hai tay cầm lấy bộ ngân sam mà tiến tới Kiếm Vực, khi còn cách Kiếm Các còn độ mấy ngàn trượng thì Nhược Hư cảm giác thấy một cổ kiếm ý cường đại đến mức khiến cho thiên địa biến sắc ập tới trước mặt. Ở ngoài sơn lĩnh, đám cỏ xanh cao bằng thân người như bị trận trận kình phong thổi lướt qua, đồng loạt ngã nghiêng về phía Kiếm Các, hàng loạt những âm thang xào xạt vang lên không ngừng.

Thần thức quét qua một vòng, thần sắc của Nhược Hư đốn thời đại biến, chu vi mấy ngàn dặm xung quanh Kiếm Vực, mọi thực vật hình kiếm đều ồ ạt ngã hướng về phía Kiếm Các, chẳng khác gì các thần tử đang triêu bái một vị vương giả vậy.

Đing ngâm ngâm!

Hàng loạt nhưng âm thanh kiếm ngân từ trong Kiếm Vực ở đằng xa truyền lại, tiếp đó là Nhược Hư nhìn thấy ở dưới ánh dương quang có từng hàng từng hàng kim sắc trường kiếm bài bố thành hình tròn đang liễu nhiễu xung quanh Kiếm Các, hàng loạt những thanh trường kiếm này tương liên với nhau thông qua chuôi kiếm, mũi kiếm hướng ra bên ngoài. Dưới ánh dương quang, bọn chúng lấp lánh ánh kim quang chói mắt, những tiếng kiếm ngân đinh ngâm vang lên không ngừng.

Oanh!

Trên đỉnh của kiếm trận hình tròn đó và tòa Kiếm Các tủng lập ở phía dưới đột nhiên hiện xuất một luồng khí lãng sí bạch cự đại nối thông với nhau. Luồng khí lãng đó vừa mới xuất hiện thì đã bao trùm lấy thượng không trên Kiếm Vực, khí lãng cường đại ngưng lại một chốc rồi độtnhiên nổ tung ra khắp tứ phía, một cổ kiếm khí cường liệt dàn trải ra xa cả mấy vạn dặm.

Ông Ông!!

Trong phạm vi của Kiếm Vực, trên mặt đất đột nhiên hiện xuất đạo đạo kiếm khí trong suốt, mỗi một đạo kiếm khí đều cao cả mấy trăm trượng, thậm chí còn có dạo cao cả ngàn trượng, kiếm khí mông lung khiến cho Kiếm Vực như được bao phủ bởi một tấm màn mỏng không chân thực, mọi người trong Kiếm Vực như cảm giac thấy trong lòng, đồng thời khoanh chân ngồi xuống dưới mặt đất, khí tức toàn thân đồn thời bạo trướng, không ngừng hấp nạp lấy kiếm khí sung xích cả Kiếm Vực.

Nhược Hư chấn kinh nhìn vào Kiếm Vực, cả Kiếm Vực đột nhiên trở nên phiêu miểu, tựa như không hề tồn tại ở cái vị diện này, từ xa nhìn vào thì thấy nơi đó chẳng khác gì một đóa sen cự đại chạm tới cả trời, trạm lập ở giữa thiên địa ngạo nhiên khoe sắc, từng phiến từng phiến kiếm liên dày đặc phân bố đầy khắp cả Kiếm Vực.

“Đó là!” Nhược Hư chân kinh không ngớt, loại trạng thái chỉ có xuất hiện một lần ở Đao Vực. Ở trong phạm vi của Đao Vực, thì mọi người không tu luyện đao đạo, chỉ cần thực lực chưa đạt đến một trình độ nhất định đều phải chịu sự hạn chế cực đại, khi ở trong phạm vi của Đao Vực đều không thể hấp thu được một tia thiên địa nguyên khí nào, thực lực cũng vô pháp phát huy được năm thành, nhưng thực lực của đệ tử Đao Vực lại tăng lên gấp đôi.

“Chẳng lẽ -- vực chủ cử Kiếm Vực đã đột phá đế cấp, đạt đến thần cấp?!!” Nhược Hư tâm thần cuồng chấn, sau đó hướng sang phương hướng của Kiếm Các mà quỳ xuống, trong lòng cảm thấy vừa là xấu hổ, vừa kích động: “Chẳng lẽ -- ta đã chứng kiến một Kiếm Thần mới đản sinh?!!”

“Ông đặt bộ thiên tằm ngân sam đó xuống đi!” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị đột nhiên vang lên ở bên tai của Nhược Hư, thanh âm bình đạm, vô hỉ vô bi.

Nhược Hư cung kính đặt bộ ngân sam đã được xếp ngay ngắn xuống, một cổ lực vô hình tiến tới, sau đó thì bộ ngân sam đó liền bay ngang về phía Kiếm Vực. Cách! Cánh cửa lớn của Kiếm Các mở to ra, bộ ngân sam đó tiến vào trong Kiếm Các, cánh cửa cũng tùy theo đó mà đóng lại.

Một lúc lâu sau thì lại một tiếng cách vang lên, hai cánh cửa của Kiếm Các hướng sang hai bên mà chầm chậm đẩy ra. Ở sau cánh cửa là thân ảnh cúi đầu đang bước ra của Phong Vân Vô Kị, ở trên đàu của y là một chiếc đấu bồng khá lớn, chiếc đấu bồng ngân bạch sắc này từ trên phủ xuống, khiến người ta vô pháp nhìn rõ được mặt mũi của y.

Nhược Hư từ xa nhìn vào thân ảnh đứng trước cánh cửa Kiếm Các của Phong Vân Vô Kị, trong lòng thảm trắc bất an. Phong Vân Vô Kị lúc này thấu phát một đoàn quang mang chói sáng, điều cổ quái là dựa vào tu vi của Nhược Hư mà vẫn không thể ước độ được tu vi của y.



Đấu bồng trên đầu của Phong Vân Vô Kị phát phơ theo gió, bên trong lớp màn của đấu bồng cũng phát xuất một luồng quang mang chói sáng.

“Ý của Thánh Điện, ta đã hiểu, ông hãy quay về đi!” Dứt lời thì Phong Vân Vô Kị đạp tới một bước, thân hình đột nhiên biến ảo ra mấy ảo ảnh lờ mờ, sau khi bước ra một bước thì đột nhiên búng thẳng người lên trên không trung, tốc độ như phù quang lược ảnh, Nhược Hư chỉ cảm giác thấy trước mắt hoa lên, Phong Vân Vô Kị liến biến mất.

Xuy!

Ngay lúc Nhược Hư vừa mới thở ra một hơi và chuẩn bị trở về Thánh Điện thì ở chỗ đứng vừa này của Phong Vân Vô Kị bùng phát một đạo kiếm khí sáng rực trùng thẳng lên trên trời, đạo kiếm khí này cường hãn đến mức khiến cho phong vân cũng phải biến hóa.

Nhược Hư không khỏi cảm thấy lạnh người, dựa vào nhãn lực của ông ta thì tự nhiên có thể nhìn một lần là biết được, đó là lúc Phong Vân Vô Kị đứng ở chỗ đó, vô ý thấu ra chút kiếm khí tiến nhập vào trong mặt đất. Kiếm khí trải qua một đoạn thời gian dài như thế mới phá đất bùng phát ra ngoài, hơ nữ khí thế lại hãi nhân như thế, lần xuất quan này thì Kiếm Đế Phong Vân Vô Kị rốt cuộc là đã đạt đến mức độ hãi nhân nào rồi?!!!

Trong sát na này thì Nhược Hư mới cảm giác thấy rõ ràng được ý nghĩa của vị Kiếm Vực vực chủ này đối với Thánh Điện, đối với cả Thái Cổ nhân loại!

Vừa nghĩ tới chỗ này, Nhược Hư lập tức xoay người búng lên trên không trung, hướng về phía Thánh Điện mà bay đi, tốc độ như sấm vang chớp giật!

Đẹp như tiên tử, lạnh tựa băng sương, mĩ mạo khuynh thành, nhưng lại cự người từ ngoài ngàn dặm, đó chính là tiên tử của Tuyết Vực – Ngạo Hàn Yên.

Một bộ trù sa bạc bạc, chân mang giày đỏ, bước đạp hư không, từ xa xa mà nhìn về phía các dãy núi trùng điệp, ở sau lưng là một đám nử tử mĩ lệ đứng theo hình cánh quạt.

“Thánh cô, trước mắt còn chưa có tung ảnh của ma vật đó, bước tiếp sau chúng ta nên làm sao? Thực lực của ma vật đó quá khủng bố, chỉ e là chúng ta không dế dàng gì đối phó được, chúng ta có nên phối hợp với những đệ tử của các vực khác hoặc là tìm đến người trong Vu tộc, để cùng nhau hành động, như thế thì cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều?” Một nữ tử trẻ tuổi ở một bên cúi khom người cúi đầu nói.

Mái tóc đen dài của Ngạo Hàn Yên tung bay phi vũ trong gió, trù sam trên thân thể cũng phất phơ phần phật, nhìn vào càng giống với tiên tử trên trời, không ngiễm chút bụi cát của trần thế.

“Ma vật đó dã giết mấy trăm đệ tử Tuyết Vực ta, nếu như khồn giết hắn, thì làm sao có thể giải hận, Thái Cổ đại lục ta lúc nào đã yếu nhược đên mức chỉ có một tên ma vật như thế ngông cuồng đến mức đồ sát như thế? … Bất quá, muội nói cũng rất có lí, chúng ta hãy đi xem thử xem ở xung quanh đây có đội ngũ của mấy vực khác hay không, mọi người cùng nhau đối phó với ma vật đó thì cũng dễ dàng hơn.” Ngạo Hàn Yên thần sắc lãnh đạm, nói xong thì hướng về phía tây mà đi, chư Tuyết Vực nữ tử ở phía sau cũng theo sát ở sau lưng.

“Sư tỷ, thánh cô ….” Ở phương hướng tây bắc có một nữ tử toàn thân dính đầy vết máu đang bay đến, y sam trên thân thể của cô ta sớm dã bị phá rách nhiều chỗ, ngẩu nhiên lộ xuất nhưng phiến da thịt trắng bóc, chỉ là ở dưới màu tuyết bạch đó là một màu tái xanh, trên y sam dính đầy máu: “Sư tỷ, thánh cô cứu muội ….” Nử tử này run rẩy đôi môi và đưa một cánh tay ra trước mà cầu cứu.

Tuyết Vực nữ tử bình thường đều ở chung với nhau, rất ít khi bước chân ra khỏi phạm vi của Tuyết Vực, trong sinh mệnh vô tận của mỗi một người thì tình tỷ muội trở thành toàn bộ của sinh hoạt.

“Nhược Lê, muội còn chưa chết ….” Một nữ tử ở sau lưng của Ngạo Hàn Yên kích động nói, trong mắt nhiệt lệ khoanh tròng: “Bọn tỷ cứ nghĩ là … tên súc sinh đó, hắn ta, hắn ta lại ….!”

Mấy nữ tử khác cũng sắc mặt đầy kích động, trong mắt của người ngoài thì mọi nữ tử Tuyết Vực đều có biểu hiện lạnh tựa băng sương, đó hoàn toàn là kết quả của tâm pháp và sự cô tịch trường cửu, nhưng giữa những tỷ muội với nhau thì loại băng lãnh đó đều hoàn toàn biến mất.

Mấy nữ tử lao tới phía trước với sắc mặt kích động, trên mặt vừa kích động vừa thương xót, trên mặt của mọi Tuyết Vực nữ tử đều hiện xuất đôi hàng lệ.

“Sư tỷ, sư muội ….” Nữ tuwer vừa mới đào sinh ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt dính đầy vết máu, vết thương trên trán không ngừng rỉ ra huyết dịch: “Muội rốt cuộc cũng nhìn thấy các người rồi!”

Vị nữ tử đó giang hai tay ra mà lao qua, ngay lúc này thì Ngạo Hàn Yên đột nhiên biến mất, sau đó thì xuất hiện ở ngay trước mặt của nữ tử đó mà đánh ra một chưởng.

Oanh!

Vị nữ tử thân dính đầy máu liền bị chấn bay đi, Ngạo Hàn Yên xuất hiện ở ngay vị trí mới đưings đó của nữ tử đó mà lạnh lùng nhìn vào cô ta.

“Thánh cô!”

… ….

Chúng Tuyết Vực đệ tử kinh hô một tiếng, đang định lao tới để đỡ vị nữ tử thân thụ trọng thương đó, thì nghe Ngạo Hàn Yên lạnh lùng quát lên: “Đứng lại!”

Thánh cô!

Chu Tuyết Vực đệ tử nhìn vào Ngạo hàn Yên với thần sắc khó tin.

“Các người còn chưa hiểu được hay sao?” Ngạo Hàn Yên vẫn giữ được sắc mặt lạnh lùng: “Dựa vào tu vi vủa ma vật thì lí nào lại dễ dàng để cho cô ấy đào thoát, thủ đoạn của ma vật đó, cho đến hiện tại các người còn chưa hiểu được hay sao? Cô ta thực sự còn là sư muội của chúng ta hay sao?”

Tuyết Vực đệ tử nghe thế thì trên mặt lộ xuất thần sắc nghi hoặc, sau đó nhìn chằm chằm vào vị Tuyết Vực nữ tử đang nàm ở dưới đất. Vừa rồi mọi người vừa mới nhìn thấy một vị sư muội thoát khỏi móng vuốt của ma vật thì trong lòng vừa kinh vừa kích động, nên nhất thời quyên cả chuyện suy nghĩ.

Ngạo Hàn Yên là một nhân vật đặc thù trong Tuyết Vực, Ngạo Hàn Yên vừa nói ra thì chúng đệ tử đốn thời lãn tĩnh tở lại, tử tế suy nghĩ liền nhìn thấy sơ hở trùng trùng.

“Ma vật, ngươi có thể hiện xuất nguyên hình rồi.” Ngạo Hàn Yên lạnh lùng nói.

“Sư tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy, muội không hiểu?” Vị nữ tử này quỳ xuống đất mà ngẩng đầu lên, sắc mặt kin hhoangr nói.



Ngạo Hàn Yên lạnh lùng nhìn vcaof cô ta: “Ngươi vẫn chưa chịu nản lòng!”

Thân hình của Ngạo Hàn Yên chớp động, đánh ra một chưởng nhanh như thiểm điện lên trên người của nữ tử đó, mặc dù nữ tử đó cực lực tránh né nhưng lí nào lại là đối thủ của Ngạo Hàn Yên? Bàn tay trắng toát vừa đánh trúng vai của nữ tử này, thần tình của cô ta lập tức ngưng trệ, tiếp đó là bên ngoài thể biểu kết thành từng khối từng khối băng, vô số vết nứt xuất hiện trên thể biểu của cô ta, phân thân thể của co ta ra thành từng khối từng khối.

Rắc!

Thân hình của nữ tử đó oanh nhiên sụp xuống, hóa thành một phiến băng vỡ, ở trong những mảnh băng vỡ bùng phát ra một đám khói bụi, rồi lao thẳng về phía Ngạo Hàn Yên.

Sắc mặt của Ngạo Hàn Yên vẫn lãnh đạm như thường, phất ống tay áo một cái, đám khói đó đốn thời như thụ lấy một kích nặng nề, cả lồng ngực sập xuống và hóa thành từng phiến từng phiến băng mà rơi xuống, cả thân thể cũng hóa thành một đám khói mây dập dờn ba động.

Ngoài đó mấy trượng, đám khói trắng đó lại một lần nữa ngưng kết thành hình, một tiếng cười âm lãnh nhưng quái dị vang vọng khắp không trung.

“Ngạo Hàn Yên có phải không? Cáp cáp cáp. Bổn tôn sẽ quay trở lại, chúng ta sẽ gặp mặt lại nhau rất nhanh thôi … cáp cáp.”

Dứt lời thì đám khói trắng đó dập dờn ba động một cái ròi tiêu tán vô tung.

“Hàn Yên tiên tử, cô có thấy tung ảnh của ma vật?” Một thanh âm vang dội truyền lại, ở giữa hai ngọn núi cả trăn trượng có một nam tử thân mang hắc bào đế phục lao tới, ở sau lưng là mấy ngàn đệ tử Ma Vực ồ ạt đi theo.

Ngạo Hàn Yên thấy thế thì tiến tới nghênh tiếp, hơi khom người xuống đối với Ám Hắc Đế Quân nói: “Thiếp thân Hàn Yên, tham kiến đế quân!”

Ám Hắc Đế Quân phất ống tay áo một cái, cười nói: “Tiên tử bất tất phải khách khí, Ma Vực ta và Tuyết Vực cũng có quan hệ không tệ, lần này ma vật làm loạn Thái Cổ, coi nhân tộc chúng ta như không có ai, tôn thần đã lệnh cho ta đi ra ngoài để truy tìm hắn ta, không để cho ahwns ta gây họa thêm nữa. Bất quá thực lực của ma vật đó rất là cường đại, nếu như tiên tử nhất thân độc hành, chỉ e là có nguy hiểm, chi bằng cùng nhau đi thì tốt hơn nhiều.”

“Như thế thì quá tốt rồi!” Ngạo Hàn Yên đạ nhiên đáp, trên mặt nhìn không thấy bất kì tình tự nào ba động, nói xong thì ngoảnh đầu sang một bên, nhìn về phía trước nói: “Chúng ta hãy qua đó xem thử đi, nơi cuối cùng mà ma vật đó xuất hiện tựa hồ như là ở nơi đó!”

Ám Hắc Đế Quân tựa hồ như nhìn thấy Ngạo Hàn Yên không thích nhiều lời, chỉ mĩm cười một cái rồi nói: “Thế thì đi!”

Nói xong thì ra lệnh cho chúng đệ tử Ma Vực cùng nhau đồng hành.

Ở phương xa đột nhiên truyền lại một tiếng thét dài, sắc mặt của Ám Hắc Đế Quân đốn thời biến đổi: “Không ổn, đó là tín hiệu càu cứu của Ma Vực, chỉ e là ma vật dã xuất hiện rồi!”

“Cái gì!” Sắc mặt của Ngạo Hàn Yên tức thì biến đổi: “Thế thì chúng ta hãy mau lên, không thể để cho ma vật đó đào thoát!”

Khi Ngạo Hàn Yên cất tiếng nói thì trong mắt lóe lên một một luồng hàn mang. Thân hóa thành một làn khói nhạt bay thẳng về nơi có tiếng thét, chúng đệ tử Tuyết Vực ở sau lưng nghe thấy thế cũng có thần tình kích động, tràng cảnh ma vật đó quấy phá Tuyết Vực, đồ sát Tuyết Vực đệ tử y nhiên như mới vừa xảy ra, ai ai cũng nghiến chặt răng lại mà vượt qua chúng đệ tử Ma Vực.

Ngay khi Ngạo Hàn Yên vừa lướt qua thân thể thì trên mặt của Ám Hắc Đế Quân lóe lên thần sắc âm hiểm và đắc ý, sau đó lao tới đánh thẳng một chưởng vào hậu tâm của Ngạo Hàn Yên, đồng thời quát lên: “Xuất thủ, giết hết những đệ tử Tuyết Vực cho ta!”

Chúng Ma Vực đệ tử xuất thủ chẳng chút do dự, từ phía sau ấp đến công kích váo đám Tuyết Vực nữ tử.

Oanh!

Hậu tâm của Ngạo Hàn Yên bị trúng chưởng, há miệng học ra một ngụm máu, cơ hồ vừa ngay mới bị trúng chưởng thì thân thể của Ngạo Hàn Yên không ngừng uốn chuyển như du ngư, cực lực chống cự với một chưởng mạnh mẽ của Ám Hắc Đế Quân. Nhưng dù có như thế thì sự ra tay bất ngờ của Ám Hắc Đế Quân vẫn nằm ngoài dự liệu cảu Ngạo Hàn Yên, hốt không kịp đề phòng nên thụ trọng thương.

Ngạo Hàn Yên bị cổ lực đạo đó chấn bay xa ra mấy chục trượng về phía trước, sau đó cô ấy quay mặt lại, trên mặt vừa kinh vừa giận: “Ám Hắc Đế Quân, ngươi muốn làm gì?”

Mấy trăm đệ tử Tuyết Vực cũng phải chịu cảnh ngộ đồng dạng như Ngạo hàn Yên, đều bị chúng đệ tử Ma Vực đánh lén đắc thủ, ai ai cũng hộc ra một ngụm máu tươi.

Ám Hắc Đế Quân thầm lóe lên một làn quang mang âm hiểm, dát dát cười nói: “Ngạo Hàn Yên, cô có nhớ lời mà ta vừa mới nói với cô?”

“Cái gì?” Thân thể của Ngạo Hàn Yên lắc lư muốn ngã, tiếp đó là trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc hoảng nhiên: “Ngươi là … không, không có khả năng!”

Trên mặt của Ngạo Hàn Yên lộ xuất thần sắc không tin, trong mắt lóe lên một sắc thái vừa kinh vừa sợ, vô luận là như thế nào thì Ngạo hàn Yên cũng không dám tin -- Ám Hắc Đế Quân không ngờ là đã bị ma vật đó chiếm lấy thân thể!!!

“Động thủ! Giết không ta!” Ám Hắc Đế Quân phất ống tay áo ra, âm hiểm nói.

“Dừng tay, hắn chính là ma vật đó, chẳng lẽ các ngươi muốn trợ Trụ làm ngược!” Ngạo Hàn Yên lạnh lùng quát lên.

Chúng Ma Vực đệ tử tức thì ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn vào Ngạo Hàn Yên một cái, sau đó lao vào mấy trăm đệ tử Tuyết Vực còn lại đang chống cự mà lao tới ….

Trong lòng của Ngạo Hàn Yên lóe lên một làn hàn ý, vừa kinh vừa sợ nhìn vào Ám Hắc Đế Quân đang bức cận!

Tâm cơ thật quá thâm trầm a! Trong lòng Ngạo Hàn Yên thầm nghĩ, từng bước từng bước thối lui, lúc này thì Ám Hắc Đế Quân quát lên một tiếng, thân hình hóa thành một đạo lưu ảnh mà lao về phía Ngạo Hàn Yên …. ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phi Thăng Chi Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook